- Thiên Thương cung Bắc Minh đạo hữu, đây là lệnh bài Đạo Minh.
Nữ tử áo đen đưa cho Kỷ Ninh một lệnh bài màu đen, trên lệnh bài có một chữ ‘đạo’, phía trên thần văn huyền diệu và phức tạp, cũng chỉ có thể luyện hóa một lần.
Kỷ Ninh tiện tay luyện hóa.
- Hai vị này có lưu danh trong Đạo Minh không?
Nữ tử áo đen hỏi.
- Không có, hai người bọn họ là tùy tùng của ta.
Kỷ Ninh nói ra.
- Tùy tùng?
Nữ tử áo đen và một đám Thế Giới Cảnh bên cạnh kinh hãi nhìn Kỷ Ninh, có hai Đạo Quân làm tùy tùng? Xem ra Bắc Minh Đạo Quân hơi bất phàm đấy! Bọn họ cũng không biết Kỷ Ninh giao thủ với Thanh Phong Thánh chủ, loại chuyện này Thiên Thương cung phản đối truyên truyền ra ngoài, Thanh Phong thánh điện cũng không có tuyên truyền, người biết rõ cực ít.
- Nếu không có lưu danh trong Đạo Minh thì cần phiền toái một chút.
Nữ tử áo đen nói:
- Hai vị đi theo ta, trong Đạo Minh không thể có gian tế trà trộn vào.
- Chúng ta hiểu.
Tô Vưu Cơ mỉm cười nói.
Tô Vưu Cơ và Đan Bảo đều ngoan ngoãn đi ra ngoài, hai người bọn họ đã biết rõ từ trước.
Như Kỷ Ninh có lai lịch trong sạch, có người Thiên Thương cung bảo đảm, như vậy dễ dàng làm lệnh bài Đạo Minh, được tán thành là thành viên Đạo Minh, một ít người lạ lẫm không có thân phận rõ ràng cần phải chứng minh thưc hư và phát lời thề bổn mạng chứng minh trong sạch, từ đó mới có được lệnh bài Đạo Minh.
...
Một lát sau.
Đám người Kỷ Ninh được một lão giả áo trắng dẫn dắt đi tới cửa thành sau đó bay lên không trung.
- Ba vị tiền bối.
Lão giả áo trắng mỉm cười nói.
- Ba vị đều mới tới Thánh Thành, cho nên quy củ Thánh Thành cũng do ta nói ra. Tất cả động phủ và cung điện trong Thánh Thành đều có cấm chế, tất cả đều không thể động thủ, hậu quả động thủ là thân tử đạo tiêu.
Đám người Kỷ Ninh đều biết.
Đây là thiết luật.
Dù sao cũng là một trong tám Thánh Thành của Đạo Minh, quy củ là không thể xúc phạm, trừ phi là kẻ có thực lực khiêu khích cả Đạo Minh mới còn sống.
- Một khi ra khỏi phạm vi cấm chế cung điện động phủ thì các ngươi có giết lợi hại hơn nữa cũng không có ai quản.
Lão giả áo trắng cười nói:
- Ví dụ như chúng ta bay giữa không trung không có trận pháp cấm chế của cung điện động phủ nào che chở, như vậy tiếp theo sẽ lọt vào công kích.
- Thực loạn ah.
Đan Bảo cảm thán một tiếng.
- Là loạn, địa phương người tu hành càng nhiều lại càng loạn.
Lão giả áo trắng nói ra:
- Còn có một chuyện ba vị tiền bối phải nhớ kỹ, tại thành Thiên Mộc, đệ tử Thiên Mộc tông chúng ta, mặc dù là một ít Chân Thần Tổ Thần cũng không thể đánh giết. Nếu như giết đệ tử Thiên Mộc tông, như vậy cũng thân tử đạo tiêu.
Tô Vưu Cơ hỏi:
- Làm sao phân biệt có phải là người Thiên Mộc tông hay không?
- Rất dễ phân biệt.
Lão giả áo trắng cười nói:
- Đệ tử Thiên Mộc tông chúng ta có pháp bào đặc thù tỏa ra khí tức ‘Thiên Mộc’. Nếu như không có mặc pháp bào đặc thù, bị giết cũng không trách các vị.
Đám người Kỷ Ninh gật đầu.
Thiên Mộc, đây là thần thụ trấn tông của Thiên Mộc tông, là căn cơ của Thiên Mộc tông, đám người Kỷ Ninh đến bây giờ nhìn thấy đệ tử Thiên Mộc tông đều có khí tức vĩnh hằng cổ xưa, chỉ nhìn là có thể nhận ra.
- Ta cũng giới thiệu sơ lược một ít trọng địa với ba vị về thành Thiên Mộc, hơn mười vạn tòa động phủ lơ lửng ở xa xa đều là động phủ của chút ít người tu hành, là cơ sở của Thiên Mộc Tông, ba vị tiền bối cũng có thể tốn hao chút ít hỗn độn linh dịch tạm thời tiềm tu, nơi này ở lại một trăm hỗn độn kỷ cũng không có gì, chỉ cần giao hỗn độn linh dịch là được, tuyệt đối không có ai dám can đảm đến quấy rầy.
Lão giả áo bào trắng chỉ vào xa xa, lập tức chỉ sang những cung điện cổ xưa.
- Nơi đó là nơi của Thiên Mộc Tông, Đế Quân mới có thể ở, nhất thiết không thể tự tiện xông vào.
...
Lão giả áo bào trắng giới thiệu các nơi.
- Chúng ta đi nơi kia.
Kỷ Ninh chỉ vào một tòa lầu các nơi xa xa.
- Pháp giới?
Lão giả áo bào trắng sững sờ.
- Đúng, đi tới ‘pháp giới’.
Kỷ Ninh nói.
Pháp giới, nơi đó có ức vạn pháp môn.
Đạo Minh có tám đại Thánh Thành, mỗi Thánh Thành đều có một tòa pháp giới, người tu hành Đạo Minh có thể từ ‘pháp giới’ học được rất nhiều bí thuật thần thông vô cùng trân quý, mặc dù là Đế Quân, thậm chí chúa tể bí thuật cũng có hi vọng gặp được! Bí thuật càng hiếm thấy cần thiết trả giá thật nhiều và càng cao, chưa từng có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống.
- Trong pháp giới có vô số pháp môn tùy ý lựa chọn.
Ở cửa lầu các có khôi lỗi lão giả lạnh nhạt nói:
- Chọn xong tới tìm ta.
- Khôi lỗi thủ hộ này chính là Đạo Minh lưu lại, thực lực cực cao sâu.
Lão giả áo trắng nói.
Khôi lỗi là trung thành nhất.
Bọn chúng thủ hộ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống sơ suất.
- Đan Bảo, Vưu Cơ, hai người các ngươi cũng vào xem, xem có gì cần thì mang ra, ta đi trước.
Kỷ Ninh nói xong liền đi đầu.
- Đi xem một chút.
- Mở mang tầm mắt.
Tô Vưu Cơ, Đan Bảo cùng theo vào.
...
Trong tòa lầu các nơi không gian biến ảo, chính là một khu vực thế giới.
Có hạp cốc nước chảy, có núi cao thác nước.
Từng cuốn ngọc giản hoặc ném lên mặt đất, hoặc là trôi nổi trong sa mạc, hoặc là ở trên chạc cây, tùy ý phân tán trong thế giới này. Thế giới này là đại năng cổ xưa của Đạo Minh sáng tạo ra, nó vô cùng huyền diệu.
- Không phải, không phải...
- Nơi này cũng không phải...
Kỷ Ninh đứng trên đỉnh núi cao, phóng thích thần niệm và bắt đầu tìm đồ quyển ngọc giản.
Trong mỗi ngọc giản có tin tức đơn giản, cũng có giới thiệu về ngọc giản và cái giá trao đổi! Pháp môn bình thường cần trả giá một ít hỗn độn linh dịch, một ít công pháp hạch tâm của Đạo Môn có điều kiện hà khắc.
- Tìm được.
Bỗng nhiên Kỷ Ninh vui mừng.
Vèo.
Thân thể Kỷ Ninh lóe lên, hắn từ đỉnh núi bay xuống thảo nguyên cách đó mấy vạn dặm.
Trên thảo nguyên bụi cỏ tươi tốt, trong đó có chín ngọc giản đặt tùy ý.
Theo thứ tự là cửu nguyên thần thủy, cửu nguyên thần hỏa, cửu nguyên thần mộc, cửu nguyên hậu thổ, cửu nguyên huyền kim, cửu nguyên thần phong, cửu nguyên thần lôi, cửu nguyên thần quang, cửu nguyên hư không.
- Chính là chúng, ta vừa bước vào Đạo Quân, chúng là pháp môn thích hợp với ta nhất.
Kỷ Ninh khẽ gật đầu, mặc dù hắn có được bí thuật chúa tể ban cho nhưng nhập môn khó khăn, cho dù tu luyện tạm thời cũng không cách nào đạt tới uy lực cực cao.
Mà Vạn Thần Đạo Quân sáng chế chín đại bí thuật thích hợp với Kỷ Ninh hiện tại.
Nữ tử áo đen đưa cho Kỷ Ninh một lệnh bài màu đen, trên lệnh bài có một chữ ‘đạo’, phía trên thần văn huyền diệu và phức tạp, cũng chỉ có thể luyện hóa một lần.
Kỷ Ninh tiện tay luyện hóa.
- Hai vị này có lưu danh trong Đạo Minh không?
Nữ tử áo đen hỏi.
- Không có, hai người bọn họ là tùy tùng của ta.
Kỷ Ninh nói ra.
- Tùy tùng?
Nữ tử áo đen và một đám Thế Giới Cảnh bên cạnh kinh hãi nhìn Kỷ Ninh, có hai Đạo Quân làm tùy tùng? Xem ra Bắc Minh Đạo Quân hơi bất phàm đấy! Bọn họ cũng không biết Kỷ Ninh giao thủ với Thanh Phong Thánh chủ, loại chuyện này Thiên Thương cung phản đối truyên truyền ra ngoài, Thanh Phong thánh điện cũng không có tuyên truyền, người biết rõ cực ít.
- Nếu không có lưu danh trong Đạo Minh thì cần phiền toái một chút.
Nữ tử áo đen nói:
- Hai vị đi theo ta, trong Đạo Minh không thể có gian tế trà trộn vào.
- Chúng ta hiểu.
Tô Vưu Cơ mỉm cười nói.
Tô Vưu Cơ và Đan Bảo đều ngoan ngoãn đi ra ngoài, hai người bọn họ đã biết rõ từ trước.
Như Kỷ Ninh có lai lịch trong sạch, có người Thiên Thương cung bảo đảm, như vậy dễ dàng làm lệnh bài Đạo Minh, được tán thành là thành viên Đạo Minh, một ít người lạ lẫm không có thân phận rõ ràng cần phải chứng minh thưc hư và phát lời thề bổn mạng chứng minh trong sạch, từ đó mới có được lệnh bài Đạo Minh.
...
Một lát sau.
Đám người Kỷ Ninh được một lão giả áo trắng dẫn dắt đi tới cửa thành sau đó bay lên không trung.
- Ba vị tiền bối.
Lão giả áo trắng mỉm cười nói.
- Ba vị đều mới tới Thánh Thành, cho nên quy củ Thánh Thành cũng do ta nói ra. Tất cả động phủ và cung điện trong Thánh Thành đều có cấm chế, tất cả đều không thể động thủ, hậu quả động thủ là thân tử đạo tiêu.
Đám người Kỷ Ninh đều biết.
Đây là thiết luật.
Dù sao cũng là một trong tám Thánh Thành của Đạo Minh, quy củ là không thể xúc phạm, trừ phi là kẻ có thực lực khiêu khích cả Đạo Minh mới còn sống.
- Một khi ra khỏi phạm vi cấm chế cung điện động phủ thì các ngươi có giết lợi hại hơn nữa cũng không có ai quản.
Lão giả áo trắng cười nói:
- Ví dụ như chúng ta bay giữa không trung không có trận pháp cấm chế của cung điện động phủ nào che chở, như vậy tiếp theo sẽ lọt vào công kích.
- Thực loạn ah.
Đan Bảo cảm thán một tiếng.
- Là loạn, địa phương người tu hành càng nhiều lại càng loạn.
Lão giả áo trắng nói ra:
- Còn có một chuyện ba vị tiền bối phải nhớ kỹ, tại thành Thiên Mộc, đệ tử Thiên Mộc tông chúng ta, mặc dù là một ít Chân Thần Tổ Thần cũng không thể đánh giết. Nếu như giết đệ tử Thiên Mộc tông, như vậy cũng thân tử đạo tiêu.
Tô Vưu Cơ hỏi:
- Làm sao phân biệt có phải là người Thiên Mộc tông hay không?
- Rất dễ phân biệt.
Lão giả áo trắng cười nói:
- Đệ tử Thiên Mộc tông chúng ta có pháp bào đặc thù tỏa ra khí tức ‘Thiên Mộc’. Nếu như không có mặc pháp bào đặc thù, bị giết cũng không trách các vị.
Đám người Kỷ Ninh gật đầu.
Thiên Mộc, đây là thần thụ trấn tông của Thiên Mộc tông, là căn cơ của Thiên Mộc tông, đám người Kỷ Ninh đến bây giờ nhìn thấy đệ tử Thiên Mộc tông đều có khí tức vĩnh hằng cổ xưa, chỉ nhìn là có thể nhận ra.
- Ta cũng giới thiệu sơ lược một ít trọng địa với ba vị về thành Thiên Mộc, hơn mười vạn tòa động phủ lơ lửng ở xa xa đều là động phủ của chút ít người tu hành, là cơ sở của Thiên Mộc Tông, ba vị tiền bối cũng có thể tốn hao chút ít hỗn độn linh dịch tạm thời tiềm tu, nơi này ở lại một trăm hỗn độn kỷ cũng không có gì, chỉ cần giao hỗn độn linh dịch là được, tuyệt đối không có ai dám can đảm đến quấy rầy.
Lão giả áo bào trắng chỉ vào xa xa, lập tức chỉ sang những cung điện cổ xưa.
- Nơi đó là nơi của Thiên Mộc Tông, Đế Quân mới có thể ở, nhất thiết không thể tự tiện xông vào.
...
Lão giả áo bào trắng giới thiệu các nơi.
- Chúng ta đi nơi kia.
Kỷ Ninh chỉ vào một tòa lầu các nơi xa xa.
- Pháp giới?
Lão giả áo bào trắng sững sờ.
- Đúng, đi tới ‘pháp giới’.
Kỷ Ninh nói.
Pháp giới, nơi đó có ức vạn pháp môn.
Đạo Minh có tám đại Thánh Thành, mỗi Thánh Thành đều có một tòa pháp giới, người tu hành Đạo Minh có thể từ ‘pháp giới’ học được rất nhiều bí thuật thần thông vô cùng trân quý, mặc dù là Đế Quân, thậm chí chúa tể bí thuật cũng có hi vọng gặp được! Bí thuật càng hiếm thấy cần thiết trả giá thật nhiều và càng cao, chưa từng có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống.
- Trong pháp giới có vô số pháp môn tùy ý lựa chọn.
Ở cửa lầu các có khôi lỗi lão giả lạnh nhạt nói:
- Chọn xong tới tìm ta.
- Khôi lỗi thủ hộ này chính là Đạo Minh lưu lại, thực lực cực cao sâu.
Lão giả áo trắng nói.
Khôi lỗi là trung thành nhất.
Bọn chúng thủ hộ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống sơ suất.
- Đan Bảo, Vưu Cơ, hai người các ngươi cũng vào xem, xem có gì cần thì mang ra, ta đi trước.
Kỷ Ninh nói xong liền đi đầu.
- Đi xem một chút.
- Mở mang tầm mắt.
Tô Vưu Cơ, Đan Bảo cùng theo vào.
...
Trong tòa lầu các nơi không gian biến ảo, chính là một khu vực thế giới.
Có hạp cốc nước chảy, có núi cao thác nước.
Từng cuốn ngọc giản hoặc ném lên mặt đất, hoặc là trôi nổi trong sa mạc, hoặc là ở trên chạc cây, tùy ý phân tán trong thế giới này. Thế giới này là đại năng cổ xưa của Đạo Minh sáng tạo ra, nó vô cùng huyền diệu.
- Không phải, không phải...
- Nơi này cũng không phải...
Kỷ Ninh đứng trên đỉnh núi cao, phóng thích thần niệm và bắt đầu tìm đồ quyển ngọc giản.
Trong mỗi ngọc giản có tin tức đơn giản, cũng có giới thiệu về ngọc giản và cái giá trao đổi! Pháp môn bình thường cần trả giá một ít hỗn độn linh dịch, một ít công pháp hạch tâm của Đạo Môn có điều kiện hà khắc.
- Tìm được.
Bỗng nhiên Kỷ Ninh vui mừng.
Vèo.
Thân thể Kỷ Ninh lóe lên, hắn từ đỉnh núi bay xuống thảo nguyên cách đó mấy vạn dặm.
Trên thảo nguyên bụi cỏ tươi tốt, trong đó có chín ngọc giản đặt tùy ý.
Theo thứ tự là cửu nguyên thần thủy, cửu nguyên thần hỏa, cửu nguyên thần mộc, cửu nguyên hậu thổ, cửu nguyên huyền kim, cửu nguyên thần phong, cửu nguyên thần lôi, cửu nguyên thần quang, cửu nguyên hư không.
- Chính là chúng, ta vừa bước vào Đạo Quân, chúng là pháp môn thích hợp với ta nhất.
Kỷ Ninh khẽ gật đầu, mặc dù hắn có được bí thuật chúa tể ban cho nhưng nhập môn khó khăn, cho dù tu luyện tạm thời cũng không cách nào đạt tới uy lực cực cao.
Mà Vạn Thần Đạo Quân sáng chế chín đại bí thuật thích hợp với Kỷ Ninh hiện tại.
/1827
|