Hai người Kỷ Ninh không ngừng luyện hóa pháp bảo trữ vật, tra xét từng bảo vật mà bốn tên Vạn Tượng chân nhân để lại. Đối với người tu tiên...thường thường họ sẽ mang bảo vật quan trọng theo mình! Bởi vì chỉ có trên người thì mới an toàn nhất. Đương nhiên nếu chết thì những bảo vật kia cũng chẳng còn ý nghĩa gì với mình nữa. Cho nên người tu tiên vẫn luôn mang lượng lớn bảo vật bên mình.
"Đã luyện hóa toàn bộ." Mộc Tử Sóc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Quả nhiên mỗi người đều giàu có cực kỳ." Kỷ Ninh nở nụ cười. "Giết chết một người tu tiên được nhiều thứ tốt hơn đại yêu Vạn Tương rất nhiều."
Tuy nhóm đại yêu Vạn Tượng dựa vào trận pháp và đồng minh có thể giết những người tu tiên đi qua. Sau khi giết chết, đủ loại bảo vật lấy được lại bị bọn chúng đổi hết thành nguyên dịch hoặc một vài kỳ vật. Hai người Kỷ Ninh giết được ba con đại yêu Vạn Tượng xong cũng chẳng thu được nhiều nhặn gì.
"Bắc Hà Trú, Từ Mãn Tuyền, Lộng Tán, Tịch Kha." Mộc Tử Sóc cảm thán. "Từng người đều có không ít pháp bảo, đại trận. Chín thanh phi kiếm của Bắc Hà Trú...dường như đều là phi kiếm địa giai thượng phẩm."
"Ừ." Kỷ Ninh cũng gật đầu. "Mấy người kia cũng coi như là kẻ lợi hại trong hàng ngũ Vạn Tượng chân nhân nên pháp bảo của chúng cũng bất phàm."
Như tên Vạn Tượng chân nhân mình giết đầu tiên: Hứa Ly chân nhân. Pháp bảo địa giai mà hắn mang theo cũng chỉ là loại cực kỳ thông thường. Hứa Ly chân nhân cũng chỉ tính là kẻ tầm thường trong Vạn Tượng chân nhân. Mà đám người Bắc Hà Trú thì lại được xếp vào hàng đầu.
"Tổng cộng có ba mươi hai kiện pháp bảo địa giai, pháp bảo nhân giai nhiều không đếm được. Từng này pháp bảo phải có giá tầm ha ba ngàn cân nguyên dịch ấy." Mộc Tử Sóc cực kỳ vui sướng. "Còn có rất nhiều Tiểu Na Di đạo phù cùng các loại khác, vài trận pháp, linh đan...Đắc biệt là nguyên dịch! Tổng cộng số nguyên dịch của bốn gã Vạn Tượng chân nhân là một ngàn tám trăm cân! Sư huynh, ngươi bây giờ còn đang ở Tử Phủ viên mãn. Chỗ nguyên dịch này thuộc về ngươi hết. Sư huynh có được chỗ nguyên dịch này thì có thể đột phá tới Vạn Tượng tiền kỳ. Đến lúc đó thực lực cũng sẽ tăng lên nhiều."
Kỷ Ninh nói: "Không cần vội. Sư đệ, ngươi cũng cần tăng thực lực lên đó."
"Một ngàn tám trăm cân nguyên dịch với ta. Cũng thật khó có thể đoán được có hay không đột phá được Vạn Tượng hậu kỳ." Mộc Tử Sóc lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Kỷ Ninh hơi ngẩn ra nhưng rồi cũng gật đầu nhẹ.
Đúng vậy.
Thật khó nói. Mỗi khi người tu tiên tăng lên một cảnh giới lớn là khả năng hấp thu nguyên lực trời đất của họ sẽ tăng lên gấp bội...Như ở giai đoạn Tử Phủ, chỉ cần một ngàn cân nguyên dịch là đã có thể một hơi tu luyện tới Vạn Tượng tiền kỳ. Nhưng từ Vạn Tượng tiền kỳ lại phải cần tới mấy vạn cân nguyên dịch thì mới có thể đến được Nguyên Thần tiền kỳ!
Chỉ sợ cũng phải cần tới mấy trăm vạn cân nguyên dịch thì mới có thể từ Nguyên Thần tiền kỳ tới Địa Tiên tiền kỳ!
Mấy vạn cân, trăm vạn cân nguyên dịch? Một con số lớn tới mức nào?
Cho nên, mặc dù là môn phái, bộ tộc lớn thì cũng chỉ có thể cho một vài đệ tử lợi hại dùng nguyên dịch tu luyện ở giai đoạn Tử Phủ. Nhưng tới Vạn Tượng chân nhân, Nguyên Thần đạo nhân...thì lại chỉ có thể từ từ mà đi lên. Cho dù là thiên tài cực kỳ yêu nghiệt đi chăng nữa, bộ tộc mạnh mẽ vun trồng cũng chỉ có thể cho tới mấy vạn cân nguyên dịch là đã hết mức rồi.
Trăm vạn cân nguyên dịch?
Cho dù là tiên nhân cũng không kiếm nổi!
"Sư huynh, ngươi nhanh chóng đột phá đi." Mộc Tử Sóc nói. "Đợi tới lúc ngươi trở thành Vạn Tượng tiền kỳ. Cho dù là luyện hóa nguyên khí trời đất thì tốc độ cũng tăng lên mấy chục lần cơ. Đến lúc đó tu luyện một năm cũng phải bớt được hơn một ngàn cân nguyên dịch ấy chứ."
"Được rồi." Kỷ Ninh gật đầu. "Ta sẽ lấy hết chỗ nguyên dịch này. Nhưng toàn bộ pháp bảo sẽ cho sư đệ."
Mộc Tử Sóc vui vẻ nói: "Được được được, ta không từ chối đâu."
Hai người phân chia đơn giản với nhau xong.
Tất cả pháp bảo đều cho sư đệ Mộc Tử Sóc
Toàn bộ nguyên dịch đều thuộc về Kỷ Ninh.
Còn những đạo phù, linh đan cùng các loại vật phẩm khác thì hai người chia ra mỗi người một nửa.
Nhìn theo giá trị thì sư đệ Mộc Tử Sóc được nhiều hơn. Mà dù sao hôm nay hai bọn họ đều đang ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch. Muốn đổi những pháp bảo này thành nguyên dịch thì nhất định phải quay lại dãy núi Xích Long. Cho nên...nếu tính tương đối thì Kỷ Ninh có lợi hơn. Kỷ Ninh cũng thầm hiểu điều này, cố gắng khắc ghi trong lòng.
"Phía trước chính là nơi đóng quân của Ứng Long Vệ." Kỷ Ninh đi đến mép thuyền, nhìn xuyên qua màn sương mù về phía xa xa ở dưới. "Để đưa hết những nô dịch này tới nơi đóng quân xong. Chúng ta sẽ tìm một chỗ để ta an tâm luyện hóa nguyên dịch."
"Được." Mộc Tử Sóc gật đầu.
...
Nơi đóng quân của Ứng Long Vệ tại Ngục Sơn Đại Hoang Trạch. Ngọn núi ngạo nghễ đứng sừng sững giữa vùng hoang vu. Lượng lớn Ứng Long Vệ đồn trú ở trong những động phủ mọc san sát trên núi.
Chiến thuyền đầu rồng lơ lửng giữa không trung, bay tới gần ngọn núi này.
"Mau mau lùi lại." Một lão già áo choàng đen đạp lên không khí, xuất hiện trước chiến thuyền đầu rồng, lão tức giận quát. "Hai người bọn ngươi là người muốn gia nhập Ứng Long Vệ lần này. Không được tiến vào nơi đóng quân. Một khi tiến vào nơi đóng quan, các ngươi sẽ bị tính là thất bại trong lần tuyển chọn này."
Hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc lập tức cung kính hành lễ.
Hai người bọn họ đều cảm nhận được hơi thở của lão già áo choàng đen này...Rất giống với Nguyên Thần đạo nhân trong Hắc Bạch Học cung.
"Kỷ Ninh (Mộc Tử Sóc) gặp qua tiền bối." Hai người Kỷ Ninh đều cung kính nói.
"Bọn ngươi có cung kính nữa cũng chả làm gì cả. Mau lùi đi." Lão già áo choàng đen phất tay nói.
Kỷ Ninh lại nói: "Tiền bối. Thật ra chúng ta cũng chẳng định đi vào nơi đóng quân làm gì. Nhưng bởi vì lần này hai sư huynh đệ ta phối hợp giải quyết đại yêu Vạn Tượng, phát hiện trên ngọn núi yêu quái kia...có rất nhiều người đáng thương bị nuôi nhốt. Vì thế chúng ta đưa bọn họ tới đây. Hi vọng Ứng Long Vệ có thể bố trí ổn định, tốt đẹp cho bọn họ."
Lão già áo choàng đen ngẩn ra, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ tức giận: "Lũ yêu quái kia đúng là chết không đổi nết."
Lão già áo choàng đen nhìn về phía hai người Kỷ Ninh. Ánh mắt cũng trở nên thân thiện hơn nhiều, nói: "Bọn ngươi thả những nô dịch ấy ra cho ta xem."
"Dạ." Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc đáp.
Khoang thuyền bên cạnh lập tức mở ra. Đám người nô dịch trong khoang thuyền ấm áp, có ăn có uống sợ hãi đi ra ngoài.
Nhìn thấy những người dùng lá cây làm đồ mặc trên người, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ thì vẻ mặt của lão già áo choàng đen lại càng khó coi. Lão thở dài một tiếng: "Trong những người nô dịch này. E là người lớn chẳng còn hi vọng gì. Nhưng những đứa nhỏ thì vẫn còn có chút hi vọng. Những người này đều là mồi cho lũ yêu quái...nhiều đời sống cực kỳ bi thảm. Hiện giờ bọn họ thoát được thì dĩ nhiên Ứng Long Vệ ta sẽ trông nom thật tốt. Cứ giao bọn họ cho ta đi. Hai người các ngươi tiếp tục ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch. Để qua ba tháng nữa thì lại quay lại."
"Dạ." Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc cùng mừng rỡ.
Khi trước còn lo Ứng Long Vệ không chấp nhận. Nhưng bây giờ xem ra Ứng Long Vệ vẫn rất nhân từ với những người nô dịch bị nuôi nhốt này.
Rất nhanh.
Vị Nguyên Thần đạo nhân - lão già áo choàng đen đã mang toàn bộ những người nô dịch này đi. Đứa nhỏ tên 'Thiết Oa' mà Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc quen thân nhất cũng nhìn về phía hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc. Ánh mắt của nó như muốn nói lên rằng nó sẽ nhớ mãi hai người.
"Không biết sau này bọn họ sẽ ra sao đây." Mộc Tử Sóc khẽ nói, ánh mắt đầy phức tạp.
"Mỗi người có một duyên phận khác nhau." Kỷ Ninh nói. "Đi thôi."
"Ừ." Mộc Tử Sóc gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại
/1827
|