"Không tốt." Thủy Dị thầm kinh hãi. Hắn có thể cảm nhận được sự uy hiếp đến từ thiếu niên mặc da thú và quản gia mặc áo trắng ở trước mặt này.
Cũng vì trong lòng Kỷ Ninh và Bạch thúc đều có sát ý
Cho nên Thủy Dị mới có thể cảm giác được sự uy hiếp làm tim đập nhanh tới vậy.
"Ta là Thủy Dị. Nếu hai vị đã ngăn ta ở đây thì chắc đã sớm tìm hiểu ta là ai." Thủy Dị nhìn về phía hai người Kỷ Ninh. "Ta từ Đông tộc xa xôi trở về. Sợ rằng cũng trong dự tính của các người. Thủy tộc ta cũng chỉ là một bộ lạc nhỏ bé, không có bao nhiêu dã tâm. Rốt cuộc hai vị có việc gì thì cứ nói ra. Nếu ta có thể làmdĩ nhiên sẽ không chối từ."
Chỉ vài từ đơn giản nhưng hắn đã lấy 'Đông tộc' sau lưng ra uy hiếp lại hạ thấp địa vị. Nếu như chỉ là tranh đoạt bình thường giữa các thế lực thì hoàn toàn có thể tiến hành đàm phán.
Nhưng Đây không phải tranh đoạt giữa các thế lực. Mà đây là báo thù!
"Ta muốn mạng ngươi" Thân hình của Kỷ Ninh bỗng nhiên di chuyển, hắn thi triển ra Phong Dực độn pháp. Một đường kiếm quang trong nháy mắt xuyên qua bụng Thủy Dị.
Tuy Thủy Dị muốn né tránh, thậm chí trên người còn hiện lên một ít phi kiếm huyền diệu. Nhưng đáng tiếc là thực lực hai người chênh lệch quá xaBất kể là trụ cột, Đạo, cảnh giới, tất cả đều cách quá xa. Thế nên vừa đối mặt là bụng của Thủy Dị đã bị xuyên qua. "Ngươi, ngươi!" Thủy Dị trợn trừng mắt.
Phi kiếm trên không trung bắt đầu rơi thẳng xuống.
Khoảng không xung quanh cũng xuất hiện những pháp bảo khác. Tuy vòng tay trữ vật của hắn vẫn còn trên tay nhưng đã trở thành vật vô chủ vì Tử Phủ của hắn đã bị phá hủy hoàn toàn.
"Ngươi đã hủy Tử Phủ của ta" Thủy Dị không thể tin nổi.
"Thu." Kỷ Ninh vung tay lên, thu toàn bộ pháp bảo vào rồi dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn.
Tuy Tử Phủ đã bị hủy diệt nhưng Thủy Dị vẫn đứng trên không trung chứ không bị rơi xuốngBởi vì một đóa hoa sen bằng nước lửa đang lơ lửng ở xung quanh, Thủy Dị lại đứng ngay giữa trung tâm của nó. Hoa sen không xoay tròn nên cũng không có lực nghiền áp nào được tạo ra.
"Tại sao ngươi lại hủy diệt Tử Phủ của ta? Ta, ta không hề biết ngươi." Thủy Dị như mê ngủ. Chỉ trong nháy mắt tai họa đã đổ ập xuống làm hắn cảm thấy thật khó có thể tin nổi. "Rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc là ai! ! !" Gương mặt của Thủy Dị có chút méo mó. Tử Phủ đã bị phá, con đường tu tiên của hắn cũng coi như xong, không còn hi vọng gì nữa.
"Thủy Dị, ngươi có nhận ra ta không?" Bạch thúc ở bên cạnh lập tức hóa thành sương mù rồi ngưng tụ thành một con chó trắng như tuyết.
"Thân thú Bạch Thủy Trạch?"
Thủy Dị vừa nhìn thấy thì ký ức từ hai mươi năm trước lập tức hiện về. Khi đó là lúc hắn còn đi theo công tử 'Đông Thất' làm xằng làm bậyMà hắn cũng chẳng phải sợ gì. Dù sao có vị công tử Đông Thất kia chống đỡ nên những năm tháng đó thật sự rất thoải mái.
Lúc đó, hắn và Ngu Động nhận lệnh đi bắt một cô gái.
Mà khi đó, anh trai, chồng của cô gái đó đã thi triển cấm thuật đều liều mạng ngăn cản. Còn một con chó trắng như tuyết vác nữ tử kia trốn đi.
"Ngươi, ngươi là Bạch Thủy Trạch kia?" Thủy Di nhìn về phía Kỷ Ninh. "Ngươi, ngươi là?"
"Những người năm xưa các ngươi động tới là bác trai, cha và mẹ của ta." Kỷ Ninh nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo làm Thủy Dị phải run rẩy.
"Ngươi là đứa nhỏ mà nữ tử kia mang thai?" Thủy Dị trợn trừng mắt.
Ông trời.
Bây giờ đã hai mươi năm rồi. Đứa nhỏ khi còn trong bụng mẹ ngày nào bây giờ đã mạnh mẽ tới vậy rồi sao? Chẳng lẽ nàng mang thai một tiên nhân chuyển thế sao?
"Hừ." Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh, nguyên lực trong cơ thể lập tức tạo thành một phù văn sáng loáng. Đúng là Phần Tâm thuật. Chỉ trong nháy mắt, phù văn kia đã nhập vào trong cơ thể Thủy Dị.
"Cứ hưởng thụ thật tốt đi." Kỷ Ninh lạnh nhạt nói.
/1827
|