“Anh muốn lùi ngày cưới? Tại sao?!” Hạ Hà vô cùng kinh ngạc.
Chức Tâm có thai, Hứa Ngạn Thâm quyết định chăm sóc cô, quyết định lùi lễ cưới.
Cô không ngờ, tối nay, bữa ăn này, Hứa Ngạn Thâm đến là để nói cho cô biết quyết định này của anh.
Nụ cười vốn phóng khoáng đông cứng lại trên môi cô, Hạ Hà thận trọng hỏi, “Ngạn Thâm, đứa con trong bụng Chức Tâm có phải là…”
Là của anh không? Phải không?
“Trước khi ly hôn, anh và Chức Tâm có quan hệ với nhau.” Chuyện này, anh không muốn giấu.
Bỗng chốc, vì câu “thừa nhận” tàn khốc này của anh, tim Hạ Hà như thắt lại.
Vì sao lại thẳng thắn như vậy?
“Nhưng, cô ấy nói không phải.” Ánh mắt anh u ám.
Xem ra, cho đến bây giờ Ngạn Thâm vẫn chỉ coi cô là một người bạn hoặc một “đối tác làm ăn” trong tương lai mà thôi.
Nếu không, chẳng có người đàn ông nào thẳng thắn trước mắt hôn thê của mình như thế.
Lòng Hạ Hà lẫn lộn cảm xúc, nhưng đành dùng lý trí để suy xét mọi việc, “Chẳng nhẽ là không phải sao? Anh không có chút kiến thức nào sao?”
Thật ra, đóng vai một người bạn quả thật rất khó khăn.
“Em tưởng anh không nghi ngờ sao?” Giọng nói của anh cũng rất u ám, “Anh đã hỏi bác sĩ, hỏi y tá, kiểm tra bệnh án, thai kỳ, bệnh án giấy trắng mực đen đều trùng khớp với những gì cô ấy nói.”
Đến bác sĩ Lữ khi giả vờ vô tình hỏi cô, cô cũng nói chắc như đinh đóng cột là hai tháng rưỡi.
Chức Tâm là người rất mơ màng, không “sáng suốt” đến như vậy.
Trong tình cảnh đó bảo anh làm sao tiếp tục nghi ngờ được nữa?!
“Thế còn anh…” Hạ Hà không hiểu, cô không thể lý giải.
Anh cắt ngang lời cô.
“Anh muốn chăm sóc cô ấy, chăm sóc đến khi cô ấy mẹ tròn con vuông.” Thái độ của anh rất dứt khoát, dường như đã có quyết định này từ lâu.
Cô không hiểu, lòng anh chắc chắn chẳng dễ chịu gì, nếu đã như vậy, sao còn tự làm khổ mình?
“Vì sao?” Vì quyết định của anh, Hạ Hà chấn động đến nỗi không biết phải nói thế nào, “Nếu Chức Tâm đã có cuộc sống riêng của cô ấy, đứa con trong bụng cô ấy cũng không phải là của anh, vì sao anh phải…”
Lúc này, bất luận là người con gái nào cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.
“Cô ấy hiện đang nằm viện.” Anh bình thản nói.
Hạ Hà sững sờ.
Chức Tâm bị sao vậy?
“Có giữ được đứa bé trong bụng hay không, có thể sinh hạ nó an toàn hay không vẫn chưa thể biết được, cho dù đứa con trong bụng cô ấy có nhóm máu RH-.” Anh nhíu mày rất chặt, “Tình hình sức khỏe hiện giờ của cô ây rất kém, chẳng lẽ không phải là vì anh sao?!”
Hạ Hà nhướn nhướn môi, một chữ cũng không thốt ra nổi.
Quả thật, không có bao nhiêu lần sảy thai trong quá khứ đó, thì sức khỏe Chức Tâm không sa sút trầm trọng đến nhường ấy.
“Anh phải có trách nhiệm với cô ấy, anh sẽ chăm sóc cho đến khi cô ấy mẹ tròn con vuông.”
Anh đã quyết định thì chẳng ai có thể thay đổi được.
Hạ Hà hoàn toàn không thể phản bác lại, chỉ trân trân nhìn anh.
Cô muốn cười lớn, giống như trong quá khứ, thoải mái vỗ vỗ vai anh, nói với anh không sao đâu, anh muốn làm gì thì cứ làm, cô luôn ủng hộ anh.
Nhưng sao có thể không sao cho được?! Cô không thể nói ra câu đó!
“Thế chàng trai kia thì sao? Đã liên hệ với cậu ta chưa?” Cô chỉ có thể hỏi như vậy.
Anh lắc đầu.
Không phải không liên lạc được mà là không muốn liên lạc.
Anh vẫn không làm được tới mức đó.
“Ngạn Thâm, anh có nghĩ cô ấy hiện giờ cần ai nhất không?!” Hạ Hà cố giữ vẻ bình tĩnh.
Hôm đó, tận mắt nhìn thấy Chức Tâm và chàng trai đó thân mật với nhau, cô cũng ngẩn người ra.
Tình cảm của họ xem ra quả thật rất tốt.
Nếu Chức Tâm có em bé, thế thì, người cô ấy cần nhất chắc chắn là cha ruột của đứa trẻ!
“Anh đã hỏi thăm rồi, chuyến lưu diễn đến cuối tháng Mười Hai mới kết thúc, nếu rút ngắn hành trình, sớm nhất cũng phải ba, bốn tháng nữa mới xong.” Anh đã dặn dò trợ lý trước đây của mình, rút ngắn chương trình, để chàng trai đó có thể trở về sớm hơn.
Nếu cha ruột của đứa bé trở về, thì anh sẽ rút lui ngay.
Nhưng, trước mắt, anh không thể để cô một mình.
Anh không yên tâm.
Hạ Hà hiểu, anh đã sắp đặt đâu ra đấy.
Chỉ là…
“Thế còn em thì sao?” Cô cảm thấy bi ai.
Từ đầu đến cuối, tất cả mọi kế hoạch và suy nghĩ của anh đều chưa bao giờ băn khoăn đến cảm nhận của cô.
……..
Sau bữa trưa.
Ôm một bó hoa tươi, Hạ Hà vào bệnh viện thăm Chức Tâm.
Để giữ cho không khí được lưu thông, cửa phòng bệnh không đóng.
Cô nhìn vào trong.
Thật bất ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Chức Tâm đang ngủ trưa, Tiểu Phi Phàm nắm chặt lấy tay cô, chắc do quá mệt, gục đầu bên cạnh cô ngủ ngon lành.
Còn anh, đang xem một quyển sách dày.
Cô nhìn thấy quyển sách trên tay anh có tựa là “Những điều cần biết trong 280 ngày thai kỳ”.
Anh rất chăm chú, nghiêm túc, biểu cảm ấy cô chỉ nhìn thấy khi anh nghiên cứu một dự án cực lớn nào đó.
Anh đọc sách một hồi rồi lại nhìn Chức Tâm một hồi.
Sau đó, anh mới phát hiện ra Phi Phàm nắm tay cô quá chặt nên cô ngủ không được yên giấc.
Mày cô hơi nhíu lại, ngủ một lúc, lại mơ màng mở mắt ra.
Rõ ràng là không thoải mái nhưng cô không hề nhúc nhích, cũng không rụt tay mình lại.
Anh đứng dậy, bước tới, định gỡ tay Phi Phàm ra.
“Đừng…” Cô mơ mơ màng màng, khẽ giọng ngăn anh lại.
Anh dứt khoát bế Phi Phàm lên, đặt nó lên giường cô.
Cô dịch người sang một chút, môi nở nụ cười, tay ôm eo Phi Phàm, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Anh cúi đầu nhìn, một lớn một nhỏ.
Ánh mắt đó, rất chăm chú, rất chăm chú.
Hình như, cả đời này kiếp này anh phải bảo vệ họ.
Hạ Hà phát hiện, thì ra mình đang ghen tuông.
Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, cô luôn ghen với những gì Chức Tâm có.
Hứa Ngạn Thâm ngước mắt lên nhìn thấy Hạ Hà, anh đưa tay lên miệng ra dấu yên lặng.
Anh nhấc chân thật nhẹ nhàng đi lại phía cô, sau đó đóng cửa phòng lại.
Trước tiên anh nhìn bó hoa bách hợp thơm ngào ngạt trên tay Hạ Hà, nhíu mày, “Thai phụ không thích hợp với những thứ quá thơm.”
“Hả? Xin lỗi!” Hạ Hà kinh ngạc, ngại ngùng.
Cô không biết! Cô ở nước ngoài nhiều năm, mỗi lần thăm bệnh đều tặng hoa cho người ta.
Nhưng, chỗ hoa này phải làm thế nào?
“Đưa anh, anh vứt nó đi.” Anh đón lấy bó bách hợp từ tay cô, đi ra chỗ cầu thang, vứt thẳng vào thùng rác.
Hạ Hà cảm thấy trái tim mình hình như cũng bị anh vứt thẳng thừng như vậy.
Hình như, từ khi quen biết cho đến nay, anh chưa bao giờ tặng hoa cho cô.
Cô nhìn anh, sau đó nói với anh, “Ngạn Thâm, em ở Pháp còn chưa lấy được học vị tiến sĩ, em muốn sang Pháp.”
Lần này đi ít nhất cũng hai, ba năm.
Anh gật đầu, “Được, em thích là được rồi.”
Anh không phản đối.
“Dù sao hôn lễ cũng đã dời lại, mấy ngày nữa em sẽ lên đường.” Cô tiếp tục.
“Được, nói cho anh biết chuyến bay của em, anh sẽ ra sân bay tiễn em.”
Thái độ của anh, vẫn bình thản như thế.
Bình thản đến độ cô cảm thấy rất nhức nhối.
“Nếu em nói với anh, ở nơi đất khách quê người rất cô đơn, em muốn anh cùng em đi Pháp, anh có đồng ý không?”
Giống như mười hai năm trước, cô đã từng hỏi câu này.
Chỉ là lần này, anh không vui mừng như mười hai năm trước.
Anh nhíu mày, “Không được.”
Hỏi trăm lần, nghìn lần cũng không thể, anh có người cần phải chăm sóc.
Mười hai năm trước, anh trả lời “được”.
Nhưng, trong trái tim anh không có cô.
Dù lúc đó anh là bạn trai của cô.
Mười hai năm sau, anh trả lời “không được”.
Trái tim anh vẫn không có cô.
Cho dù anh là hôn phu của cô.
“Hứa Ngạn Thâm, anh thật là tàn nhẫn.” Hạ Hà nhìn anh, bình thản nói.
Anh đối với cô không tệ, thậm chí có rất nhiều việc có thể nói là rất chu đáo.
Nhưng, cô lại nhìn thấy một thứ tình cảm lạnh lùng, tàn khốc nhất trên đời này.
Đó chính là vô tâm.
* * *
Kéo va li hành lý, Hạ Hà một mình ra sân bay.
Cô đã làm xong thủ tục lên máy bay.
Hứa Ngạn Thâm nói tiễn cô, cô nói một mình cô đi được rồi, thế là anh cũng không miễn cưỡng.
Qua cửa hải quan.
Còn rất lâu mới đến giờ lên máy bay.
Cửa số bảy, rất nhiều hành khách đang ngồi trong phòng chờ.
Thật ra, đi du học thật sự rất cô đơn.
Trước đó rất lâu, cô đã muốn về.
Chỉ là, lần này, vì sao cô lại lựa chọn ra đi?
Vì sao cô phải ra đi?!
Cô kéo va li, vừa đi về hướng nhà vệ sinh vừa gọi điện thoại cho anh.
Anh vừa nhận điện thoại.
“Hứa Ngạn Thâm, anh suy nghĩ lại đi, có muốn đi Pháp cùng em không?!” Cô lập tức nói nhanh.
Nếu không nói nhanh như vậy, cô không đủ dũng khí. Buồn cười không? Hạ Hà lại có lúc không đủ dũng khí.
“…” Đầu bên kia im lặng.
“Anh mua chuyến bay qua Pháp sớm nhất, chúng ta sẽ sống vui vẻ cùng nhau nhé!” Hạ Hà bụm miệng mình.
Nhưng nước mắt đã rơi.
Cô rất ít khi khóc, nhưng, mỗi lần khóc đều là vì anh.
“Hạ Hà…”
Cô biết, sự im lặng của anh chính là câu trả lời.
Không phải mới quen biết anh ngày đầu tiên, những chuyện Hứa Ngạn Thâm đã quyết định thì chẳng ai có thể thay đổi được.
“Rầm” một tiếng.
Cô nhốt mình trong nhà vệ sinh ở sân bay.
Muốn khóc một trận đã đời nhưng lại không khóc được.
Cô không muốn vô cớ gây sự như thế.
Nhưng, trái tim cô đầy nỗi tuyệt vọng.
“Chức Tâm, đứa con này có thật không phải của Ngạn Thâm không?” Hôm đó, lúc một mình, cô rất nghiêm túc hỏi Chức Tâm.
Chức Tâm lắc đầu, “Không phải.”
Không phải là con anh! Không phải là con anh! Nhưng anh vẫn chọn ở lại.
Có thật là vì trách nhiệm không?
Bất kỳ ai cũng không thể tin được cách nói này.
Hạ Hà tựa người vào cửa phòng vệ sinh, cảm thấy mình thật thảm hại.
Cô chầm chậm ngồi xuống.
“Thế khi nào anh chuẩn bị kết hôn?”
Cô hỏi anh.
Anh không thể dời đám cưới vô thời hạn được.
Thật ra, cô hiểu, anh là người rất có trách nhiệm.
Anh đã đồng ý kết hôn thì nhất định sẽ hoàn thành.
Anh suy nghĩ một lúc, rồi nói, “Năm sau nhé. Anh sẽ sang Pháp tìm em…”
Anh sang Pháp, sau đó họ sẽ kết hôn ở Pháp.
Không đợi anh nói xong, Hạ Hà đã cúp máy.
Cô vẫn tiếp tục ngồi đó một lúc.
Trái tim, rất đau.
Rất lâu sau, cô đứng dậy, tiếp tục kéo hành lý của mình.
Không, năm sau, anh sẽ không sang Pháp.
Bởi vì, sau hôm nay, cô sẽ rời bỏ anh.
Chức Tâm có thai, Hứa Ngạn Thâm quyết định chăm sóc cô, quyết định lùi lễ cưới.
Cô không ngờ, tối nay, bữa ăn này, Hứa Ngạn Thâm đến là để nói cho cô biết quyết định này của anh.
Nụ cười vốn phóng khoáng đông cứng lại trên môi cô, Hạ Hà thận trọng hỏi, “Ngạn Thâm, đứa con trong bụng Chức Tâm có phải là…”
Là của anh không? Phải không?
“Trước khi ly hôn, anh và Chức Tâm có quan hệ với nhau.” Chuyện này, anh không muốn giấu.
Bỗng chốc, vì câu “thừa nhận” tàn khốc này của anh, tim Hạ Hà như thắt lại.
Vì sao lại thẳng thắn như vậy?
“Nhưng, cô ấy nói không phải.” Ánh mắt anh u ám.
Xem ra, cho đến bây giờ Ngạn Thâm vẫn chỉ coi cô là một người bạn hoặc một “đối tác làm ăn” trong tương lai mà thôi.
Nếu không, chẳng có người đàn ông nào thẳng thắn trước mắt hôn thê của mình như thế.
Lòng Hạ Hà lẫn lộn cảm xúc, nhưng đành dùng lý trí để suy xét mọi việc, “Chẳng nhẽ là không phải sao? Anh không có chút kiến thức nào sao?”
Thật ra, đóng vai một người bạn quả thật rất khó khăn.
“Em tưởng anh không nghi ngờ sao?” Giọng nói của anh cũng rất u ám, “Anh đã hỏi bác sĩ, hỏi y tá, kiểm tra bệnh án, thai kỳ, bệnh án giấy trắng mực đen đều trùng khớp với những gì cô ấy nói.”
Đến bác sĩ Lữ khi giả vờ vô tình hỏi cô, cô cũng nói chắc như đinh đóng cột là hai tháng rưỡi.
Chức Tâm là người rất mơ màng, không “sáng suốt” đến như vậy.
Trong tình cảnh đó bảo anh làm sao tiếp tục nghi ngờ được nữa?!
“Thế còn anh…” Hạ Hà không hiểu, cô không thể lý giải.
Anh cắt ngang lời cô.
“Anh muốn chăm sóc cô ấy, chăm sóc đến khi cô ấy mẹ tròn con vuông.” Thái độ của anh rất dứt khoát, dường như đã có quyết định này từ lâu.
Cô không hiểu, lòng anh chắc chắn chẳng dễ chịu gì, nếu đã như vậy, sao còn tự làm khổ mình?
“Vì sao?” Vì quyết định của anh, Hạ Hà chấn động đến nỗi không biết phải nói thế nào, “Nếu Chức Tâm đã có cuộc sống riêng của cô ấy, đứa con trong bụng cô ấy cũng không phải là của anh, vì sao anh phải…”
Lúc này, bất luận là người con gái nào cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.
“Cô ấy hiện đang nằm viện.” Anh bình thản nói.
Hạ Hà sững sờ.
Chức Tâm bị sao vậy?
“Có giữ được đứa bé trong bụng hay không, có thể sinh hạ nó an toàn hay không vẫn chưa thể biết được, cho dù đứa con trong bụng cô ấy có nhóm máu RH-.” Anh nhíu mày rất chặt, “Tình hình sức khỏe hiện giờ của cô ây rất kém, chẳng lẽ không phải là vì anh sao?!”
Hạ Hà nhướn nhướn môi, một chữ cũng không thốt ra nổi.
Quả thật, không có bao nhiêu lần sảy thai trong quá khứ đó, thì sức khỏe Chức Tâm không sa sút trầm trọng đến nhường ấy.
“Anh phải có trách nhiệm với cô ấy, anh sẽ chăm sóc cho đến khi cô ấy mẹ tròn con vuông.”
Anh đã quyết định thì chẳng ai có thể thay đổi được.
Hạ Hà hoàn toàn không thể phản bác lại, chỉ trân trân nhìn anh.
Cô muốn cười lớn, giống như trong quá khứ, thoải mái vỗ vỗ vai anh, nói với anh không sao đâu, anh muốn làm gì thì cứ làm, cô luôn ủng hộ anh.
Nhưng sao có thể không sao cho được?! Cô không thể nói ra câu đó!
“Thế chàng trai kia thì sao? Đã liên hệ với cậu ta chưa?” Cô chỉ có thể hỏi như vậy.
Anh lắc đầu.
Không phải không liên lạc được mà là không muốn liên lạc.
Anh vẫn không làm được tới mức đó.
“Ngạn Thâm, anh có nghĩ cô ấy hiện giờ cần ai nhất không?!” Hạ Hà cố giữ vẻ bình tĩnh.
Hôm đó, tận mắt nhìn thấy Chức Tâm và chàng trai đó thân mật với nhau, cô cũng ngẩn người ra.
Tình cảm của họ xem ra quả thật rất tốt.
Nếu Chức Tâm có em bé, thế thì, người cô ấy cần nhất chắc chắn là cha ruột của đứa trẻ!
“Anh đã hỏi thăm rồi, chuyến lưu diễn đến cuối tháng Mười Hai mới kết thúc, nếu rút ngắn hành trình, sớm nhất cũng phải ba, bốn tháng nữa mới xong.” Anh đã dặn dò trợ lý trước đây của mình, rút ngắn chương trình, để chàng trai đó có thể trở về sớm hơn.
Nếu cha ruột của đứa bé trở về, thì anh sẽ rút lui ngay.
Nhưng, trước mắt, anh không thể để cô một mình.
Anh không yên tâm.
Hạ Hà hiểu, anh đã sắp đặt đâu ra đấy.
Chỉ là…
“Thế còn em thì sao?” Cô cảm thấy bi ai.
Từ đầu đến cuối, tất cả mọi kế hoạch và suy nghĩ của anh đều chưa bao giờ băn khoăn đến cảm nhận của cô.
……..
Sau bữa trưa.
Ôm một bó hoa tươi, Hạ Hà vào bệnh viện thăm Chức Tâm.
Để giữ cho không khí được lưu thông, cửa phòng bệnh không đóng.
Cô nhìn vào trong.
Thật bất ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Chức Tâm đang ngủ trưa, Tiểu Phi Phàm nắm chặt lấy tay cô, chắc do quá mệt, gục đầu bên cạnh cô ngủ ngon lành.
Còn anh, đang xem một quyển sách dày.
Cô nhìn thấy quyển sách trên tay anh có tựa là “Những điều cần biết trong 280 ngày thai kỳ”.
Anh rất chăm chú, nghiêm túc, biểu cảm ấy cô chỉ nhìn thấy khi anh nghiên cứu một dự án cực lớn nào đó.
Anh đọc sách một hồi rồi lại nhìn Chức Tâm một hồi.
Sau đó, anh mới phát hiện ra Phi Phàm nắm tay cô quá chặt nên cô ngủ không được yên giấc.
Mày cô hơi nhíu lại, ngủ một lúc, lại mơ màng mở mắt ra.
Rõ ràng là không thoải mái nhưng cô không hề nhúc nhích, cũng không rụt tay mình lại.
Anh đứng dậy, bước tới, định gỡ tay Phi Phàm ra.
“Đừng…” Cô mơ mơ màng màng, khẽ giọng ngăn anh lại.
Anh dứt khoát bế Phi Phàm lên, đặt nó lên giường cô.
Cô dịch người sang một chút, môi nở nụ cười, tay ôm eo Phi Phàm, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Anh cúi đầu nhìn, một lớn một nhỏ.
Ánh mắt đó, rất chăm chú, rất chăm chú.
Hình như, cả đời này kiếp này anh phải bảo vệ họ.
Hạ Hà phát hiện, thì ra mình đang ghen tuông.
Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, cô luôn ghen với những gì Chức Tâm có.
Hứa Ngạn Thâm ngước mắt lên nhìn thấy Hạ Hà, anh đưa tay lên miệng ra dấu yên lặng.
Anh nhấc chân thật nhẹ nhàng đi lại phía cô, sau đó đóng cửa phòng lại.
Trước tiên anh nhìn bó hoa bách hợp thơm ngào ngạt trên tay Hạ Hà, nhíu mày, “Thai phụ không thích hợp với những thứ quá thơm.”
“Hả? Xin lỗi!” Hạ Hà kinh ngạc, ngại ngùng.
Cô không biết! Cô ở nước ngoài nhiều năm, mỗi lần thăm bệnh đều tặng hoa cho người ta.
Nhưng, chỗ hoa này phải làm thế nào?
“Đưa anh, anh vứt nó đi.” Anh đón lấy bó bách hợp từ tay cô, đi ra chỗ cầu thang, vứt thẳng vào thùng rác.
Hạ Hà cảm thấy trái tim mình hình như cũng bị anh vứt thẳng thừng như vậy.
Hình như, từ khi quen biết cho đến nay, anh chưa bao giờ tặng hoa cho cô.
Cô nhìn anh, sau đó nói với anh, “Ngạn Thâm, em ở Pháp còn chưa lấy được học vị tiến sĩ, em muốn sang Pháp.”
Lần này đi ít nhất cũng hai, ba năm.
Anh gật đầu, “Được, em thích là được rồi.”
Anh không phản đối.
“Dù sao hôn lễ cũng đã dời lại, mấy ngày nữa em sẽ lên đường.” Cô tiếp tục.
“Được, nói cho anh biết chuyến bay của em, anh sẽ ra sân bay tiễn em.”
Thái độ của anh, vẫn bình thản như thế.
Bình thản đến độ cô cảm thấy rất nhức nhối.
“Nếu em nói với anh, ở nơi đất khách quê người rất cô đơn, em muốn anh cùng em đi Pháp, anh có đồng ý không?”
Giống như mười hai năm trước, cô đã từng hỏi câu này.
Chỉ là lần này, anh không vui mừng như mười hai năm trước.
Anh nhíu mày, “Không được.”
Hỏi trăm lần, nghìn lần cũng không thể, anh có người cần phải chăm sóc.
Mười hai năm trước, anh trả lời “được”.
Nhưng, trong trái tim anh không có cô.
Dù lúc đó anh là bạn trai của cô.
Mười hai năm sau, anh trả lời “không được”.
Trái tim anh vẫn không có cô.
Cho dù anh là hôn phu của cô.
“Hứa Ngạn Thâm, anh thật là tàn nhẫn.” Hạ Hà nhìn anh, bình thản nói.
Anh đối với cô không tệ, thậm chí có rất nhiều việc có thể nói là rất chu đáo.
Nhưng, cô lại nhìn thấy một thứ tình cảm lạnh lùng, tàn khốc nhất trên đời này.
Đó chính là vô tâm.
* * *
Kéo va li hành lý, Hạ Hà một mình ra sân bay.
Cô đã làm xong thủ tục lên máy bay.
Hứa Ngạn Thâm nói tiễn cô, cô nói một mình cô đi được rồi, thế là anh cũng không miễn cưỡng.
Qua cửa hải quan.
Còn rất lâu mới đến giờ lên máy bay.
Cửa số bảy, rất nhiều hành khách đang ngồi trong phòng chờ.
Thật ra, đi du học thật sự rất cô đơn.
Trước đó rất lâu, cô đã muốn về.
Chỉ là, lần này, vì sao cô lại lựa chọn ra đi?
Vì sao cô phải ra đi?!
Cô kéo va li, vừa đi về hướng nhà vệ sinh vừa gọi điện thoại cho anh.
Anh vừa nhận điện thoại.
“Hứa Ngạn Thâm, anh suy nghĩ lại đi, có muốn đi Pháp cùng em không?!” Cô lập tức nói nhanh.
Nếu không nói nhanh như vậy, cô không đủ dũng khí. Buồn cười không? Hạ Hà lại có lúc không đủ dũng khí.
“…” Đầu bên kia im lặng.
“Anh mua chuyến bay qua Pháp sớm nhất, chúng ta sẽ sống vui vẻ cùng nhau nhé!” Hạ Hà bụm miệng mình.
Nhưng nước mắt đã rơi.
Cô rất ít khi khóc, nhưng, mỗi lần khóc đều là vì anh.
“Hạ Hà…”
Cô biết, sự im lặng của anh chính là câu trả lời.
Không phải mới quen biết anh ngày đầu tiên, những chuyện Hứa Ngạn Thâm đã quyết định thì chẳng ai có thể thay đổi được.
“Rầm” một tiếng.
Cô nhốt mình trong nhà vệ sinh ở sân bay.
Muốn khóc một trận đã đời nhưng lại không khóc được.
Cô không muốn vô cớ gây sự như thế.
Nhưng, trái tim cô đầy nỗi tuyệt vọng.
“Chức Tâm, đứa con này có thật không phải của Ngạn Thâm không?” Hôm đó, lúc một mình, cô rất nghiêm túc hỏi Chức Tâm.
Chức Tâm lắc đầu, “Không phải.”
Không phải là con anh! Không phải là con anh! Nhưng anh vẫn chọn ở lại.
Có thật là vì trách nhiệm không?
Bất kỳ ai cũng không thể tin được cách nói này.
Hạ Hà tựa người vào cửa phòng vệ sinh, cảm thấy mình thật thảm hại.
Cô chầm chậm ngồi xuống.
“Thế khi nào anh chuẩn bị kết hôn?”
Cô hỏi anh.
Anh không thể dời đám cưới vô thời hạn được.
Thật ra, cô hiểu, anh là người rất có trách nhiệm.
Anh đã đồng ý kết hôn thì nhất định sẽ hoàn thành.
Anh suy nghĩ một lúc, rồi nói, “Năm sau nhé. Anh sẽ sang Pháp tìm em…”
Anh sang Pháp, sau đó họ sẽ kết hôn ở Pháp.
Không đợi anh nói xong, Hạ Hà đã cúp máy.
Cô vẫn tiếp tục ngồi đó một lúc.
Trái tim, rất đau.
Rất lâu sau, cô đứng dậy, tiếp tục kéo hành lý của mình.
Không, năm sau, anh sẽ không sang Pháp.
Bởi vì, sau hôm nay, cô sẽ rời bỏ anh.
/80
|