Ở cửa ra vào của động phủ.
Kỷ Ninh và Thanh Phạm Tiên Tử hàn huyên vài câu.
- Ngươi có thể gia nhập Huệ Lam giáo, cũng là duyên phận của hai ta. Mời vào động phủ của ta ngồi một chút, cũng tiện tâm sự. Những ngày tỷ tỷ ta buồn tới chết a.
Thanh Phạm Tiên Tử cố ý trêu tức Kỷ Ninh. Sau khi nàng biết rõ Kỷ Ninh là chủ nhân của Tô Vưu Cơ, nàng cũng rất giật mình. Nàng hiểu rõ vị thiếu niên mặc áo bào trắng trước mắt này nhất định sẽ rất bất phàm. Khiến cho một người bất phàm như vậy gọi nàng là tỷ tỷ, như vậy cũng có chút thú vị a.
Kỷ Ninh nhìn nàng một cái, rồi cười cười:
- Sư tỷ, mời.
- Được rồi.
Thanh Phạm Tiên Tử đi vào trong.
Kỷ Ninh đi theo sau lưng.
Mười tám tên Thế Giới Cảnh đang khoanh chân ngồi, ở bên ngoài trông coi cũng đều nhìn thấy một màn này. Đặc biệt là khi nhìn thấy Thanh Phạm Tiên Tử chủ động mời Kỷ Ninh đi vào, sắc mặt của lão giả mặc áo bào màu đen lập tức có chút khó coi, hắn lạnh giọng quát:
- Thanh Phạm sư muội, đừng có đầu độc tiểu sư đệ mới tới giúp ngươi a.
- Chuyện này cũng không cần ngươi quản.
Thanh Phạm Tiên Tử cũng không có quay đầu lại. Mà chỉ lạnh giọng nhạo báng hắn.
- Bắc Minh sư đệ. Ngươi phải nhớ kỹ cái gì nên làm, cái gì không nên làm a.
Lão giả mặc áo bào màu đen dùng thanh âm lạnh như băng nhắc nhở, trong thanh âm cũng tràn ngập hàn ý.
Tô Vưu Cơ đang đứng ở trong phòng mình, nhìn chằm chằm vào chỗ xa xa, trong mắt tràn ngập vẻ mong chờ.
Rốt cục nàng cũng đã nhìn thấy người đi theo sau lưng Thanh Phạm Tiên Tử chính là một thiếu niên mặc áo bào trắng lưng đeo trường kiếm. Hắn vẫn có bộ dáng như cũ, là bộ dáng trong trí nhớ của nàng.
- Chủ nhân......
Tô Vưu Cơ nhìn qua, trong lòng tràn ngập vẻ phức tạp.
Áy náy?
Cảm kích?
Ban đầu ở trên Tinh Thần đảo, lúc nàng đang mệt mỏi, ở biên giới tuyệt vọng. Lúc nhìn thấy Kỷ Ninh nước mắt cũng đều chảy xuống. Lần này ở trong Đông Yên phân giáo, cho dù đối với Kỷ Ninh mà nói, cũng là phiền toái rất lớn, thế nhưng hắn vẫn tới cứu nàng.
- Vẫn luôn là ngươi giúp ta, ta chỉ là tùy tùng. Nhưng lại không trợ giúp được gì cho ngươi.
Giờ khắc này Tô Vưu Cơ bỗng hiểu ra, chỉ sợ Tô Vưu Cơ nàng sẽ vĩnh viễn không quên được lúc Kỷ Ninh cứu nàng ở trên Tinh Thần đảo. Lần này ở Đông Yên phân giáo, hai người bọn họ lại một lần nữa gặp mặt.
- Vưu Cơ.
Kỷ Ninh đi tới.
- Chủ nhân.
Tô Vưu Cơ hơi cúi đầu, nói:
- Là ta chuyên gây ra phiền toái a.
- Nghe nói là giáo chủ Đông Yên phân giáo này muốn đoạt bảo bối của ngươi, còn có pho tượng của Phi Tiên Thánh Quân gì đó hay sao?
Kỷ Ninh mở miệng nói.
Tô Vưu Cơ có chút giật mình nhìn về phía Kỷ Ninh, hỏi:
- Người cũng biết rồi sao?
Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía Thanh Phạm Tiên Tử ở bên cạnh, hắn nói:
- Thanh Phạm Tiên Tử, Vưu Cơ muốn đi ra ngoài, không biết sẽ có nhưng ngăn cản gì?
Thanh Phạm Tiên Tử lập tức cảm giác được, vẻ mặt ngữ khí của thiếu niên mặc áo bào trắng ở trước mắt nàng đã có chút khác biệt. Trước đó ở cửa ra vào động phủ còn có chút khiêm tốn gọi một tiếng Thanh Phạm sư tỷ, hai tiếng Thanh Phạm sư tỷ. Thế nhưng bây giờ, tuy rằng vẫn nói chuyện rất tự nhiên như trước, thế nhưng trong lời nói lại tràn ngập vẻ tự tin khí phách rất rõ ràng.
- Nếu như Vưu Cơ muội muội muốn đi ra ngoài, đầu tiên phải vượt qua mười tám tên Thế Giới Cảnh đang nhìn chằm chằm ở bên ngoài.
Thanh Phạm Tiên Tử nói:
- Có bọn hắn nhìn chằm chằm vào, chỉ hơi có chút động tĩnh. Chỉ sợ bọn hắn bẩm báo cho tên phân giáo chủ ngu xuẩn kia. Đến lúc đó tên ngu xuẩn kia rất có thể sẽ ra lệnh cho một nhóm lớn Thế Giới Cảnh, thậm chí còn có thể sử dụng rất nhiều trận pháp cấm chế ở hang ổ. Như vậy quả thực sẽ không có chỗ để trốn a.
Kỷ Ninh khẽ gật đầu, cũng giống như tin tức mà hắn nhận được a
- Chủ nhân, cho ta mười vạn năm nữa, có lẽ ta sẽ có biện pháp.
Tô Vưu Cơ nói, mượn nhờ bảo vật thời gian, mười vạn năm trên thực tế cũng chỉ mấy trăm vạn năm mà thôi, có lẽ như vậy là đủ rồi.
- Thời gian quá lâu, chỉ sợ sẽ có biến cố.
Kỷ Ninh nói:
- Tên Đông Yên giáo chủ này có thể trở thành giáo chủ của một phân giáo. Sợ rằng bối cảnh ở trong tổng giáo sẽ không nhỏ, hắn muốn xâm nhập vào trong động phủ của đệ tử trong giáo. Như vậy muốn bắt một Thế Giới Cảnh không phải là đệ tử bổn giáo...... Chỉ cần có một cái cớ tốt, như vậy vẫn có thể khiến cho Huệ Lam Đạo Quân đồng ý. Ngươi trốn ở trong này mới mấy trăm năm, cho nên hắn ta mới còn nhịn được như vậy. Thế nhưng nếu quá lâu, sợ rằng sẽ không được.
Tô Vưu Cơ lập tức biến sắc.
Đúng vậy a.
Nếu như tên Đông Yên giáo chủa kia đạt được mệnh lệnh của tổng giáo, trực tiếp tiến vào bắt nàng, như vậy nàng cũng sẽ không có biện pháp a.
- Giao cho ta, tự nhiên ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài.
Kỷ Ninh nói.
Tô Vưu Cơ cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng. Tuy rằng nàng lo lắng cho Kỷ Ninh, thế nhưng những năm gần đây đi theo Kỷ Ninh cho nên nàng cũng đã có thói quen tin tưởng Kỷ Ninh. Bởi vì quả thực Kỷ Ninh rất là cường đại yêu nghiệt.
- Vị Kỷ Ninh đạo hữu này.
Thanh Phạm Tiên Tử ở bên cạnh lại có chút bất mãn nói:
- Ngươi cũng không thể làm xằng làm bậy a. Ở trong động phủ của ta, bởi vì giới hạn trong giáo quy cho nên bọn hắn mới không dám tiến vào. Thế nhưng nếu như ngươi mang theo Vưu Cơ muội muội đi ra ngoài... Ra khỏi động phủ, bọn hắn hoàn toàn có thể động thủ với các ngươi. Đối với người không phải là đệ tử của bổn giáo, bọn hắn sẽ không nương tay a.
- Thanh Phạm Tiên Tử, ngươi chỉ cần ở bên cạnh xem là được.
Kỷ Ninh quay đầu lại rồi nói với Tô Vưu Cơ:
- Ta sẽ thu ngươi tiến vào bên trong Động Thiên pháp bảo của ta.
- Được.
Tô Vưu Cơ gật đầu.
Thanh Phạm Tiên Tử lại có chút bất mãn:
- Vưu Cơ muội muội, chuyện này cũng không thể......
Kỷ Ninh lại vung tay lên, trực tiếp đem Tô Vưu Cơ thu vào bên trong Động Thiên pháp bảo. Sau đó lập tức xoay người đi ra bên ngoài.
- Ngươi...
Thanh Phạm Tiên Tử lập tức đuổi theo ở phía sau lưng hắn.
Ở cửa ra vào động phủ.
Kỷ Ninh đi ra khỏi động phủ, nhìn mười tám tên Thế Giới Cảnh đang khoanh chân ngồi ở bên ngoài.
- Nhanh như vậy đã đi ra rồi sao?
Lão giả mặc áo bào màu đen nhìn qua Kỷ Ninh, đám Thế Giới Cảnh khác cũng nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, khí tức lạnh lùng vô cùng.
Kỷ Ninh và Thanh Phạm Tiên Tử hàn huyên vài câu.
- Ngươi có thể gia nhập Huệ Lam giáo, cũng là duyên phận của hai ta. Mời vào động phủ của ta ngồi một chút, cũng tiện tâm sự. Những ngày tỷ tỷ ta buồn tới chết a.
Thanh Phạm Tiên Tử cố ý trêu tức Kỷ Ninh. Sau khi nàng biết rõ Kỷ Ninh là chủ nhân của Tô Vưu Cơ, nàng cũng rất giật mình. Nàng hiểu rõ vị thiếu niên mặc áo bào trắng trước mắt này nhất định sẽ rất bất phàm. Khiến cho một người bất phàm như vậy gọi nàng là tỷ tỷ, như vậy cũng có chút thú vị a.
Kỷ Ninh nhìn nàng một cái, rồi cười cười:
- Sư tỷ, mời.
- Được rồi.
Thanh Phạm Tiên Tử đi vào trong.
Kỷ Ninh đi theo sau lưng.
Mười tám tên Thế Giới Cảnh đang khoanh chân ngồi, ở bên ngoài trông coi cũng đều nhìn thấy một màn này. Đặc biệt là khi nhìn thấy Thanh Phạm Tiên Tử chủ động mời Kỷ Ninh đi vào, sắc mặt của lão giả mặc áo bào màu đen lập tức có chút khó coi, hắn lạnh giọng quát:
- Thanh Phạm sư muội, đừng có đầu độc tiểu sư đệ mới tới giúp ngươi a.
- Chuyện này cũng không cần ngươi quản.
Thanh Phạm Tiên Tử cũng không có quay đầu lại. Mà chỉ lạnh giọng nhạo báng hắn.
- Bắc Minh sư đệ. Ngươi phải nhớ kỹ cái gì nên làm, cái gì không nên làm a.
Lão giả mặc áo bào màu đen dùng thanh âm lạnh như băng nhắc nhở, trong thanh âm cũng tràn ngập hàn ý.
Tô Vưu Cơ đang đứng ở trong phòng mình, nhìn chằm chằm vào chỗ xa xa, trong mắt tràn ngập vẻ mong chờ.
Rốt cục nàng cũng đã nhìn thấy người đi theo sau lưng Thanh Phạm Tiên Tử chính là một thiếu niên mặc áo bào trắng lưng đeo trường kiếm. Hắn vẫn có bộ dáng như cũ, là bộ dáng trong trí nhớ của nàng.
- Chủ nhân......
Tô Vưu Cơ nhìn qua, trong lòng tràn ngập vẻ phức tạp.
Áy náy?
Cảm kích?
Ban đầu ở trên Tinh Thần đảo, lúc nàng đang mệt mỏi, ở biên giới tuyệt vọng. Lúc nhìn thấy Kỷ Ninh nước mắt cũng đều chảy xuống. Lần này ở trong Đông Yên phân giáo, cho dù đối với Kỷ Ninh mà nói, cũng là phiền toái rất lớn, thế nhưng hắn vẫn tới cứu nàng.
- Vẫn luôn là ngươi giúp ta, ta chỉ là tùy tùng. Nhưng lại không trợ giúp được gì cho ngươi.
Giờ khắc này Tô Vưu Cơ bỗng hiểu ra, chỉ sợ Tô Vưu Cơ nàng sẽ vĩnh viễn không quên được lúc Kỷ Ninh cứu nàng ở trên Tinh Thần đảo. Lần này ở Đông Yên phân giáo, hai người bọn họ lại một lần nữa gặp mặt.
- Vưu Cơ.
Kỷ Ninh đi tới.
- Chủ nhân.
Tô Vưu Cơ hơi cúi đầu, nói:
- Là ta chuyên gây ra phiền toái a.
- Nghe nói là giáo chủ Đông Yên phân giáo này muốn đoạt bảo bối của ngươi, còn có pho tượng của Phi Tiên Thánh Quân gì đó hay sao?
Kỷ Ninh mở miệng nói.
Tô Vưu Cơ có chút giật mình nhìn về phía Kỷ Ninh, hỏi:
- Người cũng biết rồi sao?
Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía Thanh Phạm Tiên Tử ở bên cạnh, hắn nói:
- Thanh Phạm Tiên Tử, Vưu Cơ muốn đi ra ngoài, không biết sẽ có nhưng ngăn cản gì?
Thanh Phạm Tiên Tử lập tức cảm giác được, vẻ mặt ngữ khí của thiếu niên mặc áo bào trắng ở trước mắt nàng đã có chút khác biệt. Trước đó ở cửa ra vào động phủ còn có chút khiêm tốn gọi một tiếng Thanh Phạm sư tỷ, hai tiếng Thanh Phạm sư tỷ. Thế nhưng bây giờ, tuy rằng vẫn nói chuyện rất tự nhiên như trước, thế nhưng trong lời nói lại tràn ngập vẻ tự tin khí phách rất rõ ràng.
- Nếu như Vưu Cơ muội muội muốn đi ra ngoài, đầu tiên phải vượt qua mười tám tên Thế Giới Cảnh đang nhìn chằm chằm ở bên ngoài.
Thanh Phạm Tiên Tử nói:
- Có bọn hắn nhìn chằm chằm vào, chỉ hơi có chút động tĩnh. Chỉ sợ bọn hắn bẩm báo cho tên phân giáo chủ ngu xuẩn kia. Đến lúc đó tên ngu xuẩn kia rất có thể sẽ ra lệnh cho một nhóm lớn Thế Giới Cảnh, thậm chí còn có thể sử dụng rất nhiều trận pháp cấm chế ở hang ổ. Như vậy quả thực sẽ không có chỗ để trốn a.
Kỷ Ninh khẽ gật đầu, cũng giống như tin tức mà hắn nhận được a
- Chủ nhân, cho ta mười vạn năm nữa, có lẽ ta sẽ có biện pháp.
Tô Vưu Cơ nói, mượn nhờ bảo vật thời gian, mười vạn năm trên thực tế cũng chỉ mấy trăm vạn năm mà thôi, có lẽ như vậy là đủ rồi.
- Thời gian quá lâu, chỉ sợ sẽ có biến cố.
Kỷ Ninh nói:
- Tên Đông Yên giáo chủ này có thể trở thành giáo chủ của một phân giáo. Sợ rằng bối cảnh ở trong tổng giáo sẽ không nhỏ, hắn muốn xâm nhập vào trong động phủ của đệ tử trong giáo. Như vậy muốn bắt một Thế Giới Cảnh không phải là đệ tử bổn giáo...... Chỉ cần có một cái cớ tốt, như vậy vẫn có thể khiến cho Huệ Lam Đạo Quân đồng ý. Ngươi trốn ở trong này mới mấy trăm năm, cho nên hắn ta mới còn nhịn được như vậy. Thế nhưng nếu quá lâu, sợ rằng sẽ không được.
Tô Vưu Cơ lập tức biến sắc.
Đúng vậy a.
Nếu như tên Đông Yên giáo chủa kia đạt được mệnh lệnh của tổng giáo, trực tiếp tiến vào bắt nàng, như vậy nàng cũng sẽ không có biện pháp a.
- Giao cho ta, tự nhiên ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài.
Kỷ Ninh nói.
Tô Vưu Cơ cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng. Tuy rằng nàng lo lắng cho Kỷ Ninh, thế nhưng những năm gần đây đi theo Kỷ Ninh cho nên nàng cũng đã có thói quen tin tưởng Kỷ Ninh. Bởi vì quả thực Kỷ Ninh rất là cường đại yêu nghiệt.
- Vị Kỷ Ninh đạo hữu này.
Thanh Phạm Tiên Tử ở bên cạnh lại có chút bất mãn nói:
- Ngươi cũng không thể làm xằng làm bậy a. Ở trong động phủ của ta, bởi vì giới hạn trong giáo quy cho nên bọn hắn mới không dám tiến vào. Thế nhưng nếu như ngươi mang theo Vưu Cơ muội muội đi ra ngoài... Ra khỏi động phủ, bọn hắn hoàn toàn có thể động thủ với các ngươi. Đối với người không phải là đệ tử của bổn giáo, bọn hắn sẽ không nương tay a.
- Thanh Phạm Tiên Tử, ngươi chỉ cần ở bên cạnh xem là được.
Kỷ Ninh quay đầu lại rồi nói với Tô Vưu Cơ:
- Ta sẽ thu ngươi tiến vào bên trong Động Thiên pháp bảo của ta.
- Được.
Tô Vưu Cơ gật đầu.
Thanh Phạm Tiên Tử lại có chút bất mãn:
- Vưu Cơ muội muội, chuyện này cũng không thể......
Kỷ Ninh lại vung tay lên, trực tiếp đem Tô Vưu Cơ thu vào bên trong Động Thiên pháp bảo. Sau đó lập tức xoay người đi ra bên ngoài.
- Ngươi...
Thanh Phạm Tiên Tử lập tức đuổi theo ở phía sau lưng hắn.
Ở cửa ra vào động phủ.
Kỷ Ninh đi ra khỏi động phủ, nhìn mười tám tên Thế Giới Cảnh đang khoanh chân ngồi ở bên ngoài.
- Nhanh như vậy đã đi ra rồi sao?
Lão giả mặc áo bào màu đen nhìn qua Kỷ Ninh, đám Thế Giới Cảnh khác cũng nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, khí tức lạnh lùng vô cùng.
/1827
|