- Thiên Thân Thánh Điển, cấm chế Cửu Trọng Hỗn Độn... Thứ nghịch thiên như thế tuy rằng rất hiếm thấy, thế nhưng cũng có. Thân thể của ta có được đại cơ duyên như vậy, quả thực không thể cuồng ngạo, núi cao còn có núi cao hơn, Vạn Thần Đạo Quân có thể đuổi giết Vĩnh Hằng Đế Quân a.
Rất nhanh Kỷ Ninh đã bình phục cảm xúc có chút chấn động của mình.
Ở bên trong cương vực vô tận, người nghịch thiên có rất nhiều a.
Vĩnh Hằng nhất tộc lại coi Sinh Tử Đạo Quân là thực vật.
Đại Mạc Đạo Quân chính là Đạo Quân có thể xếp top ba Thôi Diễn nhất đạo trong toàn bộ cương vực vô tận, là đại năng nghịch thiên. So sánh với người này, tuy rằng bây giờ hắn cũng coi như có chút thực lực, thế nhưng cũng không có một chút vốn liếng cuồng ngạo nào.
******
Cô cô cô ~~~
Bên cạnh bờ nham thạch đang nóng chảy sôi trào, Hỏa tiên tử Tô Vưu Cơ đang đợi Kỳ Ninh.
- Hẳn là chủ nhân đã đột phá a.
- Chủ nhân đã đột phá, có lẽ cũng sắp đi ra ngoài?
Hỏa tiên tử Tô Vưu Cơ có chút chờ mong.
- Tô Vưu Cơ.
Một đạo thanh âm vang lên, phía trên nham thạch nóng chảy ngưng tụ ra một đạo thân ảnh, chính là thiếu nữ có bàn chân trần trụi kia:
- Đi thôi, nên đi ra ngoài.
- Chủ nhân của ta đã đột phá rồi hay sao?
Tô Vưu Cơ hỏi.
- Đúng vậy.
Thiếu nữ gật đầu.
Không gian lập tức vặn vẹo, thiếu nữ trực tiếp mang theo Tô Vưu Cơ cưỡng ép chuyển dời hư không.
- Ồ?
Cảnh vật trước mắt Tô Vưu Cơ biến ảo, đợi đến khi tất cả rõ ràng, nàng mới phát hiện ra mình đã đứng ở trên quảng trường cực lớn của Thần Phủ, trước đó cuộc chiến Sinh tử ma bàn diễn ra ở trên quảng trường này.
- Chủ nhân.
Tô Vưu Cơ thoáng cái đã nhìn thấy thiếu niên mặc áo trắng đang đứng ở cách đó không xa.
Kỷ Ninh đứng ở đó, sau lưng đeo một thanh kiếm, khí tức toàn thân hùng hồn, đó là khí tức của Thế Giới Cảnh.
- Chúc mừng chủ nhân.
Tô Vưu Cơ vui mừng nói:
- Vạn Thần phủ này quả thực là phúc địa của chúng ta, ta và chủ nhân đều ở đây đột phá đến Thế Giới Cảnh a.
- Đúng vậy a, là phúc địa.
Kỷ Ninh đang nghĩ tới năm ngàn Kiếm Đạo Điện kia, nơi đó đối với hắn mà nói, có sự trợ rất, rất là lớn.
- Tiền bối.
Kỷ Ninh nhìn thiếu nữ trận linh ở bên cạnh, tuy rằng trận linh này không có tu vi gì, thế nhưng nàng sống trong năm tháng dài dằng dặc như vậy, rất nhiều Sinh Tử Đạo Quân cũng không có tuổi thọ dài như vậy, mà lại ở bên trong Vạn Thần phủ, chỉ sợ Sinh Tử Đạo Quân đến cũng sẽ rất đơn giản bị nàng giết chết. Cho nên hắn gọi một tiếng tiền bối cũng là phải đạo.
- Đưa ta và Tô Vưu Cơ, đi khu vực Vụ Hải Cự Thạch lâm a.
Kỷ Ninh nói.
- Các ngươi đi tới Vụ Hải trước?
Thiếu nữ này có chút nghi hoặc.
- Đúng vậy.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Được, ngươi cũng có thể thuận tiện củng cố một ít thực lực ở bên trong Vụ Hải a.
Thiếu nữ gật đầu, nói:
- Đi thôi.
Nói xong nàng chỉ một ngón tay về phía xa xa, lập tức không gian chung quanh Kỷ Ninh và Tô Vưu Cơ vặn vẹo, giống như là vòng xoáy, lôi cuốn hai người trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
...
Sương mù tràn ngập, trong khu vực Vụ Hải của Vạn Thần phủ.
Trên một mảnh đất hoang, gợn sóng không gian lan tràn, Kỷ Ninh và Tô Vưu Cơ đột nhiên trống rỗng xuất hiện.
- Ồ?
Kỷ Ninh có thể cảm ứng được rõ ràng Tuyết Giám đồ quyển đang chấn động, hắn không khỏi cười nói:
- Đầu trùng thú kia trốn ở trong Cự Thạch lâm, cũng đã mấy ngàn năm rồi, không ngờ nó vẫn trốn ở chỗ kia như trước.
Cự Thạch lâm là một hiểm địa.
Nhưng bây giờ, Kỷ Ninh lại không sợ hãi chút nào, mục đích chủ yếu của hắn lần này tới Vạn Thần phủ chính là vì cái Tuyết Giám đồ quyển kia.
- Đầu trùng thú kia bị chủ nhân giết tới sợ, nếu như không phải trước đó có hai người Hồ Tiếu Thế Giới thần ngăn cản, như vậy thậm chí còn có khả năng đầu trùng thú kia đã sớm vứt bỏ cái mạng nhỏ của nó. Mà nó biết rõ chúng ta có phương pháp truy tung, cho nên đương nhiên không dám đơn giản đi ra a.
Tô Vưu Cơ nói.
- Đi, đi Cự Thạch lâm.
Kỷ Ninh cười, lại đi về phía phương hướng Cự Thạch lâm.
- Chủ nhân, thực sự muốn đi tới đó sao?
Tô Vưu Cơ có chút bận tâm, vừa rồi nàng nghe Kỷ Ninh nói thiếu nữ trận linh kia chuyển dời hai người đưa đến nơi này. Trong lòng nàng cảm thấy có chút lo lắng, Cự Thạch lâm là một trong những tuyệt địa chính thức ở trong Vụ hải. Coi như là Thế Giới thần đỉnh phong cũng chỉ có một chút hi vọng trốn chạy để khỏi chết mà thôi, bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của Cự Thạch lâm này như thế nào.
- Đúng vậy.
Kỷ Ninh ngước mắt nhìn Tô Vưu Cơ, cười nói:
- Bất quá ngươi không cần tham chiến, đến lúc đó ngươi tiến vào Động Thiên là được, ngươi ở một bên sẽ chỉ làm cho ta phân tâm mà thôi.
Kỷ Ninh nói rất là bình thường, thế nhưng Tô Vưu Cơ lại cảm giác ra được cái loại bá khí tuyệt đối, tự tin tuyệt đối kia.
Chủ nhân vừa từ Tổ Thần đột phá đến Thế Giới Cảnh, sao lại có lòng tin mạnh như vậy cơ chứ?
Tô Vưu Cơ nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Được, tất cả đều nghe chủ nhân phân phó, bất quá chủ nhân đi Cự Thạch lâm vẫn nên cẩn thận một chút.
Nàng cũng cẩn thận quan sát Kỷ Ninh, muốn quan sát biến hóa của Kỷ Ninh, từ góc độ khí tức xem ra, khí tức hiện tại của Kỷ Ninh là Thế Giới Cảnh a. Ngoài ra, cũng không có bao nhiêu biến hóa gì lớn.
Ồ... hoặc là nói Kỷ Ninh lại càng thêm bình tĩnh, mặc dù thân ở hiểm địa, thế nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên.
- Chủ nhân, sao lưng người lại cõng chuôi kiếm này chứ?
Tô Vưu Cơ chợt phát hiện ra biến hóa lớn nhất của Kỷ Ninh. Trước đó đều là lúc chiến đấu thì Kỷ Ninh mới rút kiếm ra, hắn chưa từng đeo kiếm trên lưng như vậy bao giờ.
- Tu luyện.
Kỷ Ninh nói.
- Tu luyện?
Tô Vưu Cơ có chút nghi hoặc, lưng cõng một thanh kiếm cũng gọi là tu luyện sao? Chỉ là nàng cũng không có hỏi nữa.
Trên lưng Kỷ Ninh đeo chính Vĩnh hằng thần binh Tử Quang Quỳnh.
Lúc nào trên lưng cũng có một thanh kiếm, có thể cảm ứng được Bổn nguyên kiếm ý quen thuộc ở bên trong thần kiếm.
Thời thời khắc khắc, cả ngày lẫn đêm đều có thể cảm ứng được Kiếm ý. Cần phải biết, coi như là một phàm nhân, nếu như mỗi ngày đều vung đao, ôm đao ngủ, đao vĩnh viễn không rời tay. Như vậy cũng có thể luyện thành được đao thuật đáng sợ.
Loại thói quen này có phần rất quan trọng, bởi vì Kỷ Ninh có thể cảm ứng được Bổn nguyên kiếm ý bất kỳ lúc nào.
Rất nhanh Kỷ Ninh đã bình phục cảm xúc có chút chấn động của mình.
Ở bên trong cương vực vô tận, người nghịch thiên có rất nhiều a.
Vĩnh Hằng nhất tộc lại coi Sinh Tử Đạo Quân là thực vật.
Đại Mạc Đạo Quân chính là Đạo Quân có thể xếp top ba Thôi Diễn nhất đạo trong toàn bộ cương vực vô tận, là đại năng nghịch thiên. So sánh với người này, tuy rằng bây giờ hắn cũng coi như có chút thực lực, thế nhưng cũng không có một chút vốn liếng cuồng ngạo nào.
******
Cô cô cô ~~~
Bên cạnh bờ nham thạch đang nóng chảy sôi trào, Hỏa tiên tử Tô Vưu Cơ đang đợi Kỳ Ninh.
- Hẳn là chủ nhân đã đột phá a.
- Chủ nhân đã đột phá, có lẽ cũng sắp đi ra ngoài?
Hỏa tiên tử Tô Vưu Cơ có chút chờ mong.
- Tô Vưu Cơ.
Một đạo thanh âm vang lên, phía trên nham thạch nóng chảy ngưng tụ ra một đạo thân ảnh, chính là thiếu nữ có bàn chân trần trụi kia:
- Đi thôi, nên đi ra ngoài.
- Chủ nhân của ta đã đột phá rồi hay sao?
Tô Vưu Cơ hỏi.
- Đúng vậy.
Thiếu nữ gật đầu.
Không gian lập tức vặn vẹo, thiếu nữ trực tiếp mang theo Tô Vưu Cơ cưỡng ép chuyển dời hư không.
- Ồ?
Cảnh vật trước mắt Tô Vưu Cơ biến ảo, đợi đến khi tất cả rõ ràng, nàng mới phát hiện ra mình đã đứng ở trên quảng trường cực lớn của Thần Phủ, trước đó cuộc chiến Sinh tử ma bàn diễn ra ở trên quảng trường này.
- Chủ nhân.
Tô Vưu Cơ thoáng cái đã nhìn thấy thiếu niên mặc áo trắng đang đứng ở cách đó không xa.
Kỷ Ninh đứng ở đó, sau lưng đeo một thanh kiếm, khí tức toàn thân hùng hồn, đó là khí tức của Thế Giới Cảnh.
- Chúc mừng chủ nhân.
Tô Vưu Cơ vui mừng nói:
- Vạn Thần phủ này quả thực là phúc địa của chúng ta, ta và chủ nhân đều ở đây đột phá đến Thế Giới Cảnh a.
- Đúng vậy a, là phúc địa.
Kỷ Ninh đang nghĩ tới năm ngàn Kiếm Đạo Điện kia, nơi đó đối với hắn mà nói, có sự trợ rất, rất là lớn.
- Tiền bối.
Kỷ Ninh nhìn thiếu nữ trận linh ở bên cạnh, tuy rằng trận linh này không có tu vi gì, thế nhưng nàng sống trong năm tháng dài dằng dặc như vậy, rất nhiều Sinh Tử Đạo Quân cũng không có tuổi thọ dài như vậy, mà lại ở bên trong Vạn Thần phủ, chỉ sợ Sinh Tử Đạo Quân đến cũng sẽ rất đơn giản bị nàng giết chết. Cho nên hắn gọi một tiếng tiền bối cũng là phải đạo.
- Đưa ta và Tô Vưu Cơ, đi khu vực Vụ Hải Cự Thạch lâm a.
Kỷ Ninh nói.
- Các ngươi đi tới Vụ Hải trước?
Thiếu nữ này có chút nghi hoặc.
- Đúng vậy.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Được, ngươi cũng có thể thuận tiện củng cố một ít thực lực ở bên trong Vụ Hải a.
Thiếu nữ gật đầu, nói:
- Đi thôi.
Nói xong nàng chỉ một ngón tay về phía xa xa, lập tức không gian chung quanh Kỷ Ninh và Tô Vưu Cơ vặn vẹo, giống như là vòng xoáy, lôi cuốn hai người trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
...
Sương mù tràn ngập, trong khu vực Vụ Hải của Vạn Thần phủ.
Trên một mảnh đất hoang, gợn sóng không gian lan tràn, Kỷ Ninh và Tô Vưu Cơ đột nhiên trống rỗng xuất hiện.
- Ồ?
Kỷ Ninh có thể cảm ứng được rõ ràng Tuyết Giám đồ quyển đang chấn động, hắn không khỏi cười nói:
- Đầu trùng thú kia trốn ở trong Cự Thạch lâm, cũng đã mấy ngàn năm rồi, không ngờ nó vẫn trốn ở chỗ kia như trước.
Cự Thạch lâm là một hiểm địa.
Nhưng bây giờ, Kỷ Ninh lại không sợ hãi chút nào, mục đích chủ yếu của hắn lần này tới Vạn Thần phủ chính là vì cái Tuyết Giám đồ quyển kia.
- Đầu trùng thú kia bị chủ nhân giết tới sợ, nếu như không phải trước đó có hai người Hồ Tiếu Thế Giới thần ngăn cản, như vậy thậm chí còn có khả năng đầu trùng thú kia đã sớm vứt bỏ cái mạng nhỏ của nó. Mà nó biết rõ chúng ta có phương pháp truy tung, cho nên đương nhiên không dám đơn giản đi ra a.
Tô Vưu Cơ nói.
- Đi, đi Cự Thạch lâm.
Kỷ Ninh cười, lại đi về phía phương hướng Cự Thạch lâm.
- Chủ nhân, thực sự muốn đi tới đó sao?
Tô Vưu Cơ có chút bận tâm, vừa rồi nàng nghe Kỷ Ninh nói thiếu nữ trận linh kia chuyển dời hai người đưa đến nơi này. Trong lòng nàng cảm thấy có chút lo lắng, Cự Thạch lâm là một trong những tuyệt địa chính thức ở trong Vụ hải. Coi như là Thế Giới thần đỉnh phong cũng chỉ có một chút hi vọng trốn chạy để khỏi chết mà thôi, bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của Cự Thạch lâm này như thế nào.
- Đúng vậy.
Kỷ Ninh ngước mắt nhìn Tô Vưu Cơ, cười nói:
- Bất quá ngươi không cần tham chiến, đến lúc đó ngươi tiến vào Động Thiên là được, ngươi ở một bên sẽ chỉ làm cho ta phân tâm mà thôi.
Kỷ Ninh nói rất là bình thường, thế nhưng Tô Vưu Cơ lại cảm giác ra được cái loại bá khí tuyệt đối, tự tin tuyệt đối kia.
Chủ nhân vừa từ Tổ Thần đột phá đến Thế Giới Cảnh, sao lại có lòng tin mạnh như vậy cơ chứ?
Tô Vưu Cơ nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Được, tất cả đều nghe chủ nhân phân phó, bất quá chủ nhân đi Cự Thạch lâm vẫn nên cẩn thận một chút.
Nàng cũng cẩn thận quan sát Kỷ Ninh, muốn quan sát biến hóa của Kỷ Ninh, từ góc độ khí tức xem ra, khí tức hiện tại của Kỷ Ninh là Thế Giới Cảnh a. Ngoài ra, cũng không có bao nhiêu biến hóa gì lớn.
Ồ... hoặc là nói Kỷ Ninh lại càng thêm bình tĩnh, mặc dù thân ở hiểm địa, thế nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên.
- Chủ nhân, sao lưng người lại cõng chuôi kiếm này chứ?
Tô Vưu Cơ chợt phát hiện ra biến hóa lớn nhất của Kỷ Ninh. Trước đó đều là lúc chiến đấu thì Kỷ Ninh mới rút kiếm ra, hắn chưa từng đeo kiếm trên lưng như vậy bao giờ.
- Tu luyện.
Kỷ Ninh nói.
- Tu luyện?
Tô Vưu Cơ có chút nghi hoặc, lưng cõng một thanh kiếm cũng gọi là tu luyện sao? Chỉ là nàng cũng không có hỏi nữa.
Trên lưng Kỷ Ninh đeo chính Vĩnh hằng thần binh Tử Quang Quỳnh.
Lúc nào trên lưng cũng có một thanh kiếm, có thể cảm ứng được Bổn nguyên kiếm ý quen thuộc ở bên trong thần kiếm.
Thời thời khắc khắc, cả ngày lẫn đêm đều có thể cảm ứng được Kiếm ý. Cần phải biết, coi như là một phàm nhân, nếu như mỗi ngày đều vung đao, ôm đao ngủ, đao vĩnh viễn không rời tay. Như vậy cũng có thể luyện thành được đao thuật đáng sợ.
Loại thói quen này có phần rất quan trọng, bởi vì Kỷ Ninh có thể cảm ứng được Bổn nguyên kiếm ý bất kỳ lúc nào.
/1827
|