Đám người hoàng đế Đại Hạ, Đế Hạo nhìn thấy Lã Động Tân đập bàn làm bay hết cả rượu tiên quả tiên ra ngoài thì cũng không nói gì.
Dù gì Lã Động Tân ngươi cũng là kẻ tiếng tăm lẫy lừng ở tam giới, là tồn tại được không ít môn phái ở ba ngàn thế giới lớn, hàng tỉ thế giới nhỏ tôn sùng là 'Lã tổ'. Có cần phải vui sướng trước tình yêu của một đôi Vạn Tượng chân nhân nhỏ bé thế kia không? Cùng lắm thì cũng vui thôi chứ, cần gì phải kích động như thế?
Có điều mỗi người trong bọn họ cũng hiểu được tính nết của Lã Động Tân. Hắn thích xuống dạo chơi ở nhân giai, thích thú quan tâm tới tình cảm nam nữ của những nhân vật thấp kém, thường xuyên đi làm viêc 'ông tơ bà mối'.
Trên quảng trường hoàng thành, đám người Hắc Bạch Học cung đã sớm cực kỳ căng thẳng nhìn lên Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ trên không trung.
"Kỷ Ninh sư huynh, mau, nhanh lên đi! A, đúng, đúng, giết chết bọn chúng!" Mộc Tử Sóc cực kỳ lo lắng nhìn Kỷ Ninh trở nên cuồng bạo trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
"Mau, mau." Ngũ Phong tiên nhân cũng cực kỳ lo lắng, tới tận cuối cùng mới thở phào một hơi. "Tốt rồi. Hạ Mang Kỳ kia cũng chỉ là một Vạn Tượng chân nhân nên 'Vạn Độc Trập' của hắn dù lợi hại thì vẫn có thể dùng đan dược đè nén xuống được. Ít nhất là trong một lúc cũng không bị làm sao."
"Cái gì!"
Mộc Tử Sóc, tiểu Thanh, Bạch Thủy Trạch, Ngũ Phong tiên nhân, Thương Giang chân nhân, Bắc Sơn Bách Vi đều trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Bởi vì...
Kỷ Ninh và Dư Vi đang ôm lấy nhau!
"Việc này, việc này..." Mộc Tử Sóc nói lắp ba lắp bắp.
"Chủ nhân và Dư Vi cô nương..." Tiểu Thanh cũng cực kỳ kinh ngạc.
Bắc Sơn Bách Vi là người kịp phản ứng đầu tiên, vỗ đùi cừoi. "Huynh đệ Kỷ Ninh của ta khá thật đấy. Thử thách đại hội Tiên Duyên trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ lại giúp hắn ôm được mỹ nhân về nhà."
"Há." Ngũ Phong tiên nhân cũng gật gù ra vẻ đắc ý lắm. "Thế là Hắc Bạch Học cung ta đã có một giai thoại rồi!"
Cửu Liên lặng yên nhìn cảnh này. Cho tới giờ phút này, nàng cảm thấy trời đất cũng như thinh lặng.
"Hắn vẫn ở cùng một chỗ với sư tỷ."
"Cũng đúng."
"Ta là ta, hắn là hắn! Có điều ta hi vọng được nhìn thấy hai người bọn họ không tách không rời hạnh phúc vĩnh viễn hay là hi vọng nhìn bọn họ chia cắt đây?" Cửu Liên muốn chúc phúc nhưng vẫn tự hỏi lòng mình...Sâu trong đáy lòng, nàng vẫn có một cảm giác chờ đợi, mong chờ Kỷ Ninh xa cách với Dư Vi.
Cửu Liên cũng hiểu ra bản tâm của con người tu tiên trong mình. Lúc này nàng phân tích rõ nội tâm của mình, lặng yên nói. "Quá khó để vượt qua tình kiếp. Tuy ta đã hiểu ra bản tâm nhưng khi nhìn thấy Kỷ Ninh thì lòng lại như dậy sóng...Nếu ta muốn đi xa hơn trên con đường tu tiên, thì sẽ phải không bao giờ gặp lại hắn nữa."
"Với hắn tốt và với ta cũng tốt." Cửu Liên đưa ra quyết định. Đợi sau khi đại hội Tiên Duyên chấm dứt, nàng sẽ lập tức quay về Đông Duyên tộc, trừ khi có việc bắt buộc, còn không nàng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Đông Duyên lão tổ nhìn qua Cửu Liên ở sau lưng, cảm nhận ánh mắt của Cửu Liên.
Đó là ánh mắt dứt khoát!
Đông Duyên lão tổ lắc đầu nhẹ. Đây cũng không phải điều mà ông ta kỳ vọng. Nhưng đây là quyết định của Cửu Liên nên ông ta cũng không muốn nhúng tay vào.
Trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
Dư Vi ôm Kỷ Ninh thật chặt. Nàng cảm giác được hơi ấm từ người Kỷ Ninh, cảm nhận được một niềm hạnh phúc thỏa mãn. Đã lâu lắm rồi nàng không có cảm giác hạnh phúc này. Quá lâu rồi. Kiếp trước, chỉ có lúc còn thơ bé là nàng được hưởng niềm hạnh phúc. Giờ phút này là lần thứ hai nàng có cảm giác hạnh phúc. Điều này làm cho hai hàng lệ của nàng cứ thế tuôn ra.
Nàng giật giạt tay, ôm chặt Kỷ Ninh hơn.
Trong đầu nàng không khỏi hiện lên những tồn tại đáng sợ ở kiếp trước. Điều này làm nàng hơi run, cắn môi ứa cả máu ra, thầm nhỉ: "Ta thề. Cho dù Dư Vi ta hồn phi phách tán thì cũng không bao giờ làm tổn thương ngươi. Tuyệt đối không!"
Sau khi đã quyết đinh, Dư Vi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đã dám hồn phi phách tán thì nàng cũng chẳng còn sợ gì nữa.
"Chàng trai của ta." Trên mặt Dư Vi hiện lên vẻ tươi cười.
Kỷ Ninh ôm Dư Vi, ngửi hương thơm từ cơ thể Dư Vi, lông tơ trên cổ nàng chạm vào khuôn mặt hắn. Kỷ Ninh cảm nhận được sự yên bình chưa từng có. Đã lâu lắm rồi hắn chưa cảm thấy như thế. Hắn có cảm giác được trái tìm của người con gái đang ôm lấy mình đang tiến rất gần tới trái tim của mình. Hai như một.
"Từ nay về sau." Kỷ Ninh nỏi nhỏ vào tai Dư Vi, lời nói như một lời hứa. "Dư Vi, ngươi là vợ của ta."
"Chàng cũng là của ta." Dư Vi cũng nói khẽ.
Hai người cũng lắng nghe từng nhịp đập trái tim.
Ngươi nguyện ý chết vì ta.
Ta cũng nguyện ý chết vì ngươi.
Chúng ta sẽ cùng đi với nhau trên con đường tu tiên, không rời không xa.
"Dư Vi." Kỷ Ninh buông Dư Vi ra, nhìn vẻ mặt u ám của nàng, nói. "Nàng trúng độc rồi?"
"Rất nhiều loại độc của Vạn Độc Trập." Dư Vi lắc đầu nhẹ. "Linh đan trên người ta cũng chỉ có thể đè nén trong hai canh giờ là cùng. Muốn giải được độc này thì phải dùng tới tiên đan giải được hàng tỉ loại độc khác nhau, hoặc là linh dược được phối chế đặc biệt chuyên giải. Nếu ở trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ này thì sẽ không thể tìm ra được, ta chắc phải ra ngoài rồi."
Kỷ Ninh cắn răng, dõi mắt nhìn theo từng bước đi của Dư Vi trong lần thử thách này, nhưng hiện tại nàng phải đi ra ngoài, bởi vì một khi không giải được độc kia mà để nó phát tác thì chắc chắn sẽ chết.
"Được rồi, đừng buồn." Dư Vi cười, nhìn Kỷ Ninh với ánh mắt ngập tràn hạnh phúc. "Thật ra có được chàng thì tất cả bảo vật ở đại hội Tiên Duyên cũng không còn ý nghĩa gì rồi."
"Ừ." Tuy Kỷ Ninh vẫn muốn ở cùng một chỗ với Dư Vi, nhưng vẫn phải nói. "Nàng cần nhanh chóng ra ngoài giải độc. Độc này vốn không dễ giải đâu.'
"Nơi này là vương đô Đại Hạ, ở bên ngoài lại đang có nhiều cao nhân đứng đó nên cũng không khó kiếm thuốc giải." Dư Vi gật đàu. "Chỗ tín phù này cho chàng hết."
Vù.
Xung quanh lập tức xuất hiện lượng lớn tín phù.
Dư Vi nhìn Kỷ Ninh.
"Oang..." Dao động vô hình giáng xuống đưa Dư Vi na di ra ngoài.
Kỷ Ninh thu tín phù vào. Thật ra sau khi giết chết Hạ Mang Kỳ, Phi Tuyết chân nhân thì tín phù đã quá đủ cho cả hai người vượt qua thử thách rồi. Nhưng do nàng bị trúng Vạn Độc Trập nên nhất định phải ra ngoài giải độc.
Vèo!
Lúc này Kỷ Ninh cất bước, cả người hóa thành đường sáng bay đi.
Chủ điện Thiên Mang Điện.
Chín Thuần Dương chân tiên đều nhìn thấy cảnh trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
"Dư Vi kia đã ra ngoài, Hạ Mang, ngươi mau đưa nàng tới đây." Lã Động Tân nói.
Hoàng đế Đại Hạ ngồi trên hoàng tọa trên cao cũng phải mỉm cười.
Vù.
Một thiếu nữ mặc áo đen, cao khoảng một mét bảy theo phép đo ở Trái Đất, làn da sáng trắng như ngọc hiện ra trong chủ điện Thiên Mang Điện. Hơn nữa lại còn ở ngay dưới chỗ chín vị Thuần Dương chân tiên.
"Sao?" Dư Vi nhìn quang cảnh xung quanh như kiểu mơ ngủ.
Vị hoàng đế Đại Hạ cao cao tại thượng cùng những Thuần Dương chân tiên khác đều không hề ẩn giấu dao động tự nhiên của mình...làm cho Dư Vi cảm thấy thật sự hoảng sợ. Kiếp trước nàng đã gặp không phải một Thiên Tiên. Nhưng những tồn tại này tạo cho nàng một cảm giác quá lớn, chắc chắn không phải Thiên Tiên.
Dư Vi nhìn thoáng qua phía sau. Ở phía sau có gần ngàn Thiên Tiên cũng có hơi thở kinh người.
"Dư Vi, đệ tử Hắc Bạch Học cung bái kiến bệ hạ." Lúc này Dư Vi quỳ xuống đầy cung kính.
"Thật khá thông minh." Hoàng đế Đại Hạ cười khen. "Đứng lên đi."
Lã Động Tân rất hứng thú nhìn Dư Vi. Thật ra trong con mắt của tám vị Thuần Dương chân tiên kia thì Dư Vi cũng rất đỗi bình thường. Vì dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tiên chuyển thế, nhưng Lã Động Tân thì lại rất hứng thú với Dư Vi.
"Tiểu cô nương." Lã Động Tân ném một bầu rượu cho Dư Vi.
Dư Vi đón lấy, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ khó hiểu.
"Uống hết đi." Lã Động Tân ra lệnh.
Dư Vi nhìn bầu rượu trong tay. Tuy có cảm giác bất an nhưng nàng cũng biết là mình không cách nào từ chối được nên lập tức cầm bầu rượu, ngửa cổ uống. Khi nàng ngửa cổ lên, trông nàng có một nét đẹp rất khác lạ. Vẻ mặt u ám sắp đen kịt của nàng lập tức dần thay đổi, nhanh chóng trắng lên. Chỉ một lát sau, Dư Vi từ 'cô bé lọ lem' đã biến thành 'Bạch Tuyết'.
"Độc trong người ta?" Dư Vi kinh ngạc. Độc trong người nàng không hề tầm thường, vậy mà chỉ uống rượu xong đã giải hết cả độc. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1827
|