Công Tôn Việt và Trương Yến song song ngồi xuống. Tôn Vũ co người lại, hai tay ôm đầu gối trốn ở sau lưng các nàng. Vừa mới sắp xếp xong, Công Tôn Toản và Nghiêm Cương đã đi vào.
A, nhị muội, ngươi ghé đao vào mặt Trương Yến làm gì vậy? Công Tôn Toản kinh hãi nói.
Công Tôn Việt vung vẩy chủy thủ quanh mặt của Trương Yến, sau đó nói: Tỷ, ta chỉ đang khoa tay múa chân, còn chưa chạm tới mặt cô ta mà?
Công Tôn Toản thở dài nói: Nhị muội, ngươi cũng đừng càn quấy. Chúng ta không thể tự tiện hành hạ người mà Tầm Chân bắt được, để cho hắn xử lý đi. Hắn muốn giết muốn thả tùy ý hắn, ngươi đừng nhiều chuyện nữa.
Tôn Vũ ở phía sau nghe được. Ôi, nhuyễn muội tử thật tốt với ta, muốn giết muốn thả đều theo ta, rốt cuộc ta là chủ công hay nàng là chủ công vậy?
Chỉ nghe Công Tôn Việt ngồi trước mặt hừ hừ nói: Chỉ sợ hắn không giết cũng không thả, lại đưa cô nàng này lên giường của hắn. Đến lúc đó tỷ tỷ... Nàng nói những lời kỳ quái này, hiển nhiên là cố ý nói cho Tôn Vũ ở phía sau nghe.
Nhưng mà... Chuyện xảy ra tiếp theo thiếu chút nữa làm mọi người té ngã xuống đất.
Chỉ thấy Công Tôn Toản đỏ mặt, xấu hổ nói: Đưa lên giường cũng không sao. Ta được nuông chiều từ bé, không biết cách hầu hạ người khác, sau này chỉ dựa vào một mình ta chăm sóc hắn chỉ sợ không được chu toàn. Hơn nữa ta hay xuất chinh, lúc không có ta thì hắn nạp vài tiểu thiếp trò chuyện an ủi khi tịch mịch, còn phải có thông phòng nha hoàn để sai bảo, chuyện này ta không để ý.
Phụt!
Nghiêm Cương hộc máu!
Công Tôn Việt hộc máu!
Trương Yến hộc máu!
Tôn Vũ đổ mồ hôi! Nhuyễn muội tử, ngươi được lắm! Quả là mê trai hết thuốc chữa rồi. Thế giới này không phải nữ tôn nam ti sao? Sao Công Tôn Toản lại hoàn toàn trái ngược vậy?
Công Tôn Việt kinh hãi, nghĩ thầm: thảm rồi, tỷ tỷ nói lời này đều bị Tôn Vũ phía sau nghe thấy. Hắn chắc đang cười không ngậm miệng được. Không được, ta phải bảo vệ tỷ tỷ!
Nàng trừng mắt nói với Công Tôn Toản: Tỷ tỷ, ngươi đang nói bậy cái gì đó! Nàng hung ác cầm chủy thủ hạ xuống định rạch vào mặt Trương Yến, nghĩ thầm: thà bị mắng chửi ta cũng phải phá dung mạo của cô nàng này, Tôn Vũ sẽ không thể phụ tỷ tỷ nữa rồi.
Lần này nàng ra tay, Tôn Vũ trong lòng quýnh lên. Ngươi thật độc ác, không giống một nữ nhân gì cả. Hắn muốn cứu Trương Yến, nhưng lại sợ bị Công Tôn Toản nhìn thấy. Lúc này mà bị nhìn thấy thì thật rắc rối. Làm sao bây giờ?
Tôn Vũ không kịp nghĩ, cứu người là quan trọng, đúng lúc trước mặt hắn là mông của Công Tôn Việt và Trương Yến. Tôn Vũ vươn tay, vỗ vào mông Công Tôn Việt bốp một cái.
Ôi chao! Công Tôn Việt đau quá, thanh đao cầm trên tay hạ xuống. Sau đó nàng lập tức nhận ra mình bị Tôn Vũ đánh vào mông... Đồ... Đồ tỷ phu bại hoại...
Không được, ta phải nhịn xuống. Tỷ tỷ đang ở trước mặt, nếu để nàng nhìn thấy Tôn Vũ khốn kiếp này, ta phải giải thích thế nào? Khuôn mặt xinh xắn của Công Tôn Việt liền đỏ bừng. Nàng lại vung chủy thủ lên định vạch vào mặt Trương Yến.
Bốp , mông nàng lại bị vỗ một cái.
Nàng hiểu ra Tôn Vũ không cho nàng ra tay... Không muốn mông bị đánh thì không được vung đao lung tung. Công Tôn Việt cắn chặt môi, oán hận thả đao trên tay xuống.
Phù! Bỏ đao xuống là tốt rồi. Công Tôn Toản ôn nhu nói: Nhị muội, đừng suốt ngày làm loạn nữa. Chúng ta còn phải thảo luận xem đối phó với võ tướng kỹ của Trương Giác như thế nào. Theo ta tới đại trướng đi, chúng ta gọi Tầm Chân tới để bàn bạc xem.
Tôn Vũ nghe lời này liền thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: Nữ nhân các người trước tiên đi làm chính sự đi. Chuyện trọng yếu là đối phó Trương Giác thì không lo, lại tới đây làm ầm ĩ với tù binh.
Công Tôn Việt dựng thẳng người nói: Tỷ tỷ đi trước, ta sẽ theo sau liền.
Công Tôn Toản lắc đầu, nói với Nghiêm Cương: Nhìn muội tử này của ta, ôi, thật làm người ta đau đầu. Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi lều.
Phù... Ba người trong doanh trướng đều thở dài một hơi.
Công Tôn Việt giận dữ xoay người, nhìn Tôn Vũ nói: Đồ... Đồ lưu manh nhà ngươi. Dám đánh ta... đánh ta chỗ đó!
Ngộ biến phải tòng quyền, khục khục, ngộ biến tòng quyền! Tôn Vũ xấu hổ nói: Ta làm việc này không phải vì cứu người hay sao?
Công Tôn Việt chẳng quan tấm hắn ngộ biến tòng quyền cái gì, nàng cầm chủy thủ, giận dữ nói: Ta có lòng tốt giúp ngươi che giấu trước mặt tỷ tỷ ta, đồ giặc cướp nhà ngươi vậy mà lại làm nhục ta...
Tôn Vũ ho khan hai tiếng, bỉ ổi nói: Ngươi có nghe tỷ tỷ ngươi nói không? Nàng không hề để tâm, ai muốn nhờ ngươi che giấu rồi?
Bại hoại! Ngụy biện! Công Tôn Việt càng nghĩ càng giận. Nàng thấy Tôn Vũ nằm trên mặt đất, ngửa mặt hướng lên trời, liền vọt tới ngồi lên trên người Tôn Vũ, đâm chủy thủ xuống.
Có điều một đao này cũng không đâm vào Tôn Vũ, chỉ đâm xuống bên cạnh đầu Tôn Vũ. Chủy thủ cắm vào cách tai Tôn Vũ mấy tấc. Hai tay Công Tôn Việt chống ở hai bên đầu Tôn Vũ, cả người cưỡi trên thân Tôn Vũ, khóc nức nở nói: Ngươi là đồ bại hoại. Ngươi trả lại sự trong sạch cho ta. Nàng mặc một bộ giáp trụ hết sức nặng nề, đè trên Tôn Vũ làm hắn khó thở.
Tôn Vũ buồn bực nói: Ta khôn có làm nhục ngươi, cái gì trong sạch với không trong sạch? Không phải ngộ biến tòng quyền đánh có hai cái thôi sao?
Có tin ta giết ngươi hay không? Công Tôn Việt cả giận nói.
Không tin. Muốn giết thì vừa rồi ngươi đã đâm ta rồi . Tôn Vũ dùng sự phân tích bình tĩnh của nhà khoa học nói: Ngươi vừa cố ý đâm chệch, chứng tỏ không muốn giết ta. Huống chi... Ta còn mạnh hơn ngươi, ngươi không giết được ta đâu.
Công Tôn Việt nghe mà trợn mắt há mồm. Hắn đã vô lại đến nước này rồi?
Nàng cầm chủy thủ đang cắm trên mặt đất, ra sức kéo, nhưng vừa rồi đâm quá mạnh nên không thể kéo ra được.
Đúng lúc này, cửa doanh trướng có bóng người lóe lên. Công Tôn Toản rõ ràng lại đến. Nàng vừa tiến vào vừa nói: Nhị muội, sao ngươi còn chưa đi? Chúng ta đợi cả nửa ngày cũng chưa thấy.
A! Công Tôn Việt nghe thấy tỷ tỷ sắp vào. Thế này thì to chuyện rồi! Nàng đang cưỡi trên người Tôn Vũ, thân trên dùng sức nhổ chủy thủ, trọng tâm không ổn định, trong lòng lại hoảng sợ nên đổ nhào người xuống, dính chặt vào Tôn Vũ. Thật trùng hợp, đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng vừa vặn đặt ở miệng Tôn Vũ...
Thế nên Công Tôn Toản vừa mới đi vào nhìn thấy tình cảnh chính là: Công Tôn Việt đẩy ngược Tôn Vũ, cưỡi trên thân Tôn Vũ, cúi người xuống hôn Tôn Vũ.
Công Tôn Toản trong nháy mắt hóa đá!
A? Tỷ tỷ, không phải... Ngươi đừng hiểu lầm. Tình huống không phải như vậy! Công Tôn Việt nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Công Tôn Toản, vội vàng rống lên: Tỷ tỷ, không phải như ngươi nhìn thấy đâu.
Tôn Vũ cũng thở dài một hơi, vội giải thích: Đúng là không phải như vậy đâu!
Công Tôn Toản nhìn thoáng qua Tôn Vũ, lại nhìn thoáng qua Công Tôn Việt, nhìn trái nhìn phải. Nàng thở dài nói: Ta cũng biết... một người tốt như Tầm Chân làm sao không có người tranh với ta... Ta từ năm mười lăm tuổi đến lúc hai mươi tuổi cuối cùng cũng gặp được một nam nhân tốt. Không được, nhị muội, ta không thể nhường hắn cho ngươi.
Công Tôn Việt giống như con gà con mổ thóc gật đầu nói: Tỷ tỷ, đúng vậy, đừng cho. Ta không muốn loại nam nhân như hắn. Tỷ đừng hiểu lầm.
Nhưng Công Tôn Toản giống như không có nghe lời nói của Công Tôn Việt, lẩm bẩm: Kiên quyết không nhường cho ngươi. Ta là tỷ tỷ, ngươi là muội muội, ta làm cả, ngươi làm thiếp!
Phụt!
Công Tôn Việt hộc máu!
Tôn Vũ hộc máu!
Trương Yến ở bên cạnh nhìn trò đùa này, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên cười ha hả. Màn kịch này xem thật quá hay!
A, nhị muội, ngươi ghé đao vào mặt Trương Yến làm gì vậy? Công Tôn Toản kinh hãi nói.
Công Tôn Việt vung vẩy chủy thủ quanh mặt của Trương Yến, sau đó nói: Tỷ, ta chỉ đang khoa tay múa chân, còn chưa chạm tới mặt cô ta mà?
Công Tôn Toản thở dài nói: Nhị muội, ngươi cũng đừng càn quấy. Chúng ta không thể tự tiện hành hạ người mà Tầm Chân bắt được, để cho hắn xử lý đi. Hắn muốn giết muốn thả tùy ý hắn, ngươi đừng nhiều chuyện nữa.
Tôn Vũ ở phía sau nghe được. Ôi, nhuyễn muội tử thật tốt với ta, muốn giết muốn thả đều theo ta, rốt cuộc ta là chủ công hay nàng là chủ công vậy?
Chỉ nghe Công Tôn Việt ngồi trước mặt hừ hừ nói: Chỉ sợ hắn không giết cũng không thả, lại đưa cô nàng này lên giường của hắn. Đến lúc đó tỷ tỷ... Nàng nói những lời kỳ quái này, hiển nhiên là cố ý nói cho Tôn Vũ ở phía sau nghe.
Nhưng mà... Chuyện xảy ra tiếp theo thiếu chút nữa làm mọi người té ngã xuống đất.
Chỉ thấy Công Tôn Toản đỏ mặt, xấu hổ nói: Đưa lên giường cũng không sao. Ta được nuông chiều từ bé, không biết cách hầu hạ người khác, sau này chỉ dựa vào một mình ta chăm sóc hắn chỉ sợ không được chu toàn. Hơn nữa ta hay xuất chinh, lúc không có ta thì hắn nạp vài tiểu thiếp trò chuyện an ủi khi tịch mịch, còn phải có thông phòng nha hoàn để sai bảo, chuyện này ta không để ý.
Phụt!
Nghiêm Cương hộc máu!
Công Tôn Việt hộc máu!
Trương Yến hộc máu!
Tôn Vũ đổ mồ hôi! Nhuyễn muội tử, ngươi được lắm! Quả là mê trai hết thuốc chữa rồi. Thế giới này không phải nữ tôn nam ti sao? Sao Công Tôn Toản lại hoàn toàn trái ngược vậy?
Công Tôn Việt kinh hãi, nghĩ thầm: thảm rồi, tỷ tỷ nói lời này đều bị Tôn Vũ phía sau nghe thấy. Hắn chắc đang cười không ngậm miệng được. Không được, ta phải bảo vệ tỷ tỷ!
Nàng trừng mắt nói với Công Tôn Toản: Tỷ tỷ, ngươi đang nói bậy cái gì đó! Nàng hung ác cầm chủy thủ hạ xuống định rạch vào mặt Trương Yến, nghĩ thầm: thà bị mắng chửi ta cũng phải phá dung mạo của cô nàng này, Tôn Vũ sẽ không thể phụ tỷ tỷ nữa rồi.
Lần này nàng ra tay, Tôn Vũ trong lòng quýnh lên. Ngươi thật độc ác, không giống một nữ nhân gì cả. Hắn muốn cứu Trương Yến, nhưng lại sợ bị Công Tôn Toản nhìn thấy. Lúc này mà bị nhìn thấy thì thật rắc rối. Làm sao bây giờ?
Tôn Vũ không kịp nghĩ, cứu người là quan trọng, đúng lúc trước mặt hắn là mông của Công Tôn Việt và Trương Yến. Tôn Vũ vươn tay, vỗ vào mông Công Tôn Việt bốp một cái.
Ôi chao! Công Tôn Việt đau quá, thanh đao cầm trên tay hạ xuống. Sau đó nàng lập tức nhận ra mình bị Tôn Vũ đánh vào mông... Đồ... Đồ tỷ phu bại hoại...
Không được, ta phải nhịn xuống. Tỷ tỷ đang ở trước mặt, nếu để nàng nhìn thấy Tôn Vũ khốn kiếp này, ta phải giải thích thế nào? Khuôn mặt xinh xắn của Công Tôn Việt liền đỏ bừng. Nàng lại vung chủy thủ lên định vạch vào mặt Trương Yến.
Bốp , mông nàng lại bị vỗ một cái.
Nàng hiểu ra Tôn Vũ không cho nàng ra tay... Không muốn mông bị đánh thì không được vung đao lung tung. Công Tôn Việt cắn chặt môi, oán hận thả đao trên tay xuống.
Phù! Bỏ đao xuống là tốt rồi. Công Tôn Toản ôn nhu nói: Nhị muội, đừng suốt ngày làm loạn nữa. Chúng ta còn phải thảo luận xem đối phó với võ tướng kỹ của Trương Giác như thế nào. Theo ta tới đại trướng đi, chúng ta gọi Tầm Chân tới để bàn bạc xem.
Tôn Vũ nghe lời này liền thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: Nữ nhân các người trước tiên đi làm chính sự đi. Chuyện trọng yếu là đối phó Trương Giác thì không lo, lại tới đây làm ầm ĩ với tù binh.
Công Tôn Việt dựng thẳng người nói: Tỷ tỷ đi trước, ta sẽ theo sau liền.
Công Tôn Toản lắc đầu, nói với Nghiêm Cương: Nhìn muội tử này của ta, ôi, thật làm người ta đau đầu. Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi lều.
Phù... Ba người trong doanh trướng đều thở dài một hơi.
Công Tôn Việt giận dữ xoay người, nhìn Tôn Vũ nói: Đồ... Đồ lưu manh nhà ngươi. Dám đánh ta... đánh ta chỗ đó!
Ngộ biến phải tòng quyền, khục khục, ngộ biến tòng quyền! Tôn Vũ xấu hổ nói: Ta làm việc này không phải vì cứu người hay sao?
Công Tôn Việt chẳng quan tấm hắn ngộ biến tòng quyền cái gì, nàng cầm chủy thủ, giận dữ nói: Ta có lòng tốt giúp ngươi che giấu trước mặt tỷ tỷ ta, đồ giặc cướp nhà ngươi vậy mà lại làm nhục ta...
Tôn Vũ ho khan hai tiếng, bỉ ổi nói: Ngươi có nghe tỷ tỷ ngươi nói không? Nàng không hề để tâm, ai muốn nhờ ngươi che giấu rồi?
Bại hoại! Ngụy biện! Công Tôn Việt càng nghĩ càng giận. Nàng thấy Tôn Vũ nằm trên mặt đất, ngửa mặt hướng lên trời, liền vọt tới ngồi lên trên người Tôn Vũ, đâm chủy thủ xuống.
Có điều một đao này cũng không đâm vào Tôn Vũ, chỉ đâm xuống bên cạnh đầu Tôn Vũ. Chủy thủ cắm vào cách tai Tôn Vũ mấy tấc. Hai tay Công Tôn Việt chống ở hai bên đầu Tôn Vũ, cả người cưỡi trên thân Tôn Vũ, khóc nức nở nói: Ngươi là đồ bại hoại. Ngươi trả lại sự trong sạch cho ta. Nàng mặc một bộ giáp trụ hết sức nặng nề, đè trên Tôn Vũ làm hắn khó thở.
Tôn Vũ buồn bực nói: Ta khôn có làm nhục ngươi, cái gì trong sạch với không trong sạch? Không phải ngộ biến tòng quyền đánh có hai cái thôi sao?
Có tin ta giết ngươi hay không? Công Tôn Việt cả giận nói.
Không tin. Muốn giết thì vừa rồi ngươi đã đâm ta rồi . Tôn Vũ dùng sự phân tích bình tĩnh của nhà khoa học nói: Ngươi vừa cố ý đâm chệch, chứng tỏ không muốn giết ta. Huống chi... Ta còn mạnh hơn ngươi, ngươi không giết được ta đâu.
Công Tôn Việt nghe mà trợn mắt há mồm. Hắn đã vô lại đến nước này rồi?
Nàng cầm chủy thủ đang cắm trên mặt đất, ra sức kéo, nhưng vừa rồi đâm quá mạnh nên không thể kéo ra được.
Đúng lúc này, cửa doanh trướng có bóng người lóe lên. Công Tôn Toản rõ ràng lại đến. Nàng vừa tiến vào vừa nói: Nhị muội, sao ngươi còn chưa đi? Chúng ta đợi cả nửa ngày cũng chưa thấy.
A! Công Tôn Việt nghe thấy tỷ tỷ sắp vào. Thế này thì to chuyện rồi! Nàng đang cưỡi trên người Tôn Vũ, thân trên dùng sức nhổ chủy thủ, trọng tâm không ổn định, trong lòng lại hoảng sợ nên đổ nhào người xuống, dính chặt vào Tôn Vũ. Thật trùng hợp, đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng vừa vặn đặt ở miệng Tôn Vũ...
Thế nên Công Tôn Toản vừa mới đi vào nhìn thấy tình cảnh chính là: Công Tôn Việt đẩy ngược Tôn Vũ, cưỡi trên thân Tôn Vũ, cúi người xuống hôn Tôn Vũ.
Công Tôn Toản trong nháy mắt hóa đá!
A? Tỷ tỷ, không phải... Ngươi đừng hiểu lầm. Tình huống không phải như vậy! Công Tôn Việt nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Công Tôn Toản, vội vàng rống lên: Tỷ tỷ, không phải như ngươi nhìn thấy đâu.
Tôn Vũ cũng thở dài một hơi, vội giải thích: Đúng là không phải như vậy đâu!
Công Tôn Toản nhìn thoáng qua Tôn Vũ, lại nhìn thoáng qua Công Tôn Việt, nhìn trái nhìn phải. Nàng thở dài nói: Ta cũng biết... một người tốt như Tầm Chân làm sao không có người tranh với ta... Ta từ năm mười lăm tuổi đến lúc hai mươi tuổi cuối cùng cũng gặp được một nam nhân tốt. Không được, nhị muội, ta không thể nhường hắn cho ngươi.
Công Tôn Việt giống như con gà con mổ thóc gật đầu nói: Tỷ tỷ, đúng vậy, đừng cho. Ta không muốn loại nam nhân như hắn. Tỷ đừng hiểu lầm.
Nhưng Công Tôn Toản giống như không có nghe lời nói của Công Tôn Việt, lẩm bẩm: Kiên quyết không nhường cho ngươi. Ta là tỷ tỷ, ngươi là muội muội, ta làm cả, ngươi làm thiếp!
Phụt!
Công Tôn Việt hộc máu!
Tôn Vũ hộc máu!
Trương Yến ở bên cạnh nhìn trò đùa này, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên cười ha hả. Màn kịch này xem thật quá hay!
/272
|