Mới đầu Phi Tuyết Thành Chủ không chắc Kỷ Ninh chết thật rồi chưa, rất nhanh gã phát hiện hắn chưa chết. Điều này rất dễ xác nhận, trong Thập Nhị cung của Mang Nhai quốc, một ngọn tâm đăng thuộc về Kỷ Ninh đặt trong Kiếm cung chưa tắt nghĩa là hắn không chết. Với thế lực của Phi Tuyết Thành Chủ rất dễ kết bạn mấy Lộ Quân của Mang Nhai quốc xem giùm tâm đăng của Kỷ Ninh.
Đạo Quân trong Mang Nhai quốc không thể tự tàn sát nhau, nhưng chỉ nhìn xem tâm đăng có bị tắt chưa thuộc diện tình báo cỏn con.
Kỷ Ninh đứng trên đỉnh núi, nhoẻn miệng cười:
- Phù.
Chỉ giây lát, nhờ vào hỗn độn tinh thạch khiến thần lực, pháp lực lột xác xong, Kỷ Ninh bây giờ đã là Tứ Bộ Đạo Quân thật sự. Lực lượng sương khói hoa xanh, Tâm chi thế giới mở rộng vẫn đang không ngừng hấp thu hỗn độn tinh thạch.
Kỷ Ninh cảm giác biến đổi trong người mình:
- Chỉ giây lát ta đã khác biệt, Phi Tuyết Thành Chủ, tộc Vĩnh Hằng không còn là uy hiếp với ta.
Chung Cực Kiếm Đạo đệ tứ trọng khiến đạo của Kỷ Ninh đến đẳng cấp mới, thực lực bước vào cấp bậc càng cao.
Kỷ Ninh nhìn xuống dưới, ánh mắt xuyên thấu qua sương mù dày đặc nhìn mặt đất rộng lớn.
Vô số phàm tục sống tên mảnh đất, Kỷ Ninh nhìn rõ các tia gắn kết những sinh mệnh phàm tục này.
Kỷ Ninh gật gù:
- Nhân quả?
Tuy không chuyên môn tham ngộ đạo nhân quả nhưng khi cảnh giới đủ cao thì tự nhiên có thể nhìn trộm nhân quả. Cảnh giới hiện tại của Kỷ Ninh đã nhìn thấu được nhiều bí ẩn trong vũ trụ mênh mông, nếu hắn muốn giết kẻ thù thì một nhát kiếm dọc theo nhân quả giết hết phân thân của địch, nguyên thần thứ hai cũng phải chết.
Phi Tuyết Thành Chủ cũng làm được, nhưng khi đó gã dựa vào sức mình không thể giết chết Kỷ Ninh, buộc lòng sử dụng một báu vật cường đại có được trong Ngu Tinh Hải. Dùng báu vật tuy uy lực rất lớn nhưng không phải lực lượng của riêng mình, tối đa chỉ kiểm soát được hướng công kích, không cách nào khống chế vật ngoài thân thuận theo nhân quả giết kẻ thù.
Vèo!
Kỷ Ninh lắc người.
Ào ào ào!
Trên đỉnh núi xuất hiện vô số Kỷ Ninh ảo, tốc độ của hắn đã mau đến mức khó tin, lực cản bình thường, thời không ngăn cản không thể nào ảnh hưởng nữa. Về tốc độ Kỷ Ninh đã đứng trên Phi Tuyết Thành Chủ đến trình độ không tưởng.
Bùm!
Người Kỷ Ninh bỗng nổ tung thành vô số ánh sáng.
Ánh sáng tụ lại thành một bóng sáng.
Bóng sáng nổ thành khói đen vô tận.
Khói đen tràn ngập hóa thành nước cuồn cuộn.
Sóng nước biến mất hiện ra lửa cháy tận trời.
Cuối cùng vô số hạt cát tụ lại thành thân hình Kỷ Ninh, hắn khẽ thì thầm:
- Ta là thiên địa, thiên địa là ta. Vô tung vô ảnh, tụ tán do tâm. Chung Cực Kiếm Đạo chi Vô Ảnh thức đến đệ tứ trọng không ngờ diễn sinh ra thân bất tử đáng sợ đến thế.
Kỷ Ninh luôn rất hâm mộ tu hành giả khác có thủ đoạn thân bất tử.
Khi có thân bất tử, miễn chênh lệch không quá lớn thì kẻ địch khó thể giết mình. Như thân bất tử của Phi Tuyết Thành Chủ làm Mang Nhai Chúa Tể khó giết, đương nhiên khó không có nghĩa là không thể giết. Nếu Mang Nhai Chúa Tể chấp nhận không tiếc mọi giá thì có hy vọng giết được, nhưng phải trả cái giá quá đắt.
Kỷ Ninh cười tươi:
- Thân bất tử của ta e rằng hoàn mỹ hơn của Phi Tuyết Thành Chủ một chút.
Chung Cực Kiếm Đạo của Kỷ Ninh hoàn mỹ không khuyết điểm.
Trước kia không có thân bất tử bởi vì đẳng cấp Kỷ Ninh tu hành không đủ cao, hiện tại cảnh giới tới rồi thì mọi việc tự nhiên diễn ra.
Như đao đạo của Phi Tuyết Thành Chủ càng nghiêng về tiến công, cho nên đao đạo không thể nào hình thành thân bất tử. Phi Tuyết Thành Chủ tốn thời gian dài bỏ công tham ngộ đạo băng tuyết, loại như đạo băng tuyết, đạo quang chi khá dễ hình thành thân bất tử. Phi Tuyết Thành Chủ qua cách này cố gắng bù đắp khiếm khuyết của mình, giảm bớt điểm yếu.
Ầm!
Tâm chi thế giới của Kỷ Ninh mở rộng đến đẳng cấp mới tinh, Tâm Lực hùng hồn càng cường đại hơn.
Kỷ Ninh mỉm cười.
Lúc ở Chung Cực Kiếm Đạo đệ tam trọng cảnh giới đạo của Kỷ Ninh sánh ngang đỉnh Đạo Quân, các mặt rất hoàn mỹ nên hắn thuộc loại đỉnh cao nhất.
Giờ Chung Cực Kiếm Đạo đệ tứ trọng chỉ bàn về cảnh giới là đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ, còn xếp hàng đầu. Đặc biệt Tâm kiếm thuật đã luyện thành mười hai thức, đủ nâng uy lực kiếm thuật của Kỷ Ninh lên gấp sáu lần. Trong trận chiến với Phi Tuyết Thành Chủ làm Kỷ Ninh hiểu đến thức thứ mười một, vì thức thứ mười một và mười hai trong cùng một giai đoạn nên dễ đột phá. Kỷ Ninh tu hành một ức ba ngàn vạn năm trong phàm tục nên tự nhiên đột phá đến đẳng cấp mới.
Kỷ Ninh cười tươi:
- Chung Cực Kiếm Đạo hiện giờ cộng thêm Tâm kiếm thuật thức thứ mười hai, trong Thánh Thành Chi Chủ dù có người địch lại ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù là ba Chúa Tể đáng kính nhưng không sợ.
Thủ đoạn giữ mạng của Kỷ Ninh mạnh hơn Phi Tuyết Thành Chủ nhiều.
Hiện giờ Kỷ Ninh luyện thành thân Vô Ảnh ta là thiên địa, thiên địa là ta, rất khó tổn thương được hắn.
Kỷ Ninh cảm thấy hào khí vạn trượng:
- Có thực lực như vậy ta mới có chút hy vọng tìm đến báu vật mời được Chí Tôn!
Tu hành dài đằng đẵng rốt cuộc đi tới bước này.
Sau khi trở thành Tứ Bộ Đạo Quân rồi Kỷ Ninh vẫn một mình ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, tiềm tâm tu luyện bí thuật Phân Quang Đại Kiếm Khí.
Đây là một môn bí thuật do Kiếm Đạo Chúa Tể truyền lưu, bí thuật cấp Chúa Tể. Dù là Kỷ Ninh bây giờ chỉ có hy vọng luyện thành hai trọng cảnh trước trong ba trọng cảnh, vì về cảnh giới hắn hơi kém hơn Chúa Tể chút, chưa thể nào luyện thành ba trọng cảnh. Thật ra vì trọng cảnh thứ ba cần nhiều vật, bản thân Chúa Tể chưa chắc gom đủ.
Như Lam Hạo Chúa Tể vì tu luyện một bí thuật cấp Chúa Tể mà đi khắp vực giới, dị vũ trụ cho đến nay còn thiếu vài món. Lam Hạo Chúa Tể chỉ có bí thuật cấp Chúa Tể tiểu thành, muốn đại thành rất khó khăn.
Nếu Kỷ Ninh luyện thành hai trọng đầu, bàn về bí thuật đã cùng đẳng cấp với Lam Hạo Chúa Tể.
Ào ào ào!
Các mảnh kiếm quang như tia chớp xếp thành hàng bay quanh người Kỷ Ninh.
Kiếm quang tia chớp uy lực càng lúc càng lớn.
Không gian hỗn độn Kim Đan trong người Kỷ Ninh nhờ vào kỳ vật tu luyện ra một Phân Quang Hải Dương, biển cả nuôi hang ổ Phân Quang Đại Kiếm Khí, giống như chín bí thuật đều là ngoại lực. Nhưng muốn luyện thành Phân Quang Đại Kiếm Khí rất khó khăn, Kỷ Ninh cực khổ vất vả kiến tạo Phân Quang Hải Dương.
Biển cả càng lớn càng sâu thì nuôi ra Phân Quang Đại Kiếm Khí uy lực càng lớn. Nếu để bí thuật cấp Chúa Tể đại thành, tùy ý phát huy ra chút Phân Quang Đại Kiếm Khí đủ làm Thánh Thành Chi Chủ không chịu nổi.
Đạo Quân trong Mang Nhai quốc không thể tự tàn sát nhau, nhưng chỉ nhìn xem tâm đăng có bị tắt chưa thuộc diện tình báo cỏn con.
Kỷ Ninh đứng trên đỉnh núi, nhoẻn miệng cười:
- Phù.
Chỉ giây lát, nhờ vào hỗn độn tinh thạch khiến thần lực, pháp lực lột xác xong, Kỷ Ninh bây giờ đã là Tứ Bộ Đạo Quân thật sự. Lực lượng sương khói hoa xanh, Tâm chi thế giới mở rộng vẫn đang không ngừng hấp thu hỗn độn tinh thạch.
Kỷ Ninh cảm giác biến đổi trong người mình:
- Chỉ giây lát ta đã khác biệt, Phi Tuyết Thành Chủ, tộc Vĩnh Hằng không còn là uy hiếp với ta.
Chung Cực Kiếm Đạo đệ tứ trọng khiến đạo của Kỷ Ninh đến đẳng cấp mới, thực lực bước vào cấp bậc càng cao.
Kỷ Ninh nhìn xuống dưới, ánh mắt xuyên thấu qua sương mù dày đặc nhìn mặt đất rộng lớn.
Vô số phàm tục sống tên mảnh đất, Kỷ Ninh nhìn rõ các tia gắn kết những sinh mệnh phàm tục này.
Kỷ Ninh gật gù:
- Nhân quả?
Tuy không chuyên môn tham ngộ đạo nhân quả nhưng khi cảnh giới đủ cao thì tự nhiên có thể nhìn trộm nhân quả. Cảnh giới hiện tại của Kỷ Ninh đã nhìn thấu được nhiều bí ẩn trong vũ trụ mênh mông, nếu hắn muốn giết kẻ thù thì một nhát kiếm dọc theo nhân quả giết hết phân thân của địch, nguyên thần thứ hai cũng phải chết.
Phi Tuyết Thành Chủ cũng làm được, nhưng khi đó gã dựa vào sức mình không thể giết chết Kỷ Ninh, buộc lòng sử dụng một báu vật cường đại có được trong Ngu Tinh Hải. Dùng báu vật tuy uy lực rất lớn nhưng không phải lực lượng của riêng mình, tối đa chỉ kiểm soát được hướng công kích, không cách nào khống chế vật ngoài thân thuận theo nhân quả giết kẻ thù.
Vèo!
Kỷ Ninh lắc người.
Ào ào ào!
Trên đỉnh núi xuất hiện vô số Kỷ Ninh ảo, tốc độ của hắn đã mau đến mức khó tin, lực cản bình thường, thời không ngăn cản không thể nào ảnh hưởng nữa. Về tốc độ Kỷ Ninh đã đứng trên Phi Tuyết Thành Chủ đến trình độ không tưởng.
Bùm!
Người Kỷ Ninh bỗng nổ tung thành vô số ánh sáng.
Ánh sáng tụ lại thành một bóng sáng.
Bóng sáng nổ thành khói đen vô tận.
Khói đen tràn ngập hóa thành nước cuồn cuộn.
Sóng nước biến mất hiện ra lửa cháy tận trời.
Cuối cùng vô số hạt cát tụ lại thành thân hình Kỷ Ninh, hắn khẽ thì thầm:
- Ta là thiên địa, thiên địa là ta. Vô tung vô ảnh, tụ tán do tâm. Chung Cực Kiếm Đạo chi Vô Ảnh thức đến đệ tứ trọng không ngờ diễn sinh ra thân bất tử đáng sợ đến thế.
Kỷ Ninh luôn rất hâm mộ tu hành giả khác có thủ đoạn thân bất tử.
Khi có thân bất tử, miễn chênh lệch không quá lớn thì kẻ địch khó thể giết mình. Như thân bất tử của Phi Tuyết Thành Chủ làm Mang Nhai Chúa Tể khó giết, đương nhiên khó không có nghĩa là không thể giết. Nếu Mang Nhai Chúa Tể chấp nhận không tiếc mọi giá thì có hy vọng giết được, nhưng phải trả cái giá quá đắt.
Kỷ Ninh cười tươi:
- Thân bất tử của ta e rằng hoàn mỹ hơn của Phi Tuyết Thành Chủ một chút.
Chung Cực Kiếm Đạo của Kỷ Ninh hoàn mỹ không khuyết điểm.
Trước kia không có thân bất tử bởi vì đẳng cấp Kỷ Ninh tu hành không đủ cao, hiện tại cảnh giới tới rồi thì mọi việc tự nhiên diễn ra.
Như đao đạo của Phi Tuyết Thành Chủ càng nghiêng về tiến công, cho nên đao đạo không thể nào hình thành thân bất tử. Phi Tuyết Thành Chủ tốn thời gian dài bỏ công tham ngộ đạo băng tuyết, loại như đạo băng tuyết, đạo quang chi khá dễ hình thành thân bất tử. Phi Tuyết Thành Chủ qua cách này cố gắng bù đắp khiếm khuyết của mình, giảm bớt điểm yếu.
Ầm!
Tâm chi thế giới của Kỷ Ninh mở rộng đến đẳng cấp mới tinh, Tâm Lực hùng hồn càng cường đại hơn.
Kỷ Ninh mỉm cười.
Lúc ở Chung Cực Kiếm Đạo đệ tam trọng cảnh giới đạo của Kỷ Ninh sánh ngang đỉnh Đạo Quân, các mặt rất hoàn mỹ nên hắn thuộc loại đỉnh cao nhất.
Giờ Chung Cực Kiếm Đạo đệ tứ trọng chỉ bàn về cảnh giới là đẳng cấp Thánh Thành Chi Chủ, còn xếp hàng đầu. Đặc biệt Tâm kiếm thuật đã luyện thành mười hai thức, đủ nâng uy lực kiếm thuật của Kỷ Ninh lên gấp sáu lần. Trong trận chiến với Phi Tuyết Thành Chủ làm Kỷ Ninh hiểu đến thức thứ mười một, vì thức thứ mười một và mười hai trong cùng một giai đoạn nên dễ đột phá. Kỷ Ninh tu hành một ức ba ngàn vạn năm trong phàm tục nên tự nhiên đột phá đến đẳng cấp mới.
Kỷ Ninh cười tươi:
- Chung Cực Kiếm Đạo hiện giờ cộng thêm Tâm kiếm thuật thức thứ mười hai, trong Thánh Thành Chi Chủ dù có người địch lại ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù là ba Chúa Tể đáng kính nhưng không sợ.
Thủ đoạn giữ mạng của Kỷ Ninh mạnh hơn Phi Tuyết Thành Chủ nhiều.
Hiện giờ Kỷ Ninh luyện thành thân Vô Ảnh ta là thiên địa, thiên địa là ta, rất khó tổn thương được hắn.
Kỷ Ninh cảm thấy hào khí vạn trượng:
- Có thực lực như vậy ta mới có chút hy vọng tìm đến báu vật mời được Chí Tôn!
Tu hành dài đằng đẵng rốt cuộc đi tới bước này.
Sau khi trở thành Tứ Bộ Đạo Quân rồi Kỷ Ninh vẫn một mình ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, tiềm tâm tu luyện bí thuật Phân Quang Đại Kiếm Khí.
Đây là một môn bí thuật do Kiếm Đạo Chúa Tể truyền lưu, bí thuật cấp Chúa Tể. Dù là Kỷ Ninh bây giờ chỉ có hy vọng luyện thành hai trọng cảnh trước trong ba trọng cảnh, vì về cảnh giới hắn hơi kém hơn Chúa Tể chút, chưa thể nào luyện thành ba trọng cảnh. Thật ra vì trọng cảnh thứ ba cần nhiều vật, bản thân Chúa Tể chưa chắc gom đủ.
Như Lam Hạo Chúa Tể vì tu luyện một bí thuật cấp Chúa Tể mà đi khắp vực giới, dị vũ trụ cho đến nay còn thiếu vài món. Lam Hạo Chúa Tể chỉ có bí thuật cấp Chúa Tể tiểu thành, muốn đại thành rất khó khăn.
Nếu Kỷ Ninh luyện thành hai trọng đầu, bàn về bí thuật đã cùng đẳng cấp với Lam Hạo Chúa Tể.
Ào ào ào!
Các mảnh kiếm quang như tia chớp xếp thành hàng bay quanh người Kỷ Ninh.
Kiếm quang tia chớp uy lực càng lúc càng lớn.
Không gian hỗn độn Kim Đan trong người Kỷ Ninh nhờ vào kỳ vật tu luyện ra một Phân Quang Hải Dương, biển cả nuôi hang ổ Phân Quang Đại Kiếm Khí, giống như chín bí thuật đều là ngoại lực. Nhưng muốn luyện thành Phân Quang Đại Kiếm Khí rất khó khăn, Kỷ Ninh cực khổ vất vả kiến tạo Phân Quang Hải Dương.
Biển cả càng lớn càng sâu thì nuôi ra Phân Quang Đại Kiếm Khí uy lực càng lớn. Nếu để bí thuật cấp Chúa Tể đại thành, tùy ý phát huy ra chút Phân Quang Đại Kiếm Khí đủ làm Thánh Thành Chi Chủ không chịu nổi.
/1827
|