Hai người bọn họ cũng có thể dựa vào Thâu Thiên Sinh Tử Đan đột phá. Thế nhưng như vậy sẽ không còn tiềm lực để đột phá tiếp nữa. Cũng không có cách nào chính thức thức tỉnh, cũng sẽ không được tán đồng là tộc nhân của Vĩnh Hằng nhất tộc.
Chỉ có dựa vào chính mình mà thôi.
Hoặc là... Để cho Vĩnh Hằng quốc độ giúp bọn hắn thức tỉnh, thế nhưng như vậy sẽ phải trả một cái giá thật sự rất lớn. Cho nên Vĩnh Hằng quốc độ đưa ra một khảo nghiệm, mang Vĩnh Hằng thần huyết về. Như vậy Vĩnh Hằng quốc độ có thể trợ giúp một gã hậu duệ thức tỉnh! Đối với Đạo minh mà nói, công dụng của Vĩnh Hằng thần huyết không phải là quá lớn, nhưng đối với Vĩnh Hằng quốc độ mà nói, giọt Vĩnh Hằng thần huyết này quá quan trọng. Cho dù phải trả giá lớn giúp gã hậu duệ thức tỉnh, như vậy cũng coi như là đáng giá.
Vô số hậu duệ tranh nhau phá máu đầu cũng đều muốn tranh thủ cơ hội này, cuối cùng chỉ có Phù Khai, A La Dịch là nhận được cái cơ hội này.
Dựa theo mệnh lệnh của Vĩnh Hằng quốc độ, đạt được Vĩnh Hằng thần huyết, một bước lên trời, cũng có thể thức tỉnh thành tộc nhân Vĩnh Hằng nhất tộc chân chính.
Không chiếm được, tất cả đều phải chết!
- Phù Khai, dựa theo lời thề bản mạng mà hai ta lập trước đó, một khi tên Yêu Nghiệt Tổ Thần kia đi ra, chúng ta sẽ pahri đồng tâm hiệp lực cướp lấy Vĩnh Hằng thần huyết, một khi đoạt đến tay, hai ta sẽ đối chiến sinh tử, kẻ sống thì sẽ được cầm Vĩnh Hằng thần huyết trở về.
A La Dịch nhìn về phía Phù Khai.
- Đó là đương nhiên a.
Phù Khai cũng tự tin, quyết đấu sinh tử, tất cả thủ đoạn đều có thể dùng tới, phía dưới Đạo Quân, quả thực hắn còn chưa sợ ai a.
- Ba ngàn năm, cho dù là ba vạn năm, ba trăm vạn năm thì cũng phải chờ.
Trong mắt A La Dịch có hàn quang lập loè.
******
Bên ngoài đám người A La Dịch, Phù Khai chờ tới mức nóng lòng, Tô Vưu Cơ cũng đang suy đoán, không biết chủ nhân nhà mình muốn tu luyện tới khi nào.
Kỷ Ninh lại hoàn toàn đắm chìm ở trong hải dương kiếm thuật.
Cảm giác chưa từng có tràn ngập trong lòng!
Hắn kiếp trước kiếp này, chưa từng có tự tin như vậy đối với kiếm thuật.
Sưu.
Kỷ Ninh đột nhiên trống rỗng xuất hiện ở trong điện thính, ngắm nhìn bốn phía, ở trên vách tường bốn phía có hơn năm ngàn tòa bức phù điêu. Mà trung ương điện thính thì có một tòa tháp cao, chính là Khuy Thiên Thái Hạo Tháp.
Những năm này cơ hồ Kỷ Ninh đều đứng ở bên trong Khuy Thiên Thái Hạo Tháp để tìm hiểu, bởi vì hắn biết rõ, muốn hoàn toàn phân tích tìm hiểu hơn năm ngàn loại kiếm thuật khác nhau. Như vậy thời gian cần nhất định sẽ dài dằng dặc, đương nhiên hắn phải mượn Khuy Thiên Thái Hạo Tháp để tìm hiểu rồi.
- Rốt cục cũng đã tìm hiểu tất cả được mấy lần, cũng đạt tới cực hạn của ta hôm nay.
Kỷ Ninh vung tay lên, tức thì thu Khuy Thiên Thái Hạo Tháp vào trong.
Giờ phút này trong lòng Kỷ Ninh hào khí vạn trượng.
Hắn nhìn quanh bốn phương tám hướng, Kỷ Ninh hơi khom người, khẽ nói:
- Cảm tạ Vạn Thần tiền bối, nếu không phải có tiền bối sưu tập nhiều kiếm thuật như vậy, nào có Kỷ Ninh ta đốn ngộ hôm nay được chứ?
Kỷ Ninh cũng coi như có chút khiêm tốn, lúc này hắn cũng xưng là mình đốn ngộ!
Dùng cách nói trên địa cầu nói, không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng so hàng không đủ mà thôi! Một môn kiếm thuật rốt cuộc có ưu điểm gì, có khuyết điểm gì, người mù sờ voi là căn bản sẽ không rõ ràng được cho lắm. Chính thức hoàn toàn phân tích ra mỗi một môn kiếm thuật cần phải cẩn thăm dò, sau đó mới dần dần phát hiện ra được, môn kiếm thuật này ở phương diện nào rất là cao minh, cũng nhận ra được nó thiếu hụt ở phương diện nào.
Vì sao mạnh?
Vì sao yếu?
Không ngừng phân tích, trong lòng Kỷ Ninh đã có một cái cân, thời gian dần dần trôi qua, cảm ngộ đối với Kiếm đạo cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí trong lòng Kỷ Ninh còn tạo thành một cái hệ thống hoàn toàn là kiếm.
Hơn năm ngàn loại kiếm thuật, tất cả đều có thể phân chia phân loại ra.
Khi Kỷ Ninh đem hơn năm ngàn loại kiếm thuật chia làm mười hai loại, đều cảm thấy rõ ràng, không sai. Lúc này thậm chí Kỷ Ninh còn có một loại cảm giác, tất cả kiếm thuật cũng không có gì là mơ hồ với hắn nữa! Cho dù là chỗ cực kỳ huyền diệu tạm thời không ngộ ra được. Thế nhưng chỉ cần có thời gian đầy đủ thì cuối cùng hắn cũng có thể hiểu được!
Loại tự tin này, là do sau khi quan sát hơn năm ngàn loại kiếm thuật mà hình thành.
- Ta cầm Vô Danh kiếm thuật và thần kiếm bổn nguyên, thử nghiệm một phen a.
Kỷ Ninh mỉm cười, những năm này hắn chưa từng cố gắng đi cân nhắc Vô Danh kiếm thuật, nhiều nhất cũng chỉ ngẫu nhiên phân ra ý niệm trong đầu mà thôi. Mặc dù như vậy, đệ tam thức của Vô Danh kiếm thuật, La Thiên thức hắn cũng đã sớm ngộ ra rồi.
- Vô Danh kiếm thuật thức thứ tư, Nhai Chi Giác.
- Cũng có chút huyền diệu.
Trong lòng Kỷ Ninh nhanh chóng phân tích, từ bản chất của kiếm xuất phát, dần dần tất cả đều bày ra ở trong lòng của Kỷ Ninh.
Lại tốn hơn sáu canh giờ tiếp tục tìm hiểu.
- Thì ra là thế, đại năng sáng chế ra kiếm pháp bực này quả thực là không tồi. So với sáng chế ra hơn năm ngàn loại kiếm thuật kia còn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần a.
Kỷ Ninh nhẹ giọng tán thưởng, thế nhưng hắn lại rất rõ ràng. Tuy rằng hơn năm ngàn loại kiếm thuật kia cũng không phải quá cao minh, thế nhưng lại làm cho tầm mắt của hắn khoáng đạt hơn, khiến cho nhận thức của hắn đối với bản chất của kiếm càng sâu hơn.
Khiến cho hắn trong vòng hơn sáu canh giờ ngắn ngủn đã ngộ ra thức thứ tư của Vô Danh kiếm thuật.
- Như vậy thức thứ năm của Vô Danh kiếm thuật thì sao chứ?
Kỷ Ninh thử tìm hiểu, mặc dù đã thoáng ngộ ra một chút, thế nhưng cuối cùng vẫn phải buông tha:
- Năm đó Bắc Sưu Thế Giới thần cũng chỉ có ngộ ra thức thứ năm mà thôi, ba ngàn năm nay dù sao ta cũng chỉ vùi đầu tìm hiểu, chưa từng chém giết sinh tử, cho nên vẫn còn khiếm khuyết chút ít.
- Nhìn thần kiếm bổn nguyên một chút a.
Trong tay Kỷ Ninh xuất hiện một thanh thần kiếm, chính là Vĩnh hằng thần binh Tử Quang Quỳnh.
Kỷ Ninh cẩn thận nhận thức một tia Kiếm ý cao cao tại thượng, hung lệ ngập trời ở trong thần kiếm bổn nguyên. Trước đó hắn muốn tìm hiểu hiểu thấu đáo cũng phải cực kỳ gian nan, thế nhưng không ngờ hôm nay muốn tìm hiểu lại còn nhanh hơn, chỉ phí thời gian hơn một ngày, rốt cục Kỷ Ninh cũng đã cảm giác được mình khó có thể tiến thêm được một chút nào. Chỉ là có thể tìm hiểu được những thứ này cũg đã đủ rồi, rất nhanh Kỷ Ninh cũng đã tự nghĩ ra được một thức kiếm chiêu.
Chỉ có dựa vào chính mình mà thôi.
Hoặc là... Để cho Vĩnh Hằng quốc độ giúp bọn hắn thức tỉnh, thế nhưng như vậy sẽ phải trả một cái giá thật sự rất lớn. Cho nên Vĩnh Hằng quốc độ đưa ra một khảo nghiệm, mang Vĩnh Hằng thần huyết về. Như vậy Vĩnh Hằng quốc độ có thể trợ giúp một gã hậu duệ thức tỉnh! Đối với Đạo minh mà nói, công dụng của Vĩnh Hằng thần huyết không phải là quá lớn, nhưng đối với Vĩnh Hằng quốc độ mà nói, giọt Vĩnh Hằng thần huyết này quá quan trọng. Cho dù phải trả giá lớn giúp gã hậu duệ thức tỉnh, như vậy cũng coi như là đáng giá.
Vô số hậu duệ tranh nhau phá máu đầu cũng đều muốn tranh thủ cơ hội này, cuối cùng chỉ có Phù Khai, A La Dịch là nhận được cái cơ hội này.
Dựa theo mệnh lệnh của Vĩnh Hằng quốc độ, đạt được Vĩnh Hằng thần huyết, một bước lên trời, cũng có thể thức tỉnh thành tộc nhân Vĩnh Hằng nhất tộc chân chính.
Không chiếm được, tất cả đều phải chết!
- Phù Khai, dựa theo lời thề bản mạng mà hai ta lập trước đó, một khi tên Yêu Nghiệt Tổ Thần kia đi ra, chúng ta sẽ pahri đồng tâm hiệp lực cướp lấy Vĩnh Hằng thần huyết, một khi đoạt đến tay, hai ta sẽ đối chiến sinh tử, kẻ sống thì sẽ được cầm Vĩnh Hằng thần huyết trở về.
A La Dịch nhìn về phía Phù Khai.
- Đó là đương nhiên a.
Phù Khai cũng tự tin, quyết đấu sinh tử, tất cả thủ đoạn đều có thể dùng tới, phía dưới Đạo Quân, quả thực hắn còn chưa sợ ai a.
- Ba ngàn năm, cho dù là ba vạn năm, ba trăm vạn năm thì cũng phải chờ.
Trong mắt A La Dịch có hàn quang lập loè.
******
Bên ngoài đám người A La Dịch, Phù Khai chờ tới mức nóng lòng, Tô Vưu Cơ cũng đang suy đoán, không biết chủ nhân nhà mình muốn tu luyện tới khi nào.
Kỷ Ninh lại hoàn toàn đắm chìm ở trong hải dương kiếm thuật.
Cảm giác chưa từng có tràn ngập trong lòng!
Hắn kiếp trước kiếp này, chưa từng có tự tin như vậy đối với kiếm thuật.
Sưu.
Kỷ Ninh đột nhiên trống rỗng xuất hiện ở trong điện thính, ngắm nhìn bốn phía, ở trên vách tường bốn phía có hơn năm ngàn tòa bức phù điêu. Mà trung ương điện thính thì có một tòa tháp cao, chính là Khuy Thiên Thái Hạo Tháp.
Những năm này cơ hồ Kỷ Ninh đều đứng ở bên trong Khuy Thiên Thái Hạo Tháp để tìm hiểu, bởi vì hắn biết rõ, muốn hoàn toàn phân tích tìm hiểu hơn năm ngàn loại kiếm thuật khác nhau. Như vậy thời gian cần nhất định sẽ dài dằng dặc, đương nhiên hắn phải mượn Khuy Thiên Thái Hạo Tháp để tìm hiểu rồi.
- Rốt cục cũng đã tìm hiểu tất cả được mấy lần, cũng đạt tới cực hạn của ta hôm nay.
Kỷ Ninh vung tay lên, tức thì thu Khuy Thiên Thái Hạo Tháp vào trong.
Giờ phút này trong lòng Kỷ Ninh hào khí vạn trượng.
Hắn nhìn quanh bốn phương tám hướng, Kỷ Ninh hơi khom người, khẽ nói:
- Cảm tạ Vạn Thần tiền bối, nếu không phải có tiền bối sưu tập nhiều kiếm thuật như vậy, nào có Kỷ Ninh ta đốn ngộ hôm nay được chứ?
Kỷ Ninh cũng coi như có chút khiêm tốn, lúc này hắn cũng xưng là mình đốn ngộ!
Dùng cách nói trên địa cầu nói, không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng so hàng không đủ mà thôi! Một môn kiếm thuật rốt cuộc có ưu điểm gì, có khuyết điểm gì, người mù sờ voi là căn bản sẽ không rõ ràng được cho lắm. Chính thức hoàn toàn phân tích ra mỗi một môn kiếm thuật cần phải cẩn thăm dò, sau đó mới dần dần phát hiện ra được, môn kiếm thuật này ở phương diện nào rất là cao minh, cũng nhận ra được nó thiếu hụt ở phương diện nào.
Vì sao mạnh?
Vì sao yếu?
Không ngừng phân tích, trong lòng Kỷ Ninh đã có một cái cân, thời gian dần dần trôi qua, cảm ngộ đối với Kiếm đạo cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí trong lòng Kỷ Ninh còn tạo thành một cái hệ thống hoàn toàn là kiếm.
Hơn năm ngàn loại kiếm thuật, tất cả đều có thể phân chia phân loại ra.
Khi Kỷ Ninh đem hơn năm ngàn loại kiếm thuật chia làm mười hai loại, đều cảm thấy rõ ràng, không sai. Lúc này thậm chí Kỷ Ninh còn có một loại cảm giác, tất cả kiếm thuật cũng không có gì là mơ hồ với hắn nữa! Cho dù là chỗ cực kỳ huyền diệu tạm thời không ngộ ra được. Thế nhưng chỉ cần có thời gian đầy đủ thì cuối cùng hắn cũng có thể hiểu được!
Loại tự tin này, là do sau khi quan sát hơn năm ngàn loại kiếm thuật mà hình thành.
- Ta cầm Vô Danh kiếm thuật và thần kiếm bổn nguyên, thử nghiệm một phen a.
Kỷ Ninh mỉm cười, những năm này hắn chưa từng cố gắng đi cân nhắc Vô Danh kiếm thuật, nhiều nhất cũng chỉ ngẫu nhiên phân ra ý niệm trong đầu mà thôi. Mặc dù như vậy, đệ tam thức của Vô Danh kiếm thuật, La Thiên thức hắn cũng đã sớm ngộ ra rồi.
- Vô Danh kiếm thuật thức thứ tư, Nhai Chi Giác.
- Cũng có chút huyền diệu.
Trong lòng Kỷ Ninh nhanh chóng phân tích, từ bản chất của kiếm xuất phát, dần dần tất cả đều bày ra ở trong lòng của Kỷ Ninh.
Lại tốn hơn sáu canh giờ tiếp tục tìm hiểu.
- Thì ra là thế, đại năng sáng chế ra kiếm pháp bực này quả thực là không tồi. So với sáng chế ra hơn năm ngàn loại kiếm thuật kia còn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần a.
Kỷ Ninh nhẹ giọng tán thưởng, thế nhưng hắn lại rất rõ ràng. Tuy rằng hơn năm ngàn loại kiếm thuật kia cũng không phải quá cao minh, thế nhưng lại làm cho tầm mắt của hắn khoáng đạt hơn, khiến cho nhận thức của hắn đối với bản chất của kiếm càng sâu hơn.
Khiến cho hắn trong vòng hơn sáu canh giờ ngắn ngủn đã ngộ ra thức thứ tư của Vô Danh kiếm thuật.
- Như vậy thức thứ năm của Vô Danh kiếm thuật thì sao chứ?
Kỷ Ninh thử tìm hiểu, mặc dù đã thoáng ngộ ra một chút, thế nhưng cuối cùng vẫn phải buông tha:
- Năm đó Bắc Sưu Thế Giới thần cũng chỉ có ngộ ra thức thứ năm mà thôi, ba ngàn năm nay dù sao ta cũng chỉ vùi đầu tìm hiểu, chưa từng chém giết sinh tử, cho nên vẫn còn khiếm khuyết chút ít.
- Nhìn thần kiếm bổn nguyên một chút a.
Trong tay Kỷ Ninh xuất hiện một thanh thần kiếm, chính là Vĩnh hằng thần binh Tử Quang Quỳnh.
Kỷ Ninh cẩn thận nhận thức một tia Kiếm ý cao cao tại thượng, hung lệ ngập trời ở trong thần kiếm bổn nguyên. Trước đó hắn muốn tìm hiểu hiểu thấu đáo cũng phải cực kỳ gian nan, thế nhưng không ngờ hôm nay muốn tìm hiểu lại còn nhanh hơn, chỉ phí thời gian hơn một ngày, rốt cục Kỷ Ninh cũng đã cảm giác được mình khó có thể tiến thêm được một chút nào. Chỉ là có thể tìm hiểu được những thứ này cũg đã đủ rồi, rất nhanh Kỷ Ninh cũng đã tự nghĩ ra được một thức kiếm chiêu.
/1827
|