Buổi luận công ban thưởng này bỗng chốc trở nên không thoải mái, tất cả mọi người đều cảm thấy mất mặt. Tiệc rượu nhanh chóng kết thúc. Mười tám lộ chư hầu đều trở về doanh trướng của mình nghỉ ngơi, chuẩn bị để ngày mai tiếp tục tiến quân.
Công Tôn Toản tức giận kéo Tôn Vũ đi. Nàng nói: Chúng ta quay về Bắc Bình, không thể ở cùng cái tên Viên Thuật ngu ngốc này được.
Ặc... Chúng ta còn chưa tìm Hoa Đà mà. Tôn Vũ buồn phiền nói: Bây giờ trở về Bắc Bình chẳng phải là tay trắng hay sao? Có điều vừa nói câu này ra khỏi miệng, trong lòng Tôn Vũ khẽ động. Hoa Hùng đã bị giết, tiếp theo sẽ phải đấu với Lữ Bố rồi. Hiện tại Lưu Quan Trương không biết chạy tới nơi nào nữa. Chuyện “Tam anh chiến Lữ Bố” e là sẽ không xảy ra, chẳng lẽ lại dựa vào mình và Tôn Kiên đi đánh Lữ Bố? Chắc chắn là không được, chỉ sợ ta vừa thò mặt ra đã chết không kịp ngáp! Chi bằng bây giờ chuồn cho nhanh.
Tôn Vũ vội vàng nói: Vậy chúng ta đi đến chỗ các lộ chư hầu nghe ngóng tin tức của Hoa Đà một chút, sau đó liền thoát ly liên minh quân.
Nhuyễn muội tử lúc này mới nhớ ra còn phải tìm Hoa Đà. Vì vậy nàng kéo Tôn Vũ lần lượt đi từng doanh trướng bái phỏng mười tám lộ chư hầu. Mục đích tất nhiên là để tìm hiểu tin tức của Hoa Đà.
Đi nghe ngóng một vòng, đầu tiên là thứ sử Ký châu Hàn Phức. Vị lão phụ nhân này lắc đầu tỏ ý Hoa Đà đã lâu rồi không xuất hiện ở Ký Châu. Kế tiếp lại hỏi thứ sử Dự châu Khổng Điền, nàng cũng nói đã hơn một năm không thấy Hoa Đà. Thái thú Hà Nội Vương Khuông cũng cho biết hai năm rồi chưa thấy qua Hoa Đà...
Hai người ra khỏi doanh trướng của Thái thú Hà Nội Vương Khuông, lại tiếp tục đi tới. Phía trước xuất hiện một doanh trướng trang trí năm màu sặc sỡ. Vô số dải lụa màu cờ gấm tung bay trong gió. Bên ngoài doanh trướng còn treo đèn lồng năm màu. Thật sự là quá mức rực rỡ, vô cùng phô trương. Nhìn từ phía xa làm cho người ta có cảm giác như một đám nấm độc trong rừng rậm.
Tôn Vũ kỳ quái: Doanh trướng lộng lẫy như vậy là của lộ chư hầu nào?
Công Tôn Toản chu miệng nói: Loại doanh trướng không đứng đắn như vậy ngoại trừ meo meo mắt Tào Tháo còn có thể là ai khác? Ngay cả doanh trướng cũng muốn khoe mẽ.
Tôn Vũ lén lau mồ hôi, nói: Chỗ này chúng ta không cần đi bái phỏng. Cô nàng meo meo mắt không đáng tin cậy kia cũng chưa chắc biết Hoa Đà hiện đang ở đâu. Nghĩ đến nữ nhân phiền toái này, Tôn Vũ liền nổi da gà toàn thân, không gặp không thấy là tốt nhất.
Công Tôn Toản ôn nhu nói: Hay là cứ vào đi. Tào Tháo tuy thích khoe khoang, không có nguyên tắc nhưng tốt xấu gì đi nữa thì tin tức cũng linh thông. Hỏi nàng một chút không chừng sẽ có thu hoạch.
Tôn Vũ cẩn thận nghĩ, điều này cũng có lý. Sào huyệt của Tào Tháo ở chính giữa Trung Nguyên, đó là khu đất vàng. Nếu đặt ở hậu thế thì chính là đầu mối giao thông trung tâm, tin tức linh thông là hiển nhiên. Hơn nữa trong lịch sử của thế giới kia Hoa Đà đã từng chữa bệnh cho Tào Tháo. Cho nên nếu hỏi Tào Tháo về Hoa Đà, khả năng thu được tin tức là rất lớn. Chậc, đành phải vào thôi.
Công Tôn Toản và Tôn Vũ đi đến phía trước doanh trướng của Tào Tháo nhờ binh sĩ đi thông báo một tiếng rồi đứng chờ ở cửa. Trong lúc chờ Tào Tháo ra nghênh tiếp, Tôn Vũ nhìn ngó xung quanh.
Cửa doanh trướng của Tào Tháo cũng rất không nghiêm chỉnh. Hai cây cột gỗ ngoài cửa quấn đầy vải gấm năm màu. Hai bên cửa rủ xuống vô số ruy băng xanh xanh hồng hồng, mỗi khi gió thổi qua liền bay lên phấp phới. Trên mỗi cây cột cách nhau ba thước đều treo một chiếc đèn lồng. Mỗi chiếc đèn lại có màu sắc khác nhau, từ trên xuống dưới theo thứ tự lần lượt là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím... giống như cầu vồng.
Từ cửa nhìn vào, bên trong doanh trướng cũng rất không đứng đắn. Hai cái doanh trướng gần nhau không có màu sắc giống nhau. Hồng chắc chắn sẽ không gần hồng, lam chắc chắn sẽ không gần lam, vàng chắc chắn phải gần lục, nói tóm lại là cực kỳ rực rỡ.
Cái này... Xây doanh trại tạm thời như thế này... Nếu như quân địch bí mật đến đánh úp mà nhìn thấy cảnh này có lẽ đều bị hù chết. Tôn Vũ lau mồ hôi, thầm nghĩ: Tào Tháo thật là hiếm thấy, thích khoe khoang đến tình trạng này. Nếu như thời đại này có không quân thì chắc chắn doanh trại của Tào Tháo là mục tiêu oanh tạc đầu tiên. Từ trên cao nhìn xuống doanh trại này giống hệt một đám nấm độc.
Lúc này lính liên lạc đã chạy ra, sau lưng còn có một la lỵ xinh xắn đi theo. La lỵ này ước chừng khoảng mười ba tuổi, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một bộ thiết giáp màu xanh da trời, dưới lớp áo giáp lộ ra áo bào màu tím. Tóc buộc hai cái đuôi ngựa, đôi mắt to chớp chớp, trông vô cùng đáng yêu.
Ặc, tiểu la lỵ cũng ăn mặc lòe loẹt như vậy? Chẳng lẽ là chịu ảnh hưởng của chủ công? Tôn Vũ trong bụng rủa thầm meo meo mắt một hồi.
Tiểu la lỵ mỉm cười nói: Công Tôn tướng quân, Tôn tướng quân, chủ công Mạnh Đức tỷ tỷ nhà ta nghe nói hai người tới thì vô cùng vui vẻ. Tiệc rượu đã chuẩn bị xong, mời hai vị mau vào.
Công Tôn Toản và Tôn Vũ đi theo tiểu la lỵ vào bên trong. Bệnh hiếu kỳ của Tôn Vũ lại phát tác. Hắn nhịn không được hỏi: Vị tiểu muội muội này là…?
Tiểu la lỵ hì hì cười nói: Ta là Hạ Hầu Đôn, tự Nguyên Nhượng.
Ặc... Tôn Vũ lau mồ hôi. Xem ra không riêng gì Triệu Vân biến thành la lỵ, ngay cả Hạ Hầu Đôn cũng thành la lỵ rồi. Nhìn bộ dạng thế này khó có thể tưởng tượng đây là một vị mãnh tướng trong mãnh tướng. Tôn Vũ vội vàng ôm quyền với tiểu la lỵ nói: Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Thì ra là Hạ Hầu Tướng quân. Từ lâu ta đã nghe nói đên đại danh của tướng quân, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là uy phong... Khục khục... Uy phong lẫm lẫm.
Hạ Hầu Đôn nghe xong lời hắn nói liền hoảng sợ. Nàng thụt lui về phía sau nói: Không... Không phải...
Ha ha ha! Một tiếng cười to truyền đến. Tào Tháo từ trong đại trướng bước ra. Nàng cười nói: Tôn Vũ tướng quân, ta còn tưởng rằng ngươi là người đứng đắn. Hóa ra... Cũng là một kẻ khoác lác.... Thị nữ Hạ Hầu Đôn của ta đã làm tướng quân từ bao giờ vậy? Hơn nữa... Ngươi ở nơi nào nghe qua đại danh của nàng? Ha ha!
Hả? Nàng chỉ là thị nữ thôi à? Tôn Vũ cảm thấy kỳ quái.
Tào Tháo đưa Công Tôn Toản và Tôn Vũ vào trong trướng, trong miệng cười nói: Đứa nhỏ Hạ Hầu Đôn này là một tướng tài nhưng lại không thể xuất ra được võ tướng kỹ, cho nên ta nhận nàng làm thị nữ. Đợi ngày nào đó nàng có thể sử dụng võ tướng kỹ lại phong cho nàng làm tướng quân, ha ha! Tôn Vũ tướng quân, ngươi vừa rồi thổi phồng nàng cả buổi nhưng lại không đúng chỗ rồi. Không thể tưởng được ngươi cũng biết khoác lác để trêu đùa tiểu cô nương.
Ồ? Trong lòng Tôn Vũ kinh ngạc. Lại một tiểu la lỵ không sử dụng được võ tướng kỹ. Chẳng lẽ nàng cùng Triệu Vân nhà ta giống nhau?
Tôn Vũ vội hỏi: Cô đã mời danh sư Trịnh Huyền đến xem chưa?
Tào Tháo cười nói: Trước đó vài ngày đại sư Trịnh Huyền vân du có đi ngang qua Trần Lưu. Ta mời bà dùng “Danh sư” xem cho Hạ Hầu Đôn. Kết quả lão sư Trịnh Huyền nói trên người Hạ Hầu Đôn có một lớp gông xiềng, cần mở khóa mới có thể sử dụng được võ tướng kỹ. Ta hỏi nàng làm thế nào để mở được lớp gông xiềng này, bà lại không chịu nói cho ta biết. Bà chỉ lắc đầu nói một câu “đứa nhỏ đáng thương” rồi bỏ đi, khiến cho ta đứng ngẩn ngơ.
Một lớp gông xiềng? Tôn Vũ kinh ngạc. Trịnh Huyền từng nói trên người Triệu Vân có ba lớp gông xiềng, không ngờ trên người Hạ Hầu Đôn cũng có một lớp. Ba lớp gông xiềng trên người Triệu Vân mình đã thử đi thử lại mà đều không có phản ứng, vậy Hạ Hầu Đôn đáng thương thì làm thế nào đây?
Mọi người đi vào trong doanh trướng, tiệc rượu quả nhiên đã được sắp xếp xong xuôi. Trên ghế còn đã có một đám võ tướng của Tào gia ngồi đó. Tào Tháo lần lượt giới thiệu các nàng, tất cả Tôn Vũ đều đã nghe qua: Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Nhạc Tiến, Vu Cấm... Tôn Vũ theo thứ tự ôm quyền chào. Tất cả những người này đều là đại nhân vật đó ha.
Tào Tháo cười nói: Hôm nay trong bữa tiệc luận công ban thưởng Công Tôn tướng quân và Tầm Chân tiên sinh bị Viên Thuật làm bực bội, Tào Tháo ta cũng nhìn không thuận mắt. Hiện tại bữa tiệc rượu này coi như Tào Tháo ta khao hai vị, mong đừng để bụng chuyện hồi nãy nữa.
Tôn Vũ cười nói: Cũng không có gì. Đấu khẩu đâu thể giết được người khác, Viên Thuật dù có nói thế nào chăng nữa nữa cũng không có ảnh hưởng gì đến Tôn Vũ ta.
Đôi meo meo mắt của Tào Tháo híp lại như sợi chỉ. Nàng cười nói: Có lý, Tôn tướng quân thật sự là độ lượng. Thế gian này có câu nói: chỉ có hạng đàn ông và tiểu nhân là khó dạy. Nhưng Tôn tướng quân lại không hề giống như vậy.
Ta ngất! Câu đó là “chỉ có hạng đàn bà và tiểu nhân là khó dạy”*, sao lại biến thành đàn ông? Tôn Vũ lừ mắt liếc Tào Tháo một cái.
Mọi người vừa tán gẫu vừa ăn uống. Tào Tháo chuẩn bị bữa tiệc rượu này thật đúng là vừa nhanh lại vừa đầy đủ, có rượu có rau có thịt.Chỉ tiếc là không mang Triệu Vân đáng thương đến, bằng không thì chắc chắn nàng sẽ rất vui mừng.
Rượu qua ba tuần, Tào Tháo cười nói: Công Tôn tướng quân và Tầm Chân tiên sinh đến thăm chỗ ta, không biết có chuyện gì muốn ta hỗ trợ?
Ừ, nên nói chuyện chính rồi. Tôn Vũ ôm quyền nói: Hôm nay đến nhà là muốn hỏi thăm Tào tướng quân một chút tin tức về Hoa Đà.
-----o0o-----
*Câu nói của Khổng Tử: Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vị nan dưỡng dã. Cận chi tắc bất tốn,viễn dữ tắc oán.(Chỉ hạng đàn bà và tiểu nhân là khó dạy. Gần thì họ nhờn, xa thì họ oán.)
Công Tôn Toản tức giận kéo Tôn Vũ đi. Nàng nói: Chúng ta quay về Bắc Bình, không thể ở cùng cái tên Viên Thuật ngu ngốc này được.
Ặc... Chúng ta còn chưa tìm Hoa Đà mà. Tôn Vũ buồn phiền nói: Bây giờ trở về Bắc Bình chẳng phải là tay trắng hay sao? Có điều vừa nói câu này ra khỏi miệng, trong lòng Tôn Vũ khẽ động. Hoa Hùng đã bị giết, tiếp theo sẽ phải đấu với Lữ Bố rồi. Hiện tại Lưu Quan Trương không biết chạy tới nơi nào nữa. Chuyện “Tam anh chiến Lữ Bố” e là sẽ không xảy ra, chẳng lẽ lại dựa vào mình và Tôn Kiên đi đánh Lữ Bố? Chắc chắn là không được, chỉ sợ ta vừa thò mặt ra đã chết không kịp ngáp! Chi bằng bây giờ chuồn cho nhanh.
Tôn Vũ vội vàng nói: Vậy chúng ta đi đến chỗ các lộ chư hầu nghe ngóng tin tức của Hoa Đà một chút, sau đó liền thoát ly liên minh quân.
Nhuyễn muội tử lúc này mới nhớ ra còn phải tìm Hoa Đà. Vì vậy nàng kéo Tôn Vũ lần lượt đi từng doanh trướng bái phỏng mười tám lộ chư hầu. Mục đích tất nhiên là để tìm hiểu tin tức của Hoa Đà.
Đi nghe ngóng một vòng, đầu tiên là thứ sử Ký châu Hàn Phức. Vị lão phụ nhân này lắc đầu tỏ ý Hoa Đà đã lâu rồi không xuất hiện ở Ký Châu. Kế tiếp lại hỏi thứ sử Dự châu Khổng Điền, nàng cũng nói đã hơn một năm không thấy Hoa Đà. Thái thú Hà Nội Vương Khuông cũng cho biết hai năm rồi chưa thấy qua Hoa Đà...
Hai người ra khỏi doanh trướng của Thái thú Hà Nội Vương Khuông, lại tiếp tục đi tới. Phía trước xuất hiện một doanh trướng trang trí năm màu sặc sỡ. Vô số dải lụa màu cờ gấm tung bay trong gió. Bên ngoài doanh trướng còn treo đèn lồng năm màu. Thật sự là quá mức rực rỡ, vô cùng phô trương. Nhìn từ phía xa làm cho người ta có cảm giác như một đám nấm độc trong rừng rậm.
Tôn Vũ kỳ quái: Doanh trướng lộng lẫy như vậy là của lộ chư hầu nào?
Công Tôn Toản chu miệng nói: Loại doanh trướng không đứng đắn như vậy ngoại trừ meo meo mắt Tào Tháo còn có thể là ai khác? Ngay cả doanh trướng cũng muốn khoe mẽ.
Tôn Vũ lén lau mồ hôi, nói: Chỗ này chúng ta không cần đi bái phỏng. Cô nàng meo meo mắt không đáng tin cậy kia cũng chưa chắc biết Hoa Đà hiện đang ở đâu. Nghĩ đến nữ nhân phiền toái này, Tôn Vũ liền nổi da gà toàn thân, không gặp không thấy là tốt nhất.
Công Tôn Toản ôn nhu nói: Hay là cứ vào đi. Tào Tháo tuy thích khoe khoang, không có nguyên tắc nhưng tốt xấu gì đi nữa thì tin tức cũng linh thông. Hỏi nàng một chút không chừng sẽ có thu hoạch.
Tôn Vũ cẩn thận nghĩ, điều này cũng có lý. Sào huyệt của Tào Tháo ở chính giữa Trung Nguyên, đó là khu đất vàng. Nếu đặt ở hậu thế thì chính là đầu mối giao thông trung tâm, tin tức linh thông là hiển nhiên. Hơn nữa trong lịch sử của thế giới kia Hoa Đà đã từng chữa bệnh cho Tào Tháo. Cho nên nếu hỏi Tào Tháo về Hoa Đà, khả năng thu được tin tức là rất lớn. Chậc, đành phải vào thôi.
Công Tôn Toản và Tôn Vũ đi đến phía trước doanh trướng của Tào Tháo nhờ binh sĩ đi thông báo một tiếng rồi đứng chờ ở cửa. Trong lúc chờ Tào Tháo ra nghênh tiếp, Tôn Vũ nhìn ngó xung quanh.
Cửa doanh trướng của Tào Tháo cũng rất không nghiêm chỉnh. Hai cây cột gỗ ngoài cửa quấn đầy vải gấm năm màu. Hai bên cửa rủ xuống vô số ruy băng xanh xanh hồng hồng, mỗi khi gió thổi qua liền bay lên phấp phới. Trên mỗi cây cột cách nhau ba thước đều treo một chiếc đèn lồng. Mỗi chiếc đèn lại có màu sắc khác nhau, từ trên xuống dưới theo thứ tự lần lượt là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím... giống như cầu vồng.
Từ cửa nhìn vào, bên trong doanh trướng cũng rất không đứng đắn. Hai cái doanh trướng gần nhau không có màu sắc giống nhau. Hồng chắc chắn sẽ không gần hồng, lam chắc chắn sẽ không gần lam, vàng chắc chắn phải gần lục, nói tóm lại là cực kỳ rực rỡ.
Cái này... Xây doanh trại tạm thời như thế này... Nếu như quân địch bí mật đến đánh úp mà nhìn thấy cảnh này có lẽ đều bị hù chết. Tôn Vũ lau mồ hôi, thầm nghĩ: Tào Tháo thật là hiếm thấy, thích khoe khoang đến tình trạng này. Nếu như thời đại này có không quân thì chắc chắn doanh trại của Tào Tháo là mục tiêu oanh tạc đầu tiên. Từ trên cao nhìn xuống doanh trại này giống hệt một đám nấm độc.
Lúc này lính liên lạc đã chạy ra, sau lưng còn có một la lỵ xinh xắn đi theo. La lỵ này ước chừng khoảng mười ba tuổi, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một bộ thiết giáp màu xanh da trời, dưới lớp áo giáp lộ ra áo bào màu tím. Tóc buộc hai cái đuôi ngựa, đôi mắt to chớp chớp, trông vô cùng đáng yêu.
Ặc, tiểu la lỵ cũng ăn mặc lòe loẹt như vậy? Chẳng lẽ là chịu ảnh hưởng của chủ công? Tôn Vũ trong bụng rủa thầm meo meo mắt một hồi.
Tiểu la lỵ mỉm cười nói: Công Tôn tướng quân, Tôn tướng quân, chủ công Mạnh Đức tỷ tỷ nhà ta nghe nói hai người tới thì vô cùng vui vẻ. Tiệc rượu đã chuẩn bị xong, mời hai vị mau vào.
Công Tôn Toản và Tôn Vũ đi theo tiểu la lỵ vào bên trong. Bệnh hiếu kỳ của Tôn Vũ lại phát tác. Hắn nhịn không được hỏi: Vị tiểu muội muội này là…?
Tiểu la lỵ hì hì cười nói: Ta là Hạ Hầu Đôn, tự Nguyên Nhượng.
Ặc... Tôn Vũ lau mồ hôi. Xem ra không riêng gì Triệu Vân biến thành la lỵ, ngay cả Hạ Hầu Đôn cũng thành la lỵ rồi. Nhìn bộ dạng thế này khó có thể tưởng tượng đây là một vị mãnh tướng trong mãnh tướng. Tôn Vũ vội vàng ôm quyền với tiểu la lỵ nói: Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Thì ra là Hạ Hầu Tướng quân. Từ lâu ta đã nghe nói đên đại danh của tướng quân, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là uy phong... Khục khục... Uy phong lẫm lẫm.
Hạ Hầu Đôn nghe xong lời hắn nói liền hoảng sợ. Nàng thụt lui về phía sau nói: Không... Không phải...
Ha ha ha! Một tiếng cười to truyền đến. Tào Tháo từ trong đại trướng bước ra. Nàng cười nói: Tôn Vũ tướng quân, ta còn tưởng rằng ngươi là người đứng đắn. Hóa ra... Cũng là một kẻ khoác lác.... Thị nữ Hạ Hầu Đôn của ta đã làm tướng quân từ bao giờ vậy? Hơn nữa... Ngươi ở nơi nào nghe qua đại danh của nàng? Ha ha!
Hả? Nàng chỉ là thị nữ thôi à? Tôn Vũ cảm thấy kỳ quái.
Tào Tháo đưa Công Tôn Toản và Tôn Vũ vào trong trướng, trong miệng cười nói: Đứa nhỏ Hạ Hầu Đôn này là một tướng tài nhưng lại không thể xuất ra được võ tướng kỹ, cho nên ta nhận nàng làm thị nữ. Đợi ngày nào đó nàng có thể sử dụng võ tướng kỹ lại phong cho nàng làm tướng quân, ha ha! Tôn Vũ tướng quân, ngươi vừa rồi thổi phồng nàng cả buổi nhưng lại không đúng chỗ rồi. Không thể tưởng được ngươi cũng biết khoác lác để trêu đùa tiểu cô nương.
Ồ? Trong lòng Tôn Vũ kinh ngạc. Lại một tiểu la lỵ không sử dụng được võ tướng kỹ. Chẳng lẽ nàng cùng Triệu Vân nhà ta giống nhau?
Tôn Vũ vội hỏi: Cô đã mời danh sư Trịnh Huyền đến xem chưa?
Tào Tháo cười nói: Trước đó vài ngày đại sư Trịnh Huyền vân du có đi ngang qua Trần Lưu. Ta mời bà dùng “Danh sư” xem cho Hạ Hầu Đôn. Kết quả lão sư Trịnh Huyền nói trên người Hạ Hầu Đôn có một lớp gông xiềng, cần mở khóa mới có thể sử dụng được võ tướng kỹ. Ta hỏi nàng làm thế nào để mở được lớp gông xiềng này, bà lại không chịu nói cho ta biết. Bà chỉ lắc đầu nói một câu “đứa nhỏ đáng thương” rồi bỏ đi, khiến cho ta đứng ngẩn ngơ.
Một lớp gông xiềng? Tôn Vũ kinh ngạc. Trịnh Huyền từng nói trên người Triệu Vân có ba lớp gông xiềng, không ngờ trên người Hạ Hầu Đôn cũng có một lớp. Ba lớp gông xiềng trên người Triệu Vân mình đã thử đi thử lại mà đều không có phản ứng, vậy Hạ Hầu Đôn đáng thương thì làm thế nào đây?
Mọi người đi vào trong doanh trướng, tiệc rượu quả nhiên đã được sắp xếp xong xuôi. Trên ghế còn đã có một đám võ tướng của Tào gia ngồi đó. Tào Tháo lần lượt giới thiệu các nàng, tất cả Tôn Vũ đều đã nghe qua: Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Nhạc Tiến, Vu Cấm... Tôn Vũ theo thứ tự ôm quyền chào. Tất cả những người này đều là đại nhân vật đó ha.
Tào Tháo cười nói: Hôm nay trong bữa tiệc luận công ban thưởng Công Tôn tướng quân và Tầm Chân tiên sinh bị Viên Thuật làm bực bội, Tào Tháo ta cũng nhìn không thuận mắt. Hiện tại bữa tiệc rượu này coi như Tào Tháo ta khao hai vị, mong đừng để bụng chuyện hồi nãy nữa.
Tôn Vũ cười nói: Cũng không có gì. Đấu khẩu đâu thể giết được người khác, Viên Thuật dù có nói thế nào chăng nữa nữa cũng không có ảnh hưởng gì đến Tôn Vũ ta.
Đôi meo meo mắt của Tào Tháo híp lại như sợi chỉ. Nàng cười nói: Có lý, Tôn tướng quân thật sự là độ lượng. Thế gian này có câu nói: chỉ có hạng đàn ông và tiểu nhân là khó dạy. Nhưng Tôn tướng quân lại không hề giống như vậy.
Ta ngất! Câu đó là “chỉ có hạng đàn bà và tiểu nhân là khó dạy”*, sao lại biến thành đàn ông? Tôn Vũ lừ mắt liếc Tào Tháo một cái.
Mọi người vừa tán gẫu vừa ăn uống. Tào Tháo chuẩn bị bữa tiệc rượu này thật đúng là vừa nhanh lại vừa đầy đủ, có rượu có rau có thịt.Chỉ tiếc là không mang Triệu Vân đáng thương đến, bằng không thì chắc chắn nàng sẽ rất vui mừng.
Rượu qua ba tuần, Tào Tháo cười nói: Công Tôn tướng quân và Tầm Chân tiên sinh đến thăm chỗ ta, không biết có chuyện gì muốn ta hỗ trợ?
Ừ, nên nói chuyện chính rồi. Tôn Vũ ôm quyền nói: Hôm nay đến nhà là muốn hỏi thăm Tào tướng quân một chút tin tức về Hoa Đà.
-----o0o-----
*Câu nói của Khổng Tử: Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vị nan dưỡng dã. Cận chi tắc bất tốn,viễn dữ tắc oán.(Chỉ hạng đàn bà và tiểu nhân là khó dạy. Gần thì họ nhờn, xa thì họ oán.)
/272
|