Lâm Mân Côi xác định mình đã nuốt từng ngụm nước miếng rõ lớn, thấy ánh mắt gian xảo của Phương Hân Hỉ liền biết chị ấy nghe được, nhất thời xấu hổ.
Phương Hân Hỉ lại còn cười nhạo cô: Sao, dáng người em trai chị không tồi đúng không?
Chị Hân Hỉ! Chị nói gì vậy...?
Đừng giả bộ.
Phương Hân Hỉ bày nét mặt mập mờ Em không cần nói, chị hiểu mà thoáng nhìn Lâm Mân Côi, lại nhìn lại em trai mình mới nói tiếp: Lẽ nào em không nhìn đứa em trai gợi cảm của chị đến chảy nước miếng hả? Đừng sợ, thế giới này đâu chỉ cho phép đàn ông mới được háo sắc, mới được thích gái đẹp, mà không cho phép phụ nữ thích trai đẹp chứ...
Giọng Phương Hân Hỉ rất lớn, còn hihi haha vuốt eo Lâm Mân Côi, ánh mắt Phương Nhược Cuồng nhanh chóng bị hấp dẫn, đi thẳng tới chỗ hai người.
Lâm Mân Côi tránh không kịp, bị Phương Hân Hỉ bắt lại.
Em chạy cái gì? Chị đâu có ăn thịt em?
Lâm Mân Côi âm thầm kêu khổ, đương nhiên chị ấy sẽ không ăn thịt cô, nhưng em trai chị ấy thì chưa chắc.
Mặc dù trong lòng âm thầm nói thế. Song Lâm Mân Côi không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Phương Hân Hỉ lôi kéo Lâm Mân Côi, hình như nghĩ tới chuyện gì đó thấy hứng thú vậy: Đúng rồi, giờ em giảo béo coi như có kết quá, sắp 55 kg rồi... Chị giới thiệu cho em một phương pháp mới, đó là bơi lội, đảm bảo nửa tháng em chỉ còn 50 kg.
Thật sao? Lâm Mân Côi thoáng vui mừng. Tuy rằng một tháng qua cô gầy đi 10 kg đã rất mãn nguyện, nhưng trên eo vẫn còn ngấn mỡ, cô vẫn chưa biến hình thành người đẹp thon thả. Nay nghe Phương Hân Hỉ nói thế, khó tránh khỏi hơi động lòng.
Đương nhiên. Phương Hân Hỉ thực hiện được gian kế, đắc ý nháy mắt với em trai nhà mình: Thế nào? Em trai chị có muốn đi không?
Phương Nhược Cuồng nhíu mày, dường như không có hứng thú lắm, lúc này Phương Hân Hỉ bỏ thêm một câu.
Mân Côi muốn đi bơi... sẽ mặc áo tắm đó...
Một chốc này Lâm Mân Côi có thể nhìn rõ, trước đó Phương Nhược Cuồng nhíu mày, không có biểu cảm gì, song sau khi nghe Phương Hân Hỉ nói câu ấy, ánh mắt lập tức sáng lên, về phần đáp án... đã không còn quan trọng nữa.
Vẫn là câu nói kia, trước đây vì vóc dáng mà Lâm Mân Côi từ chối hồ bơi. Cô không thể thích bơi nổi khi bản thân còn mang mấy cái phao bơi trên người.
Do đó lúc Phương Hân Hỉ đề nghị đi bơi. Lâm Mân Côi hơi chần chờ, bởi cô không có áo tắm.
Cái này quá đơn giản... chúng ta đi mua một bộ...
Vì vấn đề thời gian, nên Phương Hân Hỉ dẫn Lâm Mân Côi đến cửa hàng nội y mình hay mua. Lâm Mân Côi không rành về áo tắm lắm, nên để Phương Hân Hỉ làm chủ chọn một bộ.
Ở mặt này, Phương Hân Hỉ tuyệt đối chuyên nghiệp. Một bộ áo tắm liền thân màu đen đơn giản, mơ hồ lộ ra khe ngực trắng nõn, làm tôn lên nước da trắng như ngọc của Lâm Mân Côi. Mặc dù trên người vẫn còn chút thịt, nhưng so với người thon thả, cô lại có thêm một phần quyến rũ cũng không tệ.
Nhìn mình trong gương, Lâm Mân Côi hơi đỏ mặt, trước giờ cô chưa từng mặc đồ hở hang vậy.
Song Phương Hân Hỉ đã chậc chậc khen ngợi: Chậc! Da trắng thế này, chị nghĩ em trai chị sẽ hối hận lắm đấy! Hối hận vì để chị dẫn em đi mua áo tắm đó... Haha... Tốt lắm, không nói nhảm nữa... gói bộ này lại cho tôi.
Dọc đường đi, Phương Hân Hỉ vẫn còn ríu rít nhất định phải dẫn Lâm Mân Côi đi mua thêm mấy món. Mà Lâm Mân Côi ngồi cạnh Phương Nhược Cuồng, không hiểu sao cảm thấy khẩn trương, đầu óc chỉ nhớ tới hình ảnh mình bán khoả thân quất quýt với anh. Về phần Phương Hân Hỉ đang nói gì, cô thực sự chả biết gì cả.
Phương Hân Hỉ dẫn cô đến một câu lạc bộ tư nhân.Nghe nói bên trong có hồ bơi chuyên biệt dành cho hội viên.
Lâm Mân Côi có nghe Phương Tử Quân nói qua chỗ này, hắn kể bởi vì không có thẻ hội viên nên không thể vào, chỉ có thể đứng ngay cửa.
Lúc kể, trong mắt hắn tràn ngập sự hâm mộ. Khi ấy, Lâm Mân Côi cũng hơi tự ti, cô không có thẻ hội viên đấy.
Nhìn chẳng biết là Phương Hân Hỉ hay Phương Nhược Cuồng đã đánh tiếng với đứa bé giữ cửa từ sớm, bọn họ xuyên qua một mạch không trở ngại.
Sau khi vào trong, Phương Hân Hỉ dẫn Lâm Mân Côi đi thay đồ. Lâm Mân Côi vẫn còn xấu hổ, lại không cởi đồ như Phương Hân Hỉ mặc thẳng áo tắm bước ra luôn.
Cô còn choàng thêm khăn tắm, nhưng cô không biết dáng vẻ nửa kín nửa hở kiểu này của mình càng quyến rũ hơn.
Ít nhất Phương Nhược Cuồng đã bị mê hoặc.
Vốn dĩ anh tựa vào bể bơi vận động làm nóng người, nhìn thấy Phương Hân Hỉ dẫn Lâm Mân Côi sang đấy, khoé mắt liền nhếch lên. Phương Hân Hỉ vừa thấy ánh mắt í của em trai mình liền biết anh rất hài lòng, còn dẫn Lâm Mân Côi tới nói: Lập tức xuống nước, bỏ khăn tắm ra trước, vận động làm nóng người đi...
Thời đại học, Lâm Mân Côi từng học bơi. Lúc đó vì nước hồ bơi quá bẩn, nên cô giáo thể dục của bọn họ chỉ để bọn họ làm mấy động tác bơi trên bờ coi như qua ải.
Do đó lúc này, nghiêm khắc mà nói, Lâm Mân Côi là một con vịt cạn.
Quả nhiên, vịt cạn không biết động tác chuẩn bị xuống nước, may thay Phương Hân Hỉ không thèm để ý, bắt đầu dạy cô.
Mà Phương Nhược Cuồng sau khi chào hỏi cô xong, hình như sợ cô xấu hổ, nên ánh mắt nhìn cô chẳng còn nóng bỏng nữa.
Điều này làm Lâm Mân Côi thở phào nhẹ nhõm, toàn tâm toàn ý theo Phương Hân Hỉ vận động.
Chẳng qua, người mới bắt đầu xuống nước đều chỉ có thể ôm phao bơi ở bên bể. Bất quá như vậy cũng rất tốt rồi, Lâm Mân Côi cảm thấy mình hoàn toàn là thiên tài về mặt này. Phương Hân Hỉ dạy cô hít thở, cách chìm nổi, tuy nhiên chưa dám buông cô ra, nhưng Phương Hân Hỉ nói coi như không tồi.
Lại nhìn Phương Nhược Cuồng bên kia, từ khi xuống nước linh hoạt như một con cá. Dáng vẻ kia khiến Lâm Mân Côi nhớ đến một bộ phim thời gian trước mình theo đuổi.
Khi nam chính trong phim bơi lội, chính là cảm giác tự do kiểu này, không ngờ, được Lâm Mân Côi trông thấy ở hiện thực.
Một người đàn ông ở mặt nào cũng xuất sắc thế, sao để mắt tới mình nhỉ?
Lâm Mân Côi nhìn người đàn ông ở giữa hồ một cách si mê, nên không để ý chẳng biết từ lúc nào Phương Hân Hỉ đã buông tay cô, nhẹ nhàng rời đi.
Đợi đến khi Lâm Mân Côi hoàn hồn, mới phát hiện không còn ai nắm tay mình nữa. Nhất thời hốt hoảng, cả người thẳng tắp chìm xuống, những điều Phương Hân Hỉ vừa dạy, cô không dùng được cái nào, hoặc là nói, lúc này đầu óc cô đã trống rỗng.
Nước từ từ xộc vào khoang mũi, Lâm Mân Côi hô hấp hơi khó khăn.
Cứu mạng... Cứu mạng... Lâm Mân Côi vỗ mặt nước, vọng tưởng bắt được một cọng cỏ cứu mạng.
Chẳng lẽ hôm nay cô sẽ chết đuối trong bể bơi?
Nhưng cô không cam lòng, cô vẫn chưa cảm nhận được tình yêu thực sự, cũng chưa trả thù đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ kia, sao có thể cam tâm chết như vậy.
Khát vọng sống mãnh liệt khiến Lâm Mân Côi bấu víu bất kì người nào bên cạnh có thể bấu víu, bên tai có một giọng nói dịu dàng trấn an cô:
Đừng sợ... Làm theo anh... hít thở nào... động nào... đúng... di chuyển lên trên...
Hù...
Không khí lần nữa tràn vào phổi, Lâm Mân Côi mở mắt, trước mặt cô xuất hiện gương mặt phóng đại của Phương Nhược Cuồng.
Thấy cô tỉnh lại, Phương Nhược Cuồng mỉm cười nhưng không dừng việc hô hấp nhân tạo.
Cứng nhắc quá... Em sẽ không thoải mái... Nói xong chẳng biết Phương Nhược Cuồng nghĩ tới hình ảnh kích thích gì, đăm chiêu gật đầu: Có điều, anh nghĩ anh nhất định phải dạy em bơi... cảm giác trong nước rất tuyệt...
Lâm Mân Côi: ...
Theo tầm mắt của Phương Nhược Cuồng, Lâm Mân Côi cũng thấy mặt nước lăn tăn gợn sóng, nhất thời xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt.
Nhưng, sự bẽn lẽn của cô chỉ làm Phương Nhược Cuồng càng ôm chặt hơn. Tiếng thở dốc trầm khàn của anh bên tai cô, khiến lòng cô vừa tê dại vừa hoảng loạn.
Đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Một lúc lâu, Lâm Mân Côi mới cảm thấy tay mình bị nắm lấy, đặt lên một vật thể nóng rực. Cô cả kinh, chợt phản ứng kịp đó là cái gì, cô đang tính bỏ tay ra, lại bị Phương Nhược Cuồng đi trước một bước đè lại.
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông mang theo từ tính không rõ. Anh ghé vào vai cô, tinh tế thở dốc, lại mang theo sự khẩn cầu thầm lặng.
Chỉ một chốc thôi... giúp anh đi... cô gái của anh... cô gái ngoan của anh... giúp anh tí...
Phương Hân Hỉ lại còn cười nhạo cô: Sao, dáng người em trai chị không tồi đúng không?
Chị Hân Hỉ! Chị nói gì vậy...?
Đừng giả bộ.
Phương Hân Hỉ bày nét mặt mập mờ Em không cần nói, chị hiểu mà thoáng nhìn Lâm Mân Côi, lại nhìn lại em trai mình mới nói tiếp: Lẽ nào em không nhìn đứa em trai gợi cảm của chị đến chảy nước miếng hả? Đừng sợ, thế giới này đâu chỉ cho phép đàn ông mới được háo sắc, mới được thích gái đẹp, mà không cho phép phụ nữ thích trai đẹp chứ...
Giọng Phương Hân Hỉ rất lớn, còn hihi haha vuốt eo Lâm Mân Côi, ánh mắt Phương Nhược Cuồng nhanh chóng bị hấp dẫn, đi thẳng tới chỗ hai người.
Lâm Mân Côi tránh không kịp, bị Phương Hân Hỉ bắt lại.
Em chạy cái gì? Chị đâu có ăn thịt em?
Lâm Mân Côi âm thầm kêu khổ, đương nhiên chị ấy sẽ không ăn thịt cô, nhưng em trai chị ấy thì chưa chắc.
Mặc dù trong lòng âm thầm nói thế. Song Lâm Mân Côi không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Phương Hân Hỉ lôi kéo Lâm Mân Côi, hình như nghĩ tới chuyện gì đó thấy hứng thú vậy: Đúng rồi, giờ em giảo béo coi như có kết quá, sắp 55 kg rồi... Chị giới thiệu cho em một phương pháp mới, đó là bơi lội, đảm bảo nửa tháng em chỉ còn 50 kg.
Thật sao? Lâm Mân Côi thoáng vui mừng. Tuy rằng một tháng qua cô gầy đi 10 kg đã rất mãn nguyện, nhưng trên eo vẫn còn ngấn mỡ, cô vẫn chưa biến hình thành người đẹp thon thả. Nay nghe Phương Hân Hỉ nói thế, khó tránh khỏi hơi động lòng.
Đương nhiên. Phương Hân Hỉ thực hiện được gian kế, đắc ý nháy mắt với em trai nhà mình: Thế nào? Em trai chị có muốn đi không?
Phương Nhược Cuồng nhíu mày, dường như không có hứng thú lắm, lúc này Phương Hân Hỉ bỏ thêm một câu.
Mân Côi muốn đi bơi... sẽ mặc áo tắm đó...
Một chốc này Lâm Mân Côi có thể nhìn rõ, trước đó Phương Nhược Cuồng nhíu mày, không có biểu cảm gì, song sau khi nghe Phương Hân Hỉ nói câu ấy, ánh mắt lập tức sáng lên, về phần đáp án... đã không còn quan trọng nữa.
Vẫn là câu nói kia, trước đây vì vóc dáng mà Lâm Mân Côi từ chối hồ bơi. Cô không thể thích bơi nổi khi bản thân còn mang mấy cái phao bơi trên người.
Do đó lúc Phương Hân Hỉ đề nghị đi bơi. Lâm Mân Côi hơi chần chờ, bởi cô không có áo tắm.
Cái này quá đơn giản... chúng ta đi mua một bộ...
Vì vấn đề thời gian, nên Phương Hân Hỉ dẫn Lâm Mân Côi đến cửa hàng nội y mình hay mua. Lâm Mân Côi không rành về áo tắm lắm, nên để Phương Hân Hỉ làm chủ chọn một bộ.
Ở mặt này, Phương Hân Hỉ tuyệt đối chuyên nghiệp. Một bộ áo tắm liền thân màu đen đơn giản, mơ hồ lộ ra khe ngực trắng nõn, làm tôn lên nước da trắng như ngọc của Lâm Mân Côi. Mặc dù trên người vẫn còn chút thịt, nhưng so với người thon thả, cô lại có thêm một phần quyến rũ cũng không tệ.
Nhìn mình trong gương, Lâm Mân Côi hơi đỏ mặt, trước giờ cô chưa từng mặc đồ hở hang vậy.
Song Phương Hân Hỉ đã chậc chậc khen ngợi: Chậc! Da trắng thế này, chị nghĩ em trai chị sẽ hối hận lắm đấy! Hối hận vì để chị dẫn em đi mua áo tắm đó... Haha... Tốt lắm, không nói nhảm nữa... gói bộ này lại cho tôi.
Dọc đường đi, Phương Hân Hỉ vẫn còn ríu rít nhất định phải dẫn Lâm Mân Côi đi mua thêm mấy món. Mà Lâm Mân Côi ngồi cạnh Phương Nhược Cuồng, không hiểu sao cảm thấy khẩn trương, đầu óc chỉ nhớ tới hình ảnh mình bán khoả thân quất quýt với anh. Về phần Phương Hân Hỉ đang nói gì, cô thực sự chả biết gì cả.
Phương Hân Hỉ dẫn cô đến một câu lạc bộ tư nhân.Nghe nói bên trong có hồ bơi chuyên biệt dành cho hội viên.
Lâm Mân Côi có nghe Phương Tử Quân nói qua chỗ này, hắn kể bởi vì không có thẻ hội viên nên không thể vào, chỉ có thể đứng ngay cửa.
Lúc kể, trong mắt hắn tràn ngập sự hâm mộ. Khi ấy, Lâm Mân Côi cũng hơi tự ti, cô không có thẻ hội viên đấy.
Nhìn chẳng biết là Phương Hân Hỉ hay Phương Nhược Cuồng đã đánh tiếng với đứa bé giữ cửa từ sớm, bọn họ xuyên qua một mạch không trở ngại.
Sau khi vào trong, Phương Hân Hỉ dẫn Lâm Mân Côi đi thay đồ. Lâm Mân Côi vẫn còn xấu hổ, lại không cởi đồ như Phương Hân Hỉ mặc thẳng áo tắm bước ra luôn.
Cô còn choàng thêm khăn tắm, nhưng cô không biết dáng vẻ nửa kín nửa hở kiểu này của mình càng quyến rũ hơn.
Ít nhất Phương Nhược Cuồng đã bị mê hoặc.
Vốn dĩ anh tựa vào bể bơi vận động làm nóng người, nhìn thấy Phương Hân Hỉ dẫn Lâm Mân Côi sang đấy, khoé mắt liền nhếch lên. Phương Hân Hỉ vừa thấy ánh mắt í của em trai mình liền biết anh rất hài lòng, còn dẫn Lâm Mân Côi tới nói: Lập tức xuống nước, bỏ khăn tắm ra trước, vận động làm nóng người đi...
Thời đại học, Lâm Mân Côi từng học bơi. Lúc đó vì nước hồ bơi quá bẩn, nên cô giáo thể dục của bọn họ chỉ để bọn họ làm mấy động tác bơi trên bờ coi như qua ải.
Do đó lúc này, nghiêm khắc mà nói, Lâm Mân Côi là một con vịt cạn.
Quả nhiên, vịt cạn không biết động tác chuẩn bị xuống nước, may thay Phương Hân Hỉ không thèm để ý, bắt đầu dạy cô.
Mà Phương Nhược Cuồng sau khi chào hỏi cô xong, hình như sợ cô xấu hổ, nên ánh mắt nhìn cô chẳng còn nóng bỏng nữa.
Điều này làm Lâm Mân Côi thở phào nhẹ nhõm, toàn tâm toàn ý theo Phương Hân Hỉ vận động.
Chẳng qua, người mới bắt đầu xuống nước đều chỉ có thể ôm phao bơi ở bên bể. Bất quá như vậy cũng rất tốt rồi, Lâm Mân Côi cảm thấy mình hoàn toàn là thiên tài về mặt này. Phương Hân Hỉ dạy cô hít thở, cách chìm nổi, tuy nhiên chưa dám buông cô ra, nhưng Phương Hân Hỉ nói coi như không tồi.
Lại nhìn Phương Nhược Cuồng bên kia, từ khi xuống nước linh hoạt như một con cá. Dáng vẻ kia khiến Lâm Mân Côi nhớ đến một bộ phim thời gian trước mình theo đuổi.
Khi nam chính trong phim bơi lội, chính là cảm giác tự do kiểu này, không ngờ, được Lâm Mân Côi trông thấy ở hiện thực.
Một người đàn ông ở mặt nào cũng xuất sắc thế, sao để mắt tới mình nhỉ?
Lâm Mân Côi nhìn người đàn ông ở giữa hồ một cách si mê, nên không để ý chẳng biết từ lúc nào Phương Hân Hỉ đã buông tay cô, nhẹ nhàng rời đi.
Đợi đến khi Lâm Mân Côi hoàn hồn, mới phát hiện không còn ai nắm tay mình nữa. Nhất thời hốt hoảng, cả người thẳng tắp chìm xuống, những điều Phương Hân Hỉ vừa dạy, cô không dùng được cái nào, hoặc là nói, lúc này đầu óc cô đã trống rỗng.
Nước từ từ xộc vào khoang mũi, Lâm Mân Côi hô hấp hơi khó khăn.
Cứu mạng... Cứu mạng... Lâm Mân Côi vỗ mặt nước, vọng tưởng bắt được một cọng cỏ cứu mạng.
Chẳng lẽ hôm nay cô sẽ chết đuối trong bể bơi?
Nhưng cô không cam lòng, cô vẫn chưa cảm nhận được tình yêu thực sự, cũng chưa trả thù đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ kia, sao có thể cam tâm chết như vậy.
Khát vọng sống mãnh liệt khiến Lâm Mân Côi bấu víu bất kì người nào bên cạnh có thể bấu víu, bên tai có một giọng nói dịu dàng trấn an cô:
Đừng sợ... Làm theo anh... hít thở nào... động nào... đúng... di chuyển lên trên...
Hù...
Không khí lần nữa tràn vào phổi, Lâm Mân Côi mở mắt, trước mặt cô xuất hiện gương mặt phóng đại của Phương Nhược Cuồng.
Thấy cô tỉnh lại, Phương Nhược Cuồng mỉm cười nhưng không dừng việc hô hấp nhân tạo.
Cứng nhắc quá... Em sẽ không thoải mái... Nói xong chẳng biết Phương Nhược Cuồng nghĩ tới hình ảnh kích thích gì, đăm chiêu gật đầu: Có điều, anh nghĩ anh nhất định phải dạy em bơi... cảm giác trong nước rất tuyệt...
Lâm Mân Côi: ...
Theo tầm mắt của Phương Nhược Cuồng, Lâm Mân Côi cũng thấy mặt nước lăn tăn gợn sóng, nhất thời xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt.
Nhưng, sự bẽn lẽn của cô chỉ làm Phương Nhược Cuồng càng ôm chặt hơn. Tiếng thở dốc trầm khàn của anh bên tai cô, khiến lòng cô vừa tê dại vừa hoảng loạn.
Đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Một lúc lâu, Lâm Mân Côi mới cảm thấy tay mình bị nắm lấy, đặt lên một vật thể nóng rực. Cô cả kinh, chợt phản ứng kịp đó là cái gì, cô đang tính bỏ tay ra, lại bị Phương Nhược Cuồng đi trước một bước đè lại.
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông mang theo từ tính không rõ. Anh ghé vào vai cô, tinh tế thở dốc, lại mang theo sự khẩn cầu thầm lặng.
Chỉ một chốc thôi... giúp anh đi... cô gái của anh... cô gái ngoan của anh... giúp anh tí...
/103
|