Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 76: Câu hỏi

/114


Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

-------------------------------------------------

Tổ Kỳ thực sự uể oải cực kì, trở lại phòng thiết yến xong thì đợi một chút rồi về phòng tắm rửa liền đi ngủ.

Ban đêm, lúc Tổ Kỳ đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên cảm giác bên người truyền đến một chút động tĩnh, cậu nghiêng người nhìn cửa phòng ngủ, theo bản năng muốn ngồi dậy nhìn lại, kết quả có một bàn tay nhẹ nhàng đè cậu xuống.

"Không có chuyện gì." Âm thanh Tiết Giác bên tai bên vang lên, "Ngủ đi."

Nghe vậy, buồn ngủ trong nháy mắt tản đi hơn nửa, cậu không nhịn được giơ tay kéo tay Tiết Giác, sau đó xoay người mặt đối mặt với Tiết Giác.

Trong phòng đen kịt một màu, chỉ có rèm cửa sổ nửa khép ánh trăng mông lung bên ngoài mơ hồ lọt vào bên trong.

Dưới ánh sáng mơ hồ như vậy Tổ Kỳ chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ thân ảnh của Tiết Giác, cùng với âm thanh khi Tiết Giác lên giường,không bao lâu sau Tiết Giác đã nằm xuống bên cạnh cậu.

Kỳ thực sau khi tắm rửa xong Tổ Kỳ liền uống trà giải rượu do Tiểu Nhã pha, lần này đầu rất thanh tỉnh, cậu nghĩ tới chuyện phát sinh trong phòng rửa tay lúc nãy, trong lòng run sợ một hồi, vì vậy nắm chặt tay Tiết Giác.

"Tiết Giác." Tổ Kỳ khàn cổ họng hô một tiếng.

Tiết Giác ở bên cạnh Tổ Kỳ nằm xuống sau đó...không nhúc nhích nữa, hắn ừ một tiếng, xem như là đáp lại Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ cảm thụ được nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng truyền tới từ lòng bàn tay của Tiết Giác, cậu theo bản năng liếm môi một cái, bắt đầu tìm đề tài nói: "Đã tan tiệc?"

"Ừ đã xong." Tiết Giác tùy ý để Tổ Kỳ kéo tay, giọng nói giàu từ tính ở trong không gian yên tĩnh vang lên cực kỳ yên tâm, hắn nói, "Trương quản gia còn đang giúp đỡ tiễn khách, tôi lên trước."

Vì không muốn quấy rầy đến Tổ Kỳ, Tiết Giác cố ý đi phòng khách tắm rửa sạch sẽ mới lại đây, không nghĩ tới Tổ Kỳ còn chưa ngủ.

Chỉ là tối hôm nay Tổ Kỳ ngoan ngoãn đến kỳ lạ, đã quen với bộ dáng đối phương hay tìm cớ gây sự, lúc này Tiết Giác lại có chút không thích ứng.

"Ồ..." Tổ Kỳ không yên lòng đáp lại, cậu nhàm chán dùng ngón trỏ gãi gãi lòng bàn tay của Tiết Giác, nhưng đáng tiếc người nằm bên cạnh hình như không sợ ngứa, hoàn toàn thờ ơ không động lòng.

Sau khi Tổ Kỳ yên tĩnh lại, Tiết Giác cũng thành thật ngậm miệng lại, không hề có ý tứ muốn nói chuyện.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tổ Kỳ cảm thấy được e rằng chính mình cần phải chủ động một ít, dù sao cũng là cậu thích Tiết Giác trước nên sẽ phải bỏ ra nhiều hơn, nếu như Tiết Giác không thể nào tiếp thu được việc mình yêu thích hắn...

Dựa theo tính cách của Tiết Giác, hắn sẽ trực tiếp từ chối nhỉ?

Tổ Kỳ suy nghĩ lung tung rất nhiều thứ, bên trong lòng thấp thỏm bất an.

Mặc dù cậu đã từng yêu đương vài lần, nhưng nói cho cùng kinh nghiệm tình trường chẳng hề tính là phong phú, huống hồ mấy lần yêu đương kia toàn là đối phương chủ động, cậu thì chỉ trì độn như con ếch nhỏ, đến nửa ngày mới có thể nhảy một lần, thậm chí có cô gái chia tay cùng cậu vì nguyên nhân cậu quá lạnh lùng.

Trước đây Tổ Kỳ thật sự không có thật lòng yêu thích qua người nào, mà hiện tại thật vất vả mới thích một người, nhưng mà cậu vốn phải nên giữ một khoảng cách với người đó...

Ai...

Tổ Kỳ thở dài trong lòng, cậu cảm thấy mình cần phải đi ngủ cho khỏi lo còn được mất, mà cái miệng vẫn không tự chủ được nói: "Ba anh đâu? Ông ấy không có làm gì chứ?

"Không có." Tiết Giác nhớ lại biểu tình cùng phản ứng khi Tiết Ngạn Tĩnh nhìn thấy Ông Ngọc Hương, âm thanh từ từ nổi lên lãnh ý," Ông ta và Tôn Phi đã trở về rồi,ở lại cũng chỉ để người khác chê cười.

"Mẹ đâu?" Tổ Kỳ tiếp tục hỏi.

"Bà ấy đã sớm trở về phòng." Tiết Giác không biết Tổ Kỳ từ chỗ nào mà có nhiều câu hỏi như vậy, còn tưởng rằng là động tác lên giường của mình lúc nãy đánh thức cậu, liền từ trong lồng ngực Tổ Kỳ rút tay ra, cách đệm chăn ở trên người cậu vỗ nhẹ hai lần, dùng giọng điệu dỗ con nít ôn nhu nói, "Thời gian không còn sớm, mau ngủ đi."

Tổ Kỳ trong đầu còn đang cố suy nghĩ ra đề tài để nói tiếp: "..."

Tổ Kỳ nặn nặn cái tay trống rỗng, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, dùng tay nắm chặt cái tay Tiết Giác đang đặt trên ngực mình, còn dùng lực đem Tiết Giác kéo về bên mình.

"Tôi..."

Tổ Kỳ lời mới vừa ngẩng đầu lên, liền bị một trận tiếng khóc đinh tai nhức óc đánh gãy.

"..." Tổ Kỳ kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, cậu bỗng nhiên giật mình nhận ra điểm khác thường, đứng dậy mở đèn ngủ đầu giường lên.

Ánh đèn màu vàng trong khoảnh khắc lắp đầy phòng ngủ, Tổ Kỳ quay đầu cũng thấy rõ nằm ở giữa cậu và Tiết Giác là—— Tiết Thiên Vạn.

Chẳng trách vừa nãy khi Tổ Kỳ tới gần Tiết Giác, tựa hồ không cẩn thận áp đến thứ gì...

Tiết Thiên Vạn nằm ngửa ở trên giường, quơ tay nhỏ bụ bẫm, khóc mặt nhỏ đỏ rần, một chuỗi tiếp một chuỗi nước mắt từ trong đôi mắt nhóc con tràn ra.

Tổ Kỳ còn có chút giận Tiết Giác đem Tiết Thiên Vạn ôm tới, thấy tình hình này, tức giận trong nháy mắt tiêu đến không còn một mống, cậu vội vàng tiến lên chuẩn bị ôm lấy nhóc con an ủi, nhưng Tiết Giác đã nhanh hơn cậu một bước tiến lên ôm Tiết Thiên Vạn vào lồng ngực.

Tiết Giác xuống giường ôm Tiết Thiên Vạn đi qua đi lại trong phòng, dỗ một lúc lâu mới đem nhóc con dỗ ngủ.

Toàn bộ quá trình, Tổ Kỳ xoa xoa hai tay, biểu tình lúng túng ở bên cạnh trơ mắt nhìn.

"Xin lỗi." Tổ Kỳ rất là tự trách, càng nghĩ càng cảm thấy bộ dáng hấp tấp của mình lúc nãy thật là..., còn ở trước mặt Tiết Giác làm ra trò cười.

Tiết Giác dỗ xong con trai, mới phát hiện Tổ Kỳ vẫn như cũ đứng ở đối diện giường, không nhịn được cười nói: "Em nói áy náy làm cái gì?"

Tổ Kỳ đầu hơi rủ xuống, không được tự nhiên nắm góc áo như nhóc con phạm lỗi sai tay chân luống cuống, âm thanh lí nhí nói: "Tôi không biết Thiên Vạn cũng ở đây..."

"Không có chuyện gì, tôi vốn dĩ cần phải nói với em một tiếng, là tôi sai." Tiết Giác chỉ nghĩ Tổ Kỳ tại vì cậu đè lên Tiết Thiên Vạn mà xin lỗi, bất đắc dĩ thở dài nói, "Thiên Vạn cũng là con trai của em, nên em cũng không cần xin lỗi."

Tổ Kỳ mím mím môi, không lên tiếng.

"Lên giường đi, đừng để bị lạnh." Tiết Giác giục.

Tổ Kỳ ồ một tiếng, sau đó dùng cả tay chân bé ngoan bò lên giường, mới vừa nằm xuống không bao lâu, Tiết Giác liền ôm Tiết Thiên Vạn lần thứ hai ngủ say chui vào chăn, nhóc con được thả ở giữa bọn họ.

Tổ Kỳ nghiêng người, dùng tay cách một lớp vải sờ sờ bụng nhỏ mềm mềm của Tiết Thiên Vạn, phát ra một tiếng than thở.

Tiết Giác tựa hồ nghe âm thanh thở dài của cậu, khẽ cười nói: "Từ khi em đi rồi, Thiên Vạn lại bắt đầu biết lạ người, buổi tối để ở chỗ mẹ thường hay khóc nháo, tôi không thể làm gì khác hơn là mang theo nó ngủ."

"Thật sự là một tiểu quỷ bướng bỉnh." Tổ Kỳ có thể tưởng tượng ra được Tiết Thiên Vạn là tiểu quỷ dằn vặt người như thế nào, nhóc con này lúc nháo lên thật sự là một Hỗn Thế Ma Vương.

Nói đến Tiết Thiên Vạn, Tiết Giác giống như là mở ra máy hát, nói liên miên cằn nhằn nói đến tình trạng gần đây của nhóc con, mãi đến khi Tổ Kỳ ngáp, hắn mới ngưng hẳn đề tài, nói rằng: "Ngủ đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Tổ Kỳ thật sự buồn ngủ, nhắm mắt lại không bao lâu, ý thức của cậu liền từ từ mơ hồ.

Trong lúc đang mơ màng, cậu mơ hồ nghe thấy giọng Tiết Giác.

"Em đến cuối cùng là có suy nghĩ như thế nào? Tổ Kỳ..."

Tổ Kỳ phí đi chút sức lực mới nhận biết rõ ràng Tiết Giác đang nói cái gì, ý thức cậu hỗn độn vẫn còn mồm miệng không rõ mà trả lời: "Ân... Cái gì suy nghĩ..."

"Vậy em thích tôi sao?" Tiết Giác nói.

Tổ Kỳ cơ hồ là phản xạ có điều kiện muốn nói yêu thích, nhưng trong chớp mắt, dung lượng não còn sót lại của cậu cho cậu biết Tiết Giác vừa nãy hoàn toàn biết được ý tứ của cậu, chỉ là cố ý làm bộ không biết mà thôi...

Đem Tiết Thiên Vạn thả ở chính giữa cũng là tránh khỏi chính mình đối với hắn táy máy tay chân chứ gì..

Nghĩ tới những thứ này, cổ hỏa khí vô danh thình lình từ trong lòng cậu nổi lên, cậu lớn tiếng mà nói: "Không thích... Chán ghét chết rồi... Anh thật sự rất đáng ghét..."

Tiết Giác: "..."

Nói hết lời, Tổ Kỳ liền ngủ mất, cũng không biết Tiết Giác sau đó có còn nói gì không.

...

Ngày thứ hai

Khi Tổ Kỳ mở mắt ra, Tiết Giác bên cạnh đã không thấy, Tiết Thiên Vạn cũng không thấy đâu.

Sau khi rửa mặt cùng ăn mặc chỉnh tề, Tổ Kỳ đi xuống lầu ăn sáng, liền nhìn thấy Ông Ngọc Hương ôm Tiết Thiên Vạn a a a a đứng ở trước cửa sổ sát đất xem cảnh tuyết bên ngoài.

Nghe tiếng bước chân, Ông Ngọc Hương quay đầu lại, cười nói: "Tiểu Kỳ, chào buổi sáng nha."

"Mẹ sớm ạ." Tổ Kỳ ở trước bàn ăn ngồi xuống, "Tiết Giác đâu?"

Ông Ngọc Hương nói: "Tiểu Giác đi công ty rồi."

"Ồ..." Tổ Kỳ cụp mắt, miễn cưỡng cười cười để che dấu thất lạc trong mắt.

Cậu đột nhiên nghĩ đến đoạn đối thoại mơ hồ hôm qua giữa cậu và Tiết Giác, nhất thời cảm thấy trở nên đau đầu, thực ra cậu không nhớ rõ nội dung đoạn đối thoại kia, chỉ biết là có vẻ như cậu trả lời không phải rất tốt. Ăn xong điểm tâm, Tổ Kỳ buồn bực ngán ngẩm ôm Tiết Thiên Vạn ở trong phòng khách đi tới đi lui chơi.

Bây giờ Tiết Thiên Vạn đã hơn hai tháng, cân nặng vượt qua mười cân, không phải rất nặng nhưng là tuyệt đối không tính là nhẹ, Tổ Kỳ ôm chưa tới nửa giờ đã cảm thấy mỏi tay, mệt đến có chút thở không ra hơi.

Cố tình Tiết Thiên Vạn tên tiểu tử thúi này thật là cao hứng, không ngừng quơ hai cái tay nhỏ, trong miệng phát âm thanh ra a a a a, đôi mắt to tròn trong suốt như thủy tinh nhìn Tổ Kỳ lau láu.

Không thể phủ nhận, đôi mắt của Tiết Thiên Vạn cùng Tiết Giác cực kỳ giống, bị nhóc con nhìn như thế, Tổ Kỳ cư nhiên lại sinh ra một loại ảo giác bị Tiết Giác nhìn chăm chú.

Ông Ngọc Hương thấy Tổ Kỳ sững sờ tại chỗ cũ không nhúc nhích, bước tới muốn tiếp nhận Tiết Thiên Vạn, trong miệng bất đắc dĩ nói: "Nếu mệt rồi thì để mẹ ôm."

Tổ Kỳ đem Tiết Thiên Vạn giao cho Ông Ngọc Hương, xoa xoa cánh tay mỏi nhừ, thở phì phò nói: "Mới mười ngày không gặp, tiểu tử này cũng đã lớn thành một con heo con rồi."

"Thiên Vạn sắp nặng mười lăm cân rồi." Ông Ngọc Hương cười nói, "Quân Trác đã nói với ta thật nhiều lần, để ta trợ giúp Thiên Vạn giảm béo, nhưng ta không đành lòng.

Tổ Kỳ kéo kéo cái tay nhỏ đang duỗi về phía mình của Tiết Thiên Vạn, chà chà hai tiếng nói rằng: "Thật sự hơi mập, trẻ con hơn hai tháng bình thường cân nặng ước chừng tầm 10 cân đổ lại?"

Con số này là do Tổ Kỳ ở trên mạng tra được, cậu còn ở trên mạng nhìn thấy muôn hình muôn vẻ ảnh chụp của trẻ em hai, ba tháng, bất quá cậu tự nhận là mấy đứa trẻ kia đều không có đáng yêu như Thiên Vạn của cậu.

Tuy rằng Tiết Thiên Vạn thoạt nhìn bụ bẫm, thế nhưng trắng trẻo non nớt, đôi mắt to xinh đẹp lấp lánh hữu thần, chính là lúc khóc lên có hơi phiền toái..

Hiện tại Tổ Kỳ hoàn toàn không thừa nhận ban đầu là ai nói đứa con nhà mình xấu như con khỉ.

Đáng tiếc sự thực chứng minh, Tiết Thiên Vạn không thể khen được.

Tổ Kỳ mới vừa nghĩ như vậy xong, chỉ thấy Tiết Thiên Vạn bĩu môi, tiếp theo ở trong lồng ngực của Ông Ngọc Hương nhăn mặt lại khóc lớn lên,hai cái tay nhỏ bé liều mạng hướng về phía Tổ Kỳ.

Ông Ngọc Hương biểu tình lập tức từ vui mừng biến thành bi thống, vừa đem Tiết Thiên Vạn trả lại Tổ Kỳ một bên chua xót mà nói: "Cháu trai của ta bắt đầu chỉ muốn ba ba..."

"..." Tổ Kỳ dùng hay tay mỏi nhừ tiếp nhận Tiết Thiên Vạn, lộ ra một vệt nụ cười lúng túng.

Sau khi trở về trong lòng Tổ Kỳ, tiếng khóc của nhóc con im bặt đi, trên gương mặt bụ bẩm còn vương theo nước mắt long lanh, lại há hốc mồm nha nha ngốc cười rộ lên.

Ông Ngọc Hương tha thiết mong chờ nhìn tất cả những thứ này, trong mắt ai oán cơ hồ muốn ngưng lại thành cục.

Mãi đến tận buổi chiều, Ông Ngọc Hương mới dám thừa dịp Tiết Thiên Vạn ngủ, đem nhóc con ôm đi, mà lúc này, Hằng Cảnh Thần cũng tìm tới cửa.

Tổ Kỳ đem Hằng Cảnh Thần mang tới thư phòng của Tiết Giác ở lầu 2, hai người ở trên ghế sa lon ngồi xuống, Tiểu Nhã bưng nước trà cùng điểm tâm tiến vào, đặt ở trên khay trà sau đó lặng yên không một tiếng động lùi ra.

Hằng Cảnh Thần ở trên con đường tuyết phía trước khuôn viên biệt thự đi gần 20 phút, lạnh đến mức cả người đều run, hai tay cầm tách trà nóng hớp một hớp lớn nhất thời cảm giác trong thân thể ấm áp lên hẳn.

"Nhà các cậu cũng lớn quá rồi đó, nên tổ chức lái xe ngắm cảnh đi, nếu còn đi tiếp nữa chắc tôi sẽ đông thành nước đá mất." Hằng Cảnh Thần ai oán nói.

Tổ Kỳ tán đồng gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy diện tích nơi này quá lớn, sau khi ăn xong tản bộ đều phải đi rất lâu."

Hằng Cảnh Thần: "..." Đây có thể coi là khoe khoang trá hình không?

Đông xả tây xả nói chuyện một hồi, Hằng Cảnh Thần mới nghiêm túc trở về đến đề chính: "Đúng rồi, tối hôm qua tôi dự định nói cho cậu, kết quả không tìm được ngươi người ở đâu, chính là việc tuần trước cậu nhờ tôi hỏi thăm, tôi có một bạn học ở vùng ngoại thành làm nuôi trồng, nửa năm trước dự định thu tay lại đem đất bán chuyển nhượng, nhưng đáng tiếc miếng đất lớn như vậy, chu vi hoang tàn vắng vẻ không nằm trong phạm vi quy hoạch xây dựng, đến bây giờ còn chưa tìm được người mua, nếu như cậu cảm thấy hứng thú có thể đi xem một chút."

/114

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status