Bởi vì bọn họ cũng biết tổng cộng Kỷ Ninh tìm được mười hai loại bảo vật, Trầm Hỏa Hắc Thạch này đã là một loại cuối cùng rồi. Thế nhưng số lượng mà Kỷ Ninh báo ra lại quá dọa người a.
- Không gom góm ra được, tuy rằng Trầm Hỏa Hắc Thạch này công dụng không lớn, chủ yếu là dùng để luyện khí. Thế nhưng, chỉ sợ toàn bộ Vô Tận cương vực cũng chỉ có thể miễn cưỡng gom góp ra được như một ngọn núi cao ngàn trượng mà thôi.
Kim Tự Đế Quân lắc đầu:
- Ngươi lại muốn lớn bằng núi cao mười vạn trượng, quá lớn a.
Núi cao ngàn trượng, núi cao mười vạn trượng.
Độ cao kém gấp trăm lần, chỉ riêng số lượng đơn thuần cũng đã chênh lệch gấp trăm vạn lần!
- Ài.
Kỷ Ninh lắc đầu.
Núi cao ngàn trượng? Tất cả đều cắn nuốt, sự trợ giúp đối với Bắc Hồng kiếm cũng rất có hạn.
...
Từ đó, tầng thứ hai tầng thứ ba của thần thông hộ thể Kiếm Đạo Chi Thân, hai trọng cảnh trước của bí thuật Chúa Tể Phân Quang Đại Kiếm Khí cũng đều phải gom góp trân tài. Mà Bắc Hồng kiếm thì chỉ thu thập được Cửu Khúc Hàn Tủy mà thôi.
- Chỉ có thể như vậy a.
Kỷ Ninh cũng hết cách, hắn đã đàm phán cùng toàn bộ sáu thế lực lớn đỉnh phong nhất trong Vô Tận cương vực. Thế nhưng cũng mới tìm được một loại, muốn để cho Bắc Hồng kiếm phát triển, độ khó không cần phải nói a.
- Bắc Minh tiểu hữu.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
- Ồ?
Kỷ Ninh nhìn lại, ba đại Chúa Tể và các Đế Quân khác ở đây đều nhìn qua.
Người nói chuyện chính là một gã thanh niên một sừng nhìn như bình thường đứng ở sau lưng của Mang Nhai Chúa Tể, chỉ thấy sau khi thanh niên một sừng này mở miệng, khí tức lập tức biến hóa, nhanh chóng tăng vọt, hiện ra khí tức đáng sợ khiến cho khắp nơi đều có chút kinh hãi. Khi tức kia mênh mông đáng sợ... Tuyệt đối là cấp độ Chúa Tể.
- Chúa Tể?
Kỷ Ninh, Cửu Trần, Tửu Thánh, ba vị Đạo Quân đều sợ ngây người.
- Cái gì?
Các Vĩnh Hằng Đế Quân khác trong Viêm Long Vực Giới cũng giật mình.
Viêm Long Vực Giới, tổng cộng có ba đại Chúa Tể, chuyện này đã được công nhận, tại sao lại xuất hiện thêm một vị cơ chứ?
Thanh niên một sừng nhìn về phía các Đế Quân của Viêm Long Vực Giới ở bốn phía, nói:
- Ta gọi là Lam Hạo, ở trong bóng tối vô tận phiêu bạt đi qua một đám Vực Giới. Bởi vì lúc trước bị thương ở trong Viêm Long Vực Giới cho nên đã ngủ say một thời gian ngắn. Lần này Xích Ba điện xuất hiện, ta có cảm ứng cho nên mới tỉnh lại.
- Lam Hạo huynh, vốn định lặng lẽ rời đi.
Mang Nhai Chúa Tể cũng nói:
- Cũng là do chuyện Xích Ba điện hấp dẫn hắn.
- Lam Hạo Chúa Tể? Ngươi chính là Lam Hạo?
Minh Lan Chúa Tể mỉm cười nói:
- Đã sớm nghe nói uy danh của Lam Hạo Chúa Tể, thế nhưng ta cũng chưa từng có vinh hạnh được bái kiến a.
- Lam Hạo.
Phong Vũ chúa tể cũng tươi cười.
Giữa Chúa Tể và Chúa Tể, đương nhiên song phương đều tôn kính đối phương.
Bọn họ đều là Vĩnh Hằng Đế Quân đứng ở trên đỉnh phong.
Đương nhiên những Dị Vũ Trụ Chi Chủ gặp may mắn khống chế dị vũ trụ kia, thực lực có lẽ sẽ mạnh hơn một chút so với bọn hắn, thế nhưng chỉ là vì nguyên nhân khống chế một tòa dị vũ trụ mà nói. Thực lực Đạo đơn thuần, bọn hắn không nhất định có thể bì kịp được với Chúa Tể. Như tòa dị vũ trụ mà Kỷ Ninh đi qua cũng chính là như thế, Hủy Diệt Thần Đình chi chủ kia, lúc trước luận thực lực không bằng Chúa Tể, cũng chỉ có đẳng cấp bát đại Thánh Thành chi chủ mà thôi.
Về sau gặp đại vận, khống chế một tòa dị vũ trụ này, mới trở thành dị Vũ Trụ Chi Chủ, lúc đó địa vị mới bắt đầu tăng vọt.
- Ta vốn không muốn lẫn vào.
Lam Hạo Chúa Tể cười nói:
- Bất quá Trầm Hỏa Hắc Thạch mà Bắc Minh cần ta lại có biện pháp giúp ngươi gom góp ra được.
- A.
Sắc mặt của Kỷ Ninh có chút vui mừng.
- Một trăm khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả, đương nhiên ta sẽ đưa cho ngươi Trầm Hỏa Hắc Thạch đủ nhiều.
Lam Hạo Chúa Tể nói:
- Số lượng mà ta muốn không nhiều lắm.
Ba đại Chúa Tể cùng vô số các Đế Quân khác đều có chút bất đắc dĩ, bọn hắn cũng không có cách nào gom góp ra được Trầm Hỏa Hắc Thạch đủ nhiều như vậy! Thế nhưng Lam Hạo Chúa Tể thì lại khác. Lam Hạo Chúa Tể ưa thích lang thang, hắn đã đi qua rất nhiều nơi, tầm mắt cũng khoáng đạt hơn nhiều. Có thể có đủ nhiều Trầm Hỏa Hắc Thạch, bọn hắn cũng không cảm thấy có chút kỳ quái nào.
- Tốt.
Kỷ Ninh gật đầu:
- Chỉ có một trăm khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả.
Chỉ có Lam Hạo Chúa Tể mới có thể cung cấp ra Trầm Hỏa Hắc Thạch, mặc dù hắn muốn một trăm năm mươi khỏa thì Kỷ Ninh cũng rất khó để cò kè mặc cả. Đối phương lại chỉ muốn một trăm khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả đã rất là khách khí rồi.
- Được rồi... Trầm Hỏa Hắc Thạch ở một chỗ gọi là Ma Tượng Thạch Bích, là một chỗ kỳ dị lúc ta đến Viêm Long Vực Giới các ngươi ngẫu nhiên phát hiện ra. Nơi này cách biên giới Viêm Long Vực Giới các ngươi rất gần rất gần. Đương nhiên nếu như không có ta mang theo, như vậy các ngươi cũng sẽ không tìm thấy được a.
Lam Hạo Chúa Tể cười nói:
- Ta sẽ đích thân đưa ngươi qua đó, mà muốn qua đó đại khái cần thời gian chín năm a.
- Ngươi sẽ không cố ý lừa gạt Bắc Minh đó chứ?
Kim Tự Đế Quân cau mày nói.
- Ta sẽ lập lời thề bản mạng.
Lam Hạo Chúa Tể nói, chuyện này khiến cho các Đế Quân khác cũng không tiện phản đối nữa.
Trong lòng Kỷ Ninh cũng có chút mong đợi.
Ma Tượng Thạch Bích sao?
Lại qua trọn vẹn hai mươi lăm năm, sáu thế lực lớn trong Vô Tận cương vực đã gom góp đủ những bảo vật trân tài mà Kỷ Ninh cần thiết kia. Kỷ Ninh cũng đã đưa trái cây cho bọn hắn. Như vậy cũng đã coi như rất nhanh rồi, dù sao Vô Tận cương vực quá lớn, lại có rất nhiều bảo vật trân tài, cũng không phải là sở hữu tư nhân của ba đại Chúa Tể cùng với chúng Đế Quân. Cho nên đương nhiên cũng cần phải phí chút thời gian.
Sau khi gom góp trân tài, Kỷ Ninh, Cửu Trần cũng xuất phát cùng với Lam Hạo Chúa Tể.
Sưu sưu.
Bên trong một chiếc phi chu sáng lạn màu xanh đậm, Kỷ Ninh, Cửu Trần cùng với Lam Hạo Chúa Tể đều ở trong đó. Chiếc phi chu màu xanh đậm này xé rách bầu trời nhanh chóng tiến lên về phía trước.
- Lam Hạo tiền bối.
Kỷ Ninh nhìn ra bên ngoài, hiện tại hắn cách Đại Mạc vực rất gần, hắn nói:
- Trước tiên tạm dừng lại một chút.
- Sao?
Lam Hạo Chúa Tể ngừng phi chu lại.
- Không gom góm ra được, tuy rằng Trầm Hỏa Hắc Thạch này công dụng không lớn, chủ yếu là dùng để luyện khí. Thế nhưng, chỉ sợ toàn bộ Vô Tận cương vực cũng chỉ có thể miễn cưỡng gom góp ra được như một ngọn núi cao ngàn trượng mà thôi.
Kim Tự Đế Quân lắc đầu:
- Ngươi lại muốn lớn bằng núi cao mười vạn trượng, quá lớn a.
Núi cao ngàn trượng, núi cao mười vạn trượng.
Độ cao kém gấp trăm lần, chỉ riêng số lượng đơn thuần cũng đã chênh lệch gấp trăm vạn lần!
- Ài.
Kỷ Ninh lắc đầu.
Núi cao ngàn trượng? Tất cả đều cắn nuốt, sự trợ giúp đối với Bắc Hồng kiếm cũng rất có hạn.
...
Từ đó, tầng thứ hai tầng thứ ba của thần thông hộ thể Kiếm Đạo Chi Thân, hai trọng cảnh trước của bí thuật Chúa Tể Phân Quang Đại Kiếm Khí cũng đều phải gom góp trân tài. Mà Bắc Hồng kiếm thì chỉ thu thập được Cửu Khúc Hàn Tủy mà thôi.
- Chỉ có thể như vậy a.
Kỷ Ninh cũng hết cách, hắn đã đàm phán cùng toàn bộ sáu thế lực lớn đỉnh phong nhất trong Vô Tận cương vực. Thế nhưng cũng mới tìm được một loại, muốn để cho Bắc Hồng kiếm phát triển, độ khó không cần phải nói a.
- Bắc Minh tiểu hữu.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
- Ồ?
Kỷ Ninh nhìn lại, ba đại Chúa Tể và các Đế Quân khác ở đây đều nhìn qua.
Người nói chuyện chính là một gã thanh niên một sừng nhìn như bình thường đứng ở sau lưng của Mang Nhai Chúa Tể, chỉ thấy sau khi thanh niên một sừng này mở miệng, khí tức lập tức biến hóa, nhanh chóng tăng vọt, hiện ra khí tức đáng sợ khiến cho khắp nơi đều có chút kinh hãi. Khi tức kia mênh mông đáng sợ... Tuyệt đối là cấp độ Chúa Tể.
- Chúa Tể?
Kỷ Ninh, Cửu Trần, Tửu Thánh, ba vị Đạo Quân đều sợ ngây người.
- Cái gì?
Các Vĩnh Hằng Đế Quân khác trong Viêm Long Vực Giới cũng giật mình.
Viêm Long Vực Giới, tổng cộng có ba đại Chúa Tể, chuyện này đã được công nhận, tại sao lại xuất hiện thêm một vị cơ chứ?
Thanh niên một sừng nhìn về phía các Đế Quân của Viêm Long Vực Giới ở bốn phía, nói:
- Ta gọi là Lam Hạo, ở trong bóng tối vô tận phiêu bạt đi qua một đám Vực Giới. Bởi vì lúc trước bị thương ở trong Viêm Long Vực Giới cho nên đã ngủ say một thời gian ngắn. Lần này Xích Ba điện xuất hiện, ta có cảm ứng cho nên mới tỉnh lại.
- Lam Hạo huynh, vốn định lặng lẽ rời đi.
Mang Nhai Chúa Tể cũng nói:
- Cũng là do chuyện Xích Ba điện hấp dẫn hắn.
- Lam Hạo Chúa Tể? Ngươi chính là Lam Hạo?
Minh Lan Chúa Tể mỉm cười nói:
- Đã sớm nghe nói uy danh của Lam Hạo Chúa Tể, thế nhưng ta cũng chưa từng có vinh hạnh được bái kiến a.
- Lam Hạo.
Phong Vũ chúa tể cũng tươi cười.
Giữa Chúa Tể và Chúa Tể, đương nhiên song phương đều tôn kính đối phương.
Bọn họ đều là Vĩnh Hằng Đế Quân đứng ở trên đỉnh phong.
Đương nhiên những Dị Vũ Trụ Chi Chủ gặp may mắn khống chế dị vũ trụ kia, thực lực có lẽ sẽ mạnh hơn một chút so với bọn hắn, thế nhưng chỉ là vì nguyên nhân khống chế một tòa dị vũ trụ mà nói. Thực lực Đạo đơn thuần, bọn hắn không nhất định có thể bì kịp được với Chúa Tể. Như tòa dị vũ trụ mà Kỷ Ninh đi qua cũng chính là như thế, Hủy Diệt Thần Đình chi chủ kia, lúc trước luận thực lực không bằng Chúa Tể, cũng chỉ có đẳng cấp bát đại Thánh Thành chi chủ mà thôi.
Về sau gặp đại vận, khống chế một tòa dị vũ trụ này, mới trở thành dị Vũ Trụ Chi Chủ, lúc đó địa vị mới bắt đầu tăng vọt.
- Ta vốn không muốn lẫn vào.
Lam Hạo Chúa Tể cười nói:
- Bất quá Trầm Hỏa Hắc Thạch mà Bắc Minh cần ta lại có biện pháp giúp ngươi gom góp ra được.
- A.
Sắc mặt của Kỷ Ninh có chút vui mừng.
- Một trăm khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả, đương nhiên ta sẽ đưa cho ngươi Trầm Hỏa Hắc Thạch đủ nhiều.
Lam Hạo Chúa Tể nói:
- Số lượng mà ta muốn không nhiều lắm.
Ba đại Chúa Tể cùng vô số các Đế Quân khác đều có chút bất đắc dĩ, bọn hắn cũng không có cách nào gom góp ra được Trầm Hỏa Hắc Thạch đủ nhiều như vậy! Thế nhưng Lam Hạo Chúa Tể thì lại khác. Lam Hạo Chúa Tể ưa thích lang thang, hắn đã đi qua rất nhiều nơi, tầm mắt cũng khoáng đạt hơn nhiều. Có thể có đủ nhiều Trầm Hỏa Hắc Thạch, bọn hắn cũng không cảm thấy có chút kỳ quái nào.
- Tốt.
Kỷ Ninh gật đầu:
- Chỉ có một trăm khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả.
Chỉ có Lam Hạo Chúa Tể mới có thể cung cấp ra Trầm Hỏa Hắc Thạch, mặc dù hắn muốn một trăm năm mươi khỏa thì Kỷ Ninh cũng rất khó để cò kè mặc cả. Đối phương lại chỉ muốn một trăm khỏa Lãnh Diễm Đỉnh Hoa Quả đã rất là khách khí rồi.
- Được rồi... Trầm Hỏa Hắc Thạch ở một chỗ gọi là Ma Tượng Thạch Bích, là một chỗ kỳ dị lúc ta đến Viêm Long Vực Giới các ngươi ngẫu nhiên phát hiện ra. Nơi này cách biên giới Viêm Long Vực Giới các ngươi rất gần rất gần. Đương nhiên nếu như không có ta mang theo, như vậy các ngươi cũng sẽ không tìm thấy được a.
Lam Hạo Chúa Tể cười nói:
- Ta sẽ đích thân đưa ngươi qua đó, mà muốn qua đó đại khái cần thời gian chín năm a.
- Ngươi sẽ không cố ý lừa gạt Bắc Minh đó chứ?
Kim Tự Đế Quân cau mày nói.
- Ta sẽ lập lời thề bản mạng.
Lam Hạo Chúa Tể nói, chuyện này khiến cho các Đế Quân khác cũng không tiện phản đối nữa.
Trong lòng Kỷ Ninh cũng có chút mong đợi.
Ma Tượng Thạch Bích sao?
Lại qua trọn vẹn hai mươi lăm năm, sáu thế lực lớn trong Vô Tận cương vực đã gom góp đủ những bảo vật trân tài mà Kỷ Ninh cần thiết kia. Kỷ Ninh cũng đã đưa trái cây cho bọn hắn. Như vậy cũng đã coi như rất nhanh rồi, dù sao Vô Tận cương vực quá lớn, lại có rất nhiều bảo vật trân tài, cũng không phải là sở hữu tư nhân của ba đại Chúa Tể cùng với chúng Đế Quân. Cho nên đương nhiên cũng cần phải phí chút thời gian.
Sau khi gom góp trân tài, Kỷ Ninh, Cửu Trần cũng xuất phát cùng với Lam Hạo Chúa Tể.
Sưu sưu.
Bên trong một chiếc phi chu sáng lạn màu xanh đậm, Kỷ Ninh, Cửu Trần cùng với Lam Hạo Chúa Tể đều ở trong đó. Chiếc phi chu màu xanh đậm này xé rách bầu trời nhanh chóng tiến lên về phía trước.
- Lam Hạo tiền bối.
Kỷ Ninh nhìn ra bên ngoài, hiện tại hắn cách Đại Mạc vực rất gần, hắn nói:
- Trước tiên tạm dừng lại một chút.
- Sao?
Lam Hạo Chúa Tể ngừng phi chu lại.
/1827
|