Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
------------------------------------------------
Thời khắc này, đầu Tổ Kỳ trực tiếp đứng máy.
Cậu vẫn duy trì tư thế ngơ ngác ngồi ở trên giường, ánh mắt sững sờ nhìn Tiết Giác đứng ở trước mặt một lúc lâu, há miệng giọng nói khàn khàn: "Anh... vào đây lúc nào?"
Nếu như Tổ Kỳ không có nhớ lầm, sau khi cậu tiến vào phòng ngủ đã đem cửa phòng khóa trái, vậy Tiết Giác làm sao mà vào được?
Hơn nữa vào lúc này Tiết Giác không phải nên ở trong công ty tăng ca sao?
Tổ Kỳ trong lòng chợt lóe vô số loại ý nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng, hai tay cậu chặt chẽ siết lấy ráp trải giường, hô hấp thật giống như bị người đối diện đánh cho một quyền, cảm giác đau đớn theo dây thần kinh lan tràn đến toàn thân.
Cậu không biết Tiết Giác sau khi biết được có không gian sẽ có phản ứng gì, càng không dám tưởng tượng kết cục cậu sắp đối mặt...
Mới ngắn ngủi một phút, Tổ Kỳ đã bị kinh sợ đến chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
"Tôi..." Tổ Kỳ nói.
Nhưng mà cậu mới vừa phun ra một chữ, liền nhìn thấy Tiết Giác giơ ra một cái tay, dùng mu bàn tay ấm áp nhẹ nhàng dán lên trán của cậu, dừng lại cảm thụ chốc lát, Tiết Giác hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tổ Kỳ không ngờ tới phản ứng của Tiết Giác so với trong tưởng tượng của cậu bình tĩnh quá nhiều, không khỏi sửng sốt một phút chốc, lập tức lắc lắc đầu.
"Tôi rất khỏe."
"Nhưng bộ dáng của em thoạt nhìn thật không tốt." Tiết Giác mím môi tiến sát vào quan sát sắc mặt Tổ Kỳ, giữa hai hàng lông mày kẹp một tia lo lắng như có như không, "Tôi đưa em đi bệnh viện xem một chút đi."
Khoảng cách giữa hai bọn họ quá gần, nhiệt khí Tiết Giác thở ra tất cả phun ở trên gương mặt Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ có tật giật mình không dám nhìn thẳng Tiết Giác, nhưng có thể tại dư quang trông thấy đường nét khuôn mặt gần trong gang tấc của Tiết Giác thật dễ nhìn, phảng phất một giây sau liền muốn hôn lên.
Tổ Kỳ bất thình lình liên tưởng đến một ít hình ảnh lung ta lung tung, hai má từ từ thiêu hồng.
Cậu theo bản năng lùi ra sau mấy phần, mãi đến tận khi cậu và Tiết Giác tách ra có không khí mới mẻ tràn vào mới giống như cá trở lại trong nước, rốt cục thở được một hơi.
"Không cần." Tổ Kỳ gom lại con ngươi, cự tuyệt nói.
Tiết Giác tựa hồ cảm thấy Tổ Kỳ bài xích, mâu sắc lóe lên, ôm Tiết Thiên Vạn chậm rãi đứng thẳng người sau đó giải thích nói: "Tôi ở bên ngoài gõ cửa rất lâu em vẫn luôn không trả lời, tôi liền để Trương quản gia đem chìa khóa dự phòng tới."
Dừng một chút, liền nhẹ giọng bổ sung, "Tôi rất lo lắng cho em."
Tổ Kỳ nhìn về phía Tiết Giác, phát hiện đối phương cũng dùng ánh mắt chăm chú không hề chớp mắt nhìn mình, trong lúc nhất thời hai tai càng nóng hơn.
"Tôi thật sự không có chuyện gì, có thể là ban ngày đi công ty một chuyến nên hơi mệt chút." Tổ Kỳ kéo khóe miệng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà cười cười.
Tiết Giác hiển nhiên không tin lời giải thích của Tổ Kỳ, nhưng hắn cũng không thuyết phục được Tổ Kỳ đi bệnh viện kiểm tra, cho nên bọn họ liền như vậy mắt to trừng mắt nhỏ giằng co nửa ngày.
Lúc Tiết Giác chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Tiết Thiên Vạn trong lồng ngực đột nhiên há hốc mồm khóc lên.
Thấy thế, Tổ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy được con trai mình thật là quá đáng yêu, khóc thật đúng lúc.
"Nó hình như đói bụng rồi, anh đi cho nó ăn đi." Tổ Kỳ không thể chờ đợi được nữa bắt đầu đuổi người.
Tuy rằng Tiết Giác luôn nhẹ giọng dụ dỗ Tiết Thiên Vạn, nhưng dư quang ở bên trong vẫn là đem toàn bộ biểu tình biến hóa của Tổ Kỳ nhìn hết, nhất thời vừa tức tức giận vừa bất đắc dĩ, đành phải đem lời còn lại nuốt trở về, ôm Tiết Thiên Vạn rời khỏi phòng ngủ.
Tổ Kỳ trơ mắt nhìn thân ảnh Tiết Giác biến mất phía sau cửa phòng, phút chốc cảm giác mình như được sống lại.
Bây giờ Tiết Giác đã có thể rất thành thục chăm sóc Tiết Thiên Vạn, hắn rất mau đến phòng trẻ em, một tay ôm Tiết Thiên Vạn, một tay khác thì lại dùng tốc độ nhanh nhất pha sữa bột.
Bên ngoài Tiểu Nhã nghe đến động tĩnh, vội vã đến phụ một tay.
Tiết Thiên Vạn xác thực đói bụng, khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ ngầu, ở trong ngực Tiết Giác liều mạng dằn vặt.
Mãi đến tận khi Tiểu Nhã đem bình sữa ấm đưa tới trong lồng ngực của hắn, nhóc con mới phản xạ có điều kiện mà ôm bình sữa hút, lông mi như cây quạt nhỏ khóc ướt nhẹp, hai gò má vẫn cứ hiện ra hai đám đỏ bừng.
Tiểu Nhã nhìn tiểu thiếu gia, không nhịn được tiếng lòng cảm thán.
Tiên sinh cùng phu nhân sắc đẹp đều cao như vậy, coi như tiểu thiếu gia lúc vừa ra đời như con khỉ con, hiện tại nẩy nở cũng sẽ không xấu đi.
Quả nhiên là gien quyết định trình độ sắc đẹp nha...
Sau khi Tiết Thiên Vạn hoàn toàn yên tĩnh lại, Tiết Giác liền ôm nhóc con ra khỏi phòng trẻ em, Tiểu Nhã ở lại thu thập tàn cục, Tiểu Nhã tay chân lanh lẹ, không tới mười phút liền đem tất cả mọi thứ đều đặt chỉnh tề trở về vị trí cũ.
Lúc rời đi, Tiểu Nhã liền thấy Tiết Giác lặng yên không một tiếng động đứng ở trước cửa, tựa hồ đang chờ mình.
Tiểu Nhã ngẩn người: "Tiên sinh, ngài tìm tôi sao?"
Tiết Giác gật đầu, hắn vừa nãy xuống lầu đem Tiết Thiên Vạn đang uống sữa giao cho Ông Ngọc Hương, suy nghĩ một chút vẫn là không yên lòng, trở về tìm Tiểu Nhã.
"Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, gần nhất thân thể của Tổ Kỳ có nơi nào không thoải mái hay không?" Tiết Giác chần chờ nói, kỳ thực hỏi Tiểu Nhã những câu này đối với hắn mà nói có chút thẹn thùng.
Tiết Giác là người rất chú trọng việc riêng tư, ngay cả mối quan hệ giữa hắn và Tổ Kỳ đều không có người thứ ba biết, Ông Ngọc Hương cùng Tiết Ngạn Tĩnh thậm chí cho là Tiết Giác đối với Tổ Kỳ nhất kiến chung tình, khóc lóc van nài mới đem người đuổi tới tay.
Bởi vậy hướng một người ngoài hỏi tình hình vợ mình gần đây khiến Tiết Giác cảm thấy có một tia lúng túng.
Dù cho Tiết Giác cùng Tổ Kỳ ngoài mặt là kết hôn nhưng thật ra lại không cãi vã không ngừng, hắn cũng không muốn để những người khác biết đến việc riêng của mình như thế.
Đáng tiếc đoạn thời gian gần đây hắn vì công sự bận rộn, số lần trở về có thể dùng một cái tay để đếm, thực sự không có tinh lực để ý Tổ Kỳ.
Tiểu Nhã không biết tâm tư của Tiết Giác, nhưng là thấy hắn sắc mặt do dự cùng thần sắc căng thẳng, cũng không dám qua loa trả lời cho xong, hồi tưởng rất lâu mới nói: "Khoảng thời gian tiên sinh không ở nhà, tôi rất ít nhìn thấy phu nhân ra cửa, cậu ấy hoặc là ở phòng khách hoặc là vườn hoa nhỏ chơi với tiểu thiếu gia hoặc là ở trong phòng ngủ, có vẻ như không có chỗ nào không thích hợp."
Tiết Giác nghe xong, ừ một tiếng, lập tức rơi vào trầm mặc.
Tiểu Nhã yên tĩnh hai giây, quan sát biểu tình của Tiết Giác, cẩn thận từng li từng tí một mà mở miệng: "Tiên sinh, phu nhân làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì." Tiết Giác phút chốc lấy lại tinh thần, sắc mặt rất nhanh khôi phục được lạnh nhạt, hắn dặn dò, "Cô chú ý cậu ấy nhiều một chút, có chuyện gì thì trực tiếp gọi cho tôi."
Tiểu Nhã mờ mịt gật gật đầu.
"Cũng đừng cho cậu ấy biết tôi hỏi cô những câu nói này." Tiết Giác bổ sung.
Tiểu Nhã vội vã đáp: "Vâng tôi nhất định miệng kín như bưng."
Nói xong này đó, Tiết Giác chuẩn bị xuống lầu đi xem Tiết Thiên Vạn, lúc quay người chợt nhớ tới cái gì, hắn lần thứ hai lên tiếng, "Đúng rồi, cô cùng mọi người nói một tiếng, sau này không cần gọi cậu ấy là phu nhân, xưng hô bằng tên là được."
Lúc đem Tổ Kỳ mang về, Tiết Giác cũng không có tận lực căn dặn Trương quản gia cùng Tiểu Nhã nên làm sao xưng hô với Tổ Kỳ, sau đó nghe bọn họ tự phát gọi Tổ Kỳ là phu nhân, cảm thấy có chút buồn cười mà cũng không có sửa chữa bọn họ.
Ngược lại thời gian hắn và Tổ Kỳ ở chung đã ít lại càng ít, danh xưng "Phu nhân" này chỉ có thể buồn nôn một mình Tổ Kỳ, đối với hắn không có một chút nào ảnh hưởng.
Mà bây giờ hai người bọn họ sinh sống ở dưới một cái mái hiên, thậm chí còn ngủ ở cùng cái giường, Tiết Giác nghe xưng hô "Phu nhân" nhiều hơn vẫn là cảm thấy không thích ứng.
Cũng không phải nói là cảm thấy buồn nôn đến cỡ nào, mà là đem Tổ Kỳ một tên đàn ông lưng cao chân dài gọi là "Phu nhân"...
Thực sự có chút thương tổn tự ái.
Ngay cả Tiết Giác cũng không có ý thức, hắn trong lúc vô tình, chợt bắt đầu quan tâm tới cảm thụ của Tổ Kỳ, trước kia là tuyệt đối không chuyện này xảy ra.
Quái quái.
Tổ Kỳ ở bên giường ngồi rất lâu, cậu nhiều lần ma sát ngọc lục bảo trong suốt óng ánh trong lòng bàn tay, đợi trái tim kịch liệt nhảy lên từ từ bình phục lại, mới tri giác cảm nhận được một trận lạnh lẽo.
Ngoài trời tuyết đang rơi, hoa thuyết bay phấp phới ngoài cửa sổ, nhiệt độ trong phòng rất thấp.
Tổ Kỳ đột nhiên nhớ tới, cậu thu thập hành lý lúc đó có chút nóng nên đem trong máy sưởi trong phòng ngủ tắt đi.
Vì vậy Tổ Kỳ cầm lấy dụng cụ điều khiển từ xa mở máy sưởi lên, cảm giác như từng dòng nước ấm phả vào mặt, đem cả người cậu bao lại, nhất thời hai vai chậm rãi thả lỏng phun ra một tia thở dài.
Trên sàn nhà trước tủ quần áo để các loại quần áo lung ta lung tung đến ba cái rương hành lý, Tổ Kỳ làm thế nào cũng không nhấc lên được hứng thú tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Ngồi yên nửa ngày, Tổ Kỳ thẳng thắn đá rớt dép lê, trở mình một cái bò vào trong chăn, nằm xuống chơi điện thoại di động.
Người sống trong hoàn cảnh thư thích an nhàn rất dễ dàng sinh sôi tính trơ*, cơ hồ không cần bao lâu thời gian, Tổ Kỳ liền quên căng thẳng cùng thấp thỏm vừa nãy, vùi ở trong chăn ấm áp buồn ngủ.
* Tính trơ là tính không đáp ứng với kích thích.
Cậu ban đầu ngủ rất sâu, nhưng mà không biết qua bao lâu, thân thể của cậu từ từ trở nên nặng nề, như bước vào lồng hấp nóng bức.
Tổ Kỳ vô thức đá văng chăn ra, gò má của cậu nóng bừng từng trận, tinh thần thật vất vả tỉnh táo một chút.
Cứ như vậy nằm một phút chốc, Tổ Kỳ cảm giác cổ họng đau đến lợi hại, cậu muốn xuống giường đi rót cốc nước uống, nhưng mà thân thể cục kịch lại không dụng ra được một chút sức lực nào.
Tổ Kỳ giãy giụa nửa ngày vẫn là còn nằm nguyên.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu tựa hồ nghe âm thanh cửa phòng mở ra, ngay sau đó là một chuỗi tiếng bước chân, Tổ Kỳ mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy bên giường mơ hồ có bóng người lay động.
"Tổ Kỳ."
Có người đang gọi mình.
Sau đó, một cái tay nhẹ nhàng đặt trên trán của cậu.
Cái tay kia nhiệt độ có chút thấp, thời điểm kề sát ở trên làn da nóng bỏng Tổ Kỳ, từng tia từng sợi khí lạnh phảng phất giống như có sức sống, chui thẳng vào bên trong thần kinh của Tổ Kỳ.
"Tiết Giác..." Tổ Kỳ hai con mắt nửa khép, đôi môi khẽ nhếch, từ trong lỗ mũi thở ra một hơi khí nóng, "Tôi thật khó chịu..."
"Em bị cảm." Tiết Giác tựa hồ không hiểu, vừa nãy Tổ Kỳ còn đang yên đang lành, kết quả quay người liền bệnh thành như vậy, thở dài bất đắc dĩ một tiếng, "Tôi đi lấy cho em."
Tổ Kỳ phát sốt, hoa mắt váng đầu, tư duy giống như bị đông lại, cậu không có nghe rõ Tiết Giác nói cái gì, nhận ra được Tiết Giác muốn lấy tay ra, hoảng loạn giơ tay đè lại.
"Anh đừng đi..."
Mu bàn tay hơi lạnh tiếp tục kề sát ở trên mặt cậu, Tổ Kỳ cong cong khóe miệng, như một con mèo thỏa mãn, hạnh phúc cọ hai lần phát ra một tiếng than thở hài lòng.
"Thật thoải mái nha."
Tiết Giác đối với Tổ Kỳ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ, đợi đến khi ý thức của Tổ Kỳ mơ hồ chút, hắn mới động tác chầm chậm rút tay ra.
Tổ Kỳ ngủ không bao lâu, lại nghe được Tiết Giác gọi tên của mình, cậu bị Tiết Giác ôm lấy ngồi dậy cho uống thuốc.
Tiết Giác bận trước bận sau, đỡ Tổ Kỳ nằm lại trong chăn, liền đem ra khăn mặt ấm thay cậu lau chùi mồ hôi trên mặt cùng trên người.
Vốn là Tiết Giác còn tức giận chuyện Tổ Kỳ giấu diếm gì đó mà gạt mình, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dáng Tổ Kỳ yếu ớt và vô cùng đáng thương, nhất thời làm sao cũng không nổi giận được.
Thật là đứa ngốc.
Ở nhà cũng có thể sinh bệnh, chờ đi đoàn phim sợ sẽ càng thêm không hảo hảo quý trọng thân thể của chính mình.
------------------------------------------------
Thời khắc này, đầu Tổ Kỳ trực tiếp đứng máy.
Cậu vẫn duy trì tư thế ngơ ngác ngồi ở trên giường, ánh mắt sững sờ nhìn Tiết Giác đứng ở trước mặt một lúc lâu, há miệng giọng nói khàn khàn: "Anh... vào đây lúc nào?"
Nếu như Tổ Kỳ không có nhớ lầm, sau khi cậu tiến vào phòng ngủ đã đem cửa phòng khóa trái, vậy Tiết Giác làm sao mà vào được?
Hơn nữa vào lúc này Tiết Giác không phải nên ở trong công ty tăng ca sao?
Tổ Kỳ trong lòng chợt lóe vô số loại ý nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng, hai tay cậu chặt chẽ siết lấy ráp trải giường, hô hấp thật giống như bị người đối diện đánh cho một quyền, cảm giác đau đớn theo dây thần kinh lan tràn đến toàn thân.
Cậu không biết Tiết Giác sau khi biết được có không gian sẽ có phản ứng gì, càng không dám tưởng tượng kết cục cậu sắp đối mặt...
Mới ngắn ngủi một phút, Tổ Kỳ đã bị kinh sợ đến chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
"Tôi..." Tổ Kỳ nói.
Nhưng mà cậu mới vừa phun ra một chữ, liền nhìn thấy Tiết Giác giơ ra một cái tay, dùng mu bàn tay ấm áp nhẹ nhàng dán lên trán của cậu, dừng lại cảm thụ chốc lát, Tiết Giác hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tổ Kỳ không ngờ tới phản ứng của Tiết Giác so với trong tưởng tượng của cậu bình tĩnh quá nhiều, không khỏi sửng sốt một phút chốc, lập tức lắc lắc đầu.
"Tôi rất khỏe."
"Nhưng bộ dáng của em thoạt nhìn thật không tốt." Tiết Giác mím môi tiến sát vào quan sát sắc mặt Tổ Kỳ, giữa hai hàng lông mày kẹp một tia lo lắng như có như không, "Tôi đưa em đi bệnh viện xem một chút đi."
Khoảng cách giữa hai bọn họ quá gần, nhiệt khí Tiết Giác thở ra tất cả phun ở trên gương mặt Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ có tật giật mình không dám nhìn thẳng Tiết Giác, nhưng có thể tại dư quang trông thấy đường nét khuôn mặt gần trong gang tấc của Tiết Giác thật dễ nhìn, phảng phất một giây sau liền muốn hôn lên.
Tổ Kỳ bất thình lình liên tưởng đến một ít hình ảnh lung ta lung tung, hai má từ từ thiêu hồng.
Cậu theo bản năng lùi ra sau mấy phần, mãi đến tận khi cậu và Tiết Giác tách ra có không khí mới mẻ tràn vào mới giống như cá trở lại trong nước, rốt cục thở được một hơi.
"Không cần." Tổ Kỳ gom lại con ngươi, cự tuyệt nói.
Tiết Giác tựa hồ cảm thấy Tổ Kỳ bài xích, mâu sắc lóe lên, ôm Tiết Thiên Vạn chậm rãi đứng thẳng người sau đó giải thích nói: "Tôi ở bên ngoài gõ cửa rất lâu em vẫn luôn không trả lời, tôi liền để Trương quản gia đem chìa khóa dự phòng tới."
Dừng một chút, liền nhẹ giọng bổ sung, "Tôi rất lo lắng cho em."
Tổ Kỳ nhìn về phía Tiết Giác, phát hiện đối phương cũng dùng ánh mắt chăm chú không hề chớp mắt nhìn mình, trong lúc nhất thời hai tai càng nóng hơn.
"Tôi thật sự không có chuyện gì, có thể là ban ngày đi công ty một chuyến nên hơi mệt chút." Tổ Kỳ kéo khóe miệng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà cười cười.
Tiết Giác hiển nhiên không tin lời giải thích của Tổ Kỳ, nhưng hắn cũng không thuyết phục được Tổ Kỳ đi bệnh viện kiểm tra, cho nên bọn họ liền như vậy mắt to trừng mắt nhỏ giằng co nửa ngày.
Lúc Tiết Giác chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Tiết Thiên Vạn trong lồng ngực đột nhiên há hốc mồm khóc lên.
Thấy thế, Tổ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy được con trai mình thật là quá đáng yêu, khóc thật đúng lúc.
"Nó hình như đói bụng rồi, anh đi cho nó ăn đi." Tổ Kỳ không thể chờ đợi được nữa bắt đầu đuổi người.
Tuy rằng Tiết Giác luôn nhẹ giọng dụ dỗ Tiết Thiên Vạn, nhưng dư quang ở bên trong vẫn là đem toàn bộ biểu tình biến hóa của Tổ Kỳ nhìn hết, nhất thời vừa tức tức giận vừa bất đắc dĩ, đành phải đem lời còn lại nuốt trở về, ôm Tiết Thiên Vạn rời khỏi phòng ngủ.
Tổ Kỳ trơ mắt nhìn thân ảnh Tiết Giác biến mất phía sau cửa phòng, phút chốc cảm giác mình như được sống lại.
Bây giờ Tiết Giác đã có thể rất thành thục chăm sóc Tiết Thiên Vạn, hắn rất mau đến phòng trẻ em, một tay ôm Tiết Thiên Vạn, một tay khác thì lại dùng tốc độ nhanh nhất pha sữa bột.
Bên ngoài Tiểu Nhã nghe đến động tĩnh, vội vã đến phụ một tay.
Tiết Thiên Vạn xác thực đói bụng, khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ ngầu, ở trong ngực Tiết Giác liều mạng dằn vặt.
Mãi đến tận khi Tiểu Nhã đem bình sữa ấm đưa tới trong lồng ngực của hắn, nhóc con mới phản xạ có điều kiện mà ôm bình sữa hút, lông mi như cây quạt nhỏ khóc ướt nhẹp, hai gò má vẫn cứ hiện ra hai đám đỏ bừng.
Tiểu Nhã nhìn tiểu thiếu gia, không nhịn được tiếng lòng cảm thán.
Tiên sinh cùng phu nhân sắc đẹp đều cao như vậy, coi như tiểu thiếu gia lúc vừa ra đời như con khỉ con, hiện tại nẩy nở cũng sẽ không xấu đi.
Quả nhiên là gien quyết định trình độ sắc đẹp nha...
Sau khi Tiết Thiên Vạn hoàn toàn yên tĩnh lại, Tiết Giác liền ôm nhóc con ra khỏi phòng trẻ em, Tiểu Nhã ở lại thu thập tàn cục, Tiểu Nhã tay chân lanh lẹ, không tới mười phút liền đem tất cả mọi thứ đều đặt chỉnh tề trở về vị trí cũ.
Lúc rời đi, Tiểu Nhã liền thấy Tiết Giác lặng yên không một tiếng động đứng ở trước cửa, tựa hồ đang chờ mình.
Tiểu Nhã ngẩn người: "Tiên sinh, ngài tìm tôi sao?"
Tiết Giác gật đầu, hắn vừa nãy xuống lầu đem Tiết Thiên Vạn đang uống sữa giao cho Ông Ngọc Hương, suy nghĩ một chút vẫn là không yên lòng, trở về tìm Tiểu Nhã.
"Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, gần nhất thân thể của Tổ Kỳ có nơi nào không thoải mái hay không?" Tiết Giác chần chờ nói, kỳ thực hỏi Tiểu Nhã những câu này đối với hắn mà nói có chút thẹn thùng.
Tiết Giác là người rất chú trọng việc riêng tư, ngay cả mối quan hệ giữa hắn và Tổ Kỳ đều không có người thứ ba biết, Ông Ngọc Hương cùng Tiết Ngạn Tĩnh thậm chí cho là Tiết Giác đối với Tổ Kỳ nhất kiến chung tình, khóc lóc van nài mới đem người đuổi tới tay.
Bởi vậy hướng một người ngoài hỏi tình hình vợ mình gần đây khiến Tiết Giác cảm thấy có một tia lúng túng.
Dù cho Tiết Giác cùng Tổ Kỳ ngoài mặt là kết hôn nhưng thật ra lại không cãi vã không ngừng, hắn cũng không muốn để những người khác biết đến việc riêng của mình như thế.
Đáng tiếc đoạn thời gian gần đây hắn vì công sự bận rộn, số lần trở về có thể dùng một cái tay để đếm, thực sự không có tinh lực để ý Tổ Kỳ.
Tiểu Nhã không biết tâm tư của Tiết Giác, nhưng là thấy hắn sắc mặt do dự cùng thần sắc căng thẳng, cũng không dám qua loa trả lời cho xong, hồi tưởng rất lâu mới nói: "Khoảng thời gian tiên sinh không ở nhà, tôi rất ít nhìn thấy phu nhân ra cửa, cậu ấy hoặc là ở phòng khách hoặc là vườn hoa nhỏ chơi với tiểu thiếu gia hoặc là ở trong phòng ngủ, có vẻ như không có chỗ nào không thích hợp."
Tiết Giác nghe xong, ừ một tiếng, lập tức rơi vào trầm mặc.
Tiểu Nhã yên tĩnh hai giây, quan sát biểu tình của Tiết Giác, cẩn thận từng li từng tí một mà mở miệng: "Tiên sinh, phu nhân làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì." Tiết Giác phút chốc lấy lại tinh thần, sắc mặt rất nhanh khôi phục được lạnh nhạt, hắn dặn dò, "Cô chú ý cậu ấy nhiều một chút, có chuyện gì thì trực tiếp gọi cho tôi."
Tiểu Nhã mờ mịt gật gật đầu.
"Cũng đừng cho cậu ấy biết tôi hỏi cô những câu nói này." Tiết Giác bổ sung.
Tiểu Nhã vội vã đáp: "Vâng tôi nhất định miệng kín như bưng."
Nói xong này đó, Tiết Giác chuẩn bị xuống lầu đi xem Tiết Thiên Vạn, lúc quay người chợt nhớ tới cái gì, hắn lần thứ hai lên tiếng, "Đúng rồi, cô cùng mọi người nói một tiếng, sau này không cần gọi cậu ấy là phu nhân, xưng hô bằng tên là được."
Lúc đem Tổ Kỳ mang về, Tiết Giác cũng không có tận lực căn dặn Trương quản gia cùng Tiểu Nhã nên làm sao xưng hô với Tổ Kỳ, sau đó nghe bọn họ tự phát gọi Tổ Kỳ là phu nhân, cảm thấy có chút buồn cười mà cũng không có sửa chữa bọn họ.
Ngược lại thời gian hắn và Tổ Kỳ ở chung đã ít lại càng ít, danh xưng "Phu nhân" này chỉ có thể buồn nôn một mình Tổ Kỳ, đối với hắn không có một chút nào ảnh hưởng.
Mà bây giờ hai người bọn họ sinh sống ở dưới một cái mái hiên, thậm chí còn ngủ ở cùng cái giường, Tiết Giác nghe xưng hô "Phu nhân" nhiều hơn vẫn là cảm thấy không thích ứng.
Cũng không phải nói là cảm thấy buồn nôn đến cỡ nào, mà là đem Tổ Kỳ một tên đàn ông lưng cao chân dài gọi là "Phu nhân"...
Thực sự có chút thương tổn tự ái.
Ngay cả Tiết Giác cũng không có ý thức, hắn trong lúc vô tình, chợt bắt đầu quan tâm tới cảm thụ của Tổ Kỳ, trước kia là tuyệt đối không chuyện này xảy ra.
Quái quái.
Tổ Kỳ ở bên giường ngồi rất lâu, cậu nhiều lần ma sát ngọc lục bảo trong suốt óng ánh trong lòng bàn tay, đợi trái tim kịch liệt nhảy lên từ từ bình phục lại, mới tri giác cảm nhận được một trận lạnh lẽo.
Ngoài trời tuyết đang rơi, hoa thuyết bay phấp phới ngoài cửa sổ, nhiệt độ trong phòng rất thấp.
Tổ Kỳ đột nhiên nhớ tới, cậu thu thập hành lý lúc đó có chút nóng nên đem trong máy sưởi trong phòng ngủ tắt đi.
Vì vậy Tổ Kỳ cầm lấy dụng cụ điều khiển từ xa mở máy sưởi lên, cảm giác như từng dòng nước ấm phả vào mặt, đem cả người cậu bao lại, nhất thời hai vai chậm rãi thả lỏng phun ra một tia thở dài.
Trên sàn nhà trước tủ quần áo để các loại quần áo lung ta lung tung đến ba cái rương hành lý, Tổ Kỳ làm thế nào cũng không nhấc lên được hứng thú tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Ngồi yên nửa ngày, Tổ Kỳ thẳng thắn đá rớt dép lê, trở mình một cái bò vào trong chăn, nằm xuống chơi điện thoại di động.
Người sống trong hoàn cảnh thư thích an nhàn rất dễ dàng sinh sôi tính trơ*, cơ hồ không cần bao lâu thời gian, Tổ Kỳ liền quên căng thẳng cùng thấp thỏm vừa nãy, vùi ở trong chăn ấm áp buồn ngủ.
* Tính trơ là tính không đáp ứng với kích thích.
Cậu ban đầu ngủ rất sâu, nhưng mà không biết qua bao lâu, thân thể của cậu từ từ trở nên nặng nề, như bước vào lồng hấp nóng bức.
Tổ Kỳ vô thức đá văng chăn ra, gò má của cậu nóng bừng từng trận, tinh thần thật vất vả tỉnh táo một chút.
Cứ như vậy nằm một phút chốc, Tổ Kỳ cảm giác cổ họng đau đến lợi hại, cậu muốn xuống giường đi rót cốc nước uống, nhưng mà thân thể cục kịch lại không dụng ra được một chút sức lực nào.
Tổ Kỳ giãy giụa nửa ngày vẫn là còn nằm nguyên.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu tựa hồ nghe âm thanh cửa phòng mở ra, ngay sau đó là một chuỗi tiếng bước chân, Tổ Kỳ mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy bên giường mơ hồ có bóng người lay động.
"Tổ Kỳ."
Có người đang gọi mình.
Sau đó, một cái tay nhẹ nhàng đặt trên trán của cậu.
Cái tay kia nhiệt độ có chút thấp, thời điểm kề sát ở trên làn da nóng bỏng Tổ Kỳ, từng tia từng sợi khí lạnh phảng phất giống như có sức sống, chui thẳng vào bên trong thần kinh của Tổ Kỳ.
"Tiết Giác..." Tổ Kỳ hai con mắt nửa khép, đôi môi khẽ nhếch, từ trong lỗ mũi thở ra một hơi khí nóng, "Tôi thật khó chịu..."
"Em bị cảm." Tiết Giác tựa hồ không hiểu, vừa nãy Tổ Kỳ còn đang yên đang lành, kết quả quay người liền bệnh thành như vậy, thở dài bất đắc dĩ một tiếng, "Tôi đi lấy cho em."
Tổ Kỳ phát sốt, hoa mắt váng đầu, tư duy giống như bị đông lại, cậu không có nghe rõ Tiết Giác nói cái gì, nhận ra được Tiết Giác muốn lấy tay ra, hoảng loạn giơ tay đè lại.
"Anh đừng đi..."
Mu bàn tay hơi lạnh tiếp tục kề sát ở trên mặt cậu, Tổ Kỳ cong cong khóe miệng, như một con mèo thỏa mãn, hạnh phúc cọ hai lần phát ra một tiếng than thở hài lòng.
"Thật thoải mái nha."
Tiết Giác đối với Tổ Kỳ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ, đợi đến khi ý thức của Tổ Kỳ mơ hồ chút, hắn mới động tác chầm chậm rút tay ra.
Tổ Kỳ ngủ không bao lâu, lại nghe được Tiết Giác gọi tên của mình, cậu bị Tiết Giác ôm lấy ngồi dậy cho uống thuốc.
Tiết Giác bận trước bận sau, đỡ Tổ Kỳ nằm lại trong chăn, liền đem ra khăn mặt ấm thay cậu lau chùi mồ hôi trên mặt cùng trên người.
Vốn là Tiết Giác còn tức giận chuyện Tổ Kỳ giấu diếm gì đó mà gạt mình, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dáng Tổ Kỳ yếu ớt và vô cùng đáng thương, nhất thời làm sao cũng không nổi giận được.
Thật là đứa ngốc.
Ở nhà cũng có thể sinh bệnh, chờ đi đoàn phim sợ sẽ càng thêm không hảo hảo quý trọng thân thể của chính mình.
/114
|