"Cái gì tìm được rồi? " Nia và Mỹ Đóa cảm thấy kỳ quái.
Một sĩ quan tham mưu tác chiến kích động giải thích: "Thì ra người một lần giết chết bảy sĩ quan cao cấp của quân địch có cấp hàm từ thượng tá trở lên, trong đó còn có cả một trung tướng sư đoàn trưởng và một thiếu tướng tham mưu trưởng lại chính là người này."
Một vị thượng tá khác cười nói: "Mấy tháng trước từ tiền tuyến gửi đến tin tức bộ chỉ huy của một sư đoàn địch bị tiêu diệt toàn bộ, họ nói là có người vào ban đêm đã dùng pháo năng lượng tập kích từ phía tây nam bộ chỉ huy địch, giết chết và làm bị thương hơn ba mươi tên địch, trong đó bao gồm cả bảy sĩ quan cao cấp. "
Ông ta lấy ra một tờ văn kiện từ trong đống giấy tờ trên bàn mình đưa cho Mỹ Đóa, nói: "Đây, chính là tờ này. " Mỹ Đóa và Nia nhìn văn kiện, lại nghe thượng tá nói tiếp: "Khi tin tức này được gửi tới, tất cả mọi người đều rất hưng phấn, văn phòng tổng thống còn phái người tới xác nhận, chuẩn bị ra thông báo khen ngợi, nhưng mà chúng ta tra đi tra lại cũng không biết rốt cuộc là ai làm. Bộ binh ở Tân La Mã tối đó không xuất hiện ở khu vực này, không quân cũng không tiến hành cuộc tập kích nào. Bộ Tuyên truyền Liên bang đã thúc giục Bộ chỉ huy tiền phương bọn ta mấy lần, nói là để nâng cao sĩ khí của quân dân Liên bang, nhất định phải tìm bằng được vị anh hùng này. Nhưng chỗ nào có thể tra bọn ta cũng đã tra vài lần rồi mà chẳng có gì cả , cũng không thể tùy tiện lấy bừa một người đi mạo nhận Chuyện như vậy nếu để lộ ra thì tuyệt đối là một scandal cực lớn."
Vị tham mưu tác chiến úc nãy gật đầu nói: "Ta vừa nhìn thấy tọa độ khu vực kia thì cảm thấy quen quen, trong đầu cứ nghĩ liệu có phải là. . . . . . Hắc, không ngờ lại đúng, thời gian địa điểm vũ khí đều phù hợp, hơn nữa có máy ghi chép chiến trường làm bằng chứng, lần này đám người ở Bộ Tuyên truyền sẽ cao hứng lắm đây. Thật không ngờ người này lại có thể tiêu diệt gọn một bộ chỉ huy, mấy cái tên đó chết cũng oan uổng thật."
Nia và Mỹ Đóa nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ: "Cái tên mập mạp đó cung chỉ vì chạy trốn mà thôi, tên gia hỏa như vậy mà cũng có thể trở thành anh hùng Liên bang sao? " Vừa nghĩ đến cảnh tên mập mạp dê cụ đáng chết đó sắp trở thành người anh hùng bỉ ổi nhất của toàn nhân loại, hai người liền cảm thấy rét run.
Sau khi phòng thí nghiệm hoàn thành xong mạng mô phỏng, bọn họ quyết định sẽ tìm mập mạp nói chuyện, ai ngờ, tên tiện nhân sợ chết này lại tưởng rằng mình sắp bị đem đi xử bắn. . . . . .
Khi nghe nói mình trở thành anh hùng, mập mạp cảm thấy thật cao hứng, kỳ thật anh hùng hay không anh hùng mập mạp cũng không quan tâm lắm, giữ được tính mạng mới là chuyện vui lớn nhất. Huống hồ nguyên nhân trở thành anh hùng hắn cũng chẳng rõ nữa là.
Bây giờ cả bộ chỉ huy tiền phương cũng đang rét run lên, sau khi nghe thượng uý hiến binh báo cáo, mọi người đều choáng váng, ai cũng cảm thấy đáng ra lúc đầu nên tóm đại lấy một ai đó mạo nhận thành tích cho xong, nếu đem cái gã “anh hùng” này tuyên truyền ra ngoài thì có khi còn gây scandal lớn hơn ấy chứ.
Tổng chỉ huy tập đoàn quân Millok, thượng tướng Bernardote lúc này đang cực kỳ tức giận. Công lao lớn như vậy không ngờ lại là do một tên mập mạp vớ vẩn lập được, thật sự là ông trời mắt lé rồi! Mà cái tên ngu ngốc này cũng quá thể lắm, còn chưa rõ có chuyện gì mà trước mặt bao nhiêu người lại ôm chân đàn bà khóc lóc om sòm, thật chẳng ra thể thống gì cả.
Chuyện này thật quá đau đầu!
Cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, Bernardote thầm tính toán: "Mặc dù là như vậy, nhưng tính xác thực của chuyện này là không thể nghi ngờ, nếu không phải bộ chỉ huy tấn công Tân La Mã của quân địch bị tiêu diệt thì thành phố này chắc chắn là đã bị chiếm đóng mất rồi. Thắng lợi lớn như vậy không thể không tuyên truyền, bất quá lần tuyên truyền này nhất định phải lấy tập thể lục quân làm chủ, tên mập mạp đó chỉ là để thêm chút gia vị là được rồi. Nhưng tuyệt đối không thể để cho đám phóng viên tìm được tên khốn này, nếu không mặt mũi của cả Lục quân sẽ bị cạo sạch mất ! "
Sau khi mấy vị chỉ huy ở bộ chỉ huy tiền phương bàn bạc một lúc, một vị trung tướng bèn phất tay ra hiệu cho vệ binh đưa Điền Hành Kiện vào phòng.
Một lát sau, chỉ thấy một gã mập mạp mặc quân phục của lính bảo dưỡng quân khí kiên định bước tới, hoàn toàn không có chút nào kỳ quái như báo cáo của hiến binh. Động tác dậm chân chào theo nghi thức quân đội thậm chí còn có chút phong thái của một thiết huyết quân nhân. Mấy vị tướng quân liếc nhau, ai cũng biết hiến binh không có khả năng nói dối, vậy, nếu cái cái kẻ ôm chân đàn bà khóc lóc om sòm và gã trông như một quân nhân tiêu chuẩn này là một người thì đáp án chỉ có một: cái tên mập mạp hèn mọn này thật con mẹ nó là nhân tài!
Bernardote cảm thấy hơi do dự: "Chỉ là tuyên truyền mà thôi, không chừng người này cũng có thể đi được. "
Thấy một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, mập mạp có chút hoảng hốt, trên mặt cũng không còn giữ được vẻ kiên nghị, dần dần lộ ra một nụ cười mê hoặc và nịnh nọt.
Bernardote sốc nặng, trong lòng tự chửi mình: "Phi, con mẹ nó, ta thật sự là ngu ngốc mà, nếu tên gia hỏa này trở thành anh hùng Liên bang thì đó sẽ là chuyện cười lớn nhất vũ trụ mất. "
"Nguyên Liên bang hàng không lục chiến đội - Sư đoàn thiết giáp số 5 - đại đội thiết giáp số 3 – trung đội hậu cần - tiểu đội 1 hạ sĩ Điền Hành Kiện, tác chiến dũng cảm cơ trí linh hoạt lập được kỳ công. Vào 5 giờ sáng ngày 20 tháng 2 năm 2060 Tân Công nguyên, anh dũng tấn công trụ sở quân địch, giết chết và làm bị thương hơn ba mươi tên địch, trong đó kể cả trung tướng sư đoàn trưởng, thiếu tướng tham mưu trưởng, tổng cộng hơn bảy sĩ quan trên cấp thượng tá của Sư đoàn thiết giáp số 3 của địch, hoàn thành nhiệm vụ tấn công quân địch và bảo vệ bản thân, kiềm hãm thế tấn công của quân địch với Tân La Mã, khiến cho quân địch cuối cùng phải rút lui trước sự phản công của các hạm đội vũ trụ Liên bang, công huân hiển hách. Nay đặc biệt thăng chức hạ sĩ Điền Hành Kiện lên hàm trung uý, thuyên chuyển làm liên đội phó liên đội trinh sát số 1 trực thuộc Liên bang hàng không lục chiến đội Sư đoàn thiết giáp số 16. Vì đã lập được công trạng hạng nhất, quyết định thưởng cho huân chương Kim Tâm. "
Bernardote làm ra vẻ tươi cười đưa tấm bằng khen còn chưa ráo mực cho Điền Hành Kiện, cười nói: "Trung úy, chúc mừng ngươi, ngươi là anh hùng của Liên bang Leray, chúng ta cũng vì ngươi mà cảm thấy kiêu hãnh ! "
Điền Hành Kiện tiếp nhận bằng khen, dè dặt hỏi thăm: "Sư đoàn thiết giáp số 16 hiện giờ đang đóng quân ở đâu vậy? "
Bernardote đặt một ngón tay lên bản đồ điện tử trên vách tường sau lưng, cười nói: "Ở chỗ này, phụ trách phía nam thành phố Catho, khu vực phòng ngự phía bắc rừng Cao Lãnh. "
"Tiền tuyến? " Mập mạp cảm thấy lo lắng: "Nhưng mà tôi chỉ là lính bảo dưỡng quân khi thôi mà! "
Bernardote hơi khựng lại, ông nói: "Ha ha, chúng ta đã xem qua tư liệu của ngươi, ngươi là tân binh duy nhất ở trại huấn luyện đặc biệt có thể hoàn thành hai mục huấn luyện, hơn nữa thành tích của ngươi ở đội huấn luyện trinh sát cũng rất xuất sắc, chỉ cần nhìn qua hai mươi mốt lần phá vây thành công của ngươi là đủ biết rồi, những kinh nghiệm phá vây này cũng phi thường quý giá, ngươi có nghĩa vụ đem những kinh nghiệm này truyền thụ cho thật nhiều chiến sĩ. Chúng ta rất xem trọng ngươi, cũng hy vọng ngươi ở vị trí mới không ngừng cố gắng, tiếp tục phát huy tinh thần dũng cảm không sợ chết của mình, lập thêm công trạng mới. "
Việc này là do mọi người ở đây bàn bạc và quyết định, nếu không thể để cho đám phóng viên tiếp xúc với vị “anh hùng” này thì cách tốt nhất là quăng hắn ra một chỗ thật khó tìm. Sư đoàn thiết giáp số 16 phụ trách phòng ngự khu vực nam thành phố Catho là thích hợp nhất.
Thấy cái tên ngu ngốc này còn muốn nói gì đó, Bernardote vội vàng nói: "Được rồi, bọn ta còn phải nghiên cứu chiến cuộc, cứ như vậy nhé, một lần nữa chúc mừng ngươi. " Ông ta vung tay lên, mấy gã vệ binh liến xáp tới xốc nách ném mập mạp ra ngoài.
"Tạm biệt! "
Cánh cửa đóng sầm lại.
Mập mạp đứng ngoài kinh hồn lạc phách, thì thào tự nói: "Mới được có vài ngày an ổn thôi mà ! "
Một sĩ quan tham mưu tác chiến kích động giải thích: "Thì ra người một lần giết chết bảy sĩ quan cao cấp của quân địch có cấp hàm từ thượng tá trở lên, trong đó còn có cả một trung tướng sư đoàn trưởng và một thiếu tướng tham mưu trưởng lại chính là người này."
Một vị thượng tá khác cười nói: "Mấy tháng trước từ tiền tuyến gửi đến tin tức bộ chỉ huy của một sư đoàn địch bị tiêu diệt toàn bộ, họ nói là có người vào ban đêm đã dùng pháo năng lượng tập kích từ phía tây nam bộ chỉ huy địch, giết chết và làm bị thương hơn ba mươi tên địch, trong đó bao gồm cả bảy sĩ quan cao cấp. "
Ông ta lấy ra một tờ văn kiện từ trong đống giấy tờ trên bàn mình đưa cho Mỹ Đóa, nói: "Đây, chính là tờ này. " Mỹ Đóa và Nia nhìn văn kiện, lại nghe thượng tá nói tiếp: "Khi tin tức này được gửi tới, tất cả mọi người đều rất hưng phấn, văn phòng tổng thống còn phái người tới xác nhận, chuẩn bị ra thông báo khen ngợi, nhưng mà chúng ta tra đi tra lại cũng không biết rốt cuộc là ai làm. Bộ binh ở Tân La Mã tối đó không xuất hiện ở khu vực này, không quân cũng không tiến hành cuộc tập kích nào. Bộ Tuyên truyền Liên bang đã thúc giục Bộ chỉ huy tiền phương bọn ta mấy lần, nói là để nâng cao sĩ khí của quân dân Liên bang, nhất định phải tìm bằng được vị anh hùng này. Nhưng chỗ nào có thể tra bọn ta cũng đã tra vài lần rồi mà chẳng có gì cả , cũng không thể tùy tiện lấy bừa một người đi mạo nhận Chuyện như vậy nếu để lộ ra thì tuyệt đối là một scandal cực lớn."
Vị tham mưu tác chiến úc nãy gật đầu nói: "Ta vừa nhìn thấy tọa độ khu vực kia thì cảm thấy quen quen, trong đầu cứ nghĩ liệu có phải là. . . . . . Hắc, không ngờ lại đúng, thời gian địa điểm vũ khí đều phù hợp, hơn nữa có máy ghi chép chiến trường làm bằng chứng, lần này đám người ở Bộ Tuyên truyền sẽ cao hứng lắm đây. Thật không ngờ người này lại có thể tiêu diệt gọn một bộ chỉ huy, mấy cái tên đó chết cũng oan uổng thật."
Nia và Mỹ Đóa nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ: "Cái tên mập mạp đó cung chỉ vì chạy trốn mà thôi, tên gia hỏa như vậy mà cũng có thể trở thành anh hùng Liên bang sao? " Vừa nghĩ đến cảnh tên mập mạp dê cụ đáng chết đó sắp trở thành người anh hùng bỉ ổi nhất của toàn nhân loại, hai người liền cảm thấy rét run.
Sau khi phòng thí nghiệm hoàn thành xong mạng mô phỏng, bọn họ quyết định sẽ tìm mập mạp nói chuyện, ai ngờ, tên tiện nhân sợ chết này lại tưởng rằng mình sắp bị đem đi xử bắn. . . . . .
Khi nghe nói mình trở thành anh hùng, mập mạp cảm thấy thật cao hứng, kỳ thật anh hùng hay không anh hùng mập mạp cũng không quan tâm lắm, giữ được tính mạng mới là chuyện vui lớn nhất. Huống hồ nguyên nhân trở thành anh hùng hắn cũng chẳng rõ nữa là.
Bây giờ cả bộ chỉ huy tiền phương cũng đang rét run lên, sau khi nghe thượng uý hiến binh báo cáo, mọi người đều choáng váng, ai cũng cảm thấy đáng ra lúc đầu nên tóm đại lấy một ai đó mạo nhận thành tích cho xong, nếu đem cái gã “anh hùng” này tuyên truyền ra ngoài thì có khi còn gây scandal lớn hơn ấy chứ.
Tổng chỉ huy tập đoàn quân Millok, thượng tướng Bernardote lúc này đang cực kỳ tức giận. Công lao lớn như vậy không ngờ lại là do một tên mập mạp vớ vẩn lập được, thật sự là ông trời mắt lé rồi! Mà cái tên ngu ngốc này cũng quá thể lắm, còn chưa rõ có chuyện gì mà trước mặt bao nhiêu người lại ôm chân đàn bà khóc lóc om sòm, thật chẳng ra thể thống gì cả.
Chuyện này thật quá đau đầu!
Cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, Bernardote thầm tính toán: "Mặc dù là như vậy, nhưng tính xác thực của chuyện này là không thể nghi ngờ, nếu không phải bộ chỉ huy tấn công Tân La Mã của quân địch bị tiêu diệt thì thành phố này chắc chắn là đã bị chiếm đóng mất rồi. Thắng lợi lớn như vậy không thể không tuyên truyền, bất quá lần tuyên truyền này nhất định phải lấy tập thể lục quân làm chủ, tên mập mạp đó chỉ là để thêm chút gia vị là được rồi. Nhưng tuyệt đối không thể để cho đám phóng viên tìm được tên khốn này, nếu không mặt mũi của cả Lục quân sẽ bị cạo sạch mất ! "
Sau khi mấy vị chỉ huy ở bộ chỉ huy tiền phương bàn bạc một lúc, một vị trung tướng bèn phất tay ra hiệu cho vệ binh đưa Điền Hành Kiện vào phòng.
Một lát sau, chỉ thấy một gã mập mạp mặc quân phục của lính bảo dưỡng quân khí kiên định bước tới, hoàn toàn không có chút nào kỳ quái như báo cáo của hiến binh. Động tác dậm chân chào theo nghi thức quân đội thậm chí còn có chút phong thái của một thiết huyết quân nhân. Mấy vị tướng quân liếc nhau, ai cũng biết hiến binh không có khả năng nói dối, vậy, nếu cái cái kẻ ôm chân đàn bà khóc lóc om sòm và gã trông như một quân nhân tiêu chuẩn này là một người thì đáp án chỉ có một: cái tên mập mạp hèn mọn này thật con mẹ nó là nhân tài!
Bernardote cảm thấy hơi do dự: "Chỉ là tuyên truyền mà thôi, không chừng người này cũng có thể đi được. "
Thấy một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, mập mạp có chút hoảng hốt, trên mặt cũng không còn giữ được vẻ kiên nghị, dần dần lộ ra một nụ cười mê hoặc và nịnh nọt.
Bernardote sốc nặng, trong lòng tự chửi mình: "Phi, con mẹ nó, ta thật sự là ngu ngốc mà, nếu tên gia hỏa này trở thành anh hùng Liên bang thì đó sẽ là chuyện cười lớn nhất vũ trụ mất. "
"Nguyên Liên bang hàng không lục chiến đội - Sư đoàn thiết giáp số 5 - đại đội thiết giáp số 3 – trung đội hậu cần - tiểu đội 1 hạ sĩ Điền Hành Kiện, tác chiến dũng cảm cơ trí linh hoạt lập được kỳ công. Vào 5 giờ sáng ngày 20 tháng 2 năm 2060 Tân Công nguyên, anh dũng tấn công trụ sở quân địch, giết chết và làm bị thương hơn ba mươi tên địch, trong đó kể cả trung tướng sư đoàn trưởng, thiếu tướng tham mưu trưởng, tổng cộng hơn bảy sĩ quan trên cấp thượng tá của Sư đoàn thiết giáp số 3 của địch, hoàn thành nhiệm vụ tấn công quân địch và bảo vệ bản thân, kiềm hãm thế tấn công của quân địch với Tân La Mã, khiến cho quân địch cuối cùng phải rút lui trước sự phản công của các hạm đội vũ trụ Liên bang, công huân hiển hách. Nay đặc biệt thăng chức hạ sĩ Điền Hành Kiện lên hàm trung uý, thuyên chuyển làm liên đội phó liên đội trinh sát số 1 trực thuộc Liên bang hàng không lục chiến đội Sư đoàn thiết giáp số 16. Vì đã lập được công trạng hạng nhất, quyết định thưởng cho huân chương Kim Tâm. "
Bernardote làm ra vẻ tươi cười đưa tấm bằng khen còn chưa ráo mực cho Điền Hành Kiện, cười nói: "Trung úy, chúc mừng ngươi, ngươi là anh hùng của Liên bang Leray, chúng ta cũng vì ngươi mà cảm thấy kiêu hãnh ! "
Điền Hành Kiện tiếp nhận bằng khen, dè dặt hỏi thăm: "Sư đoàn thiết giáp số 16 hiện giờ đang đóng quân ở đâu vậy? "
Bernardote đặt một ngón tay lên bản đồ điện tử trên vách tường sau lưng, cười nói: "Ở chỗ này, phụ trách phía nam thành phố Catho, khu vực phòng ngự phía bắc rừng Cao Lãnh. "
"Tiền tuyến? " Mập mạp cảm thấy lo lắng: "Nhưng mà tôi chỉ là lính bảo dưỡng quân khi thôi mà! "
Bernardote hơi khựng lại, ông nói: "Ha ha, chúng ta đã xem qua tư liệu của ngươi, ngươi là tân binh duy nhất ở trại huấn luyện đặc biệt có thể hoàn thành hai mục huấn luyện, hơn nữa thành tích của ngươi ở đội huấn luyện trinh sát cũng rất xuất sắc, chỉ cần nhìn qua hai mươi mốt lần phá vây thành công của ngươi là đủ biết rồi, những kinh nghiệm phá vây này cũng phi thường quý giá, ngươi có nghĩa vụ đem những kinh nghiệm này truyền thụ cho thật nhiều chiến sĩ. Chúng ta rất xem trọng ngươi, cũng hy vọng ngươi ở vị trí mới không ngừng cố gắng, tiếp tục phát huy tinh thần dũng cảm không sợ chết của mình, lập thêm công trạng mới. "
Việc này là do mọi người ở đây bàn bạc và quyết định, nếu không thể để cho đám phóng viên tiếp xúc với vị “anh hùng” này thì cách tốt nhất là quăng hắn ra một chỗ thật khó tìm. Sư đoàn thiết giáp số 16 phụ trách phòng ngự khu vực nam thành phố Catho là thích hợp nhất.
Thấy cái tên ngu ngốc này còn muốn nói gì đó, Bernardote vội vàng nói: "Được rồi, bọn ta còn phải nghiên cứu chiến cuộc, cứ như vậy nhé, một lần nữa chúc mừng ngươi. " Ông ta vung tay lên, mấy gã vệ binh liến xáp tới xốc nách ném mập mạp ra ngoài.
"Tạm biệt! "
Cánh cửa đóng sầm lại.
Mập mạp đứng ngoài kinh hồn lạc phách, thì thào tự nói: "Mới được có vài ngày an ổn thôi mà ! "
/969
|