Thu Dĩnh nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thấy đã gần chiều, đề nghị: “Chúng ta log out trước đi ăn cơm chiều đã.”
Được mọi người cho phép, sau khi nói lời từ biệt, từng người rời khỏi phòng riêng.
Sau khi Thu Dĩnh và Thu Thủy log out nhìn thấy Mộng Tích Du đang nhàn nhã uống trà, mắt hai người trở nên sáng ngời
Lục Lộ: “Chậc chậc, xem cái eo nhỏ thon kia, thật sự là...” Muốn tìm từ lại không tìm được từ hình dung a....
Thu Dĩnh sờ sờ cằm, phán ra một câu:“Thật sự là cái dụ dỗ....”
Xem xong video, ba người bắt đầu đi ra ngoài kiếm đồ ăn.
Ba người đứng phía dưới kí túc xá, bên trái là căn tin, đi thẳng là ra khỏi trường học
“Ăn cái gì?” Ba người trăm miệng một lời.
Trầm mặc một lát, Thu Dĩnh nhìn con đường xa xa liền thấy lười, vì thế dùngtay chỉ về bên trái, sau đó quay lại nhìn hai người kia
Hai người kia ngẫm lại, liền đồng ý.
Kỳ thật, căn tin ở trường cô ăn rất ngon, giá cũng vừa phải, nhưng ăn nhiều cũng thấy ngán, đi ra ngoài ăn lại mất đoạn đường xa, cho nên, lần nào đến giờ cơm cũng rất khó lựa chọn.
Ba người ăn no xong, lấy tốc độ ốc sên thong thả đi về kí túc xá
Một trận gió lạnh thổi qua, lá cây run run theo gió, Thu Dĩnh đang đi trên đường bỗng rùng mình một cái, xoa xoa tay, trời tối làm mọi vật không rõ ràng lắm, tối om, không biết sao cô lại nhớ đến 1 đoạn ngắn trong tiểu thuyết
Nhân vật chính đang trên đường về nhà, ở ngã tư im lặng không một bóng người, chỉ có tiếng "da da" từ giầy cao gót của cô vang lên, một trận gió lạnh thổi qua, đèn đường loé lên mấy cái rồi tắt, cô không thèm để ý tiếp tục đi, bởi vì mấy cái đèn này cũng thường xuyên tắt như vậy, đột nhiên, cô nghe được sau lưng truyền đến một tiếng bước chân đang chậm rãi đến gần, cô quay đầu nhìn lại, lại không thấy ai hết, trong nháy mắt, cô bắt đầu thấy sợ, với ánh sáng không đủ cô mơ màng nhìn thấy phía sau cách đó không xa có một cái ngõ, thở ra một hơi, đoán rằng có lẽ người kia chuyển hướng, cô tiếp tục đi về phía nhà mình, nhưng, cô vừa đi thì âm thanh kia lại xuất hiện, cô lại quay đầu nhìn, nhưng vẫn không thấy bóng người nào, hơn nữa lần này cô không nhìn thấy ngõ nữa, sợ hãi lại đến, so với lần trước càng sâu hơn, cô cố gắng bỏ đi nỗi sợ hãi, nhưng phát hiện không thể khống chế.... Ngày hôm sau, trên mặt báo viết một tin tức về một cô gái bất hạnh bỏ mình....
Thu Dĩnh từ từ đến gần Lục Lộ, ôm lấy cánh tay bạn, nuốt nước bọt, run run nói: “Lộ lộ...”
“Uh? Sao vậy?” Lục Lộ nghi hoặc nhìn về phía Thu Dĩnh
Lúc này, một tiếng bước chân truyền đến từ đằng sau Thu Dĩnh, cô run lên, càng ôm chặt cánh tay Lục Lộ, "Lục Lộ, phía sau... có người không?”
Lục Lộ quay đầu nhìn lại, sau đó nói: “Không có người a.”
“Vậy... Sao mình nghe được... Tiếng bước chân?” Cô sắp khóc rồi
“Cậu nghe lầm rồi.”
Trương Thiến nhìn Thu Dĩnh sắc mặt trắng bệch, không đành lòng đi lên muốn nói Lục Lộ lừa cô ấy, nhưng khi vừa chạm tay lên vai cô ấy, lại nghe thấy một hét vang
Thu Dĩnh thấy có người đặt tay lên vai, nhịn không được sợ hãi trong lòng, hét to rồi chạy thẳng tới kí túc xá, bỏ lại hai người nào đó trong rừng cây
Lục Lộ trở về kí túc xá thấy Thu Dĩnh sắc mặt vẫn còn trắng bệch, âm thầm kiểm điểm, có phải hơi quá đáng không? Bây giờ giải thích có bị đánh không a?
Thu Dĩnh nhìn thấy Lục Lộ rụt rè liền biết có vấn đề, ngẫm lại vừa nãy cô sợ muốn chết, sắc mặt nghiêm trọng nói, “Thẳng thắn khoan hồng, kháng cự nghiêm trị.”
Lục Lộ run lên, bổ nhào xuống dưới chân nữ vương, “Nữ vương đại nhân, tha mạng a, là tiểu nhân làm sai, mong đại nhân độ lượng tha thứ cho a...”
“Hừ, tội chết có thể miễn nhưng tội sống không thể tha. Xét thấy cô em nhận sai đúng lúc, ai gia cũng không so đo. Năm ly trà sữa bồi thường"
“... Tra.” Lục Lộ khẽ cắn môi, vội khóc ra nước mắt, đúng là làm bậy không thể sống a, túi tiền mập mạp a, thật có lỗi với em, muốn em ăn no bây giờ lại làm cho người gầy....
...
Hai người đùa giỡn một chút nữa, sau đó đi vào game
Nhìn thấy ánh mắt mọi người đang nhìn mình chằm chằm, dù là Lục Lộ da mặt dày vô tận cũng phải đỏ mặt, mà Thu Dĩnh vừa ôm cục cưng vừa tự thôi miên mình: tôi không thấy, tôi không thấy...
Được mọi người cho phép, sau khi nói lời từ biệt, từng người rời khỏi phòng riêng.
Sau khi Thu Dĩnh và Thu Thủy log out nhìn thấy Mộng Tích Du đang nhàn nhã uống trà, mắt hai người trở nên sáng ngời
Lục Lộ: “Chậc chậc, xem cái eo nhỏ thon kia, thật sự là...” Muốn tìm từ lại không tìm được từ hình dung a....
Thu Dĩnh sờ sờ cằm, phán ra một câu:“Thật sự là cái dụ dỗ....”
Xem xong video, ba người bắt đầu đi ra ngoài kiếm đồ ăn.
Ba người đứng phía dưới kí túc xá, bên trái là căn tin, đi thẳng là ra khỏi trường học
“Ăn cái gì?” Ba người trăm miệng một lời.
Trầm mặc một lát, Thu Dĩnh nhìn con đường xa xa liền thấy lười, vì thế dùngtay chỉ về bên trái, sau đó quay lại nhìn hai người kia
Hai người kia ngẫm lại, liền đồng ý.
Kỳ thật, căn tin ở trường cô ăn rất ngon, giá cũng vừa phải, nhưng ăn nhiều cũng thấy ngán, đi ra ngoài ăn lại mất đoạn đường xa, cho nên, lần nào đến giờ cơm cũng rất khó lựa chọn.
Ba người ăn no xong, lấy tốc độ ốc sên thong thả đi về kí túc xá
Một trận gió lạnh thổi qua, lá cây run run theo gió, Thu Dĩnh đang đi trên đường bỗng rùng mình một cái, xoa xoa tay, trời tối làm mọi vật không rõ ràng lắm, tối om, không biết sao cô lại nhớ đến 1 đoạn ngắn trong tiểu thuyết
Nhân vật chính đang trên đường về nhà, ở ngã tư im lặng không một bóng người, chỉ có tiếng "da da" từ giầy cao gót của cô vang lên, một trận gió lạnh thổi qua, đèn đường loé lên mấy cái rồi tắt, cô không thèm để ý tiếp tục đi, bởi vì mấy cái đèn này cũng thường xuyên tắt như vậy, đột nhiên, cô nghe được sau lưng truyền đến một tiếng bước chân đang chậm rãi đến gần, cô quay đầu nhìn lại, lại không thấy ai hết, trong nháy mắt, cô bắt đầu thấy sợ, với ánh sáng không đủ cô mơ màng nhìn thấy phía sau cách đó không xa có một cái ngõ, thở ra một hơi, đoán rằng có lẽ người kia chuyển hướng, cô tiếp tục đi về phía nhà mình, nhưng, cô vừa đi thì âm thanh kia lại xuất hiện, cô lại quay đầu nhìn, nhưng vẫn không thấy bóng người nào, hơn nữa lần này cô không nhìn thấy ngõ nữa, sợ hãi lại đến, so với lần trước càng sâu hơn, cô cố gắng bỏ đi nỗi sợ hãi, nhưng phát hiện không thể khống chế.... Ngày hôm sau, trên mặt báo viết một tin tức về một cô gái bất hạnh bỏ mình....
Thu Dĩnh từ từ đến gần Lục Lộ, ôm lấy cánh tay bạn, nuốt nước bọt, run run nói: “Lộ lộ...”
“Uh? Sao vậy?” Lục Lộ nghi hoặc nhìn về phía Thu Dĩnh
Lúc này, một tiếng bước chân truyền đến từ đằng sau Thu Dĩnh, cô run lên, càng ôm chặt cánh tay Lục Lộ, "Lục Lộ, phía sau... có người không?”
Lục Lộ quay đầu nhìn lại, sau đó nói: “Không có người a.”
“Vậy... Sao mình nghe được... Tiếng bước chân?” Cô sắp khóc rồi
“Cậu nghe lầm rồi.”
Trương Thiến nhìn Thu Dĩnh sắc mặt trắng bệch, không đành lòng đi lên muốn nói Lục Lộ lừa cô ấy, nhưng khi vừa chạm tay lên vai cô ấy, lại nghe thấy một hét vang
Thu Dĩnh thấy có người đặt tay lên vai, nhịn không được sợ hãi trong lòng, hét to rồi chạy thẳng tới kí túc xá, bỏ lại hai người nào đó trong rừng cây
Lục Lộ trở về kí túc xá thấy Thu Dĩnh sắc mặt vẫn còn trắng bệch, âm thầm kiểm điểm, có phải hơi quá đáng không? Bây giờ giải thích có bị đánh không a?
Thu Dĩnh nhìn thấy Lục Lộ rụt rè liền biết có vấn đề, ngẫm lại vừa nãy cô sợ muốn chết, sắc mặt nghiêm trọng nói, “Thẳng thắn khoan hồng, kháng cự nghiêm trị.”
Lục Lộ run lên, bổ nhào xuống dưới chân nữ vương, “Nữ vương đại nhân, tha mạng a, là tiểu nhân làm sai, mong đại nhân độ lượng tha thứ cho a...”
“Hừ, tội chết có thể miễn nhưng tội sống không thể tha. Xét thấy cô em nhận sai đúng lúc, ai gia cũng không so đo. Năm ly trà sữa bồi thường"
“... Tra.” Lục Lộ khẽ cắn môi, vội khóc ra nước mắt, đúng là làm bậy không thể sống a, túi tiền mập mạp a, thật có lỗi với em, muốn em ăn no bây giờ lại làm cho người gầy....
...
Hai người đùa giỡn một chút nữa, sau đó đi vào game
Nhìn thấy ánh mắt mọi người đang nhìn mình chằm chằm, dù là Lục Lộ da mặt dày vô tận cũng phải đỏ mặt, mà Thu Dĩnh vừa ôm cục cưng vừa tự thôi miên mình: tôi không thấy, tôi không thấy...
/27
|