Kỷ Ninh âm thầm lắc đầu, nói:
- Về phần cự phủ, thần kiếm, uy năng ngưng tụ, ảo diệu cố định. Tuy rằng uy năng rất mạnh. Thế nhưng dáng tiếc một chiêu qua đi, uy năng sẽ tiêu hao hầu như không còn a.
Cảnh giới của Thần Ma hỏa diễm kia quá yếu.
Cự phủ, thần kiếm, không còn lực đánh ra một kích tiếp theo nữa.
Bọn chúng cũng phải cần ngưng tụ một lát thì mới có thể làm cho uy năng đạt tới mức độ đỉnh phong. Mà Kỷ Ninh với tư cách là tu hành giả, có thể duy trì đỉnh phong bất kỳ lúc nào.
- Dưới Thiên Băng thức của ta, tất cả đều tán loạn.
Kỷ Ninh lạnh nhạt nói.
Minh Nguyệt kiếm thuật có năm thức.
Thiên Băng thức là thức có lực lượng lớn nhất, là thức uy mãnh nhất! Nếu như so với Tích Huyết thức, Vô Ảnh thức thì trình độ hung mãnh còn mạnh hơn rất nhiều. Nhưng mà Tích Huyết thức lại am hiểu xuyên thấu, Vô Ảnh thức thì lại quỷ dị hơn một chút. Lúc chém giết cùng với các cường giả khác, có lẽ Kỷ Ninh sẽ thiên về các kiếm chiêu khác. Thế nhưng đối với loại trận pháp có tính kỹ xảo rất kém này, hắn vẫn dựa vào Thiên Băng thức thì thích hợp hơn.
...
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Đông Yên Giáo Chủ có chút nóng nảy, nhanh chóng đỏ mắt, nói:
- Trận pháp không giết được hắn, làm sao bây giờ?
- Giáo chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Phải làm như thế nào cho phải chứ?
Mười sáu vị Thế Giới Cảnh đang thao túng trận pháp kia cũng lo lắng vạn phần.
Hai mắt của Đông Yên Giáo Chủ đỏ ửng, xuyên qua trận pháp giận dữ hét lớn một tiếng:
- Không cần sợ hắn, chiêu số cường đại như vậy, nhất định hắn phải thi triển ra thần thông vô cùng nghịch thiên! Mà nếu là thần thông càng nghịch thiêg thì thần lực tiêu hao lại càng kinh người. So với chiến đấu bình thường sẽ tiêu hao thần lực gấp trăm lần nghìn lần. Nhất định hắn sẽ không chống chịu được quá lâu, mà chúng ta thì mượn uy năng của trận pháp... Có thể liên tục công kích không ngừng.
- Đúng.
- Đợi cho tới lúc hắn tiêu hao hết lại giết hắn.
- Chiêu số như vậy, nhất định hắn sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Bọn họ đã lựa chọn đối địch với Kỷ Ninh, nếu như thả Kỷ Ninh rời đi, bọn họ có thể giữ mạng được không? Cho nên chỉ có thể kiên trì đi lên trên con đường này mà thôi.
Hơn nữa lợi dụng trận pháp, có thể hấp lực lượng thiên địa vô cùng thu vô tận. Mà trận pháp cũng có một chút Hỗn Độn tinh thạch làm nguồn suối lực lượng. Cho nên tiêu hao pháp lực đối với bản thân người chủ trì sẽ rất nhỏ. Cho nên đương nhiên bọn họ còn có thể tiếp tục tác chiến được lâu dài.
...
Hư ảnh cự phủ, thần kiếm, hắc vụ, hỏa diễm, lôi điện trên bầu trời lại một lần nữa chậm rãi hình thành.
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn lên trên, khẽ lắc đầu.
Liều tiêu hao với hắn?
Mỗi một lần trận pháp phải tụ lực một hồi lâu thì mới có thể đánh ra được một kích. Mà Thanh Hoa sương mù chi lực của hắn gia trì, tiêu hao rất là nhỏ bé. Loại tần suất giao thủ này, tốc độ tiêu hao còn không bằng tốc độ hắn hấp thu lực lượng từ bên ngoài a.
Sưu.
Kỷ Ninh bỗng nhiên cất bước, hóa thành lưu quang trực tiếp bay đến không trung.
- Hắn tức gịnâ.
- Bay về phía chủ điện.
Vô số Thế Giới Cảnh đều đang khẩn trương nhìn cuộc chiến, bây giờ bọn họ căn bản không dám nhúng tay vào. Mấy trăm người bọn họ dù có liên thủ lại thì cũng sẽ bị Kỷ Ninh tàn sát! Thế Giới Cảnh và nhất bộ Đạo quân có chênh lệch rất lớn a. Nếu như nói trước khi bị chúa tể vĩ đại kia bắt đi, Kỷ Ninh so sánh với nhất bộ Đạo quân, ở phương diện cảnh giới sẽ có sai biệt rất nhiều. Mà Kỷ Ninh lúc này lại hoàn toàn có thể được coi là nhất bộ Đạo quân chính thức a.
Trên đường Kỷ Ninh phi hành lại bị tập kích, sáu cánh tay lớn rất đơn giản đã có thể đập vỡ được tất cả công kích.
- Hắn đã đến chỗ của ta rồi.
Đông Yên Giáo Chủ đứng ở bên trong chủ điện nhìn thân ảnh nguy nga của thiếu niên mặc áo bào trắng đang bay tới, sắc mặt hắn không khỏi có chút khó coi.
- Phá cho ta.
Kỷ Ninh quát lạnh một tiếng, sáu cánh tay to lớn đồng thời xẹt qua trời cao, đồng thời đánh về phía chủ điện Đông Yên Phân Giáo. Đông Yên Giáo Chủ trốn ở bên trong chủ điện, so với bàn tay to lớn đang đánh xuống ở trên không trung vô cùng nhỏ bé, không khác gì con kiến.
Chung quanh chủ điện có một tầng quang mang, khi sáu bàn tay lớn che trời đánh xuống. Tầng quang mang ở ngoài cùng bị nghiền nát, mà vừa mới nghiền nát đã được khôi phục lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
- Ha ha ha, ngươi không phá được đâu.
Đông Yên giáo chủ thấy thế lập tức đại hỉ, đứng ở bên trong chủ điện nhìn ra bên ngoài, cười lạnh nói:
- Chủ điện này là nơi quan trọng nhất trong Đông Yên phân giáo ta, cũng là nơi có phòng ngự nghiêm mật nhất. Có tám cấm chế thủ hộ, ngươi cũng chỉ mới phá được một trọng, còn kém xa lắm. Ngươi không giết được ta, như vậy ngươi sẽ phải chết. Ta cũng không tin thần thông của ngươi có thể một mực thi triển được.
Kỷ Ninh đứng trên bầu trời quan sát, nhẹ nhàng gật đầu, thầm nghĩ trong lòngL
- Không hổ là chủ điện, là khởi nguyên của cả Phong Cấm đại trận.
Phong Cấm đại trận, cũng là cần phải có hạch tâm trận pháp, hạch tâm trận pháp kia lại do Đông Yên giáo chủ khống chế. Mà hắn ta lại ở trong chủ điện được thủ hộ nghiêm ngặt nhất.
- Xem ra tap hải xuất toàn lực rồi.
Kỷ Ninh nhếch mép cười, về sau một tay đặt lên trên chuôi kiếm ở sau lưng.
- Hắn muốn rút thanh kiếm này ra.
- Hắn luôn đeo thanh kiếm này sau lưng, xem ra, thanh kiếm này rất mạnh mẽ a.
- Không biết sẽ như thế nào đây?
Đám Thế Giới Cảnh của Đông Yên phân giáo, kể cả Thanh Phạm Tiên Tử, Đông Yên giáo chủ đều nhìn một màn này.
Roẹt.
Kiếm ra khỏi vỏ!
Trong nháy mắt khi Kỷ Ninh rút kiếm ra khỏi vỏ, bên trong năm cánh tay khác cũng đều xuất hiện một thanh kiếm.
Sáu cánh tay, sáu thanh Vĩnh hằng thần binh.
- Tinh Thần thức!
Kỷ Ninh xuất kiếm, chỉ thấy sáu thanh Vĩnh hằng thần binh tản mát ra quang mang chói mắt, hóa thành sáu đạo kiếm quang huyết sắc kiếm. Giống như trên bầu trời đột nhiên xuất hiện sáu đạo cầu vồng huyết sắc, rơi vào bên trên chủ điện.
Phanh Phanh Phanh Phanh...
Từng tầng quang mang vỡ vụn, tám trọng cấm chế thủ hộ chủ điện, liên tiếp có sáu trọng bị đánh nát.
Bởi vì dư ba va chạm sinh ra, lan tràn ra bốn phương tám hướng cho nên từng ngọn núi lớn chung quanh cũng bắt đầu ầm ầm sụp đổ, vô số cây cối hóa thành bột mịn.
- Chuyện này...
- Về phần cự phủ, thần kiếm, uy năng ngưng tụ, ảo diệu cố định. Tuy rằng uy năng rất mạnh. Thế nhưng dáng tiếc một chiêu qua đi, uy năng sẽ tiêu hao hầu như không còn a.
Cảnh giới của Thần Ma hỏa diễm kia quá yếu.
Cự phủ, thần kiếm, không còn lực đánh ra một kích tiếp theo nữa.
Bọn chúng cũng phải cần ngưng tụ một lát thì mới có thể làm cho uy năng đạt tới mức độ đỉnh phong. Mà Kỷ Ninh với tư cách là tu hành giả, có thể duy trì đỉnh phong bất kỳ lúc nào.
- Dưới Thiên Băng thức của ta, tất cả đều tán loạn.
Kỷ Ninh lạnh nhạt nói.
Minh Nguyệt kiếm thuật có năm thức.
Thiên Băng thức là thức có lực lượng lớn nhất, là thức uy mãnh nhất! Nếu như so với Tích Huyết thức, Vô Ảnh thức thì trình độ hung mãnh còn mạnh hơn rất nhiều. Nhưng mà Tích Huyết thức lại am hiểu xuyên thấu, Vô Ảnh thức thì lại quỷ dị hơn một chút. Lúc chém giết cùng với các cường giả khác, có lẽ Kỷ Ninh sẽ thiên về các kiếm chiêu khác. Thế nhưng đối với loại trận pháp có tính kỹ xảo rất kém này, hắn vẫn dựa vào Thiên Băng thức thì thích hợp hơn.
...
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Đông Yên Giáo Chủ có chút nóng nảy, nhanh chóng đỏ mắt, nói:
- Trận pháp không giết được hắn, làm sao bây giờ?
- Giáo chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Phải làm như thế nào cho phải chứ?
Mười sáu vị Thế Giới Cảnh đang thao túng trận pháp kia cũng lo lắng vạn phần.
Hai mắt của Đông Yên Giáo Chủ đỏ ửng, xuyên qua trận pháp giận dữ hét lớn một tiếng:
- Không cần sợ hắn, chiêu số cường đại như vậy, nhất định hắn phải thi triển ra thần thông vô cùng nghịch thiên! Mà nếu là thần thông càng nghịch thiêg thì thần lực tiêu hao lại càng kinh người. So với chiến đấu bình thường sẽ tiêu hao thần lực gấp trăm lần nghìn lần. Nhất định hắn sẽ không chống chịu được quá lâu, mà chúng ta thì mượn uy năng của trận pháp... Có thể liên tục công kích không ngừng.
- Đúng.
- Đợi cho tới lúc hắn tiêu hao hết lại giết hắn.
- Chiêu số như vậy, nhất định hắn sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Bọn họ đã lựa chọn đối địch với Kỷ Ninh, nếu như thả Kỷ Ninh rời đi, bọn họ có thể giữ mạng được không? Cho nên chỉ có thể kiên trì đi lên trên con đường này mà thôi.
Hơn nữa lợi dụng trận pháp, có thể hấp lực lượng thiên địa vô cùng thu vô tận. Mà trận pháp cũng có một chút Hỗn Độn tinh thạch làm nguồn suối lực lượng. Cho nên tiêu hao pháp lực đối với bản thân người chủ trì sẽ rất nhỏ. Cho nên đương nhiên bọn họ còn có thể tiếp tục tác chiến được lâu dài.
...
Hư ảnh cự phủ, thần kiếm, hắc vụ, hỏa diễm, lôi điện trên bầu trời lại một lần nữa chậm rãi hình thành.
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn lên trên, khẽ lắc đầu.
Liều tiêu hao với hắn?
Mỗi một lần trận pháp phải tụ lực một hồi lâu thì mới có thể đánh ra được một kích. Mà Thanh Hoa sương mù chi lực của hắn gia trì, tiêu hao rất là nhỏ bé. Loại tần suất giao thủ này, tốc độ tiêu hao còn không bằng tốc độ hắn hấp thu lực lượng từ bên ngoài a.
Sưu.
Kỷ Ninh bỗng nhiên cất bước, hóa thành lưu quang trực tiếp bay đến không trung.
- Hắn tức gịnâ.
- Bay về phía chủ điện.
Vô số Thế Giới Cảnh đều đang khẩn trương nhìn cuộc chiến, bây giờ bọn họ căn bản không dám nhúng tay vào. Mấy trăm người bọn họ dù có liên thủ lại thì cũng sẽ bị Kỷ Ninh tàn sát! Thế Giới Cảnh và nhất bộ Đạo quân có chênh lệch rất lớn a. Nếu như nói trước khi bị chúa tể vĩ đại kia bắt đi, Kỷ Ninh so sánh với nhất bộ Đạo quân, ở phương diện cảnh giới sẽ có sai biệt rất nhiều. Mà Kỷ Ninh lúc này lại hoàn toàn có thể được coi là nhất bộ Đạo quân chính thức a.
Trên đường Kỷ Ninh phi hành lại bị tập kích, sáu cánh tay lớn rất đơn giản đã có thể đập vỡ được tất cả công kích.
- Hắn đã đến chỗ của ta rồi.
Đông Yên Giáo Chủ đứng ở bên trong chủ điện nhìn thân ảnh nguy nga của thiếu niên mặc áo bào trắng đang bay tới, sắc mặt hắn không khỏi có chút khó coi.
- Phá cho ta.
Kỷ Ninh quát lạnh một tiếng, sáu cánh tay to lớn đồng thời xẹt qua trời cao, đồng thời đánh về phía chủ điện Đông Yên Phân Giáo. Đông Yên Giáo Chủ trốn ở bên trong chủ điện, so với bàn tay to lớn đang đánh xuống ở trên không trung vô cùng nhỏ bé, không khác gì con kiến.
Chung quanh chủ điện có một tầng quang mang, khi sáu bàn tay lớn che trời đánh xuống. Tầng quang mang ở ngoài cùng bị nghiền nát, mà vừa mới nghiền nát đã được khôi phục lại hoàn hảo như lúc ban đầu.
- Ha ha ha, ngươi không phá được đâu.
Đông Yên giáo chủ thấy thế lập tức đại hỉ, đứng ở bên trong chủ điện nhìn ra bên ngoài, cười lạnh nói:
- Chủ điện này là nơi quan trọng nhất trong Đông Yên phân giáo ta, cũng là nơi có phòng ngự nghiêm mật nhất. Có tám cấm chế thủ hộ, ngươi cũng chỉ mới phá được một trọng, còn kém xa lắm. Ngươi không giết được ta, như vậy ngươi sẽ phải chết. Ta cũng không tin thần thông của ngươi có thể một mực thi triển được.
Kỷ Ninh đứng trên bầu trời quan sát, nhẹ nhàng gật đầu, thầm nghĩ trong lòngL
- Không hổ là chủ điện, là khởi nguyên của cả Phong Cấm đại trận.
Phong Cấm đại trận, cũng là cần phải có hạch tâm trận pháp, hạch tâm trận pháp kia lại do Đông Yên giáo chủ khống chế. Mà hắn ta lại ở trong chủ điện được thủ hộ nghiêm ngặt nhất.
- Xem ra tap hải xuất toàn lực rồi.
Kỷ Ninh nhếch mép cười, về sau một tay đặt lên trên chuôi kiếm ở sau lưng.
- Hắn muốn rút thanh kiếm này ra.
- Hắn luôn đeo thanh kiếm này sau lưng, xem ra, thanh kiếm này rất mạnh mẽ a.
- Không biết sẽ như thế nào đây?
Đám Thế Giới Cảnh của Đông Yên phân giáo, kể cả Thanh Phạm Tiên Tử, Đông Yên giáo chủ đều nhìn một màn này.
Roẹt.
Kiếm ra khỏi vỏ!
Trong nháy mắt khi Kỷ Ninh rút kiếm ra khỏi vỏ, bên trong năm cánh tay khác cũng đều xuất hiện một thanh kiếm.
Sáu cánh tay, sáu thanh Vĩnh hằng thần binh.
- Tinh Thần thức!
Kỷ Ninh xuất kiếm, chỉ thấy sáu thanh Vĩnh hằng thần binh tản mát ra quang mang chói mắt, hóa thành sáu đạo kiếm quang huyết sắc kiếm. Giống như trên bầu trời đột nhiên xuất hiện sáu đạo cầu vồng huyết sắc, rơi vào bên trên chủ điện.
Phanh Phanh Phanh Phanh...
Từng tầng quang mang vỡ vụn, tám trọng cấm chế thủ hộ chủ điện, liên tiếp có sáu trọng bị đánh nát.
Bởi vì dư ba va chạm sinh ra, lan tràn ra bốn phương tám hướng cho nên từng ngọn núi lớn chung quanh cũng bắt đầu ầm ầm sụp đổ, vô số cây cối hóa thành bột mịn.
- Chuyện này...
/1827
|