Như Thiên Hỏa Mang Nhai là hoàng tử Mang Nhai quốc, là tính mạng thuộc về cổ tu, thủy hành giả Bối Tháp Lai Ách là sinh mệnh đặc thù đỉnh cấp, cũng có thể so sánh với bọn họ. Bọn họ có tính mạng đặc thù cũng không khác gì Thanh Hoa vân vụ chi lực gia trì lên Kỷ Ninh, hồn phách vô cung cường đại.
Còn có Thiên Tinh tử tu hành Thiên Thanh Thánh Điển, thần thể và thần lực của hắn có thể so sánh với Đạo Quân, hồn phách còn cường đại hơn.
Trong Thế Giới Cảnh, hồn phách có thể so sánh Đạo Quân phi thường phi thường thưa thớt. Phong Nhất là người tu hành tâm lực nên có biện pháp ôn nhuận hồn phách, so với Kỷ Ninh, Bối Tháp Lai Ách thì hắn còn yếu hơn một mảng lớn. đám người Khánh Hoàn, Hỏa Tấn cũng yếu ở phương diện này.
...
- Thanh Hoa vân vụ chi lực có tác dụng ôn nhuận hồn phách còn có thể thừa nhận được. Phong Nhất Tâm Quân thông qua dễ dàng. Không hổ là người Tâm Lực Cung.
Kỷ Ninh âm thầm tán thưởng.
Ánh mắt Kỷ Ninh nhìn vào nội vực, trước kia từ ngoại vưc nhìn nội vực là thế giới to lớn, bên trong lại thấy không rõ.
Lúc này hắn nhìn sang...
- Ân?
Kỷ Ninh nhíu mày.
Rách tung toé.
Trên mặt đất còn có khe rãnh, hạp cốc, động quật, những thứ này là đại năng chém giết lưu lại! Có khe rãnh là ánh đao vết kiếm lưu lại.
Sơn mạch xa xa cũng rách tung tóe, còn có thể nhìn thấy những thi thể tỏa ra chấn động đáng sợ.
- Những thi thể kia?
Kỷ Ninh một mắt nhìn đi.
Mỗi một cỗ thi thể chấn động đều cường đại kinh người, cảm giác không thua gì Mộc Hoa cung chủ.
- Chẳng lẽ đều là Vĩnh Hằng Đế Quân sao?
Kỷ Ninh nói thầm:
- Vũ trụ khởi nguyên chi địa này đã xảy ra đại chiến, làm sao có nhiều Vĩnh Hằng Đế Quân như vậy?
Số lượng Vĩnh Hằng Đế Quân phi thường thưa thớt.
Mặc dù là tại dị vũ trụ, căn cứ đám người Kỷ Ninh hiểu cũng như thế. Như tại lãnh thổ vô tận quốc gia, trong Mang Nhai quốc chỉ có mấy vị Vĩnh Hằng Đế Quân! Nhưng mà ở nội vực, Kỷ Ninh nhìn thấy mười hai thi thể tỏa ra chấn động kinh người, cảm giác có lẽ đều là Vĩnh Hằng Đế Quân.
Cả khởi nguyên chi địa có không biết bao nhiêu thi thể Vĩnh Hằng Đế Quân, khó trách các Vĩnh Hằng Đế Quân của Hủy Diệt Thần Đình tiến vào nơi này thăm dò, khó trách Hủy Diệt Thần Đình chi chủ có thể nhất phi trùng thiên tại đây.
- Nơi này cũng là nơi Kỷ Ninh ta có thể may mắn tới.
Nội tâm Kỷ Ninh nói thầm, trước kia vất vả vạn năm, mấy lần đối mặt tử vong, Kỷ Ninh đều cảm thấy giá trị, tất cả đều giá trị.
- Thiên Hỏa cũng bắt đầu.
Phong Nhất mở miệng.
Kỷ Ninh thu liễm tâm thần, cũng quay đầu nhìn vào bổn nguyên xiềng xích.
Tại nơi khác, Thiên Hỏa Mang Nhai cũng đi lên bổn nguyên xiềng xích, tuy hồn phách của Thiên Hỏa Mang Nhai có thể so sánh với Kỷ Ninh nhưng tâm cảnh của hắn quá yếu, hắn trải qua quá ít. Chỉ sợ những Thế Giới Cảnh trải qua phàm tục nhỏ yếu không ngừng đột phá, tùy tiện một người đều có tâm tình mạnh hơn hắn.
Thiên Hỏa Mang Nhai dừng lại, miễn cưỡng tiếp cận vị trí năm trăm dặm liền lựa chọn lui ra sau, trên mặt hắn cũng có chút thất vọng, lần này đi không tới năm trăm dặm, cho dù tâm cảnh của hắn có tăng lên rất lớn, muốn thông qua bổn nguyên xiềng xích là hi vọng xa vời.
- Không có hi vọng, chênh lệch quá nhiều.
Thiên Hỏa Mang Nhai đi ra khỏi bổn nguyên xiềng xích, bất đắc dĩ lắc đầu.
- Chớ nhụt chí, không phải còn có chúng ta hay sao?
Khánh Hoàn hoàng tử cười nói.
- Phong Nhất là người tu hành tâm lực.
Hỏa Tấn lại truyền âm an ủi.
- Bắc Minh vừa gia nhập thập nhị cung cũng đã xếp thứ hai trong sàng chọn, tiến bộ cực nhanh quả thực không thể tưởng tượng nổi. Hai người bọn họ có thể đến nội vực cũng nằm trong dự liệu.
Thiên Hỏa gật gật đầu.
Khánh Hoàn hoàng tử cũng nhẹ nhàng gật đầu, tuy hắn là thế hệ cực kỳ kieu ngạo nhưng phải thừa nhận Kỷ Ninh tiến bộ cực nhanh.
- Một bước chậm, từng bước chậm.
Hỏa Tấn nhíu mày.
- Ha ha, chúng ta cũng không cần nhụt chí.
Khánh Hoàn hoàng tử rất hào khí.
- Cơ duyên cuối cùng chỉ là phụ trợ... Người tu hành cuối cùng vẫn phải dựa vào mình! Chúng ta ở ngoại vực, bọn họ ở nội vực, chúng ta không nhất định tiến bộ chậm hơn bọn họ.
- Cũng phải, chúng ta ở ngoại vực không chừng còn têến bộ nhanh hơn bọn họ đấy.
Hỏa Tấn cũng gật đầu.
Kỳ thật đây là lời động viên mà thôi, bọn họ đều hiểu cơ duyên ngoại vực và nội vực khác nhau rất lớn, Phong Nhất và Bắc Minh lại là yêu nghiệt không kém gì bọn họ, tiến bộ có thể chậm hay sao?
...
Thiên Lang Thế Giới Thần tùy tùng Khánh Hoàn hoàng tử cũng nếm thử bước vào bổn nguyên xiềng xích, cũng dừng bước ở năm trăm dặm.
Hỏa tiên tử Tô Vưu Cơ vậy mà đi đến gần sáu trăm dặm, hiển nhiên nàng rất am hiểu phương diện chống cự ảo cảnh, nàng hôm nay đi theo đạo này, đáng tiếc thành tựu của nàng chưa đủ cao.
Yến Hồi Tiên Nhân tùy tùng Phong Nhất đi xa tới chín trăm mười dặm! Lúc này đám người Kỷ Ninh cũng khiếp sợ không nhỏ, lúc này đi xa như thế tại bổn nguyên xiềng xích? Cũng đã tiếp cận Khánh Hoàn hoàng tử, còn vượt qua Hỏa Tấn Thủy Quân rât nhiều.
Đương nhiên chân chính chém giết liều mạng, Yến Hồi Tiên Nhân còn kém xa Khánh Hoàn hoàng tử, Hỏa Tấn, Thiên Hỏa.
Có thể nói ở phương diện chống cự ảo cảnh, Yến Hồi Tiên Nhân rất mạnh.
*******
- Phong Nhất, Bắc Minh, hai người các ngươi ở nội vực chúng ta ở ngoại vực. Cũng đừng tới lúc các ngươi đi ra thực lực còn không bằng chúng ta.
Khánh Hoàn hoàng tử ở xa cười nói, lời nói của hắn truyền vào trong nội vực.
- Chúng ta phải tách ra, hai người các ngươi cũng đừng làm chúng ta thất vọng.
Trong mắt Hỏa Tấn cũng mang theo chiến ý.
Tô Vưu Cơ cũng nhìn Kỷ Ninh ở xa xa.
Yến Hồi Tiên Nhân cũng nhìn chủ nhân Phong Nhất Tâm Quân của mình.
Song phương tách ra.
Lúc đám người Khánh Hoàn hoàng tử bay khỏi nơi này, hiện tại bắt đi đi lưu lạc các nơi hiểm địa của ngoại vực, Kỷ Ninh và Phong Nhất Tâm Quân cũng xâm nhập vào nội vực.
- Khó lường!
- Thật sự là lợi hại.
- Nhóm Thế Giới Cảnh này xuất hiện từ nơi nào?
Lúc này mười hai tên Thế Giới Cảnh, Dục Kiêu Đạo Quân đứng ngoài quan sát đều sợ hãi thán phục. Bọn họ ra ngoài lưu lạc thật lâu, không ngừng nếm thử khiêu chiến bổn nguyên xiềng xích, bọn họ hiểu rõ xiềng xích khó khăn cỡ nào. Nhưng mà gia hỏa gọi là Phong Nhất, Bắc Minh trong tám tên Thế Giới Cảnh lại thông qua.
Thậm chí có hai người thông qua, còn có hai người đi tới chín trăm dặm.
- Lợi hại.
- Tâm tình quá mạnh, chỉ sợ là môn hạ của đại năng.
- Có thể một lần ban ra tám tấm Cổ Vực Lệnh, tự nhiên không phải tông môn.
Bọn họ không ngừng nghị luận, cũng ghi nhớ tám người Kỷ Ninh.
Còn có Thiên Tinh tử tu hành Thiên Thanh Thánh Điển, thần thể và thần lực của hắn có thể so sánh với Đạo Quân, hồn phách còn cường đại hơn.
Trong Thế Giới Cảnh, hồn phách có thể so sánh Đạo Quân phi thường phi thường thưa thớt. Phong Nhất là người tu hành tâm lực nên có biện pháp ôn nhuận hồn phách, so với Kỷ Ninh, Bối Tháp Lai Ách thì hắn còn yếu hơn một mảng lớn. đám người Khánh Hoàn, Hỏa Tấn cũng yếu ở phương diện này.
...
- Thanh Hoa vân vụ chi lực có tác dụng ôn nhuận hồn phách còn có thể thừa nhận được. Phong Nhất Tâm Quân thông qua dễ dàng. Không hổ là người Tâm Lực Cung.
Kỷ Ninh âm thầm tán thưởng.
Ánh mắt Kỷ Ninh nhìn vào nội vực, trước kia từ ngoại vưc nhìn nội vực là thế giới to lớn, bên trong lại thấy không rõ.
Lúc này hắn nhìn sang...
- Ân?
Kỷ Ninh nhíu mày.
Rách tung toé.
Trên mặt đất còn có khe rãnh, hạp cốc, động quật, những thứ này là đại năng chém giết lưu lại! Có khe rãnh là ánh đao vết kiếm lưu lại.
Sơn mạch xa xa cũng rách tung tóe, còn có thể nhìn thấy những thi thể tỏa ra chấn động đáng sợ.
- Những thi thể kia?
Kỷ Ninh một mắt nhìn đi.
Mỗi một cỗ thi thể chấn động đều cường đại kinh người, cảm giác không thua gì Mộc Hoa cung chủ.
- Chẳng lẽ đều là Vĩnh Hằng Đế Quân sao?
Kỷ Ninh nói thầm:
- Vũ trụ khởi nguyên chi địa này đã xảy ra đại chiến, làm sao có nhiều Vĩnh Hằng Đế Quân như vậy?
Số lượng Vĩnh Hằng Đế Quân phi thường thưa thớt.
Mặc dù là tại dị vũ trụ, căn cứ đám người Kỷ Ninh hiểu cũng như thế. Như tại lãnh thổ vô tận quốc gia, trong Mang Nhai quốc chỉ có mấy vị Vĩnh Hằng Đế Quân! Nhưng mà ở nội vực, Kỷ Ninh nhìn thấy mười hai thi thể tỏa ra chấn động kinh người, cảm giác có lẽ đều là Vĩnh Hằng Đế Quân.
Cả khởi nguyên chi địa có không biết bao nhiêu thi thể Vĩnh Hằng Đế Quân, khó trách các Vĩnh Hằng Đế Quân của Hủy Diệt Thần Đình tiến vào nơi này thăm dò, khó trách Hủy Diệt Thần Đình chi chủ có thể nhất phi trùng thiên tại đây.
- Nơi này cũng là nơi Kỷ Ninh ta có thể may mắn tới.
Nội tâm Kỷ Ninh nói thầm, trước kia vất vả vạn năm, mấy lần đối mặt tử vong, Kỷ Ninh đều cảm thấy giá trị, tất cả đều giá trị.
- Thiên Hỏa cũng bắt đầu.
Phong Nhất mở miệng.
Kỷ Ninh thu liễm tâm thần, cũng quay đầu nhìn vào bổn nguyên xiềng xích.
Tại nơi khác, Thiên Hỏa Mang Nhai cũng đi lên bổn nguyên xiềng xích, tuy hồn phách của Thiên Hỏa Mang Nhai có thể so sánh với Kỷ Ninh nhưng tâm cảnh của hắn quá yếu, hắn trải qua quá ít. Chỉ sợ những Thế Giới Cảnh trải qua phàm tục nhỏ yếu không ngừng đột phá, tùy tiện một người đều có tâm tình mạnh hơn hắn.
Thiên Hỏa Mang Nhai dừng lại, miễn cưỡng tiếp cận vị trí năm trăm dặm liền lựa chọn lui ra sau, trên mặt hắn cũng có chút thất vọng, lần này đi không tới năm trăm dặm, cho dù tâm cảnh của hắn có tăng lên rất lớn, muốn thông qua bổn nguyên xiềng xích là hi vọng xa vời.
- Không có hi vọng, chênh lệch quá nhiều.
Thiên Hỏa Mang Nhai đi ra khỏi bổn nguyên xiềng xích, bất đắc dĩ lắc đầu.
- Chớ nhụt chí, không phải còn có chúng ta hay sao?
Khánh Hoàn hoàng tử cười nói.
- Phong Nhất là người tu hành tâm lực.
Hỏa Tấn lại truyền âm an ủi.
- Bắc Minh vừa gia nhập thập nhị cung cũng đã xếp thứ hai trong sàng chọn, tiến bộ cực nhanh quả thực không thể tưởng tượng nổi. Hai người bọn họ có thể đến nội vực cũng nằm trong dự liệu.
Thiên Hỏa gật gật đầu.
Khánh Hoàn hoàng tử cũng nhẹ nhàng gật đầu, tuy hắn là thế hệ cực kỳ kieu ngạo nhưng phải thừa nhận Kỷ Ninh tiến bộ cực nhanh.
- Một bước chậm, từng bước chậm.
Hỏa Tấn nhíu mày.
- Ha ha, chúng ta cũng không cần nhụt chí.
Khánh Hoàn hoàng tử rất hào khí.
- Cơ duyên cuối cùng chỉ là phụ trợ... Người tu hành cuối cùng vẫn phải dựa vào mình! Chúng ta ở ngoại vực, bọn họ ở nội vực, chúng ta không nhất định tiến bộ chậm hơn bọn họ.
- Cũng phải, chúng ta ở ngoại vực không chừng còn têến bộ nhanh hơn bọn họ đấy.
Hỏa Tấn cũng gật đầu.
Kỳ thật đây là lời động viên mà thôi, bọn họ đều hiểu cơ duyên ngoại vực và nội vực khác nhau rất lớn, Phong Nhất và Bắc Minh lại là yêu nghiệt không kém gì bọn họ, tiến bộ có thể chậm hay sao?
...
Thiên Lang Thế Giới Thần tùy tùng Khánh Hoàn hoàng tử cũng nếm thử bước vào bổn nguyên xiềng xích, cũng dừng bước ở năm trăm dặm.
Hỏa tiên tử Tô Vưu Cơ vậy mà đi đến gần sáu trăm dặm, hiển nhiên nàng rất am hiểu phương diện chống cự ảo cảnh, nàng hôm nay đi theo đạo này, đáng tiếc thành tựu của nàng chưa đủ cao.
Yến Hồi Tiên Nhân tùy tùng Phong Nhất đi xa tới chín trăm mười dặm! Lúc này đám người Kỷ Ninh cũng khiếp sợ không nhỏ, lúc này đi xa như thế tại bổn nguyên xiềng xích? Cũng đã tiếp cận Khánh Hoàn hoàng tử, còn vượt qua Hỏa Tấn Thủy Quân rât nhiều.
Đương nhiên chân chính chém giết liều mạng, Yến Hồi Tiên Nhân còn kém xa Khánh Hoàn hoàng tử, Hỏa Tấn, Thiên Hỏa.
Có thể nói ở phương diện chống cự ảo cảnh, Yến Hồi Tiên Nhân rất mạnh.
*******
- Phong Nhất, Bắc Minh, hai người các ngươi ở nội vực chúng ta ở ngoại vực. Cũng đừng tới lúc các ngươi đi ra thực lực còn không bằng chúng ta.
Khánh Hoàn hoàng tử ở xa cười nói, lời nói của hắn truyền vào trong nội vực.
- Chúng ta phải tách ra, hai người các ngươi cũng đừng làm chúng ta thất vọng.
Trong mắt Hỏa Tấn cũng mang theo chiến ý.
Tô Vưu Cơ cũng nhìn Kỷ Ninh ở xa xa.
Yến Hồi Tiên Nhân cũng nhìn chủ nhân Phong Nhất Tâm Quân của mình.
Song phương tách ra.
Lúc đám người Khánh Hoàn hoàng tử bay khỏi nơi này, hiện tại bắt đi đi lưu lạc các nơi hiểm địa của ngoại vực, Kỷ Ninh và Phong Nhất Tâm Quân cũng xâm nhập vào nội vực.
- Khó lường!
- Thật sự là lợi hại.
- Nhóm Thế Giới Cảnh này xuất hiện từ nơi nào?
Lúc này mười hai tên Thế Giới Cảnh, Dục Kiêu Đạo Quân đứng ngoài quan sát đều sợ hãi thán phục. Bọn họ ra ngoài lưu lạc thật lâu, không ngừng nếm thử khiêu chiến bổn nguyên xiềng xích, bọn họ hiểu rõ xiềng xích khó khăn cỡ nào. Nhưng mà gia hỏa gọi là Phong Nhất, Bắc Minh trong tám tên Thế Giới Cảnh lại thông qua.
Thậm chí có hai người thông qua, còn có hai người đi tới chín trăm dặm.
- Lợi hại.
- Tâm tình quá mạnh, chỉ sợ là môn hạ của đại năng.
- Có thể một lần ban ra tám tấm Cổ Vực Lệnh, tự nhiên không phải tông môn.
Bọn họ không ngừng nghị luận, cũng ghi nhớ tám người Kỷ Ninh.
/1827
|