Kỷ Ninh nói:
- Hai ngươi trước khi thành Sinh Tử Đạo Quân cũng có mười lần cơ hội thỉnh giáo ta. Tự vào thế giới Kiếm lư nghiên cứu đi, có gì thắc mắc tự mình hiểu được thì ráng hiểu, thật sự không hiểu được hãy đến tìm ta.
Vô Nhai, Thị Họa hết sức cung kính nói:
- Rõ!
Kỷ Ninh ra lệnh:
- Đi đi.
Vô Nhai, Thị Họa ngoan ngoãn rời đi.
Nhìn đám sư đệ, sư muội, đồ đệ đi hết, Thanh Ma Chúa Tể ở bên cạnh lên tiếng:
- Bắc Minh, ngươi dạy đồ đệ hơi bị tùy ý.
Kỷ Ninh nói:
- Dẫn đường là được, nếu dạy tỉ mỉ ngược lại trói buộc bọn họ. Ngộ đạo gặp khó hiểu thì tự mình phá giải sẽ nhận được thu hoạch lớn hơn ta chỉ cách cho họ nhiều. Hơn nữa ta luyện chế thế giới Kiếm Lư đã tương đương với một nửa sư phụ.
Thanh Ma lắc đầu nói:
- Ngươi rất xem trọng đồ đệ của mình, trong bọn họ đa số chỉ lĩnh ngộ mấy đạo mạnh nhất, còn chưa dung hợp được. Không phải ai cũng có thể yêu nghiệt như ngươi.
Kỷ Ninh cười nói:
- Nếu ngộ không thấu cũng bình thường mà.
Kiếm đạo vốn là tiến thẳng tới trước thẳng hướng bản tâm.
Người ngoài lải nhải bên tai thì có thành tựu lớn gì được? Dù làm sư phụ cũng không thể xen vào quá nhiều. Uy danh càng lớn ảnh hưởng đệ tử càng nhiều, vậy càng phải ứng xử cẩn thận, không thể tùy tiện mở miệng chỉ điểm. Không chừng chỉ điểm một cái đã phá hủy con đường thích hợp cho đệ tử nhất.
Bởi vì thích hợp chính mình không có nghĩa là thích hợp đệ tử.
Nhưng thả rông cũng không được, nên Kỷ Ninh nghĩ ra thế giới Kiếm Lư, bên trong gần như bao trọn kiếm đạo, chọn con đường nào hãy để đệ tử tự quyết định.
Nhìn như Kỷ Ninh làm tùy ý thật ra rất tỉ mỉ thu bọn họ làm môn hạ. Dù thu đồ đệ thay người, trên danh nghĩa Kỷ Ninh là sư huynh sự thật thì như sư phụ, nên hắn mới bỏ công luyện chế những đạo phù. Các loại đạo phù đủ ứng đối những cảnh khó khăn kỳ lạ, ít ra Thế Giới cảnh đi mạo hiểm có những đạo phù này là đủ dùng.
Sau khi thu đồ đệ Kỷ Ninh mang theo Cầm Hỏa Thần, Thanh Ma, Bạch Dung rời khỏi Viêm Long vực giới. Lần này Kỷ Ninh đi rất xa, đã rời khỏi phạm vi liên minh mười sáu vực giới.
Về các đồ đệ có pháp thân của Kỷ Ninh tọa trấn Thiên Thương cung lâu dài, hiểu biết mọi tin tức của Viêm Long vực giới, pháp thân cũng có thể chỉ điểm đệ tử.
Vèo!
Vực giới phi chu tiến lên trong hắc ám vô tận.
Trong phi chu, Thanh Ma, Cầm Hỏa háu ăn, Bạch Dung yên lặng ở một bên bảo vệ, Kỷ Ninh nắm một quyển ngọc giản suy tư.
Ngọc giản này là Đạt Phong Lĩnh Chủ đưa, ghi chép tất cả tin tức về một chỗ hiểm địa mà lão biết.
Kỷ Ninh đăm chiêu:
- Băng Phong Hải?
Lúc trước nhóm Đạt Phong Lĩnh Chủ thăm dò đã đặt tên cho hiểm địa đó là Băng Phong Hải.
Băng Phong Hải nổi tiếng lạnh lẽo nhưng dựng dục một số báu vật hành hỏa khá tốt, như Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa nằm trong số đó, cũng là thứ Kỷ Ninh xem trọng nhất.
Kỷ Ninh gật gù:
- Trong Băng Phong Hải lúc nhóm Đạt Phong Lĩnh Chủ phiêu bạt từng gặp một vị Nguyên Hành Giả, thực lực ở đẳng cấp Dị Vũ Trụ Chi Chủ, không quá mạnh, tuy vượt qua đẳng cấp của ta và Thanh Ma, nhưng có Cầm Hỏa thì có thể ứng đối nhẹ nhàng. Nhưng Nguyên Hành Giả sống trong Băng Phong Hải lâu dài, có thể lợi dụng hoàn cảnh Băng Phong Hải, hơi rắc rối. Phải cẩn thận chút, nếu bị đánh lén thì ta, Thanh Ma đều có thể mất mạng.
Vực giới phi chu đi hơn năm mươi vạn năm từ từ xuyên qua thời không rốt cuộc đến Băng Phong Hải xa xôi.
- Đẹp quá!
Kỷ Ninh, Thanh Ma, Bạch Dung, Cầm Hỏa đứng trong vực giới phi chu, bị cảnh tượng xinh đẹp trước mắt hút hồn.
Hắc ám vô tận, khắp nơi tối tăm không có chút ánh sáng, hư vô, cô tịch.
giờ phút này trong hắc ám vô tận chợt hiện ra một thế giới vòng xoáy màu bạc trắng to lớn. Gió lạnh nóng cháy điên cuồng rít gào, gió lạnh hình thành vòng xoáy lớn, phạm vi vòng xoáy lớn đến không thể tưởng tượng. Nhóm Kỷ Ninh nhìn bằng mắt thường, khoảng cách còn hơi xa, phỏng chừng vòng xoáy lớn bằng một cương vực.
Kỷ Ninh khẽ nói:
- Băng Phong Hải.
Thanh Ma kinh thán:
- Khí lạnh thật khổng lồ, như lực lượng băng giá vô cùng vô tận tụ tập tại đây. Lực lượng khí lạnh khổng lồ quá. Ta đi phiêu bạt qua nhiều nơi, từng thấy hiểm địa khác nhưng lần đầu gặp khí lạnh khổng lồ như vậy.
Kỷ Ninh nói:
- Trong vực giới bình thường có lôi điện, cuồng phong, ánh sáng, bóng tối, các loại năng lượng đều có mới cho vô số sinh mệnh sinh sản, sinh tồn! Hơn nữa các loại năng lượng sẽ không quá kịch liệt. Nơi này hội tụ khí lạnh sánh bằng phạm vi một cương vực, sợ là khí lạnh toàn Viêm Long vực giới tụ lại đây cũng không mãnh liệt như vậy.
Thanh Ma cười phá lên:
- Vĩnh Hằng Đế Quân yếu chút chắc sẽ bị đông chết luôn. Nơi tụ tập uy năng lạnh lẽo như vậy mới dựng dục ra báu vật không thể tưởng tượng được, vực giới rất bình thường, không dựng dục ra báu vật thần kỳ nổi.
Cầm Hỏa lẩm bẩm:
- Ta không thích nơi này.
Kỷ Ninh an ủi:
- Chờ hái Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa rồi chúng ta đi.
Vèo!
Vực giới phi chu bắt đầu xuyên qua cự ly ngắn, rất nhanh đến ngoài rìa Băng Phong Hải.
Rít rít rít rít!
Cuồng phong điên cuồng rít gào, cuồng phong như đao cắt vào người vực giới phi chu. May mắn vực giới phi chu chịu đựng được, nhưng bay xiêu vẹo.
Thanh Ma lẩm bẩm:
- Gió quá mạnh.
Kỷ Ninh nói:
- Trong ngọc giản đã ghi rồi, phải xuyên qua tầng cuồng phong mới đến mặt đất Băng Phong Hải được.
Băng Phong Hải có tên là biển nhưng nó không phải đại dương.
Băng Phong Hải thật ra là một đại lục khối băng siêu lớn, tự động dẫn dắt tất cả khí lạnh trong phạm vi lớn vũ trụ hỗn độn tụ tập lại, bản thân nó sinh ra vòng xoáy rất đáng sợ. Vòng xoáy cuồng phong đủ cắt nát Vĩnh Hằng Đế Quân hơi yếu, mảnh đất cực đoan này không cho phép sinh mệnh bình thường tiến vào.
Chỉ có các đại năng Chúa Tể hay Dị Vũ Trụ Chi Chủ mới dám mạo hiểm xông vào.
Tầng cuồng phong không thể xuyên qua thời không, chỉ còn cách bay từ từ.
Kỷ Ninh điều khiển vực giới phi chu dần theo hướng gió bình ổn lại. Kỷ Ninh khá giỏi đạo phong, lôi điện, vực giới phi chu giữ tốc độ nhanh kinh người tiến lên trước. Khốn khổ là tầng cuồng phong quá lớn, chỉ bay vào đã mất thời gian rất lâu.
Bay với tốc độ cực hạn hơn chín vạn năm.
Thanh Ma kêu lên:
- Nhìn kia, đằng trước có một ngôi sao!
Cầm Hỏa ngước lên nhìn, sau đó bĩu môi nói:
- Ngôi sao? Đó mà là sao gì, chỉ là một khối băng to.
Một khối băng đường kính mấy chục ức dặm bay nhanh trong tầng cuồng phong.
- Hai ngươi trước khi thành Sinh Tử Đạo Quân cũng có mười lần cơ hội thỉnh giáo ta. Tự vào thế giới Kiếm lư nghiên cứu đi, có gì thắc mắc tự mình hiểu được thì ráng hiểu, thật sự không hiểu được hãy đến tìm ta.
Vô Nhai, Thị Họa hết sức cung kính nói:
- Rõ!
Kỷ Ninh ra lệnh:
- Đi đi.
Vô Nhai, Thị Họa ngoan ngoãn rời đi.
Nhìn đám sư đệ, sư muội, đồ đệ đi hết, Thanh Ma Chúa Tể ở bên cạnh lên tiếng:
- Bắc Minh, ngươi dạy đồ đệ hơi bị tùy ý.
Kỷ Ninh nói:
- Dẫn đường là được, nếu dạy tỉ mỉ ngược lại trói buộc bọn họ. Ngộ đạo gặp khó hiểu thì tự mình phá giải sẽ nhận được thu hoạch lớn hơn ta chỉ cách cho họ nhiều. Hơn nữa ta luyện chế thế giới Kiếm Lư đã tương đương với một nửa sư phụ.
Thanh Ma lắc đầu nói:
- Ngươi rất xem trọng đồ đệ của mình, trong bọn họ đa số chỉ lĩnh ngộ mấy đạo mạnh nhất, còn chưa dung hợp được. Không phải ai cũng có thể yêu nghiệt như ngươi.
Kỷ Ninh cười nói:
- Nếu ngộ không thấu cũng bình thường mà.
Kiếm đạo vốn là tiến thẳng tới trước thẳng hướng bản tâm.
Người ngoài lải nhải bên tai thì có thành tựu lớn gì được? Dù làm sư phụ cũng không thể xen vào quá nhiều. Uy danh càng lớn ảnh hưởng đệ tử càng nhiều, vậy càng phải ứng xử cẩn thận, không thể tùy tiện mở miệng chỉ điểm. Không chừng chỉ điểm một cái đã phá hủy con đường thích hợp cho đệ tử nhất.
Bởi vì thích hợp chính mình không có nghĩa là thích hợp đệ tử.
Nhưng thả rông cũng không được, nên Kỷ Ninh nghĩ ra thế giới Kiếm Lư, bên trong gần như bao trọn kiếm đạo, chọn con đường nào hãy để đệ tử tự quyết định.
Nhìn như Kỷ Ninh làm tùy ý thật ra rất tỉ mỉ thu bọn họ làm môn hạ. Dù thu đồ đệ thay người, trên danh nghĩa Kỷ Ninh là sư huynh sự thật thì như sư phụ, nên hắn mới bỏ công luyện chế những đạo phù. Các loại đạo phù đủ ứng đối những cảnh khó khăn kỳ lạ, ít ra Thế Giới cảnh đi mạo hiểm có những đạo phù này là đủ dùng.
Sau khi thu đồ đệ Kỷ Ninh mang theo Cầm Hỏa Thần, Thanh Ma, Bạch Dung rời khỏi Viêm Long vực giới. Lần này Kỷ Ninh đi rất xa, đã rời khỏi phạm vi liên minh mười sáu vực giới.
Về các đồ đệ có pháp thân của Kỷ Ninh tọa trấn Thiên Thương cung lâu dài, hiểu biết mọi tin tức của Viêm Long vực giới, pháp thân cũng có thể chỉ điểm đệ tử.
Vèo!
Vực giới phi chu tiến lên trong hắc ám vô tận.
Trong phi chu, Thanh Ma, Cầm Hỏa háu ăn, Bạch Dung yên lặng ở một bên bảo vệ, Kỷ Ninh nắm một quyển ngọc giản suy tư.
Ngọc giản này là Đạt Phong Lĩnh Chủ đưa, ghi chép tất cả tin tức về một chỗ hiểm địa mà lão biết.
Kỷ Ninh đăm chiêu:
- Băng Phong Hải?
Lúc trước nhóm Đạt Phong Lĩnh Chủ thăm dò đã đặt tên cho hiểm địa đó là Băng Phong Hải.
Băng Phong Hải nổi tiếng lạnh lẽo nhưng dựng dục một số báu vật hành hỏa khá tốt, như Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa nằm trong số đó, cũng là thứ Kỷ Ninh xem trọng nhất.
Kỷ Ninh gật gù:
- Trong Băng Phong Hải lúc nhóm Đạt Phong Lĩnh Chủ phiêu bạt từng gặp một vị Nguyên Hành Giả, thực lực ở đẳng cấp Dị Vũ Trụ Chi Chủ, không quá mạnh, tuy vượt qua đẳng cấp của ta và Thanh Ma, nhưng có Cầm Hỏa thì có thể ứng đối nhẹ nhàng. Nhưng Nguyên Hành Giả sống trong Băng Phong Hải lâu dài, có thể lợi dụng hoàn cảnh Băng Phong Hải, hơi rắc rối. Phải cẩn thận chút, nếu bị đánh lén thì ta, Thanh Ma đều có thể mất mạng.
Vực giới phi chu đi hơn năm mươi vạn năm từ từ xuyên qua thời không rốt cuộc đến Băng Phong Hải xa xôi.
- Đẹp quá!
Kỷ Ninh, Thanh Ma, Bạch Dung, Cầm Hỏa đứng trong vực giới phi chu, bị cảnh tượng xinh đẹp trước mắt hút hồn.
Hắc ám vô tận, khắp nơi tối tăm không có chút ánh sáng, hư vô, cô tịch.
giờ phút này trong hắc ám vô tận chợt hiện ra một thế giới vòng xoáy màu bạc trắng to lớn. Gió lạnh nóng cháy điên cuồng rít gào, gió lạnh hình thành vòng xoáy lớn, phạm vi vòng xoáy lớn đến không thể tưởng tượng. Nhóm Kỷ Ninh nhìn bằng mắt thường, khoảng cách còn hơi xa, phỏng chừng vòng xoáy lớn bằng một cương vực.
Kỷ Ninh khẽ nói:
- Băng Phong Hải.
Thanh Ma kinh thán:
- Khí lạnh thật khổng lồ, như lực lượng băng giá vô cùng vô tận tụ tập tại đây. Lực lượng khí lạnh khổng lồ quá. Ta đi phiêu bạt qua nhiều nơi, từng thấy hiểm địa khác nhưng lần đầu gặp khí lạnh khổng lồ như vậy.
Kỷ Ninh nói:
- Trong vực giới bình thường có lôi điện, cuồng phong, ánh sáng, bóng tối, các loại năng lượng đều có mới cho vô số sinh mệnh sinh sản, sinh tồn! Hơn nữa các loại năng lượng sẽ không quá kịch liệt. Nơi này hội tụ khí lạnh sánh bằng phạm vi một cương vực, sợ là khí lạnh toàn Viêm Long vực giới tụ lại đây cũng không mãnh liệt như vậy.
Thanh Ma cười phá lên:
- Vĩnh Hằng Đế Quân yếu chút chắc sẽ bị đông chết luôn. Nơi tụ tập uy năng lạnh lẽo như vậy mới dựng dục ra báu vật không thể tưởng tượng được, vực giới rất bình thường, không dựng dục ra báu vật thần kỳ nổi.
Cầm Hỏa lẩm bẩm:
- Ta không thích nơi này.
Kỷ Ninh an ủi:
- Chờ hái Hợp Đạo Hỏa Vân Hoa rồi chúng ta đi.
Vèo!
Vực giới phi chu bắt đầu xuyên qua cự ly ngắn, rất nhanh đến ngoài rìa Băng Phong Hải.
Rít rít rít rít!
Cuồng phong điên cuồng rít gào, cuồng phong như đao cắt vào người vực giới phi chu. May mắn vực giới phi chu chịu đựng được, nhưng bay xiêu vẹo.
Thanh Ma lẩm bẩm:
- Gió quá mạnh.
Kỷ Ninh nói:
- Trong ngọc giản đã ghi rồi, phải xuyên qua tầng cuồng phong mới đến mặt đất Băng Phong Hải được.
Băng Phong Hải có tên là biển nhưng nó không phải đại dương.
Băng Phong Hải thật ra là một đại lục khối băng siêu lớn, tự động dẫn dắt tất cả khí lạnh trong phạm vi lớn vũ trụ hỗn độn tụ tập lại, bản thân nó sinh ra vòng xoáy rất đáng sợ. Vòng xoáy cuồng phong đủ cắt nát Vĩnh Hằng Đế Quân hơi yếu, mảnh đất cực đoan này không cho phép sinh mệnh bình thường tiến vào.
Chỉ có các đại năng Chúa Tể hay Dị Vũ Trụ Chi Chủ mới dám mạo hiểm xông vào.
Tầng cuồng phong không thể xuyên qua thời không, chỉ còn cách bay từ từ.
Kỷ Ninh điều khiển vực giới phi chu dần theo hướng gió bình ổn lại. Kỷ Ninh khá giỏi đạo phong, lôi điện, vực giới phi chu giữ tốc độ nhanh kinh người tiến lên trước. Khốn khổ là tầng cuồng phong quá lớn, chỉ bay vào đã mất thời gian rất lâu.
Bay với tốc độ cực hạn hơn chín vạn năm.
Thanh Ma kêu lên:
- Nhìn kia, đằng trước có một ngôi sao!
Cầm Hỏa ngước lên nhìn, sau đó bĩu môi nói:
- Ngôi sao? Đó mà là sao gì, chỉ là một khối băng to.
Một khối băng đường kính mấy chục ức dặm bay nhanh trong tầng cuồng phong.
/1827
|