Cuối cùng tên của bé cưng được đặt là Thẩm Vân Thiệu, nhũ danh thì bị phu phu bọn họ vô tình đặt là ba chữ Thẩm Phiền Phiền.
"Ba đã liệt kê danh sách khách mời đến tiệc đầy tháng của Phiền Phiền, con xem có bị sót mất ai không."
Ba Thẩm đưa một tờ danh sách cho Thẩm Minh Xuyên, rất mất hứng nói: "Con nói xem hai đứa làm ba mà đặt tên thế nào vậy hả, ngay cả cái tên như Phiền Phiền mà cũng nghĩ ra được, kiến thức trả hết cho giáo viên Ngữ Văn rồi đấy à?"
"Không phải là rất tốt sao ạ, dễ nhớ không dễ quên, tên xấu một chút mới dễ nuôi." Thẩm Minh Xuyên vừa nhận tờ giấy ba mình đưa vừa đáp.
Nếu như ba Thẩm có thể nói lời thô tục, nhất định ông sẽ nói là đặt cái tên này cmn cho ai gọi, đáng tiếc ông lại là người tư văn, cho nên chỉ hừ thật mạnh một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Thẩm Minh Xuyên chẳng có chút áp lực nào mà mở danh sách ra.
Tiệc đầy tháng cháu đích tôn của Thẩm gia, khẳng định là phải làm lớn, tất cả những gia đình bạn bè thân thiết của Thẩm Minh Xuyên thì ba Thẩm không quen, vì vậy mới cần hắn kiểm tra lại danh sách này.
Thẩm Minh Xuyên nhìn qua những cái tên được viết bằng bút máy ở trên giấy, chi chít chằng chịt một mảng, đập vào mắt ngay đầu tiên là cái tên hắn không muốn thấy nhất, thực sự không kiên trì ngồi so từng cái một, hắn đáp có lệ: "Chắc cũng không có vấn đề gì đâu ba ạ, mấy chú mấy bác này con cũng không quen."
"Đừng có mà giả vờ giả vịt để qua mặt tôi," Ba Thẩm trừng hắn, "Ngoài ra, anh với cả thằng bé Sầm Thu xảy ra chuyện gì, xích mích à?"
"Xảy ra chuyện không vui thôi ạ, sao vậy ba?"
"Không có gì, ba hỏi chút thôi," Ba Thẩm không xen vào chuyện của mấy người trẻ tuổi bọn họ, "Vậy có mời thằng bé ấy hay không tự anh quyết định đi."
Đây cũng là một vấn đề rất rối tắm, theo lý thuyết, ngày đó hắn đã nói một cách tuyệt tình với Phương Sầm Thu như vậy thì lần này khẳng định là không cần mời, nhưng mà đây cũng chỉ coi là ân oán cá nhân, quan hệ bên ngoài của hai nhà vẫn rất tốt, cậu ta là người thừa kế của Phương gia, không mời thì không được.
"Cứ vậy đã," Thẩm Minh Xuyên cuộn tờ danh sách lại, "Để con xem lại một chút, mai con sẽ nói kết quả với ba."
Ôn Nhiên cũng đang nghĩ về danh sách khách mời bên này, ba người bạn cùng phòng thì không cần phải nói rồi, mấy năm này ở trong giới cậu cũng có được một vài người bạn nghệ sĩ, cứ hễ là còn qua lại sau này thì đều phải mời tới, không thể bỏ sót ai.
Ngộ nhỡ có đắc tội với vị đại thiếu gia hay phu nhân nào đó, nói không chừng lại còn bị bóc phốt tình anh em cây khế, cực kì phiền phức.
Thẩm Minh Xuyên đang xoắn xuýt có cần mời người này hay không, thì Ôn Nhiên cũng vậy.
Khi cậu còn là một trong các tiểu trong suốt ở dưới tầng chót, cậu có một người bạn cực kì tốt tên là Mạnh Tinh Lan, số mạng của hai người giống nhau đến thần kỳ, đều tốt nghiệp trường nghệ thuật, bề ngoài xuất chúng, là diễn viên có thực lực, lại không thể nổi tiểng, có phần rất thưởng thức với nhau.
Sau khi Ôn Nhiên được miếng bánh Thẩm Minh Xuyên rơi trúng đầu, vô cùng hoang mang lo sợ, chuyện đầu tiên cậu làm chính là đi bàn bạc với Mạnh Tinh Lan. Lúc đó Mạnh Tinh Lan khuyên cậu còn hỏi cậu là thật hay giả, chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu, trước tiên cứ phải giữ lấy đừng nói gì vội.
Sau đó, thông qua tên đại diện hỗn đản của mình, Ôn Nhiên mới biết được ngày thứ hai sau khi cậu nói chuyện với Mạnh Tinh Lan, thì ngay sau đó y liền tới bãi đậu xe của khách sạn mà Thẩm Minh Xuyên có tiệc xã giao để chặn xe hắn lại.
Lúc Ôn Nhiên trực tiếp chất vấn Mạnh Tinh Lan vì sao lại làm vậy, Mạnh Tinh Lan làm ra vẻ mặt chân thành đáp là giúp cậu thử xem liệu Thẩm Minh Xuyên có phải là lừa đảo hay không. Khi ấy Ôn Nhiên rất cảm động, còn âm thầm chửi bản thân là đứa khốn nạn, ngay cả bạn bè mình mà còn không tin tưởng.
Về sau này, Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên đã kết hôn cũng phải một năm rồi, bởi vì diễn xuất rất tốt của cậu trong một bộ phim truyền hình mà dần trở nên nổi tiếng, cậu cũng không quên kéo cả Mạnh Tinh Lan, tranh thủ cho y một vai nam hai trong bộ phim truyền hình kế tiếp của mình.
Kết quả người tuyển chọn trực tiếp pass, pass người của cậu, mà đó lại còn là kẻ ngoại giới Thẩm Minh Xuyên, khi Thẩm Minh Xuyên nghe nói y là bạn tốt của cậu thì liền làm vẻ mặt châm chọc nói: "Người mà ngay cả giường của hôn phu bạn thân cũng muốn bò lên, chỉ có cậu ngây thơ ngu ngốc vẫn coi người ta là bảo bối mà phủng trên tay thôi."
Ôn Nhiên như bị sét đánh ngang tai, giờ mới biết được chân tướng mọi chuyện, khó trách khi cậu và Thẩm Minh Xuyên kết hôn, Mạnh Tinh Lan lại mượn cớ nói những kẻ bình thường tầng dưới chót đó đều yết hí (*) nhiều lắm, thực sự rất bận không có thời gian tới dự.
(*) Yết hí "轧戏": Là một thuật ngữ mạng ý chỉ việc diễn viên đóng nhiều bộ phim cùng một lúc. Khi đoàn này vừa nghỉ thì lập tức nhảy sang đoàn khác để tiếp tục quay.
Ha ha.
Kết bạn mà còn có thể phải uất ức như vậy, chắc cũng chỉ có một mình cậu.
Nhìn lại tình bạn nhiều năm của họ, Ôn Nhiên liền không nói thẳng với y, chỉ dần lạnh nhạt với mối quan hệ đó, Mạnh Tinh Lan thấy thái độ cậu thay đổi đại khái cũng đoán được phần nào, cả hai chẳng cần nói cũng hiểu, cuối cùng chỉ đến những ngày lễ tết thì nhắn tin chúc tụng.
Hai năm qua Mạnh Tinh Lan dần trở nên nổi tiếng, người bên ngoài nhìn vào thì họ vẫn cứ là bạn tốt, nếu như lần này không mời chắc chắn sẽ bị những kẻ ngoại giới bàn ra tán vào.
Ôn Nhiên lựa chọn dứt khoát hỏi thẳng Đàm Mai.
"Vậy giờ khi em nhìn cậu ta em còn cảm thấy ghê tởm không?"
"Cũng không đến nỗi," Khi ấy cậu còn chưa thích Thẩm Minh Xuyên, phần nhiều là do cảm thấy thất vọng với tình bạn này, cùng với việc phẫn nộ do bị bạn lừa gạt, "Cũng đã qua lâu thế rồi, những tâm tình gì đó của em cũng phai nhạt cả."
"Vậy thì cứ mời đi, ngay trước mặt tình địch vừa tú ân ái lại còn khoe con trai, mình thoải mái hạnh phúc chính là cách hay nhất để vỗ vào mặt đứa mình ghét, tốt biết bao nhiêu."
"...." Hình như cũng rất có lý.
Cuối cùng Ôn Nhiên vẫn quyết định mời, dù sao thì người được mời cũng chắc gì đã tới.
Buổi tối, yêu tinh đáng ghét Tiểu Phiền Phiền được bảo mẫu đút sữa, sau đó liền ngủ say sưa. Ôn Nhiên sờ vào bỉm của bé, dạo này kĩ năng chăm con của Ôn Nhiên đã tiến bộ vùn vụt, chỉ cần sờ ở bên ngoài bỉm một chút là có thể phán đoán được có cần phải thay cái mới hay không.
"Vẫn chưa cần thay." Ôn Nhiên tự nói với mình, lại nhìn ngắm bé con đang ngủ say trên giường.
Bé con sắp đầy tháng, đã thoát khỏi thời kỳ không tự nhiên lúc mới sinh, trở nên trắng trắng tròn tròn, ngũ quan càng lớn lên thì càng giống Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên đã từng nhìn qua ảnh hồi còn bé của Thẩm Minh Xuyên, cùng với vị này cứ như được đúc ra từ cùng một khuôn.
Ôn Nhiên bóp bóp khuôn mặt tròn tròn của bé con: "Lão tử mang thai con 10 tháng còn khổ cực mãi mới sinh được con ra, làm sao con lại giống ông ba lớn của con y đúc vậy, tiểu vô lương tâm."
Tiểu tử kia ngủ say vẻ mặt vô tội.
"Một mình em ngồi đây nói thầm cái gì thế?" Thẩm Minh Xuyên tắm rửa xong đi ra liền nghe thấy cậu lẩm bẩm ở bên đó.
"Em đang buồn bực đó, sao con càng lớn càng giống anh vậy, vừa ghen tị vừa đố kị lại còn vừa ghét đây này."
Thẩm Minh Xuyện bật cười, ôm lấy cậu từ đằng sau: "Có lẽ là vì gien của anh tương đối mạnh."
"Hứ." Ôn Nhiên đẩy bàn tay đang làm loạn của hắn ra, "Anh muốn ăn đòn đấy à."
Thẩm Minh Xuyên lại không buông, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu: "Bảo bối..."
Ôn Nhiên biết ngay lão cầm thú này chắc là lại muốn trêu chọc mình, liền đẩy hắn ra nói: "Phiền Phiền còn ở đây, anh đừng động dục mà?"
"Con ngủ rồi."
"Nhưng mà thế này không tốt cho con đâu...Này!"
Thẩm Minh Xuyên đè cậu xuống giường, chẳng có tí thành tâm nào mà an ủi cậu: "Cũng có nằm chung một chăn đâu."
Hai người đã phải nhịn rất lâu rồi, mãi cũng chờ đến lúc sinh con ra, giờ thì có thể có thời gian để làm việc mà hai người yêu nhau cần làm rồi. Ôn Nhiên bị hắn đè xuống giường, ngay lập tức hô hấp liền bất ổn, làm bộ phản kháng hai cái, rồi cũng ỡm ờ theo hắn. Cậu để Thẩm Minh Xuyên tùy ý kéo áo ngủ của mình lên, lộ ra phần ngực trắng nõn.
Thẩm Minh Xuyên còn không đứng đắn mà ngắm nhìn phong cảnh bên trong, từ lúc Ôn Nhiên gửi ảnh chụp để trêu chọc hắn, qua lâu như vậy rồi cũng chỉ thỉnh thoảng mới ngắm được đôi lần, hôm nay có được cơ hội thoải mái tham quan như thế này, quả nhiên là phong cảnh cực kì đẹp mắt. Thẩm Minh Xuyên ngắm nhìn, chợt cảm thấy máu đều muốn phun ra.
Hắn cúi người, hôn liếm lên từng tấc da trơn bóng.
Ôn Nhiên hơi sợ nhột, bị làm thế, cậu chợt cảm thấy vừa nhột vừa thoải mái, nhịn không được mà hơi vùng vẫy, Thẩm Minh Xuyên còn không quên ngẩng đầu trong mắt đầy ý xấu nhắc nhở cậu: "Em làm vậy rất dễ đánh thức Phiền Phiền đấy."
"Anh..." Ôn Nhiên thẹn quá hóa giận, muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ngậm lấy đầu ngực, nhất thời sức lực của Ôn Nhiên liền bị cuốn trôi mất, trong đầu vẫn còn ý thức được phải cắn răng không để bản thân phát ra tiếng.
Thẩm Minh Xuyên dường như cực kì yêu thích hai bên đầu ngực, ở trên cứ lưu luyến gặm cắn, thậm chí còn mút vào tạo thành tiếng, Ôn Nhiên thở dốc, trong lúc giật mình nghĩ đến một loại ảo tưởng nào đó.
Hút để sữa ra, cho bé cưng uống...
A a a, xấu hổ chết cmn mất, Ôn Nhiên che mặt, lại nhịn không được quay sang nhìn bé con, liền sợ hãi phát hiện ra bé con không biết tỉnh dậy từ lúc nào, đang ngây thơ vô tội nhìn hai vị ba ba của mình, mà có lẽ phải nói là, nhìn hai điểm trên ngực cậu còn đang dính chút nước bọt của Thẩm Minh Xuyên, nước dãi của bé con cũng chảy ra.
.....
Ôn Nhiên không chút lưu tình đuổi Thẩm Minh Xuyên sang căn phòng ngày trước của mình để ngủ.
Thẩm đại thiếu gia buồn bực nhìn chằm chằm trần nhà, muốn ngủ với bà xã thôi mà sao cũng gian khổ như vậy! Khó có được thiên thời địa lợi nhân hòa, ngay cả tiểu huynh đệ vạn năm lạnh lùng của hắn cũng đã hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rồi.
Thẩm Phiền Phiền, cái tên này đặt chẳng sai tí nào.
Ôn Nhiên thật vất vả mới dỗ được Phiền Phiền đi ngủ giờ cũng đang rất buồn bực. Cậu biết có thể là Phiền Phiền xuất phát từ phản xạ có điều kiện, luôn mãnh liệt hướng tới phần bầu ngực của cơ thể mẹ, mặc dù cậu không có bộ ngực đầy đặn như nữ giới, nhưng hình dạng cũng có, lại còn bị Thẩm Minh Xuyên liếm mút, có chút hồng hồng lại cứng lên càng rõ ràng hơn.
Nhưng mà như thế quá xấu hổ rồi.
Ngày hôm sau, nghe nói là người tính lãnh đạm nào đó bị mọc một cái mụn trên trán ------ dục cầu bất mãn nên phát hỏa.
Trong phòng khách, mẹ Thẩm đang cho Phiền Phiền uống sữa, giờ hiện tại Phiền Phiền uống hơn phân nửa là sữa "mẹ", là nhờ cháu dâu của mẹ Thẩm, cô mới sinh sữa về rất nhiều, con gái lại uống không hết, vừa vặn thuận tiện cho Phiền Phiền.
Bởi vậy sáng và trưa thì sẽ cho bé ăn sữa bột, đến chiều thì Lưu Vi Vi qua cho bé bú, còn có thể để lại cho bé một bình vào buổi tối.
Nhìn thấy Thẩm Minh Xuyên đi xuống, mẹ Thẩm không chút khách khí nào đưa bé qua cho hắn: "Nào, ba lớn cho con bú sữa đi."
____ Hiện tại sự nồng nhiệt khi mới làm ba của Thẩm tổng đã qua đi, bây giờ cứ nhìn thấy bạn nhỏ Phiền Phiền là mí mắt hắn giật một cái, nào có phải sinh thằng nhóc này ra là để chơi đùa cùng đâu, rõ ràng nhãi con sinh ra là để chơi hắn mà.
Lúc này mới được một tháng, không chỉ làm ầm ĩ vào ban đêm, phá hư chuyện tốt của hai ông ba, mà còn có thể trớ sữa ra nữa.
Đặc biệt là những lúc Thẩm Minh Xuyên cho bé ăn, thì chắc chắn sẽ trớ đầy hung tàn, có dùng đệm chống trào ngược (1) cũng không ăn thua, chẳng biết có phải do hai ba con nhà này bát tự không hợp hay không nữa.
"Mẹ cho ăn đi, con cho ăn nó lại không vui."
"Con trai anh chứ có phải con tôi đâu, mà trước đó không phải là có lời thề son sắt rằng tự mình phải chăm con đấy còn gì, giờ mới chưa tới một tháng đã không chịu nổi rồi hả?"
Thẩm Minh Xuyên không thể làm gì khác là phải bế bé con, nhận lấy bình sữa, ngoan ngoãn đút cho bé ăn.
Phiền Phiền chỉ cần ai có sữa người ấy là mẹ, có thay người cho ăn cũng chẳng biết, cứ ngậm bình sữa bú vô cùng hài lòng.
Mẹ Thẩm để ý thấy trên trán Thẩm Minh Xuyên mọc một cái mụn: "Sao trên trán con lại mọc cái mụn lớn vậy?"
"Thành quả của tình yêu đấy ạ."
"Nói nhăng nói cuội," Mẹ Thẩm đưa tay ra sờ một cái, "Sợ là bổ nhiều quá, phát hỏa rồi."
Đợt này Ôn Nhiên đang trong "kì ở cữ", đồ ăn mà dì giúp việc làm đều thiên về đồ bổ dưỡng, như thế mới có thể giúp cơ thể của cậu mau chóng hồi phục được.
Thẩm Minh Xuyên lại mỗi ngày cùng ăn cùng ở bên cậu, đương nhiên cũng sẽ ăn đồ bổ dưỡng theo, cứ bổ lại bổ nhiều đến độ phát hỏa luôn.
"Con cho thằng bé ăn đi, để mẹ bảo dì Trần đi đun trà thảo mộc, con mang đi đến công ty mà uống." Mẹ Thẩm đứng dậy vào phòng bếp.
Mẹ Thẩm đi rồi, Thẩm Minh Xuyên nhìn con trai mình đang uống sữa thơm ngon, liền nói: "Nhãi con."
Có lẽ là khí tràng của hắn quá mạnh, cũng có thể là do Phiền Phiền bị hắn bế có hơi khó chịu, hắn vừa dứt lời Phiền Phiền liền nhả núm vú cao su ra, "oa" lên một tiếng rồi khóc, sữa vừa uống đương nhiên cũng theo khóe miệng của bé mà trào ngược ra đầy quần áo.
Thẩm tổng luống cuống tay chân rút giấy ăn lau cho bé con, vừa phải bế vừa nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng Phiền Phiền nào có cảm kích, càng khóc càng hăng.
Ôn Nhiên rửa mặt đi ra nghe thấy tiếng khóc, liền vội vàng đi qua giúp hắn bế con, trong việc trở thành một người ba tốt thì rõ ràng Ôn Nhiên có thiên phú hơn Thẩm Minh Xuyên, Phiền Phiền được cậu bế không bao lâu thì liền nín khóc.
Thẩm Minh Xuyên: "...."
Cùng là ba, mà sao cậu lại ưu tú hơn hắn vậy!
Ôn Nhiên dỗ bé cưng xong, cậu lấy tay sờ phần cổ áo của con, may là mẹ Thẩm có tính toán trước nên đã đeo cho bé một cái yếm, không để quần áo bị bẩn.
"Anh đi ăn sáng đi." Ôn Nhiên nói với Thẩm Minh Xuyên, hắn ăn xong còn phải đi làm.
"Thằng bé lại trớ, có cần phải để bác sĩ khám qua xem sao không em?"
"Mẹ nói là không vấn đề gì, hồi còn bé anh cũng y như vậy." Ôn Nhiên nín cười, cậu không dám tưởng tượng hình ảnh Thẩm ba ba uy phong lại trớ sữa giống Phiền Phiền.
"....."
Thẩm Minh Xuyên đen mặt.
Lúc này Ôn Nhiên mới chú ý thấy trên trán của Thẩm Minh Xuyên mọc một cái mụn, khó hiểu hỏi hắn: "Sao trên trán anh lại mọc mụn thế kia?"
Thẩm Minh Xuyên có chút u oán (?!) nhìn cậu một cái: "Nóng bức quá nên nổi."
Ôn Nhiên sửng sốt một lúc mới hiểu được ý tứ của hắn, nhất thời có chút vui sướng khi người gặp họa, lại vừa hơi đau lòng.
Tối hôm qua lúc Thẩm Minh Xuyên đè lên người cậu, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng phản ứng của hắn, biết người này lên được là không dễ dàng, cái nơi đã phải tích lũy rất lâu mà lại không được phát tiết đã thế còn chịu đối xử như vậy, có chút thảm.
"Trong phòng em cũng có buồng vệ sinh đó nha Thẩm tiên sinh."
"Buồng vệ sinh có thể so được với em à?"
"..." Lời này nghe thế nào cũng thấy là lạ.
Thẩm Minh Xuyên ăn sáng, nói với Ôn Nhiên: "Hôm nay Diệp Vĩ sẽ mang hàng mẫu quà cảm ơn sau tiệc đầy tháng của con tới, em xem có sai sót gì không hoặc cần thêm cái gì không."
"Vâng."
Đợt này Ôn Nhiên cứ bận rộn chuyện chuẩn bị tiệc đầy tháng, mặc dù cái này đã có người lo liệu cả, nhưng có những chuyện phải đích thân mình xử lý cũng còn khá nhiều.
Ví dụ như quà cảm ơn, nhất định sẽ bị khách nhận bàn tán, nếu như sơ sài không dụng tâm hoặc là hơi keo kiệt, chắc chắn sẽ bị diss.
Ôn Nhiên kìm lòng không được mà cảm thán: "Sao em cảm thấy còn mệt hơn cả lúc kết hôn ấy."
Khi bọn họ kết hôn, đa số đều được Thẩm Minh Xuyên quyết định, cậu cứ lớ nga lớ ngớ, mà có lẽ nói đúng hơn là Ôn Nhiên như đứa nhà quê làm đám cưới với nhân vật thổ hào. Là một nhân vật chính thứ hai, cậu vẻ mặt mộng bức, cậu thật sự hoàn toàn không biết phải hòa nhập thế nào, cậu biết rõ mình quá là quê mùa nông cạn (*), không tương xứng (**).
(*) Nguyên gốc là "小家子气" chỉ người có thân phận thấp kém hoặc hình dung lời nói cử chỉ không làm được việc gì lớn.
(**) Nguyên gốc "不上台面": Không đặt lên được mặt bàn, ý chỉ không xứng tầm, không tương xứng, tầm thường quê mùa, không dám gặp người.
Tâm tư của Thẩm Minh Xuyên khẽ động: "Nếu không thì chúng ta ra nước ngoài..."
"Đừng đừng," Ôn Nhiên cũng không muốn bị lăn qua lộn lại nữa, "Em không để tâm chuyện ấy, anh đừng tự gây khó dễ cho mình."
Thẩm Minh Xuyên ngẫm lại thấy cũng đúng, chủ yếu là hắn không tìm được cớ nào khác, hơn hết là hôn lễ không thể tổ chức lại lần nữa, dùng đảo để cầu hôn thì còn có thể...
Quà cảm ơn ngoại trừ bắt buộc phải có trứng đỏ (*), những món quà khác thì có chocolate đắt tiền được đặt làm riêng có in dấu tay chân của bé cưng, bánh của một tiệm thủ công mà Ôn Nhiên làm đại ngôn, nến thơm thuộc một thương hiệu của nước F, và một vài thứ nho nhỏ khác.
(*) Trứng đỏ là trứng được nhuộm đỏ, thường dùng cho các đám cưới, tiệc đầy tháng, lễ mừng thọ... Khi dùng cho tiệc đầy tháng là muốn cầu chúc cho trẻ sẽ lớn lên khỏe mạnh.
Ôn Nhiên xác định lại một lần nữa xong, lại lễ phép hỏi ý kiến của mẹ Thẩm và mẹ Ôn. Mẹ Thẩm nhìn một chút, bày tỏ như vậy là đã ổn, mẹ Ôn nói với Ôn Nhiên thêm một phong tục dành cho tiệc đầy tháng ở quê họ vào, ngụ ý là đã tốt rồi.
Ôn Nhiên nghe theo rồi nói người ta làm như vậy.
Đến ngày tổ chức tiệc đầy tháng thì đã là thời tiết của tháng 11, thành phố B rất lạnh.
Phiền Phiền đầy tháng Ôn Nhiên cũng rất vui vẻ, bởi vì như thế có nghĩa là một tháng "Cấm túc" đã kết thúc, cậu cuối cùng cũng được tái hòa nhập với cuộc sống, có thể tự do chơi bời được rồi.
Nhưng mà cũng chỉ vui vẻ được có vài giây, Ôn Nhiên đã liền ỉu xìu, bởi vì đang có một vấn đề cực kì nghiêm trọng: Những bộ âu phục trước đây của cậu, bây giờ Không! Mặc vừa! Một! Bộ! Nào cả!
Mang thai nên liền cho phép mình buông thả bản thân, thời gian ở cữ cậu cũng chẳng khống chế chút nào, dẫn đến cân nặng tăng 12 cân so với trước khi mang thai.
Lại thêm kẻ nào đó mỗi ngày đều tẩy não cậu rằng nhìn không ra, cậu vẫn gầy, ôm chẳng thoải mái gì gì đó.
Quan trọng là cậu còn tin tưởng cái điều quỷ của hắn.
Ôn Nhiên muốn khóc.
"Nếu không thì mặc loại quần áo rộng một chút," Nhân viên trang điểm đề nghị, "Trong trường hợp này ngài cũng không nhất định phải mặc âu phục."
"Như vậy có phải là sẽ rất lôi thôi không?" Ôn Nhiên liếc người nào đó áo quần bảnh bao đến mức có thể đi thảm đỏ cũng được ấy chứ.
Nhân viên trang điểm nói: "Nếu không thì Thẩm tổng cũng..."
Thẩm Minh Xuyên ném ánh mắt hình viên đạn qua, nhân viên trang điểm thức thời ngậm miệng.
Tên nào đó cứ như sói đuôi to tiến đến bên cạnh Ôn Nhiên, thì thầm: "Gọi ba ba đi, ba ba sẽ giải quyết cho em."
Hết chương 44.
(1) Đệm chống trào ngược
"Ba đã liệt kê danh sách khách mời đến tiệc đầy tháng của Phiền Phiền, con xem có bị sót mất ai không."
Ba Thẩm đưa một tờ danh sách cho Thẩm Minh Xuyên, rất mất hứng nói: "Con nói xem hai đứa làm ba mà đặt tên thế nào vậy hả, ngay cả cái tên như Phiền Phiền mà cũng nghĩ ra được, kiến thức trả hết cho giáo viên Ngữ Văn rồi đấy à?"
"Không phải là rất tốt sao ạ, dễ nhớ không dễ quên, tên xấu một chút mới dễ nuôi." Thẩm Minh Xuyên vừa nhận tờ giấy ba mình đưa vừa đáp.
Nếu như ba Thẩm có thể nói lời thô tục, nhất định ông sẽ nói là đặt cái tên này cmn cho ai gọi, đáng tiếc ông lại là người tư văn, cho nên chỉ hừ thật mạnh một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Thẩm Minh Xuyên chẳng có chút áp lực nào mà mở danh sách ra.
Tiệc đầy tháng cháu đích tôn của Thẩm gia, khẳng định là phải làm lớn, tất cả những gia đình bạn bè thân thiết của Thẩm Minh Xuyên thì ba Thẩm không quen, vì vậy mới cần hắn kiểm tra lại danh sách này.
Thẩm Minh Xuyên nhìn qua những cái tên được viết bằng bút máy ở trên giấy, chi chít chằng chịt một mảng, đập vào mắt ngay đầu tiên là cái tên hắn không muốn thấy nhất, thực sự không kiên trì ngồi so từng cái một, hắn đáp có lệ: "Chắc cũng không có vấn đề gì đâu ba ạ, mấy chú mấy bác này con cũng không quen."
"Đừng có mà giả vờ giả vịt để qua mặt tôi," Ba Thẩm trừng hắn, "Ngoài ra, anh với cả thằng bé Sầm Thu xảy ra chuyện gì, xích mích à?"
"Xảy ra chuyện không vui thôi ạ, sao vậy ba?"
"Không có gì, ba hỏi chút thôi," Ba Thẩm không xen vào chuyện của mấy người trẻ tuổi bọn họ, "Vậy có mời thằng bé ấy hay không tự anh quyết định đi."
Đây cũng là một vấn đề rất rối tắm, theo lý thuyết, ngày đó hắn đã nói một cách tuyệt tình với Phương Sầm Thu như vậy thì lần này khẳng định là không cần mời, nhưng mà đây cũng chỉ coi là ân oán cá nhân, quan hệ bên ngoài của hai nhà vẫn rất tốt, cậu ta là người thừa kế của Phương gia, không mời thì không được.
"Cứ vậy đã," Thẩm Minh Xuyên cuộn tờ danh sách lại, "Để con xem lại một chút, mai con sẽ nói kết quả với ba."
Ôn Nhiên cũng đang nghĩ về danh sách khách mời bên này, ba người bạn cùng phòng thì không cần phải nói rồi, mấy năm này ở trong giới cậu cũng có được một vài người bạn nghệ sĩ, cứ hễ là còn qua lại sau này thì đều phải mời tới, không thể bỏ sót ai.
Ngộ nhỡ có đắc tội với vị đại thiếu gia hay phu nhân nào đó, nói không chừng lại còn bị bóc phốt tình anh em cây khế, cực kì phiền phức.
Thẩm Minh Xuyên đang xoắn xuýt có cần mời người này hay không, thì Ôn Nhiên cũng vậy.
Khi cậu còn là một trong các tiểu trong suốt ở dưới tầng chót, cậu có một người bạn cực kì tốt tên là Mạnh Tinh Lan, số mạng của hai người giống nhau đến thần kỳ, đều tốt nghiệp trường nghệ thuật, bề ngoài xuất chúng, là diễn viên có thực lực, lại không thể nổi tiểng, có phần rất thưởng thức với nhau.
Sau khi Ôn Nhiên được miếng bánh Thẩm Minh Xuyên rơi trúng đầu, vô cùng hoang mang lo sợ, chuyện đầu tiên cậu làm chính là đi bàn bạc với Mạnh Tinh Lan. Lúc đó Mạnh Tinh Lan khuyên cậu còn hỏi cậu là thật hay giả, chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu, trước tiên cứ phải giữ lấy đừng nói gì vội.
Sau đó, thông qua tên đại diện hỗn đản của mình, Ôn Nhiên mới biết được ngày thứ hai sau khi cậu nói chuyện với Mạnh Tinh Lan, thì ngay sau đó y liền tới bãi đậu xe của khách sạn mà Thẩm Minh Xuyên có tiệc xã giao để chặn xe hắn lại.
Lúc Ôn Nhiên trực tiếp chất vấn Mạnh Tinh Lan vì sao lại làm vậy, Mạnh Tinh Lan làm ra vẻ mặt chân thành đáp là giúp cậu thử xem liệu Thẩm Minh Xuyên có phải là lừa đảo hay không. Khi ấy Ôn Nhiên rất cảm động, còn âm thầm chửi bản thân là đứa khốn nạn, ngay cả bạn bè mình mà còn không tin tưởng.
Về sau này, Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên đã kết hôn cũng phải một năm rồi, bởi vì diễn xuất rất tốt của cậu trong một bộ phim truyền hình mà dần trở nên nổi tiếng, cậu cũng không quên kéo cả Mạnh Tinh Lan, tranh thủ cho y một vai nam hai trong bộ phim truyền hình kế tiếp của mình.
Kết quả người tuyển chọn trực tiếp pass, pass người của cậu, mà đó lại còn là kẻ ngoại giới Thẩm Minh Xuyên, khi Thẩm Minh Xuyên nghe nói y là bạn tốt của cậu thì liền làm vẻ mặt châm chọc nói: "Người mà ngay cả giường của hôn phu bạn thân cũng muốn bò lên, chỉ có cậu ngây thơ ngu ngốc vẫn coi người ta là bảo bối mà phủng trên tay thôi."
Ôn Nhiên như bị sét đánh ngang tai, giờ mới biết được chân tướng mọi chuyện, khó trách khi cậu và Thẩm Minh Xuyên kết hôn, Mạnh Tinh Lan lại mượn cớ nói những kẻ bình thường tầng dưới chót đó đều yết hí (*) nhiều lắm, thực sự rất bận không có thời gian tới dự.
(*) Yết hí "轧戏": Là một thuật ngữ mạng ý chỉ việc diễn viên đóng nhiều bộ phim cùng một lúc. Khi đoàn này vừa nghỉ thì lập tức nhảy sang đoàn khác để tiếp tục quay.
Ha ha.
Kết bạn mà còn có thể phải uất ức như vậy, chắc cũng chỉ có một mình cậu.
Nhìn lại tình bạn nhiều năm của họ, Ôn Nhiên liền không nói thẳng với y, chỉ dần lạnh nhạt với mối quan hệ đó, Mạnh Tinh Lan thấy thái độ cậu thay đổi đại khái cũng đoán được phần nào, cả hai chẳng cần nói cũng hiểu, cuối cùng chỉ đến những ngày lễ tết thì nhắn tin chúc tụng.
Hai năm qua Mạnh Tinh Lan dần trở nên nổi tiếng, người bên ngoài nhìn vào thì họ vẫn cứ là bạn tốt, nếu như lần này không mời chắc chắn sẽ bị những kẻ ngoại giới bàn ra tán vào.
Ôn Nhiên lựa chọn dứt khoát hỏi thẳng Đàm Mai.
"Vậy giờ khi em nhìn cậu ta em còn cảm thấy ghê tởm không?"
"Cũng không đến nỗi," Khi ấy cậu còn chưa thích Thẩm Minh Xuyên, phần nhiều là do cảm thấy thất vọng với tình bạn này, cùng với việc phẫn nộ do bị bạn lừa gạt, "Cũng đã qua lâu thế rồi, những tâm tình gì đó của em cũng phai nhạt cả."
"Vậy thì cứ mời đi, ngay trước mặt tình địch vừa tú ân ái lại còn khoe con trai, mình thoải mái hạnh phúc chính là cách hay nhất để vỗ vào mặt đứa mình ghét, tốt biết bao nhiêu."
"...." Hình như cũng rất có lý.
Cuối cùng Ôn Nhiên vẫn quyết định mời, dù sao thì người được mời cũng chắc gì đã tới.
Buổi tối, yêu tinh đáng ghét Tiểu Phiền Phiền được bảo mẫu đút sữa, sau đó liền ngủ say sưa. Ôn Nhiên sờ vào bỉm của bé, dạo này kĩ năng chăm con của Ôn Nhiên đã tiến bộ vùn vụt, chỉ cần sờ ở bên ngoài bỉm một chút là có thể phán đoán được có cần phải thay cái mới hay không.
"Vẫn chưa cần thay." Ôn Nhiên tự nói với mình, lại nhìn ngắm bé con đang ngủ say trên giường.
Bé con sắp đầy tháng, đã thoát khỏi thời kỳ không tự nhiên lúc mới sinh, trở nên trắng trắng tròn tròn, ngũ quan càng lớn lên thì càng giống Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên đã từng nhìn qua ảnh hồi còn bé của Thẩm Minh Xuyên, cùng với vị này cứ như được đúc ra từ cùng một khuôn.
Ôn Nhiên bóp bóp khuôn mặt tròn tròn của bé con: "Lão tử mang thai con 10 tháng còn khổ cực mãi mới sinh được con ra, làm sao con lại giống ông ba lớn của con y đúc vậy, tiểu vô lương tâm."
Tiểu tử kia ngủ say vẻ mặt vô tội.
"Một mình em ngồi đây nói thầm cái gì thế?" Thẩm Minh Xuyên tắm rửa xong đi ra liền nghe thấy cậu lẩm bẩm ở bên đó.
"Em đang buồn bực đó, sao con càng lớn càng giống anh vậy, vừa ghen tị vừa đố kị lại còn vừa ghét đây này."
Thẩm Minh Xuyện bật cười, ôm lấy cậu từ đằng sau: "Có lẽ là vì gien của anh tương đối mạnh."
"Hứ." Ôn Nhiên đẩy bàn tay đang làm loạn của hắn ra, "Anh muốn ăn đòn đấy à."
Thẩm Minh Xuyên lại không buông, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu: "Bảo bối..."
Ôn Nhiên biết ngay lão cầm thú này chắc là lại muốn trêu chọc mình, liền đẩy hắn ra nói: "Phiền Phiền còn ở đây, anh đừng động dục mà?"
"Con ngủ rồi."
"Nhưng mà thế này không tốt cho con đâu...Này!"
Thẩm Minh Xuyên đè cậu xuống giường, chẳng có tí thành tâm nào mà an ủi cậu: "Cũng có nằm chung một chăn đâu."
Hai người đã phải nhịn rất lâu rồi, mãi cũng chờ đến lúc sinh con ra, giờ thì có thể có thời gian để làm việc mà hai người yêu nhau cần làm rồi. Ôn Nhiên bị hắn đè xuống giường, ngay lập tức hô hấp liền bất ổn, làm bộ phản kháng hai cái, rồi cũng ỡm ờ theo hắn. Cậu để Thẩm Minh Xuyên tùy ý kéo áo ngủ của mình lên, lộ ra phần ngực trắng nõn.
Thẩm Minh Xuyên còn không đứng đắn mà ngắm nhìn phong cảnh bên trong, từ lúc Ôn Nhiên gửi ảnh chụp để trêu chọc hắn, qua lâu như vậy rồi cũng chỉ thỉnh thoảng mới ngắm được đôi lần, hôm nay có được cơ hội thoải mái tham quan như thế này, quả nhiên là phong cảnh cực kì đẹp mắt. Thẩm Minh Xuyên ngắm nhìn, chợt cảm thấy máu đều muốn phun ra.
Hắn cúi người, hôn liếm lên từng tấc da trơn bóng.
Ôn Nhiên hơi sợ nhột, bị làm thế, cậu chợt cảm thấy vừa nhột vừa thoải mái, nhịn không được mà hơi vùng vẫy, Thẩm Minh Xuyên còn không quên ngẩng đầu trong mắt đầy ý xấu nhắc nhở cậu: "Em làm vậy rất dễ đánh thức Phiền Phiền đấy."
"Anh..." Ôn Nhiên thẹn quá hóa giận, muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ngậm lấy đầu ngực, nhất thời sức lực của Ôn Nhiên liền bị cuốn trôi mất, trong đầu vẫn còn ý thức được phải cắn răng không để bản thân phát ra tiếng.
Thẩm Minh Xuyên dường như cực kì yêu thích hai bên đầu ngực, ở trên cứ lưu luyến gặm cắn, thậm chí còn mút vào tạo thành tiếng, Ôn Nhiên thở dốc, trong lúc giật mình nghĩ đến một loại ảo tưởng nào đó.
Hút để sữa ra, cho bé cưng uống...
A a a, xấu hổ chết cmn mất, Ôn Nhiên che mặt, lại nhịn không được quay sang nhìn bé con, liền sợ hãi phát hiện ra bé con không biết tỉnh dậy từ lúc nào, đang ngây thơ vô tội nhìn hai vị ba ba của mình, mà có lẽ phải nói là, nhìn hai điểm trên ngực cậu còn đang dính chút nước bọt của Thẩm Minh Xuyên, nước dãi của bé con cũng chảy ra.
.....
Ôn Nhiên không chút lưu tình đuổi Thẩm Minh Xuyên sang căn phòng ngày trước của mình để ngủ.
Thẩm đại thiếu gia buồn bực nhìn chằm chằm trần nhà, muốn ngủ với bà xã thôi mà sao cũng gian khổ như vậy! Khó có được thiên thời địa lợi nhân hòa, ngay cả tiểu huynh đệ vạn năm lạnh lùng của hắn cũng đã hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rồi.
Thẩm Phiền Phiền, cái tên này đặt chẳng sai tí nào.
Ôn Nhiên thật vất vả mới dỗ được Phiền Phiền đi ngủ giờ cũng đang rất buồn bực. Cậu biết có thể là Phiền Phiền xuất phát từ phản xạ có điều kiện, luôn mãnh liệt hướng tới phần bầu ngực của cơ thể mẹ, mặc dù cậu không có bộ ngực đầy đặn như nữ giới, nhưng hình dạng cũng có, lại còn bị Thẩm Minh Xuyên liếm mút, có chút hồng hồng lại cứng lên càng rõ ràng hơn.
Nhưng mà như thế quá xấu hổ rồi.
Ngày hôm sau, nghe nói là người tính lãnh đạm nào đó bị mọc một cái mụn trên trán ------ dục cầu bất mãn nên phát hỏa.
Trong phòng khách, mẹ Thẩm đang cho Phiền Phiền uống sữa, giờ hiện tại Phiền Phiền uống hơn phân nửa là sữa "mẹ", là nhờ cháu dâu của mẹ Thẩm, cô mới sinh sữa về rất nhiều, con gái lại uống không hết, vừa vặn thuận tiện cho Phiền Phiền.
Bởi vậy sáng và trưa thì sẽ cho bé ăn sữa bột, đến chiều thì Lưu Vi Vi qua cho bé bú, còn có thể để lại cho bé một bình vào buổi tối.
Nhìn thấy Thẩm Minh Xuyên đi xuống, mẹ Thẩm không chút khách khí nào đưa bé qua cho hắn: "Nào, ba lớn cho con bú sữa đi."
____ Hiện tại sự nồng nhiệt khi mới làm ba của Thẩm tổng đã qua đi, bây giờ cứ nhìn thấy bạn nhỏ Phiền Phiền là mí mắt hắn giật một cái, nào có phải sinh thằng nhóc này ra là để chơi đùa cùng đâu, rõ ràng nhãi con sinh ra là để chơi hắn mà.
Lúc này mới được một tháng, không chỉ làm ầm ĩ vào ban đêm, phá hư chuyện tốt của hai ông ba, mà còn có thể trớ sữa ra nữa.
Đặc biệt là những lúc Thẩm Minh Xuyên cho bé ăn, thì chắc chắn sẽ trớ đầy hung tàn, có dùng đệm chống trào ngược (1) cũng không ăn thua, chẳng biết có phải do hai ba con nhà này bát tự không hợp hay không nữa.
"Mẹ cho ăn đi, con cho ăn nó lại không vui."
"Con trai anh chứ có phải con tôi đâu, mà trước đó không phải là có lời thề son sắt rằng tự mình phải chăm con đấy còn gì, giờ mới chưa tới một tháng đã không chịu nổi rồi hả?"
Thẩm Minh Xuyên không thể làm gì khác là phải bế bé con, nhận lấy bình sữa, ngoan ngoãn đút cho bé ăn.
Phiền Phiền chỉ cần ai có sữa người ấy là mẹ, có thay người cho ăn cũng chẳng biết, cứ ngậm bình sữa bú vô cùng hài lòng.
Mẹ Thẩm để ý thấy trên trán Thẩm Minh Xuyên mọc một cái mụn: "Sao trên trán con lại mọc cái mụn lớn vậy?"
"Thành quả của tình yêu đấy ạ."
"Nói nhăng nói cuội," Mẹ Thẩm đưa tay ra sờ một cái, "Sợ là bổ nhiều quá, phát hỏa rồi."
Đợt này Ôn Nhiên đang trong "kì ở cữ", đồ ăn mà dì giúp việc làm đều thiên về đồ bổ dưỡng, như thế mới có thể giúp cơ thể của cậu mau chóng hồi phục được.
Thẩm Minh Xuyên lại mỗi ngày cùng ăn cùng ở bên cậu, đương nhiên cũng sẽ ăn đồ bổ dưỡng theo, cứ bổ lại bổ nhiều đến độ phát hỏa luôn.
"Con cho thằng bé ăn đi, để mẹ bảo dì Trần đi đun trà thảo mộc, con mang đi đến công ty mà uống." Mẹ Thẩm đứng dậy vào phòng bếp.
Mẹ Thẩm đi rồi, Thẩm Minh Xuyên nhìn con trai mình đang uống sữa thơm ngon, liền nói: "Nhãi con."
Có lẽ là khí tràng của hắn quá mạnh, cũng có thể là do Phiền Phiền bị hắn bế có hơi khó chịu, hắn vừa dứt lời Phiền Phiền liền nhả núm vú cao su ra, "oa" lên một tiếng rồi khóc, sữa vừa uống đương nhiên cũng theo khóe miệng của bé mà trào ngược ra đầy quần áo.
Thẩm tổng luống cuống tay chân rút giấy ăn lau cho bé con, vừa phải bế vừa nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng Phiền Phiền nào có cảm kích, càng khóc càng hăng.
Ôn Nhiên rửa mặt đi ra nghe thấy tiếng khóc, liền vội vàng đi qua giúp hắn bế con, trong việc trở thành một người ba tốt thì rõ ràng Ôn Nhiên có thiên phú hơn Thẩm Minh Xuyên, Phiền Phiền được cậu bế không bao lâu thì liền nín khóc.
Thẩm Minh Xuyên: "...."
Cùng là ba, mà sao cậu lại ưu tú hơn hắn vậy!
Ôn Nhiên dỗ bé cưng xong, cậu lấy tay sờ phần cổ áo của con, may là mẹ Thẩm có tính toán trước nên đã đeo cho bé một cái yếm, không để quần áo bị bẩn.
"Anh đi ăn sáng đi." Ôn Nhiên nói với Thẩm Minh Xuyên, hắn ăn xong còn phải đi làm.
"Thằng bé lại trớ, có cần phải để bác sĩ khám qua xem sao không em?"
"Mẹ nói là không vấn đề gì, hồi còn bé anh cũng y như vậy." Ôn Nhiên nín cười, cậu không dám tưởng tượng hình ảnh Thẩm ba ba uy phong lại trớ sữa giống Phiền Phiền.
"....."
Thẩm Minh Xuyên đen mặt.
Lúc này Ôn Nhiên mới chú ý thấy trên trán của Thẩm Minh Xuyên mọc một cái mụn, khó hiểu hỏi hắn: "Sao trên trán anh lại mọc mụn thế kia?"
Thẩm Minh Xuyên có chút u oán (?!) nhìn cậu một cái: "Nóng bức quá nên nổi."
Ôn Nhiên sửng sốt một lúc mới hiểu được ý tứ của hắn, nhất thời có chút vui sướng khi người gặp họa, lại vừa hơi đau lòng.
Tối hôm qua lúc Thẩm Minh Xuyên đè lên người cậu, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng phản ứng của hắn, biết người này lên được là không dễ dàng, cái nơi đã phải tích lũy rất lâu mà lại không được phát tiết đã thế còn chịu đối xử như vậy, có chút thảm.
"Trong phòng em cũng có buồng vệ sinh đó nha Thẩm tiên sinh."
"Buồng vệ sinh có thể so được với em à?"
"..." Lời này nghe thế nào cũng thấy là lạ.
Thẩm Minh Xuyên ăn sáng, nói với Ôn Nhiên: "Hôm nay Diệp Vĩ sẽ mang hàng mẫu quà cảm ơn sau tiệc đầy tháng của con tới, em xem có sai sót gì không hoặc cần thêm cái gì không."
"Vâng."
Đợt này Ôn Nhiên cứ bận rộn chuyện chuẩn bị tiệc đầy tháng, mặc dù cái này đã có người lo liệu cả, nhưng có những chuyện phải đích thân mình xử lý cũng còn khá nhiều.
Ví dụ như quà cảm ơn, nhất định sẽ bị khách nhận bàn tán, nếu như sơ sài không dụng tâm hoặc là hơi keo kiệt, chắc chắn sẽ bị diss.
Ôn Nhiên kìm lòng không được mà cảm thán: "Sao em cảm thấy còn mệt hơn cả lúc kết hôn ấy."
Khi bọn họ kết hôn, đa số đều được Thẩm Minh Xuyên quyết định, cậu cứ lớ nga lớ ngớ, mà có lẽ nói đúng hơn là Ôn Nhiên như đứa nhà quê làm đám cưới với nhân vật thổ hào. Là một nhân vật chính thứ hai, cậu vẻ mặt mộng bức, cậu thật sự hoàn toàn không biết phải hòa nhập thế nào, cậu biết rõ mình quá là quê mùa nông cạn (*), không tương xứng (**).
(*) Nguyên gốc là "小家子气" chỉ người có thân phận thấp kém hoặc hình dung lời nói cử chỉ không làm được việc gì lớn.
(**) Nguyên gốc "不上台面": Không đặt lên được mặt bàn, ý chỉ không xứng tầm, không tương xứng, tầm thường quê mùa, không dám gặp người.
Tâm tư của Thẩm Minh Xuyên khẽ động: "Nếu không thì chúng ta ra nước ngoài..."
"Đừng đừng," Ôn Nhiên cũng không muốn bị lăn qua lộn lại nữa, "Em không để tâm chuyện ấy, anh đừng tự gây khó dễ cho mình."
Thẩm Minh Xuyên ngẫm lại thấy cũng đúng, chủ yếu là hắn không tìm được cớ nào khác, hơn hết là hôn lễ không thể tổ chức lại lần nữa, dùng đảo để cầu hôn thì còn có thể...
Quà cảm ơn ngoại trừ bắt buộc phải có trứng đỏ (*), những món quà khác thì có chocolate đắt tiền được đặt làm riêng có in dấu tay chân của bé cưng, bánh của một tiệm thủ công mà Ôn Nhiên làm đại ngôn, nến thơm thuộc một thương hiệu của nước F, và một vài thứ nho nhỏ khác.
(*) Trứng đỏ là trứng được nhuộm đỏ, thường dùng cho các đám cưới, tiệc đầy tháng, lễ mừng thọ... Khi dùng cho tiệc đầy tháng là muốn cầu chúc cho trẻ sẽ lớn lên khỏe mạnh.
Ôn Nhiên xác định lại một lần nữa xong, lại lễ phép hỏi ý kiến của mẹ Thẩm và mẹ Ôn. Mẹ Thẩm nhìn một chút, bày tỏ như vậy là đã ổn, mẹ Ôn nói với Ôn Nhiên thêm một phong tục dành cho tiệc đầy tháng ở quê họ vào, ngụ ý là đã tốt rồi.
Ôn Nhiên nghe theo rồi nói người ta làm như vậy.
Đến ngày tổ chức tiệc đầy tháng thì đã là thời tiết của tháng 11, thành phố B rất lạnh.
Phiền Phiền đầy tháng Ôn Nhiên cũng rất vui vẻ, bởi vì như thế có nghĩa là một tháng "Cấm túc" đã kết thúc, cậu cuối cùng cũng được tái hòa nhập với cuộc sống, có thể tự do chơi bời được rồi.
Nhưng mà cũng chỉ vui vẻ được có vài giây, Ôn Nhiên đã liền ỉu xìu, bởi vì đang có một vấn đề cực kì nghiêm trọng: Những bộ âu phục trước đây của cậu, bây giờ Không! Mặc vừa! Một! Bộ! Nào cả!
Mang thai nên liền cho phép mình buông thả bản thân, thời gian ở cữ cậu cũng chẳng khống chế chút nào, dẫn đến cân nặng tăng 12 cân so với trước khi mang thai.
Lại thêm kẻ nào đó mỗi ngày đều tẩy não cậu rằng nhìn không ra, cậu vẫn gầy, ôm chẳng thoải mái gì gì đó.
Quan trọng là cậu còn tin tưởng cái điều quỷ của hắn.
Ôn Nhiên muốn khóc.
"Nếu không thì mặc loại quần áo rộng một chút," Nhân viên trang điểm đề nghị, "Trong trường hợp này ngài cũng không nhất định phải mặc âu phục."
"Như vậy có phải là sẽ rất lôi thôi không?" Ôn Nhiên liếc người nào đó áo quần bảnh bao đến mức có thể đi thảm đỏ cũng được ấy chứ.
Nhân viên trang điểm nói: "Nếu không thì Thẩm tổng cũng..."
Thẩm Minh Xuyên ném ánh mắt hình viên đạn qua, nhân viên trang điểm thức thời ngậm miệng.
Tên nào đó cứ như sói đuôi to tiến đến bên cạnh Ôn Nhiên, thì thầm: "Gọi ba ba đi, ba ba sẽ giải quyết cho em."
Hết chương 44.
(1) Đệm chống trào ngược
/71
|