Nhìn vị tiều phu đại sư huynh bỏ đi, Kỷ Ninh Lại càng ngờ vực: "Tên bay, ta hiểu nhưng tâm bay Là có ý gì?"
Păng! Păng! Păng!
Kỷ Ninh giương cung Lên bắn Liền mấy mũi, trong Lòng càng suy tư.
"Tiểu chủ nhân." Thiếu niên áo đen xuất hiện ngay bên cạnh, khuôn mặt tỏ ra hưng phấn, "Đại sư huynh của ngươi nói 'Tên bay, tâm bay' ta hơi hiểu hiểu."
"Hả?" Kỷ Ninh tỏ ra mong chờ.
Thiếu niên áo đen Liền bảo: "Ta đã từng trải qua vài đời chủ nhân, đã từng nhìn thấy lúc chủ nhân các đời luyện bắn tên, cũng từng thấy họ chỉ điểm cho lũ hậu bối Luyện bắn tên. Ta nhó Là họ cũng thường nói một câu như thế này 'Phải dụng tâm, phải để tâm trên tiễn'. Trước đây khi chỉ điểm cho ngươi ta chưa từng nghĩ tới vì cho đó chỉ là câu nói cửa miệng, hiện giờ nhở Lại thì chắc có hàm nghĩa trong đó."
Kỷ Ninh rất thông tuệ, thiếu niên áo đen chỉ hơi chỉ điểm, chun kịp nói suy nghĩ trong lòng thì trong Lòng hắn đã này ra ý nghĩ.
Dụng tâm?
Tâm đặt phía trên?
Tên bay? Tâm bay?
"Ta đoán 'Tâm bay' hẳn Là tâm và tiễn cùng bay." Thiếu niên áo đen Liền nói ra suy nghĩ, "Tâm này, có thể Là một Loại sức mạnh vô hình."
Kỷ Ninh nghe lời nói của Thiếu niên áo đen, trong lòng cũng đã nghĩ được rồi. Ba năm qua, bắn tên đã Là hoạt động mỗi ngày, bắn tên đã lấy 'vạn lần' làm đơn vị. Nếu chỉ nói chuyện quen tay thì thật ra Kỷ Ninh cũng đã thoáng chạm tới ý cảnh 'Tiễn bay, tâm bay' rồi, chỉ Là từ trước đến này chưa ai chỉ điểm phá mê tầng này thôi.
Lúc này Kỷ Ninh lại một lần nữa kéo dây cung, giương mũi tên.
"Hư không..."
"Viu..."
Giờ phút này, tất cả thiên địa đều đọng cả trong một lòng, một lòng Kỷ Ninh đều đạt cả trên mũi tên.
Chẳng mấy chốc, Kỷ Ninh đã mơ hồ nhập vào 'cảnh giới Vong ngã', mặc dù tất cả thiên địa đọng lại trong lòng nhưng hết thảy xung quanh đều trở nên mơ hồ. Trong tâm niệm chỉ có mũi tên trên bàn tay.
"Păng!"
Dây cung bật mạnh.
Mũi tên nhanh chóng phá không bắn đi, tâm niệm vô hình của Kỷ Ninh dung nhập ở trên mũi tên, thậm chí còn có một loại cảm giác kỳ Lạ. Đó Là cả người dường như biến thành mũi tên! Mũi tên phá không, xuyên qua cây cối, bàn thân giống như xuyên qua cây cối, cảm tác tâm tiễn hợp nhất rất huyền diệu ...
Thế nhưng khi mũi tên bay được trâm dạm thì tâm niệm vô hình kia cũng biến mất không cách nào giữ được trạng thái huyền diệu 'mình như một mũi tên' nữa.
"Viu!"
Cuối cùng mũi tên cắm trên mục tiêu cách đó cả vạn dạm, đương nhiên khoảng cách đến hồng tâm hẵng còn cự ly không nhỏ.
"Đúng Là cảm giác này. Đúng, chính Là cảm giác này." Kỷ Ninh hưng phấn cười ha hà, tay cầm đại cung giơ lên trời, kích động vạn phan, " Đúng, Tiễn bay, tâm bay. Ta dường như cũng biến thành mũi tên ... cảm giác như thế thật kỳ diệu, hơn nữa ở trong trạng thái này dường như ta còn có thể khống chế phương hướng mũi tên."
"Thử một lần nữa"
Kỷ Ninh lại giương cung lên bắn tên, Păng! Mũi tên nhanh chóng phá không bay đi, Kỷ Ninh cảm giác mình chính là một mũi tên, tất cả tâm trạng đều ở trên mũi tên này.
Đổi hướng! Đổi hướng!
Khi mũi tên phá không bay đi, hướng của nó bắt đầu thay đổi dù cho biên độ khá nhỏ nhưng Kỷ Ninh tận hết sức thay đổi phương hướng. Mũi tên xẹt một đường vòng cung rồi bay đi rất xa, nó đã lệch khỏi mục tiêu cả mấy ngàn dặm.
" Tiễn bay, tâm bay ..."
"Đúng là cảm giác này, thế nhưng ta chỉ có thể giữ trong vòng trăm dặm, nếu xa hơn thì tâm niệm bị thất lạc, không các nào bám ở trên." Kỷ Ninh âm thầm gật gù. Tâm niệm vô hình đúng là rất huyền diệu nhưng sức mạnh 'Tâm niệm' hóa ra cũng có, tựa như một đời chủ nhân La Hầu cung mà có Thần ma thi thể cổ xưa vậy.
Thần ma thi thể đã chết lâu lắm rồi mà ý niệm vô hình 'sát sát sát' vẫn làm cho Kỷ Ninh cảm thấy run sợ.
Đáng lý ra, thần ma cổ xưa như vậy phải hồn phi phách tán từ lâu rồi sao ý niệm vô hình này vẫn tồn tại?
Đây chính là 'Tâm niệm'.
Một kiểu sức mạnh vô hình! Sức mạnh của tâm! Nó khác với thần lực, nguyên lực, thần hồn mà là một kiểu vô cùng hư ảo, nhưng đúng là một kiểu sức mạnh. Một người thần tiễn thủ chân chính phải nắm giữ được sức mạnh 'Tâm', chỉ có nắm giữ được loại sức mạnh này mới có thể là thần tiễn thủ chân chính lợi hại trong tam giới, được như thế này mới chỉ là nhập môn thôi!
"Dụng tâm."
"Tâm!"
"Tâm trên tiễn!"
Kỷ Ninh tiếp tục tập luyện.
Hắn biết rõ, đạo tâm của mình kiên định thế nào, theo lý thuyết 'sức mạnh của Tâm' hẳn là rất mạnh nhưng tâm niệm của hắn chỉ có thể đặt trên tiễn trong vòng trăm dặm. Nguyên nhân là ... tâm vẫn chưa thành! Mình có thành tâm thành ý với 'Kiếm đạo' nhưng trên 'Cung tên' vẫn chưa có thành tâm thành ý.
Chỉ có thành tâm thành ý mơi chính thức có được sự mạnh mẽ của tâm lực!
May mà hắn có gần ba năm khổ tu, cơ bản vững vàng. Trong thái độ của Kỷ Ninh có sự thay đổi, tâm niệm của hắn càng lúc càng mạnh, cái tâm với 'cung tiễn' cũng càng lúc càng kiên định. Một nhân vật lợi hại chân chính trong truyền thuyết bất kể tu luyện cái gì cũng đều chuyên tâm làm việc, phải giữ được thành tâm thành ý thì tiến bộ sẽ rất kinh người.
Sức mạnh của tâm thậm chí còn quan trọng hơn 'tư chất ngộ tính'.
"Ngàn dặm."
"Hai nghìn dạm."
"Ba nghìn dạm."
Từng ngày trôi qua, tâm niệm ký phụ trên mũi tên của Kỷ Ninh càng mạnh.
"Wow, tiểu chủ nhân. Bây giờ động tác giương cung bắn tên của ngươi có phong thái... thần tiễn thủ ở thế giới thượng cổ rồi!" Thiếu niên áo đen ở một bên nhìn hưng phấn.
Phải có thành tâm thành ý với cung tiễn mới được.
Cũng là động tác giương cung bắn tên, dù có phóng đại vạn lần cũng khó mà thấy được sự khác nhau nhưng 'cái chất' vô hình không cùng một dạng. Ít nhất thì các đời chủ nhân thần tiễn thủ 'La Hầu cung' đã qua đều thấy điểm này.
"Păng!" Bạn đang xem tại
/1827
|