Kỷ Nhất Nguyên đang đi một mình trên con đường đá, hàng lông mày của hắn nhíu lại, vẻ mặt trầm tư. Hắn biết rõ chuyện lần như một kiếp nạn với kỷ tộc. Có điều một thế lực muốn đứng vũng ở vùng đất này thì cũng sẽ phải trải qua được nó thì thế lực của bộ tộc lại càng mạnh lên, cón nếu không được thì chính là thảm họa diệt vong! Nếu có thể may mắn chạy thoát được vài tộc nhân để giữ lại dòng máu nối dõi thì cùng được coi như là một chuyện tốt rồi.
" Chủ nhân"
"Chủ nhân" một đám người hầu đứng ở một bên cung kính quỳ dưới đất nghênh đón.
Kỷ Nhất Nguyên tiến vào phủ đệ của mình, đi về phía thê tử của mình. Bỗng nhiên một hầu gái chạy tới, vừa nhìn thấy Kỷ Nhất Nguyên thì cô này hoảng hốt quỳ xuống.
"Chạy vội chạy vàng như vậy thì còn ra thể thống gì nữa". Kỷ Nhất Nguyên Nhíu mày nói.
" Chủ Nhân" cô hầu gái trắng bệch mặt, vội vàng đáp. " Phu Nhân, người, phu nhân, người..."
Sắc mặt Kỷ Nhất Nguyên lập tức biến đổi: Tuyết nhi là sao?
" Phu nhân vừa mới ngất đi !" Cô hầu gái lo lắng nói.
" Ngất đi?" Sắc mặt Kỷ Nhất Nguyên lập tức tái đi. Thê tử của hắn là một cao thủ luyện khí thì làm sao có thể đơn giản ngất đi được. Chỉ sợ có điều gì đó khác thường.
" Tuyết Nhi" Kỷ Nhất Nguyên lập tức hóa thành một trận gió rồi biết mất.
/1827
|