Binh lính Tào quân truyền lời vào trong thành Từ Châu: - Tên của ta là Tưởng Cán, ngươi nhớ lấy, bây giờ ta sẽ tóm hết Phích Lịch xa của ngươi.
Tôn Vũ nghe nói như thế, trong lòng giật thót, Tưởng Cán? Tên này cực quen tai, ta đã nghe được ở đâu nhỉ? Xem ra là một người nổi tiếng trong tam quốc đây, sao ấn tượng lại có vẻ mơ hồ vậy nhỉ?
NM01 vội giới thiệu: - Tưởng Cán, chính là một trong những nhân vật chính trong "Anh hội Chu Du hí Tưởng Cán", hắn phụng mệnh đi Giang Đông chiêu hàng Chu Du, định trộm lấy tình báo, kết quả bị Chu Du biết được, cho hắn tình báo giả. Mượn tay hắn giết Thái Mạo, Trương Dõan.
Tôn Vũ khẽ gật đầu, nói lẩm bẩm: - Nói như vậy ... nàng là tay mơ?
NM01 lập tức trả lời: - Vậy cũng chưa chắc, Tưởng Cán mặc dù là một phế vật trong "Tam quốc diễn nghĩa", nhưng ở trong ghi chép của "Tam quốc chí", Tưởng Cán là một danh sĩ. Chủ nhân còn nhớ Hoàng Phủ Tung và Chu Tuyển chúng ta gặp ở núi Đại Hưng chứ? Hai người đó vô danh trong Diễn nghĩa, nhưng ở thế giới này vẫn là võ tướng vàng sẫm.
Tôn Vũ bừng tỉnh, thầm kêu nguy hiểm. Đúng vậy, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người, thế giới này cũng không thể dùng thế giới của ta để tham khảo hoàn toàn, nếu không chết như thế nào cũng không biết.
Lúc này Tưởng Cán ở ngoài thành phát ra một chuỗi cười dài đầy kiêu ngạo, hào quang trên người nàng sáng rõ, đỉnh đầu vọt lên hai chữ to lòe lòe ánh đỏ - "Trinh sát". Ánh đỏ này càng vọt lên càng cao, tới giữa không trung cao cao, tỏa ra một vùng ánh sáng đỏ, bọc thành Từ Châu vào giữa.
Tưởng Cán đưa tay chỉ một chỗ ở trong thành, nói với Lưu Diệp: - Cách phương vị này ba trăm hai mươi bước, có một chiếc Phích Lịch xa, giấu sau nhà dân.
Ta ngất ... đây là phi cơ trinh sát trên cao sao? Tôn Vũ nghĩ thầm quân sư kỹ của người này thật biến thái, giống y chang ta thả NM01 trinh sát trên cao.
Theo ngón tay Tưởng Cán chỉ, ánh lam trên người Lưu Diệp nhấp nhoáng, hai chữ to "Phích Lịch" lóe ra, nàng cũng đưa tay chỉ theo hướng ngón tay của Tưởng Cán, một chiếc Phích Lịch xa thay họng pháo, bắn một tảng đá lớn về vị trí Tưởng Cán chỉ.
Đá lớn vọt lên trời, nhân lực căn bản không cách nào ngăn được, nó mang theo tiếng gió vù vù bay thẳng vào trong thành Từ Châu, một tiếng "Bính" thật lớn, một máy bắn đá kiểu mới bị đá lớn đập trúng, linh kiện bay loạn, gỗ vụn rơi lả tả đầy đất.
Ta ngất, quá chuẩn, Tôn Vũ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn vội chạy đến sau máy bắn đá, bảo NM01 dùng tốc độ nhanh nhất tính toán góc bắn, đạp vào cơ quan, bắn trả một tảng đá lớn.
Chỉ nghe ngoài thành vang tiếng "Bính", một cỗ Phích Lịch xa của Tào quân cũng bị đập nát.
Nhưng động tác của Tưởng Cán căn bản là không ngừng, nàng khẽ vươn tay, lại chỉ một hướng khác nói: - Cách phương vị này ba trăm bốn mươi bước, có một cỗ Phích Lịch xa, giấu trong bụi cỏ - Lưu Diệp phất tay, một tảng đá lớn bay ra, lại một cỗ máy bắn đá kiểu mới trong thành Từ Châu bị đập nát bét.
Máy bắn đá kiểu mới của Tôn Vũ mặc dù tiên tiến hơn Phích Lịch xa do Lưu Diệp ngoài thành chế rất nhiều, nhưng động tác tay của mình, sao có thể giống ngón tay của Lưu Diệp, có Phích Lịch xa tự động bắn đá. Lần này hai bên bắn nhau cách tường thành, Tôn Vũ liền tổn thất nặng. Hắn mới bắn mười lăm tảng đá lớn, Lưu Diệp đã bắn 30 tảng đá lớn, máy bắn đá trong thành Từ Châu lập tức tổn thất hơn 30 cỗ xe.
- Lực lượng của ta là khoa học mà, sao khoa học lại không đánh thắng không khoa học chứ? Tôn Vũ ngửa mặt lên trời mắng to: - Thế giới này quá không khoa học rồi.
Lúc này máy bắn đá trong thành chỉ còn lại hai mươi cỗ xe, nếu để Tưởng Cán cùng Lưu Diệp đánh tiếp như vậy, máy bắn đá trong thành Từ Châu sẽ bị diệt sạch, đến lúc đó lại rơi vào cảnh bị một phương đánh. Tôn Vũ cũng nghĩ không ra cách tốt gì, đám người Đào Khiêm thì chà tay dậm chân liên tục. Tất cả đều chỉ có thể giương mắt nhìn, không giúp gì được.
Cả đám bách tính Từ Châu đang xem cuộc chiến ở bên cạnh cũng sợ tới mức im bặt, nếu tiếp tục như vậy, thành Từ Châu bị phá chỉ là vấn đề sớm muộn, đến lúc đó sẽ bị mắt mèo thích làm ác nhuộm thành người đủ màu.
Tôn Vũ hét lớn: - Quân sư đâu? Quân sư bên ta mau phá quân sư kỹ của Tưởng Cán.
Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Ngụy Du vội đi lên đầu thành, bắn ánh đỏ khắp trong thành Từ Châu, quát lớn: - Phá.
Đáng tiếc một tiếng "Phá" đã qua, ánh đỏ vẫn như trước, nhưng bản thân Ngụy Du lại mặt tái nhợt, hiển nhiên hao tổn tinh lực nhưng không thành công. Xem ra trí lực của Tưởng Cán cao hơn Ngụy Du không ít, Ngụy Du vẫn chưa đủ thực lực phá giải quân sư kỹ của Tưởng Cán.
Mọi người cùng kinh hãi ... Ngụy Du không ngờ không phải là đối thủ của Tưởng Cán? Vậy còn ai có thể dùng chứ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tào quân bắn nát máy bắn đá phe ta sao?
- Phá.
Lúc mọi người ở đây đang bàng hoàng bất lực, trong quần chúng vây xem, đột nhiên vang lên một giọng nữ nhỏ nhẹ, giọng nói rất êm tai, đầy kiên định cùng ngạo khí, giọng nói này vừa hô "Phá", chỉ thấy ánh đỏ trên trời đột nhiên tản đi.
Mặt Tưởng Cán ngoài thành tái nhợt, hai chữ "Trinh sát" Trên đỉnh đầu trong nháy mắt bị gió thổi tan, nàng rầm một tiếng ngã xuống đất, trong chốc lát không ngờ không đứng dậy nổi. Lưu Diệp mất đi Tưởng Cán chỉ hướng, lập tức ngẩn ngơ, rốt cuộc không cách nào chỉ huy Phích Lịch xa công kích nữa.
- Ồ
Mọi người cùng xôn xao, Tôn Vũ lấy làm kỳ nói: - Ai? Ai lợi hại như vậy?
Chỉ thấy quần chúng vây xem tự động tách ra hai bên, nhường chính giữa cho một nữ tử đang đứng. Nữ tử này thoạt nhìn có tuổi xấp xỉ Tào Tháo, ngũ quan cao quý xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều tao nhã ung dung, có điều ... áo quần có vẻ bình thường, dường như là một em gái nghèo. Nàng mặc sĩ bào đen, trên đầu đội một cái mũ đen.
Dựa vào mũ cứng cùng áo đen của nàng mà xem, nữ nhân này rất nghiêm túc, không thích đùa giỡn. Hơn nữa nét mặt của nàng cũng rất trầm tĩnh, xem ra cũng là dạng rất đứng đắn không thích trêu đùa.
Nữ nhân đội mũ cao đi tới trước mặt Tôn Vũ và Đào Khiêm, vái chào nói:
- Tiểu nữ tử họ Trần, tên Cung, tự Công Đài, người Đông Võ Dương ở Đông quận.
Oa, người này là Trần Cung. Tôn Vũ thầm kinh hãi, không cần NM01 giới thiệu hắn cũng biết, Trần Cung là quân sư vô cùng trâu bò, ở trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa", Trần Cung là quân sư của Lữ Bố, đã từng nhiều lần bày mưu tính kế cho Lã Bố, chỉnh Tào Tháo cực thảm.
Trần Cung sao lại ở chỗ này? Tôn Vũ vừa nghĩ kỹ đã rõ, Tào tấn công Từ Châu, trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa" từng đề cập một câu, lúc ấy Trần Cung đã từng cầu xin Tào Tháo , nhưng Tào Tháo không đồng ý. Nói cách khác, Trần Cung vốn ở gần Từ Châu, cho nên nàng xuất hiện ở trong Từ Châu cũng là chuyện bình thường.
Chỉ nghe Trần Cung đội mũ cao nói với Tôn Vũ rất nghiêm túc: - Tôn tướng quân, có ta ở đây, bảo đảm quân sư kỹ của Tưởng Cán kia không thể phóng vào thành Từ Châu nữa, xin Tôn tướng quân cứ dùng "Phích Lịch" phân cao thấp một phen với Lưu Diệp đi ạ.
Ta thật sướng, vớ được Bà chị Trần Cung, bà chị này đủ cho Tôn Vũ mừng như điên, có vị quân sư trâu bò này áp trận cho mình, còn sợ gì chứ? Hắn vội chạy đến cạnh máy bắn đá, dùng tốc độ nhanh nhất nhắm vào Phích Lịch xa Tào quân ngoài thành.
Mấy tảng đá lớn "Bính bính bính" liên tục ở trong thành bay ra, nện lên Phích Lịch xa của Tào quân thảm đến không nói nổi.
Lưu Diệp mất đi chỉ dẫn của Tưởng Cán, lại bắt đầu mù mịt về tình huống trong thành Từ Châu, nàng đành phải chỉ huy Phích Lịch xa bắn loạn vào trong thành, nhưng bắn như vậy không có tác dụng lớn mấy, bắn hồi lâu cũng không bắn trúng một cỗ máy bắn đá nào. Trái lại Tôn Vũ lúc này, hai mươi mấy máy bắn đá còn sót lại phát huy công năng đầy đủ, mỗi một phát đều bắn trúng một cỗ Phích Lịch xa của Tào quân.
Tưởng Cán nằm dưới đất nửa ngày mới khôi phục tinh lực, dù sao nàng cũng là một nữ tử trẻ tuổi đôi mươi, tinh lực dồi dào, cắn răng, giơ tay thả ra "Trinh sát" lần nữa. Kết quả ánh đỏ "Trinh sát" còn chưa bay lên không trung, Trần Cung trong thành vung tay một cái, quát khẽ: - Phá.
Tưởng Cán lại ngã xuống, lần này tinh lực nàng hao tổn quá độ, đừng hòng đứng lên trong một hai ngày nữa.
Lưu Diệp thở dài một tiếng, vội hạ lệnh quân đội Phích Lịch xa rút lui, cả đám Tào quân xông tới, kéo Phích Lịch xa còn lại về, lại rút về trong doanh trại.
Chỉ lát sau, chỉ thấy Tào mắt mèo ăn mặc hoa lệ chạy nhớn nhác tới trận tiền, giơ tay chỉ vào Trần Cung ở đầu thành mắng to: - Trần Cung, hóa ra là ngươi, hai người chúng ra rõ ràng coi như là có duyên, lúc Đổng Trác soán ngôi, ta và ngươi đã từng cùng chạy ra khỏi Lạc Dương, sao bây giờ ngươi lại tới chỉnh ta?
Trần Cung hừ lạnh nói: - Ta đúng là chỉnh ngươi đấy, nếu không phải ngươi tấn công Từ Châu, ta còn chẳng thèm ra mặt đâu.
- Vì sao? Ta cần một lý do
Mắt mèo tức giận tới mức dậm chân.
Trần Cung lạnh lùng thốt: - Tào A Man thích lòe thiên hạ nhà ngươi, ngươi còn nhớ Lữ Bá Xa không?
- Lữ Bá Xa? Tào nghiêng đầu nghĩ nửa ngày, buông tay nói: - Không nhớ, ta hỏi ngươi sao lại tới chỉnh ta, ngươi lại xách một kẻ không liên quan nói với ta làm gì?
Tôn Vũ cũng cảm thấy kỳ quặc, vội hỏi NM01: - Lữ Bá Xa là anh em kết nghĩa của phụ thân Tào Tháo, lúc Tào Tháo cùng Trần Cung chạy trốn đi ngang qua nhà Lữ Bá Xa. Lữ gia chuẩn bị rượu thịt khoản đãi hai người, kết quả Tào Tháo nghe được tiếng mài dao, tưởng người Lữ gia gây bất lợi với hắn, vì vậy rút đao giết cả nhà họ Lữ, để lại lời lẽ hùng hồn nổi tiếng "Thà ta phụ người trong thiên hạ, quyết không để người trong thiên hạ phụ ta". Trần Cung nghe xong mấy lời này của Tào, cảm thấy hắn không phải là minh quân, vì vậy đã bỏ đi.
Tôn Vũ à một tiếng, nghĩ thầm hóa ra là người này, ta hơi có ấn tượng với hắn, chỉ không biết người này tên Lữ Bá Xa ... Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Vũ đột nhiên vừa động ... Không đúng, danh ngôn của Tào Tháo ở thế giới này đã biến thành: - Thà ta phụ nam nhân thiên hạ, quyết không để nam nhân thiên hạ phụ ta, trích đoạn này hẳn là có hơi khác nhỉ?
Quả nhiên, chỉ nghe Trần Cung lạnh lùng mà nói với Tào: - Lữ Bá Xa là mỹ nam tử nổi danh bản xứ, ban đầu hai người ta và ngươi đi ngang qua nhà Lữ Bá Xa, hắn rõ ràng thích ta, lúc ấy ta đang suy nghĩ có nên đồng ý cầu hôn của nam nhân này không. Kết quả ... nữ nhân xấu xa ngươi không ngờ dùng đủ thủ đoạn, khiến cho Lữ Bá Xa thích ngươi.
Trần Cung nói đến đây lộ vẻ buồn bã, giận dữ nói: - Nếu hai người các người là thật tâm yêu nhau. Trần Cung ta cũng đành chịu. Nhưng ngươi căn bản không thương hắn, chẳng qua là trêu chọc hắn, một khi đã như vậy, ngươi tội gì phải phá hư chuyện tốt của ta? Hừ, nam nhân này thích người khác, Trần Cung ta không bao giờ thèm liếc hắn thêm cái nào. Tào A Man ngươi ban thưởng hậu cho ta, ta cũng nhất định phải trả đủ, ta phải đối nghịch với ngươi đến cùng.
Phì, Tôn Vũ nghe xong lời này, phun một ngụm máu tươi ra xa mười trượng, mắt mèo, ngươi thật lợi hại, ngươi thật tuyệt, ta coi như thua các người.
Tôn Vũ nghe nói như thế, trong lòng giật thót, Tưởng Cán? Tên này cực quen tai, ta đã nghe được ở đâu nhỉ? Xem ra là một người nổi tiếng trong tam quốc đây, sao ấn tượng lại có vẻ mơ hồ vậy nhỉ?
NM01 vội giới thiệu: - Tưởng Cán, chính là một trong những nhân vật chính trong "Anh hội Chu Du hí Tưởng Cán", hắn phụng mệnh đi Giang Đông chiêu hàng Chu Du, định trộm lấy tình báo, kết quả bị Chu Du biết được, cho hắn tình báo giả. Mượn tay hắn giết Thái Mạo, Trương Dõan.
Tôn Vũ khẽ gật đầu, nói lẩm bẩm: - Nói như vậy ... nàng là tay mơ?
NM01 lập tức trả lời: - Vậy cũng chưa chắc, Tưởng Cán mặc dù là một phế vật trong "Tam quốc diễn nghĩa", nhưng ở trong ghi chép của "Tam quốc chí", Tưởng Cán là một danh sĩ. Chủ nhân còn nhớ Hoàng Phủ Tung và Chu Tuyển chúng ta gặp ở núi Đại Hưng chứ? Hai người đó vô danh trong Diễn nghĩa, nhưng ở thế giới này vẫn là võ tướng vàng sẫm.
Tôn Vũ bừng tỉnh, thầm kêu nguy hiểm. Đúng vậy, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người, thế giới này cũng không thể dùng thế giới của ta để tham khảo hoàn toàn, nếu không chết như thế nào cũng không biết.
Lúc này Tưởng Cán ở ngoài thành phát ra một chuỗi cười dài đầy kiêu ngạo, hào quang trên người nàng sáng rõ, đỉnh đầu vọt lên hai chữ to lòe lòe ánh đỏ - "Trinh sát". Ánh đỏ này càng vọt lên càng cao, tới giữa không trung cao cao, tỏa ra một vùng ánh sáng đỏ, bọc thành Từ Châu vào giữa.
Tưởng Cán đưa tay chỉ một chỗ ở trong thành, nói với Lưu Diệp: - Cách phương vị này ba trăm hai mươi bước, có một chiếc Phích Lịch xa, giấu sau nhà dân.
Ta ngất ... đây là phi cơ trinh sát trên cao sao? Tôn Vũ nghĩ thầm quân sư kỹ của người này thật biến thái, giống y chang ta thả NM01 trinh sát trên cao.
Theo ngón tay Tưởng Cán chỉ, ánh lam trên người Lưu Diệp nhấp nhoáng, hai chữ to "Phích Lịch" lóe ra, nàng cũng đưa tay chỉ theo hướng ngón tay của Tưởng Cán, một chiếc Phích Lịch xa thay họng pháo, bắn một tảng đá lớn về vị trí Tưởng Cán chỉ.
Đá lớn vọt lên trời, nhân lực căn bản không cách nào ngăn được, nó mang theo tiếng gió vù vù bay thẳng vào trong thành Từ Châu, một tiếng "Bính" thật lớn, một máy bắn đá kiểu mới bị đá lớn đập trúng, linh kiện bay loạn, gỗ vụn rơi lả tả đầy đất.
Ta ngất, quá chuẩn, Tôn Vũ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn vội chạy đến sau máy bắn đá, bảo NM01 dùng tốc độ nhanh nhất tính toán góc bắn, đạp vào cơ quan, bắn trả một tảng đá lớn.
Chỉ nghe ngoài thành vang tiếng "Bính", một cỗ Phích Lịch xa của Tào quân cũng bị đập nát.
Nhưng động tác của Tưởng Cán căn bản là không ngừng, nàng khẽ vươn tay, lại chỉ một hướng khác nói: - Cách phương vị này ba trăm bốn mươi bước, có một cỗ Phích Lịch xa, giấu trong bụi cỏ - Lưu Diệp phất tay, một tảng đá lớn bay ra, lại một cỗ máy bắn đá kiểu mới trong thành Từ Châu bị đập nát bét.
Máy bắn đá kiểu mới của Tôn Vũ mặc dù tiên tiến hơn Phích Lịch xa do Lưu Diệp ngoài thành chế rất nhiều, nhưng động tác tay của mình, sao có thể giống ngón tay của Lưu Diệp, có Phích Lịch xa tự động bắn đá. Lần này hai bên bắn nhau cách tường thành, Tôn Vũ liền tổn thất nặng. Hắn mới bắn mười lăm tảng đá lớn, Lưu Diệp đã bắn 30 tảng đá lớn, máy bắn đá trong thành Từ Châu lập tức tổn thất hơn 30 cỗ xe.
- Lực lượng của ta là khoa học mà, sao khoa học lại không đánh thắng không khoa học chứ? Tôn Vũ ngửa mặt lên trời mắng to: - Thế giới này quá không khoa học rồi.
Lúc này máy bắn đá trong thành chỉ còn lại hai mươi cỗ xe, nếu để Tưởng Cán cùng Lưu Diệp đánh tiếp như vậy, máy bắn đá trong thành Từ Châu sẽ bị diệt sạch, đến lúc đó lại rơi vào cảnh bị một phương đánh. Tôn Vũ cũng nghĩ không ra cách tốt gì, đám người Đào Khiêm thì chà tay dậm chân liên tục. Tất cả đều chỉ có thể giương mắt nhìn, không giúp gì được.
Cả đám bách tính Từ Châu đang xem cuộc chiến ở bên cạnh cũng sợ tới mức im bặt, nếu tiếp tục như vậy, thành Từ Châu bị phá chỉ là vấn đề sớm muộn, đến lúc đó sẽ bị mắt mèo thích làm ác nhuộm thành người đủ màu.
Tôn Vũ hét lớn: - Quân sư đâu? Quân sư bên ta mau phá quân sư kỹ của Tưởng Cán.
Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Ngụy Du vội đi lên đầu thành, bắn ánh đỏ khắp trong thành Từ Châu, quát lớn: - Phá.
Đáng tiếc một tiếng "Phá" đã qua, ánh đỏ vẫn như trước, nhưng bản thân Ngụy Du lại mặt tái nhợt, hiển nhiên hao tổn tinh lực nhưng không thành công. Xem ra trí lực của Tưởng Cán cao hơn Ngụy Du không ít, Ngụy Du vẫn chưa đủ thực lực phá giải quân sư kỹ của Tưởng Cán.
Mọi người cùng kinh hãi ... Ngụy Du không ngờ không phải là đối thủ của Tưởng Cán? Vậy còn ai có thể dùng chứ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tào quân bắn nát máy bắn đá phe ta sao?
- Phá.
Lúc mọi người ở đây đang bàng hoàng bất lực, trong quần chúng vây xem, đột nhiên vang lên một giọng nữ nhỏ nhẹ, giọng nói rất êm tai, đầy kiên định cùng ngạo khí, giọng nói này vừa hô "Phá", chỉ thấy ánh đỏ trên trời đột nhiên tản đi.
Mặt Tưởng Cán ngoài thành tái nhợt, hai chữ "Trinh sát" Trên đỉnh đầu trong nháy mắt bị gió thổi tan, nàng rầm một tiếng ngã xuống đất, trong chốc lát không ngờ không đứng dậy nổi. Lưu Diệp mất đi Tưởng Cán chỉ hướng, lập tức ngẩn ngơ, rốt cuộc không cách nào chỉ huy Phích Lịch xa công kích nữa.
- Ồ
Mọi người cùng xôn xao, Tôn Vũ lấy làm kỳ nói: - Ai? Ai lợi hại như vậy?
Chỉ thấy quần chúng vây xem tự động tách ra hai bên, nhường chính giữa cho một nữ tử đang đứng. Nữ tử này thoạt nhìn có tuổi xấp xỉ Tào Tháo, ngũ quan cao quý xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều tao nhã ung dung, có điều ... áo quần có vẻ bình thường, dường như là một em gái nghèo. Nàng mặc sĩ bào đen, trên đầu đội một cái mũ đen.
Dựa vào mũ cứng cùng áo đen của nàng mà xem, nữ nhân này rất nghiêm túc, không thích đùa giỡn. Hơn nữa nét mặt của nàng cũng rất trầm tĩnh, xem ra cũng là dạng rất đứng đắn không thích trêu đùa.
Nữ nhân đội mũ cao đi tới trước mặt Tôn Vũ và Đào Khiêm, vái chào nói:
- Tiểu nữ tử họ Trần, tên Cung, tự Công Đài, người Đông Võ Dương ở Đông quận.
Oa, người này là Trần Cung. Tôn Vũ thầm kinh hãi, không cần NM01 giới thiệu hắn cũng biết, Trần Cung là quân sư vô cùng trâu bò, ở trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa", Trần Cung là quân sư của Lữ Bố, đã từng nhiều lần bày mưu tính kế cho Lã Bố, chỉnh Tào Tháo cực thảm.
Trần Cung sao lại ở chỗ này? Tôn Vũ vừa nghĩ kỹ đã rõ, Tào tấn công Từ Châu, trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa" từng đề cập một câu, lúc ấy Trần Cung đã từng cầu xin Tào Tháo , nhưng Tào Tháo không đồng ý. Nói cách khác, Trần Cung vốn ở gần Từ Châu, cho nên nàng xuất hiện ở trong Từ Châu cũng là chuyện bình thường.
Chỉ nghe Trần Cung đội mũ cao nói với Tôn Vũ rất nghiêm túc: - Tôn tướng quân, có ta ở đây, bảo đảm quân sư kỹ của Tưởng Cán kia không thể phóng vào thành Từ Châu nữa, xin Tôn tướng quân cứ dùng "Phích Lịch" phân cao thấp một phen với Lưu Diệp đi ạ.
Ta thật sướng, vớ được Bà chị Trần Cung, bà chị này đủ cho Tôn Vũ mừng như điên, có vị quân sư trâu bò này áp trận cho mình, còn sợ gì chứ? Hắn vội chạy đến cạnh máy bắn đá, dùng tốc độ nhanh nhất nhắm vào Phích Lịch xa Tào quân ngoài thành.
Mấy tảng đá lớn "Bính bính bính" liên tục ở trong thành bay ra, nện lên Phích Lịch xa của Tào quân thảm đến không nói nổi.
Lưu Diệp mất đi chỉ dẫn của Tưởng Cán, lại bắt đầu mù mịt về tình huống trong thành Từ Châu, nàng đành phải chỉ huy Phích Lịch xa bắn loạn vào trong thành, nhưng bắn như vậy không có tác dụng lớn mấy, bắn hồi lâu cũng không bắn trúng một cỗ máy bắn đá nào. Trái lại Tôn Vũ lúc này, hai mươi mấy máy bắn đá còn sót lại phát huy công năng đầy đủ, mỗi một phát đều bắn trúng một cỗ Phích Lịch xa của Tào quân.
Tưởng Cán nằm dưới đất nửa ngày mới khôi phục tinh lực, dù sao nàng cũng là một nữ tử trẻ tuổi đôi mươi, tinh lực dồi dào, cắn răng, giơ tay thả ra "Trinh sát" lần nữa. Kết quả ánh đỏ "Trinh sát" còn chưa bay lên không trung, Trần Cung trong thành vung tay một cái, quát khẽ: - Phá.
Tưởng Cán lại ngã xuống, lần này tinh lực nàng hao tổn quá độ, đừng hòng đứng lên trong một hai ngày nữa.
Lưu Diệp thở dài một tiếng, vội hạ lệnh quân đội Phích Lịch xa rút lui, cả đám Tào quân xông tới, kéo Phích Lịch xa còn lại về, lại rút về trong doanh trại.
Chỉ lát sau, chỉ thấy Tào mắt mèo ăn mặc hoa lệ chạy nhớn nhác tới trận tiền, giơ tay chỉ vào Trần Cung ở đầu thành mắng to: - Trần Cung, hóa ra là ngươi, hai người chúng ra rõ ràng coi như là có duyên, lúc Đổng Trác soán ngôi, ta và ngươi đã từng cùng chạy ra khỏi Lạc Dương, sao bây giờ ngươi lại tới chỉnh ta?
Trần Cung hừ lạnh nói: - Ta đúng là chỉnh ngươi đấy, nếu không phải ngươi tấn công Từ Châu, ta còn chẳng thèm ra mặt đâu.
- Vì sao? Ta cần một lý do
Mắt mèo tức giận tới mức dậm chân.
Trần Cung lạnh lùng thốt: - Tào A Man thích lòe thiên hạ nhà ngươi, ngươi còn nhớ Lữ Bá Xa không?
- Lữ Bá Xa? Tào nghiêng đầu nghĩ nửa ngày, buông tay nói: - Không nhớ, ta hỏi ngươi sao lại tới chỉnh ta, ngươi lại xách một kẻ không liên quan nói với ta làm gì?
Tôn Vũ cũng cảm thấy kỳ quặc, vội hỏi NM01: - Lữ Bá Xa là anh em kết nghĩa của phụ thân Tào Tháo, lúc Tào Tháo cùng Trần Cung chạy trốn đi ngang qua nhà Lữ Bá Xa. Lữ gia chuẩn bị rượu thịt khoản đãi hai người, kết quả Tào Tháo nghe được tiếng mài dao, tưởng người Lữ gia gây bất lợi với hắn, vì vậy rút đao giết cả nhà họ Lữ, để lại lời lẽ hùng hồn nổi tiếng "Thà ta phụ người trong thiên hạ, quyết không để người trong thiên hạ phụ ta". Trần Cung nghe xong mấy lời này của Tào, cảm thấy hắn không phải là minh quân, vì vậy đã bỏ đi.
Tôn Vũ à một tiếng, nghĩ thầm hóa ra là người này, ta hơi có ấn tượng với hắn, chỉ không biết người này tên Lữ Bá Xa ... Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Vũ đột nhiên vừa động ... Không đúng, danh ngôn của Tào Tháo ở thế giới này đã biến thành: - Thà ta phụ nam nhân thiên hạ, quyết không để nam nhân thiên hạ phụ ta, trích đoạn này hẳn là có hơi khác nhỉ?
Quả nhiên, chỉ nghe Trần Cung lạnh lùng mà nói với Tào: - Lữ Bá Xa là mỹ nam tử nổi danh bản xứ, ban đầu hai người ta và ngươi đi ngang qua nhà Lữ Bá Xa, hắn rõ ràng thích ta, lúc ấy ta đang suy nghĩ có nên đồng ý cầu hôn của nam nhân này không. Kết quả ... nữ nhân xấu xa ngươi không ngờ dùng đủ thủ đoạn, khiến cho Lữ Bá Xa thích ngươi.
Trần Cung nói đến đây lộ vẻ buồn bã, giận dữ nói: - Nếu hai người các người là thật tâm yêu nhau. Trần Cung ta cũng đành chịu. Nhưng ngươi căn bản không thương hắn, chẳng qua là trêu chọc hắn, một khi đã như vậy, ngươi tội gì phải phá hư chuyện tốt của ta? Hừ, nam nhân này thích người khác, Trần Cung ta không bao giờ thèm liếc hắn thêm cái nào. Tào A Man ngươi ban thưởng hậu cho ta, ta cũng nhất định phải trả đủ, ta phải đối nghịch với ngươi đến cùng.
Phì, Tôn Vũ nghe xong lời này, phun một ngụm máu tươi ra xa mười trượng, mắt mèo, ngươi thật lợi hại, ngươi thật tuyệt, ta coi như thua các người.
/272
|