Trong Yên Sơn.
Một chiến thuyền cổ xưa đang nghiền nén không khí bay tới hồ Dực Xà.
"Bái kiến sư tổ."
Bốn gã Tử Phủ tu sĩ nhóm Hứa Phương đang nơm nớp lo sợ quỳ mọp, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn. Đối với bốn Tử Phủ tu sĩ như bọn chúng. Nguyên Thần đạo nhân là thứ khoảng cách cực kỳ xa xôi. Hơn nữa, bọn hắn cũng không thể ngờ rằng chỉ bóp nát có một khối tín phù mà lại mời được cả một trong ba Nguyên Thần đạo nhân của Tuyết Long Sơn tới.
"Nói hết mọi chuyện ra." Tuyết Vũ đạo nhân mặc áo lông dài ngồi ở đó nhìn liếc mắt xuống rồi lập tức nhắm hờ mắt lại ra lệnh.
"Vâng." Người cầm đầu là Hứa Phương nuốt nước bọt một cái rồi khẩn trương nói. "Ngay hôm qua, sứ giả của Kỷ tộc đi tới Tuyết Long Thanh, ném thư tay của Kỷ Ninh cho chúng ta xem. Ta vừa đọc những chữ kia. thì đã bị kiếm ý đáng sợ ẩn chứa trong những chữ đó làm cho từng người mềm nhũn cả chân." "Dọa được các ngươi run sợ tới mềm nhũn cả chân sao?" Đôi mắt của Tuyết Vũ đạo nhân bỗng nhiên trợn tròn, nhìn chằm chằm về phía Hứa Phương đang quỳ sát đất.
"Đúng vậy, sư tổ có thể hỏi ba người bọn hắn." Hứa Phương vội nói. Ba gã Tử Phủ tu sĩ đang quỳ bên cạnh cũng gật đầu lia lịa: "Chúng ta sợ tới mức run sợ nhún chân. Kiếm ý ẩn trong những chữ kia đúng là kinh người. Ta chưa bao giờ thấy kiếm ý nào đáng sợ như thế. Chỉ riêng kiếm ý ẩn trong chữ viết. đã làm cho chúng ta phát sợ."
"Ta thật không dám nói dối. Kiếm ý như thế, đúng là chưa bao giờ thấy qua."
"Đây là thư do Kỷ Ninh hồ Dực Xà tự viết."
Một đám cùng nói.
Điều này làm Tuyết Vũ đạo nhân nhíu mày, quát: "Đưa bức thư ấy ra đây cho ta xem."
Hứa Phương liền nói: "Trên những chữ kia có cấm chế. Chúng ta vừa mở ra xem, vừa xem xong là những chữ kia đã tự động thiêu hủy." Sắc mặt của Tuyết Vũ đạo nhân trở nên không tốt.
/1827
|