Manh Phi Đãi Gả

Chương 136: Phí hoài đêm xuân

/144


Edit: Boringrain

Một thoáng ảo ảnh lướt qua, bia lòng ghi tạc ngàn năm không nhòa.

Phong Cô Tình hé môi cười, nhưng sao trong nụ cười lại thê lương, bi ai đến lạ lùng. Hắn thầm nói: Ta và nàng từ nay là hai kẻ xa lạ.

Trữ Hy cụp mắt, người con gái tựa tiên nữ hạ phàm, phải mất bao lâu đây lòng hắn mới có thể xóa mờ hình ảnh chưa từng thuộc về mình?

Đột nhiên, hắn bỗng có ý định cưới vợ sinh con như những người đàn ông khác. Tìm một người phụ nữ tốt tính, dẫu không thể yêu nàng bằng cả trái tim, hắn cũng có thể đối tốt với nàng cả đời. Hắn cười thiểu não, buồn bã xoay người đi ra. Đứng bên ngoài, hắn ngước nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, hỏi ông trời, cũng có thể cho hắn một người phụ nữ tốt chứ?

“Hy, chẳng qua huynh chưa gặp được người thuộc về mình thôi. Sau này, đến lúc huynh gặp được người đó, hy vọng đừng cuồng si như Dĩ Bác là được.” Trương Quang Duệ theo Trữ Hy ra ngoài, đứng sau hắn nửa đùa nửa thật nói.

Trữ Hy cúi đầu dấu tia buồn bã, đoạn ngoái ra sau nhìn Trương Quang Duệ, khóe môi cong lên nụ cười ảm đạm, trông gượng gạo vô cùng, thế nhưng hắn vẫn ép mình cười. “Đi thôi, chúng ta đi gọi Dĩ Bác ra, hôm nay không say tuyệt đối không thả hắn về. Rồi ngày mai trời sẽ lại sáng.”

Trương Quang Duệ gật đầu: “Ý kiến hay!” Không cần nói nhiều nữa, cứ say một trận thỏa thê, trời ngày mai sẽ lại sáng.

…….

Cung Thác phải vất vả lắm mới hoàn hồn, phát hiện không biết thế nào mình đã ngồi trong sảnh. Lúc chân hắn dợm bước vào phòng, đã thấy cả sảnh đường lặng ngắt như tờ, ngẩng đầu nhìn lên, trái tim chực nhảy khỏi lồng ngực, đầu óc chỉ còn xoáy quanh bóng hình tuyệt mỹ kia mà thôi.

Tiếc thay, nàng đã trở thành thê tử của kẻ khác.

Có một nỗi đau mơ hồ vấn vít trong tim, sắc lẻm như mũi kim đâm vào ngực. Lúc mới đâm xuống vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng lâu dần lại ung mủ rỉ máu. Nàng bước vào lòng hắn mà im hơi lặng tiếng, để đến lúc này hắn mới giật mình nhận ra, nực cười biết bao!

Cung Thác nâng ly rượu, ngửa cổ uống cạn, hương rượu nguyên chất cay xè chảy vào cổ họng, kích thích giác quan khiến viền mắt hắn nóng dần lên, hơi thở có phần hỗn loạn.

Trong đầu chỉ lơ lửng mỗi bóng dáng nàng yêu kiều quyến rũ lựa lúc hắn không đề phòng đã xâm nhập vào trái tim, phát giác ra thì trở tay không kịp. Mối tình này đã định trước đơn phương.

Giang Dĩ Bác, hôm nay ngươi thật đáng ghen tỵ. Có biết bao nam nhân đố kỵ với ngươi? E ngay đến đương kim thiên tử cũng năm trong số đó.

Cung Thác lại uống cạn thêm một chén nữa. Say, hôm nay hắn muốn say một trận.

………..

Từ trong lòng Giang Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền đưa mắt đánh giá một vòng tân phòng lịch sự tao nhã, bài trí hoa lệ tinh xảo.

Nhưng chỉ vừa nghĩ đến hôn lễ xấu mặt, lửa giận trong lòng nàng liền bùng cháy, nàng hung hăng véo hai bên má Giang Dĩ Bác, mạnh tay đến mức khóe miệng hắn méo xệch.

Uổng công nàng háo hức mong đợi, dù không được bảy phần lãng mạn, chí ít cũng phải được ba phần thắm thiết chứ? Đằng này, ù ù cạc cạc bái đường xong lúc nào nàng cũng chẳng có tí cảm giác gì.

“Nương… nương tử… đừng giận mà! Ta cũng giận lắm đấy!” Giang Dĩ Bác bị nàng đột nhiên hành hung, hai tay run lên một cái, xém nữa là thả rơi nàng xuống đất. Nàng giận, hắn cũng giận vậy. Thậm chí còn giận đến muốn giết người ấy chứ!

Vừa nãy, có bao nhiêu người đã thấy được dáng vẻ kiều diễm của nương tử hắn? Những kẻ đó phải chăng vẫn đang nghĩ đến nàng? Nghĩ đến chuyện đó thôi, là ý nghĩ muốn giết người lại bùng lên thôi thúc hắn. Lễ thành thân này…

Hắn thật hối hận đã đồng ý cho nàng mặc bộ y phục không thể xem là hỷ phục này để thành thân.

“Chàng còn dám nói? Hôn lễ của thiếp, hôn lễ thiếp hằng mong đợi, đã bị chàng phá hỏng rồi!” Thủy Băng Tuyền trợn tròn đôi mắt phượng, hai tay lại ra sức nhéo mạnh nhằm xả giận, buổi hôn lễ này, càng nghĩ càng muốn phát điên.

Nhìn lửa giận trong mắt nàng, đáy mắt Giang Dĩ Bác lại lấp lánh ý cười. Hắn dịu dàng đặt nàng xuống, rồi vỗ nhẹ lên tay nàng dụ dỗ: “Tuyền Nhi, nghi thức đã kết thúc rồi. Hỏng chỗ nào chứ?”

Thủy Băng Tuyền liếc mắt khinh thường, hai tay chống lên giường, sự chú ý đột nhiên bị xúc giác thu hút. Sờ sờ thêm lần nữa lớp chăn đệm lót giường, mềm mại mịn màng hệt như làn da của Tiểu Miêu vậy.

“Tiểu Miêu đâu?” Hôm nay nàng vẫn chưa gặp Tiểu Miêu, từ tối qua Dĩ Bác đã đưa thằng bé đến Giang gia trước rồi.

“Ở chỗ bà nội.” Giang Dĩ Bác từ tốn cầm hai ly rượu đến đưa cho Thủy Băng Tuyền, rồi tiện thể ngồi xuống mép giường.

Thủy Băng Tuyền thản nhiên nhận lấy, quàng qua tay hắn uống chén giao bôi.

“Đi, bế Tiểu Miêu lại cho thiếp!” Uống xong ly rượu giao bôi, Thủy Băng Tuyền lấy tay thúc nam nhân ngồi cạnh mình, nói.

Ánh mắt nóng bỏng của Giang Dĩ Bác vẫn còn lưu luyến trên da thịt nàng chưa chịu dời đi. Một cơn phiền muộn lan truyền qua khắp tứ chi hắn. Nghĩ đến chuyện vừa nãy, gương mặt tuấn lãng bất giác đen sì.

Thủy Băng Tuyền thấy người bên cạnh mình không có phản ứng gì, bèn quay đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt tối sầm của hắn thì khóe môi cong lên.

“Còn giận chuyện vừa nãy sao?” Mặt hắn đen thui chẳng còn ra bộ dạng gì nữa, thật muốn xách cái gương lại cho hắn tự soi.

“Nương tử… nàng rốt cuộc cũng trở thành nương tử của ta.” Giang Dĩ Bác thở hắt một hơi, rồi dịu dàng ôm nàng vào lòng, cằm đặt trên trán nàng, thỏa mãn nói.

Cơn giận trong lòng Thủy Băng Tuyền bị một câu nói khẽ khàng này đánh bạt ngàn dặm, nàng cũng quàng tay ôm hắn, nhắm mắt, thủ thỉ: “Đúng vậy, thiếp đã là nương tử của chàng. Nương tử lấy về là để yêu thương, nên sau này chàng phải yêu thương thiếp đấy.”

“Ta nhất định sẽ quý trọng nàng như trân bảo.” Siết chặt vòng tay, Giang Dĩ Bác khẽ nói bên tai nàng như lời tuyên thệ.

Thủy Băng Tuyền mỉm cười trong lòng. Dĩ Bác, thiếp nhất định sẽ trân trọng cuộc hôn nhân này. Mặc kệ bao nhiêu bão giông phía trước, thiếp sẽ nắm chặt tay chàng không buông.

….

Giang Dĩ Bác lưu luyến rời tân phòng, trở lại phòng khách, đảo mắt qua vài người ngồi trong, gương mặt tuấn lãng phút chốc đanh lại, lòng thoáng âm u.

Những người này? Không phải đều đợi chuốc say hắn đấy chứ?

“Giang công tử, chúc mừng!”

“Chúc mừng, chúc mừng!”

……..

Phòng khách đầy ních người, thoáng thấy bóng Giang Dĩ Bác đi ra, ai nấy đều lần lượt đứng dậy chúc mừng.

“Mọi người lặn lội đến Giang gia uống rượu mừng, Giang mỗ hôm nay ghi tạc trong lòng. Nào, Giang mỗ kính các vị một chung. Mời!” Giang Dĩ Bác nâng ly rượu sảng khoái uống cạn.

“Dĩ Bác, nào, hôm nay huynh chạy không thoát đâu!” Trương Quang Duệ một mặt ngăn ly rượu trong tay Trữ Hy, mặt khác đứng dậy mời rượu Giang Dĩ Bác.

Trữ Hy nãy giờ liên tiếp nốc rượu không ngừng, chừng như quyết say một trận. Nhưng tân lang đã tới rồi, không chuốc hắn say thì thật uổng phí?

“Xem ra ta tới trễ rồi.” Vừa lúc này ở cửa lớn xuất hiện một bóng người mặt áo trắng, vì đứng ngược sáng, cả gương mặt hắn đều chìm trong bóng tối.

Người ấy là Vân Tại Viễn. Nhìn bộ dạng phong trần mỏi mệt, hẳn chỉ vừa đến Tân Thành mà thôi.

Giang Dĩ Bác ngẩng nhìn, đôi mắt nheo lại, môi cười nhạt: “Mời vào!”

“Viễn?” Ngược lại, Trương Quang Duệ tỏ ra rất vui vẻ, vội đứng lên chào hỏi.

Vẫn là nụ cười ngạo nghễ bất cần khi trước, Vân Tại Viễn thấy Trương Quang Duệ và Trữ Hy thì trong mắt cũng nổi lên ý cười.

“Mời Vân công tử vào trong!” Đại chưởng quầy vội vã ra hiệu cho hạ nhân bày thêm chỗ.

“Hy cũng ở đây sao?” Vân Tại Viễn thoáng nhìn Trữ Hy ngó bộ đã uống không ít, đáy mắt có chút phức tạp. Lúc đầu, hắn không định đến tham dự hôn lễ này, nhưng chẳng biết thế nào lại bôn ba ngày đêm chạy tới Tân Thành. Tuy đã lỡ mất giờ lành, nhưng trong lòng cũng dễ chịu phần nào. Có lẽ, bản thân hắn vẫn muốn vãn hồi tình bằng hữu trước kia.

Giang Dĩ Bác nhận ly rượu từ tay đại chưởng quầy: “Khó có dịp mọi người cùng tụ tập hôm nay, xin giới thiệu với mọi người, vị này là Cung Thác công tử, đại gia số một của Bắc cảnh.”

Cung Thác rũ mi che đáy mắt phức tạp, đoạn đứng lên, đưa chén về phía mọi người: “Có thể quen biết mọi người ở đây là phúc ba đời của Cung mỗ, Cung mỗ xin kính các vị một chung.”

“Cung công tử đừng khách khí!” Trương Quang Duệ và Vân Tại Viễn đều nâng chén đáp.

Giang Dĩ Bác đánh mắt một vòng, liếc thấy bóng người ngồi khuất trong một góc tối bèn nói: “Đại chưởng quầy, đến mời Phong Các Chủ lại đây, hôm nay mọi người không say không về.”

…………

Một bàn rượu quy tụ toàn những kẻ hữu tâm. Lúc đầu còn khách sáo từ tốn nói vài lời xã giao, nhưng uống được một vòng, men rượu như đã ngấm, hết lượt này đến lượt khác, họ thi nhau nhắm vào người xuân phong đắc ý Giang Dĩ Bác, có lẽ do lòng đố kỵ, cũng có thể vì cách đàn ông đối đãi nhau không biết chừng.

Mặc kệ là bạn hay thù, hôm nay có rượu ta cứ say.

Ngày mai rời khỏi, ai vì người nấy, thoải mái mà làm.

Lúc này, ai cũng muốn đối phó với Giang Dĩ Bác, không phải bằng vũ lực tranh chấp, không phải bằng mưu sâu kế hiểm, mà dùng cách trực tiếp nhất, thẳng thắn nhất, đấu rượu.

……..

Thủy Băng Tuyền đứng dậy, đánh giá một vòng xung quanh. Gian phòng này cực lớn, giường ngủ rộng chừng 2 thước vuông, trên treo cẩm trướng xanh nhạt. Không chỉ chất lượng vải, đến từng đường thêu trên mảnh rèm ấy đều là hàng thượng phẩm, tinh xảo từng li từng tí. Trên giường trải chăn và gối thêu uyên ương hí thủy (*uyên ương nghịch nước).

Mặt bàn trải khăn vuông màu hồng nhạt, đặt bộ ấm trà bằng sứ trắng tinh khiết, trong có sẵn nước trà thơm mát.

Căn phòng cho người ta cảm giác xa hoa, mỹ lệ nhưng lại sáng sủa nhã nhặn, đủ thấy người bài trí đã tốn không ít tâm tư.

Cạnh giường đặt một tấm bình phong lớn, ngăn cách với phía trước. Thủy Băng Tuyền vòng qua bình phong, định thò đầu đánh giá bên trong thì ngây ngẩn cả người.

Sau bình phong tựa như mở ra một chốn kho tàng rực rỡ. Chưa kể độ rộng không gì sánh bằng, còn có một chiếc tủ gỗ sơn son với tám cánh cửa vĩ đại, cạnh đó có 4 chiếc rương, một bàn trang điểm khổng lồ và mười mấy hộp gấm lớn nhỏ đặt trên bàn. Hiển nhiên tất cả đều là chuẩn bị cho nàng.

Thủy Băng Tuyền nhướng mày, hiếu kỳ đi đến chỗ tủ gỗ, xem Giang Dĩ Bác chuẩn bị cho nàng thứ gì?

Cửa thứ nhất…

Cửa thứ hai…

Cả thảy tám cánh cửa được mở ra, phía sau nó đều là quần áo đã được phân loại gọn gàng. Tinh xảo có, thanh nhã có, hoa lệ có, thuần khiết có, kiều diễm cũng có… Đủ loại kiểu dáng, phong tình, thứ gì cần có đều có cả. Hơn nữa đều là nguyên bộ quần áo trang sức đi với nhau, nhiều không đếm xuể, có mặc cả đời cũng chẳng hết.

Lại thờ ơ dùng chân đá tung nắp 4 rương gỗ bên dưới, Thủy Băng Tuyền xém nữa bị ánh sáng chói lòa làm mờ hai mắt, đến khi nhìn rõ thứ bên trong, cơ mặt nàng co quắp dữ dội, trang sức vàng bạc, châu báu ngọc ngà… Đủ hù chết người.

Lại giở những hộp gấm trên bàn trang điểm ra xem, không ngoài dự đoán của nàng, đều là phấn son trang điểm…

Thủy Băng Tuyền thở dài một tiếng, cúi nhìn bộ váy cưới trên người, tiện tay cầm một bộ quần áo màu hồng phấn ra thay.

Xong xuôi, nàng xếp áo cưới đặt vào một ngăn tủ, lại nhìn qua những thứ kia lần nữa, không khỏi lắc đầu chịu thua, người này thật là!

Vòng qua bình phong ra ngoài, Thủy Băng Tuyền đi xuyên qua cổng vòm bán nguyệt phân cách, thấy gian ngoài bố trí cũng vô cùng tinh xảo.

…………

Ở phòng khách, Giang Dĩ Bác có tửu lượng cao thế nào cũng phải khốn đốn với một bàn người có tửu lượng cao không kém.

Phong Cô Tình, Vân Tại Viễn, Trữ Hy, Cung Thác, thậm chí cả Trương Quang Duệ đều có sức uống đến kinh người, lại thêm thi thoảng có vài người từ bàn khác chạy đến chỗ hắn kính rượu.

Khách mời hôm nay, đặc biệt là nam nhân đều có vẻ vô cùng quá khích, nồng nhiệt, không biết là vô tình hay hữu ý, mà ai cũng muốn chuốc cho Giang Dĩ Bác túy lúy một phen, khiến hắn một đêm xuân phí hoài.

Đại chưởng quầy nhìn khí thế chém giết (trên bàn rượu) trước mắt, không khỏi khiếp vía. Trời ạ, nhưng vị tai to mặt lớn này rốt cuộc ăn nhằm thứ gì mà cứ như có thù oán sâu nặng với thiếu gia nhà hắn vậy?

Sực nhớ đến nụ cười khuynh thành của thiếu phu nhân, đại chưởng quầy vội vã lắc đầu thật mạnh như sợ tội, xém chút lắc văng luôn cả đầu.

Chắc chắn những kẻ này đố kỵ với thiếu gia, ý đồ chuốc say cậu ấy đây mà. Quá đê tiện!

Hắn lập tức đưa mắt xung quanh ra hiệu, từ bốn phía xuất hiện vài gã đại hán đỡ rượu thay cho Giang Dĩ Bác. Đùa chứ, nếu để thiếu gia lỡ mất đêm xuân, thì ngày mai cả phủ e khó sống nổi.

……….

Bất giác, màn đêm đã thay thế cho ánh nắng trời từ bao giờ, trong đại sảnh rộng lớn của Giang phủ, không khí vẫn vô cùng xôn xao náo nhiệt.

Giang Dĩ Bác cố dứt thế nào cũng không thoát khỏi đám ma men đang say sưa chén tạc chén thù, thi nhau sát phạt. Sắc trời càng mờ tối, bọn họ nốc rượu càng hăng, như thể không muốn sống vậy.

Còn trong mắt những người khác lại phừng phừng lửa đỏ, lòng thầm nghĩ: ai không biết Giang Dĩ Bác muốn vào trong làm gì chứ? Không được, tuyệt đối không thể thả hắn dễ dàng.

………

Cùng lúc đó, Thủy Băng Tuyền đã tựa vào mép giường chợp mắt được một lúc. Giật mình sực tỉnh, thoáng thấy ngoài trời đã sẩm tối, nhưng trong phòng lại sáng rỡ lạ thường. Thủy Băng Tuyền tò mò đánh mắt nhìn quanh, thấy trên bàn trang điểm có có đính hai viên dạ minh châu mà ban nãy nàng tưởng chỉ để trang trí, đang phát ra những tia sáng chói lọi.

Trên trán Thủy Băng Tuyền tức thì xuất hiện vài đường hắc tuyến. Có tiền cũng không cần phải khoe khoang đến mức này? Hắn không sợ phường trộm cướp à?

Đưa tay xoa trán, Thủy Băng Tuyền thực sự không còn gì để nói. Trữ Thiên Kỳ đã hận chàng và nàng đến tận xương tủy, nếu hắn mà thấy Giang gia xa hoa không thua kém gì hoàng cung thế này thì…

Thảo nào, hoàng đế các đời đều dùng đủ mọi thủ đoạn chèn ép đệ nhất thế gia này. Thứ nhất, vì sợ họ mưu phản, thứ hai, rất có khả năng do tâm sinh đố kỵ.

Xưa nay công cao quá chủ là tội chết. Giàu qua hoàng thất lại càng phải chết.

Sắp tới đây Giang gia chắc chắn sẽ trở thành bia thịt núc ních cho người ta ngắm bắn, Giang Dĩ Bác hẳn cũng biết rõ.

Thủy Băng Tuyền nheo mắt, đáy mắt bắn ra tia bén nhọn. Giang gia giàu nức khố đổ vách, đừng nói Trữ Thiên Kỳ ngứa mắt, nếu Trữ Thiên Khang thực sự xưng đế, thì Giang gia trong lòng hắn cũng trở thành mối ung nhọt không thể không trừ. Giang gia e chạy không thoát vòng xoáy quyền lực này rồi.

Thủy Băng Tuyền xoa tay lên chỗ thái dương giật giật. Muốn có những ngày thanh tĩnh yên ổn cũng khó lắm thay!

Còn Tiểu Miêu của nàng? Đáy mắt Thủy Băng Tuyền ánh lên tia lo lắng. Xem chừng nàng phải hành động rồi.

Không vì gì khác, vì Tiểu Miêu, nàng nhất định…

“Thu Nhi!”

“Dạ, tiểu thư!” Thu Nhi lập tức đẩy cửa đi vào.

“Bế thế tử đến cho ta!” Thủy Băng Tuyền thở dài, kết hôn một cái, thì đến ‘hộ khẩu’ cũng phải đổi luôn. Nhưng gọi Tiểu Miêu là thế tử cũng không có gì sai. Tiểu Miêu có mặt trên đời là nhờ Thiên Hợp tác thành, nàng từng là Bắc Vương phi càng không thể phủ nhận.

“Dạ.”

Thu Nhi đi rồi nhanh chóng trở lại, nhưng không đưa tiểu thế tử trở về.

“Thế tử đâu?” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt hỏi.

Thu Nhi ngẩng đầu, thoáng lúng túng, ngần ngừ hồi lâu mới báo: “Bẩm tiểu thư, thế tử ở trong phòng của lão phu nhân ạ!”

Thủy Băng Tuyền thờ ơ đảo chén trà, rồi ung dung nhấp một ngụm: “Lão phu nhân không cho ngươi bế thế tử đi à?”

Đầu Thu Nhi ngày càng cúi thấp, giọng nhỏ tí đáp: “Dạ! Lão phu nhân nói người sẽ chăm sóc thế tử, nói tiểu thư…”

“Hửm?” Thủy Băng Tuyền nhướng một bên mày, ý bảo Thu Nhi nói tiếp.

“Nói sau này người sẽ chăm sóc thế tử để tiểu thư được thoải mái.” Thu Nhi nói liền một hơi rồi cúi gằm đầu.

Thủy Băng Tuyền đặt chén trà lên bàn, tiếng ‘cạch’ không lớn lắm nhưng đủ khiến Thu Nhi giật mình ngẩng đầu lên.

“Cho ngươi một khắc, bế thế tử về đây cho ta.” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt nói, nhấn mạnh vào hai từ thế tử.

Thu Nhi cắn môi: “Dạ, Thu Nhi đã biết.” Nàng đúng là vô dụng, vừa thấy ánh mắt của lão phu nhân thì hoảng hồn không nói được lời nào. Thế tử cho dù đã trở thành tiểu thiếu gia của Giang gia, thì vẫn là thế tử chứ!

Thủy Băng Tuyền gõ ngón tay lên mặt bàn theo nhịp. Giang lão phu nhân, bà nội của Giang Dĩ Bác, nguyên chủ quản Giang gia trong mấy chục năm, là một nhân vật có khả năng hô phong hoán vũ, thủ đoạn mạnh mẽ tàn bạo. Gia tộc họ Giang trước đây do ông nội Dĩ Bác đứng đầu, trong tộc còn không ít bậc trưởng lão vai vế, vậy mà sau khi ông qua đời, chỉ là một nữ lưu, còn đùm theo con nhỏ, vị lão phu nhân này có thể đạp đổ tộc nhân các chi khác của Giang thị, chễm chệ trở thành chủ quản gia tộc.

Đến khi phụ thân của Dĩ Bác trưởng thành, cũng chỉ là một chủ quản hữu danh vô thực trong tay bà. Cả đời ông nhu nhược, không dám cãi ý mẫu thân, buồn bực mà chết, chỉ để lại Giang Dĩ Bác.

Lúc Giang Dĩ Bác còn nhỏ, đại bộ phận tộc nhân Giang thị đều đã bị vị lão phu nhân này diệt tận. Tuy vô cùng thương yêu huyết mạch duy nhất còn lại của Giang gia, đứa cháu Giang Dĩ Bác, vị lão phu nhân này vẫn vô cùng lưu luyến quyền thế cao cao tại thượng của mình.

Sau khi Giang Dĩ Bác học nghệ thành tài, xuất sơn trở về, chỉ dùng một năm khiến bà giao ra thực quyền của Giang gia, sau đó, hắn bắt đầu khống chế tứ thế gia kinh thành vốn được xưng tụng ngang hàng với Giang gia. Từ đó về sau, dù là đại thế gia kinh thành đi nữa, cũng phải nhìn mặt Giang Dĩ Bác mà hành sự, mới mong giữ lại chút danh tiếng nhỏ nhoi ấy.

Giang gia trong tay Giang Dĩ Bác, nhanh chóng phát triển rực rỡ tựa mặt trời ban trưa, khống chế phân nửa thương mạch của Thanh Lăng hoàng triều.

Thủy Băng Tuyền kéo cong khóe môi, Giang Dĩ Bác quả là một thương nhân trời sinh. Nên Giang gia mới có ngày hôm nay.

“Tham kiến lão phu nhân! Tham kiến tiểu thiếu gia!” Giọng tỳ nữ gác cửa bên ngoài vọng vào khiến Thủy Băng Tuyền hoàn hồn, đồng tử đảo nhẹ, khóe môi lại càng cong lên, Thu Nhi quả không có đến nửa phần năng lực của Hương Hàn.

“Đứng lên đi!” Một giọng uy nghiêm lưu loát vang lên.

Thu Nhi đẩy cửa, rồi hướng về phía sau phúc thân: “Mời lão phu nhân vào.”

Đi vào là một bà lão luống tuổi, khoác trên người cẩm y đẹp đẽ, dáng vẻ ung dung cao quý, mái tóc bạc được búi cẩn thận, đôi mắt sâu hoắm thâm trầm với tia nhìn sắc bén mà khôn khéo. Mặc dù sống trong nhung lụa, an nhàn sung túc, vẫn không ngăn được dấu vết năm tháng hằn trên gương mặt bà. Dù nhanh nhẹn quắc thước tới đâu, bà cũng chỉ là một bà lão mà thôi.

Tiểu Miêu trong lòng bà vừa thấy Thủy Băng Tuyền đã chộn rộn hưng phấn, huơ tay, i a gọi những tiếng không rõ, chừng như vô cùng kích động.

“Cháu dâu ra mắt bà nội!” Thủy Băng Tuyền đứng dậy, nhẹ nhàng phúc thân.

Giang lão phu nhân nhàn nhạt lướt mắt qua Thủy Băng Tuyền, nhìn đến bộ y phục trên người nàng thì ánh mắt lóe lên: “Đứng lên đi! Thân là cháu dâu của Giang gia, hy vọng ngươi biết việc gì nên, việc gì không nên! Đừng như hôm nay, khiến thiên hạ chê cười.” Hỷ phục nó mặc là sao chứ? Làm Giang gia mất cả thể diện.

Thủy Băng Tuyền nhếch môi như cười như không, tiến lên trực tiếp bế Tiểu Miêu từ trong lòng lão phu nhân, rồi theo thói quen nhẹ véo lên mũi thằng bé: “Tiểu Miêu hôm nay có ngoan không?”

“A…i…” Từ cái miệng nhỏ xíu phát ra những thanh âm vui vẻ, đôi đồng tử như hai viên bi to tròn lưu chuyển, cười híp mắt, một ngày không gặp mẹ, xem chừng cu cậu giờ đang vui lắm.

Lão phu nhân chau mày, thoáng giận nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.

“Làm phiền bà đích thân bế thế tử về thế này, cháu xin cảm tạ.” Thủy Băng Tuyền đùa với Tiểu Miêu một hồi, mới quay sang lão phu nhân nhàn nhạt nói.

Hàng mi của lão phu nhân càng cau chặt. Thế tử ư? Bà không cho rằng nữ tử khiến Dĩ Bác cuồng si là một ả ngu ngốc không hiểu chuyện. Hôm nay vừa gặp, có thể thấy trừ bộ y phục kinh thế hãi tục ra, thì sự trấn định và khả năng ứng đáp bình tĩnh của Thủy Băng Tuyền này còn hơn nhiều so với tưởng tưởng của bà.

Giang lão phu nhân đứng lên: “Hôm nay là ngày thành thân của ngươi và Dĩ Bác, Tiểu Miêu nên ở chỗ ta thì hơn!” Thế tử? Ý nó là gì chứ?

“Không cần đâu bà nội, Tiểu Miêu hiếu động, nhỡ khiến bà mệt thì cháu lại thấy bất an. Bà cứ tự chăm sóc mình thôi ạ.” Được rồi, nhìn cũng nhìn đủ rồi. Bà lớn tuổi thế này, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, chuyện bên ngoài ít để tâm thôi. Nụ cười trên môi Thủy Băng Tuyền lại càng sâu.

Lão phu nhân híp mắt, ôn hòa cười: “Vậy cũng được.” Nữ nhân khiến Dĩ Bác điên cuồng, bà cuối cùng đã thấy được. Hôm nay bà sẽ không tính toán với nó, nhưng…

Ánh mắt thâm thúy của lão phu nhân dừng lại chỗ Tiểu Miêu, đôi mắt khôn khéo từ từ nheo lại, bất luận thế nào, huyết mạch của Giang gia sao có thể trở thành con thừa tự của kẻ khác? (*Con thừa tự: con cho người khác, mang họ của người đó.)

…..

“Ha ha, Tiểu Miêu của mẹ, thích nhà mới không? Sau này con sẽ lớn lên ở đây đấy.” Trong phòng khôi phục lại vẻ an tĩnh, Thủy Băng Tuyền bế Tiểu Miêu và phòng trong, đặt con nằm trên giường, cười đùa vui vẻ.

“Tiểu thư!” Thu Nhi chột dạ đứng yên một bên, nhìn tiểu thư và thế tử chơi đùa, lòng nàng vô cùng nặng nề. Nàng biết hôm nay mình đã khiến tiểu thư thất vọng.

“Thu Nhi.” Thủy Băng Tuyền để cho Tiểu Miêu nắm ngón tay mình, tay kia dịu dàng lau nước bọt trên khóe môi con, lạnh lùng gọi.

“Dạ.”

“Chỉ lần này thôi, lần sau tuyệt đối đừng viện lý do với ta!” Khóe mắt Thủy Băng Tuyền đảo qua Thu Nhi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng khiến Thu Nhi bất giác run rẩy.

“Dạ, Thu Nhi tuyệt đối sẽ không khiến tiểu thư thất vọng lần nữa.” Thu Nhi ngẩng đầu, kiên quyết nói.

“Không có ta, thế tử sẽ do ngươi chăm sóc. Trong bất cứ trường hợp nào, dù đối phương có là ai, chỉ cần là chuyện liên quan đến thế tử, lá gan ngươi bao lớn cứ lôi ra dùng hết cho ta, trách nhiệm ta chịu.” Khó có được một tỳ nữ thân cận với Tiểu Miêu như Thu Nhi, nàng sẽ cho nàng ta thêm cơ hồi. Nếu nàng ta không thể gánh vác, nàng cũng chẳng còn cách nào.

“Thu Nhi đã hiểu.” Thu Nhi đáp chắc nịch. Tiểu thư đã cho nàng cơ hội, nàng sẽ khiến người hài lòng.

“Được rồi, bên ngoài có bao nhiêu tỳ nữ?”

“Tám người.” Thu Nhi cung kính cúi đầu đáp.

“Giao cho ngươi đó.”

“Dạ, tiểu thư.”

………..

Hai mẹ con Thủy Băng Tuyền tắm rửa thay y phục xong thì đã qua khuya. Đùa được một lúc trên giường, Tiêu Miêu bèn ghé vào lòng mẹ đánh giấc nồng.

Thủy Băng Tuyền cúi đầu, nhẹ hôn lên má con, Tiểu Miêu lớn rất nhanh, thân thể cứng cáp không có vẻ gì mềm yếu bệnh tật cả.

Vừa định nhắm mắt ngủ, bên ngoài bỗng có âm thanh xao động.

“Thiếu gia!”

“Cô gia!”

Giang Dĩ Bác được Vô Tâm và Vô Hình dìu về, tuy còn vài phần tỉnh táo nhưng có vẻ như đã ngà ngà say.

Thu Nhi thấy thế, vội đẩy cửa phòng, sau xoay người dặn dò: “Đưa trà giải rượu lên, lập tức chuẩn bị bồn nước nóng.”

“Dạ.” Bốn tỳ nữ khom người lui xuống.

Vô Tâm và Vô Hình dừng ngoài cửa.

“Tắm rửa thay y phục, uống trà giải rượu xong mới được vào phòng trong, nếu không đêm nay chàng ngủ ngoài đó đi!” Giọng Thủy Băng Tuyền từ trong truyền ra khiến Giang Dĩ Bác đã nhuốm men say giật mình một chốc, rồi khẽ lắc đầu cười: “Nương tử…”

“Vô Tâm, chuẩn bị nước cho ta.”

Cả gương mặt Giang Dĩ Bác đã biến thành màu hồng, hắn phân phó một tiếng, bèn xếp bằng ngồi xuống đất, vận công xua tan mùi rượu trên cơ thể.

Hôm nay hắn quả thực uống rất nhiều, những kẻ đó điên cả rồi…

Nếu không phải hắn có công lực thâm hậu, e đã say túy lúy từ lâu.

……….

Tắm rửa thay y phục, giũ bỏ dáng vẻ say sưa khi nãy, khoác lại bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái thường ngày, Giang Dĩ Bác tiến vào phòng trong. Nhìn thoáng qua giường, thấy Tiểu Miêu đã ngủ say trên đó, hắn cũng đoán nàng đã đưa Tiểu Miêu về, nghĩ lại thôi, dù sao con hắn thường ngủ một mạch đến sáng, không quậy quọ gì cả.

Thủy Băng Tuyền nhác thấy Giang Dĩ Bác đi vào, lại liếc nhìn sắc trời, đã hửng sáng rồi, bèn nói: “Trời sắp sáng rồi, nhanh ngủ đi thôi!”

Giang Dĩ Bác thả màn xuống, cười tà tứ: “Ngủ ư? Nương tử, ta còn chưa muốn ngủ!”

Thủy Băng Tuyền bèn đưa tay ngoắc ngoắc Giang Dĩ Bác lại gần.

Nhận được tín hiệu của Thủy Băng Tuyền, Giang Dĩ Bác sung sướng nhảy tới, ngón tay thon dài đã bắt đầu chu du trên người nàng…

Thủy Băng Tuyền cười gian, ghé vào tai hắn nói một câu, khiến Giang Dĩ Bác khựng lại ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng hụt hẫng ai oán.

“Ngủ đi!” Thủy Băng Tuyền cười đắc ý, đêm động phòng hoa chúc? Ngủ thôi…

………

Lễ thành thân của hai người được lưu truyền khắp thiên hạ, nam nhân ngưỡng mộ Giang Dĩ Bác cưới được kiều thê, nữ nhân lại ngưỡng mộ Thủy Băng Tuyền có được phu phân giàu có.

Chớp mắt, hôn lễ đã được một tháng.

Mùng sáu tháng năm, triều đình chiêu mộ binh lính khiến lòng dân bất an, chính thức châm ngòi cho cuộc chiến sớm đã khơi mào.

Mười sáu tháng năm, Khang Vương chiêu cáo thiên hạ buộc tội đương kim hoàng thượng tàn bạo bất nhân, khởi binh thảo phạt. Hai mươi vạn đại quân từ biên giới kinh thành ùn ùn hướng về hoàng cung. Hai ngày sau, chạm trán với quân triều đình ở Bạch Dương Thành…

Chiến hỏa bùng nổ.

……

“Theo chàng Trữ Thiên Kỳ sẽ phái bao nhiêu binh lực đi trấn áp hai mươi vạn đại quân của Trữ Thiên Khang?” Thủy Băng Tuyền bế Tiểu Miêu gần năm tháng tuổi ngồi trong đình nghỉ mát, nhìn bộ dạng thong dong của Giang Dĩ Bác, hỏi.

“Hai mươi vạn!” Giang Dĩ Bác đứng dậy, thân hình cao lớn đến cạnh nàng, đưa tay bế Tiểu Miêu.

“Thiếp đoán ba mươi vạn.” Thủy Băng Tuyền nheo mắt, tổng binh lực của Thanh Lăng hiện nay ước tính trên dưới chín mươi vạn. Trữ Thiên Khang giữ ba mươi vạn, Trữ Thiên Kỳ nắm sáu mươi, chưa kể các trại lính xung quanh kinh thành và cấm quân.

Nhưng sáu mươi vạn đại quân của Trữ Thiên Kỳ còn phải phòng hộ cho mười lăm tòa thành khổng lổ, và mấy trăm vạn bách tính kinh thành. Chí ít, tốn mất ba mươi vạn quân. Như vậy số binh lực hắn có thể điều động thực tế chỉ có ba mươi vạn mà thôi.

Hai mươi vạn quân của Trữ Thiên Khang áp sát kinh thành, phô trương thanh thế, mục tiêu là công đánh Bạch Dương Thành. Trữ Thiên Kỳ muốn đánh phát một, tốt nhất là tiêu diệt Trữ Thiên Khang chỉ trong một trận, nên hắn sẽ phái toàn bộ ba mươi vạn quân đến trấn áp Trữ Thiên Khang.

Giang Dĩ Bác nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền, cười như có như không: “Tuyền Nhi, hay là chúng ta đánh cuộc?” Với sự hiểu biết của hắn về Trữ Thiên Kỳ, y tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Thủy Băng Tuyền nhướng mày, khiêu khích nhìn nam nhân đối diện, trong lòng lại theo đuổi những suy nghĩ sâu xa, Trữ Thiên Kỳ chỉ có 6 mươi vạn quân, quân tả hữu hai cánh có mười vạn, 3 vạn cấm quân, ba mươi vạn quân bảo vệ mười lăm thành trì, kinh thành có hai cánh quân tả hữu và cấm quân tuyệt đối dư dả, hắn hoàn toàn có năng lực phái ra ba mươi vạn quân.

Giang Dĩ Bác cong môi cười, lại nghĩ muốn cho Tiểu Miêu một đứa em để bầu bạn. Tốt nhất là một nữ nhi, có gương mặt và tính tình hệt như nương tử hắn, khiến nam nhân thiên hạ phải điên đảo.

Quay về chuyện chính, Trữ Thiên Kỳ tuy có thể phái ra ba mươi vạn quân trấn áp Trữ Thiên Khang, nhưng hắn sẽ không làm vậy, vì sau lưng hắn còn có một Nam Vương uy hiếp.

Thủy Băng Tuyền híp mắt: “Chàng thấy lúc này Nam Vương sẽ khởi binh sao?” Nam Vương này thân là vương đất phong, lén chiêu mộ binh lực, cũng sẽ không vượt quá năm vạn. Trừ phi…

“Đông và Tây Vương cũng âm thầm chiêu binh?” Nếu cả ba vương gia đất phong đều chiêu mộ binh lính, thì số lính huy động có thể lên tới hai mươi vạn quân.

“Nam Vương là một kẻ dã tâm. Đông và Tây vương sẽ nhất nhất nghe hắn.” Giang Dĩ Bác cúi đầu, nhìn Tiểu Miêu bỏ tay hắn vào miệng cắn. Gần đây Tiểu Miêu thích gặm mọi thứ, có vẻ sắp mọc răng rồi.

Thủy Băng Tuyền cười nhạt: “Nếu quả thực vậy, Nam vương khởi binh nghĩa là Đông vương và Tây Vương sẽ khởi binh. bọn họ muốn nuốt chửng Bắc cảnh.” Vào ngày Trữ Thiên Khang khởi binh, nàng đã cho lệnh cả Bắc cảnh tăng cường đề phòng, năm nghìn tinh binh trấn thủ.

Giang Dĩ Bác gật đầu: “Đúng vậy, Bắc cảnh hiện chỉ có năm nghìn tinh binh của Khang vương.” Nhưng Tuyền Nhi đã sáng suốt dựng tường đào hào che chắn trước đó, Nam Vương dẫu muốn cũng không dám mạo hiểm công thành.

Giang dĩ bác cúi đầu nhìn kỹ giảm miêu nắm hắn đích măng-sét giảo lên. Ngẩng đầu nhìn trứ thủy băng tuyền, khóe miệng quyến rũ ra nhất mạt nụ cười tà khí:

Giang Dĩ Bác cúi đầu nhìn Tiểu Miêu đã chuyển sang gặm ống tay áo của hắn, lại ngẩng nhìn Thủy Băng Tuyền, cười đầy tà khí: “Thế nào? Nương tử, nàng có muốn cược không?” Trữ Thiên Kỳ có thể thua, cũng tuyệt đối không muốn mất kinh thành. Bởi vậy, binh lực thủ thành phải trên ba mươi vạn.

Thủy Băng Tuyền nhanh chóng tính toán trong đầu, rồi nghiêm mặt: “Cược! Nhưng cược thế nào đây?” Trữ Thiên Kỳ bằng mọi giá khơi mào chiến tranh, cũng vì muốn tiêu diệt mối họa Trữ Thiên Khang, hắn sẽ tốc chiến tốc thắng.

“Nếu nàng thua, chúng ta sinh một nữ nhi!” Giang Dĩ Bác cười giảo hoạt, con ngươi đen tuyền hấp háy.

Thủy Băng Tuyền đờ mặt, miệng méo xệch: “Đương lúc chiến tranh, còn không biết chiến hỏa khi nào sẽ cháy đến chỗ chúng ta đấy!” Vậy mà hắn còn có tâm tình sinh con? Thật quá hoang đường!

“Nương tử, nàng quên trước đây nàng tự hạ bố cáo, cổ vũ Bắc cảnh có thêm nhân khẩu sao? Nàng ra đường mà xem, đâu đâu cũng thấy phụ nữ mang thai cả, bởi thế nàng càng phải là tấm gương sáng!” Giang Dĩ Bác híp mắt cười gian.

Thủy Băng Tuyền ưu nhã khuếch chân, đặt chén trà xuống, khinh thường liếc nhìn Giang Dĩ Bác, lòng thầm nghĩ: “Bắc cảnh toàn là người già suy yếu, tráng đinh cùng lắm có năm vạn…

Ánh mắt nàng lại lia tới Tiểu Miêu, thoáng chút sắc bén.

Bắc cảnh càng là thứ thịt thơm mê hoặc, thì càng phải có năng lực tự bảo vệ mình!

/144

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status