Tại một nơi hoang vu, Kỷ Ninh đang đứng nhìn cảnh "Liễu Hà Xuyên và Đông Lưu Tuyết trốn đi" trong quá khứ, nhưng ở trong lòng thì đang ngày càng trầm trọng đi. Bởi vì cho tới bây giờ, tất cả đều giống y như những gì ghi lại trong quyển sách mà Duyên Vương đưa tới.
"Chúng ta đi Cửu Khúc Kiếm Tông." Kỷ Ninh nói.
"Tốt."
Duyên Vương biết Kỷ Ninh nếu không tận mắt thấy thì sẽ không bỏ cuộc, lúc này hai người xuyên qua hư không tiến về Cửu Khúc Kiếm Tông.
…
Liễu Hà Xuyên và Đông Lưu Tuyết năm đó một đường phiêu bạt, chú ý cẩn thận, hao phí mất tám năm mới xuyên qua quận Hoa Sơn rộng lớn để vào được Cửu Khúc Kiếm Tông, Liễu Hà Xuyên am hiểu sử dụng kiếm, mà trong tám năm qua thường xuyên gặp nguy hiểm, nên có tiến bộ lớn, Thần Ma Luyện Thể đã bước chân vào cấp độ tu sĩ Tử Phủ, vì vậy bái nhập làm đệ tử của Cửu Khúc Kiếm Tông rất đơn giản, Đông Lưu Tuyết thì dùng thân phận thị nữ đi theo cùng vào, sau hai năm tại Cửu Khúc Kiếm Tông, Đông Lưu Tuyết nhờ có Liễu Hà Xuyên lấy được linh đan trong tông môn đã đột phá cũng trở thành tu sĩ Tử Phủ, và cũng đã trở thành đệ tử chính thức của Cửu Khúc Kiếm Tông.
"Đây là sơn môn của Cửu Khúc Kiếm Tông trong quá khứ." Duyên Vương ở trên không chỉ vào một mảnh phế tích phía dưới.
Kỷ Ninh chứng kiến nơi này, nội tâm liền trầm xuống.
Phế tích rộng lớn tới mấy vạn dặm, hôm nay đã bị không ít yêu quái chiếm cứ.
"Đông Lưu Tuyết, Liễu Hà Xuyên, dựa theo tình báo của ta sưu tập được, bọn họ năm đó ở Lưu Thủy Phong, Lưu Thủy Phong đại khái là tại vị trí này." Duyên Vương nhanh chóng bay đến một chỗ trên mảnh phế tích, đồng thời vung tay lên, lập tức xung quanh những đại yêu cùng đám yêu thú đang chiếm giữ tại đó đều ngã xuống đất.
"Nghịch chuyển thời gian." Duyên Vương lại lần nữa thi pháp.
Cảnh sắc nhanh chóng quay ngược, quay ngược lại mấy chục năm.
Tràng cảnh xung quanh trở nên xinh đẹp vô cùng.
Sông núi đẹp tuyệt trần, linh khí nồng đậm, tùy ý nhìn đâu đâu đều có thể thấy được các đệ tử tu tiên.
"Hà Xuyên, ngươi lại nhường ta rồi." Đông Lưu Tuyết và Liễu Hà Xuyên đang so kiếm, đến cuối cùng Liễu Hà Xuyên lại "thua" tiếp rồi.
"Là kiếm thuật của Tuyết tỷ lại tiến bộ đó chứ." Liễu Hà Xuyên cười nói.
Kỷ Ninh nhìn cảnh ấy, cảm thấy ấm áp.
"Cách kiếp nạn chỉ còn ba năm nữa." Duyên Vương bên cạnh Kỷ Ninh nói, hắn thao túng thời gian không ngừng trôi qua, Đông Lưu Tuyết và Liễu Hà Xuyên ở "Cửu Khúc Kiếm Tông" thời gian qua rất vui vẻ, họ mới nhập môn, nên không đi ra ngoài ma luyện, thời gian đó quả thực như thế ngoại đào nguyên.
Rất nhanh, thời gian đã trôi qua ba năm.
Một ngày xuân tươi đẹp, kỳ thật lúc này "Vô Gian Môn" đã tiến vào thế giới Ngô Khung nhiều năm rồi, bên ngoài đã có rất nhiều nơi loạn lạc song trong Cửu Khúc Kiếm Tông vẫn không hề thay đổi, vẫn một cảnh bình tĩnh tường hòa.
"Xôn xao, xôn xao, xôn xao."
Ánh kiếm màu đen lập lòe phiêu hốt.
Nắm trong tay song kiếm, bởi vì tu luyện Thần Ma Luyện Thể, so với kiếp trước càng thêm có anh vũ chi khí, chính là Liễu Hà Xuyên đang tu luyện kiếm pháp ngộ Đạo.
Cách đó không xa, Đông Lưu Tuyết đang ngồi mỉm cười nhìn tới. Nàng biết nam nhân trong lòng nàng cũng đang lo lắng bộ tộc ở quê nhà "Liễu Hà tộc", thế nhưng bọn họ còn lo lắng hơn chính là tên Liệt Băng chân nhân của Hoa Sơn tiên môn kia nên phải cố gắng ẩn nhẫn. Liễu Hà Xuyên thì luyện kiếm đặc biệt khắc khổ, ở Cửu Khúc Kiếm Tông trong lớp tu sĩ Tử Phủ cũng là người rất nổi bật, sớm đã đạt đến đạo chi ý cảnh.
"Hà Xuyên, chúng ta nhất định sẽ có ngày trở về." Đông Lưu Tuyết cũng tưởng nhớ tới phụ thân.
Bỗng nhiên –
Trên bầu trời xuất hiện một đám mặc áo đen, khoảng chừng hai bảy tên, cơ hồ trong nháy mắt bọn hắn biến thành một đại xà màu đen ba đầu. Đại xà này dài tới ngàn dặm, khí tức bao phủ ngập trời, toàn bộ đại trận trấn phái của Cửu Khúc Kiếm Tông lập tức phát động, hào quang phóng đại.
"Ầm ầm ~~~" Thiên Băng Địa Liệt, đại trận trong ngắn ngủi một cái nháy mắt chống đỡ liền sụp đổ.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Làm sao vậy?"
Phần lớn các đệ tử nhỏ yếu hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Liễu Hà Xuyên thì lập tức đến bên cạnh Đông Lưu Tuyết, nói gấp: "Tuyết tỷ, chúng ta... "
Lời chưa nói ra hết, một cỗ lực lượng đảo qua ngọn núi này, một ít tu sĩ Tử Phủ bị ảnh hưởng trực tiếp liền bị ép thành bột mịn, không thể có một tia phản kháng, đồng thời âm thanh ầm ầm nổ vang, toàn bộ ngọn núi này đều nghiêng sập, vô số đá rơi xuống, Liễu Hà Xuyên cùng Đông Lưu Tuyết vội vàng bay lên né tránh.
"Vô Gian Môn, Cửu Khúc Kiếm Tông chúng ta chưa từng đắc tội các ngươi, sao lại diệt tông môn ta?" Từng bóng người phóng lên trời, chính là nhóm Tán Tiên Địa Tiên và Nguyên Thần đạo nhân trong Cửu Khúc Kiếm Tông, bọn họ kết thành một đại trận, ai cũng đều đang vô cùng phẫn nộ và lo lắng.
"Cứ an tâm nhận lấy cái chết là được!"
Đại xà ba đầu màu đen dài ngàn dặm vừa uốn lượn miệng vừa phun ra tiếng người, chẳng nhiều lời, lập tức tùy ý giết chóc.
Không gian xung quanh đã bị phong tỏa, không cách nào xuyên qua hư không để chạy trốn.
"Giết."
"Giết."
Không có cách nào chạy trốn, nhóm Tán Tiên Địa Tiên suất lĩnh Nguyên Thần Đạo nhân của Cửu Khúc Kiếm Tông đang kết thành trận pháp, hóa ra một thanh Cự Kiếm chói mắt rồi chém giết tới Đại xà ba đầu kia. Thế nhưng chỉ qua vài hiệp, chuôi Cự Kiếm đã hoàn toàn sụp đổ, bọn họ lúc này đã chết hơn một nửa, tất cả những người khác đều đã trọng thương.
"Không."
"Thật đáng chết."
Những cường giả của Cửu Khúc Kiếm Tông đã trọng thương rất nhanh sau đó bị giết sạch sẽ, đại xà tùy ý thỏa thích pha hư mấy vạn dặm sơn môn Cửu Khúc Kiếm Tông, đã bị bao vây không thể nào chạy thoát, tất cả các đệ tử nhỏ yếu bị tàn sát, bọn họ căn bản không có sức phản kháng.
"Tuyết tỷ." Liễu Hà Xuyên ôm Đông Lưu Tuyết trong tay, không tiếp tục chạy nữa.
"Hà Xuyên, ngươi có hối hận khi đã đi cùng ta không?" Nước mắt rơi, Đông Lưu Tuyết hỏi.
"Mười hai năm nay, ta thật sự vô cùng vui vẻ, hạnh phúc, nếu có lần nữa, ta vẫn sẽ đi cùng Tuyết tỷ." Liễu Hà Xuyên cười, "Chúng ta cùng làm bạn xuống hoàng tuyền."
"Ân." Đông Lưu Tuyết chảy nước mắt gật đầu.
Ông~~
Một cỗ chấn động càn quét tới, Liễu Hà Xuyên trong tay ôm Đông Lưu Tuyết cũng hóa thành tro bụi, hồn phách của hai người nhanh chóng bay lên không trung, trên bầu trời có một hồ lô màu đen, đang hút vào tất cả hồn phách của sinh linh chết đi, tất cả thu nạp vào trong đó, Liễu Hà Xuyên cùng Đông Lưu Tuyết cũng giống thế bị hút vào đó.
Kỷ Ninh ở một bên yên lặng nhìn.
Duyên Vương bên cạnh nói khẽ: "Vô Gian Môn muốn thu phục quận này, nhưng chúng vừa mới bắt đầu thẩm thấu, không có mấy nơi chịu đầu nhập vào. Vì thế Vô Gian Môn mới chọn ra một ít môn phái để tàn sát, dùng cách giết gà dọa khỉ. Giết chết vô số đệ tử, bọn chúng còn thu thập linh hồn, dùng để tu luyện một ít tà pháp, trăm vạn, thậm chí là hơn một tỷ hồn phách Tu tiên giả, đủ để luyện thành một pháp bảo tà ác rất cường đại, hoặc là một thần thông tà ác nào đó."
Kỷ Ninh đương nhiên biết.
"Cố nén bi thương."
Duyên Vương thở dài, "Vô Gian Môn, trải rộng Tam Giới, chắc chắn đằng sau có lực lượng thâm bất khả trắc. Mặc dù sau lưng ngươi có sư phụ Đạo Tổ, chỉ sợ cũng không làm gì được nó."
"Ta rất tỉnh táo." Kỷ Ninh nói khẽ.
Tuy nhiên nhìn như bình thường.
Nhưng trên thực tế sát tâm trong Kỷ Ninh tới bây giờ chưa tới mức mãnh liệt bộc phát, chính là nhờ tâm lực đạt tới tầng thứ ba "Chúa Tể", Kỷ Ninh mới có thể duy trì sự tỉnh táo. Thế nhưng lúc này đây, Kỷ Ninh đã coi "Vô Gian Môn" trở thành cừu địch lớn nhất. Kể cả là hận ý với Thiếu Viêm tộc, cũng còn xa không bằng lần này!
"Vô Gian Môn!" Kỷ Ninh đọc lên từng chữ một.
Duyên Vương bên cạnh bỗng nhiên cảm thấy một nỗi sợ. Hắn cảm giác được sát ý từ đáy lòng Kỷ Ninh, vì thế hắn chỉ có thể thở dài, Vô Gian Môn… thế lực này chống lại cả Tam Giới, đâu phải dễ như vậy mà gây sự vào đó.
"Đừng hành động ngốc ngếch." Duyên Vương cảnh tỉnh.
"Mặc dù phụ thân và mẫu thân hồn phi phách tán." Kỷ Ninh nói khẽ, "Tương lai nếu ta tu luyện thành Đạo Tổ, theo Trường Hà vận mệnh có thể tìm được Chân Linh của phụ mẫu, vẫn có thể để cho họ phục sinh."
Duyên Vương cũng không nói thêm nữa.
Bọn họ đều biết hết thảy Sinh Mệnh, đều có một "Chân Linh" mặc dù hồn phi phách tán, nhưng nhờ Chân Linh vẫn sẽ đem trở về Trường Hà vận mệnh, nhưng việc tìm Chân Linh trong Trường Hà vận mệnh rất khó khăn, trong truyền thuyết chỉ có Nữ Oa nương nương đạt tới Bàn Cổ Thần cảnh giới mới có thể làm được. Có điều nếu trở thành Chân Thần Đạo Tổ tìm được Nữ Oa nương nương, vậy cũng có khả năng nhờ nàng ra tay.
"Ta muốn đi xem Hoa Sơn tiên môn." Kỷ Ninh lạnh nhạt nói, "Tìm gặp vị Liệt Băng chân nhân kia một chút."
"Ta cùng ngươi đi, ta cũng có tình báo về Liệt Băng chân nhân này." Duyên Vương trả lời, "Hắn bây giờ là Nguyên Thần đạo nhân, mà Hoa sơn tiên môn nhờ có Thiên Tiên tọa trấn nên vẫn còn tồn tại. Vị Thiên Tiên kia cũng theo Xích Minh Đạo Tổ, ta cũng có chút quen biết, tìm tới Hoa Sơn lão tổ này, hắn cũng sẽ không để ý tính mạng của một tên Nguyên Thần nho nhỏ đấy. Hoa Sơn lão tổ cũng là một kẻ chính phái cương trực công chính, có điều môn quy sâm nghiêm cũng vẫn lọt một ít sâu mọt ở trong đó."
"Ta hiểu, ta sẽ không đối chọi với Hoa Sơn lão tổ đâu." Kỷ Ninh gật đầu.
Oan có đầu nợ có chủ.
Kỷ Ninh hiểu được đạo lý đó. Duyên Vương nói ra lời vừa rồi, hiển nhiên là cũng lo lắng Kỷ Ninh đem cả cái Hoa sơn tiên môn đối chọi, cần biết Kỷ Ninh đã từng lấy một đối địch toàn bộ Thiên Tiên của Thiếu Viêm Thị, sau đó còn giết hai người. Thực lực như vậy, căn bản Hoa sơn tiên môn không thể chống đỡ được.
…
Hoa Sơn tiên môn.
Đây là tông môn lớn đứng đầu tại quận Hoa Sơn, thế giới Ngô Khung, lão tổ khai phái là Hoa Sơn lão tổ, đến nay vẫn còn sống, cũng làm cho uy danh của Hoa Sơn tiên môn này lan xa.
"Chủ nhân."
"Chủ nhân."
"Chủ nhân."
Một đám thị nữ đồng loạt cung kính, Liệt Băng đạo nhân dung mạo tuấn lãng đang mỉm cười tiêu sái đi tới, toàn bộ Hoa Sơn tiên môn người nào không biết "Liệt Băng đạo nhân" là quân tử, duy nhất có khuyết điểm là háo sắc! Có điều không ăn trộm không cướp đoạt, bên người có thị nữ tương đối nhiều, vậy cũng coi như không có nhiều khuyết điểm lắm.
"Thu Thủy, bảy người các ngươi đi theo ta." Liệt Băng đạo nhân nói.
"Vâng."
Lập tức bảy thị nữ trong đó đều đáp, trong lòng các nàng thấp thỏm lo âu, người bên ngoài không biết, các nàng thì vô cùng rõ ràng Liệt Băng đạo nhân tàn bạo cỡ nào, có một ít thị nữ bị chà đạp đến chết. Còn một số thị nữ đã lớn tuổi, hắn không ân sủng nữa thì ngược lại nóng lòng chiếu cố cho về bộ lạc phàm nhân trước kia của các nàng, lại còn giúp an ổn sống những ngày tốt đẹp, khiến cho rất nhiều đệ tử trong Hoa Sơn tiên môn khen Liệt Băng đạo nhân quả là người biết niệm cảm tình.
"Oanh." Một bóng người xuất hiện hạ xuống.
Liệt Băng đạo nhân nhíu mày quay đầu lại, ai mà dám trực tiếp xông tới chỗ của hắn như vậy chứ?
"Tông chủ." Liệt Băng đạo nhân bị một cú sốc, sợ tới ngây người, liền vội vàng cung kính hành lễ người nọ.
"Theo ta đi." Hoa Sơn tông chủ mặt lạnh lùng trực tiếp bắt lấy Liệt Băng đạo nhân, rồi phá không rời đi.
Liệt Băng đạo nhân sợ hãi không thôi, bởi tông chủ đưa hắn thẳng tới chỗ ở trong truyền thuyết của lão tổ, "Hoa sơn lão tổ" đây chính là lão tổ khai phái, chính là Thiên Tiên! Nhiều năm hắn còn chưa thấy được một lần, không biết vì sao lão tổ phải gặp hắn, chính mình chưa đắc tội lão tổ bao giờ, đừng nói là coi trọng tư chất của hắn nên muốn thu hắn làm đồ đệ?
Rồi Liệt Băng đạo nhân liền thấy một nam tử mặc áo vàng đang quỳ gối run rẩy ở đằng kia.
"Phụ thân." Liệt Băng đạo nhân giật mình nhìn, phụ thân thân là Địa Tiên, chính là chỗ dựa của hắn tại môn phái.
"Còn không mau quỳ xuống." nam tử áo vàng vội quát lên.
Liệt Băng đạo nhân vội vàng quỳ xuống.
Một lát sau, phía trước cửa sân, một tiếng két… mở ra, từ đó đi ra ba người.
"Hai vị đạo hữu." Một lão giả râu đen đang nhiệt tình vô cùng.
/1827
|