Vừa rạng sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời xé tan đám mây trên bầu trời, bao trọng quận thành Bắc Hải vào trong ánh sáng êm dịu.
Lúc Từ Hoảng tỉnh lại còn tưởng tới âm tào địa phủ rồi, có điều nàng nhúc nhích hai cái, mới phát hiện mình ngủ ở trên giường, dây thừng trên người được nới lỏng không ít. Nàng không bị trước hiếp sau giết, cũng không bị phanh thây ném vào dòng sông, còn sống khỏe mạnh. Tâm lý nàng liền yên ổn lại: Xem ra nam nhân đáng giận kia chỉ dọa ta.
Lúc này Tôn Vũ đi vào phòng, Từ Hoảng vội bày lại mặt vênh váo, hùng hổ nói:
- Không dám giết ta hả? Hừ hừ, ta cũng biết ba vạn quân khăn vàng không thể nào bị các người đánh bại mà.
Tôn Vũ không muốn đấu võ mồm với tiểu cô nương miệng cọp gan thỏ, đưa tay khiêng Từ Hoảng lên vai, cười nói:
- Đừng nóng vội, ta đây liền mang ngươi ra khỏi thành, ngươi sẽ biết giặc khăn vàng còn ở đó hay không.
Trong viện đứng mấy nữ nhân, Mi Trinh, Trương Bạch Kỵ, Thái Sử Từ đều ở đó, vật phẩm tùy thân cũng đều đã thu dọn xong, thấy Tôn Vũ khiêng Từ Hoảng đi ra, mấy người cùng ra khỏi Khổng phủ.
Bên ngoài phủ đỗ một chiếc xe ngựa tám ngựa kéo, Tôn Vũ ném Từ Hoảng vào trong xe, ba nàng khác cũng cùng leo lên xe ngựa. Mấy nữ nhân đều nhìn chằm chằm Từ Hoảng, nhất là Mi Trinh, ánh mắt kia tựa như đang nhìn tình địch.
Từ Hoảng mặt tối sầm, hùng hổ phát ngôn:
- Nhìn cái gì? Chưa từng thấy người đẹp à?
Mi Trinh chép miệng, có chút ngượng ngùng hỏi:
- Tối qua ... tướng công ta cùng ngươi ...
- Ngừng!
Từ Hoảng quát to:
- Váy trắng của ta mặc trên người vẫn còn nguyên, dây thừng cũng trói chặt, đứng dùng ánh mắt xấu xa của ngươi để nhìn ta. Nam nhân của ngươi rất giỏi sao? Hắn là một tên lừa gạt, gạt ta nhường hắn mười chiêu mới bắt được ta ở trên chiến trường, tên lừa đảo như vậy ngươi thích ta mới không thích đấy!
Mi Trinh đổ mồ hôi một trận, đành phải ngậm miệng không hỏi, nàng đúng là có chút khó chịu, có chút lo lắng Tôn Vũ tối hôm qua đã xảy ra gì với nữ nhân này, có điều nhìn nàng bị trói thừng, váy mặc con nguyên vẹn, bộ dạng không giống xảy ra chuyện gì.
Từ Hoảng lại hùng hổ, giống như tra hỏi phạm nhân:
- Các người mang ta lên xe ngựa làm gì?
Mi Trinh không tâm tình để ý đến nàng, Trương Bạch Kỵ cũng không biết gì, chỉ có Thái Sử Từ tự cho là mình biết rõ, nàng vẫn cho là Tôn Vũ bắt kẻ buôn người Từ Hoảng này là phải bán nàng đi. Vì vậy đem ngây thơ trả lời:
- Tướng quân buôn người tính bán ngươi đi! Ặc ... ta cũng không biết bán đi đâu, có thể là phía nam đó.
- Gì?
Từ Hoảng sợ hãi kêu lên một tiếng, bề ngoài nàng mặc dù trâu bò, thật ra lá gan không khác tiểu cô nương bình thường là bao, vừa nghe lời này, đầu lập tức có chút mờ mịt, vội hỏi:
- Phía nam? Chẳng lẽ là định bán ta cho người Sơn Việt?
Sơn Việt chính là tên thường gọi của dân chúng vùng núi bộ phận tỉnh Phúc Kiến, Giang Tây, An Huy, Chiết Giang, Giang Tô bây giờ, là thể hỗn hợp tộc đàn lấy con cháu các tộc việt cổ làm chủ chốt, từng bước dung nhập vào mà tạo thành, trình độ Hán hóa của nó không đồng nhất, nhưng trình độ sản xuất xã hội tương đồng vơi người Hán. Nhưng trong mắt người Hán thời này, Sơn Việt cũng không khác người rừng là bao.
Một tiểu loly như Thái Sử Từ, sao biết cái gì Sơn Việt hay không Sơn Việt, nàng chỉ nghĩ là Tôn Vũ muốn bán Từ Hoảng đi, về phần bán đến nơi nào, nàng lại mù tịt, vì vậy dứt khoát nói bậy:
- Đúng vậy, bán cho người Sơn Việt làm vợ.
Từ Hoảng nghe xong lời này, rên thảm một tiếng, lại ngã vào góc buồng xe hôn mê bất tỉnh. Cô nương nho nhỏ, chịu không được hù dọa.
Tôn Vũ gì cũng không biết, đang bận đánh xe ngựa ở ngoài.
Xe ngựa đi trong thành một đoạn, tới cửa thành rồi, chỉ thấy Khổng Dung, Trịnh Huyền, Vũ An Quốc, Tông Bảo, còn có một đám quan văn vẫn luôn không lộ diện, đều đứng ở hai bên cửa thành, trông điệu bộ này là muốn tiễn chân Tôn Vũ rời thành.
Tôn Vũ cáo từ từng người, nhất là Danh sư Trịnh Huyền, Tôn Vũ dùng lễ thầy đối đãi.
Cả đám Khổng Dung thầm cảm kích Tôn Vũ giải vây Bắc Hải cho bọn họ, đều có ý lưu luyến không rời. Khổng Dung nói:
- Tôn tướng quân, hiện giờ Đổng Trác làm loạn, Hoàng thượng cũng đã mất tích, loạn cục thiên hạ đã thành. Quận Bắc Hải ta mặc dù thực lực không đủ, cũng nguyện xuất một phần sức lực giúp đỡ Hán thất, Tôn tướng quân lần này đi mời nói cho Công Tôn tướng quân, nếu lại có hịch văn thảo phạt Đổng Trác, nhất định phải đưa một phần tới Bắc Hải. Cho dù không lấy ra được cường binh mãnh tướng, một chút tiền lương binh khí còn chưa làm khó được Bắc Hải ta.
Tôn Vũ vội cảm ơn!
Bên cạnh lại đi ra Tông Bảo, khoác vai Tôn Vũ nói:
- Tôn tướng quân, lần này nếu không nhờ ngươi cứu mạng, ta đã chết ở dưới búa Từ Hoảng, đáng tiếc ta không có con gái, nếu không định tặng ngươi làm thiếp ...
Khụ khụ ... Tôn Vũ đổ mồ hôi, vội nói:
- Vậy cũng không cần
Trong lòng của hắn ca thán: Đây không phải là thế giới nữ sang nam hèn sao? Tặng con gái cho ta làm thiếp, vậy mà ngươi cũng nói được, nếu ngươi thật có con gái biết võ tướng kỹ, nhất định sẽ tìm người ở rể, đâ chỉ là nói suông thôi.
Lúc này Vũ An Quốc dắt một thớt chiến mã đi tới, trên lưng ngựa giắt một thanh búa lớn Tuyên Hoa, nàng giao dây cương cho Tôn Vũ, cười nói:
- Đây là ngựa cùng binh khí của Từ Hoảng, nếu nàng là tù binh của ngươi, mấy thứ này đương nhiên cũng nên thuộc về ngươi.
Tôn Vũ mừng thầm, chiến mã nha, búa lớn nha, đây chính là hàng đáng giá, ta thích. Hắn vội nhận lấy dây cương, cười hì hì gài ở trên xe ngựa của mình.
Người tới chào tạm biệt cuối cùng là Danh sư Trịnh Huyền, nàng vỗ vỗ vai Tôn Vũ, thở dài nói:
- Tầm Chân à ... ngươi tới từ thế ngoại, kiến thức bất phàm, lại còn trẻ. Quan trọng nhất là ... ngươi là nam nhân, thế giới này chỉ có một người nam nhân ngươi có thể làm tướng tài, tương lai không biết có bao nhiêu nữ nhân sẽ để ý tài hoa của ngươi, tiền đồ không thể lường được nha.
Nàng dừng một chút, lại nói:
- Bà già ta thì không được rồi, bây giờ tay ốm chân yếu, cũng không du lịch thiên hạ được, nếu ngươi có cơ hội, không ngại đi khắp nơi thử, tìm tin tức thập đại thần tướng ... thiên hạ nhà Hán này, có thể cứu .. cũng nhờ mấy người này.
Tôn Vũ khẽ mỉm cười, chắp tay nói:
- Lão sư, cho dù ngài không dặn, thập đại thần tướng này ta cũng sẽ đi gặp một lần, có điều ... tiểu tử phải chữa khỏi bệnh của mình mới được, không có mạng, khó mà làm được mọi việc.
Trịnh Huyền khẽ gật đầu, không nói thêm lời.
Tôn Vũ giục xe ngựa, ra khỏi quận thành Bắc Hải, chạy về thành Từ Châu ở phía nam, trước xe tám thớt ngựa lớn kéo, hai bên trái phải xe lại buộc hai con chiến mã đi theo. Một thớt là bạch mã của Tôn Vũ, một thớt là chiến mã của Từ Hoảng, thoạt nhìn hết sức phong cách. Có điều mặc dù thoạt nhìn phong cách, trên thực tế đi lại quá chậm, bản lãnh lái xe của Tôn Vũ, đúng là trước chưa có ai, sau cũng chẳng ai có, xiêu xiêu vẹo vẹo, lộn xà lộn xộn, chỉ thiếu nước chưa lật ngã vào trong khe núi thôi.
Mấy nữ nhân trong xe bị xóc nảy đến độ thiếu chút nữa muốn điên luôn, cuối cùng vẫn là tiểu loly Thái Sử Từ tự dựa vào dũng cảm, đi ra ngoài đoạt roi ngựa của Tôn Vũ, mới khiến cho xe ngựa bình ổn lại, quả nhiên là con nhà nghèo sớm lo việc nhà.
Có Thái Sử Từ lái xe, Tôn Vũ liền rảnh rỗi, đôi mắt hắn liền nhìn chiến mã cùng búa của Từ Hoảng.
Lúc này Mi Trinh vừa vặn hỏi:
- Tướng công, ngươi nhìn chằm chằm đồ của Từ Hoảng làm gì?
- Khụ, ta đang nghĩ, mấy thứ này của Từ Hoảng đáng bao nhiêu tiền?
Tôn Vũ cười hì hì trả lời.
Không ngờ lúc này Từ Hoảng đang từ từ tỉnh dậy, nàng vừa tỉnh đã nghe được Tôn Vũ nói:
- Ta đang suy nghĩ Từ Hoảng ... có thể đáng bao nhiêu tiền Mấy chữ giữa bởi vì tiếng bánh xe chuyển động, nàng không nghe rõ.
- Hả? Thật định bán ta cho Sơn Việt?
Từ Hoảng đáng thương nhắm mắt lại, lạch cạch, lại ngất đi.
- Ngừng!
Tôn Vũ vội kêu lên:
- Ta chọc giận ngươi sao? Sao tỉnh lại liền mắng người rồi.
Từ Hoảng cả giận hừ một tiếng, cũng không muốn giữ bộ dạng giả trâu bò nữa, mặt như đưa đám nói:
- Ngươi ... không ngờ ... muốn bán ta cho Sơn Việt, ta liều mạng với ngươi!
- Ta ngất, ta nói muốn bán ngươi cho Sơn Việt lúc nào?
Tôn Vũ khó hiểu, hắn hiếu kỳ nói:
- Ta còn tính thu ngươi làm bộ hạ của ta ấy chứ, sao cần bán ngươi?
- Hả?
Từ Hoảng sửng sốt:
- Không bán ta?
- Khụ khụ, một cô nàng thật hay, sao giống Thái Sử Từ luôn xem người khác thành kẻ buôn lậu?
Tôn Vũ không biết Từ Hoảng là bị Thái Sử Từ lừa, hắn tức giận nói:
- Từ Công Minh, ngươi dù gì cũng là võ tướng cấp màu vàng, có chút suy nghĩ cho ta có được hay không? Ai cam lòng cầm đại tướng như ngươi đi bán cho Sơn Việt?
Em gái trâu bò: ...
- Nói thẳng nhé, ta là giáo úy nghị quân trong quân Công Tôn Toản danh môn Hà Bắc, quan rất to đấy ...
Tôn Vũ cũng bày ra bộ dạng hùng hổ nói:
- Tới dưới trướng ta làm tướng quân, thoải mái hơn sống lẫn trong giặc khăn vàng nhiều lắm.
- Hừ, không làm!
Từ Hoảng nói trắng ra:
- Ta sao phải nghe lời tên lừa đảo ngươi?
- Chẳng lẽ làm tướng quân kém hơn làm giặc?
Tôn Vũ dẫn dắt từng bước:
- Ta cũng lợi hại hơn Dương Phụng nhiều nha, ngươi có thể nghe lời Dương Phụng, sao không thể nghe ta?
Từ Hoảng thầm có chút động tâm, làm tướng quân đúng là tốt hơn làm giặc. Hơn nữa nam nhân này cũng lợi hại hơn Dương Phụng nhiều lắm, danh môn Hà Bắc Công Tôn Toản cũng là đại chư hầu có tiếng, cho dù nói thế nào, đều đỡ hơn bị bán cho Sơn Việt nhỉ? Huống chi nam nhân này làm người hình như cũng không xấu, tối qua đặt mình ở trên giường ngủ, bản thân ra khỏi phòng, cũng không xâm phạm mình, mặc dù hù dọa mình, nhưng chung quy chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Quan trọng nhất chính là, Dương Phụng vốn cũng chỉ lợi dụng nàng, e ngại nhiều hơn thân thiết với nàng, giao lợi nhiều hơn giao tâm, em gái trâu bò cũng không có cảm tình gì với Dương Phụng, giúp Dương Phụng làm việc chỉ là vì sống tạm, bây giờ giặc khăn vàng giải tán, mình không còn chỗ để đi ...
Trong lòng nàng mặc dù có chút động tâm rồi, nhưng mặt vẫn đen như than, hùng hổ mà tuyên bố:
- Ta mới không nghe lời Dương Phụng ấy, hắn cho ta tiền, lúc có chuyện tìm ta làm đều thỉnh cầu ta làm. Hiểu không? Nhất định phải - thỉnh cầu!
Ta ngất Từ Công Minh ngươi nha, nghe lời này của ngươi, rõ ràng chính là cảm thấy làm tướng quân không tệ, nguyện ý làm tướng quân, vậy mà cứ muốn giả bộ, đây là cá tính kỳ quặc cỡ nào nha. Quên đi, chiếu cố cảm xúc kỳ quặc của tiểu cô nương, là chuyện một nam nhân không thể tránh được.
Tôn Vũ đành phải chắp tay nói:
- Xin Từ Hoảng tiểu thư tới chỗ ta làm tướng quân đi ...
- Được!
Từ Hoảng lập tức đáp ứng không chút do dự, sau đó tùy tiện nói:
- Ngươi phải nhận lỗi vì chuyện ám toán ta! Hơn nữa mỗi ngày ăn cơm phải no, ngủ phải đủ, không được bất kính với ta, thỉnh an mỗi ngày, ngày lễ ngày tết tặng tiền lì xì, bổng lộc hàng năm không thể bớt một đồng ...
Nàng cứ nói liên miên ở chỗ này, nói đến đủ loại yêu cầu không thể tưởng tượng. Nhưng Tôn Vũ đã mặc kệ nàng, hắn coi như đã hiểu rõ cô nàng này. Nàng chính là điển hình người cứng miệng, cứ tùy nàng chiếm tiện nghi ngoài miệng là xong, dù sao thu người này làm việc cho mình, rất lợi. Mặc dù sau này mỗi lần bảo nàng giúp mình làm việc phải nói lời thoại rất ghê tởm Mời ngươi đi làm chuyện này này , nhưng với võ tướng kỹ màu vàng của nàng mà nói, mình nhịn một chút, cũng không có gì là không thể nói.
Tôn Vũ đưa tay cởi dây thừng trên người Từ Hoảng, còn tiện thể lục tìm một cái bánh bột ngô ra cho nàng, cười nói:
- Ăn đi, đói bụng cả ngày rồi, cũng không biết ngươi lấy đâu ra khí lực mà trả treo nhanh vậy.
- Ăn đi?
Hai hàng lông mày Từ Hoảng dựng lên nói:
- Không ngờ ngươi dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta? Nên nói như thế nào ngươi còn không biết sao?
- Khụ khụ!
Tôn Vũ đổ mồ hôi, nghĩ thầm: Ngươi này muốn ta nói ba chữ Mời ăn đi? mới chịu ăn bánh sao? Không được, ta cùng phải dùng đến câu mắc ói vậy ở trong chuyện vặt này sao? Hắn xoay đầu, hừ nói:
- Thích ăn lại không ăn!
- Ta cứ không ăn đấy! - Từ Hoảng cương lên với hắn.
- Ục ục!
Bụng của nàng bắt đầu kháng nghị, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vênh lên, đói bụng cũng không thể bị mất mặt.
Ngất, quên đi, ta là nam nhân, phải rộng lượng, không nên bực bội với tiểu cô nương, Tôn Vũ đưa bánh bột ngô qua, dịu dàng nói:
- Mời ăn đi.
Từ Hoảng nghe được câu này, lập tức mừng rỡ, giật phắt bánh bột ngô, hai ba miếng đã nuốt sạch.
- Ôi ... ô ... ô ...
Người này ăn quá nhanh, nhất thời bị nghẹn, nàng vội rống nói:
- Nước ... ô...
Tôn Vũ đưa một túi nước tới nói:
- Trong này có nước, uống đi ...
Từ Hoảng thò tay ra, nhưng không nhận lấy, mặt đỏ nghẹn đến khó chịu không ngờ trợn mắt nhìn chằm chằm Tôn Vũ.
Ta ngất! Tôn Vũ lập tức hiểu vấn đề ở nơi nào, hắn lại nói lần nữa:
- Mời uống ạ!
Hắn cố ý nhấn mạnh chữ mời, để Từ Hoảng có thể nghe được rõ ràng.
Lúc này Từ Hoảng không hề căng thẳng nữa, nàng giật phắt túi nước, một hơi uống cạn đáy, lúc này rốt cuộc mới nuốt miếng bánh lớn nghẹn ở trong cổ họng xuống.
- Phù, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa ta bị nam nhân tồi ngươi hại chết rồi
Từ Hoảng bày vẻ mặt khó chịu nói:
- Đều là ngươi làm hại!
Tôn Vũ hít vào một ngụm khí lạnh, ta thắt cổ đây, vậy cũng tính là ta làm hại? Còn không phải ngươi muốn người ta nói chữ Mời mới chịu uống nước, mới nghẹn đến độ muốn chết không muốn sống sao, người không nói lý cũng phải có mức độ chứ.
Lúc này xe ngựa đột nhiên chấn động, hình như ngựa kéo xe chạy ở phía trước rẽ gấp vào chỗ ngoặt, kết quả làm hại cả xe ngựa xóc một cái, túi nước Từ Hoảng cầm trên tay cũng bị chấn động rơi xuống đất, Mi Trinh cùng Trương Bạch Kỵ thì lăn thẳng vào trong lòng Tôn Vũ.
Tôn Vũ ồ lên một tiếng, nghĩ thầm: Cổ đại cũng có tai nạn xe? Cũng may không có ai bị thương.
Thái Sử Từ đánh xe phía trước hét lớn một tiếng:
- Ai nha ... tên đánh xe này đang làm trò gì vậy?
Sau đó truyền đến giọng một nam nhân nói:
- Xe ta đây chạy ngon ở trên đường, là ngươi tự từ trong đường nhỏ xuyên ra, sao ngươi có thể trách ta trước?
Tôn Vũ và chúng nữ cùng vén rèm cửa xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc xe ngựa cũng tám ngựa kéo ngừng lại ngay tại chỗ rất gần bên cạnh, màu sắc buồng xe kia hết sức sặc sỡ, mỗi một tấc gỗ trên buồng xe nhuộm đủ màu sắc, đẹp tựa như một con sâu lông năm màu sặc sỡ.
Hơn nữa đập vào mắt cũng không dừng lại ở chiếc xe này, chỉ thấy giữa đường, hơn trăm chiếc xe ngựa đủ mọi màu sắc xếp thành đoàn xe thật dài ... xe ngựa của mình thiếu chút nữa đụng vào, chỉ là một chiếc trong đội xe này mà thôi.
Ồ ... đoàn xe lòe loẹt không đứng đắn này, đến tột cùng chủ nhân là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ ... Chẳng lẽ là mắt híp thích hoa lệ kia?
Lúc Từ Hoảng tỉnh lại còn tưởng tới âm tào địa phủ rồi, có điều nàng nhúc nhích hai cái, mới phát hiện mình ngủ ở trên giường, dây thừng trên người được nới lỏng không ít. Nàng không bị trước hiếp sau giết, cũng không bị phanh thây ném vào dòng sông, còn sống khỏe mạnh. Tâm lý nàng liền yên ổn lại: Xem ra nam nhân đáng giận kia chỉ dọa ta.
Lúc này Tôn Vũ đi vào phòng, Từ Hoảng vội bày lại mặt vênh váo, hùng hổ nói:
- Không dám giết ta hả? Hừ hừ, ta cũng biết ba vạn quân khăn vàng không thể nào bị các người đánh bại mà.
Tôn Vũ không muốn đấu võ mồm với tiểu cô nương miệng cọp gan thỏ, đưa tay khiêng Từ Hoảng lên vai, cười nói:
- Đừng nóng vội, ta đây liền mang ngươi ra khỏi thành, ngươi sẽ biết giặc khăn vàng còn ở đó hay không.
Trong viện đứng mấy nữ nhân, Mi Trinh, Trương Bạch Kỵ, Thái Sử Từ đều ở đó, vật phẩm tùy thân cũng đều đã thu dọn xong, thấy Tôn Vũ khiêng Từ Hoảng đi ra, mấy người cùng ra khỏi Khổng phủ.
Bên ngoài phủ đỗ một chiếc xe ngựa tám ngựa kéo, Tôn Vũ ném Từ Hoảng vào trong xe, ba nàng khác cũng cùng leo lên xe ngựa. Mấy nữ nhân đều nhìn chằm chằm Từ Hoảng, nhất là Mi Trinh, ánh mắt kia tựa như đang nhìn tình địch.
Từ Hoảng mặt tối sầm, hùng hổ phát ngôn:
- Nhìn cái gì? Chưa từng thấy người đẹp à?
Mi Trinh chép miệng, có chút ngượng ngùng hỏi:
- Tối qua ... tướng công ta cùng ngươi ...
- Ngừng!
Từ Hoảng quát to:
- Váy trắng của ta mặc trên người vẫn còn nguyên, dây thừng cũng trói chặt, đứng dùng ánh mắt xấu xa của ngươi để nhìn ta. Nam nhân của ngươi rất giỏi sao? Hắn là một tên lừa gạt, gạt ta nhường hắn mười chiêu mới bắt được ta ở trên chiến trường, tên lừa đảo như vậy ngươi thích ta mới không thích đấy!
Mi Trinh đổ mồ hôi một trận, đành phải ngậm miệng không hỏi, nàng đúng là có chút khó chịu, có chút lo lắng Tôn Vũ tối hôm qua đã xảy ra gì với nữ nhân này, có điều nhìn nàng bị trói thừng, váy mặc con nguyên vẹn, bộ dạng không giống xảy ra chuyện gì.
Từ Hoảng lại hùng hổ, giống như tra hỏi phạm nhân:
- Các người mang ta lên xe ngựa làm gì?
Mi Trinh không tâm tình để ý đến nàng, Trương Bạch Kỵ cũng không biết gì, chỉ có Thái Sử Từ tự cho là mình biết rõ, nàng vẫn cho là Tôn Vũ bắt kẻ buôn người Từ Hoảng này là phải bán nàng đi. Vì vậy đem ngây thơ trả lời:
- Tướng quân buôn người tính bán ngươi đi! Ặc ... ta cũng không biết bán đi đâu, có thể là phía nam đó.
- Gì?
Từ Hoảng sợ hãi kêu lên một tiếng, bề ngoài nàng mặc dù trâu bò, thật ra lá gan không khác tiểu cô nương bình thường là bao, vừa nghe lời này, đầu lập tức có chút mờ mịt, vội hỏi:
- Phía nam? Chẳng lẽ là định bán ta cho người Sơn Việt?
Sơn Việt chính là tên thường gọi của dân chúng vùng núi bộ phận tỉnh Phúc Kiến, Giang Tây, An Huy, Chiết Giang, Giang Tô bây giờ, là thể hỗn hợp tộc đàn lấy con cháu các tộc việt cổ làm chủ chốt, từng bước dung nhập vào mà tạo thành, trình độ Hán hóa của nó không đồng nhất, nhưng trình độ sản xuất xã hội tương đồng vơi người Hán. Nhưng trong mắt người Hán thời này, Sơn Việt cũng không khác người rừng là bao.
Một tiểu loly như Thái Sử Từ, sao biết cái gì Sơn Việt hay không Sơn Việt, nàng chỉ nghĩ là Tôn Vũ muốn bán Từ Hoảng đi, về phần bán đến nơi nào, nàng lại mù tịt, vì vậy dứt khoát nói bậy:
- Đúng vậy, bán cho người Sơn Việt làm vợ.
Từ Hoảng nghe xong lời này, rên thảm một tiếng, lại ngã vào góc buồng xe hôn mê bất tỉnh. Cô nương nho nhỏ, chịu không được hù dọa.
Tôn Vũ gì cũng không biết, đang bận đánh xe ngựa ở ngoài.
Xe ngựa đi trong thành một đoạn, tới cửa thành rồi, chỉ thấy Khổng Dung, Trịnh Huyền, Vũ An Quốc, Tông Bảo, còn có một đám quan văn vẫn luôn không lộ diện, đều đứng ở hai bên cửa thành, trông điệu bộ này là muốn tiễn chân Tôn Vũ rời thành.
Tôn Vũ cáo từ từng người, nhất là Danh sư Trịnh Huyền, Tôn Vũ dùng lễ thầy đối đãi.
Cả đám Khổng Dung thầm cảm kích Tôn Vũ giải vây Bắc Hải cho bọn họ, đều có ý lưu luyến không rời. Khổng Dung nói:
- Tôn tướng quân, hiện giờ Đổng Trác làm loạn, Hoàng thượng cũng đã mất tích, loạn cục thiên hạ đã thành. Quận Bắc Hải ta mặc dù thực lực không đủ, cũng nguyện xuất một phần sức lực giúp đỡ Hán thất, Tôn tướng quân lần này đi mời nói cho Công Tôn tướng quân, nếu lại có hịch văn thảo phạt Đổng Trác, nhất định phải đưa một phần tới Bắc Hải. Cho dù không lấy ra được cường binh mãnh tướng, một chút tiền lương binh khí còn chưa làm khó được Bắc Hải ta.
Tôn Vũ vội cảm ơn!
Bên cạnh lại đi ra Tông Bảo, khoác vai Tôn Vũ nói:
- Tôn tướng quân, lần này nếu không nhờ ngươi cứu mạng, ta đã chết ở dưới búa Từ Hoảng, đáng tiếc ta không có con gái, nếu không định tặng ngươi làm thiếp ...
Khụ khụ ... Tôn Vũ đổ mồ hôi, vội nói:
- Vậy cũng không cần
Trong lòng của hắn ca thán: Đây không phải là thế giới nữ sang nam hèn sao? Tặng con gái cho ta làm thiếp, vậy mà ngươi cũng nói được, nếu ngươi thật có con gái biết võ tướng kỹ, nhất định sẽ tìm người ở rể, đâ chỉ là nói suông thôi.
Lúc này Vũ An Quốc dắt một thớt chiến mã đi tới, trên lưng ngựa giắt một thanh búa lớn Tuyên Hoa, nàng giao dây cương cho Tôn Vũ, cười nói:
- Đây là ngựa cùng binh khí của Từ Hoảng, nếu nàng là tù binh của ngươi, mấy thứ này đương nhiên cũng nên thuộc về ngươi.
Tôn Vũ mừng thầm, chiến mã nha, búa lớn nha, đây chính là hàng đáng giá, ta thích. Hắn vội nhận lấy dây cương, cười hì hì gài ở trên xe ngựa của mình.
Người tới chào tạm biệt cuối cùng là Danh sư Trịnh Huyền, nàng vỗ vỗ vai Tôn Vũ, thở dài nói:
- Tầm Chân à ... ngươi tới từ thế ngoại, kiến thức bất phàm, lại còn trẻ. Quan trọng nhất là ... ngươi là nam nhân, thế giới này chỉ có một người nam nhân ngươi có thể làm tướng tài, tương lai không biết có bao nhiêu nữ nhân sẽ để ý tài hoa của ngươi, tiền đồ không thể lường được nha.
Nàng dừng một chút, lại nói:
- Bà già ta thì không được rồi, bây giờ tay ốm chân yếu, cũng không du lịch thiên hạ được, nếu ngươi có cơ hội, không ngại đi khắp nơi thử, tìm tin tức thập đại thần tướng ... thiên hạ nhà Hán này, có thể cứu .. cũng nhờ mấy người này.
Tôn Vũ khẽ mỉm cười, chắp tay nói:
- Lão sư, cho dù ngài không dặn, thập đại thần tướng này ta cũng sẽ đi gặp một lần, có điều ... tiểu tử phải chữa khỏi bệnh của mình mới được, không có mạng, khó mà làm được mọi việc.
Trịnh Huyền khẽ gật đầu, không nói thêm lời.
Tôn Vũ giục xe ngựa, ra khỏi quận thành Bắc Hải, chạy về thành Từ Châu ở phía nam, trước xe tám thớt ngựa lớn kéo, hai bên trái phải xe lại buộc hai con chiến mã đi theo. Một thớt là bạch mã của Tôn Vũ, một thớt là chiến mã của Từ Hoảng, thoạt nhìn hết sức phong cách. Có điều mặc dù thoạt nhìn phong cách, trên thực tế đi lại quá chậm, bản lãnh lái xe của Tôn Vũ, đúng là trước chưa có ai, sau cũng chẳng ai có, xiêu xiêu vẹo vẹo, lộn xà lộn xộn, chỉ thiếu nước chưa lật ngã vào trong khe núi thôi.
Mấy nữ nhân trong xe bị xóc nảy đến độ thiếu chút nữa muốn điên luôn, cuối cùng vẫn là tiểu loly Thái Sử Từ tự dựa vào dũng cảm, đi ra ngoài đoạt roi ngựa của Tôn Vũ, mới khiến cho xe ngựa bình ổn lại, quả nhiên là con nhà nghèo sớm lo việc nhà.
Có Thái Sử Từ lái xe, Tôn Vũ liền rảnh rỗi, đôi mắt hắn liền nhìn chiến mã cùng búa của Từ Hoảng.
Lúc này Mi Trinh vừa vặn hỏi:
- Tướng công, ngươi nhìn chằm chằm đồ của Từ Hoảng làm gì?
- Khụ, ta đang nghĩ, mấy thứ này của Từ Hoảng đáng bao nhiêu tiền?
Tôn Vũ cười hì hì trả lời.
Không ngờ lúc này Từ Hoảng đang từ từ tỉnh dậy, nàng vừa tỉnh đã nghe được Tôn Vũ nói:
- Ta đang suy nghĩ Từ Hoảng ... có thể đáng bao nhiêu tiền Mấy chữ giữa bởi vì tiếng bánh xe chuyển động, nàng không nghe rõ.
- Hả? Thật định bán ta cho Sơn Việt?
Từ Hoảng đáng thương nhắm mắt lại, lạch cạch, lại ngất đi.
- Ngừng!
Tôn Vũ vội kêu lên:
- Ta chọc giận ngươi sao? Sao tỉnh lại liền mắng người rồi.
Từ Hoảng cả giận hừ một tiếng, cũng không muốn giữ bộ dạng giả trâu bò nữa, mặt như đưa đám nói:
- Ngươi ... không ngờ ... muốn bán ta cho Sơn Việt, ta liều mạng với ngươi!
- Ta ngất, ta nói muốn bán ngươi cho Sơn Việt lúc nào?
Tôn Vũ khó hiểu, hắn hiếu kỳ nói:
- Ta còn tính thu ngươi làm bộ hạ của ta ấy chứ, sao cần bán ngươi?
- Hả?
Từ Hoảng sửng sốt:
- Không bán ta?
- Khụ khụ, một cô nàng thật hay, sao giống Thái Sử Từ luôn xem người khác thành kẻ buôn lậu?
Tôn Vũ không biết Từ Hoảng là bị Thái Sử Từ lừa, hắn tức giận nói:
- Từ Công Minh, ngươi dù gì cũng là võ tướng cấp màu vàng, có chút suy nghĩ cho ta có được hay không? Ai cam lòng cầm đại tướng như ngươi đi bán cho Sơn Việt?
Em gái trâu bò: ...
- Nói thẳng nhé, ta là giáo úy nghị quân trong quân Công Tôn Toản danh môn Hà Bắc, quan rất to đấy ...
Tôn Vũ cũng bày ra bộ dạng hùng hổ nói:
- Tới dưới trướng ta làm tướng quân, thoải mái hơn sống lẫn trong giặc khăn vàng nhiều lắm.
- Hừ, không làm!
Từ Hoảng nói trắng ra:
- Ta sao phải nghe lời tên lừa đảo ngươi?
- Chẳng lẽ làm tướng quân kém hơn làm giặc?
Tôn Vũ dẫn dắt từng bước:
- Ta cũng lợi hại hơn Dương Phụng nhiều nha, ngươi có thể nghe lời Dương Phụng, sao không thể nghe ta?
Từ Hoảng thầm có chút động tâm, làm tướng quân đúng là tốt hơn làm giặc. Hơn nữa nam nhân này cũng lợi hại hơn Dương Phụng nhiều lắm, danh môn Hà Bắc Công Tôn Toản cũng là đại chư hầu có tiếng, cho dù nói thế nào, đều đỡ hơn bị bán cho Sơn Việt nhỉ? Huống chi nam nhân này làm người hình như cũng không xấu, tối qua đặt mình ở trên giường ngủ, bản thân ra khỏi phòng, cũng không xâm phạm mình, mặc dù hù dọa mình, nhưng chung quy chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Quan trọng nhất chính là, Dương Phụng vốn cũng chỉ lợi dụng nàng, e ngại nhiều hơn thân thiết với nàng, giao lợi nhiều hơn giao tâm, em gái trâu bò cũng không có cảm tình gì với Dương Phụng, giúp Dương Phụng làm việc chỉ là vì sống tạm, bây giờ giặc khăn vàng giải tán, mình không còn chỗ để đi ...
Trong lòng nàng mặc dù có chút động tâm rồi, nhưng mặt vẫn đen như than, hùng hổ mà tuyên bố:
- Ta mới không nghe lời Dương Phụng ấy, hắn cho ta tiền, lúc có chuyện tìm ta làm đều thỉnh cầu ta làm. Hiểu không? Nhất định phải - thỉnh cầu!
Ta ngất Từ Công Minh ngươi nha, nghe lời này của ngươi, rõ ràng chính là cảm thấy làm tướng quân không tệ, nguyện ý làm tướng quân, vậy mà cứ muốn giả bộ, đây là cá tính kỳ quặc cỡ nào nha. Quên đi, chiếu cố cảm xúc kỳ quặc của tiểu cô nương, là chuyện một nam nhân không thể tránh được.
Tôn Vũ đành phải chắp tay nói:
- Xin Từ Hoảng tiểu thư tới chỗ ta làm tướng quân đi ...
- Được!
Từ Hoảng lập tức đáp ứng không chút do dự, sau đó tùy tiện nói:
- Ngươi phải nhận lỗi vì chuyện ám toán ta! Hơn nữa mỗi ngày ăn cơm phải no, ngủ phải đủ, không được bất kính với ta, thỉnh an mỗi ngày, ngày lễ ngày tết tặng tiền lì xì, bổng lộc hàng năm không thể bớt một đồng ...
Nàng cứ nói liên miên ở chỗ này, nói đến đủ loại yêu cầu không thể tưởng tượng. Nhưng Tôn Vũ đã mặc kệ nàng, hắn coi như đã hiểu rõ cô nàng này. Nàng chính là điển hình người cứng miệng, cứ tùy nàng chiếm tiện nghi ngoài miệng là xong, dù sao thu người này làm việc cho mình, rất lợi. Mặc dù sau này mỗi lần bảo nàng giúp mình làm việc phải nói lời thoại rất ghê tởm Mời ngươi đi làm chuyện này này , nhưng với võ tướng kỹ màu vàng của nàng mà nói, mình nhịn một chút, cũng không có gì là không thể nói.
Tôn Vũ đưa tay cởi dây thừng trên người Từ Hoảng, còn tiện thể lục tìm một cái bánh bột ngô ra cho nàng, cười nói:
- Ăn đi, đói bụng cả ngày rồi, cũng không biết ngươi lấy đâu ra khí lực mà trả treo nhanh vậy.
- Ăn đi?
Hai hàng lông mày Từ Hoảng dựng lên nói:
- Không ngờ ngươi dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta? Nên nói như thế nào ngươi còn không biết sao?
- Khụ khụ!
Tôn Vũ đổ mồ hôi, nghĩ thầm: Ngươi này muốn ta nói ba chữ Mời ăn đi? mới chịu ăn bánh sao? Không được, ta cùng phải dùng đến câu mắc ói vậy ở trong chuyện vặt này sao? Hắn xoay đầu, hừ nói:
- Thích ăn lại không ăn!
- Ta cứ không ăn đấy! - Từ Hoảng cương lên với hắn.
- Ục ục!
Bụng của nàng bắt đầu kháng nghị, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vênh lên, đói bụng cũng không thể bị mất mặt.
Ngất, quên đi, ta là nam nhân, phải rộng lượng, không nên bực bội với tiểu cô nương, Tôn Vũ đưa bánh bột ngô qua, dịu dàng nói:
- Mời ăn đi.
Từ Hoảng nghe được câu này, lập tức mừng rỡ, giật phắt bánh bột ngô, hai ba miếng đã nuốt sạch.
- Ôi ... ô ... ô ...
Người này ăn quá nhanh, nhất thời bị nghẹn, nàng vội rống nói:
- Nước ... ô...
Tôn Vũ đưa một túi nước tới nói:
- Trong này có nước, uống đi ...
Từ Hoảng thò tay ra, nhưng không nhận lấy, mặt đỏ nghẹn đến khó chịu không ngờ trợn mắt nhìn chằm chằm Tôn Vũ.
Ta ngất! Tôn Vũ lập tức hiểu vấn đề ở nơi nào, hắn lại nói lần nữa:
- Mời uống ạ!
Hắn cố ý nhấn mạnh chữ mời, để Từ Hoảng có thể nghe được rõ ràng.
Lúc này Từ Hoảng không hề căng thẳng nữa, nàng giật phắt túi nước, một hơi uống cạn đáy, lúc này rốt cuộc mới nuốt miếng bánh lớn nghẹn ở trong cổ họng xuống.
- Phù, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa ta bị nam nhân tồi ngươi hại chết rồi
Từ Hoảng bày vẻ mặt khó chịu nói:
- Đều là ngươi làm hại!
Tôn Vũ hít vào một ngụm khí lạnh, ta thắt cổ đây, vậy cũng tính là ta làm hại? Còn không phải ngươi muốn người ta nói chữ Mời mới chịu uống nước, mới nghẹn đến độ muốn chết không muốn sống sao, người không nói lý cũng phải có mức độ chứ.
Lúc này xe ngựa đột nhiên chấn động, hình như ngựa kéo xe chạy ở phía trước rẽ gấp vào chỗ ngoặt, kết quả làm hại cả xe ngựa xóc một cái, túi nước Từ Hoảng cầm trên tay cũng bị chấn động rơi xuống đất, Mi Trinh cùng Trương Bạch Kỵ thì lăn thẳng vào trong lòng Tôn Vũ.
Tôn Vũ ồ lên một tiếng, nghĩ thầm: Cổ đại cũng có tai nạn xe? Cũng may không có ai bị thương.
Thái Sử Từ đánh xe phía trước hét lớn một tiếng:
- Ai nha ... tên đánh xe này đang làm trò gì vậy?
Sau đó truyền đến giọng một nam nhân nói:
- Xe ta đây chạy ngon ở trên đường, là ngươi tự từ trong đường nhỏ xuyên ra, sao ngươi có thể trách ta trước?
Tôn Vũ và chúng nữ cùng vén rèm cửa xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc xe ngựa cũng tám ngựa kéo ngừng lại ngay tại chỗ rất gần bên cạnh, màu sắc buồng xe kia hết sức sặc sỡ, mỗi một tấc gỗ trên buồng xe nhuộm đủ màu sắc, đẹp tựa như một con sâu lông năm màu sặc sỡ.
Hơn nữa đập vào mắt cũng không dừng lại ở chiếc xe này, chỉ thấy giữa đường, hơn trăm chiếc xe ngựa đủ mọi màu sắc xếp thành đoàn xe thật dài ... xe ngựa của mình thiếu chút nữa đụng vào, chỉ là một chiếc trong đội xe này mà thôi.
Ồ ... đoàn xe lòe loẹt không đứng đắn này, đến tột cùng chủ nhân là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ ... Chẳng lẽ là mắt híp thích hoa lệ kia?
/272
|