Kỷ Ninh nói khẽ:
- Những Đạo Quân kia không ngừng cho pháp thân tiến vào trong hắc ám vô tận, cho dù tuổi thọ đại nạn, pháp thân vẫn ở trong hắc ám vô tận.
- Thật đáng sợ.
Đan Bảo nói thầm.
- Đây không tính là đáng sợ, hắc ám vô tận chỉ là tĩnh mịch.
Na Á Đạo Quân nói:
- Ngu Tinh Hải mới gọi là đáng sợ, Ngu Tinh Hải không có cực hạn, trong Ngu Tinh Hải lại ẩn chứa vô tận nguy hiểm và vô tận kỳ ngộ, ngay cả ba chúa tể cũng không dám xằng bậy.
- Ngu Tinh Hải chính là đệ nhất tuyệt địa.
Kỷ Ninh cười cười, nói:
- Được rồi, chờ thời điểm chúng ta ngại sống quá dài lại đi Ngu Tinh Hải xông xáo, hiện tại nơi đó không phải nơi chúng ta nên tới, đi thôi, lần này ta tới an ủi gia hương Đông Kỳ Đạo Quân một chút.
Dàn xếp thỏa đáng cũng không đơn giản.
Nơi này là khu vực biên giới, lực ảnh hưởng của Đạo Minh có thể xem nhẹ! Bởi vì cương vực chung quanh đã bị sinh mệnh đặc thù khống chế, có chút là vĩnh hằng nhất tộc khống chế, thậm chí còn có một chút thế lực ngầm, thậm chí hoài nghi là thế lực từ ngoài tới, ví dụ như ‘hắc ám quốc độ’.
Tóm lại khu vực biên giới cũng là nơi hỗn loạn nhất.
Đông Kỳ Vực, Đông Kỳ Vĩnh Hằng Giới.
Một chiếc phi chu màu đen đang phi hành tới Đông Kỳ Vĩnh Hằng Giới.
- Đạo Minh có vô số cương vực, trong mỗi Vĩnh Hằng Giới đều có một tòa thời không truyền tống trận.
Đan Bảo đứng trên đầu tàu, nhìn sang Vĩnh Hằng Giới rộng lớn và cảm khái.
- Nhưng mà Đông Kỳ Vĩnh Hằng Giới, thậm chí ngay cả một tòa thời không truyền tống trận cũng không có, từ đó chúng ta dùng nhiều năm như thế mới có thể bay tới nơi này.
Kỷ Ninh cười cười.
Vĩnh Hằng Giới bình thường đều có thời không truyền tống trận, như Đại Mạc Vĩnh Hằng Giới, Thiên Thương Vĩnh Hằng Giới đều có. Nhưng mà Đông Kỳ Vĩnh Hằng Giới không có thời không truyền tống trận! Đám người Kỷ Ninh đi tới Đông Kỳ Vực cho nên tốn hao hơn ba năm, vất vả không nhỏ.
- Đi tới thành Đông Kỳ trước.
Kỷ Ninh mở miệng nói.
Vèo, phi chu xé rách không gian, xuyên thẳng qua hư không và tiến lên nhanh chóng.
Một lát sau.
Cả Đông Kỳ Vĩnh Hằng Giới náo nhiệt nhất chính là thành Đông Kỳ xuất hiện trước mắt, đây là thành thị rộng lớn nhất, người tu hành phần đông, rất là phồn hoa.
- Ba người các ngươi thu liễm khí tức.
Kỷ Ninh phân phó:
- Đặc biệt là Na Á, ngươi chính là Đạo Quân tứ bộ, khí tức của ngươi quá dọa người, đừng dọa hỏng đám người tu hành phổ thông.
- Vâng, chủ nhân.
Na Á Đạo Quân cung kính đáp.
Na Á Đạo Quân thân là Đạo Quân tứ bộ, khí tức của Đạo Quân tứ bộ mênh mông như bầu trời, Đạo Quân một bước một sinh tử, mỗi một lần đột phá thì khí tức sẽ có biến hóa! Đạo Quân nhất bộ, Đạo Quân nhị bộ là Đạo Quân kém nhất, mặc dù phát ra khí tức nhiều nhất chỉ áp bách đám Thế Giới Cảnh mà thôi.
Nhưng Đạo Quân tứ bộ sẽ làm cho đám Thế Giới Cảnh sợ hãi từ bản năng, uy hiếp tính mạng rất mạnh.
Hô.
Phi chu lao xuống dưới.
Sau đó Kỷ Ninh thu phi chu, mang theo Na Á, Đan Bảo, Tô Vưu Cơ đi vào cửa thành.
Cửa thành có mười hai tên Thế Giới Cảnh phân biệt đứng hai bên, nhìn dòng người tu hành đi vào thành Đông Kỳ.
- Để ý như vậy?
Kỷ Ninh có chút kinh ngạc.
- Chủ nhân, đây chỉ là khu vực biên giới, cho nên thành ấp phòng bị mới sâm nghiêm như thế.
Tô Vưu Cơ truyền âm nói.
Đám người Kỷ Ninh tán gẫu và vào cửa thành.
Cửa thành có mười hai Thế Giới Cảnh đều chú ý tới đám người Kỷ Ninh đi vào bên trong, lúc này tên thủ lĩnh phân phó tôi tớ:
- Nhanh chóng thông bẩm, nói thành Đông Kỳ có bốn Đạo Quân hư hư thực thực xuất hiện.
- Vâng.
Thủ hạ dưới tay lập tức thông báo vào tông phái.
...
Đi lại trong thành Đông Kỳ, Kỷ Ninh cau mày.
- Không đúng.
Kỷ Ninh phát giác được hào khí trong tòa thành này không đúng, đặc biệt là rất nhiều người tu hành đang lặng lẽ truyền âm với nhau, tuy không nghe được nhưng Kỷ Ninh cũng đoán ra một hai.
Ánh mắt Kỷ Ninh quét qua, lúc này nhìn sang đám người Tổ Thần Tổ Tiên đang nói chuyện với nhau. Lúc này thần niệm phóng thích ra bao phủ đám người bọn họ. Tuy hôm nay thành Đạo Quân, thần niệm càng mạnh hơn nữa, nếu dò xét đám Thế Giới Cảnh sẽ bị đám Thế Giới Cảnh phát hiện ra, một khi phát giác chắc chắn sẽ không nói thêm cái gì.
- Đông Kỳ Phái xong rồi.
- Đúng thế, Đông Kỳ Phái to như vậy sẽ bị diệt, đúng là quá đáng tiếc ah.
- Nghe sư tôn ta nói, khai phái lão tổ Đông Kỳ Phái chính là Đông Kỳ Đạo Quân đã chết, đây chính là danh nhân uy chấn cương vực, là Đông Kỳ Đạo Quân thống lĩnh Đông Kỳ Vực vô số năm tháng, hắn đã chết rồi.
- Theo lý thuyết, Đông Kỳ Đạo Quân chết, Đông Kỳ Phái phải giấu diếm tin tức mới đúng, tại sao lại truyền ra?
- Ai biết được, khẳng định sau lưng có âm mưu gì đó, tuy Đông Kỳ Đạo Quân đã chết không giả, nếu không Đông Kỳ Phái sẽ không uất ức tới mức này.
Mấy Tổ Thần Tổ Tiên đang yên lặng bàn tán với nhau.
Kỷ Ninh nghe xong liền biến sắc.
Cái gì?
Tin tức đã bạo lộ? Tính cả thời gian mình đi đường. Đông Kỳ Đạo Quân đã chết đi đại khái vào hai ngàn năm trước. Đối với người tu hành mà nói, thời gian hai ngàn năm quá ngắn ngủi. Theo lý thuyết Đông Kỳ Phái sẽ không ngu xuẩn bạo lộ tin tức ra ngoài, có lẽ tận lực giấu diếm, có thể dấu diếm bao lâu thì dấu diếm bao lâu, nhưng bây giờ ngay cả Tổ Thần Tổ Tiên cũng biết, chuyện này đã sớm truyền ra rồi.
- Hai người các ngươi.
Bỗng nhiên Kỷ Ninh ngăn cản hai tên Thế Giới Cảnh đi bên cạnh, tâm ý khẽ động và che đậy chung quanh, đồng thời tỏa ra một tia sát ý bao phủ bọn họ. Người tu hành chung quanh đi ngang qua nhưng căn bản không nhìn thấy chuyện xảy ra ở đây.
- Tiền, tiền bối.
Hai tên Thế Giới Cảnh lập tức sợ tới mức chân mềm nhũn.
Sát ý của Kỷ Ninh đáng sợ bực nào? Chỉ cần bao phủ chung quanh cũng làm bọn họ sợ hãi không nhỏ..
- Chủ nhân?
Đám người Tô Vưu Cơ, Đan Bảo, Na Á vô cùng nghi hoặc.
- Đợi lát nữa các ngươi sẽ biết rõ.
Kỷ Ninh nói ra, ánh mắt của hắn nhìn lên người hai tên Thế Giới Cảnh.
- Ta hỏi các ngươi, Đông Kỳ Vực đang xảy ra đại sự gì?
- Tiền bối vừa mới đến Đông Kỳ Vực sao?
Người tu hành thấp bé nói:
- Tại Đông Kỳ Vực chúng ta thật sự xảy ra đại sự, Đông Kỳ Đạo Quân thống lĩnh Đông Kỳ Vực chúng ta vô tận năm tháng, một ngàn hai trăm năm năm trước có tin tức nói rằng Đông Kỳ Đạo Quân đã chết.
- Ai tuôn ra?
Kỷ Ninh truy vấn.
- Những Đạo Quân kia không ngừng cho pháp thân tiến vào trong hắc ám vô tận, cho dù tuổi thọ đại nạn, pháp thân vẫn ở trong hắc ám vô tận.
- Thật đáng sợ.
Đan Bảo nói thầm.
- Đây không tính là đáng sợ, hắc ám vô tận chỉ là tĩnh mịch.
Na Á Đạo Quân nói:
- Ngu Tinh Hải mới gọi là đáng sợ, Ngu Tinh Hải không có cực hạn, trong Ngu Tinh Hải lại ẩn chứa vô tận nguy hiểm và vô tận kỳ ngộ, ngay cả ba chúa tể cũng không dám xằng bậy.
- Ngu Tinh Hải chính là đệ nhất tuyệt địa.
Kỷ Ninh cười cười, nói:
- Được rồi, chờ thời điểm chúng ta ngại sống quá dài lại đi Ngu Tinh Hải xông xáo, hiện tại nơi đó không phải nơi chúng ta nên tới, đi thôi, lần này ta tới an ủi gia hương Đông Kỳ Đạo Quân một chút.
Dàn xếp thỏa đáng cũng không đơn giản.
Nơi này là khu vực biên giới, lực ảnh hưởng của Đạo Minh có thể xem nhẹ! Bởi vì cương vực chung quanh đã bị sinh mệnh đặc thù khống chế, có chút là vĩnh hằng nhất tộc khống chế, thậm chí còn có một chút thế lực ngầm, thậm chí hoài nghi là thế lực từ ngoài tới, ví dụ như ‘hắc ám quốc độ’.
Tóm lại khu vực biên giới cũng là nơi hỗn loạn nhất.
Đông Kỳ Vực, Đông Kỳ Vĩnh Hằng Giới.
Một chiếc phi chu màu đen đang phi hành tới Đông Kỳ Vĩnh Hằng Giới.
- Đạo Minh có vô số cương vực, trong mỗi Vĩnh Hằng Giới đều có một tòa thời không truyền tống trận.
Đan Bảo đứng trên đầu tàu, nhìn sang Vĩnh Hằng Giới rộng lớn và cảm khái.
- Nhưng mà Đông Kỳ Vĩnh Hằng Giới, thậm chí ngay cả một tòa thời không truyền tống trận cũng không có, từ đó chúng ta dùng nhiều năm như thế mới có thể bay tới nơi này.
Kỷ Ninh cười cười.
Vĩnh Hằng Giới bình thường đều có thời không truyền tống trận, như Đại Mạc Vĩnh Hằng Giới, Thiên Thương Vĩnh Hằng Giới đều có. Nhưng mà Đông Kỳ Vĩnh Hằng Giới không có thời không truyền tống trận! Đám người Kỷ Ninh đi tới Đông Kỳ Vực cho nên tốn hao hơn ba năm, vất vả không nhỏ.
- Đi tới thành Đông Kỳ trước.
Kỷ Ninh mở miệng nói.
Vèo, phi chu xé rách không gian, xuyên thẳng qua hư không và tiến lên nhanh chóng.
Một lát sau.
Cả Đông Kỳ Vĩnh Hằng Giới náo nhiệt nhất chính là thành Đông Kỳ xuất hiện trước mắt, đây là thành thị rộng lớn nhất, người tu hành phần đông, rất là phồn hoa.
- Ba người các ngươi thu liễm khí tức.
Kỷ Ninh phân phó:
- Đặc biệt là Na Á, ngươi chính là Đạo Quân tứ bộ, khí tức của ngươi quá dọa người, đừng dọa hỏng đám người tu hành phổ thông.
- Vâng, chủ nhân.
Na Á Đạo Quân cung kính đáp.
Na Á Đạo Quân thân là Đạo Quân tứ bộ, khí tức của Đạo Quân tứ bộ mênh mông như bầu trời, Đạo Quân một bước một sinh tử, mỗi một lần đột phá thì khí tức sẽ có biến hóa! Đạo Quân nhất bộ, Đạo Quân nhị bộ là Đạo Quân kém nhất, mặc dù phát ra khí tức nhiều nhất chỉ áp bách đám Thế Giới Cảnh mà thôi.
Nhưng Đạo Quân tứ bộ sẽ làm cho đám Thế Giới Cảnh sợ hãi từ bản năng, uy hiếp tính mạng rất mạnh.
Hô.
Phi chu lao xuống dưới.
Sau đó Kỷ Ninh thu phi chu, mang theo Na Á, Đan Bảo, Tô Vưu Cơ đi vào cửa thành.
Cửa thành có mười hai tên Thế Giới Cảnh phân biệt đứng hai bên, nhìn dòng người tu hành đi vào thành Đông Kỳ.
- Để ý như vậy?
Kỷ Ninh có chút kinh ngạc.
- Chủ nhân, đây chỉ là khu vực biên giới, cho nên thành ấp phòng bị mới sâm nghiêm như thế.
Tô Vưu Cơ truyền âm nói.
Đám người Kỷ Ninh tán gẫu và vào cửa thành.
Cửa thành có mười hai Thế Giới Cảnh đều chú ý tới đám người Kỷ Ninh đi vào bên trong, lúc này tên thủ lĩnh phân phó tôi tớ:
- Nhanh chóng thông bẩm, nói thành Đông Kỳ có bốn Đạo Quân hư hư thực thực xuất hiện.
- Vâng.
Thủ hạ dưới tay lập tức thông báo vào tông phái.
...
Đi lại trong thành Đông Kỳ, Kỷ Ninh cau mày.
- Không đúng.
Kỷ Ninh phát giác được hào khí trong tòa thành này không đúng, đặc biệt là rất nhiều người tu hành đang lặng lẽ truyền âm với nhau, tuy không nghe được nhưng Kỷ Ninh cũng đoán ra một hai.
Ánh mắt Kỷ Ninh quét qua, lúc này nhìn sang đám người Tổ Thần Tổ Tiên đang nói chuyện với nhau. Lúc này thần niệm phóng thích ra bao phủ đám người bọn họ. Tuy hôm nay thành Đạo Quân, thần niệm càng mạnh hơn nữa, nếu dò xét đám Thế Giới Cảnh sẽ bị đám Thế Giới Cảnh phát hiện ra, một khi phát giác chắc chắn sẽ không nói thêm cái gì.
- Đông Kỳ Phái xong rồi.
- Đúng thế, Đông Kỳ Phái to như vậy sẽ bị diệt, đúng là quá đáng tiếc ah.
- Nghe sư tôn ta nói, khai phái lão tổ Đông Kỳ Phái chính là Đông Kỳ Đạo Quân đã chết, đây chính là danh nhân uy chấn cương vực, là Đông Kỳ Đạo Quân thống lĩnh Đông Kỳ Vực vô số năm tháng, hắn đã chết rồi.
- Theo lý thuyết, Đông Kỳ Đạo Quân chết, Đông Kỳ Phái phải giấu diếm tin tức mới đúng, tại sao lại truyền ra?
- Ai biết được, khẳng định sau lưng có âm mưu gì đó, tuy Đông Kỳ Đạo Quân đã chết không giả, nếu không Đông Kỳ Phái sẽ không uất ức tới mức này.
Mấy Tổ Thần Tổ Tiên đang yên lặng bàn tán với nhau.
Kỷ Ninh nghe xong liền biến sắc.
Cái gì?
Tin tức đã bạo lộ? Tính cả thời gian mình đi đường. Đông Kỳ Đạo Quân đã chết đi đại khái vào hai ngàn năm trước. Đối với người tu hành mà nói, thời gian hai ngàn năm quá ngắn ngủi. Theo lý thuyết Đông Kỳ Phái sẽ không ngu xuẩn bạo lộ tin tức ra ngoài, có lẽ tận lực giấu diếm, có thể dấu diếm bao lâu thì dấu diếm bao lâu, nhưng bây giờ ngay cả Tổ Thần Tổ Tiên cũng biết, chuyện này đã sớm truyền ra rồi.
- Hai người các ngươi.
Bỗng nhiên Kỷ Ninh ngăn cản hai tên Thế Giới Cảnh đi bên cạnh, tâm ý khẽ động và che đậy chung quanh, đồng thời tỏa ra một tia sát ý bao phủ bọn họ. Người tu hành chung quanh đi ngang qua nhưng căn bản không nhìn thấy chuyện xảy ra ở đây.
- Tiền, tiền bối.
Hai tên Thế Giới Cảnh lập tức sợ tới mức chân mềm nhũn.
Sát ý của Kỷ Ninh đáng sợ bực nào? Chỉ cần bao phủ chung quanh cũng làm bọn họ sợ hãi không nhỏ..
- Chủ nhân?
Đám người Tô Vưu Cơ, Đan Bảo, Na Á vô cùng nghi hoặc.
- Đợi lát nữa các ngươi sẽ biết rõ.
Kỷ Ninh nói ra, ánh mắt của hắn nhìn lên người hai tên Thế Giới Cảnh.
- Ta hỏi các ngươi, Đông Kỳ Vực đang xảy ra đại sự gì?
- Tiền bối vừa mới đến Đông Kỳ Vực sao?
Người tu hành thấp bé nói:
- Tại Đông Kỳ Vực chúng ta thật sự xảy ra đại sự, Đông Kỳ Đạo Quân thống lĩnh Đông Kỳ Vực chúng ta vô tận năm tháng, một ngàn hai trăm năm năm trước có tin tức nói rằng Đông Kỳ Đạo Quân đã chết.
- Ai tuôn ra?
Kỷ Ninh truy vấn.
/1827
|