Tôn Vũ giương cung lắp tên, nhắm ngay Trương Thuần ở dưới thành, sau đó ra lệnh cho NM01: “NM01, bắt đầu tính toán tốc độ di chuyển của kẻ địch, tính toán sức ì của cung tiễn, tốc độ bắn, tốc độ gió, lực cản của không khí, điều chỉnh tốc độ tương đối, điều chỉnh ngưỡng giác, điều chỉnh biên độ căng dây cung... Sau đó, chiếu ánh sáng đỏ lên người ta, đỉnh đầu hiện hai chữ: Tất trung.”
NM01 tranh thủ thời gian làm từng việc một.
Các binh sĩ trên thành đột nhiên nhìn thấy Lệnh Sử đại nhân Tôn Vũ, một quan văn, lại hiện ra một ánh sáng đỏ trên người. Ồ, đó là Võ Tướng Kỹ ư?
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, trên đầu của Tôn Vũ nhảy lên hai cái chữ to: "Tất Trung!"
Tay phải của Tôn Vũ buông lỏng, mũi tên đã trải qua sự tính toán chính xác của NM01, mang theo ánh sáng màu đỏ của Võ Tướng Kỹ giả, bay xuống dưới thành. Mũi tên này cũng không phải là thần tốc, cũng không phải có thanh thế lớn, nó cũng chỉ nhẹ nhàng mà bay về phía trước ngựa của Trương Thuần hơn mười thước mà thôi.
Ai cũng không tin một mũi tên lộn xộn này có thể bắn trúng người, thế nhưng... Trương Thuần lại thúc ngựa, hệt như nóng lòng đầu thai, để vọt vào điểm rơi của mũi tên, trong tiếng hoan hô của các hương dũng trên đầu thành, hai quân binh sĩ trơ mắt nhìn mũi tên yếu ớt này cắm vào trên đầu vai của Trương Thuần.
"PHỐC!" Máu tươi tràn ra, Trương Thuần chấn động toàn thân, nhưng người Ô Hoàn quả không hổ lớn lên trên lưng ngựa. Chỉ thấy Trương Thuần hừ một tiếng, cũng không ngã xuống lưng ngựa mà thúc ngựa quay về.
Quân sĩ hai bên đều choáng váng... Cái này là kiểu bắn gì vậy? Mũi tên vừa bay lộn xộn vừa yếu ớt lại có thể trúng một kỵ tướng đang phi ngựa... Hệt như thần... Còn có Võ Tướng Kỹ kỳ dị như vậy sao?
Ô Hoàn quân ở dưới thành thấy tổng soái bị thương, sĩ khí giảm mạnh. Trái lại ở đầu tường, các hương dũng của Trác huyện hè nhau hoan hô thật to.
Đại quân Ô Hoàn ở ngoài thành tranh thủ thời gian phát lệnh cho kỵ binh Ô Hoàn không tấn công tường thành, tất cả đều quay về.
Trận thứ nhất xem như giữ được, các hương dũng của Trác huyện nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Trong thành tranh thủ kiểm kê tổn thất, và đưa các hương dũng bị thương vào trong y quán, từng dãy cáng cứu thương qua lại liên tục, hầu như tất cả mọi người đều bị trúng tên.
Thời đại này mũi tên có uy lực cực kém, có câu nói: "Ba mũi tên không bằng một đao, ba đao không bằng một thương." Có thể thấy được trúng tên là nhẹ nhàng cỡ nào, phần lớn hương dũng bị thương chẳng qua chỉ có thêm một cái lỗ máu trên người. Chỉ có không đến trăm người bỏ mình, có khoảng mười mấy người bị bắn mù một mắt, hai mươi mấy người bị bắn thủng bụng, dẫn đến xuất huyết nội, các thương binh còn lại thì bị thương ở ngoài da.
Về phần binh lính Ô Hoàn ở ngoài thành thì tổn thất càng nhỏ hơn. Bởi vì bọn họ cưỡi trên khoái mã, vốn không dễ bị bắn trúng, các hương dũng trong thành lại có tiễn thuật không tốt, căn bản không tạo được uy hiếp gì lớn, Tôn Vũ đoán chừng bên phe Ô Hoàn chỉ tổn thất hơn mười tên lính là cùng.
Nhưng thú vị ở chỗ, chủ tướng của hai bên đều bị thương ở đầu vai, vì vậy tổn thất cũng trơ nên nặng nề.
Cuối cùng Tôn Vũ đã hiểu rõ chiến tranh cổ đại là như thế nào, chiến tranh kiểu như vậy muốn giết chết nhiều người là không thể, khó trách chủ yếu chỉ đánh về sĩ khí, vũ khí yếu kém như vậy muốn giết người cũng khó.
Ồ, không đúng... Nơi này đâu phải thời cổ đại, phải nói đây là một thế giới khác mới đúng chứ. Tôn Vũ cả kinh, chiến tranh trong thế giới này căn bản không phải là binh sĩ, mà là Võ Tướng Kĩ! Vừa rồi mình và Trương Thuần đấu Võ Tướng Kỹ, trận chiến này mới vẽ xuống dấu chấm tròn (Trận chiến kết thúc), trước đó tất cả đều chỉ là thăm dò.
Thật ra “Bôn Xạ” của Trương Thuần cũng không yếu hơn "Tất Trung" của mình, thậm chí còn lợi hại hơn so với "Tất Trung" của mình nhiều lắm, rõ ràng có thể bắn thủng tấm chắn, nếu như không phải mình đánh lén, chắc chắn không thể đánh bại Trương Thuần.
"Võ Tướng Kỹ... Cuối cùng nó là thứ gì?" Tôn Vũ lẩm bẩm tự hỏi.
Trận chiến đã tạm thời kết thúc, tư tưởng cũng được buông lỏng, lúc này Tôn Vũ mới cảm thấy sau lưng có một đôi bàn tay nhỏ bé vẫn một mực nắm lấy góc áo của mình, đây chắc chắn là Triệu Vân. Mặc kệ là núi đao hay là biển lửa, Triệu Vân vẫn luôn cầm gắng giữ lấy phiếu ăn cơm dài hạn của mình.
"Hô, đứa bé ngoan, yên tâm." Tôn Vũ an ủi: "Ta bắt đầu nắm giữ cách làm giàu của cái thế giới này rồi, trở thành nhân thượng chi nhân (Người đứng trên người) chính là mấu chốt, về sau ngươi sẽ không phải chịu đói đâu."
Lưu Ngu bị trọng thương và đã được thuộc hạ đưa vào trong y quán, nàng vốn đã già yếu, nay lại trúng một mũi tên cực mạnh của Trương Thuần, thân thể thiếu chút nữa không chịu được. Trước khi ngất, Lưu Ngu cũng được chứng kiến thần uy của Tôn Vũ. Đến khi võ tướng kỹ màu đỏ trung cấp đẩy lùi được quân địch, nàng cực kỳ mừng rỡ, chỉ là hai mắt vừa khép lại thì cứ như vậy mà ngất đi cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Tôn Vũ bị ép làm huyện trưởng, thừa dịp quân địch tạm lui, hắn tranh thủ thời gian tuyển thêm một nhóm người trong huyện để thay thế binh sĩ bị thương khi thủ thành. Đột nhiên, hắn nhớ vài ngày đã từng gặp Lưu Bị cùng Trương Phi, nếu như bọn họ ở trong Trác huyện, Quan Vũ chắc chắn cũng ở đây, ta có nên mời ba tên yêu quái này trợ giúp thủ thành hay không? Lưu Bị thì không nói, nếu Quan Vũ cùng Trương Phi nguyện ý ra tay tương trợ... Chà chà, chẳng biết Võ Tướng Kỹ của bọn họ thuộc đẳng cấp gì?
Tôn Vũ phái người đi tìm Lưu Quan Trương, kết quả tìm khắp huyện mấy lần, cũng không thấy cái bóng của ba người, thì ra Lưu Quan Trương đã tụ họp mấy trăm hương dũng. Tối hôm Tôn Vũ đi mua thịt đã rời khỏi Trác huyện, xuôi nam tiêu diệt giặc Khăn Vàng, ba người bọn họ không biết Trác huyện bị quân Ô Hoàn tấn công.
Tôn Vũ không tìm thấy Lưu Quan Trương nhưng cũng đành phải chấp nhận. Hắn bắt đầu đem lực chú ý chuyển sang công tác thủ thành. Bấy giờ, Tôn Vũ lại phân phối vũ khí lẫn dược phẩm trong kho huyện đưa đến tay các hương dũng, phân công chức vụ cho hương dũng mới. Sau khi xử lý mấy việc vặt vãnh này, hắn đã tốn mất một ngày. Đến sáng sớm ngày thứ hai, quân Ô Hoàn chuẩn bị bắt đầu một cuộc công thành mới.
Hôm nay đã không giống với ngày hôm qua, bởi vì chủ tướng bị thương, quân Ô Hoàn không hề dựa vào Võ Tướng Kĩ để công thành, mà chặt cây ở trong một khu rừng ở gần đó để chế thành dụng cụ công thành, đã có thứ này, cửa thành liền tràn ngập nguy cơ.
Nương theo tiếng trống trận, trên thành dưới thành lại bắt đầu đối xạ kịch liệt, mũi tên rơi như mưa. Trong quân Ô Hoàn, Trương Thuần băng bó đầu vai, không dám tiến lên chiến trường. Đôi mắt lập lòe ánh sáng của nàng đang nhìn chằm chằm vào Tôn Vũ trên đầu thành, rồi hỏi hai bên: "Ai biết lai lịch của địch tướng kia?"
Chúng thủ hạ đều lắc đầu.
"Hừ, một người nam nhân lại có thể sử dụng Võ Tướng Kỹ!" Trương Thuần hừ lạnh một tiếng, rồi nói: "Nếu ta biết hắn có thể sử dụng Võ Tướng Kĩ, mũi tên thứ nhất đã không bắn Lưu Ngu, đổi thành bắn tên cẩu quan này."
Chúng thủ hạ nhao nhao nói: "Trăm năm qua chưa từng thấy đàn ông sử dụng Võ Tướng Kĩ. Đây chỉ là dị số, không phải lỗi của tướng quân."
Tôn Vũ mà nghe được lời này, nhất định phải tức chết, mũi tên thứ nhất của Trương Thuần không bắn hắn lại bắn Lưu Ngu, thì chính là xem thường một người đàn ông là hắn.
Trương Thuần hừ lạnh hai tiếng nói: "Tất cả đều đi công thành, bắt nam nhân này đến dưới trướng của ta, ta muốn đem hắn xé ra để xem cho kỹ, cuối cùng hắn có thật là nam hay không?."
Đại quân Ô Hoàn nhận được mệnh lệnh của tướng quân, lập tức anh dũng tiến về phía trước, mũi tên bay loạn khắp xung quanh Trác huyện.
Tôn Vũ đứng ở đầu thành, hắn biết dù sao hương dũng cũng không bằng quân chính quy, càng không thể so với dân tộc thiểu số dũng cảm chiến ở phương Bắc. Trong trận chiến thứ hai, sĩ khí của các hương dũng rõ ràng kém hơn so với ngày đầu. Có thể do hôm qua trải qua chiến đấu, khi nghỉ ngơi, hương dũng chứng kiến bạn mình bị thương và thi thể của họ nên trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Hai quân đối xạ một hồi, đột nhiên trong quân Ô Hoàn xuất hiện một đội binh lính cầm lá chắn. Điều này quả thật rất kỳ quái, bởi vì trước đây ai cũng chỉ thấy quân Ô Hoàn dùng kỵ binh. Đây là lần đầu tiên, mọi người nhìn thấy bọn gọ phái ra bộ binh, có lẽ đây là một đội kỵ binh xuống ngựa, tạm thời biến thành bộ binh chăng?
Đội bộ binh này khiêng vài cây gỗ cực lớn, những binh sĩ khác bao xung quanh, dùng tấm chắn bảo vệ binh sĩ khiêng gỗ. Đám binh lính này đang lao về phía cửa thành yếu ớt của Trác Huyện!
NM01 tranh thủ thời gian làm từng việc một.
Các binh sĩ trên thành đột nhiên nhìn thấy Lệnh Sử đại nhân Tôn Vũ, một quan văn, lại hiện ra một ánh sáng đỏ trên người. Ồ, đó là Võ Tướng Kỹ ư?
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, trên đầu của Tôn Vũ nhảy lên hai cái chữ to: "Tất Trung!"
Tay phải của Tôn Vũ buông lỏng, mũi tên đã trải qua sự tính toán chính xác của NM01, mang theo ánh sáng màu đỏ của Võ Tướng Kỹ giả, bay xuống dưới thành. Mũi tên này cũng không phải là thần tốc, cũng không phải có thanh thế lớn, nó cũng chỉ nhẹ nhàng mà bay về phía trước ngựa của Trương Thuần hơn mười thước mà thôi.
Ai cũng không tin một mũi tên lộn xộn này có thể bắn trúng người, thế nhưng... Trương Thuần lại thúc ngựa, hệt như nóng lòng đầu thai, để vọt vào điểm rơi của mũi tên, trong tiếng hoan hô của các hương dũng trên đầu thành, hai quân binh sĩ trơ mắt nhìn mũi tên yếu ớt này cắm vào trên đầu vai của Trương Thuần.
"PHỐC!" Máu tươi tràn ra, Trương Thuần chấn động toàn thân, nhưng người Ô Hoàn quả không hổ lớn lên trên lưng ngựa. Chỉ thấy Trương Thuần hừ một tiếng, cũng không ngã xuống lưng ngựa mà thúc ngựa quay về.
Quân sĩ hai bên đều choáng váng... Cái này là kiểu bắn gì vậy? Mũi tên vừa bay lộn xộn vừa yếu ớt lại có thể trúng một kỵ tướng đang phi ngựa... Hệt như thần... Còn có Võ Tướng Kỹ kỳ dị như vậy sao?
Ô Hoàn quân ở dưới thành thấy tổng soái bị thương, sĩ khí giảm mạnh. Trái lại ở đầu tường, các hương dũng của Trác huyện hè nhau hoan hô thật to.
Đại quân Ô Hoàn ở ngoài thành tranh thủ thời gian phát lệnh cho kỵ binh Ô Hoàn không tấn công tường thành, tất cả đều quay về.
Trận thứ nhất xem như giữ được, các hương dũng của Trác huyện nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Trong thành tranh thủ kiểm kê tổn thất, và đưa các hương dũng bị thương vào trong y quán, từng dãy cáng cứu thương qua lại liên tục, hầu như tất cả mọi người đều bị trúng tên.
Thời đại này mũi tên có uy lực cực kém, có câu nói: "Ba mũi tên không bằng một đao, ba đao không bằng một thương." Có thể thấy được trúng tên là nhẹ nhàng cỡ nào, phần lớn hương dũng bị thương chẳng qua chỉ có thêm một cái lỗ máu trên người. Chỉ có không đến trăm người bỏ mình, có khoảng mười mấy người bị bắn mù một mắt, hai mươi mấy người bị bắn thủng bụng, dẫn đến xuất huyết nội, các thương binh còn lại thì bị thương ở ngoài da.
Về phần binh lính Ô Hoàn ở ngoài thành thì tổn thất càng nhỏ hơn. Bởi vì bọn họ cưỡi trên khoái mã, vốn không dễ bị bắn trúng, các hương dũng trong thành lại có tiễn thuật không tốt, căn bản không tạo được uy hiếp gì lớn, Tôn Vũ đoán chừng bên phe Ô Hoàn chỉ tổn thất hơn mười tên lính là cùng.
Nhưng thú vị ở chỗ, chủ tướng của hai bên đều bị thương ở đầu vai, vì vậy tổn thất cũng trơ nên nặng nề.
Cuối cùng Tôn Vũ đã hiểu rõ chiến tranh cổ đại là như thế nào, chiến tranh kiểu như vậy muốn giết chết nhiều người là không thể, khó trách chủ yếu chỉ đánh về sĩ khí, vũ khí yếu kém như vậy muốn giết người cũng khó.
Ồ, không đúng... Nơi này đâu phải thời cổ đại, phải nói đây là một thế giới khác mới đúng chứ. Tôn Vũ cả kinh, chiến tranh trong thế giới này căn bản không phải là binh sĩ, mà là Võ Tướng Kĩ! Vừa rồi mình và Trương Thuần đấu Võ Tướng Kỹ, trận chiến này mới vẽ xuống dấu chấm tròn (Trận chiến kết thúc), trước đó tất cả đều chỉ là thăm dò.
Thật ra “Bôn Xạ” của Trương Thuần cũng không yếu hơn "Tất Trung" của mình, thậm chí còn lợi hại hơn so với "Tất Trung" của mình nhiều lắm, rõ ràng có thể bắn thủng tấm chắn, nếu như không phải mình đánh lén, chắc chắn không thể đánh bại Trương Thuần.
"Võ Tướng Kỹ... Cuối cùng nó là thứ gì?" Tôn Vũ lẩm bẩm tự hỏi.
Trận chiến đã tạm thời kết thúc, tư tưởng cũng được buông lỏng, lúc này Tôn Vũ mới cảm thấy sau lưng có một đôi bàn tay nhỏ bé vẫn một mực nắm lấy góc áo của mình, đây chắc chắn là Triệu Vân. Mặc kệ là núi đao hay là biển lửa, Triệu Vân vẫn luôn cầm gắng giữ lấy phiếu ăn cơm dài hạn của mình.
"Hô, đứa bé ngoan, yên tâm." Tôn Vũ an ủi: "Ta bắt đầu nắm giữ cách làm giàu của cái thế giới này rồi, trở thành nhân thượng chi nhân (Người đứng trên người) chính là mấu chốt, về sau ngươi sẽ không phải chịu đói đâu."
Lưu Ngu bị trọng thương và đã được thuộc hạ đưa vào trong y quán, nàng vốn đã già yếu, nay lại trúng một mũi tên cực mạnh của Trương Thuần, thân thể thiếu chút nữa không chịu được. Trước khi ngất, Lưu Ngu cũng được chứng kiến thần uy của Tôn Vũ. Đến khi võ tướng kỹ màu đỏ trung cấp đẩy lùi được quân địch, nàng cực kỳ mừng rỡ, chỉ là hai mắt vừa khép lại thì cứ như vậy mà ngất đi cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Tôn Vũ bị ép làm huyện trưởng, thừa dịp quân địch tạm lui, hắn tranh thủ thời gian tuyển thêm một nhóm người trong huyện để thay thế binh sĩ bị thương khi thủ thành. Đột nhiên, hắn nhớ vài ngày đã từng gặp Lưu Bị cùng Trương Phi, nếu như bọn họ ở trong Trác huyện, Quan Vũ chắc chắn cũng ở đây, ta có nên mời ba tên yêu quái này trợ giúp thủ thành hay không? Lưu Bị thì không nói, nếu Quan Vũ cùng Trương Phi nguyện ý ra tay tương trợ... Chà chà, chẳng biết Võ Tướng Kỹ của bọn họ thuộc đẳng cấp gì?
Tôn Vũ phái người đi tìm Lưu Quan Trương, kết quả tìm khắp huyện mấy lần, cũng không thấy cái bóng của ba người, thì ra Lưu Quan Trương đã tụ họp mấy trăm hương dũng. Tối hôm Tôn Vũ đi mua thịt đã rời khỏi Trác huyện, xuôi nam tiêu diệt giặc Khăn Vàng, ba người bọn họ không biết Trác huyện bị quân Ô Hoàn tấn công.
Tôn Vũ không tìm thấy Lưu Quan Trương nhưng cũng đành phải chấp nhận. Hắn bắt đầu đem lực chú ý chuyển sang công tác thủ thành. Bấy giờ, Tôn Vũ lại phân phối vũ khí lẫn dược phẩm trong kho huyện đưa đến tay các hương dũng, phân công chức vụ cho hương dũng mới. Sau khi xử lý mấy việc vặt vãnh này, hắn đã tốn mất một ngày. Đến sáng sớm ngày thứ hai, quân Ô Hoàn chuẩn bị bắt đầu một cuộc công thành mới.
Hôm nay đã không giống với ngày hôm qua, bởi vì chủ tướng bị thương, quân Ô Hoàn không hề dựa vào Võ Tướng Kĩ để công thành, mà chặt cây ở trong một khu rừng ở gần đó để chế thành dụng cụ công thành, đã có thứ này, cửa thành liền tràn ngập nguy cơ.
Nương theo tiếng trống trận, trên thành dưới thành lại bắt đầu đối xạ kịch liệt, mũi tên rơi như mưa. Trong quân Ô Hoàn, Trương Thuần băng bó đầu vai, không dám tiến lên chiến trường. Đôi mắt lập lòe ánh sáng của nàng đang nhìn chằm chằm vào Tôn Vũ trên đầu thành, rồi hỏi hai bên: "Ai biết lai lịch của địch tướng kia?"
Chúng thủ hạ đều lắc đầu.
"Hừ, một người nam nhân lại có thể sử dụng Võ Tướng Kỹ!" Trương Thuần hừ lạnh một tiếng, rồi nói: "Nếu ta biết hắn có thể sử dụng Võ Tướng Kĩ, mũi tên thứ nhất đã không bắn Lưu Ngu, đổi thành bắn tên cẩu quan này."
Chúng thủ hạ nhao nhao nói: "Trăm năm qua chưa từng thấy đàn ông sử dụng Võ Tướng Kĩ. Đây chỉ là dị số, không phải lỗi của tướng quân."
Tôn Vũ mà nghe được lời này, nhất định phải tức chết, mũi tên thứ nhất của Trương Thuần không bắn hắn lại bắn Lưu Ngu, thì chính là xem thường một người đàn ông là hắn.
Trương Thuần hừ lạnh hai tiếng nói: "Tất cả đều đi công thành, bắt nam nhân này đến dưới trướng của ta, ta muốn đem hắn xé ra để xem cho kỹ, cuối cùng hắn có thật là nam hay không?."
Đại quân Ô Hoàn nhận được mệnh lệnh của tướng quân, lập tức anh dũng tiến về phía trước, mũi tên bay loạn khắp xung quanh Trác huyện.
Tôn Vũ đứng ở đầu thành, hắn biết dù sao hương dũng cũng không bằng quân chính quy, càng không thể so với dân tộc thiểu số dũng cảm chiến ở phương Bắc. Trong trận chiến thứ hai, sĩ khí của các hương dũng rõ ràng kém hơn so với ngày đầu. Có thể do hôm qua trải qua chiến đấu, khi nghỉ ngơi, hương dũng chứng kiến bạn mình bị thương và thi thể của họ nên trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Hai quân đối xạ một hồi, đột nhiên trong quân Ô Hoàn xuất hiện một đội binh lính cầm lá chắn. Điều này quả thật rất kỳ quái, bởi vì trước đây ai cũng chỉ thấy quân Ô Hoàn dùng kỵ binh. Đây là lần đầu tiên, mọi người nhìn thấy bọn gọ phái ra bộ binh, có lẽ đây là một đội kỵ binh xuống ngựa, tạm thời biến thành bộ binh chăng?
Đội bộ binh này khiêng vài cây gỗ cực lớn, những binh sĩ khác bao xung quanh, dùng tấm chắn bảo vệ binh sĩ khiêng gỗ. Đám binh lính này đang lao về phía cửa thành yếu ớt của Trác Huyện!
/272
|