Mắt trái của Hạ Hầu Đôn bị ám tiễn của Tào Tính bắn trúng, máu tươi dính đầy trên lưng ngựa.
Từng giọt từng giọt máu từ mắt nàng nhỏ xuống bộ áo giáp màu xanh khiến nó bị nhuốm đỏ. Thân thể nhỏ yếu của nàng cong lại, hiển nhiên là nàng cực kỳ đau đớn.
Meo meo mắt kinh hãi. Tuy nàng luôn thích khoe khoang nhưng đối với thuộc hạ của mình lại rất chân thành yêu quý. Huống chi Hạ Hầu Đôn vì bảo vệ nàng mới bị thương khiến nàng đau lòng đến mức suýt ngất đi. Nàng vội vàng nhảy xuống ngựa, nhào tới bên người tiểu la lỵ, nôn nóng nói: Tiểu Đôn? Ngươi có sao không?
Không có việc gì đâu chủ công tỷ tỷ. Không đau đâu! Hạ Hầu Đôn đau đến mức toàn thân đều co lại. Nàng một tay che mắt trái, mũi tên vẫn còn đang cắm trong mắt, máu tươi từ ngón giữa chảy ra. Bộ dạng đáng thương thật sự làm cho người ta không chịu nổi.
Tôn Vũ đứng ở phía xa cũng đau xót trong lòng. Hắn thầm nghĩ: ở thế giới kia của ta Hạ Hầu Đôn cũng bị bắn thành độc nhãn. Không ngờ ở thế giới này tiểu la lỵ cũng không thoát khỏi kiếp nạn này. Thật sự là ý trời! Tiểu la lỵ đáng thương, làm sao để giúp đỡ nàng đây?
Meo meo mắt ôm lấy Hạ Hầu Đôn, gấp giọng nói: Đừng sợ, ta mang ngươi đi gặp đại phu.
Tiểu Hạ Hầu Đôn trung thành và tận tâm, luôn một lòng vì Tào Tháo, làm sao nàng có thể đồng ý cho Tào Tháo lui binh lúc này. Nàng vội kêu lên: Chủ công, hiện tại ngươi không thể đi. Các vị tướng quân vẫn còn đang khổ chiến, ta không đau... không cần đi gặp đại phu.
Thấy Tào Tháo không tin, tiểu la lỵ cắn chặt răng. Nàng nén đau cầm lấy mũi tên rút mạnh ra. Máu tươi chảy đầm đìa, trên đầu mũi tên vẫn còn dính con ngươi của nàng. Tiểu la lỵ run rẩy nói: Chủ công, người xem, ta không đau... Ta không sao đâu. Để chứng minh mình thật sự không đau, nàng liền nuốt luôn con ngươi vào trong bụng: Chủ công hãy nhìn xem. Ta đã nói là không đau rồi mà... Không cần đi gặp đại phu.
Ta ngất, không thể nhìn được nữa rồi. Tôn Vũ chỉ muốn nhắm mắt lại không nhìn cảnh này nữa.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên xảy ra chuyện là.
Trên đỉnh đầu Hạ Hầu Đôn bỗng nhiên xuất hiện một chiếc khóa lớn màu vàng. Chiếc khóa này xoay quanh đỉnh đầu của nàng hai vòng, sau đó bắn ra kim quang rực rỡ.
Gông xiềng? Tôn Vũ lắp bắp kinh hãi. Chẳng lẽ... Đây là thứ danh sư Trịnh Huyền từng nói... Sau khi mở khóa gông xiềng mới có thể sử dụng võ tướng kỹ đấy ư?
Lúc này bên cạnh chiếc khóa bỗng nhiên hiện ra một hàng chữ nhỏ: Hạ Hầu Đôn nuốt sống con ngươi của mình, đạ được điều kiện mở gông xiềng...Bắt đầu mở khóa.
Ồ! Ồ! Ồ!
Tất cả mọi người đều hiếu kì nhìn chằm chằm vào chiếc khóa lớn kia, khi đọc được hàng chữ nhỏ lại cảm thấy ngỡ ngàng.
Đột nhiên chiếc khóa phát ra kim quang chói lọi. Một cơn gió thổi qua, chiếc khóa vàng liền vỡ vụn, kim quang chiếu sáng đầy trời đều thu vào trong người tiểu la lỵ Hạ Hầu Đôn.
Thân thể Hạ Hầu Đôn rung lên. Nàng từ trong lòng của Tào Tháo đứng lên. Đấu khí mãnh liệt phát ra như gió lốc thổi quần áo của tất cả mọi người tung bay phần phật. Khói lửa bụi mù bốn phía đều bị đấu khí thổi tan. Nếu như lúc này có mưa, Tôn Vũ có thể chắc chắn rằng màn mưa không thể chạm đến cơ thể của tiểu Hạ Hầu Đôn.
Thân hình vốn mỏng manh yếu ớt của nàng lúc này lại trở nên bừng bừng sát khí. Hào quang màu vàng bao bọc xung quanh nàng, trên đỉnh đầu của nàng xuất hiện hai chữ to màu vàng chói mẳt —Thị huyết!
La lỵ nhu nhược trong nháy mắt biến thành la lỵ khát máu!
Từ trong chiếc mũ giáp màu lam người ta thấy một con mắt đỏ rực của nàng hiện ra.
Lúc này tiểu Hạ Hầu Đôn dường như đã hết đau. Nàng đột nhiên chụp thanh thiết thương, xoay người leo lên trên lưng một con ngựa đen, khẽ nói với Tào Tháo: Chủ công, rốt cục ta đã có võ tướng kỹ rồi. Ta phải ra sức vì chủ công.
Con mắt duy nhất của nàng đảo qua, Hạ Hầu Đôn liền thấy được Tào Tính ngụy trang thành tiểu binh giữa biển người. Nàng phẫn nộ quát một tiếng, thúc ngựa giơ thương phóng thẳng về phía Tào Tính. Trong miệng nàng vẫn còn dính máu tươi từ con mắt của mình. Hàm răng vốn trắng như tuyết đã bị nhuộm thành màu đỏ hồng.
Võ tướng kỹ Thị huyết có đặc điểm là càng thấy máu thì càng trở nên mạnh mẽ.
Mười mấy thiết kỵ Tây Lương được ngự binh kỹ phụ trợ lao ra cản Hạ Hầu Đôn. Chỉ thấy nàng quét thiết thương một cái, mười mấy người kia liền hộc máu ngã ngựa. Máu tươi bắn lên không trung thành vòi giống như cầu vồng. Thị huyết la lỵ đưa tay ra lấy một chút máu cho vào trong miệng, đấu khí trên người càng bùng phát mạnh hơn, sức chiến đấu lại tăng lên một bậc.
Thị huyết la lỵ, càng đánh càng mạnh!
Tào Tính lúc này đã bị dọa vỡ mật. Nàng vội vàng sử dụng kỹ năng Ám tiễn bắn liên tiếp những mũi tên màu đen về phía tiểu la lỵ. Nhưng ở dưới mũi thương tuyệt diệu của Hạ Hầu Đôn, dù có là ám tiễn cỡ nào đi nữa cũng không thể đụng được đến thân thể của nàng.
Ngựa phi đến đâu, máu nhuộm đến đó!
Thị huyết la lỵ sau khi phóng ngựa giết qua tầng tầng lớp lớp quân địch đã tiếp cận được với Tào Tính. Tào Tính giương cung lên bắn một mũi tên ở khoảng cách rất gần về phía Hạ Hầu Đôn, nhưng nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh được mũi tên, sau đó đâm một thương về phía Tào Tính, vùi nàng vào bóng tối vô biên!
Mũi thương nhuộm máu xoay tròn theo gió, mười mấy thiết kỵ Tây Lương bên cạnh lại đổ máu ngã ngựa. Thị huyết la lỵ như đang diễn tấu khúc Trấn Hồn giữa đám thiết kỵ Tây Lương. Ai đụng phải nàng thì chắc chắn không còn hi vọng sống sót.
Ở phía xa Trương Liêu đang bị một đám đại tướng Tào quân vây quanh, không có rảnh tay để đối phó với thị huyết la lỵ. Hạ Hầu Đôn tả xung hữu đột giữa đám thiết kỵ Tây Lương như ở chỗ không người, đánh cho quân Đổng Trác kêu cha gọi mẹ.
Tôn Vũ thấy cảnh này thì ngây người ra. Đây... Đây này là cởi bỏ gông xiềng sao? Khí thế thật lớn, sức mạnh khiến người khác phải rung động. Hạ Hầu Đôn chỉ có một khóa đã khủng bố như vậy, nếu như Triệu Vân giải ba khóa thì tràng cảnh sẽ thế nào đây?
Tôn Vũ thở dài, nói với các chư hầu bên cạnh: Lúc này nếu không xông lên thì đợi khi nào nữa?
Các chư hầu tỉnh ra. Đúng vậy, không có lúc nào tiến công tốt như lúc này. Vương Khuông, Kiều Mạo, Bảo Tín, Viên Di, Khổng Dung, Trương Dương, Đào Khiêm đều phất cờ lệnh. Kỵ binh của các lộ chư hầu cùng lúc xông lên, nương theo thị huyết la lỵ mở đường đánh quân Đổng Trác toi bời, phải chật vật lui về Hổ Lao quan.
Trương Liêu thấy tình thế không tốt, đành phải thở dài một tiếng, thu đại đao thúc ngựa quay về. Quách Tỷ đi theo sau nàng, thu quân lui vào trong Hổ Lao Quan.
Liên quân của chư hầu đuổi tới dưới tường thành. Lính trên thành không ngừng ném gỗ đá xuống. Liên quân hôm nay vừa mới đến Hổ Lao Quan, còn chưa chuẩn bị tốt dụng cụ để công thành nên đành phải tạm thời thu binh, đóng quân ngoài năm dặm ở phía đông Hổ Lao quan.
Tào Tháo đau lòng đỡ Hạ Hầu Đôn đi trị thương, Meo meo mắt tuy thích khoe khoang nhưng có một điểm tốt là luôn che chở cho thủ hạ! Nếu đại tướng dưới trướng nàng bị thương thì nàng sẽ rất đau lòng.
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo yêu quý tiểu la lỵ, Tôn Vũ cũng đến doanh trại của Tào Tháo an ủi Hạ Hầu Đôn. Đương nhiên hắn không hề giả vờ lấy lòng. Tôn Vũ thật sự cảm thấy thương xót cho Hạ Hầu Đôn. Tuổi còn trẻ lại có khuôn mặt đáng yêu như vậy, kết quả bị mù một con mắt, cuộc sống sau này của nàng sẽ như thế nào đây?
Không ngờ bản thân Hạ Hầu Đôn không hề đau lòng. Tuy nàng chỉ còn một con mắt nhưng lại rất vui mừng, hưng phấn, bởi vì rốt cuộc nàng có thể góp sức cho chủ công Tào Tháo kính yêu của nàng rồi...
Sau khi bỏ ra mấy canh giờ thăm hỏi Hạ Hầu Đôn, cuối cũng Tôn Vũ cũng đã có thời gian bái phỏng Khổng Dung. Vì vậy hắn liền tranh thủ thời gian cùng Công Tôn Toản đi về phía doanh trại của Khổng Dung.
Từng giọt từng giọt máu từ mắt nàng nhỏ xuống bộ áo giáp màu xanh khiến nó bị nhuốm đỏ. Thân thể nhỏ yếu của nàng cong lại, hiển nhiên là nàng cực kỳ đau đớn.
Meo meo mắt kinh hãi. Tuy nàng luôn thích khoe khoang nhưng đối với thuộc hạ của mình lại rất chân thành yêu quý. Huống chi Hạ Hầu Đôn vì bảo vệ nàng mới bị thương khiến nàng đau lòng đến mức suýt ngất đi. Nàng vội vàng nhảy xuống ngựa, nhào tới bên người tiểu la lỵ, nôn nóng nói: Tiểu Đôn? Ngươi có sao không?
Không có việc gì đâu chủ công tỷ tỷ. Không đau đâu! Hạ Hầu Đôn đau đến mức toàn thân đều co lại. Nàng một tay che mắt trái, mũi tên vẫn còn đang cắm trong mắt, máu tươi từ ngón giữa chảy ra. Bộ dạng đáng thương thật sự làm cho người ta không chịu nổi.
Tôn Vũ đứng ở phía xa cũng đau xót trong lòng. Hắn thầm nghĩ: ở thế giới kia của ta Hạ Hầu Đôn cũng bị bắn thành độc nhãn. Không ngờ ở thế giới này tiểu la lỵ cũng không thoát khỏi kiếp nạn này. Thật sự là ý trời! Tiểu la lỵ đáng thương, làm sao để giúp đỡ nàng đây?
Meo meo mắt ôm lấy Hạ Hầu Đôn, gấp giọng nói: Đừng sợ, ta mang ngươi đi gặp đại phu.
Tiểu Hạ Hầu Đôn trung thành và tận tâm, luôn một lòng vì Tào Tháo, làm sao nàng có thể đồng ý cho Tào Tháo lui binh lúc này. Nàng vội kêu lên: Chủ công, hiện tại ngươi không thể đi. Các vị tướng quân vẫn còn đang khổ chiến, ta không đau... không cần đi gặp đại phu.
Thấy Tào Tháo không tin, tiểu la lỵ cắn chặt răng. Nàng nén đau cầm lấy mũi tên rút mạnh ra. Máu tươi chảy đầm đìa, trên đầu mũi tên vẫn còn dính con ngươi của nàng. Tiểu la lỵ run rẩy nói: Chủ công, người xem, ta không đau... Ta không sao đâu. Để chứng minh mình thật sự không đau, nàng liền nuốt luôn con ngươi vào trong bụng: Chủ công hãy nhìn xem. Ta đã nói là không đau rồi mà... Không cần đi gặp đại phu.
Ta ngất, không thể nhìn được nữa rồi. Tôn Vũ chỉ muốn nhắm mắt lại không nhìn cảnh này nữa.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên xảy ra chuyện là.
Trên đỉnh đầu Hạ Hầu Đôn bỗng nhiên xuất hiện một chiếc khóa lớn màu vàng. Chiếc khóa này xoay quanh đỉnh đầu của nàng hai vòng, sau đó bắn ra kim quang rực rỡ.
Gông xiềng? Tôn Vũ lắp bắp kinh hãi. Chẳng lẽ... Đây là thứ danh sư Trịnh Huyền từng nói... Sau khi mở khóa gông xiềng mới có thể sử dụng võ tướng kỹ đấy ư?
Lúc này bên cạnh chiếc khóa bỗng nhiên hiện ra một hàng chữ nhỏ: Hạ Hầu Đôn nuốt sống con ngươi của mình, đạ được điều kiện mở gông xiềng...Bắt đầu mở khóa.
Ồ! Ồ! Ồ!
Tất cả mọi người đều hiếu kì nhìn chằm chằm vào chiếc khóa lớn kia, khi đọc được hàng chữ nhỏ lại cảm thấy ngỡ ngàng.
Đột nhiên chiếc khóa phát ra kim quang chói lọi. Một cơn gió thổi qua, chiếc khóa vàng liền vỡ vụn, kim quang chiếu sáng đầy trời đều thu vào trong người tiểu la lỵ Hạ Hầu Đôn.
Thân thể Hạ Hầu Đôn rung lên. Nàng từ trong lòng của Tào Tháo đứng lên. Đấu khí mãnh liệt phát ra như gió lốc thổi quần áo của tất cả mọi người tung bay phần phật. Khói lửa bụi mù bốn phía đều bị đấu khí thổi tan. Nếu như lúc này có mưa, Tôn Vũ có thể chắc chắn rằng màn mưa không thể chạm đến cơ thể của tiểu Hạ Hầu Đôn.
Thân hình vốn mỏng manh yếu ớt của nàng lúc này lại trở nên bừng bừng sát khí. Hào quang màu vàng bao bọc xung quanh nàng, trên đỉnh đầu của nàng xuất hiện hai chữ to màu vàng chói mẳt —Thị huyết!
La lỵ nhu nhược trong nháy mắt biến thành la lỵ khát máu!
Từ trong chiếc mũ giáp màu lam người ta thấy một con mắt đỏ rực của nàng hiện ra.
Lúc này tiểu Hạ Hầu Đôn dường như đã hết đau. Nàng đột nhiên chụp thanh thiết thương, xoay người leo lên trên lưng một con ngựa đen, khẽ nói với Tào Tháo: Chủ công, rốt cục ta đã có võ tướng kỹ rồi. Ta phải ra sức vì chủ công.
Con mắt duy nhất của nàng đảo qua, Hạ Hầu Đôn liền thấy được Tào Tính ngụy trang thành tiểu binh giữa biển người. Nàng phẫn nộ quát một tiếng, thúc ngựa giơ thương phóng thẳng về phía Tào Tính. Trong miệng nàng vẫn còn dính máu tươi từ con mắt của mình. Hàm răng vốn trắng như tuyết đã bị nhuộm thành màu đỏ hồng.
Võ tướng kỹ Thị huyết có đặc điểm là càng thấy máu thì càng trở nên mạnh mẽ.
Mười mấy thiết kỵ Tây Lương được ngự binh kỹ phụ trợ lao ra cản Hạ Hầu Đôn. Chỉ thấy nàng quét thiết thương một cái, mười mấy người kia liền hộc máu ngã ngựa. Máu tươi bắn lên không trung thành vòi giống như cầu vồng. Thị huyết la lỵ đưa tay ra lấy một chút máu cho vào trong miệng, đấu khí trên người càng bùng phát mạnh hơn, sức chiến đấu lại tăng lên một bậc.
Thị huyết la lỵ, càng đánh càng mạnh!
Tào Tính lúc này đã bị dọa vỡ mật. Nàng vội vàng sử dụng kỹ năng Ám tiễn bắn liên tiếp những mũi tên màu đen về phía tiểu la lỵ. Nhưng ở dưới mũi thương tuyệt diệu của Hạ Hầu Đôn, dù có là ám tiễn cỡ nào đi nữa cũng không thể đụng được đến thân thể của nàng.
Ngựa phi đến đâu, máu nhuộm đến đó!
Thị huyết la lỵ sau khi phóng ngựa giết qua tầng tầng lớp lớp quân địch đã tiếp cận được với Tào Tính. Tào Tính giương cung lên bắn một mũi tên ở khoảng cách rất gần về phía Hạ Hầu Đôn, nhưng nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh được mũi tên, sau đó đâm một thương về phía Tào Tính, vùi nàng vào bóng tối vô biên!
Mũi thương nhuộm máu xoay tròn theo gió, mười mấy thiết kỵ Tây Lương bên cạnh lại đổ máu ngã ngựa. Thị huyết la lỵ như đang diễn tấu khúc Trấn Hồn giữa đám thiết kỵ Tây Lương. Ai đụng phải nàng thì chắc chắn không còn hi vọng sống sót.
Ở phía xa Trương Liêu đang bị một đám đại tướng Tào quân vây quanh, không có rảnh tay để đối phó với thị huyết la lỵ. Hạ Hầu Đôn tả xung hữu đột giữa đám thiết kỵ Tây Lương như ở chỗ không người, đánh cho quân Đổng Trác kêu cha gọi mẹ.
Tôn Vũ thấy cảnh này thì ngây người ra. Đây... Đây này là cởi bỏ gông xiềng sao? Khí thế thật lớn, sức mạnh khiến người khác phải rung động. Hạ Hầu Đôn chỉ có một khóa đã khủng bố như vậy, nếu như Triệu Vân giải ba khóa thì tràng cảnh sẽ thế nào đây?
Tôn Vũ thở dài, nói với các chư hầu bên cạnh: Lúc này nếu không xông lên thì đợi khi nào nữa?
Các chư hầu tỉnh ra. Đúng vậy, không có lúc nào tiến công tốt như lúc này. Vương Khuông, Kiều Mạo, Bảo Tín, Viên Di, Khổng Dung, Trương Dương, Đào Khiêm đều phất cờ lệnh. Kỵ binh của các lộ chư hầu cùng lúc xông lên, nương theo thị huyết la lỵ mở đường đánh quân Đổng Trác toi bời, phải chật vật lui về Hổ Lao quan.
Trương Liêu thấy tình thế không tốt, đành phải thở dài một tiếng, thu đại đao thúc ngựa quay về. Quách Tỷ đi theo sau nàng, thu quân lui vào trong Hổ Lao Quan.
Liên quân của chư hầu đuổi tới dưới tường thành. Lính trên thành không ngừng ném gỗ đá xuống. Liên quân hôm nay vừa mới đến Hổ Lao Quan, còn chưa chuẩn bị tốt dụng cụ để công thành nên đành phải tạm thời thu binh, đóng quân ngoài năm dặm ở phía đông Hổ Lao quan.
Tào Tháo đau lòng đỡ Hạ Hầu Đôn đi trị thương, Meo meo mắt tuy thích khoe khoang nhưng có một điểm tốt là luôn che chở cho thủ hạ! Nếu đại tướng dưới trướng nàng bị thương thì nàng sẽ rất đau lòng.
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo yêu quý tiểu la lỵ, Tôn Vũ cũng đến doanh trại của Tào Tháo an ủi Hạ Hầu Đôn. Đương nhiên hắn không hề giả vờ lấy lòng. Tôn Vũ thật sự cảm thấy thương xót cho Hạ Hầu Đôn. Tuổi còn trẻ lại có khuôn mặt đáng yêu như vậy, kết quả bị mù một con mắt, cuộc sống sau này của nàng sẽ như thế nào đây?
Không ngờ bản thân Hạ Hầu Đôn không hề đau lòng. Tuy nàng chỉ còn một con mắt nhưng lại rất vui mừng, hưng phấn, bởi vì rốt cuộc nàng có thể góp sức cho chủ công Tào Tháo kính yêu của nàng rồi...
Sau khi bỏ ra mấy canh giờ thăm hỏi Hạ Hầu Đôn, cuối cũng Tôn Vũ cũng đã có thời gian bái phỏng Khổng Dung. Vì vậy hắn liền tranh thủ thời gian cùng Công Tôn Toản đi về phía doanh trại của Khổng Dung.
/272
|