- Không có cách nào công phá, Bắc Hồng Kiếm cũng không có cách nào hấp thu được.
Kỷ Ninh lắc đầu.
- Ở tít mãi bên ngoài Ma Tượng Thạch Bích là Trầm Hỏa Hắc Thạch, bên trong là chất liệu màu trắng bạc. Chẳng lẽ hoàn toàn là tâm nó hay sao? Rốt cuộc Ma Tượng Thạch Bích này là thứ gì a?
Cửu Trần thì có chút nghi hoặc.
- Vậy thì tiếp tục đào!
Kỷ Ninh nở nụ cười:
- Ta cũng muốn nhìn xem, có phải toàn bộ chất liệu trắng bạc bên trong Ma Tượng Thạch Bích đều không có chút khe hở nào hay không! Coi như là không phát hiện ra được cái đại bí mật gì thì ít nhất lần này thu được Trầm Hỏa Hắc Thạch thì cũng coi như đại thu hoạch rồi.
Tâm tính của Kỷ Ninh rất là bình thản.
Dù sao ở bên ngoài mạo hiểm gặp được bí mật không biết, tâm tính không ổn định, nhất định sẽ rất nguy hiểm a, rất có thể sẽ dẫn đến cái chết.
...
Ở trong Hắc ám hư không, Kỷ Ninh và Cửu Trần nhìn ra xa xa, mà sáu thanh Bắc Hồng kiếm đều đang không ngừng cắn nuốt tầng Trầm Hỏa Hắc Thạch ở bên ngoài Ma Tượng Thạch Bích. Giống như là máy cắt kim loại vậy, cắt ra từng khối lại từng khối Trầm Hỏa Hắc Thạch phạm vi ngàn dặm, mỗi lần hấp thu chỉ vẻn vẹn đều là một tầng hơi mỏng ở tầng ngoài cùng mà thôi. Chỉ có cố gắng thôn phệ từng chút một thì mới có hy vọng đem trọn Trầm Hỏa Hắc Thạch này cắt ra bên ngoài.
Ngày từng ngày trôi qua.
Mỗi một lần đều đào ra được một khối Trầm Hỏa Hắc Thạch phạm vi ngàn dặm, tất cả đều bị Kỷ Ninh thu hồi. Tầng ngoài của Ma Tượng Thạch Bích to như vậy, đang không ngừng bị tróc ra, lộ ra bộ phận chất liệu màu trắng bạc càng lúc càng lớn ở bên trong. Mà theo thời gian trôi qua, tốc độ thôn phệ của Bắc Hồng Kiếm cũng càng lúc càng nhanh.
Đảo mắt đã qua đi hai tháng, Ma Tượng Thạch Bích đã lộ ra non nửa khu vực.
Phốc.
Nương theo một khối Trầm Hỏa Hắc Thạch bị tróc ra.
- Mau nhìn, có thông đạo.
Cửu Trần chỉ vào, có chút hoảng sợ nói.
- Thông đạo?
Ánh mắt của Kỷ Ninh cũng lập tức rơi vào trên một mảnh vách đá trắng bạc kia. Trước vách tường màu trắng bạc to như vậy cũng không có một chút khe hở nào. Thế nhưng trước mắt lại có một cái cửa vào thông đạo chiều rộng gần mười trượng, chiều cao gần hai mươi trượng! Cửa vào u ám, mơ hồ còn có uốn lượn, Kỷ Ninh và Cửu Trần căn bản không nhìn thấy rõ bên trong có cái gì.
- Thậm chí còn có thông đạo?
Kỷ Ninh lập tức nhìn thấy một khối Trầm Hỏa Hắc Thạch bị đào ra kia, không ngờ bên trong khối Trầm Hỏa Hắc Thạch kia cũng có một cái thông đạo, ở cuối lối đi là một cái cánh cửa.
Chẳng qua chỉ là từ bên ngoài nhìn vào, nhìn không ra được một chút khe hở nào.
- Có lẽ đây chính là thông đạo ra vào rồi.
Kỷ Ninh nói.
- Bắc Minh, làm sao bây giờ, đi vào hay sao?
Cửu Trần lập tức hỏi, kẻ đần cũng đã nhìn ra, Ma Tượng Thạch Bích này là thứ được người ta cố ý kiến tạo ra. Nếu không làm sao có thể tạo thành thông đạo như này cơ chứ?
Nhưng Ma Tượng Thạch Bích này, chỉ cần ;là tầng Trầm Hỏa Hắc Thạch ở ngoài cùng này cũng đã nhiều như vậy. Ngay cả Chúa Tể cũng không cầm ra được nhiều như vậy a, hai người bọn họ đều đoán được, bí mật trong này nhất định sẽ rất đáng sợ.
- Thủ bút lớn như vậy, người kiến tạo ra Ma Tượng Thạch Bích này, chỉ sợ sẽ không phải là Chúa Tể bình thường có khả năng so sánh được a.
Kỷ Ninh nhíu mày:
- Đừng vội, thông đạo có ở đây, cũng sẽ không chạy trốn a. Hơn nữa nơi này là ở trong hắc ám vô tận, tin rằng cũng sẽ không trùng hợp có ai đột nhiên đi tới nơi này như vậy. Đợi đến lúc ta đem trọn tầng Trầm Hỏa Hắc Thạch của Ma Tượng Thạch Bích này mở ra, sau đó mới quyết định tiếp.
- Được.
Cửu Trần cũng gật đầu.
...
Tốc độ Bắc Hồng Kiếm thôn phệ càng lúc càng nhanh, cho nên chỉ vẻn vẹn qua đi một tháng, toàn bộ Trầm Hỏa Hắc Thạch ở tầng ngoài cùng Ma Tượng Thạch Bích đều bị phân cách ra thành từng khối lớn nhỏ phạm vi ngàn dặm, tất cả đều bị tróc ra.
- Đã tróc tất cả ra rồi.
Sắc mặt của Kỷ Ninh cũng có chút vui mừng.
- Các con, hấp thu như thế nào?
Kỷ Ninh mở miệng nói.
Sáu thanh Bắc Hồng kiếm phía xa xa đang bay tới phía Kỷ Ninh, bên trên có sáu đứa trẻ đang ngồi.
- Đã no rồi a.
- Chủ nhân, còn kém một chút xíu nữa.
- Chỉ ần một chút ít như vậy nữa là đủ rồi.
Bộ dáng hiện tại của Bắc Hồng Kiếm đã đại biến, chợt nhìn gần như là màu đen, chẳng qua là mặt ngoài mơ hồ còn có ánh sáng màu lam, kim quang.
- Được rồi, trước tiên cứ ăn no bụng, ăn no xong rồi sẽ theo chủ nhân các ngươi đi vào bên trong nhìn một cái a.
Kỷ Ninh có chút hứng thú nhìn về phía khối Ma Tượng Thạch Bích đã hoàn toàn bị tróc tầng ngoài cùng ra. Hiện tại Ma Tượng Thạch Bích đã hoàn toàn hiện ra màu trắng bạc, mặt trên còn có vô số đường vân tạo thành một cái văn tự. Tuy rằng văn tự này Kỷ Ninh chưa từng thấy qua, thế nhưng lại hiểu ý nghĩa là hai chữ hổ.
Ma Tượng Thạch Bích cũng chỉ có một cái cửa vào. Cái cửa vào kia ẩn nấp, ngay cả Lam Hạo Chúa Tể cũng không phát hiện ra được. Cũng may Kỷ Ninh tróc toàn bộ tầng Trầm Hỏa Hắc Thạch kia, cuối cùng mới phát hiện ra được.
Sáu thanh Bắc Hồng kiếm đều đâm vào bên trên một khối Trầm Hỏa Hắc Thạch cuối cùng, điên cuồng cắn nuốt. Sau cả buổi đã hoàn toàn đạt đến cực hạn của bọn nó.
- Chủ nhân, ăn no rồi, không ăn được nữa.
- Không có cách nào khác ăn Trầm Hỏa Hắc Thạch nữa rồi.
Sáu thanh Bắc Hồng kiếm cũng rất vui sướng, đều bay quay về bên người Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh lấy một thanh Bắc Hồng Kiếm rồi nhìn kỹ, hiện tại rõ ràng Bắc Hồng Kiếm đã nặng nề hơn không ít. Ngay cả thể tích của kiếm cũng đã tăng thêm chút ít, mũi kiếm vẫn sắc bén như trước.
- Thử nhìn một chút.
Kỷ Ninh lập tức diễn luyện nổi Chung Cực Kiếm Đạo ngũ thức.
Cửu Trần ở bên cạnh cũng hâm mộ nhìn qua, hắn cũng có Thần Binh bổn mạng, bất quá hiển nhiên bồi dưỡng không có tốt như được Kỷ Ninh a.
Oanh!
Theo hai tay Kỷ Ninh cùng lúc cầm kiếm, hắn lập tức bổ ra một kiếm.
Không gian hắc ám lập tức bị phá nát, thời gian cũng bị phá nát. Thời không chung quanh Kỷ Ninh đã không có ý nghĩa gì nữa! Một kiếm đáng sợ này mang theo sương mù nồng đậm, những nơi đi qua lập tức nghiền ép tất cả phá hỏng tất cả. Hầu như ngay lập tức, trong không gian trăm ức chung quanh đều bị mai một, ngay cả thời không cũng hoàn toàn bị phá nát. Uy của một kích đã đáng sợ như thế, mặc dù có hơn vạn tên Đạo Quân thì cũng phải chết.
Kỷ Ninh lắc đầu.
- Ở tít mãi bên ngoài Ma Tượng Thạch Bích là Trầm Hỏa Hắc Thạch, bên trong là chất liệu màu trắng bạc. Chẳng lẽ hoàn toàn là tâm nó hay sao? Rốt cuộc Ma Tượng Thạch Bích này là thứ gì a?
Cửu Trần thì có chút nghi hoặc.
- Vậy thì tiếp tục đào!
Kỷ Ninh nở nụ cười:
- Ta cũng muốn nhìn xem, có phải toàn bộ chất liệu trắng bạc bên trong Ma Tượng Thạch Bích đều không có chút khe hở nào hay không! Coi như là không phát hiện ra được cái đại bí mật gì thì ít nhất lần này thu được Trầm Hỏa Hắc Thạch thì cũng coi như đại thu hoạch rồi.
Tâm tính của Kỷ Ninh rất là bình thản.
Dù sao ở bên ngoài mạo hiểm gặp được bí mật không biết, tâm tính không ổn định, nhất định sẽ rất nguy hiểm a, rất có thể sẽ dẫn đến cái chết.
...
Ở trong Hắc ám hư không, Kỷ Ninh và Cửu Trần nhìn ra xa xa, mà sáu thanh Bắc Hồng kiếm đều đang không ngừng cắn nuốt tầng Trầm Hỏa Hắc Thạch ở bên ngoài Ma Tượng Thạch Bích. Giống như là máy cắt kim loại vậy, cắt ra từng khối lại từng khối Trầm Hỏa Hắc Thạch phạm vi ngàn dặm, mỗi lần hấp thu chỉ vẻn vẹn đều là một tầng hơi mỏng ở tầng ngoài cùng mà thôi. Chỉ có cố gắng thôn phệ từng chút một thì mới có hy vọng đem trọn Trầm Hỏa Hắc Thạch này cắt ra bên ngoài.
Ngày từng ngày trôi qua.
Mỗi một lần đều đào ra được một khối Trầm Hỏa Hắc Thạch phạm vi ngàn dặm, tất cả đều bị Kỷ Ninh thu hồi. Tầng ngoài của Ma Tượng Thạch Bích to như vậy, đang không ngừng bị tróc ra, lộ ra bộ phận chất liệu màu trắng bạc càng lúc càng lớn ở bên trong. Mà theo thời gian trôi qua, tốc độ thôn phệ của Bắc Hồng Kiếm cũng càng lúc càng nhanh.
Đảo mắt đã qua đi hai tháng, Ma Tượng Thạch Bích đã lộ ra non nửa khu vực.
Phốc.
Nương theo một khối Trầm Hỏa Hắc Thạch bị tróc ra.
- Mau nhìn, có thông đạo.
Cửu Trần chỉ vào, có chút hoảng sợ nói.
- Thông đạo?
Ánh mắt của Kỷ Ninh cũng lập tức rơi vào trên một mảnh vách đá trắng bạc kia. Trước vách tường màu trắng bạc to như vậy cũng không có một chút khe hở nào. Thế nhưng trước mắt lại có một cái cửa vào thông đạo chiều rộng gần mười trượng, chiều cao gần hai mươi trượng! Cửa vào u ám, mơ hồ còn có uốn lượn, Kỷ Ninh và Cửu Trần căn bản không nhìn thấy rõ bên trong có cái gì.
- Thậm chí còn có thông đạo?
Kỷ Ninh lập tức nhìn thấy một khối Trầm Hỏa Hắc Thạch bị đào ra kia, không ngờ bên trong khối Trầm Hỏa Hắc Thạch kia cũng có một cái thông đạo, ở cuối lối đi là một cái cánh cửa.
Chẳng qua chỉ là từ bên ngoài nhìn vào, nhìn không ra được một chút khe hở nào.
- Có lẽ đây chính là thông đạo ra vào rồi.
Kỷ Ninh nói.
- Bắc Minh, làm sao bây giờ, đi vào hay sao?
Cửu Trần lập tức hỏi, kẻ đần cũng đã nhìn ra, Ma Tượng Thạch Bích này là thứ được người ta cố ý kiến tạo ra. Nếu không làm sao có thể tạo thành thông đạo như này cơ chứ?
Nhưng Ma Tượng Thạch Bích này, chỉ cần ;là tầng Trầm Hỏa Hắc Thạch ở ngoài cùng này cũng đã nhiều như vậy. Ngay cả Chúa Tể cũng không cầm ra được nhiều như vậy a, hai người bọn họ đều đoán được, bí mật trong này nhất định sẽ rất đáng sợ.
- Thủ bút lớn như vậy, người kiến tạo ra Ma Tượng Thạch Bích này, chỉ sợ sẽ không phải là Chúa Tể bình thường có khả năng so sánh được a.
Kỷ Ninh nhíu mày:
- Đừng vội, thông đạo có ở đây, cũng sẽ không chạy trốn a. Hơn nữa nơi này là ở trong hắc ám vô tận, tin rằng cũng sẽ không trùng hợp có ai đột nhiên đi tới nơi này như vậy. Đợi đến lúc ta đem trọn tầng Trầm Hỏa Hắc Thạch của Ma Tượng Thạch Bích này mở ra, sau đó mới quyết định tiếp.
- Được.
Cửu Trần cũng gật đầu.
...
Tốc độ Bắc Hồng Kiếm thôn phệ càng lúc càng nhanh, cho nên chỉ vẻn vẹn qua đi một tháng, toàn bộ Trầm Hỏa Hắc Thạch ở tầng ngoài cùng Ma Tượng Thạch Bích đều bị phân cách ra thành từng khối lớn nhỏ phạm vi ngàn dặm, tất cả đều bị tróc ra.
- Đã tróc tất cả ra rồi.
Sắc mặt của Kỷ Ninh cũng có chút vui mừng.
- Các con, hấp thu như thế nào?
Kỷ Ninh mở miệng nói.
Sáu thanh Bắc Hồng kiếm phía xa xa đang bay tới phía Kỷ Ninh, bên trên có sáu đứa trẻ đang ngồi.
- Đã no rồi a.
- Chủ nhân, còn kém một chút xíu nữa.
- Chỉ ần một chút ít như vậy nữa là đủ rồi.
Bộ dáng hiện tại của Bắc Hồng Kiếm đã đại biến, chợt nhìn gần như là màu đen, chẳng qua là mặt ngoài mơ hồ còn có ánh sáng màu lam, kim quang.
- Được rồi, trước tiên cứ ăn no bụng, ăn no xong rồi sẽ theo chủ nhân các ngươi đi vào bên trong nhìn một cái a.
Kỷ Ninh có chút hứng thú nhìn về phía khối Ma Tượng Thạch Bích đã hoàn toàn bị tróc tầng ngoài cùng ra. Hiện tại Ma Tượng Thạch Bích đã hoàn toàn hiện ra màu trắng bạc, mặt trên còn có vô số đường vân tạo thành một cái văn tự. Tuy rằng văn tự này Kỷ Ninh chưa từng thấy qua, thế nhưng lại hiểu ý nghĩa là hai chữ hổ.
Ma Tượng Thạch Bích cũng chỉ có một cái cửa vào. Cái cửa vào kia ẩn nấp, ngay cả Lam Hạo Chúa Tể cũng không phát hiện ra được. Cũng may Kỷ Ninh tróc toàn bộ tầng Trầm Hỏa Hắc Thạch kia, cuối cùng mới phát hiện ra được.
Sáu thanh Bắc Hồng kiếm đều đâm vào bên trên một khối Trầm Hỏa Hắc Thạch cuối cùng, điên cuồng cắn nuốt. Sau cả buổi đã hoàn toàn đạt đến cực hạn của bọn nó.
- Chủ nhân, ăn no rồi, không ăn được nữa.
- Không có cách nào khác ăn Trầm Hỏa Hắc Thạch nữa rồi.
Sáu thanh Bắc Hồng kiếm cũng rất vui sướng, đều bay quay về bên người Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh lấy một thanh Bắc Hồng Kiếm rồi nhìn kỹ, hiện tại rõ ràng Bắc Hồng Kiếm đã nặng nề hơn không ít. Ngay cả thể tích của kiếm cũng đã tăng thêm chút ít, mũi kiếm vẫn sắc bén như trước.
- Thử nhìn một chút.
Kỷ Ninh lập tức diễn luyện nổi Chung Cực Kiếm Đạo ngũ thức.
Cửu Trần ở bên cạnh cũng hâm mộ nhìn qua, hắn cũng có Thần Binh bổn mạng, bất quá hiển nhiên bồi dưỡng không có tốt như được Kỷ Ninh a.
Oanh!
Theo hai tay Kỷ Ninh cùng lúc cầm kiếm, hắn lập tức bổ ra một kiếm.
Không gian hắc ám lập tức bị phá nát, thời gian cũng bị phá nát. Thời không chung quanh Kỷ Ninh đã không có ý nghĩa gì nữa! Một kiếm đáng sợ này mang theo sương mù nồng đậm, những nơi đi qua lập tức nghiền ép tất cả phá hỏng tất cả. Hầu như ngay lập tức, trong không gian trăm ức chung quanh đều bị mai một, ngay cả thời không cũng hoàn toàn bị phá nát. Uy của một kích đã đáng sợ như thế, mặc dù có hơn vạn tên Đạo Quân thì cũng phải chết.
/1827
|