Với thực lực của Kỷ Ninh thì uy hiếp đầm lầy trong di tích cổ không lớn, chỉ cần cẩn thận chút, cảm ứng được phương xa có khí thế khổng lồ thì né sớm sẽ an toàn.
Kỷ Ninh trông thấy trước mặt có dãy núi liên miên:
- Thấy rồi! Đã vào khu vực khác trong di tích cổ.
Kỷ Ninh thầm lo:
- Lúc trước được tình báo thiên đạo không giúp ích gì.
Đầm lầy di tích cổ thật ra nó ở vòng ngoài là an toàn nhất.
Khu vực khác nằm trong trận pháp cấm chế nguyên động phủ, thường hay biến ảo. Lần này rất có thể đi ngang qua không nguy hiểm gì, nhưng lần sau có lẽ chỗ này là đất chết, nên tình báo không giúp gì lớn.
Vèo!
Kỷ Ninh đáp xuống một ngọn núi, chạy thật nhanh. giờ Kỷ Ninh không dám bay bậy, không chừng sẽ bay vào tuyệt địa.
Kỷ Ninh chạy thật nhanh, vừa thả ra Tâm Lực như sóng gợn điều tra bốn phía. Các chư thiên tinh kim châu vòng quanh, dù có nguy hiểm thì các hạt châu sẽ va chạm trước.
Kỷ Ninh chạy nhanh giây lát bỗng nhiên quay đầu nhìn phía xa:
- A?
Phương xa có một thiếu nữ mặc áo đỏ rực ngồi xếp bằng trên một ngọn núi. Thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, mắt như thu thủy, các lưỡi dao như trăng khuyết vòng quanh người nàng. Lửa bám vào lưỡi dao, mấy trăm lưỡi dao lượn vòng, lửa tràn ngập bốn phía.
Kỷ Ninh có kiến thức rộng, thấy thế thầm than:
- Một nữ nhân thật xinh đẹp, thế này xem như họa quốc ương dân.
Chỉ nhìn một cái rồi Kỷ Ninh tiếp tục chạy nhanh tới trước, chớp mắt vượt vạn dặm.
Thiếu nữ mặc áo đỏ rực ngồi trên đỉnh núi cũng thấy Kỷ Ninh, thì thào:
- Lạ, ta tự sáng tạo Đại Tự Tại Như Ý Pháp có chứa hấp dẫn tự nhiên. Những kiểu cố ý dụ dỗ chỉ là thấp kém, tự nhiên quyến rũ như ta mới lợi hại, vậy mà hắn không đến bắt chuyện với ta? Lẽ nào không biết danh tiếng Hỏa Tiên Tử của ta sao?
Hỏa Tiên Tử Tô Vưu Cơ khá nổi tiếng trong Tổ Thần Tổ Tiên ở Đại Mạc Vực.
- Hơn nữa trong khu vực nguy hiểm di tích cổ mà dám chạy mau vậy.
Thiếu nữ áo đỏ lẩm bẩm:
- Ta tự nhủ mình đã điên cuồng nhưng hắn còn điên hơn ta, hắn chạy nhanh vậy thì một năm điều tra khu vực còn nhiều hơn ta tra xét vạn năm. Nhưng cũng sẽ chết nhanh, hiếm khi gặp người thuận mắt, ài, hy vọng ngươi may mắn chút.
***
Đầm lầy là khu vực vòng ngoài cùng.
Ra khỏi đầm lầy thì nơi nào cũng là khu vực nguy hiểm, thám hiểm bình thường phải hết sức cẩn thận, tốc độ tiến lên rất chậm.
Di tích Tố Phong chiếm một nửa phạm vi thế giới hỗn độn, rộng thênh thang, nếu điều tra từ từ thì mấy chục vạn năm, trăm vạn năm cũng chỉ tra xét phạm vi nhỏ xíu. Nhưng các Tổ Thần Tổ Tiên thường có tuổi thọ dài lâu, bọn họ không sốt ruột, an toàn là số một.
Kỷ Ninh thì khác.
Kỷ Ninh có phân thân ở bên ngoài, hắn hiểu được Tâm Kiếm Thiên Địa, khống chế cảm ứng xung quanh rất lợi hại, còn gan góc. Cộng thêm Kỷ Ninh tu luyện đến bây giờ tổng cộng mới được bao lâu? Sao chấp nhận mất mấy chục vạn năm ở chỗ này? Kỷ Ninh chuyên phiêu bạt mạo hiểm vài năm rồi đi nên tốc độ sẽ rất nhanh.
Chợt mắt Kỷ Ninh sáng rực, hắn thấy xác chết nằm dưới đất phía xa:
- A? Thu!
Một sợi dây thừng tiên thiên linh bảo bay ra trói cái xác kéo vào pháp bảo động thiên mang theo bên mình, chắc chắn tiêu hủy cái xác nhưng phải lấy về pháp bảo.
Tâm tình Kỷ Ninh vui vẻ:
- Đi!
Trong di tích cổ ngẫu nhiên phát hiện xác chết sót lại của tu hành giả khác là bình thường, không biết khi nào mình cũng sẽ chết.
***
Quá lớn.
Di tích cổ quá lớn, chớp mắt Kỷ Ninh đã lang thang một năm trời. Theo Tâm Kiếm Thiên Địa cảm ứng, chư thiên tinh kim châu bảo vệ, Tâm Lực dò xét giúp Kỷ Ninh tránh nhiều đất nguy hiểm. Trừ Thiên Nam Tổ Thần, Hỏa Tiên Tử ban đầu gặp ra Kỷ Ninh đụng phải sáu tu hành giả khác, chỉ có một người xuống tay với hắn, những người khác đều né từ xa.
Tu hành giả đã tấn công Kỷ Ninh tất nhiên bị hắn giết.
Vèo!
Kỷ Ninh chạy giữa rừng cây, khi chậm lúc nhanh, có tiết tấu độc đáo, hiển nhiên hắn rất có kinh nghiệm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phương xa truyền đến từng đợt dao động.
Mắt Kỷ Ninh sáng rực:
- A? Dao động thật lớn, hình như có mấy đợt dao động, đi xem thử.
Theo tin tức tình báo ghi lại thì khu vực nguy hiểm khiến mấy phe thế lực đánh nhau thường thì có trọng bảo.
Vèo!
Kỷ Ninh lặng lẽ đến gần, rất nhanh đến một ngọn núi. Kỷ Ninh qua cỏ dại nhìn phía xa, phương xa trong một sơn cốc có năm Tổ Thần Tổ Tiên đang đánh nhau. Họ chia ra hai phe, một phe có một Tổ Thần Tổ Tiên, phe kia có bốn Tổ Thần Tổ Tiên.
- Ngục Kiếm Thần, Đạo Chi Thần Binh có hai món, ngươi một món, chúng ta một món chẳng phải tốt hơn sao?
Một người phủ trong áo đen, mọc sáu cánh tay cầm sáu thanh kiếm quang mông lung sương khói điên cuồng giết chóc:
- Bằng vào bốn tên ngu các ngươi? Chết! Chết! Chết!
Bốn Tổ Thần Tổ Tiên khác phối hợp với nhau miễn cưỡng ngăn lại.
Kỷ Ninh đứng trên núi mắt sáng rỡ:
- Đạo Chi Thần Binh? Hai cái? Ngục Kiếm Thần, hưm, chắc là Ngục Kiếm Thần trong truyền thuyết. Đúng là cao thủ kiếm đạo, bàn về thực lực phỏng chừng ngang ngửa với ta.
Ngục Kiếm Thần điên cuồng bùng nổ, phát cuồng tấn công bốn Tổ Thần Tổ Tiên:
- Chết hết đi!
Ngục Kiếm Thần biết rõ nếu thời gian chiến đấu quá dài e rằng sẽ hấp dẫn vài Tổ Thần Tổ Tiên mạo hiểm khác ở trong di tích Tố Phong.
Tổ Thần vạm vỡ cầm sáu cây gậy vàng gầm lên:
- Ta không chống đỡ được nữa!
Kiếm quang của Ngục Kiếm Thần rơi trên người Tổ Thần vạm vỡ bắn chút hỏa hoa.
- Cẩn thận!
- Rút!
Một Tổ Thần áo đỏ đánh gần thân biến sắc mặt, thần thể chủ động tách lìa thành hai bóng người chạy trốn.
Phập!
Một luồng kiếm quang giáng xuống giết một thân thể.
Tổ Thần áo đỏ vèo một tiếng trốn nhanh:
- Ta bị hao tổn thần thể lớn, không ngăn được.
Tổ Thần áo đỏ chạy trốn, ba Tổ Thần Tổ Tiên khác thầm chửi rùa, đành không cam lòng túa ra bốn phương tám hướng chạy trốn. Bọn họ vốn không phải một đội, chỉ vì Ngục Kiếm Thần quá mạnh nên tạm bắt tay nhau.
Ngục Kiếm Thần ngừng lại nhìn bốn bóng người chạy đi, nhe răng cười nói:
- Hừ! Một đám ngu xuẩn.
Ngục Kiếm Thần chợt biến sắc mặt vụt ngoái đầu lại:
- A?
Một luồng kiếm quang lạnh băng đột nhiên xuất hiện đâm hướng Ngục Kiếm Thần.
Ngục Kiếm Thần cười dữ tợn:
- Không ngờ bên cạnh còn giấu một người.
Ngục Kiếm Thần không chút nương tay chém ra sáu thanh thần kiếm. Ngục Kiếm Thần không thèm để mắt đến nhát kiếm đâm tới, mặc dù tốc độ quá mau nhưng rất đơn giản, trực tiếp.
Bùm!!!
Kiếm quang của hai người va chạm.
Kỷ Ninh trông thấy trước mặt có dãy núi liên miên:
- Thấy rồi! Đã vào khu vực khác trong di tích cổ.
Kỷ Ninh thầm lo:
- Lúc trước được tình báo thiên đạo không giúp ích gì.
Đầm lầy di tích cổ thật ra nó ở vòng ngoài là an toàn nhất.
Khu vực khác nằm trong trận pháp cấm chế nguyên động phủ, thường hay biến ảo. Lần này rất có thể đi ngang qua không nguy hiểm gì, nhưng lần sau có lẽ chỗ này là đất chết, nên tình báo không giúp gì lớn.
Vèo!
Kỷ Ninh đáp xuống một ngọn núi, chạy thật nhanh. giờ Kỷ Ninh không dám bay bậy, không chừng sẽ bay vào tuyệt địa.
Kỷ Ninh chạy thật nhanh, vừa thả ra Tâm Lực như sóng gợn điều tra bốn phía. Các chư thiên tinh kim châu vòng quanh, dù có nguy hiểm thì các hạt châu sẽ va chạm trước.
Kỷ Ninh chạy nhanh giây lát bỗng nhiên quay đầu nhìn phía xa:
- A?
Phương xa có một thiếu nữ mặc áo đỏ rực ngồi xếp bằng trên một ngọn núi. Thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, mắt như thu thủy, các lưỡi dao như trăng khuyết vòng quanh người nàng. Lửa bám vào lưỡi dao, mấy trăm lưỡi dao lượn vòng, lửa tràn ngập bốn phía.
Kỷ Ninh có kiến thức rộng, thấy thế thầm than:
- Một nữ nhân thật xinh đẹp, thế này xem như họa quốc ương dân.
Chỉ nhìn một cái rồi Kỷ Ninh tiếp tục chạy nhanh tới trước, chớp mắt vượt vạn dặm.
Thiếu nữ mặc áo đỏ rực ngồi trên đỉnh núi cũng thấy Kỷ Ninh, thì thào:
- Lạ, ta tự sáng tạo Đại Tự Tại Như Ý Pháp có chứa hấp dẫn tự nhiên. Những kiểu cố ý dụ dỗ chỉ là thấp kém, tự nhiên quyến rũ như ta mới lợi hại, vậy mà hắn không đến bắt chuyện với ta? Lẽ nào không biết danh tiếng Hỏa Tiên Tử của ta sao?
Hỏa Tiên Tử Tô Vưu Cơ khá nổi tiếng trong Tổ Thần Tổ Tiên ở Đại Mạc Vực.
- Hơn nữa trong khu vực nguy hiểm di tích cổ mà dám chạy mau vậy.
Thiếu nữ áo đỏ lẩm bẩm:
- Ta tự nhủ mình đã điên cuồng nhưng hắn còn điên hơn ta, hắn chạy nhanh vậy thì một năm điều tra khu vực còn nhiều hơn ta tra xét vạn năm. Nhưng cũng sẽ chết nhanh, hiếm khi gặp người thuận mắt, ài, hy vọng ngươi may mắn chút.
***
Đầm lầy là khu vực vòng ngoài cùng.
Ra khỏi đầm lầy thì nơi nào cũng là khu vực nguy hiểm, thám hiểm bình thường phải hết sức cẩn thận, tốc độ tiến lên rất chậm.
Di tích Tố Phong chiếm một nửa phạm vi thế giới hỗn độn, rộng thênh thang, nếu điều tra từ từ thì mấy chục vạn năm, trăm vạn năm cũng chỉ tra xét phạm vi nhỏ xíu. Nhưng các Tổ Thần Tổ Tiên thường có tuổi thọ dài lâu, bọn họ không sốt ruột, an toàn là số một.
Kỷ Ninh thì khác.
Kỷ Ninh có phân thân ở bên ngoài, hắn hiểu được Tâm Kiếm Thiên Địa, khống chế cảm ứng xung quanh rất lợi hại, còn gan góc. Cộng thêm Kỷ Ninh tu luyện đến bây giờ tổng cộng mới được bao lâu? Sao chấp nhận mất mấy chục vạn năm ở chỗ này? Kỷ Ninh chuyên phiêu bạt mạo hiểm vài năm rồi đi nên tốc độ sẽ rất nhanh.
Chợt mắt Kỷ Ninh sáng rực, hắn thấy xác chết nằm dưới đất phía xa:
- A? Thu!
Một sợi dây thừng tiên thiên linh bảo bay ra trói cái xác kéo vào pháp bảo động thiên mang theo bên mình, chắc chắn tiêu hủy cái xác nhưng phải lấy về pháp bảo.
Tâm tình Kỷ Ninh vui vẻ:
- Đi!
Trong di tích cổ ngẫu nhiên phát hiện xác chết sót lại của tu hành giả khác là bình thường, không biết khi nào mình cũng sẽ chết.
***
Quá lớn.
Di tích cổ quá lớn, chớp mắt Kỷ Ninh đã lang thang một năm trời. Theo Tâm Kiếm Thiên Địa cảm ứng, chư thiên tinh kim châu bảo vệ, Tâm Lực dò xét giúp Kỷ Ninh tránh nhiều đất nguy hiểm. Trừ Thiên Nam Tổ Thần, Hỏa Tiên Tử ban đầu gặp ra Kỷ Ninh đụng phải sáu tu hành giả khác, chỉ có một người xuống tay với hắn, những người khác đều né từ xa.
Tu hành giả đã tấn công Kỷ Ninh tất nhiên bị hắn giết.
Vèo!
Kỷ Ninh chạy giữa rừng cây, khi chậm lúc nhanh, có tiết tấu độc đáo, hiển nhiên hắn rất có kinh nghiệm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phương xa truyền đến từng đợt dao động.
Mắt Kỷ Ninh sáng rực:
- A? Dao động thật lớn, hình như có mấy đợt dao động, đi xem thử.
Theo tin tức tình báo ghi lại thì khu vực nguy hiểm khiến mấy phe thế lực đánh nhau thường thì có trọng bảo.
Vèo!
Kỷ Ninh lặng lẽ đến gần, rất nhanh đến một ngọn núi. Kỷ Ninh qua cỏ dại nhìn phía xa, phương xa trong một sơn cốc có năm Tổ Thần Tổ Tiên đang đánh nhau. Họ chia ra hai phe, một phe có một Tổ Thần Tổ Tiên, phe kia có bốn Tổ Thần Tổ Tiên.
- Ngục Kiếm Thần, Đạo Chi Thần Binh có hai món, ngươi một món, chúng ta một món chẳng phải tốt hơn sao?
Một người phủ trong áo đen, mọc sáu cánh tay cầm sáu thanh kiếm quang mông lung sương khói điên cuồng giết chóc:
- Bằng vào bốn tên ngu các ngươi? Chết! Chết! Chết!
Bốn Tổ Thần Tổ Tiên khác phối hợp với nhau miễn cưỡng ngăn lại.
Kỷ Ninh đứng trên núi mắt sáng rỡ:
- Đạo Chi Thần Binh? Hai cái? Ngục Kiếm Thần, hưm, chắc là Ngục Kiếm Thần trong truyền thuyết. Đúng là cao thủ kiếm đạo, bàn về thực lực phỏng chừng ngang ngửa với ta.
Ngục Kiếm Thần điên cuồng bùng nổ, phát cuồng tấn công bốn Tổ Thần Tổ Tiên:
- Chết hết đi!
Ngục Kiếm Thần biết rõ nếu thời gian chiến đấu quá dài e rằng sẽ hấp dẫn vài Tổ Thần Tổ Tiên mạo hiểm khác ở trong di tích Tố Phong.
Tổ Thần vạm vỡ cầm sáu cây gậy vàng gầm lên:
- Ta không chống đỡ được nữa!
Kiếm quang của Ngục Kiếm Thần rơi trên người Tổ Thần vạm vỡ bắn chút hỏa hoa.
- Cẩn thận!
- Rút!
Một Tổ Thần áo đỏ đánh gần thân biến sắc mặt, thần thể chủ động tách lìa thành hai bóng người chạy trốn.
Phập!
Một luồng kiếm quang giáng xuống giết một thân thể.
Tổ Thần áo đỏ vèo một tiếng trốn nhanh:
- Ta bị hao tổn thần thể lớn, không ngăn được.
Tổ Thần áo đỏ chạy trốn, ba Tổ Thần Tổ Tiên khác thầm chửi rùa, đành không cam lòng túa ra bốn phương tám hướng chạy trốn. Bọn họ vốn không phải một đội, chỉ vì Ngục Kiếm Thần quá mạnh nên tạm bắt tay nhau.
Ngục Kiếm Thần ngừng lại nhìn bốn bóng người chạy đi, nhe răng cười nói:
- Hừ! Một đám ngu xuẩn.
Ngục Kiếm Thần chợt biến sắc mặt vụt ngoái đầu lại:
- A?
Một luồng kiếm quang lạnh băng đột nhiên xuất hiện đâm hướng Ngục Kiếm Thần.
Ngục Kiếm Thần cười dữ tợn:
- Không ngờ bên cạnh còn giấu một người.
Ngục Kiếm Thần không chút nương tay chém ra sáu thanh thần kiếm. Ngục Kiếm Thần không thèm để mắt đến nhát kiếm đâm tới, mặc dù tốc độ quá mau nhưng rất đơn giản, trực tiếp.
Bùm!!!
Kiếm quang của hai người va chạm.
/1827
|