*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Min
Buổi tối, hoàn thành xong nhiệm vụ quay chương trình, hai người thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng đó đều là việc nhà, nhưng nghĩ tới việc nhất cử nhất động của mình đều bị ghi hình lại toàn bộ không một góc chết, thì họ chẳng có khả năng có thể thả lỏng như bình thường được.
Ôn Nhiên nằm trên giường, theo thường lệ mà lướt Weibo một chút, cậu phát hiện mình bất ngờ lại lên hot search rồi, à không, phải nói là chương trình vì cậu mà lên hot search rồi.
Có fan đã chụp lại ảnh lúc cậu ra ngoài mua nguyên liệu rồi đăng lên Weibo, cũng không biết là do chương trình sắp xếp hay là hành động fan nhà mình, nói chung là điều ấy đã đưa tới một đợt sóng phản ứng.
Anti-fan của cậu không kiềm chế được, lại tiếp tục đem chuyện cậu và Thẩm Minh Xuyên kết hôn giả ra để nói.
Sau đó, anti-fan đều đang công kích tổ chương trình là mời tới khách mời không phù hợp với chủ đề của ‘Kết hôn cùng tình yêu’, bọn họ nhất định là đang đóng kịch để lừa dối khán giải, cái đề tài ‘Tẩy chay Kết hôn cùng tình yêu’ đã được đưa lên hot search.
Tiếp đó lại thêm quần chúng ăn dưa chẳng hiểu gì từ đâu ra túm lại công kích cái đề tài này, họ nghĩ những người nói ra được lời ấy chắc cũng thiếu tình yêu lắm hoặc chẳng có ai yêu hết, đảo qua đảo lại đã khiến cho Ôn Nhiên và cái đề tài này chẳng có quan hệ gì với nhau.
Ôn Nhiên trợn mắt há mồm mà vây xem, thật đúng là vãi cả thao tác.
Ngày hôm sau Ôn Nhiên ngủ thẳng tới tận 7 giờ rưỡi mới rời giường.
Phiền Phiền đã dậy, được thím Kim bế xuống trước dưới nhà trước để uống sữa, sau đó nhân lúc trời sáng sớm mát mẻ thì được đẩy xe đi ra ngoài hít thở chút khí trời.
Thẩm Minh Xuyên cũng đã dậy, Ôn Nhiên rửa mặt xong xuống nhà, vừa vặn thấy Thẩm Minh Xuyên đang mặc tạp dề, bưng một đĩa thức ăn đi ra từ phòng bếp, anh trai cameraman tận chức tận trách đi sát theo sau để quay.
Ôn Nhiên: “…..”
Là cách cậu xuống lầu bị sai hay là cậu đang hoa mắt?
“Em dậy rồi,” Thẩm Minh Xuyên đã nhìn thấy cậu, “Vừa đúng lúc để ăn sáng.”
Ôn Nhiên không thể tin nổi mà nhìn bữa sáng kiểu Âu ở trên bàn. Trứng ốp được dùng khuôn hình trái tim để rán (1), bánh sandwich có thêm một khuôn mặt cười vẽ bằng tương cà chua (2), tôm tẩm bột chiên giòn (3), dâu tây được cắt đôi thành hình trái tim và yến mạch cùng sữa tươi.
Bốn loại đồ ăn được sắp trên bốn đĩa đặt ở bàn, còn có một ly sứ trắng hình trái tim, tất cả được đặt trên bàn ăn màu vàng nhạt, tinh xảo lại đẹp mắt.
Ôn Nhiên vô cùng bất ngờ: “Đều là anh tự làm à?”
“Ừm hứ.” Thẩm Minh Xuyên vẻ mặt chân thành nói, “Ngày hôm qua làm không tốt, nên hôm nay anh muốn bù lại cho em.”
Ôn Nhiên dở khóc dở cười, Thẩm Minh Xuyên cũng quá tích cực rồi.
Đồng thời cậu cũng rất rất cảm động, bất luận là xuất phát từ nội tâm thật sự muốn làm, hay chỉ là diễn cho chương trình, thì cũng đã thành công khiến cậu cảm thấy xúc động.
Thẩm Minh Xuyên là kiểu người ngay cả đồ làm bếp cũng không biết rõ, lại có thế tốn biết bao nhiêu tâm tư để chuẩn bị một bữa sáng tinh tế như vậy vì cậu, thế là đã đủ rồi.
“Có phải em rất cảm động không?” Thẩm Minh Xuyên nhìn nét mặt của cậu, hỏi.
“Đúng vậy, anh phạm quy quá rồi đó, rõ ràng là đánh úp bất ngờ mà.”
“Không thế thì sao có thể gọi là kinh hỉ được,” Thẩm Minh Xuyên cởi bỏ tạp dề, để sang một bên, “Em có cái gì để thưởng cho anh không?”
Thưởng … ở ngay trước mặt anh cameraman đang đứng xem, tai Ôn Nhiên đỏ bừng, cậu chủ động hôn một cái lên môi Thẩm Minh Xuyên, rồi nhanh chóng tách ra.
Thẩm Minh Xuyên cũng không ngại, muốn hôn sâu hơn vẫn còn nhiều cơ hội, cậu kéo ghế rồi để cậu ngồi trên ghế, mang theo vài phần mong đợi, nói: “Em nếm thử đi.”
Ôn Nhiên cầm lấy dĩa, trước tiên ăn thử một miếng trứng rán, món trứng ốp không chỉ có bề ngoài rất đẹp mà còn là lòng đào, Ôn Nhiên thực sự bị kinh hỉ, tự đáy lòng mà giơ ngón tay cái lên khen: “Anh thật sự quá lợi hại.”
Thẩm Minh Xuyên che mic cá nhân của mình lại, hắn ghé sát vào tai cậu nói thầm: “Lúc ở trên giường anh còn lợi hại hơn nhiều.”
Ôn Nhiên: “….”
Ăn xong bữa sáng tình yêu, ai người đi ra vườn để tưới cây, thuận tiện khoe một chút sân vườn mà Ôn Nhiên đã thiết kế cải tạo.
Đầu mùa xuân trước khi Ôn Nhiên vào đoàn phim, bởi vì thời gian tương đối dư dả, cậu liền thiết kế cải tạo lại sân vườn, đêm một khoảng sân nho nhỏ đơn giản thành một vườn hoa nhỏ.
Giờ đã là chính hạ, thảm thực vật ở trong vườn đều đã lớn hơn rồi, cả khu vườn vừa xanh ngắt lại tràn trề sức sống, tinh tế lại rất có phong cách.
Bình thường sẽ luôn có người làm vườn đúng giờ tới để chăm sóc khu vườn, nhưng hôm nay Ôn Nhiên dặn họ không cần phải tới, tự họ sẽ chăm sóc cho khu vườn.
Chỉ có một vòi nước, Ôn Nhiên sử dụng cái vòi lớn, Thẩm Minh Xuyên thì tưới cho mấy chậu cây nhỏ bằng cái vòi sen.
Hai người đang tưới cây thì liền đụng phải nhau, đầu tiên là còn nhìn nhau cười, cho tới khi Ôn Nhiên nhìn thấy những cây mọng nước mà mình yêu nhất, trong nháy mắt nụ cười liền cứng lại.
Ôn Nhiên cực kì thích mấy loại cây mọng nước trông tròn tròn đáng yêu này, trong vườn hoa còn đặc biệt để riêng một mét vuông để trồng các loại cây mọng nước này, vị trí đó vừa tinh tế lại đẹp mắt, đem các loại cây mọng nước mập mập xếp lại với nhau, lại thêm người làm vườn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, nên các cây này đều lớn lên vừa trông rất sáng tạo và đẹp đẽ, Ôn Nhiên cũng đã từng có lần chụp ảnh đăng lên Weibo.
Thế nhưng, Thẩm Minh Xuyên lại có thể … tưới ngập chúng luôn, nước còn đang chảy ra ngoài từ lỗ nhỏ dưới đáy chậu.
Mấy cái cây lớn một chút thì còn tạm, có tưới thế cũng không vấn đề gì, chứ mấy cây nhỏ … Ôn Nhiên muốn khóc.
“Hử?” Thẩm Minh Xuyên thấy mặt cậu biến sắc, có chút không hiểu mà hỏi, “Làm sao thế em?”
“Đây là mấy cây mọng nước mùa hè không cần phải tưới nhiều nước như vậy, anh tưới như thế thì nó sẽ rất dễ chết!”
“Ây,” Một Thẩm tổng luôn luôn bình tĩnh rốt cuộc cũng chẳng bình tĩnh nổi, “Anh thấy trong lá của nó đều căng mọng nước, anh tưởng phải tưới nhiều nước.”
Cái đó và cần nhiều nước không phải cùng một đạo lý à?! Thẩm tổng biểu thị không thể hiểu nổi.
Đối với cái lý lẽ ấy, Ôn Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười: “Nó là thực vật sa mạc, không cần phải tưới nhiều nước.”
“….” Thẩm Minh Xuyên thừa nhận là kiến thức của hắn hạn hẹp, hắn thật sự không biết.
Hơn nữa, mấy cái cây vừa mỏng manh vừa kỳ cục này là thực vật sa mạc sao? Thẩm Minh Xuyên hoài nghi nhìn vào mấy cái cây nhỏ với được phủ đầy các hạt nước li ti, được đổi mới nhận thức.
Ôn Nhiên lấy điện thoại gọi cho người làm vườn để anh ta qua đây xử lý một chút.
“Cũng không biết có thể cứu được hay không nữa.” Ôn Nhiên ngồi xổm xuống nhìn những cái cây nhỏ đáng yêu, đau lòng nói.
“Không sao đâu mà, còn nếu như chúng bị chết, anh sẽ mua loại khác tốt hơn cho em.” Thẩm Minh Xuyên an ủi cậu.
Ôn Nhiên cũng không bởi vì mấy cái cây này mà lại đi trách móc ý kiến của Thẩm Minh Xuyên, nhưng nghe hắn nói thế cậu lại không nhịn được mà trêu hắn: “Ba ngàn con sông chỉ có thể thích duy nhất một gáo nước thôi nha Thẩm tổng, những loại khác em không thích đâu.”
“Hửm?” Thẩm Minh Xuyên lại nói lái đi, “Không phải anh mới là một gáo nước duy nhất của em à?”
“ … Em đang nói đến mấy cái cây, em không nói người.”
Thẩm Minh Xuyên bá đạo đáp: “Cây cối cũng không được!”
Anh trai cameraman: “….”
Vì sao rõ ràng là phải bạo phát mâu thuẫn gia đình, mà giờ đã chuyển hóa thành thức ăn cho chó chết tiệt kia rồi?
Đến buổi chiều, tổ chương trình lại đưa ra nhiệm vụ.
“Phân đoạn giải trí: Trong vòng một tiếng đồng hồ hãy học thuộc ca khúc hoặc điệu nhảy mà tổ chương trình chuẩn bị, cùng nhau chấm điểm cho đối phương, ai có số điểm thấp hơn sẽ phải nhận hình phạt của chương trình.”
Sau khi Ôn Nhiên nhận được thư nhiệm vụ, đọc qua một chút, cười nói: “Tới phân đoạn thử thách đối phương rồi, đúng là cái đề lấy mạng mà.”
“Xin hãy chọn đề để biểu diễn.” Chị Triệu lấy ra hai tấm thẻ giống hệt nhau để cho hai người họ chọn.
“…” Chồng chồng bọn họ liếc nhìn nhau, Thẩm Minh Xuyên định đưa tay ra bế Phiền Phiền, hào phóng nói: “Em chọn trước đi.”
Ôn Nhiên lại ôm lấy Phiền Phiền: “Vậy thì để cục cưng nhà mình chọn giúp em đi.”
Nói rồi, cậu bế Phiền Phiền tới, Phiền Phiền vui vẻ ‘A’ một tiếng, dùng nguyên tắc cái nào gần tay mình hơn thì lấy.
Ôn Nhiên cầm lấy rồi mở ra, sau khi đọc xong liền bật cười, đắc ý đưa cho Thẩm Minh Xuyên đọc, chỉ thấy trên tờ giấy trắng viết mấy chữ: Bài hát [Học tiếng mèo kêu].
Thẩm Minh Xuyên: “……”
Thế nghĩa là hắn phải học nhảy???
Lấy tấm thẻ còn lại trên tay chị Triệu, khuôn mặt chưa từng thay đổi trước ống kính máy quay của Thẩm Minh Xuyên cuối cùng cũng xuất hiện một chút tan vỡ, Ôn Nhien sáp lại nhìn, thật sự bật cười.
Điệu nhảy tảo biển!
Ôn Nhiên quả thật không dám tưởng tượng bản mặt này của Thẩm Minh Xuyên lúc nhảy như thế nào, đây sẽ trở thành câu chuyện có tính đột phá nhất của gia đình cậu trong năm nay, không gì sánh nổi ha ha ha ha ha.
Có thể nói khá là mong đợi đó.
Hai người quay vào nhà, Thẩm Minh Xuyên lên Baidu tìm thử bài mẫu của điệu nhảy tảo biển, mặt đen sì.
Ôn Nhiên sau khi vui vẻ thì tỉnh táo lại ngẫm nghĩ, cậu thấy thế không ổn. Thẩm Minh Xuyên là người như thế nào mà lại đi nhảy như thế chứ, đặc biệt là nhân viên của Viễn Tông thấy sếp lạnh lùng nghiêm túc nhà mình nhảy như vậy, thì toàn bộ hình tượng sẽ bị phá hỏng hết.
“Nếu không hay hai chúng ta đổi đi?” Ôn Nhiên kiến nghị, hát một bài hát bán manh với khuôn mặt ấy sẽ là một loại tương phản manh, cũng chẳng sao cả, dù thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ thì tổ chương trình cũng chả thể làm gì cả.
Cậu không nỡ để Thẩm ba ba uy nghiêm nhà mình mất mặt với người ngoài.
“Không cần đâu em,” Thẩm Minh Xuyên hôn một cái lên trán cậu, “Tin tưởng anh đi bảo bối, tuyệt đối sẽ tạo kinh hỉ cho em.”
Chơi lớn như vậy?
Một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, trước đây Ôn Nhiên đã từng nghe qua bài này nên học rất nhanh, nhưng mà cậu hát mười bài thì đến tám bài lạc điệu, hoàn toàn chẳng theo được nhạc điệu.
Nhưng mà cậu lại hát đoạn Meo meo meo rất đáng yêu, còn làm thêm mấy động tác, sau khi Thẩm Minh Xuyên xem xong thì bình luận: “Hẳn là nên mua thêm cho em một cái tai mèo để giống mèo hơn.”
“….”
Những lời này nghe thế nào cũng thấy có ý vị tình thú thế nhỉ?
Đến lượt Thẩm Minh Xuyên.
Ôn Nhiên vừa cực kì không muốn Thẩm Minh Xuyên bị mất mặt lại vừa ôm vài phần mong đợi.
“Nào, đưa Phiền Phiền cho em,” Ôn Nhiên bước tới muốn bế Phiền Phiền, Thẩm Minh Xuyên lại từ chối.
“Đây là bạn nhảy của anh.”
“….” Anh lấy đứa trẻ con bé tí làm bạn nhảy của mình mà anh không thấy dằn vặt lương tâm à! Ôn Nhiên đại khái nghĩ rằng Thẩm Minh Xuyên chắc là chuẩn bị ôm Phiền Phiền nhảy, bộ dạng như thế có thể giảm thiểu sự xấu hổ.
Sự thực chứng minh cậu vẫn còn non lắm.
Chỉ thấy khi nhạc vừa vang lên, Thẩm Minh Xuyên không tự mình nhảy mà là hắn để Phiền Phiền đứng trên ghế sofa, hắn dùng hai chân giúp chân của thằng bé cố định lại, sau đó cầm lấy hai bàn tay nhỏ của Phiền Phiền, bắt đầu nhảy theo động tác: “Rong biển rong biển …”
Ôn Nhiên nhìn toàn bộ quá trình con trai ngốc nhà mình bị ba lớn điều khiển như thẻ lệnh, hôm nay nhóc con còn mặc cả một bộ tập bò hình Totoro, đen trắng đan xen, vốn dĩ đã trông rất đáng yêu.
Bị Thẩm Minh Xuyên làm thế thì cả cơ thể nhỏ của nhóc con cũng lắc lư, thực sự giống như gấu mèo ngốc đang cố gắng nhảy (bán) múa (manh) vậy, trông ngốc nghếch lại moe, vừa buồn cười vừa dễ thương.
Hơn nữa Phiền Phiền hẳn là rất thích kiểu tương tác thế này, dù bị ba cầm lấy cả hai tay nhỏ múa may nhưng bé con vẫn cười khanh khách, vui vẻ vô cùng.
Ba con hai người họ rất ra dáng ra hình mà nhảy được xong động tác của cả bài Điệu nhảy tảo biển, Ôn Nhiên cười đến gập cả người lại, nhảy xong rồi mà Tiểu Phiền Phiền còn chưa thỏa mãn, lại ‘ư ư’ tỏ vẻ muốn được nhảy tiếp.
Vì vậy Thẩm Minh Xuyên lại cho nhảy thêm lần nữa, mua một tặng một.
Ôn Nhiên ôm lại cái bụng vì cười quá nhiều mà bị đau: “Sao anh có thể đùa giỡn con trai thế hả?”
“Anh đùa chỗ nào, con mình cũng rất thích mà, phải không Phiền Phiền.”
Phiền Phiền rất nể tình mà ‘A’ một tiếng.
Đến lúc chấm điểm, Ôn Nhiên tìm lương tâm cho đối phương điểm cao 12 điểm, rồi lại len lén rướn cổ lên nhìn bảng của Thẩm Minh Xuyên, hắn cười thần bí với cậu rồi hai người cùng quay bảng về phía máy quay.
Ôn Nhiên chấm 12 điểm, Thẩm Minh Xuyên chấm 13 điểm.
“Ầy, có phải hai người muốn show ân ái ra đúng không.” Chị Triệu là người phụ trách chủ trì cho phân đpạn này, vừa thấy điểm đã bị chói mù mắt. Tổ chương trình cho thang điểm là từ 0-10, hai người họ lại liền không hẹn mà gặp đều chấm vượt lên, “Thẩm tổng, anh xuất phát từ suy nghĩ mà lại chấm 13 điểm cho thầy Ôn vậy?”
“Bởi vì tôi biết em ấy nhất định sẽ chấm 12 điểm.” Thẩm Minh Xuyên khẳng định.
Ôn Nhiên kinh ngạc nói: “Làm sao anh biết?”
Thẩm Minh Xuyên nhìn cậu, đáp: “Chút tâm tư nho nhỏ kia cả em, chẳng lẽ anh còn không hiểu?”
“…..” Tâm tư nhỏ nào của cậu cơ.
Ôn Nhiên suy nghĩ một chút mới hiểu cái gì gọi là tâm tư nho nhỏ, là sơ suất của cậu.
Cái đề đòi mạng này bọn họ đều không muốn để đối phương bị phạt, suy nghĩ của Ôn Nhiên rất đơn giản, cậu nghĩ hôm qua Thẩm Minh Xuyên đã chấm cho mình 11 điểm, vậy đương nhiên hôm nay sẽ chấm 12, kết quả là chút tâm tư nhỏ này của cậu Thẩm Minh Xuyên đã đoán được, liền chấm 13 điểm.
Chị Triệu đối với đống thức ăn cho chó này thì vẫn rất bình tĩnh, đưa ra hình phạt của chương trình – uống nước ép mướp đắng.
Thẩm Minh Xuyên thấy một ly nước màu xanh biếc, sắc mặt ngay lập tức liền không ổn.
Là một người theo chủ nghĩa kén ăn, bản thân Thẩm Minh Xuyên cực kì cự tuyệt cái lại thực vật đắng nghét như mướp đắng, giờ lại phải uống nước ép.
Ôn Nhiên vội vàng bế Phiền Phiền đi, sợ cái tên chuyên hãm hại người khác này sẽ lấy nước ép mướp đắng cho con trai mình uống mất.
Thẩm Minh Xuyên bịt mũi rồi uống một hơi hết lý nước ép, quá đáng nhất là sau khi uống xong liền lơ luôn các nhân viên công tác mà kéo Ôn Nhiên lại rồi hôn cậu, đem ngụm nước ép mướp đắng cuối cùng ở trong miệng mình ép cậu phải uống, sau đó còn thấp giọng hỏi: “Uống ngon chứ?”
“Anh đi ra!” Ôn Nhiên khẽ mắng, cả mặt cậu đều đỏ bừng.
Quần chúng nhân viên công tác: “…….”
Bọn họ đã làm sai điều gì mà phải ở cái chỗ này để bị đút thức ăn chó cơ chứ.
Lần quay cho tập đầu tiên cứ như vậy đùa giỡn náo loạn là qua đi, Ôn Nhiên suy nghĩ lại biểu hiện của bọn họ trong suốt hai ngày quá, cũng không đến mức quá kém, ít nhất là vẫn có hiệu quả cho chương trình, sẽ không bị nhàm chán vô vị.
Cậu có chút chờ mong tới lúc chương trình được chiếu.
Ngày mùng 8 tháng 8, bộ phim [Sinh ra ảnh đế] chính thức được công chiếu trên khắp các cụm rạp toàn quốc.
Bởi vì có danh khí của Cố Danh Thành và Vu Tuyết Lị, phòng bán vé của [Ảnh đế] dễ dàng công phá mười vạn tệ, lại thêm đây là dự án phim điện ảnh đầu tay của Ôn Nhiên, có rất nhiều fan nguyện ý bỏ tiền ra một mua vé vì cậu.
Vai diễn của Ôn Nhiên ở trong phim trước khi khen thì sẽ phải chê vài câu, đoạn đầu phim nhân vật ấy không được lòng khán giả thậm chí còn hơi đáng ghét, xem một lúc chợt phát hiện ra vật này giống như một kho báu được cất thật kĩ, bỗng nhiên trở nên vô cùng đáng yêu, hơn nữa tạo hình cũng rất có cảm giác thời đại.
______ Ôn Nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người mà trở nên hot lên một trận.
Hon nữa ở trước ảnh đế ảnh hậu, diễn xuất của cậu cũng chẳng hề thua kém chút nào.
Ôn Nhiên im hơi lặng tiếng gần một năm, dùng tác phẩm mới để chứng minh thực lực của mình, các loại thăm hỏi, đại ngôn và quảng cáo chợt nhiều hơn.
Trước đó Đàm Mai tranh thủ cho cậu được đại ngôn của nhãn hiệu mỹ phẩm quốc tế cao cấp Nhã Tuyền, cũng bởi vì thế mà đã nắm được trong tay.
Các tài nguyên về phương diện điện ảnh cũng bắt đầu chảy về phòng làm việc của Ôn Nhiên.
Có điều, sáu tháng cuối năm Đàm Mai đã nhận cho cậu một kịch bản phim truyền hình vô cùng tốt, là loại chỉ đọc kịch bản thôi cũng là tuyệt đối hot.
Ôn Nhiên đang lúc lắc lư bất định giữa phim điện ảnh và phim truyền hình, Đàm Mai liền kiến nghị, nếu diễn mấy bộ phim điện ảnh lấy đề tài về tình yêu đôi lứa, chẳng bằng quay một bộ phim truyền hình thật tốt, nhận được một giải thưởng có giá trị thực tế, sau đó muốn tiến quân vào sự nghiệp điện ảnh cũng chưa muộn.
Ôn Nhiên nghe theo ý kiến của chị.
Tập hai tập ba của ‘Kết hôn cùng tình yêu’ cũng đúng ngày bắt đầu quay.
Tổ chương trình đầu tiên sắp xếp quay trước ba tập, sau đó đúng 10 giời thứ bảy của ngày quốc khánh, liền bắt đầu chiếu tập đầu tiên, xem phản ứng và ý kiến của khán giả đối với chương trình, sẽ tiếp tục quay tập bốn.
Tập hai của chương trình vẫn quay ở tại nhà, thế nhưng lần này họ có cải biên lại sách lược, cài nhiều camera ở trong nhà hơn, mà không còn có anh trai cameraman đi theo nữa.
Bởi vì ở lần quay trước bọn họ vẫn để ý khi ở trước mặt người ngoài, cả hai đều không được thoải mái, hơn nữa có người quay phim ở trong nhà đều thời thời khắc khắc nhắc nhở bọn họ là đang quay show thực tế, sẽ làm cho bọn họ trở nên rất lúng túng.
Tập hai tập ba vẫn là bọn họ show ân ái chả có chừng mực gì, khoe tình cảm khoe con trai, chồng chồng bọn họ trước lạ sau quen, đối với cái chuyện khoe tình cảm mặn nồng đã quen việc dễ làm hơn.
Đảo mắt đã nghênh đón ngày Quốc khánh, vạn chúng mong đợi ‘Kết hôn cùng tình yêu’ chính thức lên sóng.
Hết chương 64.
(1) Trứng ốp hình trái tim
(2) Bánh sandwich vẽ mặt cười
(3) Tôm tẩm bột chiên giòn
Editor: Min
Buổi tối, hoàn thành xong nhiệm vụ quay chương trình, hai người thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng đó đều là việc nhà, nhưng nghĩ tới việc nhất cử nhất động của mình đều bị ghi hình lại toàn bộ không một góc chết, thì họ chẳng có khả năng có thể thả lỏng như bình thường được.
Ôn Nhiên nằm trên giường, theo thường lệ mà lướt Weibo một chút, cậu phát hiện mình bất ngờ lại lên hot search rồi, à không, phải nói là chương trình vì cậu mà lên hot search rồi.
Có fan đã chụp lại ảnh lúc cậu ra ngoài mua nguyên liệu rồi đăng lên Weibo, cũng không biết là do chương trình sắp xếp hay là hành động fan nhà mình, nói chung là điều ấy đã đưa tới một đợt sóng phản ứng.
Anti-fan của cậu không kiềm chế được, lại tiếp tục đem chuyện cậu và Thẩm Minh Xuyên kết hôn giả ra để nói.
Sau đó, anti-fan đều đang công kích tổ chương trình là mời tới khách mời không phù hợp với chủ đề của ‘Kết hôn cùng tình yêu’, bọn họ nhất định là đang đóng kịch để lừa dối khán giải, cái đề tài ‘Tẩy chay Kết hôn cùng tình yêu’ đã được đưa lên hot search.
Tiếp đó lại thêm quần chúng ăn dưa chẳng hiểu gì từ đâu ra túm lại công kích cái đề tài này, họ nghĩ những người nói ra được lời ấy chắc cũng thiếu tình yêu lắm hoặc chẳng có ai yêu hết, đảo qua đảo lại đã khiến cho Ôn Nhiên và cái đề tài này chẳng có quan hệ gì với nhau.
Ôn Nhiên trợn mắt há mồm mà vây xem, thật đúng là vãi cả thao tác.
Ngày hôm sau Ôn Nhiên ngủ thẳng tới tận 7 giờ rưỡi mới rời giường.
Phiền Phiền đã dậy, được thím Kim bế xuống trước dưới nhà trước để uống sữa, sau đó nhân lúc trời sáng sớm mát mẻ thì được đẩy xe đi ra ngoài hít thở chút khí trời.
Thẩm Minh Xuyên cũng đã dậy, Ôn Nhiên rửa mặt xong xuống nhà, vừa vặn thấy Thẩm Minh Xuyên đang mặc tạp dề, bưng một đĩa thức ăn đi ra từ phòng bếp, anh trai cameraman tận chức tận trách đi sát theo sau để quay.
Ôn Nhiên: “…..”
Là cách cậu xuống lầu bị sai hay là cậu đang hoa mắt?
“Em dậy rồi,” Thẩm Minh Xuyên đã nhìn thấy cậu, “Vừa đúng lúc để ăn sáng.”
Ôn Nhiên không thể tin nổi mà nhìn bữa sáng kiểu Âu ở trên bàn. Trứng ốp được dùng khuôn hình trái tim để rán (1), bánh sandwich có thêm một khuôn mặt cười vẽ bằng tương cà chua (2), tôm tẩm bột chiên giòn (3), dâu tây được cắt đôi thành hình trái tim và yến mạch cùng sữa tươi.
Bốn loại đồ ăn được sắp trên bốn đĩa đặt ở bàn, còn có một ly sứ trắng hình trái tim, tất cả được đặt trên bàn ăn màu vàng nhạt, tinh xảo lại đẹp mắt.
Ôn Nhiên vô cùng bất ngờ: “Đều là anh tự làm à?”
“Ừm hứ.” Thẩm Minh Xuyên vẻ mặt chân thành nói, “Ngày hôm qua làm không tốt, nên hôm nay anh muốn bù lại cho em.”
Ôn Nhiên dở khóc dở cười, Thẩm Minh Xuyên cũng quá tích cực rồi.
Đồng thời cậu cũng rất rất cảm động, bất luận là xuất phát từ nội tâm thật sự muốn làm, hay chỉ là diễn cho chương trình, thì cũng đã thành công khiến cậu cảm thấy xúc động.
Thẩm Minh Xuyên là kiểu người ngay cả đồ làm bếp cũng không biết rõ, lại có thế tốn biết bao nhiêu tâm tư để chuẩn bị một bữa sáng tinh tế như vậy vì cậu, thế là đã đủ rồi.
“Có phải em rất cảm động không?” Thẩm Minh Xuyên nhìn nét mặt của cậu, hỏi.
“Đúng vậy, anh phạm quy quá rồi đó, rõ ràng là đánh úp bất ngờ mà.”
“Không thế thì sao có thể gọi là kinh hỉ được,” Thẩm Minh Xuyên cởi bỏ tạp dề, để sang một bên, “Em có cái gì để thưởng cho anh không?”
Thưởng … ở ngay trước mặt anh cameraman đang đứng xem, tai Ôn Nhiên đỏ bừng, cậu chủ động hôn một cái lên môi Thẩm Minh Xuyên, rồi nhanh chóng tách ra.
Thẩm Minh Xuyên cũng không ngại, muốn hôn sâu hơn vẫn còn nhiều cơ hội, cậu kéo ghế rồi để cậu ngồi trên ghế, mang theo vài phần mong đợi, nói: “Em nếm thử đi.”
Ôn Nhiên cầm lấy dĩa, trước tiên ăn thử một miếng trứng rán, món trứng ốp không chỉ có bề ngoài rất đẹp mà còn là lòng đào, Ôn Nhiên thực sự bị kinh hỉ, tự đáy lòng mà giơ ngón tay cái lên khen: “Anh thật sự quá lợi hại.”
Thẩm Minh Xuyên che mic cá nhân của mình lại, hắn ghé sát vào tai cậu nói thầm: “Lúc ở trên giường anh còn lợi hại hơn nhiều.”
Ôn Nhiên: “….”
Ăn xong bữa sáng tình yêu, ai người đi ra vườn để tưới cây, thuận tiện khoe một chút sân vườn mà Ôn Nhiên đã thiết kế cải tạo.
Đầu mùa xuân trước khi Ôn Nhiên vào đoàn phim, bởi vì thời gian tương đối dư dả, cậu liền thiết kế cải tạo lại sân vườn, đêm một khoảng sân nho nhỏ đơn giản thành một vườn hoa nhỏ.
Giờ đã là chính hạ, thảm thực vật ở trong vườn đều đã lớn hơn rồi, cả khu vườn vừa xanh ngắt lại tràn trề sức sống, tinh tế lại rất có phong cách.
Bình thường sẽ luôn có người làm vườn đúng giờ tới để chăm sóc khu vườn, nhưng hôm nay Ôn Nhiên dặn họ không cần phải tới, tự họ sẽ chăm sóc cho khu vườn.
Chỉ có một vòi nước, Ôn Nhiên sử dụng cái vòi lớn, Thẩm Minh Xuyên thì tưới cho mấy chậu cây nhỏ bằng cái vòi sen.
Hai người đang tưới cây thì liền đụng phải nhau, đầu tiên là còn nhìn nhau cười, cho tới khi Ôn Nhiên nhìn thấy những cây mọng nước mà mình yêu nhất, trong nháy mắt nụ cười liền cứng lại.
Ôn Nhiên cực kì thích mấy loại cây mọng nước trông tròn tròn đáng yêu này, trong vườn hoa còn đặc biệt để riêng một mét vuông để trồng các loại cây mọng nước này, vị trí đó vừa tinh tế lại đẹp mắt, đem các loại cây mọng nước mập mập xếp lại với nhau, lại thêm người làm vườn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, nên các cây này đều lớn lên vừa trông rất sáng tạo và đẹp đẽ, Ôn Nhiên cũng đã từng có lần chụp ảnh đăng lên Weibo.
Thế nhưng, Thẩm Minh Xuyên lại có thể … tưới ngập chúng luôn, nước còn đang chảy ra ngoài từ lỗ nhỏ dưới đáy chậu.
Mấy cái cây lớn một chút thì còn tạm, có tưới thế cũng không vấn đề gì, chứ mấy cây nhỏ … Ôn Nhiên muốn khóc.
“Hử?” Thẩm Minh Xuyên thấy mặt cậu biến sắc, có chút không hiểu mà hỏi, “Làm sao thế em?”
“Đây là mấy cây mọng nước mùa hè không cần phải tưới nhiều nước như vậy, anh tưới như thế thì nó sẽ rất dễ chết!”
“Ây,” Một Thẩm tổng luôn luôn bình tĩnh rốt cuộc cũng chẳng bình tĩnh nổi, “Anh thấy trong lá của nó đều căng mọng nước, anh tưởng phải tưới nhiều nước.”
Cái đó và cần nhiều nước không phải cùng một đạo lý à?! Thẩm tổng biểu thị không thể hiểu nổi.
Đối với cái lý lẽ ấy, Ôn Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười: “Nó là thực vật sa mạc, không cần phải tưới nhiều nước.”
“….” Thẩm Minh Xuyên thừa nhận là kiến thức của hắn hạn hẹp, hắn thật sự không biết.
Hơn nữa, mấy cái cây vừa mỏng manh vừa kỳ cục này là thực vật sa mạc sao? Thẩm Minh Xuyên hoài nghi nhìn vào mấy cái cây nhỏ với được phủ đầy các hạt nước li ti, được đổi mới nhận thức.
Ôn Nhiên lấy điện thoại gọi cho người làm vườn để anh ta qua đây xử lý một chút.
“Cũng không biết có thể cứu được hay không nữa.” Ôn Nhiên ngồi xổm xuống nhìn những cái cây nhỏ đáng yêu, đau lòng nói.
“Không sao đâu mà, còn nếu như chúng bị chết, anh sẽ mua loại khác tốt hơn cho em.” Thẩm Minh Xuyên an ủi cậu.
Ôn Nhiên cũng không bởi vì mấy cái cây này mà lại đi trách móc ý kiến của Thẩm Minh Xuyên, nhưng nghe hắn nói thế cậu lại không nhịn được mà trêu hắn: “Ba ngàn con sông chỉ có thể thích duy nhất một gáo nước thôi nha Thẩm tổng, những loại khác em không thích đâu.”
“Hửm?” Thẩm Minh Xuyên lại nói lái đi, “Không phải anh mới là một gáo nước duy nhất của em à?”
“ … Em đang nói đến mấy cái cây, em không nói người.”
Thẩm Minh Xuyên bá đạo đáp: “Cây cối cũng không được!”
Anh trai cameraman: “….”
Vì sao rõ ràng là phải bạo phát mâu thuẫn gia đình, mà giờ đã chuyển hóa thành thức ăn cho chó chết tiệt kia rồi?
Đến buổi chiều, tổ chương trình lại đưa ra nhiệm vụ.
“Phân đoạn giải trí: Trong vòng một tiếng đồng hồ hãy học thuộc ca khúc hoặc điệu nhảy mà tổ chương trình chuẩn bị, cùng nhau chấm điểm cho đối phương, ai có số điểm thấp hơn sẽ phải nhận hình phạt của chương trình.”
Sau khi Ôn Nhiên nhận được thư nhiệm vụ, đọc qua một chút, cười nói: “Tới phân đoạn thử thách đối phương rồi, đúng là cái đề lấy mạng mà.”
“Xin hãy chọn đề để biểu diễn.” Chị Triệu lấy ra hai tấm thẻ giống hệt nhau để cho hai người họ chọn.
“…” Chồng chồng bọn họ liếc nhìn nhau, Thẩm Minh Xuyên định đưa tay ra bế Phiền Phiền, hào phóng nói: “Em chọn trước đi.”
Ôn Nhiên lại ôm lấy Phiền Phiền: “Vậy thì để cục cưng nhà mình chọn giúp em đi.”
Nói rồi, cậu bế Phiền Phiền tới, Phiền Phiền vui vẻ ‘A’ một tiếng, dùng nguyên tắc cái nào gần tay mình hơn thì lấy.
Ôn Nhiên cầm lấy rồi mở ra, sau khi đọc xong liền bật cười, đắc ý đưa cho Thẩm Minh Xuyên đọc, chỉ thấy trên tờ giấy trắng viết mấy chữ: Bài hát [Học tiếng mèo kêu].
Thẩm Minh Xuyên: “……”
Thế nghĩa là hắn phải học nhảy???
Lấy tấm thẻ còn lại trên tay chị Triệu, khuôn mặt chưa từng thay đổi trước ống kính máy quay của Thẩm Minh Xuyên cuối cùng cũng xuất hiện một chút tan vỡ, Ôn Nhien sáp lại nhìn, thật sự bật cười.
Điệu nhảy tảo biển!
Ôn Nhiên quả thật không dám tưởng tượng bản mặt này của Thẩm Minh Xuyên lúc nhảy như thế nào, đây sẽ trở thành câu chuyện có tính đột phá nhất của gia đình cậu trong năm nay, không gì sánh nổi ha ha ha ha ha.
Có thể nói khá là mong đợi đó.
Hai người quay vào nhà, Thẩm Minh Xuyên lên Baidu tìm thử bài mẫu của điệu nhảy tảo biển, mặt đen sì.
Ôn Nhiên sau khi vui vẻ thì tỉnh táo lại ngẫm nghĩ, cậu thấy thế không ổn. Thẩm Minh Xuyên là người như thế nào mà lại đi nhảy như thế chứ, đặc biệt là nhân viên của Viễn Tông thấy sếp lạnh lùng nghiêm túc nhà mình nhảy như vậy, thì toàn bộ hình tượng sẽ bị phá hỏng hết.
“Nếu không hay hai chúng ta đổi đi?” Ôn Nhiên kiến nghị, hát một bài hát bán manh với khuôn mặt ấy sẽ là một loại tương phản manh, cũng chẳng sao cả, dù thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ thì tổ chương trình cũng chả thể làm gì cả.
Cậu không nỡ để Thẩm ba ba uy nghiêm nhà mình mất mặt với người ngoài.
“Không cần đâu em,” Thẩm Minh Xuyên hôn một cái lên trán cậu, “Tin tưởng anh đi bảo bối, tuyệt đối sẽ tạo kinh hỉ cho em.”
Chơi lớn như vậy?
Một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, trước đây Ôn Nhiên đã từng nghe qua bài này nên học rất nhanh, nhưng mà cậu hát mười bài thì đến tám bài lạc điệu, hoàn toàn chẳng theo được nhạc điệu.
Nhưng mà cậu lại hát đoạn Meo meo meo rất đáng yêu, còn làm thêm mấy động tác, sau khi Thẩm Minh Xuyên xem xong thì bình luận: “Hẳn là nên mua thêm cho em một cái tai mèo để giống mèo hơn.”
“….”
Những lời này nghe thế nào cũng thấy có ý vị tình thú thế nhỉ?
Đến lượt Thẩm Minh Xuyên.
Ôn Nhiên vừa cực kì không muốn Thẩm Minh Xuyên bị mất mặt lại vừa ôm vài phần mong đợi.
“Nào, đưa Phiền Phiền cho em,” Ôn Nhiên bước tới muốn bế Phiền Phiền, Thẩm Minh Xuyên lại từ chối.
“Đây là bạn nhảy của anh.”
“….” Anh lấy đứa trẻ con bé tí làm bạn nhảy của mình mà anh không thấy dằn vặt lương tâm à! Ôn Nhiên đại khái nghĩ rằng Thẩm Minh Xuyên chắc là chuẩn bị ôm Phiền Phiền nhảy, bộ dạng như thế có thể giảm thiểu sự xấu hổ.
Sự thực chứng minh cậu vẫn còn non lắm.
Chỉ thấy khi nhạc vừa vang lên, Thẩm Minh Xuyên không tự mình nhảy mà là hắn để Phiền Phiền đứng trên ghế sofa, hắn dùng hai chân giúp chân của thằng bé cố định lại, sau đó cầm lấy hai bàn tay nhỏ của Phiền Phiền, bắt đầu nhảy theo động tác: “Rong biển rong biển …”
Ôn Nhiên nhìn toàn bộ quá trình con trai ngốc nhà mình bị ba lớn điều khiển như thẻ lệnh, hôm nay nhóc con còn mặc cả một bộ tập bò hình Totoro, đen trắng đan xen, vốn dĩ đã trông rất đáng yêu.
Bị Thẩm Minh Xuyên làm thế thì cả cơ thể nhỏ của nhóc con cũng lắc lư, thực sự giống như gấu mèo ngốc đang cố gắng nhảy (bán) múa (manh) vậy, trông ngốc nghếch lại moe, vừa buồn cười vừa dễ thương.
Hơn nữa Phiền Phiền hẳn là rất thích kiểu tương tác thế này, dù bị ba cầm lấy cả hai tay nhỏ múa may nhưng bé con vẫn cười khanh khách, vui vẻ vô cùng.
Ba con hai người họ rất ra dáng ra hình mà nhảy được xong động tác của cả bài Điệu nhảy tảo biển, Ôn Nhiên cười đến gập cả người lại, nhảy xong rồi mà Tiểu Phiền Phiền còn chưa thỏa mãn, lại ‘ư ư’ tỏ vẻ muốn được nhảy tiếp.
Vì vậy Thẩm Minh Xuyên lại cho nhảy thêm lần nữa, mua một tặng một.
Ôn Nhiên ôm lại cái bụng vì cười quá nhiều mà bị đau: “Sao anh có thể đùa giỡn con trai thế hả?”
“Anh đùa chỗ nào, con mình cũng rất thích mà, phải không Phiền Phiền.”
Phiền Phiền rất nể tình mà ‘A’ một tiếng.
Đến lúc chấm điểm, Ôn Nhiên tìm lương tâm cho đối phương điểm cao 12 điểm, rồi lại len lén rướn cổ lên nhìn bảng của Thẩm Minh Xuyên, hắn cười thần bí với cậu rồi hai người cùng quay bảng về phía máy quay.
Ôn Nhiên chấm 12 điểm, Thẩm Minh Xuyên chấm 13 điểm.
“Ầy, có phải hai người muốn show ân ái ra đúng không.” Chị Triệu là người phụ trách chủ trì cho phân đpạn này, vừa thấy điểm đã bị chói mù mắt. Tổ chương trình cho thang điểm là từ 0-10, hai người họ lại liền không hẹn mà gặp đều chấm vượt lên, “Thẩm tổng, anh xuất phát từ suy nghĩ mà lại chấm 13 điểm cho thầy Ôn vậy?”
“Bởi vì tôi biết em ấy nhất định sẽ chấm 12 điểm.” Thẩm Minh Xuyên khẳng định.
Ôn Nhiên kinh ngạc nói: “Làm sao anh biết?”
Thẩm Minh Xuyên nhìn cậu, đáp: “Chút tâm tư nho nhỏ kia cả em, chẳng lẽ anh còn không hiểu?”
“…..” Tâm tư nhỏ nào của cậu cơ.
Ôn Nhiên suy nghĩ một chút mới hiểu cái gì gọi là tâm tư nho nhỏ, là sơ suất của cậu.
Cái đề đòi mạng này bọn họ đều không muốn để đối phương bị phạt, suy nghĩ của Ôn Nhiên rất đơn giản, cậu nghĩ hôm qua Thẩm Minh Xuyên đã chấm cho mình 11 điểm, vậy đương nhiên hôm nay sẽ chấm 12, kết quả là chút tâm tư nhỏ này của cậu Thẩm Minh Xuyên đã đoán được, liền chấm 13 điểm.
Chị Triệu đối với đống thức ăn cho chó này thì vẫn rất bình tĩnh, đưa ra hình phạt của chương trình – uống nước ép mướp đắng.
Thẩm Minh Xuyên thấy một ly nước màu xanh biếc, sắc mặt ngay lập tức liền không ổn.
Là một người theo chủ nghĩa kén ăn, bản thân Thẩm Minh Xuyên cực kì cự tuyệt cái lại thực vật đắng nghét như mướp đắng, giờ lại phải uống nước ép.
Ôn Nhiên vội vàng bế Phiền Phiền đi, sợ cái tên chuyên hãm hại người khác này sẽ lấy nước ép mướp đắng cho con trai mình uống mất.
Thẩm Minh Xuyên bịt mũi rồi uống một hơi hết lý nước ép, quá đáng nhất là sau khi uống xong liền lơ luôn các nhân viên công tác mà kéo Ôn Nhiên lại rồi hôn cậu, đem ngụm nước ép mướp đắng cuối cùng ở trong miệng mình ép cậu phải uống, sau đó còn thấp giọng hỏi: “Uống ngon chứ?”
“Anh đi ra!” Ôn Nhiên khẽ mắng, cả mặt cậu đều đỏ bừng.
Quần chúng nhân viên công tác: “…….”
Bọn họ đã làm sai điều gì mà phải ở cái chỗ này để bị đút thức ăn chó cơ chứ.
Lần quay cho tập đầu tiên cứ như vậy đùa giỡn náo loạn là qua đi, Ôn Nhiên suy nghĩ lại biểu hiện của bọn họ trong suốt hai ngày quá, cũng không đến mức quá kém, ít nhất là vẫn có hiệu quả cho chương trình, sẽ không bị nhàm chán vô vị.
Cậu có chút chờ mong tới lúc chương trình được chiếu.
Ngày mùng 8 tháng 8, bộ phim [Sinh ra ảnh đế] chính thức được công chiếu trên khắp các cụm rạp toàn quốc.
Bởi vì có danh khí của Cố Danh Thành và Vu Tuyết Lị, phòng bán vé của [Ảnh đế] dễ dàng công phá mười vạn tệ, lại thêm đây là dự án phim điện ảnh đầu tay của Ôn Nhiên, có rất nhiều fan nguyện ý bỏ tiền ra một mua vé vì cậu.
Vai diễn của Ôn Nhiên ở trong phim trước khi khen thì sẽ phải chê vài câu, đoạn đầu phim nhân vật ấy không được lòng khán giả thậm chí còn hơi đáng ghét, xem một lúc chợt phát hiện ra vật này giống như một kho báu được cất thật kĩ, bỗng nhiên trở nên vô cùng đáng yêu, hơn nữa tạo hình cũng rất có cảm giác thời đại.
______ Ôn Nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người mà trở nên hot lên một trận.
Hon nữa ở trước ảnh đế ảnh hậu, diễn xuất của cậu cũng chẳng hề thua kém chút nào.
Ôn Nhiên im hơi lặng tiếng gần một năm, dùng tác phẩm mới để chứng minh thực lực của mình, các loại thăm hỏi, đại ngôn và quảng cáo chợt nhiều hơn.
Trước đó Đàm Mai tranh thủ cho cậu được đại ngôn của nhãn hiệu mỹ phẩm quốc tế cao cấp Nhã Tuyền, cũng bởi vì thế mà đã nắm được trong tay.
Các tài nguyên về phương diện điện ảnh cũng bắt đầu chảy về phòng làm việc của Ôn Nhiên.
Có điều, sáu tháng cuối năm Đàm Mai đã nhận cho cậu một kịch bản phim truyền hình vô cùng tốt, là loại chỉ đọc kịch bản thôi cũng là tuyệt đối hot.
Ôn Nhiên đang lúc lắc lư bất định giữa phim điện ảnh và phim truyền hình, Đàm Mai liền kiến nghị, nếu diễn mấy bộ phim điện ảnh lấy đề tài về tình yêu đôi lứa, chẳng bằng quay một bộ phim truyền hình thật tốt, nhận được một giải thưởng có giá trị thực tế, sau đó muốn tiến quân vào sự nghiệp điện ảnh cũng chưa muộn.
Ôn Nhiên nghe theo ý kiến của chị.
Tập hai tập ba của ‘Kết hôn cùng tình yêu’ cũng đúng ngày bắt đầu quay.
Tổ chương trình đầu tiên sắp xếp quay trước ba tập, sau đó đúng 10 giời thứ bảy của ngày quốc khánh, liền bắt đầu chiếu tập đầu tiên, xem phản ứng và ý kiến của khán giả đối với chương trình, sẽ tiếp tục quay tập bốn.
Tập hai của chương trình vẫn quay ở tại nhà, thế nhưng lần này họ có cải biên lại sách lược, cài nhiều camera ở trong nhà hơn, mà không còn có anh trai cameraman đi theo nữa.
Bởi vì ở lần quay trước bọn họ vẫn để ý khi ở trước mặt người ngoài, cả hai đều không được thoải mái, hơn nữa có người quay phim ở trong nhà đều thời thời khắc khắc nhắc nhở bọn họ là đang quay show thực tế, sẽ làm cho bọn họ trở nên rất lúng túng.
Tập hai tập ba vẫn là bọn họ show ân ái chả có chừng mực gì, khoe tình cảm khoe con trai, chồng chồng bọn họ trước lạ sau quen, đối với cái chuyện khoe tình cảm mặn nồng đã quen việc dễ làm hơn.
Đảo mắt đã nghênh đón ngày Quốc khánh, vạn chúng mong đợi ‘Kết hôn cùng tình yêu’ chính thức lên sóng.
Hết chương 64.
(1) Trứng ốp hình trái tim
(2) Bánh sandwich vẽ mặt cười
(3) Tôm tẩm bột chiên giòn
/71
|