Đi ra phòng thí nghiệm cửa, Điền Hành Kiện bỗng thấy Mễ Lan đang ngồi trầm tư trước màn hình trong đại sảnh, dáng vẻ an tĩnh mà động lòng người.
Mập mạp không nhịn được đi qua đi vỗ vai Mễ Lan, nói: "Này, ta có thể sống sót trở về, việc lớn như vậy mà muội không mời ta đi ăn sao?"
Mễ Lan quay đầu lại nhìn thấy hắn, trên mặt lại đỏ lên, nói: "Phi, ngươi chết hay sống liên quan gì tới ta?"
Điền Hành Kiện cười : "Nếu thế thì để ta mời muội đi ăn vậy."
Mễ Lan do dự một lúc, rốt cuộc đứng lên hừ một tiếng, nói: "Dù sao cũng là ăn cơm miễn phí, ta muốn tới khách sạn Ismail."
Khách sạn Ismail ở Galypalan là khách sạn 7 sao, lấy xa xỉ xa hoa mà nổi danh. Khi chiến tranh còn chưa nổ ra, đây là nơi tụ hội tốt nhất của những quý nhân, nhưng bây giờ đến khách sạn tiêu tiền hầu hết đều là các sĩ quan cao cấp. Những vị quý nhân nào hễ có thể chạy là đã lập tức vọt về tinh vực trung ương rồi.
Điền Hành Kiện cười sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề, sư muội thân ái của ta."
Mễ Lan bây giờ dường như đặc biệt dễ thẹn thùng, vừa nghe mấy chữ này thì trên mặt lại đỏ ửng lên, oán giận nhìn Điền Hành Kiện một cái, bỏ lại một câu: "Ngươi đi ra ngoài chờ ta, ta đi thay quần áo." rồi xoay người chạy mất.
Điền Hành Kiện đứng ở cửa toà nhà đợi suốt một giờ mới thấy Mễ Lan đi ra. Nàng mặc một cái váy ngắn, một chiếc áo trắng viền hoa cùng một chiếc thắt lưng màu vàng nhạt, đôi chân thon dài trắng nõn đi một đôi giày thuỷ tinh cao gái, dáng điệu nhẹ nhàng khoan than, vô cùng đáng yêu, từ trong đôi mắt xinh đẹp toát ra một sắc thái mê người.
Điền Hành Kiện mặc quân phục của trung uý lục quân, cảm thấy mình đứng cạnh Mễ Lan trông chẳng khác gì một gã nhà quê.
Đi ra khỏi cửa, Mễ Lan ngoắc tay gọi Điền Hành Kiện, trong tay nàng đang có chìa khóa của một chiếc ôtô bay, Mễ Lan nói: "Ta vừa đi tìm sư phụ mượn xe."
Đi tới bãi đỗ xe, vừa nhìn thấy xe của Boswell, mập mạp lập tức choáng váng. Đó là một chiếc xe mui vải sản xuất vào khoảng những năm 2030, cũng thuộc dạng đồ cổ như [ Ma Thú III ] vậy, chiếc xe này liệu có thể khởi động được hay không cũng đã là một vấn đề khá lớn. Tuy nhiên do nhất thời không có cách nào đi mượn xe của những người khác nên hai người đành nhìn nhau mà cùng bước lên chiếc xe bay này.
Máy tính trong xe hiện ra bản đồ điện tử, sau khi chọn điểm đến, chiếc xe run lên nhè nhẹ, cuối cùng thì cũng bay lên khỏi mặt đất trong tiếng cầu khấn của hai hành khách. Chiếc xe cổ lỗ sĩ bay ra khỏi học viện, hoà vào dòng xe tấp nập trên trời.
Mười mấy phút sau, chiếc xe bẻ lái rẽ vào một con đường uốn lượn đi lên một ngọn núi nhỏ, vài phút sau, hai mắt Điền Hành Kiện sáng ngời, giữa đỉnh núi, một khách sạn xa hoa tráng lệ đã xuất hiện trước mắt, trong bãi đỗ xe đã đỗ đầy các loại ôtô bay cao cấp.
Gửi xe xong, Điền Hành Kiện và Mễ Lan vừa mới đi tới cửa khách sạn đã bị người ta ngăn lại, một nhân viên lễ tân bộ dạng lạnh lùng lịch sự hỏi: "Xin ngài thứ lỗi, xin hỏi ngài đã đặt bàn chưa?"
Điền Hành Kiện sửng sốt, hỏi: "Đã hết bàn rồi sao?"
Nhân viên lễ tân nở một nụ cười giả tạo, nói: "Đúng vậy thưa tiên sinh, hôm nay khách sạn chúng tôi phải tiếp những vị khách đặc biệt, cho nên không thể tiếp đãi những người không đặt bàn trước.”
Do khách sạn có những vị khách đặc biệt nên từ sáng sớm, phòng quản lý đã có chỉ thị ngoại trừ khách quen ra thì những người khách khác đều không tiếp, huống hồ, khách sạn Ismail nằm trong chuỗi các khách sạn cao cấp nhất Liên bang, người tới đây tiêu tiền đều là hạng có máu mặt, nếu không thì đừng mong bước được qua cửa khách sạn. Nhìn một gã trung uý như Điền Hành Kiện mà cũng dám tới khách sạn Ismail, nhân viên lễ tân thực ra còn bội phục dũng khí của hắn, đúng là không biết thì không sợ, phải biết rằng, một món ăn trong khách sạn này cũng phải bằng mấy tháng lương của một trung uý rồi.
Mấy nhân viên lễ tân đứng ở cửa như muốn bật cười, khi nhìn thấy chiếc xe mui vải kiểu cổ từ xa, lúc ấy bọn họ còn tưởng đó là một vị đại nhân có sở thích quái lạ, bởi dẫu sao chiếc xe này cũng quá khác người. Không ngờ đó lại chỉ là một gã trung úy mang theo một cô nương xinh đẹp không biết đã bị lừa gạt như thế nào nữa. Người như vậy mà cũng muốn vào khách sạn Ismail làm anh hùng khiến bọn họ cảm thấy thật buồn cười.
Mễ Lan đứng bên cạnh thấy bộ dạng lúng túng của mập mạp thì mỉm cười, nói với nhân viên lễ tân: "Chúng ta đã đặt bàn rồi, ta tên là Mễ Lan, ngươi có thể kiểm tra đi."
Nhân viên lễ tân dò lại trong danh sách điện tử, quả nhiên có tên của Mễ Lan, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng vẫn lễ phép tránh đường.
Mập mạp không ngờ mình mời người đi ăn mà lại không biết quy củ, may là Mễ Lan đã sớm đặt bàn, nếu không thì đã thật xấu hổ rồi.
Phòng ăn được chia thành hai bộ phận, bên ngoài là tiểu sảnh, chủ yếu tiếp đãi khách bình thường, thích hợp cho nhóm từ bốn người trở xuống, ở giữa là một đại sảnh có vách ngăn thuỷ tinh, bên trong không hề có ai, tuy nhiên chỉ cần nhìn qua các việc sắp xếp trên các bàn ăn thì ai cũng biết trong đó đã được bao trọn rồi.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, Điền Hành Kiện và Mễ Lan được dẫn tới một bàn ở cạnh cửa sổ, vị trí rất đẹp, ngồi bên cửa sổ có thể nhìn được toàn cảnh Galypalan, đây có thể xem như là vị trí tốt nhất trong tiểu sảnh rồi, thật không biết Mễ Lan đã dùng thủ đoạn gì mà đặt được vị trí này .
Mễ Lan nhẹ giọng hỏi: "Mập mạp, đây là lần đầu tiên ngươi tới đây sao?"
Điền Hành Kiện nói: "Đúng vậy, không ngờ lại lắm quy định như vậy."
Mễ Lan cười giảo hoạt: "Vậy ngươi phải chuẩn bị cho tốt đi, lát nữa ăn xong mà không đủ tiền trả thì chuẩn bị ở lại đây rửa chén trả nợ nhé."
Đối với điểm này, Điền Hành Kiện lại không chút lo lắng, trong tài khoản của hắn vẫn còn mấy trăm nghìn cha mẹ để lại, mặc dù không phải là nhiều nhưng mà ăn bữa cơm chắc chắn cũng không thiếu.
Trong tiểu sảnh vốn đã đầy người nhưng dường như đều không có tâm trạng ăn uống, đều đang đợi một điều gì đó
Những món ăn mà Mễ Lan gọi nhanh chóng được đưa lên, bánh mỳ trắng, một đĩa gan ngỗng vỗ béo thượng hạng, ốc sên nướng và súp măng tây. Đây đều là những món ăn tiêu biểu của ẩm thực nước Pháp ở Trái Đất cổ đại, cực kỳ tinh tế, những món ăn kinh điển này thì ngoài khách sạn Ismail ra thì bên ngoài đều không hề có. Ngoài ra Mễ Lan dường như biết mấy món ăn này đối với mập mạp là không đủ no nên còn gọi riêng cho hắn một đĩa thịt bò bít tết lớn.
Hai người đang vừa ăn vừa trò chuyện thì một đoàn người đi vào đại sảnh có vách thuỷ tinh che, nhìn thấy những người này, những người trong tiểu sảnh đột nhiên đều đứng lên, một số người lập tức lấy ra camera và máy ảnh, vội vàng chớp lấy những hình ảnh quý giá.
Do mọi người đều đứng lên che hết tầm nhìn của mập mạp, cho nên hắn không thấy được người đến rốt cuộc là ai, nhưng hắn cũng mặc kệ, chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lại tấp trung vào việc quyết đấu với miếng thịt bò trong đĩa
Mong các bạn post các chương sau ấn vào nút "Trích" và k chỉnh sửa Code lung tung.
Thân
Mập mạp không nhịn được đi qua đi vỗ vai Mễ Lan, nói: "Này, ta có thể sống sót trở về, việc lớn như vậy mà muội không mời ta đi ăn sao?"
Mễ Lan quay đầu lại nhìn thấy hắn, trên mặt lại đỏ lên, nói: "Phi, ngươi chết hay sống liên quan gì tới ta?"
Điền Hành Kiện cười : "Nếu thế thì để ta mời muội đi ăn vậy."
Mễ Lan do dự một lúc, rốt cuộc đứng lên hừ một tiếng, nói: "Dù sao cũng là ăn cơm miễn phí, ta muốn tới khách sạn Ismail."
Khách sạn Ismail ở Galypalan là khách sạn 7 sao, lấy xa xỉ xa hoa mà nổi danh. Khi chiến tranh còn chưa nổ ra, đây là nơi tụ hội tốt nhất của những quý nhân, nhưng bây giờ đến khách sạn tiêu tiền hầu hết đều là các sĩ quan cao cấp. Những vị quý nhân nào hễ có thể chạy là đã lập tức vọt về tinh vực trung ương rồi.
Điền Hành Kiện cười sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề, sư muội thân ái của ta."
Mễ Lan bây giờ dường như đặc biệt dễ thẹn thùng, vừa nghe mấy chữ này thì trên mặt lại đỏ ửng lên, oán giận nhìn Điền Hành Kiện một cái, bỏ lại một câu: "Ngươi đi ra ngoài chờ ta, ta đi thay quần áo." rồi xoay người chạy mất.
Điền Hành Kiện đứng ở cửa toà nhà đợi suốt một giờ mới thấy Mễ Lan đi ra. Nàng mặc một cái váy ngắn, một chiếc áo trắng viền hoa cùng một chiếc thắt lưng màu vàng nhạt, đôi chân thon dài trắng nõn đi một đôi giày thuỷ tinh cao gái, dáng điệu nhẹ nhàng khoan than, vô cùng đáng yêu, từ trong đôi mắt xinh đẹp toát ra một sắc thái mê người.
Điền Hành Kiện mặc quân phục của trung uý lục quân, cảm thấy mình đứng cạnh Mễ Lan trông chẳng khác gì một gã nhà quê.
Đi ra khỏi cửa, Mễ Lan ngoắc tay gọi Điền Hành Kiện, trong tay nàng đang có chìa khóa của một chiếc ôtô bay, Mễ Lan nói: "Ta vừa đi tìm sư phụ mượn xe."
Đi tới bãi đỗ xe, vừa nhìn thấy xe của Boswell, mập mạp lập tức choáng váng. Đó là một chiếc xe mui vải sản xuất vào khoảng những năm 2030, cũng thuộc dạng đồ cổ như [ Ma Thú III ] vậy, chiếc xe này liệu có thể khởi động được hay không cũng đã là một vấn đề khá lớn. Tuy nhiên do nhất thời không có cách nào đi mượn xe của những người khác nên hai người đành nhìn nhau mà cùng bước lên chiếc xe bay này.
Máy tính trong xe hiện ra bản đồ điện tử, sau khi chọn điểm đến, chiếc xe run lên nhè nhẹ, cuối cùng thì cũng bay lên khỏi mặt đất trong tiếng cầu khấn của hai hành khách. Chiếc xe cổ lỗ sĩ bay ra khỏi học viện, hoà vào dòng xe tấp nập trên trời.
Mười mấy phút sau, chiếc xe bẻ lái rẽ vào một con đường uốn lượn đi lên một ngọn núi nhỏ, vài phút sau, hai mắt Điền Hành Kiện sáng ngời, giữa đỉnh núi, một khách sạn xa hoa tráng lệ đã xuất hiện trước mắt, trong bãi đỗ xe đã đỗ đầy các loại ôtô bay cao cấp.
Gửi xe xong, Điền Hành Kiện và Mễ Lan vừa mới đi tới cửa khách sạn đã bị người ta ngăn lại, một nhân viên lễ tân bộ dạng lạnh lùng lịch sự hỏi: "Xin ngài thứ lỗi, xin hỏi ngài đã đặt bàn chưa?"
Điền Hành Kiện sửng sốt, hỏi: "Đã hết bàn rồi sao?"
Nhân viên lễ tân nở một nụ cười giả tạo, nói: "Đúng vậy thưa tiên sinh, hôm nay khách sạn chúng tôi phải tiếp những vị khách đặc biệt, cho nên không thể tiếp đãi những người không đặt bàn trước.”
Do khách sạn có những vị khách đặc biệt nên từ sáng sớm, phòng quản lý đã có chỉ thị ngoại trừ khách quen ra thì những người khách khác đều không tiếp, huống hồ, khách sạn Ismail nằm trong chuỗi các khách sạn cao cấp nhất Liên bang, người tới đây tiêu tiền đều là hạng có máu mặt, nếu không thì đừng mong bước được qua cửa khách sạn. Nhìn một gã trung uý như Điền Hành Kiện mà cũng dám tới khách sạn Ismail, nhân viên lễ tân thực ra còn bội phục dũng khí của hắn, đúng là không biết thì không sợ, phải biết rằng, một món ăn trong khách sạn này cũng phải bằng mấy tháng lương của một trung uý rồi.
Mấy nhân viên lễ tân đứng ở cửa như muốn bật cười, khi nhìn thấy chiếc xe mui vải kiểu cổ từ xa, lúc ấy bọn họ còn tưởng đó là một vị đại nhân có sở thích quái lạ, bởi dẫu sao chiếc xe này cũng quá khác người. Không ngờ đó lại chỉ là một gã trung úy mang theo một cô nương xinh đẹp không biết đã bị lừa gạt như thế nào nữa. Người như vậy mà cũng muốn vào khách sạn Ismail làm anh hùng khiến bọn họ cảm thấy thật buồn cười.
Mễ Lan đứng bên cạnh thấy bộ dạng lúng túng của mập mạp thì mỉm cười, nói với nhân viên lễ tân: "Chúng ta đã đặt bàn rồi, ta tên là Mễ Lan, ngươi có thể kiểm tra đi."
Nhân viên lễ tân dò lại trong danh sách điện tử, quả nhiên có tên của Mễ Lan, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng vẫn lễ phép tránh đường.
Mập mạp không ngờ mình mời người đi ăn mà lại không biết quy củ, may là Mễ Lan đã sớm đặt bàn, nếu không thì đã thật xấu hổ rồi.
Phòng ăn được chia thành hai bộ phận, bên ngoài là tiểu sảnh, chủ yếu tiếp đãi khách bình thường, thích hợp cho nhóm từ bốn người trở xuống, ở giữa là một đại sảnh có vách ngăn thuỷ tinh, bên trong không hề có ai, tuy nhiên chỉ cần nhìn qua các việc sắp xếp trên các bàn ăn thì ai cũng biết trong đó đã được bao trọn rồi.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, Điền Hành Kiện và Mễ Lan được dẫn tới một bàn ở cạnh cửa sổ, vị trí rất đẹp, ngồi bên cửa sổ có thể nhìn được toàn cảnh Galypalan, đây có thể xem như là vị trí tốt nhất trong tiểu sảnh rồi, thật không biết Mễ Lan đã dùng thủ đoạn gì mà đặt được vị trí này .
Mễ Lan nhẹ giọng hỏi: "Mập mạp, đây là lần đầu tiên ngươi tới đây sao?"
Điền Hành Kiện nói: "Đúng vậy, không ngờ lại lắm quy định như vậy."
Mễ Lan cười giảo hoạt: "Vậy ngươi phải chuẩn bị cho tốt đi, lát nữa ăn xong mà không đủ tiền trả thì chuẩn bị ở lại đây rửa chén trả nợ nhé."
Đối với điểm này, Điền Hành Kiện lại không chút lo lắng, trong tài khoản của hắn vẫn còn mấy trăm nghìn cha mẹ để lại, mặc dù không phải là nhiều nhưng mà ăn bữa cơm chắc chắn cũng không thiếu.
Trong tiểu sảnh vốn đã đầy người nhưng dường như đều không có tâm trạng ăn uống, đều đang đợi một điều gì đó
Những món ăn mà Mễ Lan gọi nhanh chóng được đưa lên, bánh mỳ trắng, một đĩa gan ngỗng vỗ béo thượng hạng, ốc sên nướng và súp măng tây. Đây đều là những món ăn tiêu biểu của ẩm thực nước Pháp ở Trái Đất cổ đại, cực kỳ tinh tế, những món ăn kinh điển này thì ngoài khách sạn Ismail ra thì bên ngoài đều không hề có. Ngoài ra Mễ Lan dường như biết mấy món ăn này đối với mập mạp là không đủ no nên còn gọi riêng cho hắn một đĩa thịt bò bít tết lớn.
Hai người đang vừa ăn vừa trò chuyện thì một đoàn người đi vào đại sảnh có vách thuỷ tinh che, nhìn thấy những người này, những người trong tiểu sảnh đột nhiên đều đứng lên, một số người lập tức lấy ra camera và máy ảnh, vội vàng chớp lấy những hình ảnh quý giá.
Do mọi người đều đứng lên che hết tầm nhìn của mập mạp, cho nên hắn không thấy được người đến rốt cuộc là ai, nhưng hắn cũng mặc kệ, chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lại tấp trung vào việc quyết đấu với miếng thịt bò trong đĩa
Mong các bạn post các chương sau ấn vào nút "Trích" và k chỉnh sửa Code lung tung.
Thân
/969
|