- Trong Vĩnh Hằng Quốc Độ?
Địa vị của bọn hắn ở trong Vô Tận cương vực phi phàm, đương nhiên cũng biết chỗ hang ổ của Vĩnh Hằng nhất tộc trong sáu thế lực lớn! Nơi mà vị nam tử mặc trường bào màu đen này chỉ chính là bên trong hang ổ Vĩnh Hằng quốc độ của Vĩnh Hằng nhất tộc. Vĩnh Hằng Quốc Độ kia vô cùng thần bí, tuy rằng số lượng của Vĩnh Hằng nhất tộc rất là thưa thớt, cường giả cũng ít, thế nhưng ỷ vào Vĩnh Hằng Quốc Độ vẫn có thể ngồi vững trong sáu thế lực lớn như trước.
Cửu Trần bất đắc dĩ nói:
- Tiền bối có chỗ không biết, nơi mà tiền bối biểu hiện đang có một nơi tên là Vĩnh Hằng Quốc Độ! Vĩnh Hằng Quốc Độ này cực kỳ nguy hiểm, mặc dù là các Chúa Tể cũng không dám xông vào.
Đạo Minh và Vĩnh Hằng nhất tộc tuyệt đối được coi là tử địch.
Vĩnh Hằng nhất tộc, phải dựa vào cắn nuốt Đạo Quân mà không ngừng thức tỉnh Vĩnh Hằng huyết mạch ở trong cơ thể! Thôn phệ càng nhiều thì thực lực sẽ càng mạnh! Nếu như không có Vĩnh Hằng Quốc Độ che chở, Vĩnh Hằng nhất tộc đã sớm bị toàn bộ Đạo Minh tiêu diệt rồi.
- Ha ha...
Nam tử mặc trường bào màu đen cười nói:
- Mặc kệ Vĩnh Hằng Quốc Độ này nguy hiểm tới cỡ nào, ngươi cũng đừng lo. Chỉ cần mượn vào lệnh bài là có thể trực tiếp xé rách thời không để truyền tống vào bên trong. Thấy tình thế không ổn, mượn nhờ lệnh bài lại có thể xé rách thời không lần nữa rời đi. Lệnh bài kia là thứ do chủ nhân Ba Lâm Chí Tôn tự mình luyện chế ra. Cho dù là một đám Chúa Tể ra tay cũng không trói buộc được ngươi.
Cửu Trần nhẹ nhàng thở ra, lập tức hỏi:
- Ta đây có thể mang Bắc Minh đi cùng hay không?
- Lệnh bài chỉ có thể để cho một người sử dụng mà thôi.
Nam tử mặc trường bào màu đen nói:
- Lệnh bài cũng chỉ có thể mang theo một gã Tu hành giả xé rách thời không chạy trốn.
- A.
Cửu Trần khẽ giật mình.
- Bất quá, ngươi có thể đem Bắc Minh thu vào bên trong Động thiên, sau đó lại sử dụng lệnh bài, không được hay sao?
Nam tử mặc trường bào màu đen cười nói.
Cửu Trần lập tức nhìn về phía Kỷ Ninh:
- Bắc Minh, đến lúc đó tiến vào bên trong Vĩnh Hằng Quốc Độ, có thể sẽ có chút nguy hiểm, ngươi đi theo giúp ta a.
- Nhất định.
Kỷ Ninh cũng biết hảo huynh đệ đang giúp hắn. Dù sao đã có lệnh bài, ngay cả một đám Chúa Tể còn không sợ thì còn phải sợ nguy hiểm gì nữa chứ?
- Đúng rồi, ngươi cũng phải nhớ kỹ.
Nam tử mặc trường bào màu đen trịnh trọng nói:
- Uy năng ẩn chứa ở trong lệnh bài kia, sau khi sử dụng hai lần sau sẽ tiêu hao hầu như không còn. Cho nên chỉ một vào một ra thì lệnh bài sẽ mục nát. Cho nên cơ hội như vậy, ngươi nên cố gắng nắm chắc.
- Sử dụng hai lần đã tiêu hao hầu như không còn?
Cửu Trần khẽ giật mình, lập tức không thèm để ý mà nở nụ cười:
- Có cơ duyên này đã coi như gặp đại vận rồi.
...
Nam tử mặc trường bào màu đen khẽ gật đầu, có chút thưởng thức tâm tính của Cửu Trần. Sau đó hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Kỷ Ninh:
- Ngươi có thể dựa trên thực lực trước đó tiến một bước dài đã vượt quá dự liệu của ta. Hiện tại ta đang chờ mong ngươi hợp đạo thành công, dùng thực lực của ngươi, một khi hợp đạo thành công, tuyệt đối sẽ siêu việt Chúa Tể bình thường. Chỉ sợ cũng không thua kém gì dị Vũ Trụ Chi Chủ rồi.
- Dị Vũ Trụ Chi Chủ, rất mạnh sao?
Kỷ Ninh hiếu kỳ hỏi.
- Đúng vậy, nắm trong tay một tòa Dị Vũ Trụ, có bản nguyên Dị Vũ Trụ Vũ Trụ phụ trợ. Có thể không mạnh được hay sao?
Nam tử mặc trường bào màu đen nói:
- Ngươi lần này cũng đã giúp ta, tiến bộ cực lớn, ta đang ngẫm lại nên đưa cho ngươi bảo vật gì đây...
- Giúp đỡ?
Cửu Trần ở bên cạnh có chút nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cũng buồn bực, mình từ lúc nào giúp Động thiên chi linh này cơ chứ?
- Các ngươi có chỗ không biết rồi.
Nam tử mặc trường bào màu đen giải thích:
- Năm đó chủ nhân Ba Lâm Chí Tôn của ta dựa vào độn thuật xuyên qua Trầm Hỏa Hắc Thạch, tiến vào bên trong chiếc chiến thuyền này. Lại điên cuồng giết chóc những tên Tây Tư tộc kia, đem tất cả chống cự của Tây Tư tộc công phá, giết chết toàn bộ bọn chúng. Sau khi giết chết, chủ nhân lại ném lại ta ở chỗ này. Kế tiếp chủ nhân trực tiếp xé rách thời không rời đi, tiến về các khu vực khác tiếp tục tham gia chiến tranh.
- Chủ nhân đã quên... Cả chiếc chiến thuyền có Trầm Hỏa Hắc Thạch phong bế, ta căn bản không có cách nào rời đi được.
Nam tử mặc trường bào màu đen bất đắc dĩ nói:
- Ài, dù sao lúc trước chủ nhân cũng đã luyện chế ra rất nhiều dị thú Động thiên, đều là tiện tay ném vào các nơi ở trong Hỗn Độn Vũ Trụ. Sau khi ném ta ở đây cũng sẽ không nghĩ quá nhiều a. Mà lúc ấy chiến tranh lại bộc phát, nhất định chủ nhân phải nắm chặt mỗi một phần thời gian, cho nên cũng không có phá Trầm Hỏa Hắc Thạch. Dù sao muốn phá Trầm Hỏa Hắc Thạch, dùng thực lực của chủ nhân cũng cần có chút thời gian a.
Kỷ Ninh, Cửu Trần đều hiểu rõ.
Trầm Hỏa Hắc Thạch, không thể phá vỡ, như Lam Hạo Chúa Tể cũng không làm gì được nó. Đây là chiến thuyền của Tây Tư tộc, cho dù Chí Tôn ra tay cưỡng ép phá hư chiến thuyền thì cũng cần phải có thời gian a. Lúc trước Ba Lâm Chí Tôn sẽ không xa xỉ lãng phí thời gian như vậy, mà là trực tiếp dựa vào độn thuật để đi vào bên trong.
- Bắc Minh ngươi dùng thần binh bổn mạng của ngươi hấp thu những Trầm Hỏa Hắc Thạch này, cũng cho ta có cơ hội rời đi.
Nam tử mặc trường bào màu đen cười nói:
- Đương nhiên cũng là giúp ta một đại ân, từ nay về sau, ta cũng có thể vượt qua thời không đi tới khu vực khác ngao du, đi tìm những người có duyên khác a.
- Đúng rồi...
Nam tử mặc trường bào màu đen trầm ngâm một lát, nói:
- Tiến bộ của ngươi quả thực rất lớn, cho ngươi món bảo vật này cũng không tính là sai lầm.
Sưu.
Chỉ thấy trong tay nam tử mặc trường bào màu đen đột nhiên xuất hiện một kiện vật phẩm hình dáng như là nắm đấm lớn, chợt nhìn qua giống như trứng gà, tản ra ba động kỳ dị. Từng đợt chấn động lan tràn ra, Kỷ Ninh, Cửu Trần đều không kìm lòng được mà bị hấp dẫn, đạo tâm cũng bị ảnh hưởng, có một loại xúc động muốn ăn tươi nó.
- Chủ nhân Ba Lâm Chí Tôn của ta từng để lại một ít trong mỗi một cái dị thú Động thiên. Mà bảo vật ở bên trong chỗ ta, thứ trân quý nhất chính là món này.
Nam tử mặc trường bào màu đen nhìn Kỷ Ninh, nói:
- Nó gọi Thiên Diệp Thanh Linh! Đủ để cho bất kỳ một vị Chúa Tể nào điên cuồng.
Kỷ Ninh, Cửu Trần khẽ giật mình.
Địa vị của bọn hắn ở trong Vô Tận cương vực phi phàm, đương nhiên cũng biết chỗ hang ổ của Vĩnh Hằng nhất tộc trong sáu thế lực lớn! Nơi mà vị nam tử mặc trường bào màu đen này chỉ chính là bên trong hang ổ Vĩnh Hằng quốc độ của Vĩnh Hằng nhất tộc. Vĩnh Hằng Quốc Độ kia vô cùng thần bí, tuy rằng số lượng của Vĩnh Hằng nhất tộc rất là thưa thớt, cường giả cũng ít, thế nhưng ỷ vào Vĩnh Hằng Quốc Độ vẫn có thể ngồi vững trong sáu thế lực lớn như trước.
Cửu Trần bất đắc dĩ nói:
- Tiền bối có chỗ không biết, nơi mà tiền bối biểu hiện đang có một nơi tên là Vĩnh Hằng Quốc Độ! Vĩnh Hằng Quốc Độ này cực kỳ nguy hiểm, mặc dù là các Chúa Tể cũng không dám xông vào.
Đạo Minh và Vĩnh Hằng nhất tộc tuyệt đối được coi là tử địch.
Vĩnh Hằng nhất tộc, phải dựa vào cắn nuốt Đạo Quân mà không ngừng thức tỉnh Vĩnh Hằng huyết mạch ở trong cơ thể! Thôn phệ càng nhiều thì thực lực sẽ càng mạnh! Nếu như không có Vĩnh Hằng Quốc Độ che chở, Vĩnh Hằng nhất tộc đã sớm bị toàn bộ Đạo Minh tiêu diệt rồi.
- Ha ha...
Nam tử mặc trường bào màu đen cười nói:
- Mặc kệ Vĩnh Hằng Quốc Độ này nguy hiểm tới cỡ nào, ngươi cũng đừng lo. Chỉ cần mượn vào lệnh bài là có thể trực tiếp xé rách thời không để truyền tống vào bên trong. Thấy tình thế không ổn, mượn nhờ lệnh bài lại có thể xé rách thời không lần nữa rời đi. Lệnh bài kia là thứ do chủ nhân Ba Lâm Chí Tôn tự mình luyện chế ra. Cho dù là một đám Chúa Tể ra tay cũng không trói buộc được ngươi.
Cửu Trần nhẹ nhàng thở ra, lập tức hỏi:
- Ta đây có thể mang Bắc Minh đi cùng hay không?
- Lệnh bài chỉ có thể để cho một người sử dụng mà thôi.
Nam tử mặc trường bào màu đen nói:
- Lệnh bài cũng chỉ có thể mang theo một gã Tu hành giả xé rách thời không chạy trốn.
- A.
Cửu Trần khẽ giật mình.
- Bất quá, ngươi có thể đem Bắc Minh thu vào bên trong Động thiên, sau đó lại sử dụng lệnh bài, không được hay sao?
Nam tử mặc trường bào màu đen cười nói.
Cửu Trần lập tức nhìn về phía Kỷ Ninh:
- Bắc Minh, đến lúc đó tiến vào bên trong Vĩnh Hằng Quốc Độ, có thể sẽ có chút nguy hiểm, ngươi đi theo giúp ta a.
- Nhất định.
Kỷ Ninh cũng biết hảo huynh đệ đang giúp hắn. Dù sao đã có lệnh bài, ngay cả một đám Chúa Tể còn không sợ thì còn phải sợ nguy hiểm gì nữa chứ?
- Đúng rồi, ngươi cũng phải nhớ kỹ.
Nam tử mặc trường bào màu đen trịnh trọng nói:
- Uy năng ẩn chứa ở trong lệnh bài kia, sau khi sử dụng hai lần sau sẽ tiêu hao hầu như không còn. Cho nên chỉ một vào một ra thì lệnh bài sẽ mục nát. Cho nên cơ hội như vậy, ngươi nên cố gắng nắm chắc.
- Sử dụng hai lần đã tiêu hao hầu như không còn?
Cửu Trần khẽ giật mình, lập tức không thèm để ý mà nở nụ cười:
- Có cơ duyên này đã coi như gặp đại vận rồi.
...
Nam tử mặc trường bào màu đen khẽ gật đầu, có chút thưởng thức tâm tính của Cửu Trần. Sau đó hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Kỷ Ninh:
- Ngươi có thể dựa trên thực lực trước đó tiến một bước dài đã vượt quá dự liệu của ta. Hiện tại ta đang chờ mong ngươi hợp đạo thành công, dùng thực lực của ngươi, một khi hợp đạo thành công, tuyệt đối sẽ siêu việt Chúa Tể bình thường. Chỉ sợ cũng không thua kém gì dị Vũ Trụ Chi Chủ rồi.
- Dị Vũ Trụ Chi Chủ, rất mạnh sao?
Kỷ Ninh hiếu kỳ hỏi.
- Đúng vậy, nắm trong tay một tòa Dị Vũ Trụ, có bản nguyên Dị Vũ Trụ Vũ Trụ phụ trợ. Có thể không mạnh được hay sao?
Nam tử mặc trường bào màu đen nói:
- Ngươi lần này cũng đã giúp ta, tiến bộ cực lớn, ta đang ngẫm lại nên đưa cho ngươi bảo vật gì đây...
- Giúp đỡ?
Cửu Trần ở bên cạnh có chút nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cũng buồn bực, mình từ lúc nào giúp Động thiên chi linh này cơ chứ?
- Các ngươi có chỗ không biết rồi.
Nam tử mặc trường bào màu đen giải thích:
- Năm đó chủ nhân Ba Lâm Chí Tôn của ta dựa vào độn thuật xuyên qua Trầm Hỏa Hắc Thạch, tiến vào bên trong chiếc chiến thuyền này. Lại điên cuồng giết chóc những tên Tây Tư tộc kia, đem tất cả chống cự của Tây Tư tộc công phá, giết chết toàn bộ bọn chúng. Sau khi giết chết, chủ nhân lại ném lại ta ở chỗ này. Kế tiếp chủ nhân trực tiếp xé rách thời không rời đi, tiến về các khu vực khác tiếp tục tham gia chiến tranh.
- Chủ nhân đã quên... Cả chiếc chiến thuyền có Trầm Hỏa Hắc Thạch phong bế, ta căn bản không có cách nào rời đi được.
Nam tử mặc trường bào màu đen bất đắc dĩ nói:
- Ài, dù sao lúc trước chủ nhân cũng đã luyện chế ra rất nhiều dị thú Động thiên, đều là tiện tay ném vào các nơi ở trong Hỗn Độn Vũ Trụ. Sau khi ném ta ở đây cũng sẽ không nghĩ quá nhiều a. Mà lúc ấy chiến tranh lại bộc phát, nhất định chủ nhân phải nắm chặt mỗi một phần thời gian, cho nên cũng không có phá Trầm Hỏa Hắc Thạch. Dù sao muốn phá Trầm Hỏa Hắc Thạch, dùng thực lực của chủ nhân cũng cần có chút thời gian a.
Kỷ Ninh, Cửu Trần đều hiểu rõ.
Trầm Hỏa Hắc Thạch, không thể phá vỡ, như Lam Hạo Chúa Tể cũng không làm gì được nó. Đây là chiến thuyền của Tây Tư tộc, cho dù Chí Tôn ra tay cưỡng ép phá hư chiến thuyền thì cũng cần phải có thời gian a. Lúc trước Ba Lâm Chí Tôn sẽ không xa xỉ lãng phí thời gian như vậy, mà là trực tiếp dựa vào độn thuật để đi vào bên trong.
- Bắc Minh ngươi dùng thần binh bổn mạng của ngươi hấp thu những Trầm Hỏa Hắc Thạch này, cũng cho ta có cơ hội rời đi.
Nam tử mặc trường bào màu đen cười nói:
- Đương nhiên cũng là giúp ta một đại ân, từ nay về sau, ta cũng có thể vượt qua thời không đi tới khu vực khác ngao du, đi tìm những người có duyên khác a.
- Đúng rồi...
Nam tử mặc trường bào màu đen trầm ngâm một lát, nói:
- Tiến bộ của ngươi quả thực rất lớn, cho ngươi món bảo vật này cũng không tính là sai lầm.
Sưu.
Chỉ thấy trong tay nam tử mặc trường bào màu đen đột nhiên xuất hiện một kiện vật phẩm hình dáng như là nắm đấm lớn, chợt nhìn qua giống như trứng gà, tản ra ba động kỳ dị. Từng đợt chấn động lan tràn ra, Kỷ Ninh, Cửu Trần đều không kìm lòng được mà bị hấp dẫn, đạo tâm cũng bị ảnh hưởng, có một loại xúc động muốn ăn tươi nó.
- Chủ nhân Ba Lâm Chí Tôn của ta từng để lại một ít trong mỗi một cái dị thú Động thiên. Mà bảo vật ở bên trong chỗ ta, thứ trân quý nhất chính là món này.
Nam tử mặc trường bào màu đen nhìn Kỷ Ninh, nói:
- Nó gọi Thiên Diệp Thanh Linh! Đủ để cho bất kỳ một vị Chúa Tể nào điên cuồng.
Kỷ Ninh, Cửu Trần khẽ giật mình.
/1827
|