Trên quãng đường 3km, người này không chạy thẳng một mạch mà lại bắn chết bốn mươi sáu binh sĩ Liên bang! Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc!
Gã này chắc chắn không phải là sát thủ, sát thủ chân chính tuyệt đối sẽ không điên cuồng như thế, một kích không trúng liền chạy xa ngàn dặm mới là bản năng của sát thủ, mục tiêu không có giá trị tuyệt đối sẽ không làm cho sát thủ thấy hứng thú!
Dám ở trong đất của Liên bang khiêu khích điên cuồng như vậy, không nhanh không chậm vừa chạy trốn vừa bắn giết truy binh, người này nhất định là một chiến sĩ cực kỳ khát máu, cực kỳ tự tin, cực kỳ nguy hiểm! Đồng thời, điều này cũng cho thấy hắn là một gã điên có tâm lý trả thù rất biến thái, hắn đang trả thù, trả thù việc bắn không chết được Russell.
Điền Hành Kiện thầm cảm tạ trời đất, nếu không phải hắn chọn đến ký túc xá nữ sinh trước mà đú đởn chạy ra hậu sơn, lớ ngớ một hồi có khi đã bị gã điên kia cho ăn kẹo rồi. đang lúc hắn còn sợ hãi, viên cảnh vệ đã nói tiếp: "Điền trung úy, tướng quân Russell yêu cầu ngài tham gia cuộc truy bắt, mời ngài tới bộ chỉ huy nhận nhiệm vụ."
Mập mạp nhất thời choáng váng, tình huống của học viện hắn cũng có biết qua, do hiện nay tất cả các đơn vị có kinh nghiệm tác chiến đều đang đóng quân ở các thành phố để truy quét tàn quân Gatralan và giữ gìn trật tự, thế nên đóng quân tại học viện bất quá chỉ là một sư đoàn bộ binh cơ giới mới được điều từ hậu phương tới mà thôi. Sau khi sự việc phát sinh, sư đoàn này lập tức được điều động giới nghiêm học viện, còn lực lượng tham dự truy bắt đều không phải binh lính bình thường mà là hai đơn vị trinh sát và bộ đội đặc chủng của sư đoàn!
Tuy sư đoàn này chưa từng lên chiến trường, nhưng đám lính đặc chủng đó cũng đã phải trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt, phương thức huấn luyện của bọn họ cũng giống như mập mạp từng tiếp thu, vậy mà truy đuổi 3km đã chết bốn mươi sáu người! Sự biến thái của kẻ địch thực không cần nói cũng biết. Mập mạp tự biết khả năng của mình, tuy rằng thành tích tốt nghiệp của hắn rất cao, đứng hạng nhất trong trại huấn luyện về mục tập kích, nhưng đây là lần đầu tiên hắn phải đối mặt với một trận quyết đấu không có robot, bất luận một chút sơ sẩy nào cũng sẽ phải trả giá bằng tính mạng!
Mập mạp tim đập thình thịch lết tới phòng làm việc của thượng tướng Bernadotte, lập tức được Russell chứng thực cho nỗi lo lắng trong lòng.
Vẻ mặt Russell rất nghiêm trọng, nói: "Ta biết người này là ai! Hắn tên là Hopkins, người tộc, là một kẻ theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, đã từng làm đội trưởng hoàng gia vệ đội Gatralan. Hắn từng bị bắt vì tội tàn sát mấy trăm người dân vô tội tộc Macroat nhưng được hoàng thất Gatralan bao che, từ đó hắn khỏi tầm mắt của công chúng, trở thành một thanh đao trong tay hoàng thất, chuyên phụ trách việc ám sát. Trong vòng ba năm qua, đã có 17 kẻ chống đối hoàn thất chết dưới họng súng bắn tỉa của hắn. Khi không có nhiệm vụ, hắn thường mang theo khẩu J-2011 của mình lên chiến trường săn vài cái đầu có giá. Đối với hắn, chiến tranh, chỉ là một cuộc đi săn mà thôi!"
Russell dù sao cũng là người, nghĩ đến việc mình vừa thoát được trong tay của kẻ điên đó, bây giờ thực cũng có chút run sợ. Ông ta hít vào một hơi, lấy lại bình tĩnh, nói: "Kẻ này, vô luận đối với ai mà nói cũng đều là ác ma! Tuyệt không thể thả hắn chạy đi, nhất định phải tiêu diệt được hắn ở đây. Các đơn vị bộ đội đặc chủng có kinh nghiệm tác chiến đang trên đường tới đây, nhưng chúng ta không còn thời gian nữa, sư đoàn 556 không giữ chân được hắn, mà cho tới bây giờ đã hi sinh hơn năm mươi người! Cứ tiếp tục hi sinh như vậy hoàn toàn không cần thiết, Hopkins cũng không phải kẻ ngu, hắn vẫn luôn giữ được cự ly đủ để thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần thấy không ổn, hắn sẽ lập tức tẩu thoát, sau đó sẽ tiến hành tàn sát ở bất cứ chỗ nào hắn thích!"
Russell chăm chú nhìn Điền Hành Kiện, nói: "Ở đây, người duy nhất có thể đối phó hắn chỉ có ngươi, ta không cần ngươi xông lên đấu súng với hắn, ta cần ngươi bảo toàn được bản thân, từ đó chọc giận hắn, giữ chân hắn cho đến khi bộ đội đặc chủng của chúng ta trở về, hoàn thành việc bao vây!"
Mập mạp run giọng nói: "Không thể dùng robot sao?"
Russell lắc đầu nói: "Không được, hắn mà nhìn thấy robot là sẽ chuồn ngay, chúng ta căn bản không có biện pháp tìm được một tay súng bắn tỉa tinh thông rừng rậm như vậy, khu ằng phía sau học viện quá rộng, cho dù thiết lập được vòng vây thì với bản lĩnh của Hopkins cũng có thể đột phá được. Hai giờ, ít nhất cũng phải hai giờ đồng hồ chúng ta mới thu hẹp được vòng vây tới mức có thể bóp chết hắn!"
Russell nhìn sắc mặt tái nhợt của mập mạp, trầm giọng nói: "Ngươi phải biết, trong giờ phút này, với tình hình này, đây là trách nhiệm của ngươi!"
Bà nội nó! Mập mạp vừa nghe tới hai chữ trách nhiệm liền đơ luôn tại chỗ, thôi xong hết rồi, hôm nay gần trăm ký thịt sắp ra đi rồi! Để bảo mệnh, mập mạp cực kỳ chăm chú nhìn địa đồ, nhìn địa đồ xong thì xem kế hoạch, xem kế hoạch xong liền thương thảo chi tiết, thương thảo chi tiết xong thì lại nhìn địa đồ, nhìn đến lúc Russell không thể nhịn được nữa bèn một cước đá hắn ra ngoài!
Mập mạp chạy về phòng thí nghiệm, trước ánh mắt ngơ ngác của Mễ Lan, cuối cùng hắn tìm được cho mình một thân trang bị. Người mặc áo nguỵ trang, chân đi giày trợ lực, đầu đội máy dò âm thanh, tay cầm súng bắn tỉa hãm thanh giả cổ M1-Garand, bên hông gài năm cây dao găm hợp kim "Huyết sắc", dắt theo khẩu pạc-hoọc ( Mauser-C96) của Mễ Lan, quả thực là trang bị đến tận răng!
Sau đó, mập mạp ôm cổ Mễ Lan, tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát của nàng.
Thân thể cứng ngắc của Mễ Lan nhanh chóng mềm nhũn ra, ép sát lên người mập mạp, hung hăng ôm chặt cổ hắn. Mễ Lan nói: "Nếu ngươi dám không trở về, ta sẽ giết ngươi!" Mập mạp nghe vậy liền dứt khoát từ bỏ ý định xâm nhập y phục của Mễ Lan.
Tráng sĩ một đi không trở về thì còn được, nếu là xuất sư chưa tiệp người đã chết thì quá oan uổng mất rồi.
Các tướng quân khác đứng ở điểm chỉ huy đợi gần hai mươi phút mới thấy mập mạp thở hồng hộc chạy tới.
Russell nhìn mập mạp, chậm rãi nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
Mập mạp nỗ lực ép hai chân không được run nữa, cúi chào nói: "Đã chuẩn bị xong! Xin hạ lệnh!"
Russell và Bernadotte liếc nhau, trầm giọng nói: "Xuất phát!"
Trước ánh mắt của sáu tướng quân và hơn một trăm binh sĩ sư đoàn 556, mập mạp như một tia chớp màu đen, xông thẳng vào trong rừng. Mọi người chỉ nghe thấy một tràng những tiếng xào xạc nhẹ vang lên, sau đó cả khu rừng lại trở về với sự yên tĩnh vốn có của mình. Trời đất ơi! Là kỹ thuật tiêu thất tiềm hành 30m trong truyền thuyết! Trong đó còn có 10m là đất trống! Binh sĩ sư đoàn 556 kinh hãi nhìn nhau, lúc này, mập mạp đã đi rất xa rồi.
*****************
Hopkins nhe răng cười, nhìn khuôn mặt hoảng loạn của gã lính Liên bang trong kính ngắm, ngón tay siết nhẹ một cái, khẩu J-2011 cải tiến trong tay hắn hơi rung lên một cái, cái đầu của người lính kia đã vỡ toác ra như một quả cà chua.
"Năm mươi sáu! Giết thêm bốn gã nữa cho xong nào." Hopkins cảm thấy rất sảng khoái, nếu như luận về thành tích bắn người mà nói, hắn nhất định là xạ thủ có thành tích cao nhất thế giới! Đôi khi, hắn có một thứ ảo giác, tựa như hắn chính là hóa thân của tử thần, cảm thụ niềm khoái cảm khi thu gặt sinh mệnh.
Ông kính khẩu J-2011 di qua di lại tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. "Ây dà, đám gà con Liên bang này chạy đâu hết rồi." Hopkins thấy có chút tức giận, cảm giác như thể sắp lên đến cao trào thì lại phải mặc quần vào vậy!
Hắn buông súng trong tay xuống, chăm chú lắng nghe tiếng động trong máy dò âm thanh, tiếng bước chân không có trật tự đang dần rời xa, đám ngốc Liên bang từ bỏ rồi sao?
Hopkins lạnh lùng cười nhạt, Liên bang Leray, cái đám hạ đẳng chỉ biết hưởng thụ này đúnglà không thể moi đâu ra được những chiến sĩ thiết huyết, tất cả đều là một đám bất lực suốt ngày không có việc gì làm, một đám tạp chủng bị đồng hoá với người hạ đẳng, cái thứ quốc gia như thế này, bị đế quốc Gatralan hủy diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thật không hiểu tại sao mà quân đội đệ nhất nhân Russell lại có thể phản bội đế quốc, phản bội vinh quang của người Wibault, đây quả là một sự sỉ nhục không thể tha thứ!
Bây giờ Hopkins vẫn còn đang rất tức giận, đây là lần đầu tiên hắn thất thủ trong suốt ba năm qua, đều là do cái con ranh ngu ngốc đó, nếu không phải con ranh đó tranh công giành nổ súng trước thì Russell tuyệt đối không có khả năng tránh được phát súng của hắn!
Nhiệm vụ thất bại giống như một cây gai đâm vào trong tim Hopkins, là một người tôn thờ sự hoàn mỹ, mục tiêu không mất đầu chính là một sự sỉ nhục khủng khiếp với hắn! Hắn vẫn mong đây chỉ là một cơn ác mộng, mong thời gian có thể quay ngược trở lại, nếu được như vậy, hắn sẽ có theiswar chữa sai lầm này, giữ cho cuốn sổ chiến tích của mình tiếp tục hoàn mỹ như xưa!
Nhưng thời gian dù sao cũng không thể quay ngược trở lại, chuyện này gần như đã khiến cho Hopkins phát cuồng lên! Hắn bắn ra phát súng thứ nhất xong cũng không lập tức rời đi, mà vẫn cố chập chờ đợi, mong Russell có thể lại một lần nữa xuất hiện trước cửa sổ, lại một lần nữa xuất hiện trong kính ngắm khẩu J-2011, chỉ cần không tới 1 giây thôi, Hopkins tin chắc mình sẽ nắm được cơ hội đó, giết chết người này!
Russell không xuất hiện trở lại, thay vào đó, xuất hiện trong kính ngắm của hắn lại là một đám bộ đội đặc chủng gà mờ. Đối với Hopkins, đây lại là một sự sỉ nhục nữa! Liên bang Leray thấy hắn bắn tỉa thất bại nên chỉ phái ra một đám ruồi muỗi thôi sao! Đây là một sự coi thường, một sự vũ nhục. Hopkins đã thề, nhất định hắn phải cho người Leray biết, cho dù đã thất bại một lần, nhưng ta, Hopkins! Vẫn là chiến sĩ đang sợ nhất thế giới như xưa!
Hắn bắt đầu biểu diễn, đúng vậy, đối với Hopkins mà nói, đây chỉ là một buổi biểu diễn mà thôi, một buổi biểu diễn trả lại cho người Liên bang tất cả sự vũ nhục trước đó! Một buổi biểu diễn dùng sinh mạng làm đạo cụ! Hắn đã lên kế hoạch, sau khi giết chết gã truy binh thứ sáu mươi, hắn sẽ trở về, trên đường tiếp tục giết chết tất cả đám người Liên bang hạ đẳng mà mình nhìn thấy! Hắn muốn tạo nên một tràng huyết vũ tinh phong giữa Liên bang, bắt Liên bang phải trả một cái giá thật đắt cho sự vũ nhục này!
Từ trong máy dò âm thanh chợt truyền đến tiếng bước chân, rõ ràng lại là một con gà nữa, Hopkins nhấc kính ngắm lên, gã thứ năm mươi bảy, hắn đếm thầm trong lòng.
Một bóng người mập mạp dùng một tư thế và tốc độ quỷ dị biến mất khỏi tầm mắt của hắn!
-------*-------
----------oOo----------
Gã này chắc chắn không phải là sát thủ, sát thủ chân chính tuyệt đối sẽ không điên cuồng như thế, một kích không trúng liền chạy xa ngàn dặm mới là bản năng của sát thủ, mục tiêu không có giá trị tuyệt đối sẽ không làm cho sát thủ thấy hứng thú!
Dám ở trong đất của Liên bang khiêu khích điên cuồng như vậy, không nhanh không chậm vừa chạy trốn vừa bắn giết truy binh, người này nhất định là một chiến sĩ cực kỳ khát máu, cực kỳ tự tin, cực kỳ nguy hiểm! Đồng thời, điều này cũng cho thấy hắn là một gã điên có tâm lý trả thù rất biến thái, hắn đang trả thù, trả thù việc bắn không chết được Russell.
Điền Hành Kiện thầm cảm tạ trời đất, nếu không phải hắn chọn đến ký túc xá nữ sinh trước mà đú đởn chạy ra hậu sơn, lớ ngớ một hồi có khi đã bị gã điên kia cho ăn kẹo rồi. đang lúc hắn còn sợ hãi, viên cảnh vệ đã nói tiếp: "Điền trung úy, tướng quân Russell yêu cầu ngài tham gia cuộc truy bắt, mời ngài tới bộ chỉ huy nhận nhiệm vụ."
Mập mạp nhất thời choáng váng, tình huống của học viện hắn cũng có biết qua, do hiện nay tất cả các đơn vị có kinh nghiệm tác chiến đều đang đóng quân ở các thành phố để truy quét tàn quân Gatralan và giữ gìn trật tự, thế nên đóng quân tại học viện bất quá chỉ là một sư đoàn bộ binh cơ giới mới được điều từ hậu phương tới mà thôi. Sau khi sự việc phát sinh, sư đoàn này lập tức được điều động giới nghiêm học viện, còn lực lượng tham dự truy bắt đều không phải binh lính bình thường mà là hai đơn vị trinh sát và bộ đội đặc chủng của sư đoàn!
Tuy sư đoàn này chưa từng lên chiến trường, nhưng đám lính đặc chủng đó cũng đã phải trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt, phương thức huấn luyện của bọn họ cũng giống như mập mạp từng tiếp thu, vậy mà truy đuổi 3km đã chết bốn mươi sáu người! Sự biến thái của kẻ địch thực không cần nói cũng biết. Mập mạp tự biết khả năng của mình, tuy rằng thành tích tốt nghiệp của hắn rất cao, đứng hạng nhất trong trại huấn luyện về mục tập kích, nhưng đây là lần đầu tiên hắn phải đối mặt với một trận quyết đấu không có robot, bất luận một chút sơ sẩy nào cũng sẽ phải trả giá bằng tính mạng!
Mập mạp tim đập thình thịch lết tới phòng làm việc của thượng tướng Bernadotte, lập tức được Russell chứng thực cho nỗi lo lắng trong lòng.
Vẻ mặt Russell rất nghiêm trọng, nói: "Ta biết người này là ai! Hắn tên là Hopkins, người tộc, là một kẻ theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, đã từng làm đội trưởng hoàng gia vệ đội Gatralan. Hắn từng bị bắt vì tội tàn sát mấy trăm người dân vô tội tộc Macroat nhưng được hoàng thất Gatralan bao che, từ đó hắn khỏi tầm mắt của công chúng, trở thành một thanh đao trong tay hoàng thất, chuyên phụ trách việc ám sát. Trong vòng ba năm qua, đã có 17 kẻ chống đối hoàn thất chết dưới họng súng bắn tỉa của hắn. Khi không có nhiệm vụ, hắn thường mang theo khẩu J-2011 của mình lên chiến trường săn vài cái đầu có giá. Đối với hắn, chiến tranh, chỉ là một cuộc đi săn mà thôi!"
Russell dù sao cũng là người, nghĩ đến việc mình vừa thoát được trong tay của kẻ điên đó, bây giờ thực cũng có chút run sợ. Ông ta hít vào một hơi, lấy lại bình tĩnh, nói: "Kẻ này, vô luận đối với ai mà nói cũng đều là ác ma! Tuyệt không thể thả hắn chạy đi, nhất định phải tiêu diệt được hắn ở đây. Các đơn vị bộ đội đặc chủng có kinh nghiệm tác chiến đang trên đường tới đây, nhưng chúng ta không còn thời gian nữa, sư đoàn 556 không giữ chân được hắn, mà cho tới bây giờ đã hi sinh hơn năm mươi người! Cứ tiếp tục hi sinh như vậy hoàn toàn không cần thiết, Hopkins cũng không phải kẻ ngu, hắn vẫn luôn giữ được cự ly đủ để thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần thấy không ổn, hắn sẽ lập tức tẩu thoát, sau đó sẽ tiến hành tàn sát ở bất cứ chỗ nào hắn thích!"
Russell chăm chú nhìn Điền Hành Kiện, nói: "Ở đây, người duy nhất có thể đối phó hắn chỉ có ngươi, ta không cần ngươi xông lên đấu súng với hắn, ta cần ngươi bảo toàn được bản thân, từ đó chọc giận hắn, giữ chân hắn cho đến khi bộ đội đặc chủng của chúng ta trở về, hoàn thành việc bao vây!"
Mập mạp run giọng nói: "Không thể dùng robot sao?"
Russell lắc đầu nói: "Không được, hắn mà nhìn thấy robot là sẽ chuồn ngay, chúng ta căn bản không có biện pháp tìm được một tay súng bắn tỉa tinh thông rừng rậm như vậy, khu ằng phía sau học viện quá rộng, cho dù thiết lập được vòng vây thì với bản lĩnh của Hopkins cũng có thể đột phá được. Hai giờ, ít nhất cũng phải hai giờ đồng hồ chúng ta mới thu hẹp được vòng vây tới mức có thể bóp chết hắn!"
Russell nhìn sắc mặt tái nhợt của mập mạp, trầm giọng nói: "Ngươi phải biết, trong giờ phút này, với tình hình này, đây là trách nhiệm của ngươi!"
Bà nội nó! Mập mạp vừa nghe tới hai chữ trách nhiệm liền đơ luôn tại chỗ, thôi xong hết rồi, hôm nay gần trăm ký thịt sắp ra đi rồi! Để bảo mệnh, mập mạp cực kỳ chăm chú nhìn địa đồ, nhìn địa đồ xong thì xem kế hoạch, xem kế hoạch xong liền thương thảo chi tiết, thương thảo chi tiết xong thì lại nhìn địa đồ, nhìn đến lúc Russell không thể nhịn được nữa bèn một cước đá hắn ra ngoài!
Mập mạp chạy về phòng thí nghiệm, trước ánh mắt ngơ ngác của Mễ Lan, cuối cùng hắn tìm được cho mình một thân trang bị. Người mặc áo nguỵ trang, chân đi giày trợ lực, đầu đội máy dò âm thanh, tay cầm súng bắn tỉa hãm thanh giả cổ M1-Garand, bên hông gài năm cây dao găm hợp kim "Huyết sắc", dắt theo khẩu pạc-hoọc ( Mauser-C96) của Mễ Lan, quả thực là trang bị đến tận răng!
Sau đó, mập mạp ôm cổ Mễ Lan, tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát của nàng.
Thân thể cứng ngắc của Mễ Lan nhanh chóng mềm nhũn ra, ép sát lên người mập mạp, hung hăng ôm chặt cổ hắn. Mễ Lan nói: "Nếu ngươi dám không trở về, ta sẽ giết ngươi!" Mập mạp nghe vậy liền dứt khoát từ bỏ ý định xâm nhập y phục của Mễ Lan.
Tráng sĩ một đi không trở về thì còn được, nếu là xuất sư chưa tiệp người đã chết thì quá oan uổng mất rồi.
Các tướng quân khác đứng ở điểm chỉ huy đợi gần hai mươi phút mới thấy mập mạp thở hồng hộc chạy tới.
Russell nhìn mập mạp, chậm rãi nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
Mập mạp nỗ lực ép hai chân không được run nữa, cúi chào nói: "Đã chuẩn bị xong! Xin hạ lệnh!"
Russell và Bernadotte liếc nhau, trầm giọng nói: "Xuất phát!"
Trước ánh mắt của sáu tướng quân và hơn một trăm binh sĩ sư đoàn 556, mập mạp như một tia chớp màu đen, xông thẳng vào trong rừng. Mọi người chỉ nghe thấy một tràng những tiếng xào xạc nhẹ vang lên, sau đó cả khu rừng lại trở về với sự yên tĩnh vốn có của mình. Trời đất ơi! Là kỹ thuật tiêu thất tiềm hành 30m trong truyền thuyết! Trong đó còn có 10m là đất trống! Binh sĩ sư đoàn 556 kinh hãi nhìn nhau, lúc này, mập mạp đã đi rất xa rồi.
*****************
Hopkins nhe răng cười, nhìn khuôn mặt hoảng loạn của gã lính Liên bang trong kính ngắm, ngón tay siết nhẹ một cái, khẩu J-2011 cải tiến trong tay hắn hơi rung lên một cái, cái đầu của người lính kia đã vỡ toác ra như một quả cà chua.
"Năm mươi sáu! Giết thêm bốn gã nữa cho xong nào." Hopkins cảm thấy rất sảng khoái, nếu như luận về thành tích bắn người mà nói, hắn nhất định là xạ thủ có thành tích cao nhất thế giới! Đôi khi, hắn có một thứ ảo giác, tựa như hắn chính là hóa thân của tử thần, cảm thụ niềm khoái cảm khi thu gặt sinh mệnh.
Ông kính khẩu J-2011 di qua di lại tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. "Ây dà, đám gà con Liên bang này chạy đâu hết rồi." Hopkins thấy có chút tức giận, cảm giác như thể sắp lên đến cao trào thì lại phải mặc quần vào vậy!
Hắn buông súng trong tay xuống, chăm chú lắng nghe tiếng động trong máy dò âm thanh, tiếng bước chân không có trật tự đang dần rời xa, đám ngốc Liên bang từ bỏ rồi sao?
Hopkins lạnh lùng cười nhạt, Liên bang Leray, cái đám hạ đẳng chỉ biết hưởng thụ này đúnglà không thể moi đâu ra được những chiến sĩ thiết huyết, tất cả đều là một đám bất lực suốt ngày không có việc gì làm, một đám tạp chủng bị đồng hoá với người hạ đẳng, cái thứ quốc gia như thế này, bị đế quốc Gatralan hủy diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thật không hiểu tại sao mà quân đội đệ nhất nhân Russell lại có thể phản bội đế quốc, phản bội vinh quang của người Wibault, đây quả là một sự sỉ nhục không thể tha thứ!
Bây giờ Hopkins vẫn còn đang rất tức giận, đây là lần đầu tiên hắn thất thủ trong suốt ba năm qua, đều là do cái con ranh ngu ngốc đó, nếu không phải con ranh đó tranh công giành nổ súng trước thì Russell tuyệt đối không có khả năng tránh được phát súng của hắn!
Nhiệm vụ thất bại giống như một cây gai đâm vào trong tim Hopkins, là một người tôn thờ sự hoàn mỹ, mục tiêu không mất đầu chính là một sự sỉ nhục khủng khiếp với hắn! Hắn vẫn mong đây chỉ là một cơn ác mộng, mong thời gian có thể quay ngược trở lại, nếu được như vậy, hắn sẽ có theiswar chữa sai lầm này, giữ cho cuốn sổ chiến tích của mình tiếp tục hoàn mỹ như xưa!
Nhưng thời gian dù sao cũng không thể quay ngược trở lại, chuyện này gần như đã khiến cho Hopkins phát cuồng lên! Hắn bắn ra phát súng thứ nhất xong cũng không lập tức rời đi, mà vẫn cố chập chờ đợi, mong Russell có thể lại một lần nữa xuất hiện trước cửa sổ, lại một lần nữa xuất hiện trong kính ngắm khẩu J-2011, chỉ cần không tới 1 giây thôi, Hopkins tin chắc mình sẽ nắm được cơ hội đó, giết chết người này!
Russell không xuất hiện trở lại, thay vào đó, xuất hiện trong kính ngắm của hắn lại là một đám bộ đội đặc chủng gà mờ. Đối với Hopkins, đây lại là một sự sỉ nhục nữa! Liên bang Leray thấy hắn bắn tỉa thất bại nên chỉ phái ra một đám ruồi muỗi thôi sao! Đây là một sự coi thường, một sự vũ nhục. Hopkins đã thề, nhất định hắn phải cho người Leray biết, cho dù đã thất bại một lần, nhưng ta, Hopkins! Vẫn là chiến sĩ đang sợ nhất thế giới như xưa!
Hắn bắt đầu biểu diễn, đúng vậy, đối với Hopkins mà nói, đây chỉ là một buổi biểu diễn mà thôi, một buổi biểu diễn trả lại cho người Liên bang tất cả sự vũ nhục trước đó! Một buổi biểu diễn dùng sinh mạng làm đạo cụ! Hắn đã lên kế hoạch, sau khi giết chết gã truy binh thứ sáu mươi, hắn sẽ trở về, trên đường tiếp tục giết chết tất cả đám người Liên bang hạ đẳng mà mình nhìn thấy! Hắn muốn tạo nên một tràng huyết vũ tinh phong giữa Liên bang, bắt Liên bang phải trả một cái giá thật đắt cho sự vũ nhục này!
Từ trong máy dò âm thanh chợt truyền đến tiếng bước chân, rõ ràng lại là một con gà nữa, Hopkins nhấc kính ngắm lên, gã thứ năm mươi bảy, hắn đếm thầm trong lòng.
Một bóng người mập mạp dùng một tư thế và tốc độ quỷ dị biến mất khỏi tầm mắt của hắn!
-------*-------
----------oOo----------
/969
|