Lâm Mân Côi thực sự không hiểu nổi mẹ già nhà mình.
Quân Cửu Thiên là ai? Bí thư thành ủy Nghi Châu, rùa vàng trong mắt vô số thiếu nữ, thậm chí là người tình công chúng của thành phố Nghi Châu đấy... Đàn ông như vậy sẽ coi trọng hàng đã xài rồi như cô sao... Được rồi, cách gọi hàng đã xài rồi này hình như hơi quái dị...
Bất quá điều này không quan trọng, mà quan trọng là cô hoàn toàn cảm thấy bữa cơm xem mắt này không có gì hay hết.
Lâm Mân Côi nuốt không nổi, hình như quan hệ giữa Kim Phân Phương và dì Ngư kia không tồi, cả buổi tối đều hihihaha nói chuyện phiếm.
Lâm Mân Côi gần như không nói chuyện, cơm cũng không có khẩu vị gì, hết sức chuyên chú để ý người trên bàn ăn.
Hình như chú Thủy đó là chồng dì Ngư, nhưng khiến Lâm Mân Côi có chút bị đâm mù mắt chó là, chú Quân kia cũng rất tốt với dì Ngư, thậm chí không kiêng dè gì gắp đồ ăn cho dì Ngư. Đôi lúc, dì Ngư không ăn hết ông cũng không e dè gắp vào bát mình ăn luôn.
Đầu Lâm Mân Côi đầy vạch đen.
Việc này cũng thôi đi, người đàn ông được xem là chồng lại chẳng nhíu mày chút nào, hình như không cảm thấy bất ngờ.
Đúng... đây là quen rồi.
Dường như ông đã thành thói quen.
Lâm Mân Côi hơi kích động, giới thượng lưu loạn thật.
Hơn nữa, rõ ràng Quân Cửu Thiên là con trai của Quân Chi Lan đó, nhưng thái độ của dì Ngư dành cho hắn như đối đãi với con trai vậy.
Không hiểu nổi.
Lâm Mân Côi thực sự không hiểu nổi.
Có điều, may mà trên bàn cơm Kim Phân Phương không nhắc đến cô nhiều, chỉ trò chuyện một hồi rồi bỗng nhiên nói mình đã ly hôn.
Dì Ngư nhíu mày trước, A Phân, bà ly hôn?
Bà ấy hình như vô cùng kinh ngạc.
Kim Phân Phương gật đầu, đồng thời ánh mắt còn liếc nhìn chú Quân bên cạnh dì Ngư, Gã đó dụ dỗ bạn tôi không nói, còn nói tôi có một chân với Quân Quân nhà bà nữa...
Dì Ngư đỏ mặt, Đưa mắt quét qua Lâm Mân Côi.
Trong lòng Lâm Mân Côi có vô số con ngựa chạy điên cuồng, nhưng nét mặt vẫn ngây thơ không biết gì.
Cô chẳng nghe được gì cả, thực sự không nghe được gì cả.
Sau đó, Lâm Mân Côi dứt khoát bịt tai lại, chuyên tâm ăn cơm.
Nhưng thấy cô nhàm chán, Quân Cửu Thiên thản nhiên nói một câu.
Hình như tôi từng gặp cô...
Hả... nên tính là lãnh đạo của lãnh đạo nói chuyện với mình nhỉ, Lâm Mân Côi khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Quân Cửu Thiên.
Tại sao người đàm ông này rõ ràng lớn hơn cô không bao nhiêu, nhưng nói chuyện lại mơ hồ có sự uy nghiêm vô hình ta.
Ơ... tôi... có lẽ mặt mũi tôi như người qua đường A ấy...
Quân Cửu Thiên uống một hớp trà, cười cười, Cũng không phải... lần trước tôi đi kiến ủy... cô là người ghi chép hội nghị...
...
Lâm Mân Côi không ngờ một con tôm nhỏ như mình còn được Bí thư thành ủy nhớ kỹ, nhất thời trong lòng chảy mồ hôi ròng ròng như thác nước.
Nên nói sao đây.
Lâm Mân Côi lập tức lắp ba lắp bắp, lo lắng. Một lát sau, trong lòng cô đã lượn rất nhiều vòng, lại không phun ra được câu nào.
Xin lỗi... hình như tôi làm cô bị áp lưc...
... Lâm Mân Côi cười gượng, ... Cũng không phải... chẳng qua... chẳng qua tôi có chút không quen... không quen nói chuyện với lãnh đạo của lãnh đạo...
Haha... Lãnh đạo lại cười, dáng vẻ híp mắt dịu dàng như nước, Hôm nay tôi chỉ là con trai của bạn dì Phương, không phải là lãnh đạo của cô...
... Hahaha... Lâm Mân Côi vẫn cười gượng, nói không phải lãnh đạo, nhưng vẫn là lãnh đạo mà.
Bữa cơm tối này Lâm Mân Côi ăn đến mức bụng đau đớn, rốt cuộc cũng ăn xong.
Kim Phân Phương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dọc đường đi cướp luôn di động của Lâm Mân Côi. Lâm Mân Côi kêu khổ không ngớt, nhưng lại nói không nên lời.
Nghĩ đến tối nay Phưong Nhược Cuồng trở về, không liên lạc được với cô, chẳng biết anh sẽ nghĩ gì.
Trong lòng cô đang nghĩ thế, nhưng chân nặng nề bước tới cửa.
Khách sạn buổi tối người qua kẻ lại, lúc này lại có một đám người tràn vào.
Lâm Mân Côi tránh không kịp, suýt ngã, may mà Quân Cửu Thiên ở phía sau đỡ được cô.
Lâm Mân Côi gần như bật ra khỏi tay đối phương.
Cảm... cảm ơn... Lắp bắp không có khí thế.
Không sao. Một cái nhấc tay thôi... Quân Cửu Thiên thản nhiên mở miệng, ánh mắt cũng nhìn phía sau Lâm Mân Côi.
Phương tổng...
Bí thư Quân...
Vốn là thương nhân bất động sản lớn nhất, Phương Nhược Cuồng đương nhiên rất quen thuộc Quân Cửu Thiên.
Cũng có thể nói như vầy, không có Quân Cửu Thiên, Phương Nhược Cuồng không thể kiêu ngạo ở thành phố Nghi Châu.
Nhưng, Lâm Mân Côi tuyệt đối không ngờ là cô sẽ đụng phải Phương Nhược Cuồng ngay cửa khách sạn. Trong đám đông, anh như hạc giữa bầy gà, thấy Quân Cửu Thiên tới chào hỏi anh.
Từ đầu chí cuối, ánh mắt anh chỉ đảo qua người Lâm Mân Côi, nhưng Lâm Mân Côi lại chấn động toàn thân.
Tại sao...
Rõ ràng cô không hề làm gì có lỗi, nhưng lại có cảm giác rất chột dạ.
Bí thư Quân ăn cơm à?
Quân Cửu Thiên thoáng nhìn cô gái định trốn sau lưng Kim Phân Phương kia, khẽ nhếch môi cười, Bạn mẹ tôi, ừm... còn có con gái bà ấy... cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa ấy mà...
... Phương Nhược Cuồng hơi gật đầu, nhưng trong lòng đang gầm thét.
Anh có cần giải thích rõ thế không? Giấu đầu lòi đuôi.
Hai người đàn ông đều mỉm cười, nhưng cảm giác trong lòng lại khác hẳn.
Sống lưng Lâm Mân Côi toát một tầng mồ hôi, sợ hãi rụt rè nhìn Phương Nhược Cuồng, lại nhìn Quân Cửu Thiên.
Đang nghĩ xui cỡ nào mới gặp phải tình cảnh lúng túng như vậy, lúc này Phương Nhược Cuồng và Quân Cửu Thiên chào hỏi xong đi về phía Lâm Mân Côi.
Mẹ nó...
Trên mặt Lâm Mân Côi toát mồ hôi họt, mẹ nó, giờ cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đấy, anh qua đây làm gì!
Cô nỗ lực nháy mắt, nhưng Phương Nhược Cuồng giống như không nhận được tín hiệu gì, đi thẳng tới chỗ Lâm Mân Côi.
Ngay khi Lâm Mân Côi siết chặt nắm tay, đang định tiến lên một bước mở miệng trước, Kim Phân Phương sau lưng đã lên tiếng.
Ơ, con trai đôi song thai nhà họ Phương kìa... cậu tên gì...
Xin chào dì, con là Phương Nhược Cuồng.
À à à... Bản thân Kim Phân Phương cũng làm bên xây dựng, tất nhiên có chút giao tình với nhà họ Phương, chẳng qua rất nhiều năm không gặp tên nhóc này, không ngờ càng lớn càng đẹp trai.
Ôi chao, đã lâu không gặp cậu... Ừm... càng lớn càng không tồi... Kim Phân Phương tấm tắc khen ngợi, làm một người phụ nữ trung niên, bà thuận miệng hỏi một câu, Kết hôn chưa?
Bà đúng là thuận miệng hỏi thôi, nhớ ra đứa con trai đôi song thai nhà họ Phương kia hình như ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi rồi, mà đàn ông ở độ tuổi đó ắn hẳn đã thành gia lập nghiệp.
Nhất thời Kim Phân Phương hơi ảm não, hẳn phải hỏi Ôi, chao, đứa nhỏ nhà cậu thế nào?
Nhưng, trong lòng nghĩ vậy, bên tai lại nghe Phương Nhược CUồng cung kính, lễ phép nói một câu.
Con vẫn chưa kết hôn dì ạ.
Phương Nhược Cuồng nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Mân Côi, cười như không cười.
... Lâm Mân Côi chỉ có thể lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt.
Tại sao cảm giác chột dạ càng lúc càng mãnh liệt nhỉ.
Hình như Kim Phân Phương hoàn toàn không phát hiện ra sự thất thố của Lâm Mân Côi, lại nghe Phương Nhược Cuồng nói chưa kết hôn, lập tức cười như bà tám.
Trời ơi, còn chưa kết hôn nữa à... cần dì để ý giúp con không? Dì biết nhiều cô gái tốt lắm...
Phương Nhược Cuồng mìm cười, ánh mắt đảo qua cô bé sắp chui xuống lòng đất kia, khẽ vuốt cằm, Dì nhọc lòng rồi.
...
Lâm Mân Côi không biết rốt cuộc mình rời đi thế nào.
Có lẽ tối nay kim Phân Phương rất hưng phấn, liên tiếp gặp hai con rùa vàng, việc lựa chọn hơi khó khăn nhỉ.
Bé ngoan, con cảm thấy tiểu Cửu tốt, hay thằng nhóc đoi song thai kia tốt?
Lâm Mân Côi hộc máu, một lát sau mới tìm được giọng nói của mình.
Mẹ... con mới ly hôn thôi... hai người đó đều là rồng phượng trong loài người...
Phi phi phi... rồng phượng trong loài người thì không phải đàn ông hả? Trên người nó lại không mọc thêm hai cây...
...
Có lẽ cảm thấy Lâm Mân Côi bùn nhão không thể trát tường, suốt đoạn đường Kim Phân Phương đều làm phép so sánh.
Rất lâu, Lâm Mân Côi cũng thấy hơi phiền bèn chìa tay ra, Mẹ, di động của con giờ có thể trả cho con chưa?
Con bé này, không tích cực gì hết...
Kim Phân Phương thở dài một tiếng, Mẹ thấy tiểu Cửu không tệ... Tối nay chẳng phải nó cười rất dịu dàng với con sao...
Lâm Mân Côi oán thầm, đó là lễ phép cơ bản của đối phương thôi.
Hít sâu một hơi, chợt Lâm Mân Côi muốn biết cuối cùng tại sao Kim Phân Phương lại chọn Quân Cửu Thiên.
Mẹ... Phương Nhược Cuồng đó... tại sao mẹ không chọn anh ta...
Song thai à... Kim Phân Phương cười ha ha một tiếng, khoát tay nói, Nó già quá... lớn hơn con tới mười một, mười hai tuổi...
...
Lâm Mân Côi lập tức có chút ưu thương, chỉ sợ về sau con đường lấy lòng mẹ vợ của Phương Nhược Cuồng sẽ không đơn giản như suy nghĩ.
Mẹ... không phải mẹ nói tuổi tác chẳng phải là vấn đề ư?
Cái này ngược lại. Kim Phân Phương vẫn lắc đàu, Thằng nhóc đó nhắc tới tuy không có khuyết điểm gì, nhưng mẹ nghe nói khi còn bé nó từng bị bắt cóc, nghe nói rất thảm... bị bọm buôn người hành hạ suốt một năm mới chạy về... Đừng thấy bây giờ dáng vẻ nó ôn hòa... hơn mười năm trước mẹ nhìn dáng vẻ nó... hoàn toàn là một thiếu niên có vấn đề... Lúc đó mẹ còn nói thằng nhón này sẽ trở thành khối u ác tính của xã hội... Không ngờ bây giờ thay đổi chóng mặt, còn thành một thanh niên kiệt xuất... Chao ôi... mắt chó mẹ cũng bị chọc mù rồi...
Kim Phân Phương nói liên miên rất nhiều, Lâm Mân Côi càng nghe càng kinh ngạc.
Phương Nhược Cuồng? Thiếu niên có vấn đề? Không thể nào!
Dừng một chút, Lâm Mân Côi lại thử dò xét hỏi một câu.
Chứng minh thế giới quan của người ta được xoay chuyển rồi... là người tốt...
Người tốt? Kim Phân Phương lắc đầu, Mẹ tahays không tới mức đó... thằng nhóc này con không biết đau, trên thương trường ai cũng nói nó như một con cá mập, giết người vừa ác vừa chuẩn... Mấy năm trước danh tiếng của nó chẳng tốt đẹp gì, rất nhiều người vừa sợ vừa phục nó... Giờ trái lại nghe nói đã tu thân dưỡng tính rất nhiều... Lần trước người ở công trường chỗ mẹ còn nói nó đang yêu, nên con người ôn hòa hẳn... Hahahaha... không biết con gái nhà ai xui xẻo thế... bị nó để ý...
...
Lần này Lâm Mân Côi hoàn toàn hết chỗ nói.
Phải nói sao với Kim Phân Phương sự thật đau thương này đây?
Cô gái xui xẻo bị thằng nhóc như cá mập kia để ý, là con gái mẹ đó.
Haizzz...
Quân Cửu Thiên là ai? Bí thư thành ủy Nghi Châu, rùa vàng trong mắt vô số thiếu nữ, thậm chí là người tình công chúng của thành phố Nghi Châu đấy... Đàn ông như vậy sẽ coi trọng hàng đã xài rồi như cô sao... Được rồi, cách gọi hàng đã xài rồi này hình như hơi quái dị...
Bất quá điều này không quan trọng, mà quan trọng là cô hoàn toàn cảm thấy bữa cơm xem mắt này không có gì hay hết.
Lâm Mân Côi nuốt không nổi, hình như quan hệ giữa Kim Phân Phương và dì Ngư kia không tồi, cả buổi tối đều hihihaha nói chuyện phiếm.
Lâm Mân Côi gần như không nói chuyện, cơm cũng không có khẩu vị gì, hết sức chuyên chú để ý người trên bàn ăn.
Hình như chú Thủy đó là chồng dì Ngư, nhưng khiến Lâm Mân Côi có chút bị đâm mù mắt chó là, chú Quân kia cũng rất tốt với dì Ngư, thậm chí không kiêng dè gì gắp đồ ăn cho dì Ngư. Đôi lúc, dì Ngư không ăn hết ông cũng không e dè gắp vào bát mình ăn luôn.
Đầu Lâm Mân Côi đầy vạch đen.
Việc này cũng thôi đi, người đàn ông được xem là chồng lại chẳng nhíu mày chút nào, hình như không cảm thấy bất ngờ.
Đúng... đây là quen rồi.
Dường như ông đã thành thói quen.
Lâm Mân Côi hơi kích động, giới thượng lưu loạn thật.
Hơn nữa, rõ ràng Quân Cửu Thiên là con trai của Quân Chi Lan đó, nhưng thái độ của dì Ngư dành cho hắn như đối đãi với con trai vậy.
Không hiểu nổi.
Lâm Mân Côi thực sự không hiểu nổi.
Có điều, may mà trên bàn cơm Kim Phân Phương không nhắc đến cô nhiều, chỉ trò chuyện một hồi rồi bỗng nhiên nói mình đã ly hôn.
Dì Ngư nhíu mày trước, A Phân, bà ly hôn?
Bà ấy hình như vô cùng kinh ngạc.
Kim Phân Phương gật đầu, đồng thời ánh mắt còn liếc nhìn chú Quân bên cạnh dì Ngư, Gã đó dụ dỗ bạn tôi không nói, còn nói tôi có một chân với Quân Quân nhà bà nữa...
Dì Ngư đỏ mặt, Đưa mắt quét qua Lâm Mân Côi.
Trong lòng Lâm Mân Côi có vô số con ngựa chạy điên cuồng, nhưng nét mặt vẫn ngây thơ không biết gì.
Cô chẳng nghe được gì cả, thực sự không nghe được gì cả.
Sau đó, Lâm Mân Côi dứt khoát bịt tai lại, chuyên tâm ăn cơm.
Nhưng thấy cô nhàm chán, Quân Cửu Thiên thản nhiên nói một câu.
Hình như tôi từng gặp cô...
Hả... nên tính là lãnh đạo của lãnh đạo nói chuyện với mình nhỉ, Lâm Mân Côi khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Quân Cửu Thiên.
Tại sao người đàm ông này rõ ràng lớn hơn cô không bao nhiêu, nhưng nói chuyện lại mơ hồ có sự uy nghiêm vô hình ta.
Ơ... tôi... có lẽ mặt mũi tôi như người qua đường A ấy...
Quân Cửu Thiên uống một hớp trà, cười cười, Cũng không phải... lần trước tôi đi kiến ủy... cô là người ghi chép hội nghị...
...
Lâm Mân Côi không ngờ một con tôm nhỏ như mình còn được Bí thư thành ủy nhớ kỹ, nhất thời trong lòng chảy mồ hôi ròng ròng như thác nước.
Nên nói sao đây.
Lâm Mân Côi lập tức lắp ba lắp bắp, lo lắng. Một lát sau, trong lòng cô đã lượn rất nhiều vòng, lại không phun ra được câu nào.
Xin lỗi... hình như tôi làm cô bị áp lưc...
... Lâm Mân Côi cười gượng, ... Cũng không phải... chẳng qua... chẳng qua tôi có chút không quen... không quen nói chuyện với lãnh đạo của lãnh đạo...
Haha... Lãnh đạo lại cười, dáng vẻ híp mắt dịu dàng như nước, Hôm nay tôi chỉ là con trai của bạn dì Phương, không phải là lãnh đạo của cô...
... Hahaha... Lâm Mân Côi vẫn cười gượng, nói không phải lãnh đạo, nhưng vẫn là lãnh đạo mà.
Bữa cơm tối này Lâm Mân Côi ăn đến mức bụng đau đớn, rốt cuộc cũng ăn xong.
Kim Phân Phương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dọc đường đi cướp luôn di động của Lâm Mân Côi. Lâm Mân Côi kêu khổ không ngớt, nhưng lại nói không nên lời.
Nghĩ đến tối nay Phưong Nhược Cuồng trở về, không liên lạc được với cô, chẳng biết anh sẽ nghĩ gì.
Trong lòng cô đang nghĩ thế, nhưng chân nặng nề bước tới cửa.
Khách sạn buổi tối người qua kẻ lại, lúc này lại có một đám người tràn vào.
Lâm Mân Côi tránh không kịp, suýt ngã, may mà Quân Cửu Thiên ở phía sau đỡ được cô.
Lâm Mân Côi gần như bật ra khỏi tay đối phương.
Cảm... cảm ơn... Lắp bắp không có khí thế.
Không sao. Một cái nhấc tay thôi... Quân Cửu Thiên thản nhiên mở miệng, ánh mắt cũng nhìn phía sau Lâm Mân Côi.
Phương tổng...
Bí thư Quân...
Vốn là thương nhân bất động sản lớn nhất, Phương Nhược Cuồng đương nhiên rất quen thuộc Quân Cửu Thiên.
Cũng có thể nói như vầy, không có Quân Cửu Thiên, Phương Nhược Cuồng không thể kiêu ngạo ở thành phố Nghi Châu.
Nhưng, Lâm Mân Côi tuyệt đối không ngờ là cô sẽ đụng phải Phương Nhược Cuồng ngay cửa khách sạn. Trong đám đông, anh như hạc giữa bầy gà, thấy Quân Cửu Thiên tới chào hỏi anh.
Từ đầu chí cuối, ánh mắt anh chỉ đảo qua người Lâm Mân Côi, nhưng Lâm Mân Côi lại chấn động toàn thân.
Tại sao...
Rõ ràng cô không hề làm gì có lỗi, nhưng lại có cảm giác rất chột dạ.
Bí thư Quân ăn cơm à?
Quân Cửu Thiên thoáng nhìn cô gái định trốn sau lưng Kim Phân Phương kia, khẽ nhếch môi cười, Bạn mẹ tôi, ừm... còn có con gái bà ấy... cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa ấy mà...
... Phương Nhược Cuồng hơi gật đầu, nhưng trong lòng đang gầm thét.
Anh có cần giải thích rõ thế không? Giấu đầu lòi đuôi.
Hai người đàn ông đều mỉm cười, nhưng cảm giác trong lòng lại khác hẳn.
Sống lưng Lâm Mân Côi toát một tầng mồ hôi, sợ hãi rụt rè nhìn Phương Nhược Cuồng, lại nhìn Quân Cửu Thiên.
Đang nghĩ xui cỡ nào mới gặp phải tình cảnh lúng túng như vậy, lúc này Phương Nhược Cuồng và Quân Cửu Thiên chào hỏi xong đi về phía Lâm Mân Côi.
Mẹ nó...
Trên mặt Lâm Mân Côi toát mồ hôi họt, mẹ nó, giờ cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đấy, anh qua đây làm gì!
Cô nỗ lực nháy mắt, nhưng Phương Nhược Cuồng giống như không nhận được tín hiệu gì, đi thẳng tới chỗ Lâm Mân Côi.
Ngay khi Lâm Mân Côi siết chặt nắm tay, đang định tiến lên một bước mở miệng trước, Kim Phân Phương sau lưng đã lên tiếng.
Ơ, con trai đôi song thai nhà họ Phương kìa... cậu tên gì...
Xin chào dì, con là Phương Nhược Cuồng.
À à à... Bản thân Kim Phân Phương cũng làm bên xây dựng, tất nhiên có chút giao tình với nhà họ Phương, chẳng qua rất nhiều năm không gặp tên nhóc này, không ngờ càng lớn càng đẹp trai.
Ôi chao, đã lâu không gặp cậu... Ừm... càng lớn càng không tồi... Kim Phân Phương tấm tắc khen ngợi, làm một người phụ nữ trung niên, bà thuận miệng hỏi một câu, Kết hôn chưa?
Bà đúng là thuận miệng hỏi thôi, nhớ ra đứa con trai đôi song thai nhà họ Phương kia hình như ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi rồi, mà đàn ông ở độ tuổi đó ắn hẳn đã thành gia lập nghiệp.
Nhất thời Kim Phân Phương hơi ảm não, hẳn phải hỏi Ôi, chao, đứa nhỏ nhà cậu thế nào?
Nhưng, trong lòng nghĩ vậy, bên tai lại nghe Phương Nhược CUồng cung kính, lễ phép nói một câu.
Con vẫn chưa kết hôn dì ạ.
Phương Nhược Cuồng nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Mân Côi, cười như không cười.
... Lâm Mân Côi chỉ có thể lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt.
Tại sao cảm giác chột dạ càng lúc càng mãnh liệt nhỉ.
Hình như Kim Phân Phương hoàn toàn không phát hiện ra sự thất thố của Lâm Mân Côi, lại nghe Phương Nhược Cuồng nói chưa kết hôn, lập tức cười như bà tám.
Trời ơi, còn chưa kết hôn nữa à... cần dì để ý giúp con không? Dì biết nhiều cô gái tốt lắm...
Phương Nhược Cuồng mìm cười, ánh mắt đảo qua cô bé sắp chui xuống lòng đất kia, khẽ vuốt cằm, Dì nhọc lòng rồi.
...
Lâm Mân Côi không biết rốt cuộc mình rời đi thế nào.
Có lẽ tối nay kim Phân Phương rất hưng phấn, liên tiếp gặp hai con rùa vàng, việc lựa chọn hơi khó khăn nhỉ.
Bé ngoan, con cảm thấy tiểu Cửu tốt, hay thằng nhóc đoi song thai kia tốt?
Lâm Mân Côi hộc máu, một lát sau mới tìm được giọng nói của mình.
Mẹ... con mới ly hôn thôi... hai người đó đều là rồng phượng trong loài người...
Phi phi phi... rồng phượng trong loài người thì không phải đàn ông hả? Trên người nó lại không mọc thêm hai cây...
...
Có lẽ cảm thấy Lâm Mân Côi bùn nhão không thể trát tường, suốt đoạn đường Kim Phân Phương đều làm phép so sánh.
Rất lâu, Lâm Mân Côi cũng thấy hơi phiền bèn chìa tay ra, Mẹ, di động của con giờ có thể trả cho con chưa?
Con bé này, không tích cực gì hết...
Kim Phân Phương thở dài một tiếng, Mẹ thấy tiểu Cửu không tệ... Tối nay chẳng phải nó cười rất dịu dàng với con sao...
Lâm Mân Côi oán thầm, đó là lễ phép cơ bản của đối phương thôi.
Hít sâu một hơi, chợt Lâm Mân Côi muốn biết cuối cùng tại sao Kim Phân Phương lại chọn Quân Cửu Thiên.
Mẹ... Phương Nhược Cuồng đó... tại sao mẹ không chọn anh ta...
Song thai à... Kim Phân Phương cười ha ha một tiếng, khoát tay nói, Nó già quá... lớn hơn con tới mười một, mười hai tuổi...
...
Lâm Mân Côi lập tức có chút ưu thương, chỉ sợ về sau con đường lấy lòng mẹ vợ của Phương Nhược Cuồng sẽ không đơn giản như suy nghĩ.
Mẹ... không phải mẹ nói tuổi tác chẳng phải là vấn đề ư?
Cái này ngược lại. Kim Phân Phương vẫn lắc đàu, Thằng nhóc đó nhắc tới tuy không có khuyết điểm gì, nhưng mẹ nghe nói khi còn bé nó từng bị bắt cóc, nghe nói rất thảm... bị bọm buôn người hành hạ suốt một năm mới chạy về... Đừng thấy bây giờ dáng vẻ nó ôn hòa... hơn mười năm trước mẹ nhìn dáng vẻ nó... hoàn toàn là một thiếu niên có vấn đề... Lúc đó mẹ còn nói thằng nhón này sẽ trở thành khối u ác tính của xã hội... Không ngờ bây giờ thay đổi chóng mặt, còn thành một thanh niên kiệt xuất... Chao ôi... mắt chó mẹ cũng bị chọc mù rồi...
Kim Phân Phương nói liên miên rất nhiều, Lâm Mân Côi càng nghe càng kinh ngạc.
Phương Nhược Cuồng? Thiếu niên có vấn đề? Không thể nào!
Dừng một chút, Lâm Mân Côi lại thử dò xét hỏi một câu.
Chứng minh thế giới quan của người ta được xoay chuyển rồi... là người tốt...
Người tốt? Kim Phân Phương lắc đầu, Mẹ tahays không tới mức đó... thằng nhóc này con không biết đau, trên thương trường ai cũng nói nó như một con cá mập, giết người vừa ác vừa chuẩn... Mấy năm trước danh tiếng của nó chẳng tốt đẹp gì, rất nhiều người vừa sợ vừa phục nó... Giờ trái lại nghe nói đã tu thân dưỡng tính rất nhiều... Lần trước người ở công trường chỗ mẹ còn nói nó đang yêu, nên con người ôn hòa hẳn... Hahahaha... không biết con gái nhà ai xui xẻo thế... bị nó để ý...
...
Lần này Lâm Mân Côi hoàn toàn hết chỗ nói.
Phải nói sao với Kim Phân Phương sự thật đau thương này đây?
Cô gái xui xẻo bị thằng nhóc như cá mập kia để ý, là con gái mẹ đó.
Haizzz...
/103
|