Mảnh Ghép Oan Gia

Chương 20 - Chương 10.2

/22


Vương Miêu cho rằng tồi tệ nhất cũng chỉ như thế, ngủ một giấc mọi thứ đều sẽ tốt hơn.

Không nghĩ tới chính là hai con chó vẫn rất yên lặng nửa đêm bỗng nhiên sủa như điên lên.

Vương Miêu kéo chăn che lại lỗ tai làm như không nghe thấy, chúng nó kêu mệt khẳng định sẽ không kêu nữa, kết quả cái chăn càng ngày càng nóng, ngoài cửa tiếng vang lại không dứt.

Vương Miêu tức giận hét to một tiếng “A”, bên ngoài tiếng chó kêu ngừng ngay tức khắc, ngay sau đó biến thành “Ư hử ư hử” uất ức xen lẫn phối hợp tiếng kêu với khí thế mạnh mẽ “Gâu gâu”, lại còn kèm theo tiếng cào ở cửa.

Móng vuốt của chó cào ở trên cửa có tiết tấu lộc cộc lộc cộc, Vương Miêu hoàn toàn ngủ không được.

Cô chịu thua bật đèn đi xuống giường, vừa mở ra đã thấy Cố Nhị ngồi chồm hổm ở cửa, Cố Tam Tam ở bên cạnh ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo muốn ngủ, lại còn kiên trì Cố Nhị kêu một tiếng nó liền đi theo kêu một tiếng.

Vương Miêu còn buồn ngủ hỏi con chó lớn, “Xảy ra chuyện gì? Kêu la cái gì?”

Cô mới vừa hỏi xong, nghe thấy trong hành lang ngoài cửa lớn truyền đến tiếng động hình như là vợ chồng nhà bên cạnh cãi nhau, Cố Nhị lập tức chạy vội ra ngoài cửa nhìn về phía bên đó sủa, Cố Tam Tam chậm hơn hai bước theo sau nãi thanh nãi khí hùa theo.

Vương Miêu ngáp một cái, nghe xong một hồi, hình như là người đàn ông uống rượu say trở về người phụ nữ không ra mở cửa cho anh ta, vì thế người đàn ông ở trong hành lang hùng trách móc, cô đi ra một hồi người phụ nữ đã mở cửa, nhưng không cho người đàn ông vào nhà, còn mắng anh ta quan hệ nam nữ bừa bãi nói muốn ly hôn.

Có thể, tin tức đêm khuya thật muôn màu muôn vẻ.

Vương Miêu cảm thấy chuyện nhà của người ta thật sự không tới phiên Cố Nhị tới quản, sờ sờ đầu nó, “Không có việc gì, không phải mắng mày, đừng cãi lại, mày lo đi ngủ đi.”

Lúc này Cố Nhị chẳng những không né tránh, mà còn chủ động uốn người theo tay cô.

Vương Miêu cười một cái, thì ra nó lại sợ hãi như vậy.

Cô đi rửa tay, rửa xong rồi vào nhà đi ngủ, Cố Nhị theo sát vào phòng, đẩy Cố Tam Tam không cho nó ngủ, hình như là muốn đẻ cho nó dốc sức cho Vương Miêu xem.

Vương Miêu cảm thấy tên chó lớn tinh ranh này, nhưng cô thật sự không quen ngủ chung một phòng với chó, ai biết nó có thể bỗng nhiên lại nổi điên cắn cô một cái hay không? Cô ngồi xuống dịu dàng nhẹ giọng nói với Cố Nhị bảo nó đi ngủ ở phòng khách, có việc có thể lại kêu cô.

Cố Nhị…… đã khép lỗ tai lại.

Còn có loại kỹ năng này?

Vương Miêu chỉ vào cửa phòng ngủ kêu nó đi ra ngoài, cô chỉ tay, nó cũng rất nghe lời đi ra ngoài, chỉ là ngồi xổm ở ngoài cửa nhìn về phía bên ngoài hai vợ chồng đang cãi nhau.

Vương Miêu thtj sự hết hy vọng, cô lấy điện thoại của mình và đi ra phòng khách ngồi ở trên sô pha xem TV, có cô ngồi cùng Cố Nhị thật sự đã hết sủa.

Cô cầu nguyện hai người cãi nhau kia nhanh chóng mệt mỏi, nên về nhà thì về nhà nên chia tay thì chia tay, đừng ở chỗ này dong dong dài dài quấy rầy những người hàng xóm bên cạnh hay là chó nhà hàng xóm thích xem náo nhiệt.

Trong phòng khách điều hòa không bị hư, gió mát thổi cô một lát, mơ mơ màng màng cũng không biết xem mấy tập TV, bên chân truyền đến tiếng thở của Cố Tam Tam, toàn bộ trong nhà chỉ còn một mình Cố Nhị, không đúng, một con chó còn cảnh giác và tỉnh táo.

Rốt cuộc hàng xóm không còn ầm ĩ, Vương Miêu không nghe thấy kết quả cuối cùng, cũng không biết là hòa thuận hay là tan vỡ, tóm lại bọn họ không cãi nhau là được.

Vương Miêu đứng lên, nhìn Cố Nhị khoa tay múa chân một chút, “Tao, vào nhà ngủ; mày, ngủ ở bên ngoài.”

Khoa tay múa chân xong rồi cảm thấy chính mình ngốc, làm gì phải báo cáo với một con chó.

Cô ngước lên trời trợn trắng mắt, đi vào phòng đóng cửa ngủ.

Lần này đây không biết ngủ bao lâu, lại nghe thấy Cố Nhị kêu to, hơn nữa là cái dạng này vội vàng mang theo hưng phấn lấy thân mình tông cửa kêu.

Cô đã cân nhắc việc đưa Cố Nhị đến quán bán thịt chó, khi ý thức đang lộn xộn lại nghe thấy có tiếng chuông cửa dường như đang reo.

Chuông cửa……

! Cố Lâm đã trở lại!

Cái ý nghĩ này chợt lóe lên ở trong đầu, khiến cô sợ hãi về tinh thần.

Cô xoay người xuống giường, đầu tiên đi đến ban công lấy nội y của mình, nhảy qua Cố Tam Tam, về phòng mặc lại quần áo.

Tại sao lại ngủ đến bây giờ? Sao đồng hồ báo thức cũng không chịu đổ chuông? Ngày hôm qua cô nghĩ khi Cố Lâm trở về cô sẽ giả vờ không tỉnh ngủ ăn mặc quần áo của anh, nhưng đó là giả vờ! Không phải giống như bây giờ tóc tai lộn xộn, mặt không rửa, răng chưa đánh thật đúng là không ra trận được!

Cô vội vã mặc quần áo, Cố Nhị còn gấp hơn cô, không hiểu vì sao cô không mở cửa cho chủ nhân của mình dường như vẫn luôn sủa về phía cô, còn muốn cắn quần áo của cô, kéo cô đi ra cửa.

Vương Miêu không còn cách nào khác, cũng không kịp rửa mặt, mặc xong quần áo liền đi mở cửa, bụm mặt không muốn anh nhìn thấy bộ dáng không có tinh thần này của mình.

Cô nói với Cố Lâm điều hòa đã bị hỏng rồi, sau khi bị chó nhỏ lôi đi khắp nơi thì chạy nhanh vào phòng tắm rửa mặt, trong lòng rất phiền muộn, cô không chỉ không thể dậy sớm một chút để rời giường còn không mang


/22

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status