Trong điện sảnh không có ai khác, chỉ có nam tử tóc đen áo choàng đen 'Điện Tài tiên nhân' đang khoanh chân ngồi trên giường ngọc.
Kỷ Ninh bước từng bước vào điện sảnh rồi cung kính hành lễ: "Sư phụ."
Điện Tài tiên nhân gật đầu nhẹ, dõi mắt nhìn Kỷ Ninh, hai hàng lông mày giãn ra: "Kỷ Ninh, nghe nói hôm qua ngươi đã liên tiếp đánh bại hai vị sư huynh của ngươi à?"
"Dạ." Kỷ Ninh đáp. "Nhưng sợ rằng các sư huynh sư tỷ sẽ không bỏ qua . Có lẽ hôm nay sẽ có người tới khiêu chiến tiếp. Cho nên ta mới tới chỗ sư phụ để nhờ sư phụ chỉ điểm một chút."
"Ừ, vậy là còn kiên định, không tự đắc vì đánh bại được hai đệ tử Tử Phủ."
Điện Tài tiên nhân gật đầu. "Tất cả đệ tử mà Hắc Bạch Học cung thu vào đều là thiên tài tuyệt thế cả. Đệ tử đời thứ ba gồm có Tử Phủ tu sĩ và Vạn Tượng chân nhân."
Kỷ Ninh cẩn thận lắng nghe.
"Ngươi có biết vì sao mà Hắc Bạch Học cung ta có hơn một trăm đệ tử Tử Phủ tu sĩ nhưng lại có hơn hai trăm đệ tử Vạn Tượng chân nhân không?" Điện Tài tiên nhân nói. "Những đệ tử kia cũng không phải là kẻ có cảnh giới thấp đâu. Nếu chúng muốn bước vào Vạn Tượng chân nhân thì sợ rằng tất cả đều đã là Vạn Tượng chân nhân rồi. Sở dĩ còn hơn một trăm Tử Phủ tu sĩ là bởi vì bọn họ cần xây dựng nền móng vững chắc để sau này có chỗ dựa tiến lên Thiên Tiên. Thứ hai là nếu tu luyện cảnh giới càng cao thì sau này càng có khả năng vượt qua được tam tai cửu kiếp."
Kỷ Ninh gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại
/1827
|