Không có Lưu Quan Trương, việc đối phó với Hoa Hùng lại trở thành một vấn đề đau đầu.
Tôn Vũ trở lại doanh trướng, vô cùng buồn bực. Võ tướng kỹ của Hoa Hùng từ lam sắc chuyển thành kim sắc, ngay cả Giang Đông chi hổ Tôn Kiên cũng không đánh lại được, phải làm thế nào bây giờ? Lần trước đối phó với Trương Giác, Trương Bảo, Trương Lương còn có đại tướng ám kim sắc hỗ trợ, lần này... thảm rồi!
Ồ? Đúng rồi, võ tướng kỹ Kiêu hùng của Tào Tháo hẳn phải có tác dụng. Để nàng dùng ngự tướng kỹ phụ trợ cho Tôn Kiên không biết chừng có thể đánh thắng được Hoa Hùng.
Tôn Vũ vừa nghĩ tới đây, chợt nhớ tới tính cách của meo meo mắt. Cô nàng đáng ghét kia có quá nửa là không chịu ra tay, muốn ngồi xem người khác ra làm trò hề, sau đó mới xuất hiện để nổi danh. Bằng không thì tại sao mà đại tướng Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên dưới trướng của nàng đều có năng lực chiến đấu với Hoa Hùng lại không được phái ra? Ở trong Tam quốc diễn nghĩa , Tào Tháo chỉ giả bộ tham gia chứ không để cho đại tướng xuất chiến, rõ ràng là muốn ngồi yên xem trò vui.
Chậc, nửa đời trước ta đều hiến dâng cho sự nghiệp khoa học, đối với loại việc đấm đá thế này thật sự là không rõ.... Tôn Vũ buồn bực lắc đầu, bỗng nhìn thấy tiểu Triệu Vân cầm trúc thương đi vào doanh trướng.
Nàng vừa mới đi luyện thương pháp trở về, người nhễ nhại mồ hôi. Nhìn thấy Tôn Vũ, nàng cười hì hì nói: Tầm Chân tiên sinh, ta luyện xong thương pháp rồi, có thể ăn cơm không?
Ôi! Triệu Vân nhỏ bé của ta ơi, võ tướng kỹ của ngươi đến bao giờ mới có thể sử dụng đây? Ba lớp gông xiềng mà Trịnh Huyền nói rốt cuộc là gì? Thật làm cho người ta tò mò.
Lúc này Trương Bạch Kỵ cũng ôm một đống quần áo đã giặt sạch đi vào trong doanh trướng, Tôn Vũ nhìn Trương Bạch Kỵ, liền sờ vào Thái bình yêu thuật trong ngực, nghĩ thầm: nếu ta bị Hoa Hùng đuổi đến đến bước đường cùng thì đành phải nhét Thái bình yêu thuật vào tay của Trương Bạch Kỵ, sau đó nhanh chân chạy trốn. Hừ hừ, để ta xem Hoa Hùng ngươi liệu có chống đỡ nổi con cá chình điện ám kim sắc này hay không.
Trương Bạch Kỵ chỉ cần biến thân thành Trương Giác, liền trở thành một lá bài tẩy của ta. Tuy vậy lá bài này ta không thể khống chế được, địch hay ta đều giết tuốt, một khi đã thả ra là không thể thu hồi lại được. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ Tôn Vũ cũng không muốn sử dụng.
Thôi quên đi, ta đi tản bộ vậy!
Tôn Vũ ra khỏi lều đi quanh doanh trại.
Lúc này trăng sáng sao thưa, gió đêm ù ù, cảnh vật xung quanh đều chìm trong yên lặng, chỉ thỉnh thoảng mới có tiếng binh sĩ cười đùa vang lên. Tôn Vũ tha thẩn đi quanh, vừa đi vừa nghĩ cách đối phó với Hoa Hùng, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không thấy biện pháp gì.
Hắn đi ngang qua cửa ra vào đại doanh của Công Tôn quân. Lính canh cổng thấy hắn liền hành lễ, cung kính cười nói: Tôn Tướng quân nửa đêm đi tuần tra, thật sự là khổ cực rồi.
Ặc, ta nào có đi tuần tra, chỉ đi dạo quanh thôi. Tôn Vũ phất phất tay, biểu thị: các đồng chí vất vả.
Lúc này cửa doanh trại đột nhiên sáng đèn, một giọng nữ kiêu ngạo cất lên: Thủ vệ đâu, đi vào thông báo một tiếng, Tào Mạnh Đức đến viếng thăm!
Tôn Vũ quay đầu lại nhìn. Tào Tháo mặc một bộ váy dài năm màu rực rỡ, mỗi tay đều cầm một ngọn nến, đang đứng ở trước cửa doanh trại Công Tôn quân kêu cửa. Ta ngất, nữ nhân này... Tại sao mỗi lần xuất hiện đều phải làm dáng như vậy.
Tôn Vũ đi ra nghênh đón. Hắn ôm quyền nói: Tào tướng quân đêm khuya tới chơi, không biết có chuyện quan trọng gì?
Meo meo mắt thấy Tôn Vũ vừa lúc đứng ở cửa, trong lòng mừng thầm. Nàng đến chủ yếu là tìm Tôn Vũ. Lúc trước Tôn Vũ viết hịch văn đoạt danh tiếng của nàng, sau đó lại giành trước việc đề cử Viên Thiệu làm minh chủ, lại đoạt danh tiếng của nàng thêm một lần nữa. Trong lòng của nàng rất khó chịu, lần này chính là đến để trả thù Tôn Vũ.
Trước hết để cho hắn yêu mến ta, sau đó không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, ta chậm rãi nhào nặn tên này. Trong lòng meo meo mắt đã quyết định như vậy, lúc này vừa thấy Tôn Vũ, nàng đương nhiên phải ngẩng đầu ưỡn ngực ra giống như một con khổng tước xòe đuôi phát ra vương bát chi khí để hấp dẫn Tôn Vũ. Đôi meo meo mắt câu hồn đoạt phách của nàng đảo qua đảo lại người Tôn Vũ, nũng nịu nói: Ta là tới tìm Tôn Tướng quân đấy.
Tìm ta? Tìm ta làm gì? Tôn Vũ thầm cảnh giác trong lòng. Hắn không bị bộ dạng của Tào Tháo hấp dẫn, ngược lại còn tỏ ra sợ hãi.
Meo meo mắt chậm rãi tiến tới, vứt ngọn nến trên tay đi. Ánh nến đã tắt, cảnh vật chỉ còn lại có ánh trăng dìu dịu. Nàng níu lấy khuỷu tay Tôn Vũ, ỏn ẻn nói: Ta muốn mời Tôn tướng quân đến chỉ điểm cho ta một chút về võ tướng kỹ. Tôn tướng quân một thân kiêm nhiều loại võ tướng kỹ, chính là kỳ tài trời sinh, khiến cho ta… động lòng. Nàng giả bộ xấu hổ tim đập, cả người đều dán vào Tôn Vũ. Bộ ngực cao vút không biết vô ý hay cố tình mà chạm vào cánh tay của Tôn Vũ.
Ặc, cô nàng này muốn làm gì vậy? Tôn Vũ đổ mồ hôi! Ta còn là xử nam, chịu không nổi đâu. Có điều... nếu một đại mỹ nữ như meo meo mắt thật sự thích ta, khà khà khà... Tôn Vũ thần hồn bay bổng.
Đúng lúc này, trong tai Tôn Vũ vang lên âm thanh của NM01: Chủ nhân, trải qua kiểm tra của dụng cụ phân tích nói dối, meo meo mắt nói nàng động lòng với ngươi là nói dối!
Tôn Vũ rùng mình tỉnh lại! Đúng vậy, ta cũng chỉ có một đống võ tướng kỹ màu đỏ thôi, loại võ tướng cấp kim sắc như meo meo mắt có mà động lòng cái rắm, rõ ràng là đến đùa giỡn ta. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa mắc lừa, xem ra định lực của ta còn phải tu luyện thêm. Khục khục, đêm nay phải đến doanh trướng của nhuyễn muội tử, dùng nàng để tu luyện định lực mới được... Khục khục, thiếu chút nữa lại thần hồn bay bổng rồi.
Meo meo mắt tiếp tục dụ hoặc nói: Tôn tướng quân, chúng ta tìm một chỗ không người từ từ nói chuyện nha.
Hừ, quyến rũ! Ngươi tiếp tục quyến rũ, ta sẽ không bị ngươi lừa gạt đâu. Tôn Vũ dùng tốc độ nhanh nhất nhẩm một lần số Pi 3.1415926... sau khi hắn nhẩm đến mức không còn nhớ con số phía sau nữa, lòng hắn bắt đầu bình tĩnh lại. Hắn cười nhạt cười: Đi, đi nơi nào tâm sự cũng được.
Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng: ngươi muốn mê hoặc ta, ta sẽ mê hoặc lại ngươi. Xem ai chịu thua ai.
Meo meo mắt cho là hắn đã trúng kế, kéo Tôn Vũ đến một nơi không có người. Vừa đi nàng vừa lả lơi nói: Trong nhà tướng quân có mấy người? Hiện đang sống ở đâu? Đã có hôn phối chưa?
Tôn Vũ theo nàng đi tới đi lui, đi đến đằng sau một doanh trướng chất đầy binh khí. Ở đây không có vệ binh, chỉ có con dế mèn đang ra sức gáy. Khung cảnh thật nhẹ nhành êm ái.
Meo meo mắt thấy xung quanh không có người ngoài càng bắt đầu càn rỡ hơn. Mỗi động tác đều toát ra mị lực vô hạn, muốn cho Tôn Vũ quỳ gối dưới váy của nàng.
Hừ hừ, ngươi muốn đùa giỡn ta, xem ta dùng thủ đoạn mà đám tiểu lưu manh ở thế giới kia thường dùng để trừng trị ngươi. Tôn Vũ giả bộ bị nàng quyến rũ đến thần hồn điên đảo, bước về phía trước một bước, càng lúc càng tiến gần meo meo mắt hơn, cố ý nín thở để mặt đỏ bừng lên. Hắn gỉa bộ hô hấp dồn dập, dường như muốn nói điều gì đó.
Meo meo mắt mừng rỡ, nghĩ thầm: nam nhân này đã trở thành tù binh của ta rồi. Hắn nhất định là muốn tỏ tình với ta. Ha ha ha, sau đó ta liền khen ngợi hắn một chút rồi nói mười ngày sau sẽ cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
Nhưng nàng vừa nghĩ tới đây, Tôn Vũ đột nhiên tiến nhanh về phía trước tóm được bờ vai của nàng, trầm giọng nói: Ta nhịn không được, ta muốn cô... Hắn ngầm vận kình lực, hai mắt liền đỏ vằn lên, nhìn qua quả thật giống như một tên điên đã bị dục vọng thiêu đốt.
Meo meo mắt bị dọa sững người. Tên này... chẳng lẽ muốn…
Tôn Vũ tiếp tục trầm giọng nói: Ta muốn cô, hiện tại muốn... Nói xong liền vươn tay ra, bắt đầu xé quần áo của meo meo mắt.
Á! Meo Meo mắt hoảng sợ, muốn lùi về phía sau nhưng bả vai đã bị Tôn Vũ nắm chặt, nửa bước cũng không lùi được. Trong lòng nàng thầm kêu không ổn: thảm rồi, ta chỉ muốn quyến rũ để làm cho hắn yêu mến ta chứ đâu muốn kích thích thú tính của hắn......
Nàng muốn há mồm kêu cứu nhưng cá tính cao ngạo khiến cho nàng đã há to miệng lại không thể phát ra âm thanh được. Làm sao ta có thể kêu cứu được? Thật mất mặt. Vì vậy nàng cắn môi, cố gắng lùi về phía sau. Xoạt một tiếng, bộ quần áo đã bị xé rách vai, lộ ra da thịt trắng muốt.
Tôn Vũ cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại giả bộ như Trư Bát Giới. Hắn nhìn chằm chằm vào bờ vai của meo meo mắt, chảy dãi ròng ròng nói: Da thịt trắng như tuyết... Ta muốn... Hắn cố ý nuốt nước miếng cái ực. Sau đó đẩy mạnh meo meo mắt ngã xuống đất.
Lần này meo meo mắt thật sự hoảng sợ rồi. Nàng vung nắm đấm về phía Tôn Vũ, Tôn Vũ liền sử dụng “Cự lực” bắt được nắm tay nhỏ của nàng, lập tức khiến nàng toàn thân vô lực.
Nếu không kêu cứu... Ta sẽ bị nam nhân này ô nhục. Meo meo mắt tuy cao ngạo, tích sĩ diện, nhưng lúc này không phải lúc sĩ diện. Nàng há miệng muốn kêu to cứu mạng.
Nhưng lúc này đã chậm, Tôn Vũ vươn tay ra bịt kín cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng, khiến cho nàng không cách nào kêu cứu được. Sức lực không bằng Tôn Vũ, kêu cứu cũng kêu không được, Meo Meo mắt hoảng hốt, giãy dụa đá loạn lên. Nhưng với sức lực của Tôn Vũ nàng giãy dụa chỉ phí công vô ích.
Vỡ tướng kỹ của nàng mặc dù là kim sắc nhưng lại là ngự tướng kỹ, đối với năng lực đánh đấm không có trợ giúp gì, căn bản là không có tác dụng gì trong lúc này.
Ư ư... Chẳng lẽ vì quyến rũ một người nam nhân thất bại mà ta bị XXX sao? Chuyện này cũng quá... mất mặt rồi. Meo meo mắt tức giận đến chảy nước mắt ròng ròng. Cặp mắt vốn giảo kia lúc này lại đầy vẻ đau thương...
Nàng nhắm mắt cam chịu số phận, nghĩ thầm: coi như ta bị quỷ đè. Đợi việc này qua đi, ta lập tức ra lệnh cho Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Nhạc Tiến... Đem nam nhân này bầm thây vạn đoạn.Sau khi bị hai kẻ bệnh tâm thần Tào Tháo và Tôn Kiên làm náo loạn, tâm tình của nhuyễn muội tử cực kém. Tôn Vũ ôn nhu ôm nàng khuyên nhủ nửa ngày, nàng vẫn khóc như mưa.
Tầm Chân, có phải Công Tôn gia chúng ta quá kém hay không. Hức hức, tuổi trẻ anh hùng như chàng, những đại gia nhà giàu kia muốn đoạt đi... Hức hức hức... Chàng không muốn ở cùng ta và muội muội nữa rồi phải không. Nhuyễn muội tử đau lòng khóc nức nở.
Làm sao như vậy được. Tôn Vũ nhẹ nhàng vỗ về nhuyễn muội tử, ôn nhu nói: Nàng đối với ta tốt nhất. Người ta thích nhất chính là nàng rồi. Đám người lôn xộn Tôn gia và Tào gia kia ta xem làm sao bằng nàng được.
Nhuyễn muội tử ừ một tiếng, vẫn khóc ròng nói: Vậy chàng cho tới bây giờ cũng không chịu thân mật cùng ta... Kể cẩ lần này ôm ta, cũng là ta khóc chàng mới bằng lòng ôm một cái. Bình thường đều cách ta rất xa.
Tôn Vũ thở dài. Hắn lo lắng mình có bệnh nên không dám thân mật với Công Tôn Toản. Hắn sợ bệnh của mình không chữa được mà chết đi, để người ta phải sống thủ tiết thì không được. Nhưng lúc này nhìn Công Tôn Toản khóc rất thương tâm, hắn lại thấy đau lòng.
Tôn Vũ nhịn không được nhẹ nhàng nâng cằm của nhuyễn muội tử lên, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng như lê hoa đái vũ. Tôn Vũ cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kiều diễm của nàng.
Ôi chao! Nhuyễn muội tử xấu hổ cúi đầu. Nhưng nàng lại liền ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: Hôn... Hôn một cái nữa.
Hôn thì hôn! Tôn Vũ cũng có chút kích động. Kiếp trước hắn là một xử nam hiến dâng cho khoa học, ngay cả tay con gái cũng chưa cầm qua, không ngờ hiện tại có nhuyễn muội tử cho mình tùy ý ôm hôn, muốn làm gì thì làm. Thật đúng là số mệnh!
Tôn Vũ cúi đầu hôn thật sâu nhuyễn muội tử. Toàn thân nhuyễn muội tử mềm nhũn như muốn tan thành nước.
Có muốn hay không... Vào trướng đi... Nhuyễn muội tử khe khẽ nói như muỗi kêu: Bên trong... Có giường...
Oa, nhuyễn muội tử thực sự là hào phóng. Tôn Vũ đổ mồ hôi. Hắn thấp giọng nói: Hãy chờ ta chữa xong bệnh đã... Nếu không ta không an lòng.
Nhuyễn muội tử hơi có chút thất vọng. Nhưng nàng càng thêm cảm động trước sự trân trọng của Tôn Vũ đối với mình. Nam nhân này nếu không chữa được bệnh thì không muốn phụ lòng người con gái khác. Thật sự là một anh hùng hảo hán! Nàng ôn nhu nói: Ta nghe lời chàng.
Tôn Vũ xoay người trở về doanh trướng của mình.
Nhuyễn muội tử lại nói: Tầm Chân... Ngày mai phải đi đánh Hoa Hùng rồi, chàng tìm ra biện pháp nào chưa?
Chuyện này... Chưa có. Tôn Vũ than thở.
Nhuyễn muội tử suy nghĩ một chút, phiền muộn nói: Nếu như chúng ta có thể như Tào Tháo sử dụng ngự tướng kỹ thì tốt rồi. Tướng quân Tôn Kiên được cường hóa sức chiến đấu nói không chừng có thể đánh bại được Hoa Hùng.
Đúng vậy, ngự tướng kỹ... Tôn Vũ đồng ý nói: Cái này so ngự binh kỹ mạnh hơn nhiều, quả thực vô cúng lợi hại. Nhưng với tính cách cổ quái của cô nàng meo meo mắt kia mà muốn nàng ra tay giúp đỡ thì thật không dễ dàng.
Tôn Vũ nói đến đây, trong lòng chợt động: cường hóa Tôn Kiên? Cường hóa người khác? NM01 có thể hoạt tính hóa tế bào của ta thì đương nhiên cũng có thể hoạt tính hóa tế bào của người khác. Ta chỉ cần để nó bay vào thân thể họ. Trước đây chỉ có mình mình độc hưởng lợi ích này, chưa từng nghĩ tới việc dùng nó trên người khác...
Có hi vọng! Ta nói không chừng cũng khả năng sử dụng ngự tướng kỹ. Chỉ có điều một lần ta chỉ có thể cường hóa một tướng, không thể như Tào Tháo cường hóa cả tướng lĩnh lẫn binh sĩ như vậy. Nhưng mà... Đối phó với một mình Hoa Hùng thì cường hóa một người là đủ rồi!
Tôn Vũ liền ra lệnh cho NM01: Hoạt tính hóa te bào của nhuyễn muội tử! Đồng thời phóng ra hiệu quả ánh sáng... Hắn tỉ mỉ nói cho NM01 kế hoạch của mình.
NM01 nhận mệnh lệnh, lập tức ở trên thân Tôn Vũ phóng ra lam quang rồi hiển thị trên đầu Tôn Vũ hai chữ lớn: Phụ tá . Sau đó NM01 mang theo Phụ tá từ từ bay về phía Công Tôn Toản.
NM01 là người máy nano mắt thường không thể nhìn thấy được. Cho nên trong mắt người khác chính là hai chữ màu lam Phụ tá” từ trên đỉnh đầu Tôn Vũ bay về phía Công Tôn Toản.
Sau đó NM01 chui vào trong thân thể Công Tôn Toản hoạt tính hóa tế bào của nàng. Hai chữ Phụ tá bay lơ lửng trên đầu Công Tôn Toản.
Bá Khuê, hiện tại nàng cảm giác như thế nào? Tôn Vũ ôn nhu hỏi.
Công Tôn Toản trợn mắt há mồm nhìn Tôn Vũ biểu diễn. Nàng giơ tay nhìn, kinh ngạc nói: Ta cảm giác mình mạnh lên rất nhiều... , Tầm Chân, chàng cũng có ngự tướng kỹ?
Tôn Vũ gật đầu nói: Ta vừa mới phát hiện ra mình có thể sử dụng võ tướng kỹ này, cho nên thử dùng với nàng một lần. Đáng tiếc kỹ năng 'Phụ tá' của ta chỉ có hiệu lực với một vị tướng, hơn nữa trong thời gian sử dụng kỹ năng này, ta không thể sử dụng võ tướng kỹ khác. Đó là đương nhiên, NM01 bay đến người khác rồi, Tôn Vũ liền biến thành một người bình thường, không thể dùng được võ tướng kỹ nữa.
Công Tôn Toản vui mừng nói: Thật tốt quá! Tuy rằng không có tác dụng gì với ta, nhưng ngày mai chàng dùng kỹ năng này trên người tướng quân Tôn Kiên thì nhất định có thể có đánh bại được Hoa Hùng! Tầm Chân, chàng luôn mang cho ta những điều bất ngờ. Thật là một thiên tài!
Nhuyễn muội tử đi tới bên người Tôn Vũ, hôn nhẹ lên má hắn rồi xấu hổ chạy về doanh trướng.
Tôn Vũ thu hồi NM01. Hắn sờ lên má mình, cười hì hì trở về doanh trướng. Lúc này Triệu Vân đã ăn no, mới đi ngủ rồi. Đây là kế hoạch Tôn Vũ lập cho nàng để giúp nàng sớm cường kiện thân thể.
Nhìn thân hình nhỏ xinh của Triệu Vân, Tôn Vũ thầm nghĩ: nếu ta hoạt tính hóa tế bào của Triệu Vân để nàng mạnh mẽ lên, nàng có thể phóng ra võ tướng kỹ hay không? Ặc... Sợ rằng không được. Hoạt tính hóa tế bào chỉ là khai phá tiềm năng con người, cũng không phải làm thân thể cường tráng lên. Nàng vẫn rất yếu ớt, không chịu được gánh nặng của võ tướng kỹ.
Hắn còn nhớ rõ Trương Bạch Kỵ biến thành Trương Giác sau khi phóng một trận sấm sét cấp ám kim thì hôn mê vài ngày trời. Mà Trương Bạch Kỵ sinh ra trong một gia đình địa chủ giàu có, thân thể của nàng khỏe mạnh hơn so với Triệu Vân nhiều. Nếu như đổi thành Triệu Vân, chỉ sợ sẽ không tỉnh lại.
Nghĩ đến Trương Giác, Tôn Vũ lại nghĩ tới đám địch nhân hùng mạnh. Hắn nghĩ thầm: NM01 có thể chui vào cơ thể quân ta, đương nhiên cũng có thể lẻn vào thân thể địch nhân. Nếu như ta ra lệnh cho nó phá hủy tổ chức tế bào của địch nhân thì chẳng phải là cường địch mạnh đến đâu cũng có thể thoải mái giết chết hay sao?
Vừa nghĩ đến điều này, toàn thân Tôn Vũ run rẩy kích động. Hắn vội thấp giọng ra lệnh cho NM01: Sáng mai ngươi lẻn vào cơ thể Hoa Hùng, phá hư tế bào não bộ để cô ta xong đời. Vậy sẽ đỡ mất rất nhiều công sức của chúng ta.
Không ngờ NM01 không chút chần chừ đáp: Ta từ chối!
Cái gì? Tôn Vũ giận dữ: Ta là chủ nhân của ngươi, là người sáng tạo ra ngươi. Ngươi lại dám từ chối mệnh lệnh của ta!
NM01 dùng âm thanh điện tử đáp: Chủ nhân, lúc đầu người chế tạo ta thì đã định ra ba định luật trong bộ xử lý trung ương! Trừ phi người sửa lại khối xử lý trung ương, nếu không ta sẽ từ chối tất cả mệnh lệnh giết người.
A? Tôn Vũ kinh hãi. Hắn mới nhớ lại lúc đầu thiết kế NM01 đã lo lắng sau khi người máy có trí năng sẽ chống lại nhân loại. Vì vậy hắn đặt ra ba định luật người máy. Đương nhiên ba định luật này là bị hắn thoáng sửa chữa qua.
1, Người máy không được làm thương tổn con người.
2, Nếu không vi phạm điều luật một, người máy phải phục tùng tất cả mệnh lệnh của chủ nhân.
3, Nếu không vi phạm điều luật thứ nhất và thứ hai, người máy phải tự bảo vệ an toàn của mình.
Ta ngất mất! Lúc đầu đặt ra ba cái định luật này là sợ hãi NM01 phản lại nhân loại. Không nghĩ tới... hiện tại cũng không có cách nào dùng để đối phó với địch nhân. Thật là bi thảm! Nếu như mình ở thế giới kia thì việc dùng các thiết bị điện tử đổi một bộ xử lý trung ương mới cho NM01 chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng hiện tại... Đi nơi nào để sửa chữa đây?
Xem ra NM01 chỉ có thể phụ trợ cho mình, không thể lẻn vào thân thể địch nhân để làm thương tổn bọn họ.
Đúng là gậy ông đập lưng ông! Tôn Vũ dựng thẳng ngón giữa lên trời. Mẹ kiếp, đời này ta thề không bao giờ làm ra mấy cái định luật người máy gì gì đó nữa.
Tôn Vũ trở lại doanh trướng, vô cùng buồn bực. Võ tướng kỹ của Hoa Hùng từ lam sắc chuyển thành kim sắc, ngay cả Giang Đông chi hổ Tôn Kiên cũng không đánh lại được, phải làm thế nào bây giờ? Lần trước đối phó với Trương Giác, Trương Bảo, Trương Lương còn có đại tướng ám kim sắc hỗ trợ, lần này... thảm rồi!
Ồ? Đúng rồi, võ tướng kỹ Kiêu hùng của Tào Tháo hẳn phải có tác dụng. Để nàng dùng ngự tướng kỹ phụ trợ cho Tôn Kiên không biết chừng có thể đánh thắng được Hoa Hùng.
Tôn Vũ vừa nghĩ tới đây, chợt nhớ tới tính cách của meo meo mắt. Cô nàng đáng ghét kia có quá nửa là không chịu ra tay, muốn ngồi xem người khác ra làm trò hề, sau đó mới xuất hiện để nổi danh. Bằng không thì tại sao mà đại tướng Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên dưới trướng của nàng đều có năng lực chiến đấu với Hoa Hùng lại không được phái ra? Ở trong Tam quốc diễn nghĩa , Tào Tháo chỉ giả bộ tham gia chứ không để cho đại tướng xuất chiến, rõ ràng là muốn ngồi yên xem trò vui.
Chậc, nửa đời trước ta đều hiến dâng cho sự nghiệp khoa học, đối với loại việc đấm đá thế này thật sự là không rõ.... Tôn Vũ buồn bực lắc đầu, bỗng nhìn thấy tiểu Triệu Vân cầm trúc thương đi vào doanh trướng.
Nàng vừa mới đi luyện thương pháp trở về, người nhễ nhại mồ hôi. Nhìn thấy Tôn Vũ, nàng cười hì hì nói: Tầm Chân tiên sinh, ta luyện xong thương pháp rồi, có thể ăn cơm không?
Ôi! Triệu Vân nhỏ bé của ta ơi, võ tướng kỹ của ngươi đến bao giờ mới có thể sử dụng đây? Ba lớp gông xiềng mà Trịnh Huyền nói rốt cuộc là gì? Thật làm cho người ta tò mò.
Lúc này Trương Bạch Kỵ cũng ôm một đống quần áo đã giặt sạch đi vào trong doanh trướng, Tôn Vũ nhìn Trương Bạch Kỵ, liền sờ vào Thái bình yêu thuật trong ngực, nghĩ thầm: nếu ta bị Hoa Hùng đuổi đến đến bước đường cùng thì đành phải nhét Thái bình yêu thuật vào tay của Trương Bạch Kỵ, sau đó nhanh chân chạy trốn. Hừ hừ, để ta xem Hoa Hùng ngươi liệu có chống đỡ nổi con cá chình điện ám kim sắc này hay không.
Trương Bạch Kỵ chỉ cần biến thân thành Trương Giác, liền trở thành một lá bài tẩy của ta. Tuy vậy lá bài này ta không thể khống chế được, địch hay ta đều giết tuốt, một khi đã thả ra là không thể thu hồi lại được. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ Tôn Vũ cũng không muốn sử dụng.
Thôi quên đi, ta đi tản bộ vậy!
Tôn Vũ ra khỏi lều đi quanh doanh trại.
Lúc này trăng sáng sao thưa, gió đêm ù ù, cảnh vật xung quanh đều chìm trong yên lặng, chỉ thỉnh thoảng mới có tiếng binh sĩ cười đùa vang lên. Tôn Vũ tha thẩn đi quanh, vừa đi vừa nghĩ cách đối phó với Hoa Hùng, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không thấy biện pháp gì.
Hắn đi ngang qua cửa ra vào đại doanh của Công Tôn quân. Lính canh cổng thấy hắn liền hành lễ, cung kính cười nói: Tôn Tướng quân nửa đêm đi tuần tra, thật sự là khổ cực rồi.
Ặc, ta nào có đi tuần tra, chỉ đi dạo quanh thôi. Tôn Vũ phất phất tay, biểu thị: các đồng chí vất vả.
Lúc này cửa doanh trại đột nhiên sáng đèn, một giọng nữ kiêu ngạo cất lên: Thủ vệ đâu, đi vào thông báo một tiếng, Tào Mạnh Đức đến viếng thăm!
Tôn Vũ quay đầu lại nhìn. Tào Tháo mặc một bộ váy dài năm màu rực rỡ, mỗi tay đều cầm một ngọn nến, đang đứng ở trước cửa doanh trại Công Tôn quân kêu cửa. Ta ngất, nữ nhân này... Tại sao mỗi lần xuất hiện đều phải làm dáng như vậy.
Tôn Vũ đi ra nghênh đón. Hắn ôm quyền nói: Tào tướng quân đêm khuya tới chơi, không biết có chuyện quan trọng gì?
Meo meo mắt thấy Tôn Vũ vừa lúc đứng ở cửa, trong lòng mừng thầm. Nàng đến chủ yếu là tìm Tôn Vũ. Lúc trước Tôn Vũ viết hịch văn đoạt danh tiếng của nàng, sau đó lại giành trước việc đề cử Viên Thiệu làm minh chủ, lại đoạt danh tiếng của nàng thêm một lần nữa. Trong lòng của nàng rất khó chịu, lần này chính là đến để trả thù Tôn Vũ.
Trước hết để cho hắn yêu mến ta, sau đó không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, ta chậm rãi nhào nặn tên này. Trong lòng meo meo mắt đã quyết định như vậy, lúc này vừa thấy Tôn Vũ, nàng đương nhiên phải ngẩng đầu ưỡn ngực ra giống như một con khổng tước xòe đuôi phát ra vương bát chi khí để hấp dẫn Tôn Vũ. Đôi meo meo mắt câu hồn đoạt phách của nàng đảo qua đảo lại người Tôn Vũ, nũng nịu nói: Ta là tới tìm Tôn Tướng quân đấy.
Tìm ta? Tìm ta làm gì? Tôn Vũ thầm cảnh giác trong lòng. Hắn không bị bộ dạng của Tào Tháo hấp dẫn, ngược lại còn tỏ ra sợ hãi.
Meo meo mắt chậm rãi tiến tới, vứt ngọn nến trên tay đi. Ánh nến đã tắt, cảnh vật chỉ còn lại có ánh trăng dìu dịu. Nàng níu lấy khuỷu tay Tôn Vũ, ỏn ẻn nói: Ta muốn mời Tôn tướng quân đến chỉ điểm cho ta một chút về võ tướng kỹ. Tôn tướng quân một thân kiêm nhiều loại võ tướng kỹ, chính là kỳ tài trời sinh, khiến cho ta… động lòng. Nàng giả bộ xấu hổ tim đập, cả người đều dán vào Tôn Vũ. Bộ ngực cao vút không biết vô ý hay cố tình mà chạm vào cánh tay của Tôn Vũ.
Ặc, cô nàng này muốn làm gì vậy? Tôn Vũ đổ mồ hôi! Ta còn là xử nam, chịu không nổi đâu. Có điều... nếu một đại mỹ nữ như meo meo mắt thật sự thích ta, khà khà khà... Tôn Vũ thần hồn bay bổng.
Đúng lúc này, trong tai Tôn Vũ vang lên âm thanh của NM01: Chủ nhân, trải qua kiểm tra của dụng cụ phân tích nói dối, meo meo mắt nói nàng động lòng với ngươi là nói dối!
Tôn Vũ rùng mình tỉnh lại! Đúng vậy, ta cũng chỉ có một đống võ tướng kỹ màu đỏ thôi, loại võ tướng cấp kim sắc như meo meo mắt có mà động lòng cái rắm, rõ ràng là đến đùa giỡn ta. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa mắc lừa, xem ra định lực của ta còn phải tu luyện thêm. Khục khục, đêm nay phải đến doanh trướng của nhuyễn muội tử, dùng nàng để tu luyện định lực mới được... Khục khục, thiếu chút nữa lại thần hồn bay bổng rồi.
Meo meo mắt tiếp tục dụ hoặc nói: Tôn tướng quân, chúng ta tìm một chỗ không người từ từ nói chuyện nha.
Hừ, quyến rũ! Ngươi tiếp tục quyến rũ, ta sẽ không bị ngươi lừa gạt đâu. Tôn Vũ dùng tốc độ nhanh nhất nhẩm một lần số Pi 3.1415926... sau khi hắn nhẩm đến mức không còn nhớ con số phía sau nữa, lòng hắn bắt đầu bình tĩnh lại. Hắn cười nhạt cười: Đi, đi nơi nào tâm sự cũng được.
Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng: ngươi muốn mê hoặc ta, ta sẽ mê hoặc lại ngươi. Xem ai chịu thua ai.
Meo meo mắt cho là hắn đã trúng kế, kéo Tôn Vũ đến một nơi không có người. Vừa đi nàng vừa lả lơi nói: Trong nhà tướng quân có mấy người? Hiện đang sống ở đâu? Đã có hôn phối chưa?
Tôn Vũ theo nàng đi tới đi lui, đi đến đằng sau một doanh trướng chất đầy binh khí. Ở đây không có vệ binh, chỉ có con dế mèn đang ra sức gáy. Khung cảnh thật nhẹ nhành êm ái.
Meo meo mắt thấy xung quanh không có người ngoài càng bắt đầu càn rỡ hơn. Mỗi động tác đều toát ra mị lực vô hạn, muốn cho Tôn Vũ quỳ gối dưới váy của nàng.
Hừ hừ, ngươi muốn đùa giỡn ta, xem ta dùng thủ đoạn mà đám tiểu lưu manh ở thế giới kia thường dùng để trừng trị ngươi. Tôn Vũ giả bộ bị nàng quyến rũ đến thần hồn điên đảo, bước về phía trước một bước, càng lúc càng tiến gần meo meo mắt hơn, cố ý nín thở để mặt đỏ bừng lên. Hắn gỉa bộ hô hấp dồn dập, dường như muốn nói điều gì đó.
Meo meo mắt mừng rỡ, nghĩ thầm: nam nhân này đã trở thành tù binh của ta rồi. Hắn nhất định là muốn tỏ tình với ta. Ha ha ha, sau đó ta liền khen ngợi hắn một chút rồi nói mười ngày sau sẽ cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
Nhưng nàng vừa nghĩ tới đây, Tôn Vũ đột nhiên tiến nhanh về phía trước tóm được bờ vai của nàng, trầm giọng nói: Ta nhịn không được, ta muốn cô... Hắn ngầm vận kình lực, hai mắt liền đỏ vằn lên, nhìn qua quả thật giống như một tên điên đã bị dục vọng thiêu đốt.
Meo meo mắt bị dọa sững người. Tên này... chẳng lẽ muốn…
Tôn Vũ tiếp tục trầm giọng nói: Ta muốn cô, hiện tại muốn... Nói xong liền vươn tay ra, bắt đầu xé quần áo của meo meo mắt.
Á! Meo Meo mắt hoảng sợ, muốn lùi về phía sau nhưng bả vai đã bị Tôn Vũ nắm chặt, nửa bước cũng không lùi được. Trong lòng nàng thầm kêu không ổn: thảm rồi, ta chỉ muốn quyến rũ để làm cho hắn yêu mến ta chứ đâu muốn kích thích thú tính của hắn......
Nàng muốn há mồm kêu cứu nhưng cá tính cao ngạo khiến cho nàng đã há to miệng lại không thể phát ra âm thanh được. Làm sao ta có thể kêu cứu được? Thật mất mặt. Vì vậy nàng cắn môi, cố gắng lùi về phía sau. Xoạt một tiếng, bộ quần áo đã bị xé rách vai, lộ ra da thịt trắng muốt.
Tôn Vũ cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại giả bộ như Trư Bát Giới. Hắn nhìn chằm chằm vào bờ vai của meo meo mắt, chảy dãi ròng ròng nói: Da thịt trắng như tuyết... Ta muốn... Hắn cố ý nuốt nước miếng cái ực. Sau đó đẩy mạnh meo meo mắt ngã xuống đất.
Lần này meo meo mắt thật sự hoảng sợ rồi. Nàng vung nắm đấm về phía Tôn Vũ, Tôn Vũ liền sử dụng “Cự lực” bắt được nắm tay nhỏ của nàng, lập tức khiến nàng toàn thân vô lực.
Nếu không kêu cứu... Ta sẽ bị nam nhân này ô nhục. Meo meo mắt tuy cao ngạo, tích sĩ diện, nhưng lúc này không phải lúc sĩ diện. Nàng há miệng muốn kêu to cứu mạng.
Nhưng lúc này đã chậm, Tôn Vũ vươn tay ra bịt kín cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng, khiến cho nàng không cách nào kêu cứu được. Sức lực không bằng Tôn Vũ, kêu cứu cũng kêu không được, Meo Meo mắt hoảng hốt, giãy dụa đá loạn lên. Nhưng với sức lực của Tôn Vũ nàng giãy dụa chỉ phí công vô ích.
Vỡ tướng kỹ của nàng mặc dù là kim sắc nhưng lại là ngự tướng kỹ, đối với năng lực đánh đấm không có trợ giúp gì, căn bản là không có tác dụng gì trong lúc này.
Ư ư... Chẳng lẽ vì quyến rũ một người nam nhân thất bại mà ta bị XXX sao? Chuyện này cũng quá... mất mặt rồi. Meo meo mắt tức giận đến chảy nước mắt ròng ròng. Cặp mắt vốn giảo kia lúc này lại đầy vẻ đau thương...
Nàng nhắm mắt cam chịu số phận, nghĩ thầm: coi như ta bị quỷ đè. Đợi việc này qua đi, ta lập tức ra lệnh cho Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Nhạc Tiến... Đem nam nhân này bầm thây vạn đoạn.Sau khi bị hai kẻ bệnh tâm thần Tào Tháo và Tôn Kiên làm náo loạn, tâm tình của nhuyễn muội tử cực kém. Tôn Vũ ôn nhu ôm nàng khuyên nhủ nửa ngày, nàng vẫn khóc như mưa.
Tầm Chân, có phải Công Tôn gia chúng ta quá kém hay không. Hức hức, tuổi trẻ anh hùng như chàng, những đại gia nhà giàu kia muốn đoạt đi... Hức hức hức... Chàng không muốn ở cùng ta và muội muội nữa rồi phải không. Nhuyễn muội tử đau lòng khóc nức nở.
Làm sao như vậy được. Tôn Vũ nhẹ nhàng vỗ về nhuyễn muội tử, ôn nhu nói: Nàng đối với ta tốt nhất. Người ta thích nhất chính là nàng rồi. Đám người lôn xộn Tôn gia và Tào gia kia ta xem làm sao bằng nàng được.
Nhuyễn muội tử ừ một tiếng, vẫn khóc ròng nói: Vậy chàng cho tới bây giờ cũng không chịu thân mật cùng ta... Kể cẩ lần này ôm ta, cũng là ta khóc chàng mới bằng lòng ôm một cái. Bình thường đều cách ta rất xa.
Tôn Vũ thở dài. Hắn lo lắng mình có bệnh nên không dám thân mật với Công Tôn Toản. Hắn sợ bệnh của mình không chữa được mà chết đi, để người ta phải sống thủ tiết thì không được. Nhưng lúc này nhìn Công Tôn Toản khóc rất thương tâm, hắn lại thấy đau lòng.
Tôn Vũ nhịn không được nhẹ nhàng nâng cằm của nhuyễn muội tử lên, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng như lê hoa đái vũ. Tôn Vũ cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kiều diễm của nàng.
Ôi chao! Nhuyễn muội tử xấu hổ cúi đầu. Nhưng nàng lại liền ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: Hôn... Hôn một cái nữa.
Hôn thì hôn! Tôn Vũ cũng có chút kích động. Kiếp trước hắn là một xử nam hiến dâng cho khoa học, ngay cả tay con gái cũng chưa cầm qua, không ngờ hiện tại có nhuyễn muội tử cho mình tùy ý ôm hôn, muốn làm gì thì làm. Thật đúng là số mệnh!
Tôn Vũ cúi đầu hôn thật sâu nhuyễn muội tử. Toàn thân nhuyễn muội tử mềm nhũn như muốn tan thành nước.
Có muốn hay không... Vào trướng đi... Nhuyễn muội tử khe khẽ nói như muỗi kêu: Bên trong... Có giường...
Oa, nhuyễn muội tử thực sự là hào phóng. Tôn Vũ đổ mồ hôi. Hắn thấp giọng nói: Hãy chờ ta chữa xong bệnh đã... Nếu không ta không an lòng.
Nhuyễn muội tử hơi có chút thất vọng. Nhưng nàng càng thêm cảm động trước sự trân trọng của Tôn Vũ đối với mình. Nam nhân này nếu không chữa được bệnh thì không muốn phụ lòng người con gái khác. Thật sự là một anh hùng hảo hán! Nàng ôn nhu nói: Ta nghe lời chàng.
Tôn Vũ xoay người trở về doanh trướng của mình.
Nhuyễn muội tử lại nói: Tầm Chân... Ngày mai phải đi đánh Hoa Hùng rồi, chàng tìm ra biện pháp nào chưa?
Chuyện này... Chưa có. Tôn Vũ than thở.
Nhuyễn muội tử suy nghĩ một chút, phiền muộn nói: Nếu như chúng ta có thể như Tào Tháo sử dụng ngự tướng kỹ thì tốt rồi. Tướng quân Tôn Kiên được cường hóa sức chiến đấu nói không chừng có thể đánh bại được Hoa Hùng.
Đúng vậy, ngự tướng kỹ... Tôn Vũ đồng ý nói: Cái này so ngự binh kỹ mạnh hơn nhiều, quả thực vô cúng lợi hại. Nhưng với tính cách cổ quái của cô nàng meo meo mắt kia mà muốn nàng ra tay giúp đỡ thì thật không dễ dàng.
Tôn Vũ nói đến đây, trong lòng chợt động: cường hóa Tôn Kiên? Cường hóa người khác? NM01 có thể hoạt tính hóa tế bào của ta thì đương nhiên cũng có thể hoạt tính hóa tế bào của người khác. Ta chỉ cần để nó bay vào thân thể họ. Trước đây chỉ có mình mình độc hưởng lợi ích này, chưa từng nghĩ tới việc dùng nó trên người khác...
Có hi vọng! Ta nói không chừng cũng khả năng sử dụng ngự tướng kỹ. Chỉ có điều một lần ta chỉ có thể cường hóa một tướng, không thể như Tào Tháo cường hóa cả tướng lĩnh lẫn binh sĩ như vậy. Nhưng mà... Đối phó với một mình Hoa Hùng thì cường hóa một người là đủ rồi!
Tôn Vũ liền ra lệnh cho NM01: Hoạt tính hóa te bào của nhuyễn muội tử! Đồng thời phóng ra hiệu quả ánh sáng... Hắn tỉ mỉ nói cho NM01 kế hoạch của mình.
NM01 nhận mệnh lệnh, lập tức ở trên thân Tôn Vũ phóng ra lam quang rồi hiển thị trên đầu Tôn Vũ hai chữ lớn: Phụ tá . Sau đó NM01 mang theo Phụ tá từ từ bay về phía Công Tôn Toản.
NM01 là người máy nano mắt thường không thể nhìn thấy được. Cho nên trong mắt người khác chính là hai chữ màu lam Phụ tá” từ trên đỉnh đầu Tôn Vũ bay về phía Công Tôn Toản.
Sau đó NM01 chui vào trong thân thể Công Tôn Toản hoạt tính hóa tế bào của nàng. Hai chữ Phụ tá bay lơ lửng trên đầu Công Tôn Toản.
Bá Khuê, hiện tại nàng cảm giác như thế nào? Tôn Vũ ôn nhu hỏi.
Công Tôn Toản trợn mắt há mồm nhìn Tôn Vũ biểu diễn. Nàng giơ tay nhìn, kinh ngạc nói: Ta cảm giác mình mạnh lên rất nhiều... , Tầm Chân, chàng cũng có ngự tướng kỹ?
Tôn Vũ gật đầu nói: Ta vừa mới phát hiện ra mình có thể sử dụng võ tướng kỹ này, cho nên thử dùng với nàng một lần. Đáng tiếc kỹ năng 'Phụ tá' của ta chỉ có hiệu lực với một vị tướng, hơn nữa trong thời gian sử dụng kỹ năng này, ta không thể sử dụng võ tướng kỹ khác. Đó là đương nhiên, NM01 bay đến người khác rồi, Tôn Vũ liền biến thành một người bình thường, không thể dùng được võ tướng kỹ nữa.
Công Tôn Toản vui mừng nói: Thật tốt quá! Tuy rằng không có tác dụng gì với ta, nhưng ngày mai chàng dùng kỹ năng này trên người tướng quân Tôn Kiên thì nhất định có thể có đánh bại được Hoa Hùng! Tầm Chân, chàng luôn mang cho ta những điều bất ngờ. Thật là một thiên tài!
Nhuyễn muội tử đi tới bên người Tôn Vũ, hôn nhẹ lên má hắn rồi xấu hổ chạy về doanh trướng.
Tôn Vũ thu hồi NM01. Hắn sờ lên má mình, cười hì hì trở về doanh trướng. Lúc này Triệu Vân đã ăn no, mới đi ngủ rồi. Đây là kế hoạch Tôn Vũ lập cho nàng để giúp nàng sớm cường kiện thân thể.
Nhìn thân hình nhỏ xinh của Triệu Vân, Tôn Vũ thầm nghĩ: nếu ta hoạt tính hóa tế bào của Triệu Vân để nàng mạnh mẽ lên, nàng có thể phóng ra võ tướng kỹ hay không? Ặc... Sợ rằng không được. Hoạt tính hóa tế bào chỉ là khai phá tiềm năng con người, cũng không phải làm thân thể cường tráng lên. Nàng vẫn rất yếu ớt, không chịu được gánh nặng của võ tướng kỹ.
Hắn còn nhớ rõ Trương Bạch Kỵ biến thành Trương Giác sau khi phóng một trận sấm sét cấp ám kim thì hôn mê vài ngày trời. Mà Trương Bạch Kỵ sinh ra trong một gia đình địa chủ giàu có, thân thể của nàng khỏe mạnh hơn so với Triệu Vân nhiều. Nếu như đổi thành Triệu Vân, chỉ sợ sẽ không tỉnh lại.
Nghĩ đến Trương Giác, Tôn Vũ lại nghĩ tới đám địch nhân hùng mạnh. Hắn nghĩ thầm: NM01 có thể chui vào cơ thể quân ta, đương nhiên cũng có thể lẻn vào thân thể địch nhân. Nếu như ta ra lệnh cho nó phá hủy tổ chức tế bào của địch nhân thì chẳng phải là cường địch mạnh đến đâu cũng có thể thoải mái giết chết hay sao?
Vừa nghĩ đến điều này, toàn thân Tôn Vũ run rẩy kích động. Hắn vội thấp giọng ra lệnh cho NM01: Sáng mai ngươi lẻn vào cơ thể Hoa Hùng, phá hư tế bào não bộ để cô ta xong đời. Vậy sẽ đỡ mất rất nhiều công sức của chúng ta.
Không ngờ NM01 không chút chần chừ đáp: Ta từ chối!
Cái gì? Tôn Vũ giận dữ: Ta là chủ nhân của ngươi, là người sáng tạo ra ngươi. Ngươi lại dám từ chối mệnh lệnh của ta!
NM01 dùng âm thanh điện tử đáp: Chủ nhân, lúc đầu người chế tạo ta thì đã định ra ba định luật trong bộ xử lý trung ương! Trừ phi người sửa lại khối xử lý trung ương, nếu không ta sẽ từ chối tất cả mệnh lệnh giết người.
A? Tôn Vũ kinh hãi. Hắn mới nhớ lại lúc đầu thiết kế NM01 đã lo lắng sau khi người máy có trí năng sẽ chống lại nhân loại. Vì vậy hắn đặt ra ba định luật người máy. Đương nhiên ba định luật này là bị hắn thoáng sửa chữa qua.
1, Người máy không được làm thương tổn con người.
2, Nếu không vi phạm điều luật một, người máy phải phục tùng tất cả mệnh lệnh của chủ nhân.
3, Nếu không vi phạm điều luật thứ nhất và thứ hai, người máy phải tự bảo vệ an toàn của mình.
Ta ngất mất! Lúc đầu đặt ra ba cái định luật này là sợ hãi NM01 phản lại nhân loại. Không nghĩ tới... hiện tại cũng không có cách nào dùng để đối phó với địch nhân. Thật là bi thảm! Nếu như mình ở thế giới kia thì việc dùng các thiết bị điện tử đổi một bộ xử lý trung ương mới cho NM01 chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng hiện tại... Đi nơi nào để sửa chữa đây?
Xem ra NM01 chỉ có thể phụ trợ cho mình, không thể lẻn vào thân thể địch nhân để làm thương tổn bọn họ.
Đúng là gậy ông đập lưng ông! Tôn Vũ dựng thẳng ngón giữa lên trời. Mẹ kiếp, đời này ta thề không bao giờ làm ra mấy cái định luật người máy gì gì đó nữa.
/272
|