Rầm!
Kim Khổng Đế Quân bị đánh ngã ra sau.
Kỷ Ninh được thế nhưng không tha người, lao qua ngay, sáu cây trường kiếm liên tục chém. Kim Khổng Đế Quân bị đánh mụ đầu, về kỹ xảo tỉ mỉ gã đã đến cực độ, trong Đạo Minh không ai sánh bằng gã. Nhưng Kim Khổng Đế Quân sợ nhất là nghiền áp uy lực lớn kiểu này, nghiền áp kiểu cứng đối cứng.
Thanh Thạch Đạo Nhân đã từng nghiền áp Kim Khổng Đế Quân như thế. Năm đó Thanh Thạch Đạo Nhân nguyên thần thứ hai thứ hai chưa hóa thành Đế Quân áo đen, trong trận đại chiến công khai đã sử dụng côn thuật như tảng đá đánh Kim Khổng Đế Quân mất hết mặt mũi. Vì vậy Kim Khổng Đế Quân chọn ẩn cư, âm thầm khổ tu để về sau rửa hận cũ.
Đáng tiếc thực lực của Kim Khổng Đế Quân không thể vượt qua Thanh Thạch Đạo Nhân, ngược lại nghe đồn nguyên thần thứ hai của Thanh Thạch Đạo Nhân chuyển hóa thành Đế Quân áo đen, làm gã tuyệt vọng.
Kỷ Ninh vung sáu cây Bắc Hồng kiếm chém sướng tay:
- Ta đã nói đánh ngã ngươi thì sẽ đánh ngã.
Sảng khoái, thật sướng, hèn gì nhiều tu hành giả thích đi theo đạo nghiền áp, đương nhiên nếu chỉ đơn thuần đi theo một chiêu uy năng lớn thì kẻ hù có thể dựa vào những mặt linh hoạt né tránh cho ngươi một kích trí mệnh.
Kiếm đạo của Kỷ Ninh hoàn mỹ khiến kẻ địch không tránh được, chính Kim Khổng Đế Quân còn bị đánh không chịu nổi.
Vèo!
Kim Khổng Đế Quân biểu tình cực kỳ khó xem vèo một tiếng hóa thành tia sáng quỷ mị trốn đi xa, tốc độ của gã rất nhanh, chớp mắt đã ra xa.
Chiến đấu ngừng.
Kỷ Ninh nhìn Kim Khổng Đế Quân ở phía xa.
Kim Khổng Đế Quân vừa xấu hổ vừa tức giận cao giọng quát:
- Các vị, Bắc Minh Đạo Quân chỉ là Đạo Quân mà kiếm thuật tuyệt vời như vậy thì Chung Cực Kiếm Đạo thật bất phàm, có lẽ có công dụng to lớn với Chúa Tể, có thể cho ba vị Chúa Tể có thu hoạch lớn. Nhưng hắn yêu cầu quá cao, Thanh Thạch Đạo Nhân đưa ra nhiều báu vật vậy mà Bắc Minh Đạo Quân cũng không chịu giao ra. Dám ngông cuồng như thế trước mặt chúng ta, hắn như vậy là không nể mặt. Chúng ta cũng đừng nể hắn nữa, theo ta thấy cùng nhau lên bắt giữ Bắc Minh, bắt hắn giao Chung Cực Kiếm Đạo ra!
Kim Khổng Đế Quân kêu to:
- Cùng nhau lên đi, hắn không trốn thoát được!
Bốn phía yên tĩnh.
Hoàng Quỳnh Đế Quân nhìn hướng Đế Quân, Chúa Tể.
Minh Lan Chúa Tể lẳng lặng nhìn không lên tiếng.
Hắc Vân Đế Quân ngó quanh.
Xung quanh rơi vào sự yên tĩnh khó chịu.
Kỷ Ninh biến sắc mặt, lạnh băng nhìn Kim Khổng Đế Quân. Cùng nhau ra tay? Vậy thì rắc rối, nhưng Mang Nhai Chúa Tể, Thanh Thạch Đạo Nhân chắc sẽ không tấn công, vậy uy hiếp của hắn rất nhỏ. Dù tất cả đại năng giả có mặt tại đây cùng tấn công thì Kỷ Ninh có Thân Vô Ảnh, cùng lắm thần thể vỡ nát, hắn thi triển thân bất tử.
Thanh Thạch Đạo Nhân lạnh lùng nói:
- Đủ rồi! Kim Khổng, ngươi quá đáng.
Kim Khổng Đế Quân tức giận quát:
- Thanh Thạch, ta đang giúp ngươi!
Thanh Thạch Đạo Nhân lạnh băng đáp lại:
- Ta không kêu ngươi giúp.
Kim Khổng Đế Quân nổi giận.
Mang Nhai Chúa Tể mở miệng nói:
- Đã không bàn được thì tụ hội của chúng ta lần này chấm dứt đi.
Không khí không đông cứng nữa. Mới rồi có mấy vị đại năng động lòng, nhưng Mang Nhai Chúa Tể, Thanh Thạch Đạo Nhân đã lên tiếng thì bọn họ cũng tắt ngấm ý đồ.
Mang Nhai Chúa Tể nhìn hướng Kỷ Ninh, cười nói:
- Bắc Minh, ngươi có thể tùy thời tìm ta.
Phong Vũ Chúa Tể mỉm cười nói:
- Chỉ cần cho ta xem Chung Cực Kiếm Đạo thì mọi chuyện dễ nói.
Minh Lan Chúa Tể đứng dậy:
- Tộc cổ tu hành giả ta luôn hoan nghênh Bắc Minh đạo hữu.
Ba Chúa Tể đều hơi muốn pháp môn Chung Cực Kiếm Đạo nhưng chấp nhận trả giá có giới hạn của nó.
Kim Khổng Đế Quân hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Kim Khổng Đế Quân vung tay xé rách khe hở thời không bay vào trong biến mất.
Kim Tự Đế Quân, Hắc Vân Đế Quân, Hoàng Quỳnh Đế Quân đến nói vài câu với Kỷ Ninh, phương thế giới này rất nhanh tan biến, các đại năng rời đi.
***
Kỷ Ninh, Thanh Thạch Đạo Nhân xuất hiện trên một đỉnh núi cao.
Kỷ Ninh cười chào:
- Thanh Thạch huynh.
Thanh Thạch Đạo Nhân cười nhìn Kỷ Ninh:
- Bắc Minh huynh.
Hai người sẽ bàn bạc kỹ tại đây.
Gió núi thổi.
Thanh Thạch Đạo Nhân trực tiếp lập lời thề:
- Thanh Thạch ta thề bằng sinh mệnh tuyệt đối không truyền ra ngoài Chung Cực Kiếm Đạo của Bắc Minh đạo huynh.
Lời thề quanh quẩn trên đỉnh núi, Kỷ Ninh cười. Hắn vươn tay phải ra, ngón tay điểm nhẹ, một thần niệm trong suốt lấp lánh bay ra, bên trong chứa ghi chép tỉ mỉ về Chung Cực Kiếm Đạo, có hình ảnh diễn luyện chiêu thức kỹ càng. Đã là giao dịch thì Kỷ Ninh sẽ không quá keo kiệt.
Thanh Thạch Đạo Nhân lộ vẻ vui mừng nói:
- Thần niệm? Rất đa tạ Bắc Minh huynh!
Lúc trước Thanh Thạch Đạo Nhân nghĩ Kỷ Ninh sẽ ghi pháp môn vào ngọc giản cho gã xem, ai ngờ hắn trực tiếp tách ra một khối thần niệm. Truyền thừa bằng thần niệm ghi chép tỉ mỉ hơn ngọc giản nhiều. Ngọc giản ghi chép thường là chữ, hình, còn thần niệm thì chứa nhiều hình động.
Kỷ Ninh cười nói:
- Đây chỉ là một khối thần niệm.
Thanh Thạch Đạo Nhân vung tay lên:
- Đây là báu vật mà ta hứa đưa đạo hữu.
Ào ào ào!
Bên cạnh xuất hiện các giọt nước màu bạc to cỡ nắm tay, mỗi giọt tròn trịa, thị lực như Kỷ Ninh phải công nhận các giọt nước màu bạc này tròn vành vạnh, bên trong lấp lánh ánh sáng.
Thanh Thạch Đạo Nhân chỉ vào những giọt nước màu bạc:
- Đây chính là thân Đạo Quân áo bạc của Tây Tư tộc. Sử dụng nghi thức xả thân là hồn phách chân linh có thể đi vào trong giọt nước màu bạc hòa hợp làm một với giọt nước, trực tiếp hóa thành Đạo Quân áo bạc. Mỗi thân Đạo Quân áo bạc có thực lực cỡ cấp Thánh Thành Chi Chủ, có thể phát huy bao nhiêu thì tùy vào cảnh giới cao thấp.
Kỷ Ninh đã hiểu. Lúc trên ngôi sao trong Ma Tượng Thạch Bích, cảnh giới của ba tộc trưởng quá thấp, không thể phát huy sức chiến đấu vốn có của Đạo Quân áo bạc.
Hai mươi lăm giọt nước làm Kỷ Ninh rất giật mình, vì hai mươi lăm giọt tức là hai mươi lăm Đạo Quân áo bạc.
Kỷ Ninh kinh ngạc hỏi:
- Nhiều vậy?
Thanh Thạch Đạo Nhân gật đầu nói:
- Lúc trước ta có hai mươi chín giọt, nhưng đã cho người khác bốn giọt, chỉ còn lại hai mươi lăm giọt, đó là tất cả của ta.
Kỷ Ninh vội từ chối:
- Thanh Thạch huynh không cần cho ta hết.
Thanh Thạch Đạo Nhân lắc đầu nói:
- Nó vô dụng với ta. Người thân, bằng hữu ta quan tâm đã lần lượt rời đi. Với thực lực của ta thì chúng nó không giúp ích gì.
Kỷ Ninh thầm thổn thức.
Nguyên Viêm Long vực giới Mang Nhai Chúa Tể lợi hại nhất, muốn hết sức bồi dưỡng một tu hành giả nếu chỉ dựa vào ngoại lực tối đa chỉ xông đến Nhất Bộ Sinh Tử Đạo Quân. Dựa vào linh đan báu vật trở thành Nhất Bộ Đạo Quân thì khó tiến bộ tiếp, nên ai thành Tứ Bộ Đạo Quân đều là dựa vào bản thân chậm rãi tu luyện.
Kim Khổng Đế Quân bị đánh ngã ra sau.
Kỷ Ninh được thế nhưng không tha người, lao qua ngay, sáu cây trường kiếm liên tục chém. Kim Khổng Đế Quân bị đánh mụ đầu, về kỹ xảo tỉ mỉ gã đã đến cực độ, trong Đạo Minh không ai sánh bằng gã. Nhưng Kim Khổng Đế Quân sợ nhất là nghiền áp uy lực lớn kiểu này, nghiền áp kiểu cứng đối cứng.
Thanh Thạch Đạo Nhân đã từng nghiền áp Kim Khổng Đế Quân như thế. Năm đó Thanh Thạch Đạo Nhân nguyên thần thứ hai thứ hai chưa hóa thành Đế Quân áo đen, trong trận đại chiến công khai đã sử dụng côn thuật như tảng đá đánh Kim Khổng Đế Quân mất hết mặt mũi. Vì vậy Kim Khổng Đế Quân chọn ẩn cư, âm thầm khổ tu để về sau rửa hận cũ.
Đáng tiếc thực lực của Kim Khổng Đế Quân không thể vượt qua Thanh Thạch Đạo Nhân, ngược lại nghe đồn nguyên thần thứ hai của Thanh Thạch Đạo Nhân chuyển hóa thành Đế Quân áo đen, làm gã tuyệt vọng.
Kỷ Ninh vung sáu cây Bắc Hồng kiếm chém sướng tay:
- Ta đã nói đánh ngã ngươi thì sẽ đánh ngã.
Sảng khoái, thật sướng, hèn gì nhiều tu hành giả thích đi theo đạo nghiền áp, đương nhiên nếu chỉ đơn thuần đi theo một chiêu uy năng lớn thì kẻ hù có thể dựa vào những mặt linh hoạt né tránh cho ngươi một kích trí mệnh.
Kiếm đạo của Kỷ Ninh hoàn mỹ khiến kẻ địch không tránh được, chính Kim Khổng Đế Quân còn bị đánh không chịu nổi.
Vèo!
Kim Khổng Đế Quân biểu tình cực kỳ khó xem vèo một tiếng hóa thành tia sáng quỷ mị trốn đi xa, tốc độ của gã rất nhanh, chớp mắt đã ra xa.
Chiến đấu ngừng.
Kỷ Ninh nhìn Kim Khổng Đế Quân ở phía xa.
Kim Khổng Đế Quân vừa xấu hổ vừa tức giận cao giọng quát:
- Các vị, Bắc Minh Đạo Quân chỉ là Đạo Quân mà kiếm thuật tuyệt vời như vậy thì Chung Cực Kiếm Đạo thật bất phàm, có lẽ có công dụng to lớn với Chúa Tể, có thể cho ba vị Chúa Tể có thu hoạch lớn. Nhưng hắn yêu cầu quá cao, Thanh Thạch Đạo Nhân đưa ra nhiều báu vật vậy mà Bắc Minh Đạo Quân cũng không chịu giao ra. Dám ngông cuồng như thế trước mặt chúng ta, hắn như vậy là không nể mặt. Chúng ta cũng đừng nể hắn nữa, theo ta thấy cùng nhau lên bắt giữ Bắc Minh, bắt hắn giao Chung Cực Kiếm Đạo ra!
Kim Khổng Đế Quân kêu to:
- Cùng nhau lên đi, hắn không trốn thoát được!
Bốn phía yên tĩnh.
Hoàng Quỳnh Đế Quân nhìn hướng Đế Quân, Chúa Tể.
Minh Lan Chúa Tể lẳng lặng nhìn không lên tiếng.
Hắc Vân Đế Quân ngó quanh.
Xung quanh rơi vào sự yên tĩnh khó chịu.
Kỷ Ninh biến sắc mặt, lạnh băng nhìn Kim Khổng Đế Quân. Cùng nhau ra tay? Vậy thì rắc rối, nhưng Mang Nhai Chúa Tể, Thanh Thạch Đạo Nhân chắc sẽ không tấn công, vậy uy hiếp của hắn rất nhỏ. Dù tất cả đại năng giả có mặt tại đây cùng tấn công thì Kỷ Ninh có Thân Vô Ảnh, cùng lắm thần thể vỡ nát, hắn thi triển thân bất tử.
Thanh Thạch Đạo Nhân lạnh lùng nói:
- Đủ rồi! Kim Khổng, ngươi quá đáng.
Kim Khổng Đế Quân tức giận quát:
- Thanh Thạch, ta đang giúp ngươi!
Thanh Thạch Đạo Nhân lạnh băng đáp lại:
- Ta không kêu ngươi giúp.
Kim Khổng Đế Quân nổi giận.
Mang Nhai Chúa Tể mở miệng nói:
- Đã không bàn được thì tụ hội của chúng ta lần này chấm dứt đi.
Không khí không đông cứng nữa. Mới rồi có mấy vị đại năng động lòng, nhưng Mang Nhai Chúa Tể, Thanh Thạch Đạo Nhân đã lên tiếng thì bọn họ cũng tắt ngấm ý đồ.
Mang Nhai Chúa Tể nhìn hướng Kỷ Ninh, cười nói:
- Bắc Minh, ngươi có thể tùy thời tìm ta.
Phong Vũ Chúa Tể mỉm cười nói:
- Chỉ cần cho ta xem Chung Cực Kiếm Đạo thì mọi chuyện dễ nói.
Minh Lan Chúa Tể đứng dậy:
- Tộc cổ tu hành giả ta luôn hoan nghênh Bắc Minh đạo hữu.
Ba Chúa Tể đều hơi muốn pháp môn Chung Cực Kiếm Đạo nhưng chấp nhận trả giá có giới hạn của nó.
Kim Khổng Đế Quân hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Kim Khổng Đế Quân vung tay xé rách khe hở thời không bay vào trong biến mất.
Kim Tự Đế Quân, Hắc Vân Đế Quân, Hoàng Quỳnh Đế Quân đến nói vài câu với Kỷ Ninh, phương thế giới này rất nhanh tan biến, các đại năng rời đi.
***
Kỷ Ninh, Thanh Thạch Đạo Nhân xuất hiện trên một đỉnh núi cao.
Kỷ Ninh cười chào:
- Thanh Thạch huynh.
Thanh Thạch Đạo Nhân cười nhìn Kỷ Ninh:
- Bắc Minh huynh.
Hai người sẽ bàn bạc kỹ tại đây.
Gió núi thổi.
Thanh Thạch Đạo Nhân trực tiếp lập lời thề:
- Thanh Thạch ta thề bằng sinh mệnh tuyệt đối không truyền ra ngoài Chung Cực Kiếm Đạo của Bắc Minh đạo huynh.
Lời thề quanh quẩn trên đỉnh núi, Kỷ Ninh cười. Hắn vươn tay phải ra, ngón tay điểm nhẹ, một thần niệm trong suốt lấp lánh bay ra, bên trong chứa ghi chép tỉ mỉ về Chung Cực Kiếm Đạo, có hình ảnh diễn luyện chiêu thức kỹ càng. Đã là giao dịch thì Kỷ Ninh sẽ không quá keo kiệt.
Thanh Thạch Đạo Nhân lộ vẻ vui mừng nói:
- Thần niệm? Rất đa tạ Bắc Minh huynh!
Lúc trước Thanh Thạch Đạo Nhân nghĩ Kỷ Ninh sẽ ghi pháp môn vào ngọc giản cho gã xem, ai ngờ hắn trực tiếp tách ra một khối thần niệm. Truyền thừa bằng thần niệm ghi chép tỉ mỉ hơn ngọc giản nhiều. Ngọc giản ghi chép thường là chữ, hình, còn thần niệm thì chứa nhiều hình động.
Kỷ Ninh cười nói:
- Đây chỉ là một khối thần niệm.
Thanh Thạch Đạo Nhân vung tay lên:
- Đây là báu vật mà ta hứa đưa đạo hữu.
Ào ào ào!
Bên cạnh xuất hiện các giọt nước màu bạc to cỡ nắm tay, mỗi giọt tròn trịa, thị lực như Kỷ Ninh phải công nhận các giọt nước màu bạc này tròn vành vạnh, bên trong lấp lánh ánh sáng.
Thanh Thạch Đạo Nhân chỉ vào những giọt nước màu bạc:
- Đây chính là thân Đạo Quân áo bạc của Tây Tư tộc. Sử dụng nghi thức xả thân là hồn phách chân linh có thể đi vào trong giọt nước màu bạc hòa hợp làm một với giọt nước, trực tiếp hóa thành Đạo Quân áo bạc. Mỗi thân Đạo Quân áo bạc có thực lực cỡ cấp Thánh Thành Chi Chủ, có thể phát huy bao nhiêu thì tùy vào cảnh giới cao thấp.
Kỷ Ninh đã hiểu. Lúc trên ngôi sao trong Ma Tượng Thạch Bích, cảnh giới của ba tộc trưởng quá thấp, không thể phát huy sức chiến đấu vốn có của Đạo Quân áo bạc.
Hai mươi lăm giọt nước làm Kỷ Ninh rất giật mình, vì hai mươi lăm giọt tức là hai mươi lăm Đạo Quân áo bạc.
Kỷ Ninh kinh ngạc hỏi:
- Nhiều vậy?
Thanh Thạch Đạo Nhân gật đầu nói:
- Lúc trước ta có hai mươi chín giọt, nhưng đã cho người khác bốn giọt, chỉ còn lại hai mươi lăm giọt, đó là tất cả của ta.
Kỷ Ninh vội từ chối:
- Thanh Thạch huynh không cần cho ta hết.
Thanh Thạch Đạo Nhân lắc đầu nói:
- Nó vô dụng với ta. Người thân, bằng hữu ta quan tâm đã lần lượt rời đi. Với thực lực của ta thì chúng nó không giúp ích gì.
Kỷ Ninh thầm thổn thức.
Nguyên Viêm Long vực giới Mang Nhai Chúa Tể lợi hại nhất, muốn hết sức bồi dưỡng một tu hành giả nếu chỉ dựa vào ngoại lực tối đa chỉ xông đến Nhất Bộ Sinh Tử Đạo Quân. Dựa vào linh đan báu vật trở thành Nhất Bộ Đạo Quân thì khó tiến bộ tiếp, nên ai thành Tứ Bộ Đạo Quân đều là dựa vào bản thân chậm rãi tu luyện.
/1827
|