Tôn Vũ mang theo Thái Sử Từ có vẻ sợ người lạ quay trở về Khổng phủ, tiền trên người hắn thì đưa hết cho mẹ Thái Sử Từ nên đành phải mày dạn mặt dày lại tìm Vũ An Quốc mượn ít tiền để phòng thân, còn xin Vũ An Quốc một bộ áo quần tiểu nha hoàn cho Thái Sử Từ thay, đỡ phải khiến nàng mặc giống đứa nhỏ ăn xin.
Vũ An Quốc ngược lại rất hào khí, một chút tiền hoàn toàn không để trong lòng, tùy tùy tiện lấy ra đưa cho Tôn Vũ, cũng không cần Tôn Vũ trả lại. Cổ nhân trọng nghĩa khinh tài, lấy đó làm vinh, như vậy cũng không kỳ lạ.
Thật vất vả mớ thu xếp xong những việc lặt vặt này, Tôn Vũ cũng cảm thấy rất mệt mỏi, hắn đại chiến Quản Hợi, lại đại chiến Từ Hoảng, sau khi đại chiến hai trận lại vì Thái Sử Từ hối hả ngược xuôi, thật sự là đã quá buồn ngủ, hắn để nguyên áo ngã xuống giường, con mắt vừa mới khép lại ... Đột nhiên nghe được bên cửa sổ truyền đến tiếng gõ khẽ.
- Ai? Tôn Vũ hiếu kỳ hỏi.
- Là ta, Mi Trinh. Ngoài cửa sổ có giọng dễ nghe của con gái đáp, quả nhiên là giọng của Mi Trinh.
Ơ? Người này khuya khoắt tới tìm ta làm gì vậy nhỉ? Tôn Vũ hiếu kỳ nói:
- Mi cô nương, đã quá nửa đêm, nên sớm nghỉ ngơi đi, ta mệt nhọc cả ngày, thật sự muốn nghỉ lắm rồi.
Vốn tưởng rằng nói như vậy, Mi Trinh sẽ đi, không ngờ nàng lại thản nhiên nói:
- Tầm Chân tiên sinh ... Ta chỉ chiếm ngươi rất ít thời gian ... có thể vào trong sân nói chuyện với ta một lát được không? Ngươi không phải rất muốn biết võ tướng kỹ của ta là gì sao? Ngươi đi ra ngoài, ta cho ngươi biết!
Ơ? Chuyện này ta rất hứng thú đấy, bệnh hiếu kỳ với các bé cưng ở thời đại này của Tôn Vũ lập tức phát tác, hắn không để ý mệt nhọc, từ trên giường bò dậy, thoát ra khỏi phòng.
Ánh trăng nhu hòa, Mi Trinh đi ở phía trước, Tôn Vũ theo ở phía sau, hai người lẳng lặng đi vào trong một tiểu đình trong sân, trong đình có một bàn gá, hai ghế đá, trên bàn không ngờ còn bày một bình trà, hai ba đĩa thức ăn. Xem ra Mi Trinh sớm đã có chuẩn bị, liền đợi đến lúc Tôn Vũ hồi phủ sẽ hẹn hắn ngay.
Chỉ có điều Tôn Vũ vì Thái Sử Từ nên phải chạy ngược chạy xuôi, cũng không biết muộn mất bao lâu, thức ăn trên bàn đều đã nguội.
Mi Trinh dịu dịu dàng dàng rót một chén trà cho Tôn Vũ, hạ giọng nói:
- Tầm Chân tiên sinh ... Không, ta vẫn nên gọi ngươi là Tôn tướng quân đi. Vài ngày trước ta từng nói qua với ngươi, võ tướng kỹ của ta là võ tướng kỹ vô vị nhất, kém cõi nhất, vô dụng nhất thiên hạ, không biết ngươi còn nhớ không?
- Còn nhớ! Tôn Vũ bưng chén trà Mi Trinh vừa rót, một ngụm uống vào bụng, trà này để quá lâu, chẳng những nguội, hơn nữa có chút biến vị, Tôn Vũ liếm liếm đầu lưỡi hiếu kỳ hỏi:
- Rốt cục là võ tướng kỹ gì vậy? ta cảm thấy được mặc kệ võ tướng kỹ gì, nhất định có chỗ thích hợp sử dụng nó, làm sao có thể có võ tướng kỹ hoàn toàn vô dụng được chứ?
Mi Trinh khẽ cười khổ, nàng dùng giọng điệu rất bất đắc dĩ nói:
- Chắc hẳn Tôn tướng quân cũng biết, bắt đầu kể từ ngày 200 năm trước khi võ tướng kỹ xuất hiện, thiên hạ không có nam nhân nào biết dùng võ tướng kỹ, chỉ có nữ nhân mới biết sử dụng võ tướng kỹ. Đương nhiên, ngoại trừ Tôn tướng quân ra.
- Không sai! Trong lòng Tôn Vũ thầm nghĩ: “Thật ra ta cũng không biết võ tướng kỹ, ta đây đều là giả”. Nhưng miệng hắn lại hỏi:
- Cái đó cùng võ tướng kỹ của ngươi có quan hệ gì?
Mi Trinh cười khổ một tiếng nói:
- Trước khi gặp Tôn tướng quân, ta cũng tưởng rằng thiên hạ không có nam nhân nào biết võ tướng kỹ, vì vậy ... võ tướng kỹ của ta liền thành võ tướng kỹ buồn cười nhất thiên hạ, bởi vì .. Công năng của nó rất kỳ lạ ...
Bà cô của ta, nói chuyện không cần hở chút là dừng chứ, có khẩu vị trêu người hả, Tôn Vũ cực buồn bực.
Trên người Mi Trinh đột nhiên nhấp nhoáng ánh lục nhu hòa một hồi, ánh lục này hết sức mềm mại, không có một chút tính công kích, làm cho người ta cảm giác được hết sức ấm áp dễ thân, chỉ thấy hai chữ to màu lục ngưng kết ở đỉnh đầu của nàng, hai chữ này Tôn Vũ vừa thấy liền trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa ngã xuống đất ngất đi.
Chỉ thấy hai chữ này lại là “Vượng phu”!
- “Vượng phu”? Tôn Vũ mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, này ... tên võ tướng kỹ không đứng đắn như vậy, đến tột cùng là có chỗ dùng nào?
Khóe mắt Mi Trinh đột nhiên chảy xuống một giọt lệ trong suốt, nàng đưa tay chỉ vào hai chữ Vượng phu Trên đỉnh đầu, cười thảm một tiếng nói:
- Thấy không? Hiểu không? Thiên hạ còn có võ tướng kỹ buồn cười hơn võ tướng kỹ này sao?
Nàng ngừng lại một chút, vô lực nói:
- Nó là võ tướng kỹ cả đời chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa chỉ có thể dùng ở trên người trượng phu của ta, không thể dùng ở trên người nam nhân khác. Nó có thể khiến trượng phu của ta người trở nên nhẹ như yến, lực lớn vô cùng, thần thanh khí lãng vĩnh viễn ... Một câu hình dung nó rồi chứ, nó có thể cải thiện thể chất của trượng phu ta! Khiến hắn trở nên rất mạnh.
Tôn Vũ lau mồ hôi một cái, hỏi:
- Vậy không phải rất hữu dụng sao? Có cái gì buồn cười ... Lời còn chưa dứt, trong lòng Tôn Vũ chợt tỉnh, nam nhân thế giới này đều không biết võ tướng kỹ, cho dù nam nhân nhận được cường hóa, cuối cùng cũng không phải đối thủ các nữ nhân biết võ tướng kỹ, chiêu thần kỹ này dùng ở trên thân nam nhân, cùng cái ngự binh kỹ một người sử dụng không khác lắm ... đây ... quả thật là hơi buồn cười. Huống chi kết cấu xã hội này đang chuyển hướng nữ sang nam hèn, võ tướng kỹ một nữ nhân lại là cường hóa nam nhân của mình, điều này làm cho những người khác nhiều ít sẽ xem thường nàng đi, liền giống như nam nhân Vợ quản nghiêm đời sau không được người chào đón.
Chỉ nghe Mi Trinh buồn bã nói:
- Bởi vì võ tướng kỹ buồn cười này của ta, tất cả mọi người Từ Châu đều xem thường ta, bọn họ nói ta là nữ nhân buồn cười nhất thiên hạ, có được võ tướng kỹ buồn cười nhất thiên hạ. Ngay cả tỷ tỷ của ta Mi Phương cũng không giúp ta, nàng cảm thấy ta làm mất mặt Mi gia, khiến Mi gia trở thành trò cười của cả Từ Châu.
Tôn Vũ khẽ gật đầu, thở dài nói:
- Việc này ...
Mi Trinh tiếp tục nói:
- Bởi vì ta thành trò cười toàn bộ Từ Châu, đương nhiên không có nam nhân chịu ở rể nhà ta, ngay cả hai vị tỷ tỷ cũng không tìm được nam nhân. Vì vậy Nhị tỷ Mi Phương không biết phát bệnh thần kinh gì, thừa dịp Đại tỷ Mi Trúc ra cửa buôn bán, gả ta cho con của Đào Khiêm - Đào Ứng, muốn ta gả cho nam nhân phế vật vô dụng kia. Có lẽ Nhị tỷ cảm thấy sau khi ném ta ra ngoài, sẽ không tính là người Mi gia, đến lúc đó danh vọng Mi gia có thể lại sống lại lần nữa.
Tôn Vũ nghe được mà giận dữ, Mi Phương này thật quá khốn kiếp nha, cho dù võ tướng kỹ em gái tệ một chút, nhưng dù gì cũng là em gái mình, nào có đạo lý ác như vậy.
Mi Trinh nói đến đây, thở dài nói:
- Ta không muốn gả cho nam nhân phế vật Đào Ứng kia, vì vậy liền trốn đi, từ Từ Châu một mạch chạy lên bắc trốn tới Bắc Hải, nếu không phải Tôn tướng quân cứu giúp, ta liền chết ở trong hắc điếm kia rồi.
Tôn Vũ biết nữ nhân vào thời điểm này này đều tương đối yếu ớt, vội an ủi:
- Không sao, bây giờ chẳng phải an toàn rồi sao? Chờ chúng ta nghĩ ra biện pháp đánh bại tặc khăn vàng, ta đem ngươi đến Bắc Bình sống, đến nơi đó ngươi làm bộ thành nữ nhân bình thường không có võ tướng kỹ, qua cuộc sống bình thường, cũng sẽ không lại bị người khác cười nhạo.
Mi Trinh lắc đầu, nàng đột nhiên thu hồi ánh lục quang trên người, cũng không rơi lệ nữa, mà lại bình tĩnh nói:
- Không! Sau khi đánh bại tặc khăn vàng, ta muốn trở về Từ Châu!
- Hả?
Tôn Vũ hiếu kỳ nói:
-Sao đột nhiên lại đi về?
Mi Trinh cười ngạo nghễ nói:
- Ta đã tìm được chứng cứ mình không phải phế vật, chứng minh với người từng cười nhạo ta, Mi Trinh ta không phải là phế vật, võ tướng kỹ Mi Trinh ta cũng không phải là võ tướng kỹ vô dụng nhất thiên hạ.
- Việc này phải chứng minh thế nào?
Tiểu tử Tôn Vũ với chuyện này còn chưa hiểu gì, còn đang ngơ ngác hỏi.
Mi Trinh đột nhiên nắm tay Tôn Vũ, nàng nghiêm nghiêm túc túc nói:
- Lấy ta, sau đó theo ta trở về Từ Châu, chứng minh với tất cả mọi người võ tướng kỹ của ta là có chỗ dùng!
- Hả?
Đứa ngốc chả hiểu gì về tình cảm Tôn Vũ rốt cuộc đã hiểu: Vượng phu dùng ở trên người tiểu binh bình thường, đó chính là ngự binh kỹ rác rưởi vô dụng, nhưng nếu dùng ở trên thân nam nhân biết võ tướng kỹ, sẽ xảy ra cái gì? Thay đổi thể chất, thực lực đề cao vĩnh cửu? Đây chẳng phải chính là ... đẳng cấp võ tướng kỹ sẽ được đề thăng mang tính vĩnh cửu? Hóa ra ... Mi Trinh sau khi phát hiện ta biết võ tướng kỹ, liền để ý ta đây. .
Vũ An Quốc ngược lại rất hào khí, một chút tiền hoàn toàn không để trong lòng, tùy tùy tiện lấy ra đưa cho Tôn Vũ, cũng không cần Tôn Vũ trả lại. Cổ nhân trọng nghĩa khinh tài, lấy đó làm vinh, như vậy cũng không kỳ lạ.
Thật vất vả mớ thu xếp xong những việc lặt vặt này, Tôn Vũ cũng cảm thấy rất mệt mỏi, hắn đại chiến Quản Hợi, lại đại chiến Từ Hoảng, sau khi đại chiến hai trận lại vì Thái Sử Từ hối hả ngược xuôi, thật sự là đã quá buồn ngủ, hắn để nguyên áo ngã xuống giường, con mắt vừa mới khép lại ... Đột nhiên nghe được bên cửa sổ truyền đến tiếng gõ khẽ.
- Ai? Tôn Vũ hiếu kỳ hỏi.
- Là ta, Mi Trinh. Ngoài cửa sổ có giọng dễ nghe của con gái đáp, quả nhiên là giọng của Mi Trinh.
Ơ? Người này khuya khoắt tới tìm ta làm gì vậy nhỉ? Tôn Vũ hiếu kỳ nói:
- Mi cô nương, đã quá nửa đêm, nên sớm nghỉ ngơi đi, ta mệt nhọc cả ngày, thật sự muốn nghỉ lắm rồi.
Vốn tưởng rằng nói như vậy, Mi Trinh sẽ đi, không ngờ nàng lại thản nhiên nói:
- Tầm Chân tiên sinh ... Ta chỉ chiếm ngươi rất ít thời gian ... có thể vào trong sân nói chuyện với ta một lát được không? Ngươi không phải rất muốn biết võ tướng kỹ của ta là gì sao? Ngươi đi ra ngoài, ta cho ngươi biết!
Ơ? Chuyện này ta rất hứng thú đấy, bệnh hiếu kỳ với các bé cưng ở thời đại này của Tôn Vũ lập tức phát tác, hắn không để ý mệt nhọc, từ trên giường bò dậy, thoát ra khỏi phòng.
Ánh trăng nhu hòa, Mi Trinh đi ở phía trước, Tôn Vũ theo ở phía sau, hai người lẳng lặng đi vào trong một tiểu đình trong sân, trong đình có một bàn gá, hai ghế đá, trên bàn không ngờ còn bày một bình trà, hai ba đĩa thức ăn. Xem ra Mi Trinh sớm đã có chuẩn bị, liền đợi đến lúc Tôn Vũ hồi phủ sẽ hẹn hắn ngay.
Chỉ có điều Tôn Vũ vì Thái Sử Từ nên phải chạy ngược chạy xuôi, cũng không biết muộn mất bao lâu, thức ăn trên bàn đều đã nguội.
Mi Trinh dịu dịu dàng dàng rót một chén trà cho Tôn Vũ, hạ giọng nói:
- Tầm Chân tiên sinh ... Không, ta vẫn nên gọi ngươi là Tôn tướng quân đi. Vài ngày trước ta từng nói qua với ngươi, võ tướng kỹ của ta là võ tướng kỹ vô vị nhất, kém cõi nhất, vô dụng nhất thiên hạ, không biết ngươi còn nhớ không?
- Còn nhớ! Tôn Vũ bưng chén trà Mi Trinh vừa rót, một ngụm uống vào bụng, trà này để quá lâu, chẳng những nguội, hơn nữa có chút biến vị, Tôn Vũ liếm liếm đầu lưỡi hiếu kỳ hỏi:
- Rốt cục là võ tướng kỹ gì vậy? ta cảm thấy được mặc kệ võ tướng kỹ gì, nhất định có chỗ thích hợp sử dụng nó, làm sao có thể có võ tướng kỹ hoàn toàn vô dụng được chứ?
Mi Trinh khẽ cười khổ, nàng dùng giọng điệu rất bất đắc dĩ nói:
- Chắc hẳn Tôn tướng quân cũng biết, bắt đầu kể từ ngày 200 năm trước khi võ tướng kỹ xuất hiện, thiên hạ không có nam nhân nào biết dùng võ tướng kỹ, chỉ có nữ nhân mới biết sử dụng võ tướng kỹ. Đương nhiên, ngoại trừ Tôn tướng quân ra.
- Không sai! Trong lòng Tôn Vũ thầm nghĩ: “Thật ra ta cũng không biết võ tướng kỹ, ta đây đều là giả”. Nhưng miệng hắn lại hỏi:
- Cái đó cùng võ tướng kỹ của ngươi có quan hệ gì?
Mi Trinh cười khổ một tiếng nói:
- Trước khi gặp Tôn tướng quân, ta cũng tưởng rằng thiên hạ không có nam nhân nào biết võ tướng kỹ, vì vậy ... võ tướng kỹ của ta liền thành võ tướng kỹ buồn cười nhất thiên hạ, bởi vì .. Công năng của nó rất kỳ lạ ...
Bà cô của ta, nói chuyện không cần hở chút là dừng chứ, có khẩu vị trêu người hả, Tôn Vũ cực buồn bực.
Trên người Mi Trinh đột nhiên nhấp nhoáng ánh lục nhu hòa một hồi, ánh lục này hết sức mềm mại, không có một chút tính công kích, làm cho người ta cảm giác được hết sức ấm áp dễ thân, chỉ thấy hai chữ to màu lục ngưng kết ở đỉnh đầu của nàng, hai chữ này Tôn Vũ vừa thấy liền trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa ngã xuống đất ngất đi.
Chỉ thấy hai chữ này lại là “Vượng phu”!
- “Vượng phu”? Tôn Vũ mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, này ... tên võ tướng kỹ không đứng đắn như vậy, đến tột cùng là có chỗ dùng nào?
Khóe mắt Mi Trinh đột nhiên chảy xuống một giọt lệ trong suốt, nàng đưa tay chỉ vào hai chữ Vượng phu Trên đỉnh đầu, cười thảm một tiếng nói:
- Thấy không? Hiểu không? Thiên hạ còn có võ tướng kỹ buồn cười hơn võ tướng kỹ này sao?
Nàng ngừng lại một chút, vô lực nói:
- Nó là võ tướng kỹ cả đời chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa chỉ có thể dùng ở trên người trượng phu của ta, không thể dùng ở trên người nam nhân khác. Nó có thể khiến trượng phu của ta người trở nên nhẹ như yến, lực lớn vô cùng, thần thanh khí lãng vĩnh viễn ... Một câu hình dung nó rồi chứ, nó có thể cải thiện thể chất của trượng phu ta! Khiến hắn trở nên rất mạnh.
Tôn Vũ lau mồ hôi một cái, hỏi:
- Vậy không phải rất hữu dụng sao? Có cái gì buồn cười ... Lời còn chưa dứt, trong lòng Tôn Vũ chợt tỉnh, nam nhân thế giới này đều không biết võ tướng kỹ, cho dù nam nhân nhận được cường hóa, cuối cùng cũng không phải đối thủ các nữ nhân biết võ tướng kỹ, chiêu thần kỹ này dùng ở trên thân nam nhân, cùng cái ngự binh kỹ một người sử dụng không khác lắm ... đây ... quả thật là hơi buồn cười. Huống chi kết cấu xã hội này đang chuyển hướng nữ sang nam hèn, võ tướng kỹ một nữ nhân lại là cường hóa nam nhân của mình, điều này làm cho những người khác nhiều ít sẽ xem thường nàng đi, liền giống như nam nhân Vợ quản nghiêm đời sau không được người chào đón.
Chỉ nghe Mi Trinh buồn bã nói:
- Bởi vì võ tướng kỹ buồn cười này của ta, tất cả mọi người Từ Châu đều xem thường ta, bọn họ nói ta là nữ nhân buồn cười nhất thiên hạ, có được võ tướng kỹ buồn cười nhất thiên hạ. Ngay cả tỷ tỷ của ta Mi Phương cũng không giúp ta, nàng cảm thấy ta làm mất mặt Mi gia, khiến Mi gia trở thành trò cười của cả Từ Châu.
Tôn Vũ khẽ gật đầu, thở dài nói:
- Việc này ...
Mi Trinh tiếp tục nói:
- Bởi vì ta thành trò cười toàn bộ Từ Châu, đương nhiên không có nam nhân chịu ở rể nhà ta, ngay cả hai vị tỷ tỷ cũng không tìm được nam nhân. Vì vậy Nhị tỷ Mi Phương không biết phát bệnh thần kinh gì, thừa dịp Đại tỷ Mi Trúc ra cửa buôn bán, gả ta cho con của Đào Khiêm - Đào Ứng, muốn ta gả cho nam nhân phế vật vô dụng kia. Có lẽ Nhị tỷ cảm thấy sau khi ném ta ra ngoài, sẽ không tính là người Mi gia, đến lúc đó danh vọng Mi gia có thể lại sống lại lần nữa.
Tôn Vũ nghe được mà giận dữ, Mi Phương này thật quá khốn kiếp nha, cho dù võ tướng kỹ em gái tệ một chút, nhưng dù gì cũng là em gái mình, nào có đạo lý ác như vậy.
Mi Trinh nói đến đây, thở dài nói:
- Ta không muốn gả cho nam nhân phế vật Đào Ứng kia, vì vậy liền trốn đi, từ Từ Châu một mạch chạy lên bắc trốn tới Bắc Hải, nếu không phải Tôn tướng quân cứu giúp, ta liền chết ở trong hắc điếm kia rồi.
Tôn Vũ biết nữ nhân vào thời điểm này này đều tương đối yếu ớt, vội an ủi:
- Không sao, bây giờ chẳng phải an toàn rồi sao? Chờ chúng ta nghĩ ra biện pháp đánh bại tặc khăn vàng, ta đem ngươi đến Bắc Bình sống, đến nơi đó ngươi làm bộ thành nữ nhân bình thường không có võ tướng kỹ, qua cuộc sống bình thường, cũng sẽ không lại bị người khác cười nhạo.
Mi Trinh lắc đầu, nàng đột nhiên thu hồi ánh lục quang trên người, cũng không rơi lệ nữa, mà lại bình tĩnh nói:
- Không! Sau khi đánh bại tặc khăn vàng, ta muốn trở về Từ Châu!
- Hả?
Tôn Vũ hiếu kỳ nói:
-Sao đột nhiên lại đi về?
Mi Trinh cười ngạo nghễ nói:
- Ta đã tìm được chứng cứ mình không phải phế vật, chứng minh với người từng cười nhạo ta, Mi Trinh ta không phải là phế vật, võ tướng kỹ Mi Trinh ta cũng không phải là võ tướng kỹ vô dụng nhất thiên hạ.
- Việc này phải chứng minh thế nào?
Tiểu tử Tôn Vũ với chuyện này còn chưa hiểu gì, còn đang ngơ ngác hỏi.
Mi Trinh đột nhiên nắm tay Tôn Vũ, nàng nghiêm nghiêm túc túc nói:
- Lấy ta, sau đó theo ta trở về Từ Châu, chứng minh với tất cả mọi người võ tướng kỹ của ta là có chỗ dùng!
- Hả?
Đứa ngốc chả hiểu gì về tình cảm Tôn Vũ rốt cuộc đã hiểu: Vượng phu dùng ở trên người tiểu binh bình thường, đó chính là ngự binh kỹ rác rưởi vô dụng, nhưng nếu dùng ở trên thân nam nhân biết võ tướng kỹ, sẽ xảy ra cái gì? Thay đổi thể chất, thực lực đề cao vĩnh cửu? Đây chẳng phải chính là ... đẳng cấp võ tướng kỹ sẽ được đề thăng mang tính vĩnh cửu? Hóa ra ... Mi Trinh sau khi phát hiện ta biết võ tướng kỹ, liền để ý ta đây. .
/272
|