Vù!
Trong khoảng khắc, hơn ngàn khách ở Đa Bảo Phong đều phải nhìn qua. Phải biết rằng tuy bọn họ tham gia 'hội Tranh Bảo' nhưng thật ra đa phần cũng chỉ mua bảo vật có giá mười vạn cân nguyên dịch là cùng. Số người có thể bỏ ra giá trăm vạn cân nguyên dịch...là cực kỳ ít! Rất nhiều Tán tiên có vét cả gia sản ra thì cũng không có nhiều như vậy. Với lại đa phần của cải của những Tán tiên đều là những pháp bảo mà họ đang dùng!
Chỉ có một phần nhỏ những khách tới Đa Bảo Phong là có đủ khả năng hô cái giá hơn hai trăm sáu mươi vạn cân nguyên dịch.
"Đúng là Kỷ Ninh."
"Một tên nhãi nhép ở cảnh giới Vạn Tượng thôi sao?"
"Hắn mà cũng dám mua lông đuôi Ngũ hành Khổng Tước?'
"Hắn có nhiều nguyên dịch như vậy sao?"
"Hắn đã giết cả Thiếu Viêm Nông cùng với một Thần Ma cấp độ Nguyên Thần. Bảo vật của Thiếu Viêm Nông đã rất nhiều rồi, mà e là Thần Ma cấp độ Nguyên Thần kia cũng chẳng ít."
Mọi người bàn tán sôi nổi vì cái giá mà Kỷ Ninh đưa ra thật sự làm bọn họ kinh ngạc.
Dù sau khi trước cũng có năm người ra giá, mà mỗi người đều có tiếng tăm không nhỏ, tất cả đều là tiên nhân!
Còn Kỷ Ninh thì sao? Mới chỉ là một Vạn Tượng chân nhân.
"Hai trăm bảy mươi vạn cân nguyên dịch. Tên nhãi Hắc Bạch Học cung kia. Đây chỉ là tài liệu luyện khí, chứ không phải pháp bảo đâu. Cho dù ngươi có mua được thì cũng chẳng dùng nổi rồi cũng lại phải kiếm thêm tài liệu khác và nhờ cao thủ luyện khí luyện chế hộ pháp bảo tiên giai."
"Hai trăm tám mươi vạn cân nguyên dịch. Ai ra giá cao hơn thì để lại cho người đó. Đừng nói là một tên Vạn Tượng chân nhân như Kỷ Ninh, cho dù là người thường mà ra được giá cao hơn thì ta cũng chẳng thèm để ý tới họ mua về làm gì."
"Ba trăm vạn cân nguyên dịch. Xin các vị đừng cố nữa, sư tôn ta cần tài liệu Ngũ hành trân quý thế này đã rất lâu rồi."
Giá cả tăng lên vù vù.
Kỷ Ninh cũng cảm nhận được áp lực. Dù sao lúc trước bán được bảo vật thì cũng chỉ có hai trăm sáu mươi vạn cân nguyên dịch. Có điều việc này cũng đã được hắn nhìn ra trước rồi. Dù sao lông Khổng Tước này đúng là có thể luyện chế ra pháp bảo tiên giai thượng phẩm. Đây là thứ mà Thanh Ti Thần Hỏa Trản của mình không thể nào so sánh được. Vì Thanh Ti Thần Hỏa Trản cũng chỉ là tiên giai hạ phẩm!
"Kỷ Ninh, ra giá chèn ép bọn chúng mau." Bỗng nhiên giọng con gấu lớn lông vàng vang lên trong đầu Kỷ Ninh. "Nếu cứ để từ từ thế này thì giá sẽ lên cao ngất cho mà coi. Báo thẳng giá bốn trăm vạn cân đi."
Kỷ Ninh hơi chần chừ.
Bản thân mình mang Thủy Phủ bên người nên linh hồn Thủy Phủ hoàn toàn có thể nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay.
"Bốn trăm vạn cân nguyên dịch!" Kỷ Ninh hô lên.
Lập tức cả Đa Bảo Phong yên lặng.
Vừa rồi gần như toàn tăng lên mười vạn cân một lần. Vậy mà tên nhãi nhép này lại tăng một nhát lên một trăm vạn cân nguyên dịch. Thật là quá cao. Dù sao đây cũng không phải pháp bảo tiên giai thành phẩm mà mới chỉ là 'tài liệu' cho pháp bảo tiên giai mà thôi.
"Hắn có nhiều nguyên dịch tới vậy sao?" Tích Nguyệt quận chúa thầm lo. Thấy Kỷ Ninh ra giá như thế thì nàng cũng muốn giúp Kỷ Ninh. Nhưng nàng quanh năm ở trong vương phủ, rất ít ra ngoài, thỉnh thoảng mới tới Thiên Bảo Sơn nên cơ bản cũng chẳng tới chỗ nào tiêu sài. Cho nên trên người cũng chỉ toàn là bảo vật giữ mạng, với lại hiện tại nàng cũng chỉ là Vạn Tượng chân nhân nên cũng chẳng có bảo vật tiên giai nào.
Mà nàng cũng chẳng ra ngoài mạo hiểm, luôn sống ở vương đô Đại Hạ nên dù có lấy bảo vật ra bán thì cũng chỉ được tầm một hai trăm vạn cân nguyên dịch là cùng.
Bốn trăm vạn cân nguyên dịch...Cho dù là hoàng tử công chúa cũng không có mấy người bỏ ra nổi.
"Nếu ông ngoại ở đây thì may quá." Tích Nguyệt quận chúa thầm nghĩ. Ông ngoại rất yêu quí nàng nên việc mua lông Khổng Tước cũng chỉ là chuyện nhỏ.
"Rốt cuộc thì sau khi giết Thiếu Viêm Nông, Kỷ Ninh kia có được bao nhiêu bảo vật đây?" Thanh Liễu tiên tử ở bên cực kỳ cảm khái. "Tới cả bảo vật như lông Khổng Tước mà cũng dám ra giá. Bốn trăm vạn cân nguyên dịch đó. Chỗ đó thừa đủ để mua một pháp bảo tiên giai thành phẩm."
"Không phải tên Kỷ Ninh kia chỉ giết một Thiếu Viêm Nông thôi à. Mà toàn bộ gia sản của Thiếu Viêm Nông được tới cỡ nào đây. Hắn lấy đâu ra nhiều tới mức kêu được bốn trăm vạn cân nguyên dịch vậy?" Thanh niên mặt trắng không râu nhíu mày.
"Bốn trăm vạn cân nguyên dịch?" Nam tử tỏa ánh sáng xanh toàn thân như luyện từ sắt thép cũng phải nhíu mày. Cái giá này đúng là quá cao. Muốn luyện chế pháp bảo tiên giai mạnh mẽ thì sẽ phải cần phối hợp với những tài liệu khác. Với cả nhờ một vị Thiên Tiên lão tổ am hiểu luyện khí ra tay cũng không phải cái giá nhỏ. Tới cuối cùng mới có thể có được một món pháp bảo tiên giai thành phẩm.
"Khá thật." Vẫn đang ở bên xem trò vui từ này tới giờ, Mộc Truyền chân nhân cũng phải sợ hãi than. Hắn không khỏi nhìn một cái thật sâu về phía Kỷ Ninh.
Bốn trăm vạn cân nguyên dịch. Tên Kỷ Ninh kia thật quá giàu.
Cái này gọi là ngựa chạy xuyên đêm cỏ không mọc. Dù có mải miết tu luyện tìm kiếm bảo vật thì cũng chẳng thể nào bằng Kỷ Ninh một lần giết Thiếu Viêm Nông. Vừa giết Thiếu Viêm Nông là hắn đã giàu to rồi!
"Tú Thủy đạo hữu, còn muốn tranh nữa không?" Mộc Truyền chân nhân cười nói. "Ta còn đại khái khoảng trăm vạn cân nguyên dịch, có thể cho đạo hữu."
"Cảm tạ Mộc Truyền đạo hữu." Thiếu Viêm Tú Thủy nhìn về phía tên người hầu ở đằng sau. Tên người hầu vội đi tới.
"Khi trước không phải ngươi đã nói Kỷ Ninh giao dịch với Thiên Bảo Sơn chỉ có hai trăm sáu mươi vạn cân nguyên dịch sao?" Thiếu Viêm Tú Thủy tức giận nói. "Chỉ có hai trăm sáu mươi vạn cân nguyên dịch mà hắn lại ra được giá tới bốn trăm vạn cân nguyên dịch à?"
Tên người hầu mặc đồ đen nói: "Chủ nhân, tín tức này chắc chắn là thật. Chủ nhân yên tâm. Trung ương Thiêu Bảo Sơn cũng biết việc bọn họ giao dịch hơn hai trăm vạn cân nguyên dịch với Kỷ Ninh. Hiện tại hắn lại ra giá tới bốn trăm vạn cân nguyên dịch...thì Thiên Bảo Sơn cũng sẽ lo lắng Kỷ Ninh phá rối lần tranh bảo này. Cho nên nhất định sẽ thăm dò hắn xem sao."
"Đúng." Thiếu Viêm Tú Thủy gật đầu, đôi mắt của hắn lập tức sáng ngời lên khi nhìn thấy ở đám mây xa xa chỗ Kỷ Ninh có một nam một nữ đang bay tới.
Kỷ Ninh cũng phát hiện ra đằng sau có hai người bay tới, đó là nam tử áo tím Ngu Kỳ và nữ tử đầu trọc áo trắng. Hai người vừa bay vào đám mây là đám mây đã tỏa ra sương mù màu đen che dấu toàn bộ với bên ngoài, làm cho bên ngoài không biết bên trong nói những gì.
Nữ tử đầu trọc mỉm cười nói: "Kỷ Ninh đạo hữu, ta là Nhất Trần ở Thiên Bảo Sơn. Ta được biết rằng khi trước đạo hữu có giao dịch được hai trăm sáu mươi van cân nguyên dịch. Nhưng hiện tại đạo hữu đã ra giá bốn trăm vạn cân nguyên dịch. Nên Thiên Bảo Sơn chúng ta cảm thấy giao dịch này có thể thất bại."
Kỷ Ninh gật đầu.
Bình thường Tranh Bảo mà không hoàn thành được thì một vạn cân nguyên dịch để phạt là đã đủ.
Nhưng 'Lông Khổng Tước' có giá quá cao. Nếu Kỷ Ninh báo giá lung tung rồi cuối cùng không mua thì một vạn cân nguyên dịch để phạt cũng chẳng thấm vào đâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1827
|