Bọn hắn cũng chỉ có thể ban thưởng một ít công pháp của văn minh tu luyện giả, đồng thời cũng chỉ điểm một ít kinh nghiệm.
Bầu trời u ám, cuối bầu trời chợt có ánh sáng màu đỏ.
Trên một mảnh hoang mạc có ba đạo thân ảnh.
- Ha ha, cơ hội của chúng ta đã đến.
Trong ba đạo thân ảnh này cầm đầu chính là một nam tử mặc áo đen, trên đầu có vô số loạn thảo, râu mép của hắn cũng đồng dạng là cỏ dại, một đôi con mắt u lục.
- Tôn chủ ban thưởng chúng ta binh khí bảo vật cường đại, chỉ cần giết chết Đạo Quân áo trắng kia, chúng ta liền thật sự một bước lên trời, thậm chí có hi vọng chấp chưởng một tòa Tổ Điện.
- Đại ca, Tôn chủ cho chỗ tốt lớn như vậy, hiển nhiên Tôn chủ là cực kỳ muốn giết chết tên Đạo Quân áo trắng kia. Nhưng vì cái gì Tôn chủ thà rằng ban thưởng đại lượng binh khí, thậm chí cho ra nhiều chỗ tốt như vậy, cũng không tự mình động thủ? Thậm chí đám ngu xuẩn ở Thánh Giới kia cũng không động thủ? Chỉ sợ đáp án chỉ có một, trình độ Đạo Quân áo trắng đáng sợ, ngay cả Tôn chủ cũng kiêng kỵ, Tôn chủ cũng không nắm chắc thắng.
Bên cạnh một lão thái bà xấu xí thanh âm khàn khàn nói.
- Chúng ta phải coi Đạo Quân áo trắng trở thành Tôn chủ, thậm chí trở thành đại năng so với Tôn chủ càng mạnh hơn nữa.
- Nhị tỷ nói có lý.
Nam tử mập mạp liền nói.
- Ta đương nhiên biết hắn đáng sợ, nhưng cuối cùng là Hợp Đạo thất bại, chúng ta vẫn còn có cơ hội... Đi, trước tìm, tìm được Đạo Quân áo trắng kia.
Nam tử áo đen gầm nhẹ nói.
- Ngục giới thời gian ta là chịu đã đủ rồi, ta thà rằng chết, cũng phải bắt cho được cơ hội này.
- Ân.
Bên cạnh hai gã đồng bạn cũng đều vẻ mặt nghiêm túc.
Cuộc sống ở Ngục giới thật là tra tấn, nơi đây sinh linh thưa thớt buồn tẻ, cô đơn lạnh lẽo thì thôi, hơn nữa hoàn cảnh hiểm ác, các Chúa Tể đều phải cẩn thận từng li từng tí. Mặc dù ở nguyên chỗ bất động, cũng có thể ngẫu nhiên gặp nguy hiểm hàng lâm.
Mỗi ngày đều ở trong chờ đợi lo lắng, tra tấn hạng gì?
...
Toàn bộ Ngục giới bị lưu đày mỗi cái đều coi Đạo Quân áo trắng là một cơ hội, tuy biết Đạo Quân áo trắng sẽ rất mạnh mẽ.
Nhưng bọn hắn quen thuộc hoàn cảnh hơn! Hôm nay cũng có binh khí cường đại! Đối phương càng là một Đạo Quân Hợp Đạo thất bại, Chân Linh thời khắc tán loạn!
Rất nhiều ưu thế để cho bọn chúng tràn ngập khát vọng.
Nói không chừng... Đến phiên mình ra tay, vị Đạo Quân áo trắng kia vừa vặn Chân Linh tiêu hao sạch thì sao? Cái kia chẳng phải xem như đánh chết rồi hả?
*******
Kỷ Ninh ở trong khe hở Thế Giới phi hành tra xét, nơi đây đang đi thông lấy tám tòa Thế Giới, sáu Thế Giới bình thường, Thánh Giới, Ngục giới.
Kỷ Ninh phát hiện, thế nhưng mà ngoại trừ Ngục giới, bảy Thế Giới khác đều hoàn toàn phong bế, Giới Môn đóng cửa, căn bản không cách nào tiến vào! Vẻn vẹn chỉ có Ngục giới Giới Môn còn mở ra...
- Độc lưu Ngục giới Giới Môn?
Kỷ Ninh suy nghĩ một chút, liền nở nụ cười.
- Xem ra ở trong Vực Giới cũng bố trí chút ít thủ đoạn a, cũng tốt, chơi với các ngươi.
Vèo.
Bay đến bên cạnh Giới Môn, nhìn ra Giới Môn, lại để cho Kỷ Ninh có chút kinh ngạc:
- Vậy mà không có sinh linh ở chung quanh?
Dùng hắn cảm ứng tuyệt đối sẽ không sai, chung quanh hoàn toàn chính xác không có sinh linh gì, hắn nào biết đâu rằng, đám người bị lưu đày ở Ngục giới đều là chút ít con bỏ. Mỗi cái đều vô cùng giảo hoạt, cũng không nguyện trước nhất đi lên, đều trốn thật xa thật xa rồi, xuyên thấu qua chút ít bí thuật dò xét tới Giới Môn.
Kỷ Ninh lặng yên không một tiếng động từ trong Ngục giới Giới Môn bay ra.
- Tốt một cái Ngục giới.
Kỷ Ninh hàng lâm, rơi vào trên vùng đất. Liếc mắt nhìn qua, chung quanh lờ mờ một mảnh, không trung xa xa còn có hỏa diễm hiện ra, sáng chói mắt. Phía bên trái cách đó không xa còn có vòng xoáy cuồng phong, nhưng rất nhanh lại tiêu tán. Ở hậu phương cũng có một đạo thời không rung động nhộn nhạo mà qua.
- Thật là hỗn loạn, trong Ngục giới này mọi chỗ thiên tai, sợ là Chúa Tể cũng phải cẩn thận một chút, đám Đạo Quân càng là thời khắc phải chờ đợi lo lắng.
Kỷ Ninh cười cười.
- Bất quá tổng so với khe hở Thế Giới thì tốt hơn.
Khe hở Thế Giới càng thêm loạn, hơn nữa một mảnh Hỗn Độn.
Nơi đây tốt xấu cũng có cảnh sắc a.
Hỏa diễm hừng hực chiếu rọi nửa bầu trời, vậy cũng là một cảnh sắc a, vòng xoáy hủy thiên diệt địa? Đồng dạng là kỳ cảnh a, xa xa tà khí tràn ngập có Tà Ma Sinh Mệnh sinh sôi, đối với Kỷ Ninh cũng là việc vui.
- Nơi này có chút ý tứ, Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm đạo của ta muốn hấp thu Phong chi nhất đạo, cũng sắp rồi, ở nơi này tu hành một phen a.
Tuy Kỷ Ninh gặp phải chút ít hiểm cảnh, nhưng như cũ tiêu diêu tự tại.
Lúc này hắn liền khoanh chân ngồi xuống.
Kỷ Ninh ngồi ở trên vùng đất, Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên bao phủ chung quanh, tuy xa xa có các loại tình cảnh hỗn loạn, nhưng không cách nào tới gần.
Chỗ của Kỷ Ninh, chính là Tịnh thổ.
Xôn xao...
Gió đang ở chung quanh Kỷ Ninh vui sướng bay lên, ngẫu nhiên hóa thành từng sợi kiếm quang.
Rất nhiều kiếm quang hội tụ lại hóa thành gió...
Phong chi nhất đạo của Kỷ Ninh đã sớm tăng lên tới Chúa Tể cảnh, hiện tại chính là muốn để cho Phong chi nhất đạo dung nhập Kiếm đạo, hóa thành Phong chi Kiếm đạo!
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Đạo Quân áo trắng kia như thế nào khoanh chân ngồi xuống rồi, sao ở tại chỗ không nhúc nhích?
Một ít người ở chỗ xa xa xuyên thấu qua bí thuật dò xét nơi đây đều có chút nghi hoặc.
- Bất quá Đạo Quân áo trắng này thật sự là lợi hại, không có ra tay, vẻn vẹn phóng xuất ra Lĩnh Vực liền ngăn cản hết thảy uy hiếp, Ngục giới hỗn loạn hiểm ác ở trước mặt hắn quả thực cái gì cũng không phải.
- Hắn chỉ sợ là cố ý kéo thời gian.
- Hao tổn liền hao tổn. Ta bị giam giữ ở đây tám trăm vạn Hỗn Độn kỷ nguyên rồi, xem ai hao tổn qua được ai, ta có chính là kiên nhẫn.
- Đợi.
Những người lưu đày này đều đang đợi cơ hội.
Mỗi năm đi tới, đảo mắt liền qua hơn năm mươi vạn năm, tất cả đám người bị lưu đày đều có kiên nhẫn cùng Kỷ Ninh hao tổn, bọn hắn đều tìm kiếm lấy cơ hội, tuy mỗi cái đều có binh khí Tây Tư tộc cường đại, đều rất tin tưởng binh khí Tây Tư tộc. Nhưng bọn hắn ở Ngục giới sinh hoạt lâu rồi, đã sớm mỗi cái vô cùng giảo hoạt.
Cảnh vật chung quanh quỷ dị rồi lại mang theo xinh đẹp tà dị, xa xa hỏa diễm hừng hực thậm chí chiếu rọi một bên gương mặt của Kỷ Ninh sáng ngời.&
Bầu trời u ám, cuối bầu trời chợt có ánh sáng màu đỏ.
Trên một mảnh hoang mạc có ba đạo thân ảnh.
- Ha ha, cơ hội của chúng ta đã đến.
Trong ba đạo thân ảnh này cầm đầu chính là một nam tử mặc áo đen, trên đầu có vô số loạn thảo, râu mép của hắn cũng đồng dạng là cỏ dại, một đôi con mắt u lục.
- Tôn chủ ban thưởng chúng ta binh khí bảo vật cường đại, chỉ cần giết chết Đạo Quân áo trắng kia, chúng ta liền thật sự một bước lên trời, thậm chí có hi vọng chấp chưởng một tòa Tổ Điện.
- Đại ca, Tôn chủ cho chỗ tốt lớn như vậy, hiển nhiên Tôn chủ là cực kỳ muốn giết chết tên Đạo Quân áo trắng kia. Nhưng vì cái gì Tôn chủ thà rằng ban thưởng đại lượng binh khí, thậm chí cho ra nhiều chỗ tốt như vậy, cũng không tự mình động thủ? Thậm chí đám ngu xuẩn ở Thánh Giới kia cũng không động thủ? Chỉ sợ đáp án chỉ có một, trình độ Đạo Quân áo trắng đáng sợ, ngay cả Tôn chủ cũng kiêng kỵ, Tôn chủ cũng không nắm chắc thắng.
Bên cạnh một lão thái bà xấu xí thanh âm khàn khàn nói.
- Chúng ta phải coi Đạo Quân áo trắng trở thành Tôn chủ, thậm chí trở thành đại năng so với Tôn chủ càng mạnh hơn nữa.
- Nhị tỷ nói có lý.
Nam tử mập mạp liền nói.
- Ta đương nhiên biết hắn đáng sợ, nhưng cuối cùng là Hợp Đạo thất bại, chúng ta vẫn còn có cơ hội... Đi, trước tìm, tìm được Đạo Quân áo trắng kia.
Nam tử áo đen gầm nhẹ nói.
- Ngục giới thời gian ta là chịu đã đủ rồi, ta thà rằng chết, cũng phải bắt cho được cơ hội này.
- Ân.
Bên cạnh hai gã đồng bạn cũng đều vẻ mặt nghiêm túc.
Cuộc sống ở Ngục giới thật là tra tấn, nơi đây sinh linh thưa thớt buồn tẻ, cô đơn lạnh lẽo thì thôi, hơn nữa hoàn cảnh hiểm ác, các Chúa Tể đều phải cẩn thận từng li từng tí. Mặc dù ở nguyên chỗ bất động, cũng có thể ngẫu nhiên gặp nguy hiểm hàng lâm.
Mỗi ngày đều ở trong chờ đợi lo lắng, tra tấn hạng gì?
...
Toàn bộ Ngục giới bị lưu đày mỗi cái đều coi Đạo Quân áo trắng là một cơ hội, tuy biết Đạo Quân áo trắng sẽ rất mạnh mẽ.
Nhưng bọn hắn quen thuộc hoàn cảnh hơn! Hôm nay cũng có binh khí cường đại! Đối phương càng là một Đạo Quân Hợp Đạo thất bại, Chân Linh thời khắc tán loạn!
Rất nhiều ưu thế để cho bọn chúng tràn ngập khát vọng.
Nói không chừng... Đến phiên mình ra tay, vị Đạo Quân áo trắng kia vừa vặn Chân Linh tiêu hao sạch thì sao? Cái kia chẳng phải xem như đánh chết rồi hả?
*******
Kỷ Ninh ở trong khe hở Thế Giới phi hành tra xét, nơi đây đang đi thông lấy tám tòa Thế Giới, sáu Thế Giới bình thường, Thánh Giới, Ngục giới.
Kỷ Ninh phát hiện, thế nhưng mà ngoại trừ Ngục giới, bảy Thế Giới khác đều hoàn toàn phong bế, Giới Môn đóng cửa, căn bản không cách nào tiến vào! Vẻn vẹn chỉ có Ngục giới Giới Môn còn mở ra...
- Độc lưu Ngục giới Giới Môn?
Kỷ Ninh suy nghĩ một chút, liền nở nụ cười.
- Xem ra ở trong Vực Giới cũng bố trí chút ít thủ đoạn a, cũng tốt, chơi với các ngươi.
Vèo.
Bay đến bên cạnh Giới Môn, nhìn ra Giới Môn, lại để cho Kỷ Ninh có chút kinh ngạc:
- Vậy mà không có sinh linh ở chung quanh?
Dùng hắn cảm ứng tuyệt đối sẽ không sai, chung quanh hoàn toàn chính xác không có sinh linh gì, hắn nào biết đâu rằng, đám người bị lưu đày ở Ngục giới đều là chút ít con bỏ. Mỗi cái đều vô cùng giảo hoạt, cũng không nguyện trước nhất đi lên, đều trốn thật xa thật xa rồi, xuyên thấu qua chút ít bí thuật dò xét tới Giới Môn.
Kỷ Ninh lặng yên không một tiếng động từ trong Ngục giới Giới Môn bay ra.
- Tốt một cái Ngục giới.
Kỷ Ninh hàng lâm, rơi vào trên vùng đất. Liếc mắt nhìn qua, chung quanh lờ mờ một mảnh, không trung xa xa còn có hỏa diễm hiện ra, sáng chói mắt. Phía bên trái cách đó không xa còn có vòng xoáy cuồng phong, nhưng rất nhanh lại tiêu tán. Ở hậu phương cũng có một đạo thời không rung động nhộn nhạo mà qua.
- Thật là hỗn loạn, trong Ngục giới này mọi chỗ thiên tai, sợ là Chúa Tể cũng phải cẩn thận một chút, đám Đạo Quân càng là thời khắc phải chờ đợi lo lắng.
Kỷ Ninh cười cười.
- Bất quá tổng so với khe hở Thế Giới thì tốt hơn.
Khe hở Thế Giới càng thêm loạn, hơn nữa một mảnh Hỗn Độn.
Nơi đây tốt xấu cũng có cảnh sắc a.
Hỏa diễm hừng hực chiếu rọi nửa bầu trời, vậy cũng là một cảnh sắc a, vòng xoáy hủy thiên diệt địa? Đồng dạng là kỳ cảnh a, xa xa tà khí tràn ngập có Tà Ma Sinh Mệnh sinh sôi, đối với Kỷ Ninh cũng là việc vui.
- Nơi này có chút ý tứ, Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm đạo của ta muốn hấp thu Phong chi nhất đạo, cũng sắp rồi, ở nơi này tu hành một phen a.
Tuy Kỷ Ninh gặp phải chút ít hiểm cảnh, nhưng như cũ tiêu diêu tự tại.
Lúc này hắn liền khoanh chân ngồi xuống.
Kỷ Ninh ngồi ở trên vùng đất, Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên bao phủ chung quanh, tuy xa xa có các loại tình cảnh hỗn loạn, nhưng không cách nào tới gần.
Chỗ của Kỷ Ninh, chính là Tịnh thổ.
Xôn xao...
Gió đang ở chung quanh Kỷ Ninh vui sướng bay lên, ngẫu nhiên hóa thành từng sợi kiếm quang.
Rất nhiều kiếm quang hội tụ lại hóa thành gió...
Phong chi nhất đạo của Kỷ Ninh đã sớm tăng lên tới Chúa Tể cảnh, hiện tại chính là muốn để cho Phong chi nhất đạo dung nhập Kiếm đạo, hóa thành Phong chi Kiếm đạo!
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Đạo Quân áo trắng kia như thế nào khoanh chân ngồi xuống rồi, sao ở tại chỗ không nhúc nhích?
Một ít người ở chỗ xa xa xuyên thấu qua bí thuật dò xét nơi đây đều có chút nghi hoặc.
- Bất quá Đạo Quân áo trắng này thật sự là lợi hại, không có ra tay, vẻn vẹn phóng xuất ra Lĩnh Vực liền ngăn cản hết thảy uy hiếp, Ngục giới hỗn loạn hiểm ác ở trước mặt hắn quả thực cái gì cũng không phải.
- Hắn chỉ sợ là cố ý kéo thời gian.
- Hao tổn liền hao tổn. Ta bị giam giữ ở đây tám trăm vạn Hỗn Độn kỷ nguyên rồi, xem ai hao tổn qua được ai, ta có chính là kiên nhẫn.
- Đợi.
Những người lưu đày này đều đang đợi cơ hội.
Mỗi năm đi tới, đảo mắt liền qua hơn năm mươi vạn năm, tất cả đám người bị lưu đày đều có kiên nhẫn cùng Kỷ Ninh hao tổn, bọn hắn đều tìm kiếm lấy cơ hội, tuy mỗi cái đều có binh khí Tây Tư tộc cường đại, đều rất tin tưởng binh khí Tây Tư tộc. Nhưng bọn hắn ở Ngục giới sinh hoạt lâu rồi, đã sớm mỗi cái vô cùng giảo hoạt.
Cảnh vật chung quanh quỷ dị rồi lại mang theo xinh đẹp tà dị, xa xa hỏa diễm hừng hực thậm chí chiếu rọi một bên gương mặt của Kỷ Ninh sáng ngời.&
/1827
|