- Trốn?
Tốc độ của Tư Gia Đạo Quân lập tức tăng vọt lên, trực tiếp đột phá gấp trăm lần cực hạn Thiên Đạo, đồng thời trong tay hắn còn có một đạo kim quang trực tiếp bắn về phía phi chu màu đen.
- Cút!
Cửu Trần Giáo chủ vung vẩy trường côn trong tay, quật bay một đạo kim quang kia.
- Khặc khặc...
Tư Gia Đạo Quân lại cười lạnh, phi hành ở phía trước phi chu màu đen, nói:
- Các ngươi không trốn thoát được đâu.
Chỉ thấy thành từng mảnh lông vũ màu vàng tức thì bay ra.
Trọn vẹn có sáu mảnh lông vũ màu vàng, mỗi một mảnh đều hóa thành kim quang, điên cuồng công kích về phía phi chu màu đen.
- Tư Gia Đạo Quân chết tiệt.
Cửu Trần Giáo chủ chạy ra khỏi phi chu màu đen, thế nhưng Tư Gia Đạo Quân lại ỷ vào tốc độ của mình mà dễ dàng thoát khỏi dây dưa. Tốc độ của hắn vượt qua gấp trăm lần cực hạn của Thiên Đạo, cho nên Cửu Trần căn bản không đuổi theo được kịp.
- Đi.
Trong lòng bàn tay phải của Cửu Trần Giáo chủ tức thì có trận đồ lập tức bay ra.
Thời gian trôi qua.
Luận thực lực, quả thực Tư Gia Đạo Quân không bằng Cửu Trần! Thế nhưng tốc độ của đối phương lại quá là nhanh, tuy rằng bị nhốt ở trong trận nửa canh giờ, thế nhưng chỉ cần không đến một ngày hắn lại có thể đuổi tới kịp! Hắn căn bản không muốn cận chiến với đám người Kỷ Ninh, chỉ ngẫu nhiên ở phía xa lần lượt công kích tới, làm cho tốc độ tiến lên của đám người Kỷ Ninh đại giảm, không bằng nổi một nửa trước đó.
Vừa đánh vừa chạy trốn, tốc độ vẫn có chút chậm trễ.
Đợi đến lúc Pháp bảo khốn trận dựa vào Hỗn Độn tinh thạch để bổ sung đầy đủ. Nó lại một lần nữa vây khốn Tư Gia Đạo Quân! Thế nhưng qua hơn nửa ngày thì Tư Gia Đạo Quân lại một lần nữa đuổi theo.
- Trốn không thoát.
- Bọn hắn trốn không thoát được đâu.
Một đám Tâm Lực Tu Hành Giả lúc nào cũng đang dò xét cũng hiểu rất rõ thế cục.
Từ lúc đám người Kỷ Ninh bị Tư Gia Đạo Quân kiềm chế, tốc độ chạy trốn đại giảm cũng đã qua được năm này.
- Đáng chết.
Kỷ Ninh và Cửu Trần đang đối phó với Tư Gia Đạo Quân. Thế nhưng phía sau đã có một đạo thân ảnh đang nhanh chóng bay tới. Người này chính là thanh niên mặc áo bào hồng Tuyết Hoan Đạo Quân kia.
- Các ngươi đã xong rồi.
Tư Gia Đạo Quân cười ha hả.
- Các ngươi không trốn thoát được đâu.
Tuyết Hoan Đạo Quân chậm rãi bước tới, cũng cười lạnh nói.
Kỷ Ninh và Cửu Trần nhìn nhau. Thật ra hai người bọn họ cũng không sợ hai vị Đạo Quân đỉnh phong như Tư Gia Đạo Quân, Tuyết Hoan Đạo Quân này liên thủ. Thế nhưng một khi bị hai vị này kiềm chế, như vậy tốc độ chạy trốn của bọn họ sẽ lại càng chậm. Chỉ sợ sẽ lại có thêm Đạo Quân nữa chạy đến! Cần phải biết, năm người bài danh vị trí đầu còn chưa có tới a.
Tuyết Hoan Đạo Quân đạp lên trên hư không mà chậm rãi đi tới, trực tiếp đi về phía phi chu màu đen.
Tư Gia Đạo Quân thì ở phía xa thao túng pháp bảo, công kích từ cự ly xa, kiềm chế lấy đám người Kỷ Ninh.
- Vừa đi vừa chiến, không thể dây dưa cùng với bọn họ a.
Cửu Trần giáo chủ lập tức nói.
...
Kỷ Ninh khống chế phi chu màu đen chạy thục mạng lấy, nhìn Cửu Trần đang chém giết với Tuyết Hoan Đạo Quân, Tư Gia Đạo Quân, lấy một địch hai, bản thân đang ở thế hạ phong.
- Cửu Trần...
Kỷ Ninh khẽ thở dài.
Kỳ thật vấn đề này Cửu Trần căn bản không cần phải nhúng tay vào. Dù sao miếng Động Minh ngọc phù kia Cửu Trần cũng không chiếm được chỗ tốt gì a!
- Phải làm sao bây giờ đâu này? Giao thủ tầng thứ như bọn hắn, ta căn bản không lẫn vào được a. Cuối cùng thực lực của ta vẫn quá yếu.
Kỷ Ninh cũng đành chịu, dùng lực lượng và thủ đoạn của mình, Tuyết Hoan Đạo Quân, Tư Gia Đạo Quân cũng không cần phải để ý! Mà nếu như cận chiến, như vậy Tuyết Hoan Đạo Quân kia chỉ cần sắp xếp một cỗ Tinh Thần phân thân là đã có thể đàn áp được hắn.
- Tốc độ bỏ trốn của chúng ta chậm như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ càng ngày càng không xong a.
Kỷ Ninh có chút lo lắng.
Ở phía xa.
Đang có hai đạo thân ảnh khống chế một chiếc phi chu màu trắng nhanh chóng phi hành bay tới. Bên trên phu chu là một gã nam tử dị tộc đầu đội cao quan, mặc trường bào màu vàng hoa lệ. Hắn có đôi mắt màu đỏ sậm, tản ra khí độ Vương giả cao cao tại thượng. Mặc dù là Đạo Quân tầm thường nhìn thấy hắn cũng không kìm lòng được phải bái lạy thần phục, người này chính là Tuế Mộng giáo chủ!
Cũng chính là kẻ có thành tựu cao nhất trên phương diện Tâm lực lưu ở trong Vô Tận cương vực!
Ở bên cạnh hắn là một nam tử ục ịch, khuôn mặt xấu xí. Sau lưng có đeo một đôi loan đao kỳ dị cực lớn, hắn chính là Sửu Vương. Chính là người bài danh thứ mười tám trong các Đạo Quân ở Vô Tận cương vực! Tuy nói hắn ở trong các Đạo Quân đỉnh phong nhất có vẻ hơi xếp cuối. Thế nhưng dầu gì cũng là Đạo Quân đỉnh phong nhất. Bất kỳ một vị Đạo Quân đỉnh phong nào cũng không thể coi thường được, bọn hắn đều có thứ mà mình am hiểu nhất.
- Giáo chủ, chúng ta cách bọn họ càng ngày càng gần a. Có lẽ trong hai ngày nữa là có thể đuổi kịp tới được.
Thanh âm của Sửu Vương khàn khàn trầm thấp không thôi.
- Rất tốt.
Khóe miệng của Tuế Mộng giáo chủ hơi nhếch lên:
- Tư Gia Đạo Quân và Tuyết Hoan Đạo Quân đang kiềm chế bọn hắn. Thế nhưng bọn hắn vẫn không giết được Cửu Trần, Bắc Minh... Về phần đám người Tửu Thánh vẫn đang còn cách rất xa. Tên Tửu Thánh kia ít nhất cũng tối còn phải mười ngày nữa thì mới có thể đuổi tới được. Hừ, đến lúc đó ta đã sớm đạt được Động Minh ngọc phù rồi.
- Động Minh ngọc phù chỉ có thể là của giáo chủ mà thôi.
Sửu Vương khàn khàn nói.
- Ở trong Thập trọng cảnh còn có ba miếng Động Minh ngọc phù a.
Tuế Mộng giáo chủ nhìn về phía Sửu Vương. nói:
- Sauk hi đạt được miếng Động Minh ngọc phù thứ hai này, ta sẽ dùng nó! Sauk hi dùng xong ta sẽ cùng đi với ngươi tới Thập trọng cảnh. Tiếp tục đi tranh đoạt ba miếng Động Minh ngọc phù còn lại. Mặc kệ như thế nào, nhất định ta sẽ cướp lấy một miếng Động Minh ngọc phù cho ngươi.
- Tất cả đều là của giáo chủ.
Sửu Vương nói.
- Không, có bảo bối ta lấy. Thế nhưng nếu như có kiện thứ hai thì ngươi cũng không cần phải từ chối làm gì.
Tuế Mộng giáo chủ nói.
Nếu để cho người ngoài thấy một màn như vậy. Chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến ngây người a.
Tốc độ của Tư Gia Đạo Quân lập tức tăng vọt lên, trực tiếp đột phá gấp trăm lần cực hạn Thiên Đạo, đồng thời trong tay hắn còn có một đạo kim quang trực tiếp bắn về phía phi chu màu đen.
- Cút!
Cửu Trần Giáo chủ vung vẩy trường côn trong tay, quật bay một đạo kim quang kia.
- Khặc khặc...
Tư Gia Đạo Quân lại cười lạnh, phi hành ở phía trước phi chu màu đen, nói:
- Các ngươi không trốn thoát được đâu.
Chỉ thấy thành từng mảnh lông vũ màu vàng tức thì bay ra.
Trọn vẹn có sáu mảnh lông vũ màu vàng, mỗi một mảnh đều hóa thành kim quang, điên cuồng công kích về phía phi chu màu đen.
- Tư Gia Đạo Quân chết tiệt.
Cửu Trần Giáo chủ chạy ra khỏi phi chu màu đen, thế nhưng Tư Gia Đạo Quân lại ỷ vào tốc độ của mình mà dễ dàng thoát khỏi dây dưa. Tốc độ của hắn vượt qua gấp trăm lần cực hạn của Thiên Đạo, cho nên Cửu Trần căn bản không đuổi theo được kịp.
- Đi.
Trong lòng bàn tay phải của Cửu Trần Giáo chủ tức thì có trận đồ lập tức bay ra.
Thời gian trôi qua.
Luận thực lực, quả thực Tư Gia Đạo Quân không bằng Cửu Trần! Thế nhưng tốc độ của đối phương lại quá là nhanh, tuy rằng bị nhốt ở trong trận nửa canh giờ, thế nhưng chỉ cần không đến một ngày hắn lại có thể đuổi tới kịp! Hắn căn bản không muốn cận chiến với đám người Kỷ Ninh, chỉ ngẫu nhiên ở phía xa lần lượt công kích tới, làm cho tốc độ tiến lên của đám người Kỷ Ninh đại giảm, không bằng nổi một nửa trước đó.
Vừa đánh vừa chạy trốn, tốc độ vẫn có chút chậm trễ.
Đợi đến lúc Pháp bảo khốn trận dựa vào Hỗn Độn tinh thạch để bổ sung đầy đủ. Nó lại một lần nữa vây khốn Tư Gia Đạo Quân! Thế nhưng qua hơn nửa ngày thì Tư Gia Đạo Quân lại một lần nữa đuổi theo.
- Trốn không thoát.
- Bọn hắn trốn không thoát được đâu.
Một đám Tâm Lực Tu Hành Giả lúc nào cũng đang dò xét cũng hiểu rất rõ thế cục.
Từ lúc đám người Kỷ Ninh bị Tư Gia Đạo Quân kiềm chế, tốc độ chạy trốn đại giảm cũng đã qua được năm này.
- Đáng chết.
Kỷ Ninh và Cửu Trần đang đối phó với Tư Gia Đạo Quân. Thế nhưng phía sau đã có một đạo thân ảnh đang nhanh chóng bay tới. Người này chính là thanh niên mặc áo bào hồng Tuyết Hoan Đạo Quân kia.
- Các ngươi đã xong rồi.
Tư Gia Đạo Quân cười ha hả.
- Các ngươi không trốn thoát được đâu.
Tuyết Hoan Đạo Quân chậm rãi bước tới, cũng cười lạnh nói.
Kỷ Ninh và Cửu Trần nhìn nhau. Thật ra hai người bọn họ cũng không sợ hai vị Đạo Quân đỉnh phong như Tư Gia Đạo Quân, Tuyết Hoan Đạo Quân này liên thủ. Thế nhưng một khi bị hai vị này kiềm chế, như vậy tốc độ chạy trốn của bọn họ sẽ lại càng chậm. Chỉ sợ sẽ lại có thêm Đạo Quân nữa chạy đến! Cần phải biết, năm người bài danh vị trí đầu còn chưa có tới a.
Tuyết Hoan Đạo Quân đạp lên trên hư không mà chậm rãi đi tới, trực tiếp đi về phía phi chu màu đen.
Tư Gia Đạo Quân thì ở phía xa thao túng pháp bảo, công kích từ cự ly xa, kiềm chế lấy đám người Kỷ Ninh.
- Vừa đi vừa chiến, không thể dây dưa cùng với bọn họ a.
Cửu Trần giáo chủ lập tức nói.
...
Kỷ Ninh khống chế phi chu màu đen chạy thục mạng lấy, nhìn Cửu Trần đang chém giết với Tuyết Hoan Đạo Quân, Tư Gia Đạo Quân, lấy một địch hai, bản thân đang ở thế hạ phong.
- Cửu Trần...
Kỷ Ninh khẽ thở dài.
Kỳ thật vấn đề này Cửu Trần căn bản không cần phải nhúng tay vào. Dù sao miếng Động Minh ngọc phù kia Cửu Trần cũng không chiếm được chỗ tốt gì a!
- Phải làm sao bây giờ đâu này? Giao thủ tầng thứ như bọn hắn, ta căn bản không lẫn vào được a. Cuối cùng thực lực của ta vẫn quá yếu.
Kỷ Ninh cũng đành chịu, dùng lực lượng và thủ đoạn của mình, Tuyết Hoan Đạo Quân, Tư Gia Đạo Quân cũng không cần phải để ý! Mà nếu như cận chiến, như vậy Tuyết Hoan Đạo Quân kia chỉ cần sắp xếp một cỗ Tinh Thần phân thân là đã có thể đàn áp được hắn.
- Tốc độ bỏ trốn của chúng ta chậm như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ càng ngày càng không xong a.
Kỷ Ninh có chút lo lắng.
Ở phía xa.
Đang có hai đạo thân ảnh khống chế một chiếc phi chu màu trắng nhanh chóng phi hành bay tới. Bên trên phu chu là một gã nam tử dị tộc đầu đội cao quan, mặc trường bào màu vàng hoa lệ. Hắn có đôi mắt màu đỏ sậm, tản ra khí độ Vương giả cao cao tại thượng. Mặc dù là Đạo Quân tầm thường nhìn thấy hắn cũng không kìm lòng được phải bái lạy thần phục, người này chính là Tuế Mộng giáo chủ!
Cũng chính là kẻ có thành tựu cao nhất trên phương diện Tâm lực lưu ở trong Vô Tận cương vực!
Ở bên cạnh hắn là một nam tử ục ịch, khuôn mặt xấu xí. Sau lưng có đeo một đôi loan đao kỳ dị cực lớn, hắn chính là Sửu Vương. Chính là người bài danh thứ mười tám trong các Đạo Quân ở Vô Tận cương vực! Tuy nói hắn ở trong các Đạo Quân đỉnh phong nhất có vẻ hơi xếp cuối. Thế nhưng dầu gì cũng là Đạo Quân đỉnh phong nhất. Bất kỳ một vị Đạo Quân đỉnh phong nào cũng không thể coi thường được, bọn hắn đều có thứ mà mình am hiểu nhất.
- Giáo chủ, chúng ta cách bọn họ càng ngày càng gần a. Có lẽ trong hai ngày nữa là có thể đuổi kịp tới được.
Thanh âm của Sửu Vương khàn khàn trầm thấp không thôi.
- Rất tốt.
Khóe miệng của Tuế Mộng giáo chủ hơi nhếch lên:
- Tư Gia Đạo Quân và Tuyết Hoan Đạo Quân đang kiềm chế bọn hắn. Thế nhưng bọn hắn vẫn không giết được Cửu Trần, Bắc Minh... Về phần đám người Tửu Thánh vẫn đang còn cách rất xa. Tên Tửu Thánh kia ít nhất cũng tối còn phải mười ngày nữa thì mới có thể đuổi tới được. Hừ, đến lúc đó ta đã sớm đạt được Động Minh ngọc phù rồi.
- Động Minh ngọc phù chỉ có thể là của giáo chủ mà thôi.
Sửu Vương khàn khàn nói.
- Ở trong Thập trọng cảnh còn có ba miếng Động Minh ngọc phù a.
Tuế Mộng giáo chủ nhìn về phía Sửu Vương. nói:
- Sauk hi đạt được miếng Động Minh ngọc phù thứ hai này, ta sẽ dùng nó! Sauk hi dùng xong ta sẽ cùng đi với ngươi tới Thập trọng cảnh. Tiếp tục đi tranh đoạt ba miếng Động Minh ngọc phù còn lại. Mặc kệ như thế nào, nhất định ta sẽ cướp lấy một miếng Động Minh ngọc phù cho ngươi.
- Tất cả đều là của giáo chủ.
Sửu Vương nói.
- Không, có bảo bối ta lấy. Thế nhưng nếu như có kiện thứ hai thì ngươi cũng không cần phải từ chối làm gì.
Tuế Mộng giáo chủ nói.
Nếu để cho người ngoài thấy một màn như vậy. Chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến ngây người a.
/1827
|