Hừ! Tên khốn nạn, thì ra người đó là hắn, không những nhìn rất rõ những việc xấu hổ đã xảy ra, hắn còn chụp hình lại, phen này chết nhục.
Cô cắn răng nghĩ, khuôn mặt dù cố tỏ ra bình thản vẫn không giấu được vẻ hoang mang. Bàn tay thon dài với những ngón búp măng chậm rãi lật từng tấm ảnh, đôi mắt vờ chăm chú xem kỹ từng bức.
Cố xem thật lâu. Nhưng sao cô lại phải làm vậy chứ?
Vì cô sợ, sợ khi xem đến tấm cuối cùng, cô sẽ phải ngẩng đầu lên, phải khổ sở lẩn tránh ánh mắt khinh bỉ của hắn chỉ xem cô như một thứ rác rưởi rẻ tiền vào hạng bần tiện nhất.
Nhưng càng cố để đừng run rẩy thì cô lại càng cảm thấy răng mình đang va vào nhau tạo nên những tiếng cồm cộp.
Bất giác, chẳng hiểu vô tình hay cố ý, hắn buột miệng hỏi:
- Cô xem gì mà lâu thế? Xong chưa?
Trời! Nãy giờ hắn không nói gì cũng đủ khiến cô run bắn cả lên rồi, nay hắn lại hỏi đã xem xong chưa, không lẽ cô xem lâu vậy mà còn nói chưa xong thì chỉ có nước đi đầu xuống đất.
Nhưng vẫn với một dáng vẻ bình thản lạ lùng, và nét kiêu kì không chịu khuất phục vốn có của phái nữ, cô ném thẳng tập ảnh vào mặt hắn, gằn giọng:
- Thằng chó! Mày chết đi cho tao.
Hắn bị bất ngờ, khuôn mặt đã đôi phần biến sắc, liếc cô một cái, nhưng là một tay chơi có kinh nghiệm, hắn nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lì lợm, cười nhếch mép để lộ chiếc răng khểnh mà cô từng cho rằng nó rất đáng yêu:
- Ấy, đừng lớn tiếng vậy chứ, lúc nãy em có phản ứng hơi quá đà rồi đấy! Lỡ có thêm người thứ ba biết được chuyện này thì sao?
Cô thở dốc, tim đập thình thịch sau một cơn kích động mạnh, trở lại với chất giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn còn đanh từng tiếng:
- Anh định làm gì với chúng.
Hừm! Thế là cô ta đã chịu khuất phục rồi, mình chỉ cần hù thêm chút nữa là hồn vía ả sẽ lên mây cho mà xem, hắn thầm nghĩ, buông giọng lả lơi:
- Khí thế lúc nãy của cô em đâu hết rồi, thể hiện cho anh thấy đi chứ!
- Trả lời vào trọng tâm đi!
- Việc gì phải vội vàng thế nhỉ? Anh chỉ định đăng chúng lên một số trang mạng để cả thế giới đều được chiêm ngưỡng cơ thể nóng bỏng của em.
- Anh dám._Cô nghiến răng kèn kẹt.
Ghé sát mặt mình vào cổ cô, hắn khẽ nói, thật chậm:
- Sao lại không dám..._ Ngưng lại một chút, hắn tiếp tục, ngày càng chậm hơn như muốn từng câu từng chữ kịp ngấm vào trong trí óc cô:
- Nhưng nếu em làm giúp anh một số chuyện thì có thể anh sẽ suy nghĩ lại.
- Chuyện gì?_Cô hồi hộp hỏi, cảm giác như trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thế là cô ả đã đến mức xuống nước năn nỉ mình rồi, giờ mình nói gì ả chẳng thực hiện. Hắn vuốt tóc, ánh nắng chiều rọi dần vào màu xanh lam đặc trưng của biển cả làm ánh lên một sắc trắng dịu dàng. Vẫn với giọng thì thầm trầm khản, hắn trịnh trọng nói:
- Việc đầu tiên cô phải làm là...
* La la la, hè đến rồi, hoa phượng đã bắt đầu thắp lên những ngọn lửa hồng cùng lũ ve sầu viết tiếp khúc nhạc về hoa trái. Bằng lăng nở tím một góc sân để sẻ chia màu hoa cũng đượm màu nỗi nhớ. Sân trường ta vẫn vậy, vẫn mùa hè rợp mát bóng hàng cây, những chú ve vẫn ngân vang tiếng hát, vẫn trưa hè chẳng in bóng người xưa.
Cô cắn răng nghĩ, khuôn mặt dù cố tỏ ra bình thản vẫn không giấu được vẻ hoang mang. Bàn tay thon dài với những ngón búp măng chậm rãi lật từng tấm ảnh, đôi mắt vờ chăm chú xem kỹ từng bức.
Cố xem thật lâu. Nhưng sao cô lại phải làm vậy chứ?
Vì cô sợ, sợ khi xem đến tấm cuối cùng, cô sẽ phải ngẩng đầu lên, phải khổ sở lẩn tránh ánh mắt khinh bỉ của hắn chỉ xem cô như một thứ rác rưởi rẻ tiền vào hạng bần tiện nhất.
Nhưng càng cố để đừng run rẩy thì cô lại càng cảm thấy răng mình đang va vào nhau tạo nên những tiếng cồm cộp.
Bất giác, chẳng hiểu vô tình hay cố ý, hắn buột miệng hỏi:
- Cô xem gì mà lâu thế? Xong chưa?
Trời! Nãy giờ hắn không nói gì cũng đủ khiến cô run bắn cả lên rồi, nay hắn lại hỏi đã xem xong chưa, không lẽ cô xem lâu vậy mà còn nói chưa xong thì chỉ có nước đi đầu xuống đất.
Nhưng vẫn với một dáng vẻ bình thản lạ lùng, và nét kiêu kì không chịu khuất phục vốn có của phái nữ, cô ném thẳng tập ảnh vào mặt hắn, gằn giọng:
- Thằng chó! Mày chết đi cho tao.
Hắn bị bất ngờ, khuôn mặt đã đôi phần biến sắc, liếc cô một cái, nhưng là một tay chơi có kinh nghiệm, hắn nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lì lợm, cười nhếch mép để lộ chiếc răng khểnh mà cô từng cho rằng nó rất đáng yêu:
- Ấy, đừng lớn tiếng vậy chứ, lúc nãy em có phản ứng hơi quá đà rồi đấy! Lỡ có thêm người thứ ba biết được chuyện này thì sao?
Cô thở dốc, tim đập thình thịch sau một cơn kích động mạnh, trở lại với chất giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn còn đanh từng tiếng:
- Anh định làm gì với chúng.
Hừm! Thế là cô ta đã chịu khuất phục rồi, mình chỉ cần hù thêm chút nữa là hồn vía ả sẽ lên mây cho mà xem, hắn thầm nghĩ, buông giọng lả lơi:
- Khí thế lúc nãy của cô em đâu hết rồi, thể hiện cho anh thấy đi chứ!
- Trả lời vào trọng tâm đi!
- Việc gì phải vội vàng thế nhỉ? Anh chỉ định đăng chúng lên một số trang mạng để cả thế giới đều được chiêm ngưỡng cơ thể nóng bỏng của em.
- Anh dám._Cô nghiến răng kèn kẹt.
Ghé sát mặt mình vào cổ cô, hắn khẽ nói, thật chậm:
- Sao lại không dám..._ Ngưng lại một chút, hắn tiếp tục, ngày càng chậm hơn như muốn từng câu từng chữ kịp ngấm vào trong trí óc cô:
- Nhưng nếu em làm giúp anh một số chuyện thì có thể anh sẽ suy nghĩ lại.
- Chuyện gì?_Cô hồi hộp hỏi, cảm giác như trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thế là cô ả đã đến mức xuống nước năn nỉ mình rồi, giờ mình nói gì ả chẳng thực hiện. Hắn vuốt tóc, ánh nắng chiều rọi dần vào màu xanh lam đặc trưng của biển cả làm ánh lên một sắc trắng dịu dàng. Vẫn với giọng thì thầm trầm khản, hắn trịnh trọng nói:
- Việc đầu tiên cô phải làm là...
* La la la, hè đến rồi, hoa phượng đã bắt đầu thắp lên những ngọn lửa hồng cùng lũ ve sầu viết tiếp khúc nhạc về hoa trái. Bằng lăng nở tím một góc sân để sẻ chia màu hoa cũng đượm màu nỗi nhớ. Sân trường ta vẫn vậy, vẫn mùa hè rợp mát bóng hàng cây, những chú ve vẫn ngân vang tiếng hát, vẫn trưa hè chẳng in bóng người xưa.
/20
|