Mảnh Ghép Oan Gia

Chương 22 - Chương 11

/22


sau khi Vương Miêu dành một ngày ở nhà bạn trai, về đến nhà chỉ muốn tắm rửa một cái nhanh đi ngủ.

Vương Hi Văn nhẹ giọng hỏi cô, “Cô nhỏ, tối hôm qua cô đi nơi nào? Có phải đến nhà chú Cố hay không!”

“Cháu nói hơi nhiều.” Vương Miêu nhéo lên miệng cô bé một cái, ý bảo cô bé im lặng.

Vương Hi Văn đắc ý cười, “Bị cháu đoán đúng rồi sao! Cháu đã biết! Yên tâm đi cháu sẽ không nói cho ông bà nội biết, còn chú Cố như thế nào?”

Vương Miêu nhìn nụ cười trưởng thành không phải mười bảy tuổi kia của con bé rất muốn mở đầu và đào ra những suy nghĩ không trong sáng của con bé ra, “Sau này cháu ít xem những thứ không đứng đắn đi! Chăm chỉ học tập!”

“Được rồi…… Không nói thì thôi! Cô và con nói chuyện bát quái! Ngày hôm qua ông bà nội cãi nhau!” Vương Hi Văn lại là vẻ mặt thần thần bí bí, “Ngày hôm qua ông nội nhận một cuộc điện thoại, ngay từ đầu con tưởng là bán thuốc, sau tới nghe giống như bán sữa chua, cuối cùng mới biết được nguyên lai là bán dép lê bảo vệ sức khoẻ! 398 một đôi!”

Vương Miêu biết ba cô mấy năm nay rất dễ dàng tin vào lời nói của những nhân viên bán hàng, mua thật nhiều thuốc bảo vệ sức khoẻ về nhà. Tiền hưu của ba cô rất cao, cô không quá đau lòng khi ba tiêu tiền mua thuốc, chỉ sợ ba cô học những người hoàng đế đó vọng tưởng ăn chút thuốc trường sinh bất lão lại để chính mình ăn đến chết.

Vương Miêu thở dài, “Rồi sau đó? Ông nội mua? Bà nội cháu ầm ĩ với ông?”

“Không mua không mua, còn chưa nói muốn mua đã khiến cho bà nội cháu lấy điện thoại đặt xuống rồi. Bà nội ở nhà một lúc thấy ông nội gọi điện thoại, gọi điện hơn nửa giờ, lại nghe cô gái kia nói chuyện quyến rũ liền tức giận tắt điện thoại.” Vương Hi Văn diễn tả cái ống nghe ở bên tai, ý bảo với Vương Miêu bắt chước giọng nói của cô nhân viên bán hàng để nói chuyện, “Chú à, chú cũng thật là có phúc, con trai con gái đều có tiền đồ như vậy, thật hạnh phúc ~ hiện tại buổi tối chú còn đi ra ngoài rèn luyện sao? Oa ~ khó trách thân thể của chú vẫn còn khỏe mạnh như vậy ~”

Vương Miêu bún lên cái trán của cô một cái, “Họ nói cái gì sao cháu có thể nghe rõ ràng như vậy!”

“Điện thoại bàn nhà chúng ta rò rỉ âm thanh nghiêm trọng như vậy, nơi nào có cái gì bí mật! Cháu cũng nghe ông nội nói điện thoại đã lâu vẫn không chịu tắt mới làm bộ đi ra ngoài uống nước, muốn ngăn cản ông đừng mua cái gì thực phẩm chức năng.”

“Được rồi, đã biết, cháu yên tâm đi, cô muốn tắm gội thay quần áo.” Vương Miêu phất tay đuổi cô bé chạy về phòng mình, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong khi thay quần áo bỗng nhiên nhớ tới quần lót của Cố Lâm có size lớn hơn cô rất nhiều, là vải cotton đích thật rất thoải mái, cũng vô cùng…… ba chiều.

Không biết có phải hôm nay quá nóng hay không, Vương Miêu cảm thấy trên người có chút hanh khô, mở điều hòa ôm chăn nằm trên giường lại cảm thấy bụng không thoải mái.

Cô cố gắng không thèm nghĩ đến sự việc xấu hổ xảy ra ở nhà Cố Lâm, suy nghĩ lung tung nhớ tới lời Vương Hi Văn vừa rồi nói.

Kỳ thật cô có thể hiểu rằng trong lòng ba mẹ cô hy vọng cô nhanh chóng lấy chồng, không chỉ là sợ cô lớn tuổi không gả đi được, hơn nữa sợ bọn họ đã già rồi, sợ bọn họ không biết ngày nào đó sẽ không còn nữa.

Trong lòng Vương Miêu có chút chua xót, làm sao ba mẹ có thể già nhanh đến như vậy đây, cô còn muốn để cho bọn họ có thể nhìn con của cô lớn lên cũng như nhìn thấy Vương Hi Văn lớn lên vậy.

Cô buồn buồn gửi tin nhắn cho Cố Lâm, “Không phải nói ‘ ngày mốt thử lại ’ sao, hôm nay sao anh không hỏi xem em có muốn đính hôn?”

Cố Lâm trả lời cô: “Hôm nay có muốn đính hôn?”

Vương Miêu vui vẻ nhìn thấy tin nhắn có liên quan đến anh, nhếch khóe miệng ôm di động trả lời: “Không muốn!”

Cố Lâm chỉ hối thúc cô một câu, “Nhanh đi ngủ.”

Bị hối thúc dường như Vương Miêu lập tức cảm thấy hài lòng, cơ thể mệt mỏi, ngủ rất nhanh.

Cô còn mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ cô mặc chiếc váy dài phết đất, cầm một bó hoa tường vi, ôm cánh tay ba của cô đi từng bước một về phía Cố Lâm.

Trong mơ tất cả đều làm cho người ta say mê, khi đi được nữa đường, bỗng nhiên ba Vương Miêu trượt chân té ngã về phía trước, Vương Miêu sợ tới mức luống cuống tay chân đỡ ba cô lên, Vương Hi Văn vọt tới bên cạnh bọn họ, giơ dép lê bảo vệ sức khoẻ một đôi 398 để Vương Miêu thay cho ba, Vương Ký Minh ở một bên lạnh lùng nói “Người già nhất định phải mang dép chống trơn.”.

Cô ở trong mơ chỉ cảm thấy buồn cười, lại rất tán thành lời nói của anh trai cô, còn gọi điện thoại đặt vài đôi dép lê kia cho tất cả những người lớn tuổi, đến cuối cùng hôn lễ cũng không bị ảnh hưởng chút nào, và cô đã chuyển phát cho mỗi người trong gia đình một đôi dép lê.

Buổi sáng rời giường còn có thể nhớ rõ cảnh hoang đường trong mơ này, cô muốn nói truyện cười này với Cố Lâm, nghĩ nghĩ lại từ bỏ, đều nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, cô nghĩ không muốn cho Cố Lâm lưu lại ấn tượng chính mình rất vội vã lập gia đình.

Tuy nói cô xác thật đã bắt đầu kế hoạch muốn đi cửa hàng Võng Hồng chụp ảnh cưới rồi.

Ngay cả khi ảnh chụp có thể được sửa,


/22

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status