Đại Hạ Trên đỉnh một ngọn núi lớn, có một tòa tháp mang dáng vẻ cổ xưa.
Một tên tu sĩ mặc áo bào tro hóa thành một đạo ánh sáng đang nhanh chóng phi tới.
Trước cửa vào tòa tháp có hai gã thủ vệ mặc áo giáp đen, cả hai gã đều vươn tay ra để cản đường.
Một tên trong đó trầm giọng nói: "Đây là cấm địa, không thể tiến vào."
"Ta vâng lệnh tộc trưởng, có tin tức trọng yếu cần thông báo cho lão tổ biết." Kẻ mặc áo bào tro cung kính đưa cuốn da thú lên.
"Ừ." Một tên thủ vệ cầm lấy cuốn da thú rồi đi thẳng vào trong tòa tháp.
Còn kẻ mặc áo bào tro kia thì yên lặng cung kính thối lui.
Bên trong tầng thứ nhất của tòa tháp, có một lão giả cao gầy, đôi mắt dài hẹp đang khoanh chân yên lặng ngồi đó, đúng là Huyền Cơ lão tổ Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc.
"Lão tổ." Gã thủ vệ sau khi tiến vào, cung kính hành lễ, hai tay dâng lên cuốn da thú.
Lão tổ Huyền Cơ mở mắt ra, vẫy tay một cái, cuốn da thú kia liền bay vào trong lòng bàn tay của lão, đồng thời lạnh lùng ra lệnh: "Xuống dưới."
"Vâng." Gã thủ vệ lại nhanh chóng rời khỏi, tiếp tục yên lặng đứng ở cửa vào tòa tháp.
Hắn đã đứng gác ở cửa tòa tháp này mười vạn năm rồi.
Từ khi được sinh ra tới nay, hơn nửa thời gian của hắn đều là bảo vệ tòa tháp này.
Xôn xao.
Lão tổ Huyền Cơ mở cuốn da thú ra, lạnh nhạt xem tin tức trong đó.
"Hả?" Huyền Cơ nhướng mày, "Tiểu tử Kỷ Ninh kia đã trở về? Không những hắn mà cả hai linh thú dưới trướng hắn đều đã đạt đến Phản Hư tiền kỳ." Không ai nghi ngờ việc Kỷ Ninh có thể bước vào cảnh giới Phản Hư.
Dù sao năm đó trước lúc diễn ra đại hội Tiên Duyên, nguyên thần thứ hai của Kỷ Ninh tại cảnh giới Nguyên Thân viên mãn cũng đã giết được một gã Tán Tiên.
Qua hơn ba mươi năm, Kỷ Ninh trở thành một tên Địa Tiên là việc quá đỗi bình thường.
Thế nhưng hai linh thú kia cũng bước vào giai đoạn Phản Hư Địa Tiên thì lại là việc rất khác thường.
Bởi vì ngộ tính của nhân tộc cao hơn nhiều so với yêu tộc, hai linh thú kia đều trở thành Phản Hư Địa Tiên, dù cho Bạch Thủy Trạch và Không Thanh Xà đều là thần thú, nhưng theo lý thì tốc độ tu luyện cũng không thể nhanh đến vậy! Yêu tộc tu luyện trời sinh vốn chậm, nhanh nhưvậy... nhất định là có chút kỳ ngộ đặc biệt!
"Xem ra trong hơn ba mươi năm biến mất này, chỉ sợ Kỷ Ninh đã có một phen kỳ ngộ." Con ngươi hẹp dài của lão tổ Huyền Cơ lấp lóe hàn quang.
"Chư vị." Huyền Cơ bỗng nhiên mở miệng hô.
Thanh âm xuyên thấu hư không, đến một không gian khác.
"Chư vị!"
"Chư vị!"
"Chư vị!" Thanh âm của lão quanh quẩn trong không gian đó.
Xoạt!
Chỉ thấy cách lão tổ Huyền Cơ không xa xuất hiện một cổng khói đen mù mịt, từ trong đó liên tiếp đi ra bốn bóng người, một thanh niên tuấn mỹ, một lão già khắc khổ, một hán tử tay nâng quả chuông lớn, và một lão già mắt nhắm chặt, đầu tóc bạc trắng, hình dáng tiều tụy.
Bốn người này sau khi đi tới, đều khoanh chân ngồi xuống.
"Huyền Cơ, tìm ta có chuyện gì?" Thanh niên tuấn mỹ lạnh nhạt nói.
"Có chuyện lớn gì xảy ra, mà gọi cả bốn người chúng ta ra?" Hán tử nâng chuông trầm giọng nói. Bạn đang đọc chuyện tại
/1827
|