Luận Đạo Điện đứng sừng sững trên đỉnh núi. Có không ít bóng người ở trong đó.
Luận Đạo Điện luôn luôn là nơi đệ tử Hắc Bạch Học cung thích tụ tập nhất. Trong đó đều là các đệ tử thiên tài đầy kiêu ngạo thường xuyên tới đây luận bàn.
Vèo!
Một đường sáng bay ra khỏi cửa Luận Đạo Điện. Một cô gái áo lam bay theo sau.
"Song Mộc sư đệ, Song Mộc sư đệ." Cô gái áo lam giẫm lên một khóm hoa thật lớn, lao tới.
"Đông Lâm sư tỷ còn đuổi theo ta làm gì?" Mộc Tử Sóc đứng trên con khôi lỗi Thanh Long với vẻ mặt ngượng ngùng nhưng lại đầy phẫn nộ. "Đây không phải là các ngươi có ý xếp đặt từ trước sao? Hừ!"
Cô gái áo lam Đông Lâm lắc đầu nói. "Song Mộc sư đệ. Thật sự ngươi cũng chẳng nể mặt các vị sư huynh sư tỷ sư phụ gì. Ở Hắc Bạch Học cung trong bao nhiêu năm đã qua, việc tổ chức dạy dỗ những đệ tử mới vào môn phái ở Luận Đạo Điện là việc xảy ra thường xuyên. Đây đã như một truyền thống rồi. Cho dù không phải luật lệ quy củ của Học cung những cũng là một thông lệ."
"Dạy dỗ đệ tử mới gia nhập môn phái?" Mộc Tử Sóc trợn trừng mắt. "Nếu dạy dỗ thật thì lúc đầu cần gì phải giả vờ đánh ngang tay với ta."
"Dạy dỗ như vậy mới thâm. Ngươi không thể nào quên được." Đông Lâm nói. "Qua đó cho ngươi tự biết được ngoài trời có trời, trên người có người! Kỳ thật năm xưa khi ta mới vào môn phái cũng đã nếm đủ rồi. Bao nhiêu đời đệ tử đều vậy cả. Nhờ đó có thể làm cho ngạo khí của các vị sư đệ, sư muội mới tới trở nên giảm bớt đi. Các bậc trưởng bối trong môn phái cũng ngầm tán thành với hành động này."
Tuy Mộc Tử Sóc hiểu được đạo lý kia nhưng dù sao hắn cũng mới chỉ mười bốn tuổi. Hơn nữa trong hai lần luận bàn vừa rồi, hắn đã tổn thất hai trăm Hắc Bạch Đan và hai mươi cân nguyên dịch. Cho dù chỉ là tiền cược nhỏ nhưng cũng làm cho hắn đau lòng lắm rồi.
Mộc Tử Sóc chắp tay nó. "Khi trước sư tỷ đã ngầm bảo ta không nên quá thô lỗ. Có điều không cần phải khuyên bảo thêm nữa." Vèo!
Lúc này Mộc Tử Sóc khống chế khôi lỗi Thanh Long bay đi.
"Ài." Đông Lâm lắc đầu nhìn Mộc Tử Sóc rời đi. Tuy lúc trước nàng theo lệnh tới mời Mộc Tử Sóc, nhưng chỉ vừa mới gặp mặt là đã có chút cảm tình với người sư đệ này. Nhưng do đây là một truyền thống nên nàng không thể ngăn cản việc xảy ra ở Luận Đạo Điện. Cùng lắm chỉ có thể ngầm ý báo trước thôi. May là hắn mới chỉ thua hai lần đã dừng tay rồi.
Nếu cứ tiếp tục thì sợ rằng sẽ càng thảm hơn thôi.
"Ngoài trời có trời. Trên người có người!" Trên nóc một tòa lầu, Mộc Tử Sóc đang ngồi đó, tay cầu một bầu rượu bằng ngọc.
Hắn ngửa đầu uống rượu.
/1827
|